Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 444: Cao Vô Cầu mâu thuẫn Hắc Minh Long



Chỉ là sự xuất hiện của vài người, toàn bộ thế cục nơi này đã đột nhiên chuyển biến. Cố Sở mang theo Cao Vô Cầu, Vô Danh, Lệ Tuyết, Cao Văn, chỉ có năm người, nhưng có tới hai người có sức ảnh hưởng tới mức có thể quyết định vận mệnh của mấy trăm tỉ người.

Trần Lộc trông thấy một màn ấy, theo bản năng vội vàng đi qua chắn ở trước người Anh Vũ, sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

Bởi vì trong nhóm năm người đó, có tới ba người khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, thậm chí chỉ cần lướt nhìn qua người, cũng làm cho trái tim rèn luyện hàng ngàn năm cũng phải phanh phanh trực nhảy.

Một đội hình đáng sợ thế này, không phải là thứ mà hắn và Anh Vũ hiện giờ có thể đối đầu chống đỡ.

- Cố Sở, lâu rồi không gặp.

Một bên khác, Anh Vũ đứng đằng sau hắn vẫn không chút nào hoảng sợ. Thậm chí khi nhìn thấy bên cạnh Cố Sở có tới hai người lạ mặt mạnh mẽ, hắn còn siết chặt bàn tay hơn nữa, cười lạnh trong lòng nói.

Cố Sở nhìn thấy cháu gái mình lại bị người đánh, song quyền siết chặt, ẩn sau hàng mi hoa râm là hai con mắt đã âm trầm tựa nước, cơn giận trong lòng như sóng lớn ập về, chưa bao giờ có cảm giác muốn nổ tung như bây giờ.

- LÂM ANH VŨ… ngươi thật sự cho rằng lão phu sẽ vì ngài ấy mà không dám giết ngươi sao?

Vốn cho rằng lần trước Anh Vũ suýt nữa giết chết Lệ Yên cũng chỉ là giao tranh trên chiến trường, sống chết có số. Lão có thể hận hắn, nhưng cũng phải nuốt xuống, cũng phải thuận theo quy tắc giết hắn trên chiến trường. Ai có thể nghĩ tới đối phương vậy mà không coi lão ra gì, giết tới tận cửa nhà, quả là chuyện cười quá đỗi.

- Ha ha ha… thôi đi. Đừng đem hắn ra để làm cái cớ, đừng tỏ ra đạo mạo thanh cao. Kẻ thù thì là kẻ thù, chém giết thì là chém giết, có cái gì mà dám hay không? Năm đó ngươi hại chết cha mẹ ta, bây giờ còn tỏ ra muốn thương hại ta sao? Buồn cười lắm. Không giết ta, ta vẫn sẽ giết ngươi, vẫn sẽ giết con cháu của ngươi thôi.

Anh Vũ nghe Cố Sở muốn giết mình thì ha hả cười, đẩy ra Trần Lộc âm dương quái khí nói. Nhìn thấy kẻ thù hại chết cha mẹ mình lại muốn buông tha cho mình chỉ vì tên kia không muốn mình chết, hắn chưa bao giờ có cảm giác khó chịu đến thế này, hận ý dâng đầy hỗn tạp.

Vừa mới dứt lời, hắn vậy mà lập tức ra tay. Cả người lao đi trong không khí, hóa thành tia chớp kinh thiên hướng về phía Cố Lệ Yên đánh xuống. Hắn muốn giết người, muốn giết chết nàng trước mặt ông mình.

- Ngươi muốn chết.

Biến cố này thật sự không có ai lường được, Cố Sở lúc này rốt cục nổ tung, cả giận quát lớn.

Chớp mắt lão ra tay sau mà tới trước, bàn tay khổng lồ ngưng tụ thiên địa thời không úp xuống, muốn đem Anh Vũ bóp nát thành trăm ngàn mảnh. Đáng tiếc là chưởng ấn mới đi được nửa đường, đã bị Trần Lộc liều chết lao lên đón đầu chống đỡ, lưu quang bừng sáng, không đến nửa giây liền có xác người nổ tung bắn máu, văng tung tóe ra ngoài.

Đường đường cường giả Vấn Đỉnh trung kỳ, vậy mà chỉ bị một tát liền nát xác, chỉ còn hồn thể sơ xác bỏ chạy ra ngoài.

Mặc dù thế, hắn vẫn giúp cho chủ tử của mình đón đỡ được nửa giây, đủ để cho Anh Vũ bắt được Lệ Yên vào, đem nàng giơ lên phía trước.

- Đáng chết.

Chưởng ấn của Cố Sở sau khi đánh nát Trần Lộc, vốn muốn vồ vào đầu Anh Vũ, nhưng khi thấy hắn đem Lệ Yên làm thế mạng thì công còn cách nào khác ngoài tự hủy, nổ tung thành trăm ngàn mảng sáng.

