Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 366: Gian lận



Trung tâm Bạch Hạc.

Hoàng Thiên vừa mới nói ra một lời, thân hình liền đột nhiên biến, thoắt cái đã xuất hiện đằng sau tên tráng hán, một kiếm băng ra lạnh lẽo.

Bị tấn công bất ngờ, nhưng tên tráng hán lại chẳng hề hoảng loạn, một bên phóng ra huyết xích quấn lại thế công, một bên nghiêm mặt cười nói:

- Nếu ngươi đã không biết điều như vậy, mỗ chỉ có thể đem ngươi trấn áp rồi lại nói.

Thế rồi, hắn bỗng nhiên quát lên một tiếng, xích thần trong tay điên cuồng chuyển hoá, một quất đánh về phía Hoàng Thiên, Nguyên lực bạo phát đến tận cùng.

Sắc mặt Hoàng Thiên lần đầu tiên khẽ đổi, Thiên Kiếm trong tay thuận đường chém qua, còn thân hình thì khẽ động, Cửu Đạp một bước chớp mắt xuất hiện ở trên đầu tên tráng hán.

Cánh tay của hắn vừa rồi mặc dù bị chấn gãy, nhưng khả năng hồi phục của huyết mạch Ma Thần há lại tầm thường, từ sớm đã nối liền, lúc này đây không biết tự đâu triệu hồi ra một cây búa sắt, ầm ầm đập xuống.

Nhưng tên tráng hán rõ ràng không phải là kẻ yếu, thực lực thậm chí so với tên thanh niên có tre thần còn trên một đoạn, bóng người tuy thô to nhưng linh động như chớp giật, bước chéo người nghiêng tránh khỏi búa của Hoàng Thiên, xích sắt đan xen trở về phản kích, đóng vào đầu búa toé ra hoa lửa chói loà.

Liên tiếp giao thủ hơn trăm lần, hắn vậy mà cùng Hoàng Thiên đánh ngang cơ, không thắng cũng không bại, đáng sợ vô cùng.

Tiết tấu chiến đấu ngày một nhanh, Hoàng Thiên và tên tráng hán càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hăng, đem chiến trường kéo từ mặt đất lên tận trời cao, thậm chí mang lại cảm giác sắp đánh nát cả trời, đại địa nổ tung.

- Oanh…

Đột nhiên trong khoảnh khắc sau, một tiếng vang thật lớn như ngàn cơn sấm rền, thiên địa tựa hồ cũng tại trong tích tắc trong nháy mắt khép lại. Dưới âm thanh khủng bố lan tràn, bất luận sinh linh phổ thông nào cũng không thể đứng thẳng người, bị sóng âm đánh sụp.

Hoàng Thiên vốn đang cùng tên tráng hán đanh nhau bất phân thắng bại, lúc này bỗng nhiên từ trời cao rớt xuống. Sau lưng, quần áo như bị một thứ gì cực kỳ sắc bén cắt gọt, lộ ra một vết đâm chạy dài, thấu ngực.

Mà bên trên đỉnh đầu của hắn, không biết tự lúc nào xuất hiện thêm một cô gái trẻ, thần sắc lạnh nhạt băng hàn.

Một thương xuyên thủng Hoàng Thiên, nàng còn chưa dừng, thần thương trong tay tản mát ra hào quang sáng rỡ. Thương này dài gần hai mét, toàn thân đỏ tươi nhưng lại loé ánh vàng. Phù văn huyết khí dọc theo những đường trạm khắc cổ xưa nổi lên, liên kết thành từng đạo quy tắc tràn đầy sát khí.

- Hồ Ngân, ngươi…

Cách nàng không xa, tên tráng hán vẫn còn bất ngờ, trông thấy cô gái truy sát Hoàng Thiên thì nổi giận, thân thể to lớn như ngọn núi khẽ run lên, râu tóc bù xù dựng đứng.

Hiển nhiên, việc Hồ Ngân lợi dụng lúc hắn đại chiến mà đánh lén Hoàng Thiên khiến cho hắn bất mãn vô cùng.

- Câm miệng… Chúng ta bây giờ đang làm nhiệm vụ, không phải chỗ cho tên đầu gỗ nhà ngươi thể hiện mình.

Chỉ là hắn còn chưa kịp nói, một cô gái khác đã lạnh lùng mắng, khiến hắn nhất thời câm miệng, ấm ức mà không nói được ra ngoài.

