Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 220: Huynh đệ gặp lại



Cùng tại thời điểm đó, cách vị trí của Cửu U Phá Thiên tháp hơn năm trăm dặm.

Một cái thân ảnh bạch sắc ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, mây mù quấn quanh phiêu lãng. Thân hình của hắn chẳng biết là do khí lãng hay vì lý do gì khác mà huyễn ảo vô cùng, chẳng thể nào mà nhìn rõ. Tựa như, hắn không phải là một thân hình, mà chỉ là một ngọn lửa trắng.

Ngay tại thời điểm mà Hoàng Thiên thi triển ra Nhân Quả Hoàn Chân, mi tâm của hắn bất chợt vỡ đôi, phóng ra một đường tuyến bảy màu đâm thẳng vào hư vô sâu thẳm.

- Nhân quả pháp, phản hoàn chân…

Ngẩng đầu nhìn về thinh không, đôi mắt của hắn không giấu được sự sợ hãi từ tận tâm can. Tuyệt vọng là thứ duy nhất còn sót lại, hắn cúi gục đầu lẩm bẩm một câu không đầu không cuối, sau đó bất lực buông xuôi. Khí tức của hắn như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, thân thể cũng bắt đầu mông lung, hoá thành vô tận những tinh điểm li ti, tiêu tán vào trong trời đất.

Một đời thiên kiêu, từng đứng trên đỉnh cao của danh vọng, được người người kính ngưỡng. Hắn từ khi sinh ra đã có được mọi thứ mà ai ai cũng phải mơ ước. Có gia thế hùng hậu, có thiên phú siêu cường, có dã tâm cực lớn. Cứ ngỡ bản thân sẽ một đường hát vang, đạp lên đến đỉnh phong của vạn tộc. Có bao giờ hắn ngờ được, sẽ có một ngày bản thân phải ngã xuống.

Siêu cấp thiên tài, chỉ cần chưa có trưởng thành, cuối cùng cũng chỉ là con sâu cái kiến.



Bên ngoài Cửu U Phá Thiên tháp.

Không gian sau một chiêu kiếm của Hoàng Thiên đã dần phục hồi lại trạng thái ban đầu, đại địa hoang tàn đổ nát, tràn đầy vết nứt cùng hố sâu oanh tạc. Một cỗ rét lạnh không hiểu tự đâu ngập tràn khắp chốn, ngấm vào sâu trong tim tất cả mọi người. Cái lạnh lẽo này, không phải đến từ bên ngoài, mà là đến từ sâu trong linh hồn.

Thành công trả thù, Hoàng Thiên trong lòng lại chẳng có chút cảm xúc nào đặc biệt. Đây là một loại tâm cảnh trầm ổn đến đáng sợ, loại tâm cảnh không phải ngẫu nhiên có được, mà phải trải qua rất nhiều biến cố mới có thể trui rèn được như thế.

Khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng nghiêm túc, hắn thoáng nhìn về phía chân trời xa xa, nơi mà chân thân của Bạch Khôi đang phiêu tán. Dĩ nhiên hắn có thể cảm nhận được, kẻ mà hắn giết ở nơi này chỉ là một cỗ phân thân.

Bạch Khôi là một kẻ có trí tuệ cực cao, lại thêm tính cách cẩn trọng vô cùng, mỗi lần hành sự đều suy tính kỹ lưỡng đường đi nước bước. Một khi chưa nắm chắc được phần thắng trong tay, hắn sẽ không bao giờ để chân thân đi mạo hiểm. Trước đây như vậy, hôm nay cũng là như thế.

Hơn ai hết trong đám thiên kiêu trẻ tuổi, hắn biết được Hoàng Thiên đáng sợ đến mức nào. Dù cho liên thủ cùng Diệp Vọng, hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc được phần thắng, cho nên chỉ dám để phân thân đến thăm dò.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, hắn cẩn trọng, nhưng lại không tính ra được Hoàng Thiên có được sát chiêu liên quan đến nhân quả. Một kiếm vừa ra, nhân quả nghịch pháp, đạo phản hoàn chân. Không chỉ giết chết phân thân, mà còn trực tiếp trảm tới chân thân, đem hắn hôi phi yên diệt.

Cảm nhận được Bạch Khôi đã thật sự tiêu biến đi, Hoàng Thiên rốt cục thu hồi ánh mắt, bước ra một bước vụt tới trước mặt Anh Vũ.

Năm năm thời gian, trải qua biết bao sóng gió nơi Cửu U, huynh đệ bọn hắn lại lần nữa hội ngộ. Mỗi một người đều đã khác xưa rất nhiều, mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, và chín chắn hơn. Nhưng chỉ cần nhìn vào sâu ánh mắt, hắn liền cảm nhận được tình huynh đệ giữa bọn hắn vẫn thế, chưa bao giờ thay đổi. Bất chợt nhớ với Hàn Lâm, người huynh đệ từng hy sinh tính mạng của bản thân chỉ vì muốn cứu hắn, nắm tay hắn khẽ siết.