Anh Vũ chớp lấy cơ hội này, nhìn thoáng qua Trần Lộc lập lòe ý nghĩ, đạp bước hòng rời đi khỏi nơi đây.

- Hừ…

Nhưng hắn chỉ vừa mới bước, một tiếng lạnh lẽo đã truyền vào tai. Theo sau đó là một cỗ nguy cơ đáng sợ nối bước, khiến cho hắn như muốn nổ tung linh hồn.

Chỉ thấy giữa bầu trời không biết tự lúc nào vụt xuống một vệt sáng kinh thiên động địa, sắc nhọn như tiên tiễn, xuyên qua, trực tiếp đem cánh tay đang bóp cổ Lệ Yên của hắn xoắn nát, máu tươi nhiễm đỏ cả bầu trời.

Thần tiễn quả thực mạnh đến run rẩy đất trời, âm thanh phá không ầm ầm như sấm. Một tiếng nổ, ngàn tiếng vang, vạn tiếng đổ nát. Cả người Anh Vũ văng đi như lưu tinh xuyên thủng hàng ngàn tòa kiến trúc, lực lượng dư ba như vô cùng vô tận, phóng tới tận trời cao.

- Tướng quân…Trên bầu trời đổ nát, Trần Lộc chỉ còn hồn thể hoảng sợ kinh hô, trông xuống bên dưới phế tích đã không còn bóng dáng Anh Vũ. Chỉ còn một cái mũi tên như tiên như thần rạch phá đất trời, trở lại trên tay của Cao Vô Cầu.

Đúng vậy, là Diệt Thánh thần tiễn.

- Ba mươi năm đạp vào Vấn Đỉnh, ngươi đúng là có tư cách ngạo mạn, nhưng ngươi ngạo mạn nhầm người rồi.

Dáng người khôi ngô cao lớn, Cao Vô Cầu lúc này mặc dù không có khí thế uy nghi thần thánh gì, nhưng chỉ một tiễn vừa rồi của hắn cũng khiến cho tất cả mọi người xem hắn là thần thánh.

Trông xuống phía Anh Vũ đang nằm, con mắt của hắn như là xuyên thủng qua hàng ngàn phế tích lạnh lùng nói lớn. Cánh tay theo đó đã kéo mạnh Đồ Hoàng cung, khí thế trong vô hình âm u khiến cho người người nghẹt thở.

Hắn muốn giết Anh Vũ.

- Vô Cầu…

Cố Sở cũng bị một tiễn đáng sợ của Cao Vô Cầu làm cho giật mình kinh hãi, nhưng khi trông thấy hắn muốn giết Anh Vũ thì vội vàng hô lên. Tựa hồ muốn ngăn cản hắn.

Có lẽ, lão rất hận Anh Vũ, rất muốn Anh Vũ phải chết. Nhưng muốn là một chuyện, có dám làm hay không lại là chuyện khác. Hoàng Thiên luôn là một cái rào cản rất lớn khiến lão khó xử vô cùng, cũng là bởi vì như vậy, lão càng không muốn Cao Vô Cầu chịu trách nhiệm cho điều đó.

Cao Vô Cầu so với lão càng rõ ràng lối suy nghĩ đó, nhưng cách làm của hắn lại trái ngược hoàn toàn. Nếu nói Cố Sở có phần nào đó là một tên quan văn trong cổ đại, lo trước lo sau, thì hắn chính là quan võ, một loại người sinh ra vì chiến đấu, cương trực và thẳng tính, muốn thì sẽ làm, có lợi thì làm, không cần phải cả nể kiêng kỵ gì ai.

Giết Anh Vũ, sẽ có thể khiến cho Hoàng Thiên hận hắn, nhưng hắn chấp nhận sự hận ý đó, để đánh đổi cho lợi ích của đồng bạn mình, thậm chí là cả Hoàng Thiên.

- Ngươi không cần phải khuyên ta. Ta giết hắn, ta chịu trách nhiệm.

Tiếng cười của hắn truyền ra, để cho Cố Sở cũng phải ngây người một lát. Vừa mới dứt lời, Diệt Thánh bỗng một lần nữa rời tay, từ Đồ Hoàng phóng đi hóa thành tia chớp.

Gió lạnh thổi, tiễn thần bay, rạch phá đất trời thành một lỗ thủng kéo dài từ vị trí của hắn phóng thẳng về phía Anh Vũ đằng xa, thẳng tắp như con người của hắn, trung nghĩa. Diệt Thánh, vô thượng chí bảo, thậm chí có thể sánh cùng với Cực Đạo Hoàng Binh cấp bậc Thần Thoại, Chí Bảo Tiên Thiên không ra, ai có thể tranh phong cùng nó?

