Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 460: Cố Sở mạnh



Bình Liêu, chết lặng.

Tất cả hàng chục triệu người nhìn về phía phương nam, nơi mà bàn tay khổng lồ vừa nãy hình thành phóng tới, giữa trời tuyết tung bay, xuất hiện một ông già cao lớn.

Cố Sở đứng thẳng giữa hư không, cơ thể ẩn hàm tiên quang xuất trần, như là thần minh buông xuống từ cửu thiên chi thượng. Chỉ một cái bàn tay, đã đủ ép cả bầu trời sập xuống, khiến cho hàng chục triệu người chết lặng, áp lực không thể nào thở nổi.

- Cố Sở, ngươi rốt cục cũng tới.

Phía dưới đổ nát, Anh Vũ mất cả mười mấy giây mới có thể bay thoát ra ngoài, cả người máu me ướt đẫm, nhưng còn không bằng tròng mắt của hắn, sắc lạnh đầy tia máu, hiển nhiên đã hận Cố Sở đến mức khó lòng mà đong đếm.

- Ha ha… ta còn tưởng ngươi sẽ mặc kệ sống chết của cháu mình, hóa ra là vẫn tới, nhưng đáng tiếc là chết mất một đứa rồi.

Nhìn Cố Sở giận, hắn chẳng những không sợ mà còn cười lớn, âm thanh tràn đầy miệt thị cùng khinh thường. Cố Sở nhìn hắn, ánh mắt âm trầm đến mức có thể ép ra hàn mang, vì lão thật sự đang vô cùng giận dữ.

Không giận làm sao được, khi mà Lan Nhi đã chết, chết ngay trước khi lão kịp ra tay ứng cứu. Đó là niềm hi vọng lớn nhất của Khương Gia, là tâm huyết mà cả đời Khương Nhược Doanh cố gắng, giờ đây đã về với cát bụi. Nếu để Nhược Doanh biết vì lão mà cháu nàng mới chết, chỉ sợ nàng sẽ hận lão đến hết đời này.

Càng nghĩ, ánh mắt của lão càng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ẩn sâu bên trong là bạo ngược tàn nhẫn. Lão nhìn thẳng vào Anh Vũ, sát khí hừng hực trước nay chưa bao giờ sánh được.

- Giết hết!

Nhưng càng giận, vẻ mặt của lão càng trở nên lãnh tĩnh xuống, cuối cùng bỗng nhiên vươn tới bàn tay, nhẹ quát ra một từ hiệu lệnh.

Dường như cả thế giới chỉ chờ vào hiệu lệnh đó, phía sau lão đột nhiên xuất hiện một biển người khổng lồ, lít nha lít nhít hàng trăm triệu, ầm vang hô lớn, hành tảo thiên quân xông thẳng về phía đại quân của Anh Vũ.

Phanh… anh…

Khi mà ba quân ầm ầm bạo phát, một tiếng nổ kinh thiên động địa đã theo sau bùng nổ, cùng với cuồng phong cuồn cuộn bắn tứ ngược ra ngoài. Đưa mắt nhìn lại, chỉ gặp Anh Vũ đã lần thứ hai bị Cố Sở tát bay hàng vạn dặm, rơi vào một ngọn núi khổng lồ, nện mạnh tới mức cả tòa núi đều nứt toác, sụp đổ gãy lìa.

- Dùng mọi cách để ép lão phu xuất hiện, như ngươi mong muốn, lão phu ở đây rồi, có tài cán gì thì thể hiện đi.

Cố Sở sau một đòn phế bỏ Anh Vũ, đã tiện tay cứu về Cố Anh, Lệ Yên và Khương Hồng, ánh mắt nhìn qua tòa núi đổ nát cách mình trăm vạn dặm, lạnh lùng mà nói.

Trong tầm mắt của lão, Anh Vũ đã bị đánh nát cả chiến giáp trên người, khóe miệng tràn đầy máu tươi, nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn đầy đắc ý, chậm rãi bò ra cười cười, tiếng cười thậm chí còn khiến cho cả ngọn núi đều rung động, phảng phất sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

- Ha ha… yên tâm, hôm nay ngươi sẽ chết.

Lần nữa tung bay trên bầu trời, Anh Vũ nhìn Cố Sở tràn đầy hung quang, không biết lấy được ở đâu tới tự tin, nhưng mối hận với Cố Sở đã rõ ràng không thể nào hóa giải.

- Ta chết hay không không biết, nhưng ngươi sẽ chết ngay thôi.

Cố Sở lành lạnh cười, thoại âm rơi xuống, thân thể đã biến mất khỏi tầng không, vừa xuất hiện lần nữa đã ở trước người Anh Vũ, bàn tay vươn tới.

