Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 26: Kết thúc rèn luyện



Lâu Quỳnh Tri nhìn Kim Võng La Thiên Trận trước mặt mà hoa cả mắt.

Đây rõ ràng là pháp khí để dành vây quét Thiên Cấp linh thú, mà cũng phải đông người đi săn và săn một bầy trên năm con thì các tu giả mới dám dùng tới.

Không lẽ coi cô là Kim Đồng Thiên Lang sao? Loại pháp khí này một lần sử dụng tiêu tiền tốn của đủ để xây lại nửa cái Hợp Hoan Tông. Không ngờ cô cũng có ngày được “nở mày nở mặt” dữ vậy.

Cô không bỏ chạy, cũng tự biết chạy không thoát. Bị bắt bởi Kim Võng La Thiên Trận thì không có gì phải hối hận.

“Không chạy trốn sao?” Hề Hoài đứng trên Sơ Cuồng hỏi xuống.

Lâu Quỳnh Tri từ từ quay người lại. Trong khi đó, Hề Hoài đã thủ sẵn ám khí đề phòng cô chống đối. Không ngờ cô lập tức quỳ ngay xuống van nài: “Thiếu tông chủ, ta trà trộn vào Noãn Yên Các chỉ là muốn lừa gạt hai tên tu giả điển trai mà thôi. Chưa từng làm ra chuyện gì phương thiên hại lý. Ngài bỏ qua cho ta lần này đi mà.”

Đệ tử Hợp Hoan Tông đúng là rất dễ dãi với chuyện quỳ gối dập đầu.

Hề Hoài cất giọng đều đều: “Ngươi chắc đã biết ta bắt ngươi có mục đích gì.”

“Ta thực sự không biết mà…” Lâu Quỳnh Tri giả ngu.

Hề Hoài nhảy xuống khỏi bội kiếm, Sơ Cuồng tự động bay về treo bên hông.

Hắn tới trước mặt Lâu Quỳnh Tri khẳng định chắc nịch: “Đừng có giúp hắn giấu giếm nữa, là Trì Mục Dao đúng không? Lại còn trốn tới Ngự Sủng Phái, đúng là chỉ có hắn mới nghĩ ra được.”

“…” Lâu Quỳnh Trì trong lòng run rẩy, nhưng không vội nói gì, cô cảnh giác sợ mình mắc bẫy.

Hề Hoài giơ cổ tay lên, rũ ống tay áo xuống cho cô xem mạch máu của mình. “Nhìn rõ chưa? Ta mới vừa bị hắn bắt trói lại tu luyện xong.”

Nếu vừa mới tu luyện với đệ tử Hợp Hoan Tông xong thì trên người lò luyện sẽ vẫn còn sót lại chút vết tích nhỏ. Nơi cổ tay chỗ linh lực tụ tập sẽ hiện ra một mạch máu hồng nhạt. Mạch máu hồng này người khác không thể nhìn ra, chỉ có đệ tử Hợp Hoan Tông thấy được.

Lâu Quỳnh Tri nhìn cổ tay của Hề Hoài rồi liếc nhìn sắc mặt hắn, khoé miệng hơi bất giác câu lên. Tiểu sư ca của cô lợi hại thiệt sự, tám chục năm thủ tiết, vừa xuất đạo một cái là hốt được ngay thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông.

Hề Hoài điên cuồng tìm kiếm Trì Mục Dao hơn hai năm nay, trên dưới Hợp Hoan Tông vốn đã chẳng còn lạ gì chuyện này. Người tìm kiếm đệ tử Hợp Hoan Tông thì nhiều, nhưng mấy ai đủ kiên trì, mà dù có người kiên trì thì cũng không ai tới nỗi vứt bỏ mọi thứ mà tìm như Hề Hoài. Chỉ duy có hắn mới tìm tới mất trí.

Lâu Quỳnh Tri trộm nhìn Hề Hoài rồi đánh giá một chút. Cái chiều cao này, bờ vai rộng này, eo lại thon, sống mũi thì cao, cả người đều toát ra khí tức ngông cuồng. Tiểu sư ca e rằng đã phải chịu không ít khổ cực rồi.

Có điều nếu đủ sức vượt qua, sau này tất cả sẽ đều là trái ngọt.

Hề Hoài chú ý tới ánh mắt của cô, hắn hơi không vui, hỏi tiếp: “Ta hôm nay muốn hỏi ngươi cái này. Ta lỡ làm cho hắn giận, giờ phải làm sao mới tốt?”

