Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 209: Đường Khác - Đạo Không Cùng



Thiên Không Trấn Ma Tháp, một trong những tuyệt đỉnh chí bảo của Nguyên Giới. Mang trong mình sắc màu huyền thoại xa xưa, cổ lão hơn bất kỳ tồn tại nào khác trên đại lục.

Đã hơn hai năm kể từ thời điểm xuất thế, nó vẫn như thế bất động trên không, sừng sững giữa bầu trời Cửu U Chi Địa. Hai năm thời gian, cảnh vật xung quanh đã có những biến đổi đến chóng mặt. Vết nứt khổng lồ trên mặt đất lúc này đây đã trở thành một hồ nước mênh mông, được bao bọc xung quanh là vô vàn loài thực vật mới. Tử quang chớp loè ẩn hàm trong từng chiếc lá.

Dưới sự ảnh hưởng từ thiên địa nguyên khí cùng ác ma sát khí từ toà tháp, mỗi một cành cây ngọn cỏ nơi đây đều trở nên dị biến. Dung hoà bên trong hai luồng lực lượng tương khắc, chúng bất giác hoá thành những loài thảo dược đặc biệt nhất mà không nơi nào có được.

Khung cảnh cứ thế nhẹ nhàng yên tĩnh, cho tới khi phương xa bỗng nhiên loé ra hồng quang rực rỡ. Một cái nam tử thanh niên tựa như từ hư không sinh ra, đạp lên không gian mà đứng.

- Ha ha! Hoá Linh trung kỳ, Hoá Linh trung kỳ… Thật không ngờ chỉ mất hai năm thời gian, bổn thiếu gia liền có thể đột phá tới Hoá Linh trung kỳ.

Còn không kịp nhìn nhận xung quanh, kẻ này đã ngửa mặt lên trời cười lớn, thần sắc không hề che giấu sự hưng phấn tột cùng. Dĩ nhiên, ở độ tuổi như hắn đột phá Hoá Linh trung kỳ là một điều cực kỳ đáng tự hào. Điều này vốn chẳng có gì đáng nói nếu như không kết hợp với khuôn mặt xấu đến đáng thương của hắn. Khung cảnh lúc này chẳng khác nào một con khỉ đột đang ngự không mà cười vậy.

- Chỉ đột phá đến Hoá Linh trung kỳ mà khiến ngươi tự đắc đến như vậy sao?

Đang thời điểm mà hắn kêu gào hưng phấn, một cái thanh âm lành lạnh đã cắt ngang, giọng điệu cực kỳ khó nghe.

Chỉ thấy phía trước không biết tự lúc nào xuất hiện thêm một thân ảnh cao gầy mặc trường bào trắng. Người này này tuổi tác có lẽ còn nhỏ hơn tên kia vài tuổi, khoảng mười bảy mười tám tuổi gì đó. Không giống với vẻ non nớt trên mặt, thân thể hắn lại toát ra sự trưởng thành chín chắn, mang theo khí tức long hành hổ bộ mà không phải ai cũng có được. Đặc biệt nhất là đôi mắt sâu, toát ra một nét trầm ổn hơn người, thậm chí trầm ổn đến mức người ta có cảm giác âm lãnh và ác độc.

- Thiếu gia, ngươi cũng đã hoàn thành hấp thu?

Trông thấy thanh niên, tên mặt khỉ sắc mặt chợt biến, nụ cười trên môi rất nhanh ngưng lại, cẩn thận đạp không bay tới.

- Thiên tư có hạn, không thể hấp thu thêm nữa nên bị trục xuất.

Tên thanh niên trẻ tuổi nhẹ liếc qua, nhàn nhạt trả lời.

- Thiếu gia đừng bi quan, ngươi khi đó đi vào sớm hơn ta đến năm tháng…

Nhanh chóng đứng về phía sau tên thanh niên trẻ tuổi, tên thanh niên mặt khỉ cười cười tâng bốc. Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu, đã bị thiếu gia của mình cắt ngang:

- Đừng lấy ngươi ra để so sánh với ta!

Thấy thái độ của thiếu gia đã trở nên giận giữ, tên thanh niên mặt khỉ thoáng kinh hãi, vội vàng ngậm miệng không dám nói thêm gì.

Không khí nhất thời lâm vào tĩnh lặng, tên thiếu gia ánh mắt ngưng tại chân trời, tựa như đang suy tính việc gì đó. Một hồi sau, hắn mới quay người nhìn về phía Thiên Không Trấn Ma Tháp, mở miệng nói:

- Sư huynh thiên tư vô địch, có lẽ phải mất thời gian rất lâu nữa mới xuất quan, ngươi ở lại đây chờ. Báo với huynh ấy rằng ta đi Huyết Mang tìm Thương Sinh Đạo Tâm Đồ trước.

Nhắc đến cái tên Thương Sinh Đạo Tâm Đồ, thần sắc của cả hai người đều không hẹn mà trở nên nghiêm túc vô cùng. Dường như, thứ đồ vật này có vai trò vô cùng quan trọng đối với bọn họ.