Chỉ là bàn tay của lão còn chưa siết được Anh Vũ, trên người hắn bỗng nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng cường hoành, hư không lòe sáng, hóa thành một bàn tay to lớn, hướng bàn tay Cố Sở ngăn đi.

Biến cố cũng không khiến cho Cố Sở có quá nhiều bất ngờ, chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng chuyển nắm thành chưởng phách qua, trong chốc lát hai bàn tay va chạm, cuồng phong bùng nổ kinh hoàng, đem Anh Vũ lần nữa chấn bay, gãy nát gần phân nửa xương trong người.

- Chính ngươi tới ta còn không sợ, chỉ một cái hóa thân cũng dám làm càn?

Cố Sở giết Anh Vũ bất thành, ánh mắt hội tụ ở trên đám tinh quang vừa mới ngưng tụ thành bàn tay ngăn cản mình khi nãy, lạnh quát. Âm thanh rơi xuống, lão lần nữa nâng lên tay của mình, pháp lực bành trướng kinh thiên, hóa thành biển lớn ngập trời, bước một bước liền đã xuất hiện trước mặt hóa thân vừa mới hình thành của Lâm Thanh Phong, điên cuồng vỗ xuống.

Chỉ là một cái vỗ, nhưng không khác gì lưu tinh nện địa cầu, lực lượng khổng lồ bùng nổ đem hàng vạn dặm tuyết cùng núi đồi hủy diệt, đất đá và tuyết trắng bốc hơi thành khói bụi, cùng với sóng xung kích đánh tan ra ngoài, phân nửa Tuyết Vũ đều run rẩy như sắp đến ngày tàn.

Lâm Thanh Phong mặc dù rất mạnh, nhưng hóa thân chung quy cũng chỉ là hóa thân, làm sao có thể chống nổi một Cố Sở bước thứ ba đang tràn đầy lửa nộ. Chỉ thấy sau cú va chạm, hóa thân của ông ta đều bị đánh bay thẳng ra ngoài chiến trường, kéo theo cả Anh Vũ văng đi, tinh quang ảm đạm.

- Thế nào, không kiêu ngạo nữa đi. Ngươi thật sự nên biết ơn ngài ấy, nếu không ngươi đã chết từ lâu rồi.

Một tiếng miệt thị ở trong đất trời quanh quẩn, Cố Sở lướt đi trong không gian hướng về phía Anh Vũ đang nằm, cười lạnh quát nói.

Không phải là nói láo, mà chính là sự thật. Lão đã có không dưới một lần có thể chém giết Anh Vũ, nhưng tất cả đều vì Hoàng Thiên mà do dự, để rồi Anh Vũ càng ngày càng không biết điều, hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của lão.

Hôm nay lão không muốn nhịn nữa, nếu đã muốn chết, cũng đừng trách lão không nhìn Hoàng Thiên mà ra tay độc ác.

- Ha ha… nực cười, lão cẩu, ta ở ngay chỗ này, ngươi tới giết a!

Đáp trả cho lão, Anh Vũ gạt ra hóa thân của ông nội mình mà nói, giọng điệu tràn đầy trào phúng.

Chỉ là, không cần hắn khiêu khích, Cố Sở đã lần nữa giết tới, cực kỳ lạnh lùng và dứt khoát.

- Hừ, đừng hòng tổn thương tướng quân.

Trong chớp mắt Cố Sở ra sát chiêu, biến cố lại lần nữa ập tới, hơn hai mươi tên thống lĩnh không biết ở nơi nào liều chết lao tới, chắn ngay trước mặt tướng quân của mình, kiên nghị quát lớn. Âm thanh vang vọng thật lâu trong không khí.

Nhưng, bọn hắn trước mặt Cố Sở chẳng khác nào con sâu cái kiến, chỉ đơn giản một cái nhìn, một tiếng hừ, hàng chục tên cường giả Hồng Trần chớp mắt đều nổ tung thành ngàn mảnh, chết tươi tại chỗ. Máu tươi đỏ thẫm văng đầy vào mặt tuyết.

- Cố Sở, hà tất bắt nạt trẻ con?

Đúng lúc mà ba quân của Anh Vũ gần như tuyệt diệt, Anh Vũ cũng sắp bị Cố Sở tiễn đi chầu trời, một tiếng nổ kinh thiên đã đột ngột phách tới, khiến lão giật mình lùi mạnh về sau. Chỉ thấy đại địa đằng xa, nơi mà hàng trăm triệu người đang giao chiến, không biết bằng cách nào lại nổ tung ra một quả cầu ánh sáng, càn quét chết vô số người. Phương xa, binh lính chẳng khác nào lá cây trước sóng cả, bị dư chấn đánh dạt hết ra bên ngoài, không ít kẻ may mắn sống sót đều rơi vào kinh hoàng ngây ngẩn, khiếp hãi nhìn hố xác khổng lồ vừa được tạo ra.