Lâu Quỳnh Tri không dám nói nhiều sợ bại lộ, tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn: “Ta với tiểu sư ca không có quen thân…”

Nói tới đây thì vội vàng ngậm miệng lại.

Cô lỡ miệng rồi, nói vậy khác nào thú nhận với Hề Hoài rằng cô biết người hắn đang nhắc đến là ai.

Hề Hoài vẫn rất điềm nhiên, tiếp tục tra hỏi: “Không cần quen thân, nói cho ta biết hắn thích gì là được.”

Lâu Quỳnh Tri đã ghi nhớ tất cả đặc điểm mà tỷ muội trong tông thống nhất dùng miêu tả về vẻ ngoài của Trì Mục Dao: mắt hồ ly, đuôi mắt cong lên một vẻ quyến rũ ma mị, vạt áo phanh rộng tới tận rốn. Thật ra vẻ ngoài như vậy cũng không xấu xí gì, chỉ là hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ thật của Trì Mục Dao.

Nhưng Hề Hoài lại không hỏi chuyện này mới khó!

Cái vấn đề hắn vừa hỏi, cô nên trả lời thế nào bây giờ? Mấy tỷ muội khác có ai từng bị hỏi qua chưa? Nếu trả lời không giống nhau có khi nào bị giết luôn không?

Đột nhiên cô hối hận vô cùng.

Cô bị Tông Tư Thần phát hiện khi đang lén lút phóng ám khí. Mới đầu thấy ba người này không thèm đả động gì tới mình, cô thở phào nhẹ nhõm nghĩ đã thoát mạng. Không ngờ là bọn họ khi đó chưa cần tìm, chứ không phải không tìm.

“Tiểu sư ca huynh ấy…” Lâu Quỳnh Tri mới chớp mắt đã đổi tư thế từ quỳ gối sang ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu ra vẻ trầm tư: “Ta tuổi còn nhỏ lắm, lần cuối cùng gặp tiểu sư ca đã là bảy năm trước rồi. Khi đó ta mới mười ba tuổi thôi, còn tiểu sư ca đang làm việc ở Chấp Sự Đường.”

Hề Hoài vẫn chăm chú nghe cô luyên thuyên dù hắn biết tỏng cô đang nói dối. Hắn vốn đã đoán được Trì Mục Dao triệu ra Huỷ Long Diễm cùng trận pháp là để bảo vệ cô.

Bữa giờ hắn đã âm thầm điều tra, cái gã tu giả bị đánh nát ba hồn bảy vía kia trước đó đã dây dưa với Lâu Quỳnh Tri. Sau khi gã ta gặp chuyện, trên người cô còn mang thương tích. Nguỵ trang không tồi đâu, nhưng chưa tới mức không để lại chút dấu vết nào.

“Lần gặp cuối cùng vào bảy năm trước?”

Tu giả Hợp Hoan Tông quả nhiên mở miệng không có nửa lời nói thật.

“Tiểu sư ca bị nghiện rượu nặng, uống rượu suốt ngày, ngày nào cũng ngà ngà say xỉn.” Lâu Quỳnh Tri bắt đầu luyên thuyên bịa chuyện.

Hề Hoài biết Trì Mục Dao thích uống rượu, nhưng rượu đối với anh như một món giải khát vậy thôi, chả bao giờ say.

Hề Hoài tiếp tục hỏi: “Vậy là hắn rất thích uống rượu?”

“Đúng vậy! Đặc biệt là lúc say quắc cần câu còn ăn nói rất ngông cuồng, nói toàn mấy thứ kỳ quái…ví dụ như chúng ta bảo gặp ma trơi, thì huynh ấy nói đó là do lửa gặp Kali bốc cháy. Rồi còn nói thế giới này Hoả linh căn là yếu thế nhất, vì khắp nơi tràn ngập…ngập cái gì ta…à H2O…Đúng! Chính là H2O. Huynh ấy nói Thuỷ linh căn mới là thiên thời địa lợi.”

Hề Hoài đang từ không tin, nghe xong mấy chuyện kỳ quái này lại bỗng cảm thấy có thể do chính miệng A Cửu nói ra thật.

Hề Hoài bắt đầu suy diễn: “Nói cách khác, là hắn muốn tìm Thuỷ linh căn làm lò luyện, không thích Hoả linh căn sao?”