Không lâu nữa hắn sẽ tiến hành kế hoạnh phục sinh Hàn Lâm, ba huynh đệ bọn hắn sẽ có thể hội tụ cùng nhau như trước đó, cùng nhau sóng bước kề vai như lúc đầu. Có lẽ vì nghĩ đến một ngày này, mà khuôn mặt lạnh của hắn bỗng nhiên biến hoá, loé lên một tia mỉm cười thoả mãn.

Hắn mất gia đình, nhưng có được huynh đệ.

- A… A… Hoàng Thiên, ngươi làm sao lại có thể mạnh đến như thế, con bà nó… ta thật muốn đi tự sát ah.

Hoàng Thiên còn chưa kịp mở lời, Anh Vũ đã cười toe toét hướng về phía hắn, giọng nói tràn đầy bi ai.

Một lời này của hắn nhất thời khiến cho nụ cười trên môi Hoàng Thiên cứng lại, hắc tuyến đầy đầu. Con hàng Anh Vũ này tính cách vẫn khốn nạn như vậy.

Thấy Anh Vũ còn đang lao về phía mình, Thiên Kiếm trong tay hắn khẽ đảo lên, vung về phía trước. Lưỡi kiếm sắc lẹm như tia chớp vụt tới bên Anh Vũ, kề sát vào cổ hắn toát ra hàn khí ghê người.

- Mẹ nó… Hoàng Thiên ngươi làm gì đây?

Một màn doạ cho Anh Vũ lông tơ dựng đứng, sắc mặt tái nhợt liếc nhìn lưỡi kiếm. Đây là thần khí đấy, mới vừa nãy chỉ một chiêu đã giết chết cả Bạch Khôi cùng Diệp Vọng, nhỡ may cắt vào cổ chẳng phải muốn xong đời ư.

- Chẳng phải ngươi muốn tự sát sao, cho ngươi mượn. Cắt cổ, xuyên tim hay xuyên phổi tự ngươi lựa chọn.

Hoàng Thiên lãnh đạm, liếc mắt nhìn Anh Vũ tràn đầy trêu tức. Hắn làm sao không biết tính cách của tên này, ngoài miệng thì nói vậy nhưng cho một trăm lá gan cũng không dám tự sát.

- …

Anh Vũ tợn mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đây là cái thứ huynh đệ gì đây.

- Ha ha, chủ nhân, ngươi rốt cục trở lại, Thủ Thủ nhớ ngươi lắm á.

Đúng lúc này Cẩu Thủ từ đằng xa lon ton chạy tới, hai tay giang ra tràn đầy hạnh phúc như muốn ôm lấy Hoàng Thiên.

Một màn này nếu như là người ngoài có lẽ sẽ bị cảm động cho khóc, nhưng là đám người này lại quá rõ con khỉ mặt chó này rồi, há lại có thể cảm động, chỉ sợ ghê tởm đến buồn nôn.

- Ái ui!

Cẩu Thủ còn chưa kịp chạm vào Hoàng Thiên, một cái hắc ảnh đã vụt qua, đem nó tát bay mấy chục mét xa.

Tiểu Hắc xuất hiện trên vai Hoàng Thiên, uy áp cường đại tràn ngập khắp không gian, doạ cho Cẩu Thủ run lẩy bẩy, vẻ mặt đáng thương trốn ở đằng sau váy của Thanh Hoa, lại không dám lắm lời.

Sự xuất hiện của Tiểu Hắc nhất thời khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình, ngay cả Quy Nguyên đệ tam bước đỉnh phong như Phong Võ trong mắt cũng xuất hiện dị sắc. Hắn vậy mà nhìn không thấu con chó nhỏ này, làn hắc khí kia để cho hắn ẩn ẩn một cảm giác cực độ nguy hiểm. Đây là một loại áp chế về đẳng cấp, tựa như binh lính gặp được quân vương vậy, rất khó để mà phản kháng.

Đòn phủ đầu thành công để cho hai tên vô sỉ không còn nháo trò nữa, Hoàng Thiên thu lại Thiên Kiếm, mỉm cười bước tới ôm lấy Anh Vũ. Một cái vỗ lưng thật mạnh mang theo hai đạo tiếng cười khoái trá. Huynh đệ chính là như thế, không cần quá nhiều lời vô nghĩa. Đôi khi chỉ là một hành động tầm thường, cũng quá đủ để bọn hắn thể hiện ra được tình cảm chân thành của bản thân. Chỉ cần một cái huých vai bá cổ, cũng nặng hơn bất cứ lời thề hẹn ước, không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.