- Chú ý thu liễm một chút cho ta, tuyệt đối không được gây hấn cùng kẻ khác. Đặc là mấy kẻ mạnh như Bạch Khôi, Đinh Phàm, kể cả Anh Vũ cùng tên nhóc tiểu hoà thượng… ngươi hiểu chứ?

Có vẻ không hoàn toàn yên tâm với thủ hạ của mình, tên thiếu gia một lần nữa dặn dò, vẻ mặt toát lên tia cảnh cáo. Nhìn thái độ này của hắn, hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khí, tựa như nếu không nghe lời, hắn sẽ một chiêu vỗ chết thủ hạ của mình.

- Vâng! Thiếu gia cứ yên tâm.

Tên mặt khỉ tuyệt nhiên không dám tỏ thái độ, trịnh trọng gật đầu nhìn thiếu gia rời đi. Mãi cho tới khi thân ảnh thiếu gia biến mất khỏi chân trời xa xa, nét mặt của hắn mới có chút giãn ra. Mang theo một tia không cam lòng và khinh thường.

- Hừ! Xem thường ta? Cái gì Bạch Khôi, cái gì Anh Vũ? Một tên tàn phế và một tên bại tướng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người?

Thở ra vài hơi từ cái lỗ mũi khỉ, tên thanh niên tự mình độc thoại, giọng điệu tràn đầy nhạo báng.

- Ngươi nói ai tàn phế?

Chẳng biết tự đâu vang ra câu hỏi, thanh âm mang theo vài phần gió rét. Nhưng tên mặt khỉ lại tựa như không nhận ra được nguy cơ, hồn nhiên trả lời:

- Ngoài Bạch Khôi ra thì còn ai vào đây, nực cười cho cái gọi là Thượng Cổ thần hoả. Một chiêu của người ta cũng không chống được, còn bị đoạn mất cánh tay… ha ha… A! Là kẻ nào giả thần giả quỷ, cút ra đây cho bổn thiếu gia.

Vốn đang cười, tên thanh niên mặt khỉ lúc này mới nhận ra điều không đúng, a một tiếng biến sắc quát lên.

Lời hắn vừa dứt, phía trước mặt không gian liền lâm vào biến đổi, từng luồng khí đen quẩn quanh nhẹ trôi đi theo gió. Một cái bóng người chầm chậm bay ra, lăng không mà đứng. Trong nháy mắt khi bóng người xuất hiện, toàn bộ không gian xung quanh bỗng có cảm giác như đông kết. Bầu trời nơi đây vốn đã âm u, lúc này càng trở nên hắc ám.

Đây là một thanh niên nam tử cực kỳ trẻ tuổi, nhìn qua chỉ ước chừng mười chín đôi mươi. Nhưng nếu như kẻ nào tinh ý, liền có thể phát hiện trong đôi mắt hắn có một vẻ tang thương không nói thành lời. Tựa như một kẻ đã kinh qua vạn năm tuế nguyệt tẩy lễ, sống qua vạn cổ trường hà thời không.

Tướng mạo hắn tuấn tú phi thường. Dù cho nơi mi tâm tồn tại một vết sẹo dài sâu hoắm, nhưng cũng không làm giảm đi được sự anh tuấn, thậm chí còn tôn lên ở hắn một cỗ hạo nhiên bá khí. Một mái tóc trắng dài quá bờ vai phiêu dương trong gió, tôn hắn lên như một vị ma thần tuyệt thế.

Hắn đặc biệt là thế, nhưng càng nhìn vào lại càng thấy mơ hồ không rõ. Rõ ràng người ta hoàn toàn cảm giác được sự tồn tại của hắn, nhưng tuyệt nhiên không thể nào lưu được ấn tượng trong trí nhớ. Giống như, hắn chẳng hề tồn tại trên thế giới này vậy.

Cảm giác tà dị ẩn hiện khiến cho tên mặt khỉ có cảm giác lạnh gáy, lông tơ như muốn nổ tung. Hắn mặc dù có chút tự đại, nhưng cũng đủ thông minh để biết thanh niên trước mắt này không phải người thường. Chí ít, hắn còn lâu mới là đối thủ của người ta.

Đưa tinh thần phòng bị lên mức cao nhất, hắn mới cẩn thận mở miệng dò hỏi:

- Không biết vị huynh đệ này là?

Người thanh niên lẳng lặng đứng ở đối diện, ánh mắt quan sát tên mặt khỉ một hồi, không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi:

- Là ai đoạn?

Bị phớt lờ câu hỏi, tên mặt khỉ trong lòng đương nhiên có chút khó chịu. Nhưng khi trông thấy ánh mắt của đối phương, hắn bỗng có cảm giác ớn lạnh không nói nên lời. Thậm chí hai chân đều có cảm giác như mềm nhũn, đứng vững được đã coi như là kỳ tích.