Lâu Quỳnh Tri kinh ngạc: “Sao ngươi suy diễn ra tới đó được vậy?”

“Hừ! Hắn là người duy nhất trên đời này ngang ngược nói Hoả linh căn không tốt.”

Lâu Quỳnh Tri có chút lùng bùng lỗ tai, lần đầu tiên biết được có người muốn tranh giành làm lò luyện tốt nhất cho Hợp Hoan Tông. Cô hoang mang không biết có nên an ủi hắn mấy câu rằng Hoả linh căn cũng là lò luyện tốt lắm không.

Hề Hoài lại hỏi: “Nói vậy thì có phải tên tu giả Noãn Yên Các Vũ Diễn Thư kia là lò luyện tốt nhất cho Hợp Hoan Tông các người không?”

“Ai da…thì cũng đúng…nhưng mà huynh ấy khó dụ dỗ lắm. Vũ sư huynh vừa nghiêm khắc, vừa gia giáo. Chắc chắn không thèm dây dưa ám muội với con gái.”

“Còn con trai thì sao?”

Thấy Lâu Quỳnh Tri nghiêm túc cân nhắc, không lẽ nam tử dễ tiếp cận hơn thật? Suy nghĩ này làm Hề Hoài tức nổ đom đóm mắt. Hắn bắt đầu suy diễn xa hơn:

“Nếu như Trì Mục Dao đúng thật là A Cửu thì hắn rất thông minh, âm thầm tiếp cận Vũ Diễn Thư, để Vũ Diễn Thư chăm sóc bảo vệ cho hắn.

Theo như những gì thấy được thì có khả năng A Cửu sắp thành công rồi? Vậy nên mới không chịu cho mình tiếp tục tìm hắn? Vì đã có lò luyện tốt hơn bên cạnh sao?”

Lâu Quỳnh Tri nào đâu hay biết cô chỉ nói có một li, mà Hề Hoài nghĩ xa tới một dặm. Rồi đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, làm mặt đất xung quanh khẽ rung lên theo. Thấy vậy Lâu Quỳnh Tri hoảng hốt, liên tục xua tay: “Không có, không có…lò luyện tốt hay không quan trọng là tu vi. Ngươi chỉ cần ráng cố gắng tu luyện, tu vi cao là thành lò luyện tốt thôi.”

“Ta có cần cám ơn ngươi đã động viên không?”

“Không cần, không cần, đừng khách khí…Ta tin chắc thiếu tông chủ có một ngày sẽ trở thành Tu Chân Giới đệ nhất lò luyện.”

“…”

Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt đang nấp ở gần đó nghe trộm, nghe tới đây nhịn không nổi nữa mà phì cười. Thấy Hề Hoài không vui liền vội vàng ngậm miệng.

“Vậy hắn còn thích gì nữa không?” Hề Hoài lại hỏi.

“Đồ ngọt, kiểu như kẹo hồ lô.”

“Còn nữa không?”

Lâu Quỳnh Tri bắt đầu tập trung suy nghĩ.

Sở thích của Trì Mục Dao cô biết rất rõ: Câu cá, uống trà, chơi chim, đi dạo bộ, làm vườn, trồng hoa. Nhưng nếu phải chọn một thứ thích hơn tất cả, chắc là nghiên cứu trận pháp. Nhưng đem mấy cái này kể ra thì Hề Hoài sẽ đoán ngay được tiểu sư ca của cô là ai.

Vậy nên Lâu Quỳnh Tri tiếp tục bịa chuyện: “Tiểu sư ca rất giỏi ca múa.”

“Giỏi ca múa?” Lần đầu tiên Hề Hoài nghe thấy chuyện này.

“Eo tiểu sư ca nhỏ nhắn như vầy còn gì.” Lâu Quỳnh Tri lấy tay ước lượng. “Eo thon uốn lượn một cái, phong lưu đa tình khỏi phải hỏi.”

“Nói dối.”

“Ta không có!” Lâu Quỳnh Tri cãi ngang.

“Hắn mà biết lắc eo, đã không tới nỗi…” Không tới nỗi kỹ thuật tu luyện kém tới vậy.

Lâu Quỳnh Tri bắt đầu ăn vạ: “Ta đã nói từ đầu rằng ta với tiểu sư ca không quen thân. Ta không biết gì hết thật mà!”