Đại chiến bên kia, Hồ Ngân thậm chí không nghe lọt tai nửa lời, vẫn điên cuồng truy sát Hoàng Thiên. Nàng nắm trong tay trường thương, trên người còn mang theo chiến giáp, mỗi một thời khắc Hoàng Thiên bị bức lui về nàng đều sẽ áp sát giết theo, khí tức trên thân ngày càng cường thịnh, mỗi một thương đánh ra đều là tuyệt sát, tựa hồ không phải muốn dạy dỗ Hoàng Thiên, mà là muốn giết hắn.

Cuối cùng, ngay tại thời khắc sắp dồn Hoàng Thiên về sát đại địa, nàng bỗng nhiên đứng thẳng người, hai tay nắm chặt trường thương, gần như dồn lấy toàn bộ sức mạnh của mình đem trường thương phóng xuống.

Tựa như là thần tiễn, óng ánh hào quang, bao phủ bởi vô cùng vô tận thương ý giữa trời nhô ra, xuyên phá vào thập địa. Trong chốc lát thiên địa đột nhiên thất sắc, một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng ngang qua thiên vũ, hung hăng xuyên thủng về phía Hoàng Thiên.

Cỗ lực lượng kia, thế mà không phải pháp tắc thông thường, mà là ẩn chứa pháp tắc huỷ diệt, vô thượng vĩ lực.

Hoàng Thiên nãy giờ bị liên hoàn công kích, thân thể đã thê thảm đến không gì tả nổi. Nhưng mãi cho đến lúc trông thấy được một thương kia của Hồ Ngân đâm qua, ánh mắt hắn mới đột nhiên sắc lên lạnh lẽo, nhìn thấu trời cao. Bởi vì hắn cảm nhận được giây phút Hồ Ngân đâm ra trường thương, quy tắc của cả thế giới Bạch Hạc liền đột nhiên thay đổi, tinh diện trong tay dần mất đi khả năng thế mạng.

- Cuối cùng… vẫn là muốn giết ta.

Hiển nhiên, bên ngoài đã có người động chân động tay, muốn hắn phải chết.

- Phanh… phanh… phốc.

Trường thương khủng bố xuyên qua, mạnh đến mức Hoàng Thiên dù đã vươn tay bắt lấy cũng không thể nào ngăn, bị thân thương kéo rách toạc mang tay, mũi thương xuyên thủng người, bay xuyên vào đại địa.

- Bạo…

Đúng lúc mà mọi người nghĩ rằng Hồ Ngân đánh xong, lại giật mình nghe thấy nàng băng lãnh hô lên, đem siêu cấp tiên khí Phí Minh Thương bạo nổ.

- Hồ Ngân, ngươi điên rồi.

Tên tráng hán sửng sốt, sau đó bỗng nhiên điên cuồng mắng lớn. Hiển nhiên không nghĩ tới Hồ Ngân lại thật sự muốn dồn Hoàng Thiên vào chỗ chết.

Nhưng tức giận cũng chẳng thể nào làm gì khác, hắn chỉ có thể hoảng hồn quay đầu bỏ chạy. Bởi nơi đại địa kia, một cỗ sức mạnh huỷ diệt kinh khủng đang theo đà ập tới, chọc thủng trời cao, bao phủ đại địa. Phân nửa bầu trời bí cảnh Bạch Hạc cơ hồ bị xoắn nát, sức mạnh lúc này đã không còn đơn thuần là năng lượng va chạm, mà đã đỉnh tới sức mạnh của đạo và pháp, huỷ diệt khôn cùng.

Hoàng Thiên vốn đã bị Phí Minh Thương đóng giữa người, lúc này còn bị năng lượng trực tiếp bạo ra, cơ hồ lâm vào trong tuyệt cảnh, chỉ còn một con đường hồn phi phách diệt.

- Trần Kinh Thương… ngươi muốn chết.

Cũng ngay vào thời khắc đó, bên ngoài vùng trời Bạch Hạc bí cảnh, Chân Không Ngã nổi trận lôi đình, phiêu phù ở giữa tầng trời, trong tay đánh ra vô thượng phật ấn về phía lão tổ Trần Gia, kẻ vừa với lén lút phá huỷ đi quy tắc hồi sinh của Hoàng Thiên.

- Oanh…

Sau một khắc, phật ấn nổ tận trời cao, bộc phát ra hào quang xán lạn. Lấy bầu trời Bạch Hạc làm trung tâm, hơn phân nửa Đại Việt đều rực sáng, thánh văn, phật văn hiển hiện, đì đùng như sấm nổ.