- Không… Không biết! Ta chỉ nghe nói là một tên ma đầu dùng kiếm…

Lắp bắp nói ra, ánh mắt hắn nhìn về thanh niên càng thêm hãi nhiên. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn khi đối diện với một người đồng lứa lại có cảm giác đáng sợ như thế này. Thậm chí so với lão tổ trong tộc còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần.

- Kiếm… Ma?

Nghe thấy lời của tên mặt khỉ, người thanh niên chân mày khẽ nhíu, bỗng nhiên bật ra hai từ đó. Dứt lời, hắn hướng về phía đối phương mà chụp tới.

- Khốn kiếp…

Dường như việc cận kề cái chết khiến cho tên mặt khỉ trở nên điên cuồng, hắn hai mắt căng ra, gào lên trong giận giữ. Đồng thời cùng lúc bạo phát ra sức mạnh tiềm ẩn của Hoá Linh trung kỳ thực lực, đánh ra công kích vượt qua cả mức mạnh nhất mà hắn có thể thi triển được.

Nguyên lực hạo đãng, mãnh liệt như sóng lớn vỗ bờ ập về phía thanh niên. Loại công kích này, đừng nói là Hoá Linh trung kỳ, dù cho là Hoá Linh hậu kỳ cũng khó lòng trực diện đối kháng.

Nhưng là, thanh niên mặt không đổi sắc, tùy tiện giang tay chắn ngang cỗ công kích. Cánh tay hắn lúc này chợt như đại sơn Thượng Cổ, sức công phá của sóng lớn có khổng lồ đến mức nào đối với hắn cũng chẳng đáng một xu, dễ dàng bị đập tan thành mây khói.

Năm ngón tay như gọng kìm, chớp mắt đã chộp lấy cổ của tên mặt khỉ, ghim cứng lên cao. Nương theo hành động của hắn, hắc khí xung quanh ngày càng trở nên đậm đặc, kèm theo trận trận sát khí toả ra, như hoá thành vô số băng châm đâm vào trong xương tuỷ.

Hơn nửa ngày sau, thanh niên mới thu hồi cánh tay, thả thân xác vô hồn của tên mặt khỉ rơi xuống mặt đất. Dù cho đã chết, đôi mắt của hắn vẫn trợn trừng mở lớn, toát ra một cỗ sợ hãi từ tận tâm can, tựa như vừa phải trải qua diêm la địa phủ.

- Bạch Khôi… Phần Diễm… Diệp Vọng… Thế giới này ngày càng trở nên thú vị ah.

Tự mình độc thoại, nơi mi tâm của hắn bỗng nhiên loé ra quang mang rực rỡ, huy hoàng chói mắt. Nương theo ánh sánh, cả người của hắn đều thăng hoa cực hạn, tinh khiết vô cùng không có một tia tạp chất.

Chỉ thấy không lâu sau, từ mi tâm hắn bay ra hai viên thần châu rực rỡ. Một viên trong suốt không màu, nhưng bên trong lại ẩn hàm vô tận tinh điểm cấu thành, không khác gì một vũ trụ thu nhỏ. Viên còn lại lại khiến cho người ta có cảm giác hư vô phiêu miểu không thể nào nắm bắt, giống như nó đại biểu cho toàn bộ hư không thế giới, khủng bố vô biên.

Chúng… không ngờ lại là hai viên Nguyên đan!

Vũ Trụ này, từ vạn cổ khai thiên đến nay đã trải qua bao nhiêu niên đại, bao nhiêu tầng lớp sinh linh biến hoá, đây là lần đầu tiên một tu sỹ có thể ngưng tụ hai cái Nguyên Đan.

Nguyên Đan đại biểu một cái tu sỹ bản nguyên, mà bản nguyên thì mỗi một người chỉ có thể có một. Vậy mà lúc này đây, ngay trước mắt này lại có kẻ ngưng tụ được tới hai cái. Nói cách khác, hắn có tới hai bản nguyên. Điều này thật khó lòng mà tin được, thật trái đạo trời, đi ngược lại thiên địa pháp tắc.

Nhưng mà đạo trời thì đã sao? Thiên địa pháp tắc lại thế nào? Mỗi sinh linh trong vũ trụ này đều là độc nhất, quan hệ giữa chúng sinh với vũ trụ cũng là không giống nhau. Tương quan thế giới khác biệt, dĩ nhiên lý giải của mỗi sinh linh đối với thế giới cũng sẽ không đồng nhất. Quy tắc lại là thứ gì mà có thể áp đặt lên vạn vật sinh linh.

Nhị đan cũng tốt, mà cửu linh cũng được, cuối cùng cũng chỉ là đại biểu cho sự truy cầu sức mạnh của tu sỹ, sao phải cứng nhắc khô khan. Biết bao sinh linh tu đạo đến đỉnh phong cuộc đời mới tiếc nuối nhận ra một điều: “Nghịch thiên một đường, chính là đạp trên thiên địa quy tắc mà đi. Đường khác Đạo không cùng, chí vững thì đạo thông, duy mình ta vô ngã”.