Hề Hoài nhìn thẳng tới Lâu Quỳnh Tri, lục trong Vạn Bảo Linh lôi ra hai món đồ ném cho cô. Cô đón lấy, là một viên Thiên Cấp đan dược chữa thương, ngoaì ra còn có một bình thuốc mỡ. Ngẩng đầu lên đã thấy Hề Hoài thu lại pháp bảo rời đi rồi.

Vậy là xong rồi sao?

Tốn cả đống pháp bảo như vậy, mà chỉ để hỏi cô mấy vấn đề này thôi sao?

Hay vì cô là đồng môn của Trì Mục Dao, là người Trì Mục Dao muốn bảo vệ nên hắn mới không gây khó dễ cho cô?

Cô càng không dám báo tin cho Trì Mục Dao, sợ bị Hề Hoài theo dõi, liên hệ một cái là lập tức bại lộ. Lâu Quỳnh Tri xem xét lại mấy món đồ Hề Hoài ném cho mình, nếu mai mốt hắn tìm được tiểu sư ca, chắc cũng đối xử không tồi đâu ha.

Đây không phải là … nghiêm túc yêu rồi chứ?

Trước tiên cô lấy đan dược ra uống cái đã. Thiên cấp đan dược có khác, vừa bỏ vào miệng đã tan, còn có mùi thơm nhẹ. Sau đó cô tìm một chỗ kín đáo chuẩn bị xoa thuốc mỡ. Không hiểu sao Lâu Quỳnh Tri lại có một chút mong chờ Hề Hoài biết được Trì Mục Dao chính là A Cửu của hắn. Hắn mà biết được người mình muốn tìm lại là tuyệt thế mỹ nhân, không biết sẽ kinh ngạc tới cỡ nào nhỉ? Cơ duyên kiểu này người khác cầu còn không được còn gì.

Nhan sắc xinh đẹp của Trì Mục Dao, ai gặp mà tim chẳng rung rinh.

Nói đi cũng phải nói lại, Hề Hoài cũng là dạng si tình hiếm thấy. Mà đó là hắn còn không biết tướng mạo của đối phương ra sao, chỉ biết tiểu sư ca tư chất kém cỏi thôi mà đã si mê tới vậy rồi. Đẹp hay không đẹp, đối với Hề Hoài dường như chẳng có can hệ gì lớn lao. Tướng mạo không tốt thì sao? Tướng mạo có tốt cách mấy thì cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Hề Hoài yêu tiểu sư ca bởi chính con người của huynh ấy.

*

Đợt rèn luyện tại Di Thiên Đồng Âm Trận kỳ này diễn ra trong vòng ba tháng, cửa pháp trận cuối cùng đã mở ra. Các đệ tử nối đuôi nhau xuất trận. Trạng thái của họ muôn hình vạn trạng, đa số đều mang tâm trạng phức tạp. Lúc vào phấn khởi, tươi tỉnh, ai nấy đều chí khí ngút trời, lúc ra lại khổ sở vất vả.

Sau khi rời khỏi trận, Vũ Diễn Thư đến gặp các trưởng bối Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn tại một cái đình. Anh rành mạch kể lại những sự việc phát sinh bên trong trận pháp. Các trưởng bối nghe xong thì hoang mang mãi không thôi.

Bên trong trận pháp xuất hiện Kim Đồng Thiên Lang đã là chuyện cực kì hiếm gặp. Đã thế các đệ tử còn hạ được ba con.

Ngay sau đó, Vũ Diễn thư tới gặp Quan Nam Thiên Tôn một mình báo cáo tình hình. Quan Nam Thiên Tôn nghe xong thì sắc mặt không hề biến đổi, chỉ gật gật đầu.

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi đang đi nộp số Quý Linh Thọ mình bắt được, trong lúc chờ đợi kết quả thì nhìn thấy hai vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn tiến vào trong trận. Một lát sau lại thấy họ xách cổ mấy tên đệ tử vô dụng của mình ra theo. Có lẽ thấy mất mặt chịu không nổi nên bọn họ ngự vật đi luôn, không thèm ở lại xem những đệ tử khác kết quả thế nào nữa.

Mấy tên đệ tử vô dụng này chẳng săn được gì cả, đành xấu hổ leo lên pháp khí phi hành lủi thủi quay về.

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi nhìn nhau cười thầm.