Sát cơ đáng sợ ngập trời rũ xuống, cả thế giới phảng phất chỉ còn một đạo tiên quang phá toái hư không, gầm rú rung động đất trời, khiến cho toàn bộ Yết Dương đều như lâm vào động đất, rạn nứt lan xa, phảng phất muốn nổ tung thành trăm tỉ mảnh.

- Phanh… anh… anh…

Hư không chập chờn, sóng lớn một chút, Diệt Thánh xuyên qua nghìn trùng phế tích, muốn xuyên thủng đầu Anh Vũ, nhưng là, một màn kinh khủng ngay sau bỗng nhiên hiện ra khiến trăm ngàn người kinh hãi.

Chỉ thấy mũi tiễn còn cách người hắn chừng ba mét, không gian đột nhiên uốn éo nứt ra, vỡ nát. Một cái vuốt rồng khổng lồ đột ngột thò ra từ trong hắc ám, đem Anh Vũ nắm trọn vào trong bảo hộ lấy.

Vuốt rồng hắc ám ngăn lấy mũi tiễn, bị rạch phá ra vô cùng vô tận máu tươi, nhưng cuối cùng tiên tiễn vẫn là không xuyên phá nổi lớp da dày thịt béo, chỉ có thể đem dư chấn bạo phá ra vết rách thấu xương, hóa thành một vùng máu tươi bắn phá ra bên ngoài hắc ám.

- Hắc Minh Long, ngươi dám…

Vốn nghĩ sẽ chẳng có khó khăn gì giết chết đối phương, ai nghĩ lại bị người ngăn cản, Cao Vô Cầu đột nhiên quay phắt người, nhìn về phía Hắc Minh Long tràn đầy lạnh lẽo.

Vạn vật xoắn nát, hắc ám điêu linh, Hắc Minh Long vẫn đứng thẳng người một chỗ chưa hề di chuyển, tóc dài tung bay che đi tròng mắt khép hờ, tựa cười mà không phải cười nhìn tới, nơi nắm tay máu tươi tung tóe, rõ ràng chính hắn vừa rồi đã cứu đi Anh Vũ.

- Ôi ôi… ta đương nhiên là không dám rồi. Chỉ là, không muốn chứng kiến các ngươi giết chết người thân của hắn mà thôi.

Nhìn trông Cao Vô Cầu nổi giận, hắn lại chẳng để ở trong lòng, ngả ngớn cười nói lớn.

Không nói thì thôi, vừa nói liền khiến cho Cao Vô Cầu nổi đóa, hai tròng mắt khép hở tràn ra sát ý, Diệt Thánh thu về, hợp thành một thể, khiến cho toàn bộ thời không đều lạnh lùng hẳn xuống.

- Muốn đánh với ta sao? Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.

Vốn đang cười nhạo Cao Vô Cầu, nhưng khi thấy hắn vậy mà hợp thể binh khí, Hắc Minh Long hơi khẽ trầm xuống trong lòng, con ngươi xoắn chuyển, phảng phất thần long tỉnh giấc, cười lạnh cảnh cáo.

- Hắn ta còn dám đánh, ngươi là cái thá gì?

Cao Vô Cầu giận quá mà cười, Đồ Hoàng Diệt Thánh vung lên, hư không vỡ nát, phảng phất như cả tinh thần trên chư thiên đều nổ tung thành bụi phấn.

Đúng thế, đến Hoàng Thiên năm đó còn bị hắn ép cho phải cùng hắn đánh, chỉ là một con súc sinh bị Hoàng Thiên thu phục lại là cái thá gì? Quy Nguyên tối đỉnh, Tiên? Cũng chỉ là một trong những bước nhỏ trên con đường tu luyện của hắn mà thôi.

Một cung một tiễn hợp thể ở trong tay hắn chuyển hiện, cùng với lời nói kinh thiên, cũng làm cho Hắc Minh Long phát lạnh trong lòng, ánh mắt liên hồi luân chuyển, rõ ràng là có chút không ngờ tới.

- Thật là ngông cuồng. Vậy hãy để ta thay hắn dạy dỗ ngươi làm người.

Tiếng cười lạnh phảng phất truyền ra, Hắc Minh Long lần đầu tiên chuyển động thân mình, muốn cùng với Cao Vô Cầu đánh lên một trận.

Đúng vào lúc đó, một tiếng vút xé gió đột nhiên truyền tới, khiến cho hắn thoáng biến sắc lui về. Chỉ thấy da mặt như có cương phong ập tới, một vệt sáng có tốc độ cực nhanh lướt qua người hắn, suýt chút nữa đem đầu lâu xuyên nát, kèm theo âm thanh lạnh lẽo:

- Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi là cái thá gì?

Tiên quang phổ chiếu, vệt sáng sau khi phóng đi đột nhiên trở về với chủ nhân của nó. Cố Sở không biết tự bao giờ đã bay lên đứng song song cùng Cao Vô Cầu, khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua phía hắn.