Theo âm thanh phiêu miểu, bọn hắn nhất tề nhìn về phương Bắc, nơi vừa xuất hiện một biển mây khổng lồ. Không, là một biển người lít nhít, đông tới mức nhìn không khác gì mây đen cuồn cuộn, che kín cả cực quang trên trời.

Tràng diện kia rung động tới cực điểm.

- Bắt nạt trẻ con? Lâm Thanh Phong, ngươi cũng xứng nói ra mấy từ đó.

Cố Sở quay đầu, hướng phía bầu trời lạnh nhạt nói. Nhìn biển người khổng lồ đáng sợ, lão biết mình đã đoán đúng, quả nhiên lần này Lâm Thanh Phong sẽ đích thân ra trận.

Người tới, đúng thật là Lâm Thanh Phong.

Ông ta đứng ở trên chiến thuyền, mái tóc phấp phới, tiên quang lấp lánh, trang nghiêm và lóa mắt đến cực điểm. Mà bên cạnh ông, vẫn như cũ là bốn người lạ mặt, trong đó có một người bàn tay còn lấp lánh ánh vàng, rõ ràng chính là kẻ vừa mới ra tay đánh lén Cố Sở, đồng thời giết hại hàng trăm ngàn người phía dưới.

- Cần gì phải nhiều lời… ngươi chính là Cố Sở sao? Ngươi muốn chết như thế nào?

Lâm Thanh Phong bị Cố Sở sỉ nhục, còn chưa kịp giận, tên nam tử bên cạnh ông đã kiêu ngạo quát nói, rõ ràng không hề để Cố Sở vào trong mắt.

Cũng không thể trách hắn, bởi vì hắn có đủ khả năng để kiêu ngạo, thậm chí còn biết Cố Sở chỉ là một tên tiểu bối mới tấn cấp Quy Nguyên, mặc dù không biết bằng cách nào đó may mắn bước vào bước thứ hai, nhưng đối với hắn vẫn chỉ là phế vật mà thôi.

Hắn thật sự không hiểu tại sao Lâm Thanh Phong lại phải ẩn nhẫn, để cho Cố Sở nhảy nhót xem thường. Nhưng hôm nay nếu hắn đã tới, Cố Sở đừng hòng sống sót.

- Chỉ bằng vào ngươi?

Cố Sở liếc nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lẽo. Lão không biết đối phương là ai, nhưng hành động ra tay tàn độc vừa rồi của hắn đã đủ để lão đưa hắn vào danh sách tất sát.

- Hừ…

Người kia cười lạnh, không nói thêm lời nào, bàn tay nhấc chưởng lần hai vỗ xuống. Một công kích so với cú nổ vừa rồi còn to lớn gấp vạn lần vọt qua, gạt ra tầng tầng tuyết trắng rớt xuống, tựa như thương khung sụp đổ.

Cố Sở không né tránh, ngược lại cũng vươn tới bàn tay, phanh ra một chưởng đáng sợ.

Oanh… oanh…

Hai cái bàn tay khủng khiếp va chạm vào nhau, sóng chấn nổ tung vạn dặm, hóa thành kim quang lẫm liệt, nổ tung thương sinh, toái nát không gian hắc ám, hình ảnh rung động kinh hoàng.

Cố Sở và người kia còn tại giằng co, trong phạm vi hàng trăm ngàn dặm tinh không bắt đầu vặn vẹo, phảng phất lúc nào cũng có thể sẽ phá nát, để hàng trăm triệu người đều hãi hùng khiếp vía.

Người kia ban đầu còn rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng sau phút giây va chạm đã điên cuồng biến sắc, kinh hãi trước kẻ mà hắn cho là phế vật này.

Không để cho hắn có thời gian kinh hãi, chưa đến mười phút đồng hồ, trận chiến đầu tiên đã ngã ngũ. Cố Sở rút tới Phong Thiên Lạc Địa kích, một kích xé nứt đất trời, trực tiếp đâm vào bàn tay của đối thủ, lực lượng kinh khủng như bài sơn hải đảo đem bàn tay hắn đều xoắn nát, cả người chật vật văng đi vạn dặm mới ổn định nổi thân hình.

- Phế vật…

Cố Sở đứng thẳng trong thiên địa, lạnh lùng nhìn tới, âm thanh băng hàn đến cực điểm.