Đám đệ tử bị các trưởng bối lôi đầu ra đều là mấy tên trốn kỹ thật kỹ trong đợt Kim Đồng Thiên Lang tấn công. Trốn kỹ quá thành ra huynh đệ đồng môn không ai tìm thấy, tới lúc cửa trận mở ra bọn họ cũng chẳng hay chẳng biết. Cuối cùng sư phụ của bọn họ đành phải đích thân vào trận tìm người.

Lúc bất trắc xảy đến, Vũ Diễn Thư sẵn sàng xông pha chiến đấu với Kim Đồng Thiên Lang, tuy có chút bốc đồng nhưng nhìn chung rất dũng cảm. Tới cả đệ tử ma môn cũng bất chấp hiểm nguy tiến lên cứu pháp trận khỏi vỡ, ai nấy đều dương quang rực rỡ. Còn đệ tử của bọn họ…chắc chỉ khen được trốn tốt quá chừng, kỹ năng bỏ chạy thoát thân quả là mấy ai sánh bằng.

Đem so xuống thấp hơn một chút, tên tu giả Kim Đan kỳ và đám đệ tử tranh cướp xác Thiên Đồng Kim Lang ít ra còn giữ lại được chút thể diện. Vẫn đỡ hơn mấy tên trốn chui trốn nhủi suốt toàn bộ cuộc rèn luyện.

Trong lúc chờ kiểm kê kết quả, Trì Mục Dao nghe loáng thoáng được tu giả kiểm kê lẩm bẩm: “Lần này săn được nhiều nhất không ngờ lại có Ngự Sủng Phái.”

“Dù sao bọn họ cũng là Ngự Sủng Phái còn gì? Chả phải chuyên môn bắt giữ linh thú hay sao?”

“Nhưng đội của bọn họ chỉ có hai người mà thôi.”

“Đám đệ tử khác toàn lo ẩn nấp, không thì mấy chục người gộp thành một đội, thành tích tốt mới là lạ.”

“Cũng phải.”

Cuối cùng kết quả chung cuộc, Trì Mục Dao và Y Thiển Hi chia đều chiến công, xếp hạng ba và bốn.

Hạng nhất và nhì thuộc về tiểu đội của một môn phái khác. Bọn họ có năm người, dựa theo trình độ và thực lực mà chia công, nên hai người đứng đầu nhiều hơn Trì Mục Dao, ba người còn lại thì xếp sau anh.

Mà cái đội nhỏ này cũng vô cùng kỳ lạ.

Bọn họ còn không biết xảy ra chuyện với Kim Đồng Thiên Lang, thấy trận rung chuyển thì nghĩ là thời tiết lại biến đổi bất thường nên tìm chỗ tránh vậy thôi. Đợi trời yên biển lặng rồi thì đi ra tiếp tục nhiệm vụ. Từ đầu tới cuối bọn họ xem như chẳng gặp vấn đề gì cả. Tới lúc ra khỏi trận, kiểm kê thành tích mới ngỡ ngàng khi biểt trong trận xảy ra chuyện tày trời như vậy.

Cả Trì Mục Dao và Y Thiển Hi đều chọn Vân Phỉ Ngọc làm phần thưởng. Thế là sắp có thể làm cho hươu con một cái ổ thoải mái rồi.

Nhìn thấy lựa chọn của hai người mà mấy đệ tử phía sau thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đều muốn lựa pháp khí chiến đấu. Chỗ tu luyện không có linh khí dồi dào có thể bỏ linh thạch ra thuê một cái động phủ tốt là được rồi. Còn pháp khí chiến đấu tốt e rằng chỉ có cơ hội này mà thôi.

Nhưng lựa chọn của Trì Mục Dao cũng chẳng làm ai thắc mắc. Ngự Sủng Phái vị trí không đắc địa, linh khí mỏng manh, đệ tử trong môn phái quanh năm vất vả chăm nuôi linh thú không thể xuất sơn. Bọn họ lựa Vân Phỉ Ngọc cũng là chuyện bình thường.

Sau khi lấy được phần thưởng,Trì Mục Dao dùng chăn quấn chặt Thổ Thổ chuẩn bị rời đi. Người bên cạnh tò mò hỏi: “Trong ngực huynh là con gì thế? Trông béo tốt ha.”

Trì Mục Dao mỉm cười trả lời: “Là linh thú. Ra khỏi trận rồi nên ta tranh thủ bế nó đi dạo một chút, khí hậu trong trận nó không quen.”