- Ha ha ha… Chân Không Ngã, ngươi cuối cùng vẫn thua ta. Dị số chó má, Mộng Thuyết chó má, đem cái thứ rác rưởi đó cùng ngươi xuống mồ đi.

Trần Kinh Thương mặc dù là lão tổ Trần Gia, cùng với Chân Không Ngã thuộc về một thế hệ, nhưng tu vi so với Chân Không Ngã thì kém hơn nhiều lắm, trước một đòn phật ấn tràn đầy lửa giận thậm chí còn không kịp kháng, đã bị đánh cho phế hơn nửa thân người, ầm ầm rơi vào sóng nước.

Nhưng, mặc cho bị phế, hắn vẫn điên cuồng cười lớn, trong tay nắm chặt mấy chục cây trận kỳ, đem toàn sức bình sinh mà bẻ gãy.

- Khốn kiếp…

Trận kỳ liên tiếp gãy nát, toàn bộ Bạch Hạc đột nhiên lâm vào trong hỗn loạn. Một dòng lại một dòng quy tắc bị đứt ra, tách rời, sau đó bỗng nhiên như bị xoáy lốc cuốn về, hội tụ vào một điểm.

Giờ khắc đó, bên trong bí cảnh Bạch Hạc trời long đất lở, vô số thiên kiêu đang đại chiến bỗng nhiên có cảm giác như thân hình buông lỏng. Tựa hồ có một vài quy tắc vô hình nào đó vẫn luôn áp chế bọn họ vừa được bung ra, nhẹ nhàng giải thoát.

Riêng nhóm người Hồ Ngân vừa mới diệt sát Hoàng Thiên, lúc này đột ngột như được chuyển rời đến một vùng trời khác, âm u mây mù xám ngắt.

Tên tráng hán còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã giật mình phát hiện xung quanh hắn có thêm rất nhiều bóng người khác. Vừa nhìn, hắn liền nhận ra toàn bộ người đến đều là người của bọn hắn.

Hoá ra những trận kỳ mà Trần Kinh Thương vừa mới phá huỷ, chính là những mắt trận đại diện cho quy tắc vị trí của nhóm người này. Hắn huỷ đi quy tắc, chuyển di người của mình mang theo Hoàng Thiên tiến về biên giới của Long Quân Chiến Trường, nơi mà quy tắc hồi sinh của Bạch Hạc triệt để không còn, hiển nhiên là muốn đem Hoàng Thiên dồn vào đường chết.

Chân Không Ngã tự nhiên biết được điểm này, trong lòng nộ hoả dâng trào, liên tiếp phanh ra hàng chục phật thủ ấn, đánh cho cả thời không này đều thất sắc.

- Chân Không Ngã…

Đúng ngay vào lúc đó, phía xa xa cách mấy trăm vạn dặm, nơi lãnh địa Trần Gia, một đạo âm thanh mênh mông hùng vĩ bỗng nhiên vang lên, như là tiếng chuông đồng đen kẻng lớn, vượt qua trăm vạn dặm quanh quẩn khắp bầu trời, khiến cho hàng chục phật ấn khổng lồ đều nổ toái.

- Lão tổ Trần, các ngươi muốn chiến tranh?

Sớm biết bản thân sẽ bị người ngăn cản, chỉ là không nghĩ sẽ là lão tổ Trần Gia, hai mắt Chân Không Ngã sâm nhiên, phiêu phù ở trời cao, khí tức bắt đầu theo đó leo thang, tản ra khiến thiên địa ngưng kết thành một cái thế giới mới, còn hắn thì hoá thành một vị thần duy nhất của toàn bộ thế giới đó.

- Thần Thoại cấp không đến chung cực không ra tay, dường như chính ngươi mới là kẻ vi phạm đấy?

Từ đầu tới cuối, lão tổ Trần Gia vẫn chưa hề xuất hiện, mà chỉ có tiếng cười vang vang từ xa xôi truyền tới. Một lời của hắn, ý tứ rất rõ ràng, trước thềm đại chiến, song phương đã đưa ra thoả thuận ngầm là Thần Thoại cường giả của hai bên không được can thiệp cũng như ra tay, hiện giờ Chân Không Ngã bởi vì giận dữ mà đánh giết Trần Kinh Thương, đó mới chính là phá hoại thoả thuận.