Bỗng nhiên có cảm giác nằng nặng ở dưới chân Hoàng Thiên có chút nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt ngay lập tức tối đen. Chỉ thấy tiểu hoà thượng không biết tự lúc nào chạy tới ôm lấy đùi hắn, cái đầu trọc lóc khẽ ngẩng lên mỉm cười thập phần khả ái:

- Ha ha, Hoàng Thiên ca ca đẹp trai, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, ngươi dạy tiểu tăng một chiêu kia đi.

Hoàng Thiên xạm mặt, cố gắng hít một hơi thật sâu khiến bản thân bình tĩnh lại, đè nén cái cảm xúc muốn một cước đá bay tên nhóc này. Bất giác hắn đưa tay lên che mặt mà thở dài trong lòng, năm năm không gặp, ba con hàng này mỗi một cái ngày càng trở nên vô sỉ đâu.

Không biết sau này trở về, sưa phụ của tiểu hoà thượng biết được có đem nó quất cho một trận rồi trục xuất khỏi phật môn hay không nữa. Mà có lẽ không, hình như sưa phụ của tên nhóc này cũng không phải là một kẻ bình thường đây. Nghĩ đến, Hoàng Thiên thật muốn đưa tay che mặt lần nữa, thở than cho cuộc đời bi ai. Người như hắn vậy mà hết lần này đến lần khác đều có quan hệ với đám gia hoả vô sỉ, biết nói làm sao.

Buông ra Anh Vũ, Hoàng Thiên đưa tay túm lấy tai của tên nhóc mà xách lên, quăng cho nó một cái nhìn cảnh cáo. Lại nhìn về phía Hứa Thanh Hoa, hắn nhẹ gật đầu chào hỏi, thần sắc có vài phần lãnh đạm.

Cô gái này cùng hắn mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng suy cho cùng cũng không phải thâm thù đại hận gì. Chưa kể chuyện hôm đó một phần cũng là do lỗi của hắn, cho nên hắn với nàng cũng không có nhiều ác cảm. Nhưng muốn hắn đối xử với nàng như với huynh đệ của mình, quả thực rất khó có thể, chí ít đến hiện tại còn chưa đủ.

Cùng Anh Vũ nói thêm vài câu, hắn liền tiến tới trước mặt Phong Võ, mỉm cười nói:

- Tiền bối, để ngươi chê cười rồi.

Phong Võ nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt không tự chủ được mấy lần liếc về phía Tiểu Hắc trên vai hắn, lắc đầu:

- Cớ gì chê cười? Chỉ là mấy cái a miêu a cẩu mà thôi, ta hồi trẻ so với ngươi còn muốn hung bạo hơn mấy lần đây.

Lời nói tràn đầy bá khí, lại dám xem Diệp Vọng cùng Bạch Khôi như a miêu a cẩu. Nhưng Hoàng Thiên sẽ không cảm thấy nghi ngờ, bởi vì hắn biết đối phương là Phong Võ, một trong những cường giả đỉnh cao của toàn bộ Nguyên Giới. Cái gọi là siêu cấp thiên tài trong mắt người này, quả thực so với sâu kiến cũng chẳng khác là bao.

Ngưng lại một lát, Phong Võ lấy ra một phiến ngọc giản truyền tin, đưa cho Hoàng Thiên:

- Tiểu huynh đệ, ơn nghĩa cứu giúp coi như ta nợ ngươi, sau này hành tẩu nếu có khó khăn gì, đừng ngại mở lời. Nếu như có thể giúp, ta sẽ không chối từ.

Nhận lấy ngọc giản, Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu. Hắn biết với thân phận của Phong Võ, đi theo bên cạnh mình là một điều không tưởng. Đối phương đây là muốn rời đi.

- Đa tạ tiền bối, hẹn ngày tái ngộ.

Quả nhiên Phong Võ không có nói thêm gì, nhàn nhạt nhìn thoáng qua mọi người, sau đó hoá thành ngân quang bay đi, không lâu sau liền biến mất khỏi bầu trời Cửu U Chi Địa.

Hoàng Thiên từ đầu đến cuối vẫn giữ nét mặt tươi cười, mãi cho tới khi thân ảnh của Phong Võ khuất hẳn mới thu liễm lại, bỗng trở nên thâm thuý vô cùng. Ánh mắt khẽ đảo qua ngọc giản truyền tin, hơi híp lại toát ra tia lạnh lùng. Ngón tay khẽ miết, miếng ngọc giản vốn làm bằng hàn ngọc lúc này sáng lên vô số phù văn, cuối cùng răng rắc một tiếng như nứt vỡ, phù văn cũng theo đó mà tiêu tán.

Bên trong ngọc giản, không ngờ lại tồn tại một trận pháp theo dõi.