Trong lúc đang trò chuyện, Trì Mục Dao để ý thấy không ít đệ tử đang săm soi về phía mình. Thứ hạng của anh cao, nên khi lên lãnh thưởng về sẽ phải đi ngang qua cả dãy những đệ tử xếp sau mình. Lúc đi ngang qua đội của Noãn Yên Các, thái độ của bọn họ đều khó chịu ra mặt.

Trước đây bọn họ cho rằng Ngự Sủng Phái là con ghẻ, bây giờ người ta hạng cao, còn Noãn Yên Các tài giỏi bọn họ lại thành tích trung bình. Trách bọn họ trong trận cẩn thận quá mức tới nực cười.

Nực cười nhất hẳn là Mộc Nhân, hắn xếp bét trong đội. Hắn cũng chẳng khá hơn mấy tên đệ tử trốn kĩ tới mức sư phụ phải đích thân vào lôi ra là bao, chắc ra khỏi chỗ núp sớm hơn mấy tên kia được vài bữa, cách ngày cửa trận mở ra mấy hôm. Hắn cũng không ngờ ngày hắn ra khỏi chỗ núp thì đã sóng yên biển lặng lâu rồi. Kết quả là thành tích của hắn cực kì ít ỏi. Mới vừa nãy hắn còn bị anh mình đạp cho một cước ngay trước bàn dân thiên hạ, còn anh hắn tức tới xì khói bỏ đi.

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi định rời đi bỗng cảm nhận được phía bên kia hình như có biến. Anh quay sang thì thấy Hề Hoài đang bị Quan Nam Thiên Tôn cản lại.

Dáng dấp của Quan Nam Thiên Tôn xưa nay luôn thanh lãnh, ông đứng trước Hề Hoài, cằm hơi nâng cao, đề nghị: “Ta đã nghe đồ nhi kể lại sự tình trong trận nên cảm thấy rất có hứng thú với cậu. Ta muốn mời cậu đến Noãn Yên Các một phen, không biết ý cậu thế nào?”

Hề Hoài đương nhiên không muốn đi, hắn còn nhiều chuyện khác phải làm nên từ chối thẳng: “Ta không đi đâu.”

Quan Nam Thiên Tôn không phải là một người dư thừa kiên nhẫn, ngay lập tức rút kiếm nói chuyện: “Vậy để ta đích thân thỉnh ngươi tới.”

Hề Hoài cười gằn: “Ồ…ra đây là đạo đãi khách của các người hả?”

“Đây chỉ là đạo đãi khách của riêng ta thôi.”

Ngay lúc này thì xuất hiện thêm một đám lao nhao, dẫn đầu chính là chưởng môn Thừa Vũ Các. Ông ta kính cẩn cất lời: “Quan Nam Thiên Tôn, tên đệ tử ma môn này đả thương đệ tử của Thừa Vũ Các. Hôm nay bọn ta đến đây là muốn đòi hắn đưa ra một lời giải thích thoả đáng. Mong ngài…”

Lời còn chưa dứt đã bị Quan Nam Thiên Tôn cắt ngang: “Ta mời hắn trước rồi.”

“Quan Nam thiên Tôn…đây là việc liên quan tới mạng người…”

“Ờ công nhận.” Quan Nam Thiên Tôn ngắt lời ông ta lần thứ hai. Kiên nhẫn của Quan Nam Thiên Tôn có hạn, ông không ưa những kẻ lắm lời, càng không muốn nghe bọn họ nói nhảm. Ông nói: “Nhưng hắn đã chiến đấu với Kim Đồng Thiên Lang, cứu mạng các đệ tử khác, chứng tỏ tâm địa hắn lương thiện. Ta sẽ dẫn hắn về Noãn Yên Các khuyên răn một phen, coi như giúp các ngươi dạy dỗ hắn.”

Quan Nam Thiên Tôn nói xong thì phất tay áo một cái, cả ba người Hề Hoài đồng thời biến mất theo ông. Đây chính là thuật dịch chuyển tức thời.

Cả đám người Thừa Vũ Các ngẩn tò te, bối rối nhìn lẫn nhau. Bọn họ rốt cuộc đành ngậm đắng nuốt cay, món nợ này xem như khỏi có ngày đòi.

Hề Hoài đúng là có đả thương một đệ tử của bọn họ, nhưng số người hắn cứu lại rất nhiều. Quan Nam Thiên Tôn của Noãn Yên Các còn có ý muốn che chở hắn, bọn họ cũng không có cách nào truy cứu.

Trì Mục Dao thấy Y Thiển Hi hình như vẫn chưa hiểu vấn đề, truyền âm giải thích cho cô: “Ta nghĩ là Vũ sư huynh đã cầu xin Quan Nam Thiên Tôn giúp đỡ, không để cho Hề Hoài bị đám người Thừa Vũ Các tới gây sự. Quan Nam Thiên Tôn lấy cớ Hề Hoài đã cứu rất nhiều người nên mang hắn đi.”

Chuyện nếu đúng như vậy thì Trì Mục Dao yên tâm rồi.

Y Thiển Hi tò mò hỏi: “Vậy mấy người Hề Hoài sẽ không đánh nhau với Nam Quan Thiên Tôn chứ?”

“Không đâu. Hề Hoài hiểu ý nên mới chịu để yên cho Quan Nam Thiên Tôn mang đi như vậy.”

“Thế Hề Hoài coi như bị nhốt lại Noãn Yên Các một phen rồi còn gì?”

“Chắc cũng phải…chắc tầm một tháng mới đi được.”

“Vậy lúc chúng ta tới khảo học không phải hắn sẽ vẫn còn ở Noãn Yên Các sao?”

Trì Mục Dao ôm Thổ Thổ, tay đang kéo kéo tấm chăn quấn nó kĩ hơn, bảo đảm cho nó không bị ánh sáng chiếu tới. Nghe được câu này đột nhiên cứng đơ cả người.

Khảo học!

Làm sao mà anh lại quên khuấy chuyện này kia chứ?

Khảo học – chính là kỳ kiểm tra tập trung của toàn Tu Chân Giới.

Đệ tử của các danh môn chính phái sẽ đồng loạt tới Noãn Yên Các để tham dự kỳ kiểm tra. Trước đó sẽ có một khoảng thời gian ôn tập phụ đạo. Nếu đạt được thành tích tốt trong kỳ kiểm tra, ghi danh bảng lớn sẽ nhận được phần thưởng.

Nội dung kiểm tra bao gồm Lý Luận Tu Chân, Cơ Sở Pháp Trận, Pháp Tắc Ngũ Hành, Thực Tiễn Săn Bắn… Kỳ kiểm tra tập trung của Kim Đan kỳ vừa kết thúc không lâu. Bây giờ tới lượt các đệ tử Trúc Cơ kỳ.

Trì Mục Dao cứ tưởng lần này xong là kết thúc, có thể trốn về Ngự Sủng Phái tiếp tục sống một đời đạm bạc cơm cháo qua ngày. Bây giờ…lại sắp phải đụng Hề Hoài tiếp?

“Khảo học lần này là nhà nào của Noãn Yên Các chủ trì vậy?”

“Là Quan Nam Thiên Tôn đó, lần này tới lượt bọn họ. Một nhóm chiêu sinh, một nhóm rèn luyện, một nhóm kiểm tra đều do Quan Nam Thiên Tôn chủ sự. Nhưng mà ông ấy không có đủ kiên nhẫn, thế nên đều do một tay Tri Thiện Thiên Tôn lo liệu cả.”

“…”

Trì Mục Dao bắt đầu cầu trời khấn phật cho tới lúc anh đi ôn luyện thì Hề Hoài đã rời khỏi Noãn Yên Các rồi.

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi vừa len được khỏi đám đông đã thấy Hách Hiệp lao tới mắng, ông vừa giận vừa sợ: “Thổ Thổ không thể tiếp xúc với ánh sáng, sao hai đứa lại ôm nó trên tay vậy?”

Tập tính sinh hoạt của Thổ Thổ là ở trong lòng đất. Ban đêm nó mới ra khỏi hang kiếm ăn. Mắt nó không chịu được ánh sáng, bị tổn thương sẽ ảnh hưởng tới khả năng nhìn trong bóng tối của nó.

Trì Mục Dao không thể huỵch toẹt ra trong hồ lô bây giờ đang đựng một bé con Vô Sắc Vân Nghê Lộc, đành ậm ờ nói sẽ giải thích sau.

Hách Hiệp nghĩ rằng Thổ Thổ bị thương, ông sa sả mắng hai đứa học trò suốt cả dọc đường về, mắng tới tận cửa Ngự Sủng Phái.