Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 206: Phần Diễm



Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức người ta chẳng kịp phản ứng. Lúc này, bầu không khí khẩn trương tới cực điểm, tinh thần mọi người gần như căng cứng, tuỳ thời có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.

Ai ai cũng đều chìm trong ngây ngốc thẫn thờ, hôm nay có quá nhiều chuyện bất khả tư nghị xảy ra, trong lòng bọn họ tự nhiên xuất hiện một cỗ chết lặng không nói nên lời.

- Ta liều mạng với ngươi…

Ngay tại thời điểm bầu không khí chết lặng, đột nhiên phương xa truyền tới tiếng rống giận thét gào. Bầu trời ù ù rung động sau tiếng thét, tựa như có một đồ vật khổng lồ nào đó đang lao tới nơi này.

Nhưng mà một lần nữa, khi mà người ta còn chưa kịp nhận biết nguyên nhân của rung động là gì, người thần bí lại một lần nữa xuất kiếm, rất nhanh, nhanh đến mức thinh không vì đó mà run rẩy. Sát na mà thôi, xa xa nơi đại địa lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sống lưng đều lạnh toát, lông tơ nổ tung.

Chỉ thấy bầu trời chìm trong huyết vũ, hai mảnh xác người từ thinh không nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng khi đáp xuống đại địa lại nặng nề vô cùng.

Nặng nề, tựa như là vì sợ hãi, cũng tựa như vì đang tiếc nuối, tiếc cho một đời thiên kiêu đã phải ngã xuống. Bị người một chiêu chém chết, chẳng toàn thây.

- Làm càn!

Nhìn thấy một màn huyết tinh này, Bạch Khôi nhịn không được quát lên giận giữ.

Túc Đạo Long trước mặt mọi người đã tỏ thái độ đứng về cùng phe với hắn, vậy mà lúc này đây bị người một kiếm chém làm đôi, có khác nào tát thẳng vào mặt hắn. Nhục nhã như thế, cuộc đời hắn từ khi xuất đạo tới nay còn chưa bao giờ gặp phải, làm sao mà nuốt xuống.

- Không cần trước mặt ta nhảy nhót làm trò, đừng tưởng có thể được thần diễm nhận chủ là có thể không coi ai ra gì. Chút thực lực đó của ngươi còn chưa đủ tư cách cùng ta nói chuyện, cút sang một bên đi.

Người thần bí một chiêu giết chết Túc Đạo Long, mí mắt thậm chí còn không nhảy lấy một cái, tựa như chẳng có chuyện gì vậy. Nhàn nhã nhìn về phía Bạch Khôi, hắn nhẹ cười khinh thường nói.

Một lời xem thường cực điểm lập tức để Bạch Khôi sắc mặt khó coi vô cùng. Giận giữ tận cùng phút chốc hoá thành ác độc, hắn cười gằn một tiếng nói ra:

- Hay cho một kẻ âm độc hiểm ác. Ta có tư cách hay không không đến lượt ngươi phán xét. Nhưng mà hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi đây.

Bạch Khôi dứt lời, thân thể đã vụt qua không gian, đem theo một cánh tay hướng người thần bí mà chộp tới. Một kích này, hắn đem Bạch Linh huyết mạch toàn bộ bộc phát, sức mạnh cuồng bạo vô biên, như trấn áp chư thiên vạn tộc. Một tay nâng tinh thần nổ, một chân đạp đại địa rung, khủng khiếp vô cùng.

Đối mặt với thế tới mạnh mẽ của Bạch Khôi, người thần bí chỉ nhàn nhạt nở một nụ cười. Hắc kiếm trong tay đảo một vòng ba trăm sáu mươi độ, phát ra kỳ sắc. Bóng kiếm như cầu vồng óng ánh, mang theo mưa ánh sáng tuôn rơi, thoạt nhìn mỹ lệ khó nói nên lời.

Màn mưa ánh sáng này đáng lẽ sẽ rất mê người nếu như nó không có một màu rất lạ, một màu sắc khiến lòng người cuồng hãi. Đó là một màu đen thuần tuý, như diệt thần đồ ma, đè ép lên thiên nhật.

Bầu trời rực tối, không gian bạo nổ, vô số kiếm quang giống như hoá thành thần long hắc sắc, cuộn nhào trên nền trời. Khi thì miên man phiêu miểu, hư ảo khôn lường. Lúc lại cương mãnh cuồng bá, cao cao tại thượng, như muốn xé rách thương thiên.

- Phanh… Phanh… Phanh…

Trong lúc nhất thời, tiếng oanh minh vang lên đinh tai nhức óc. Ngàn vạn thần long như vũ bão, hạo hạo đãng đãng công phá về phía Bạch Khôi. Tại bên ngoài tầng phòng ngự của Nhất Diễm Phần Thương Thiên, không gian đều nhao nhao bạo nổ, khó lòng mà thừa nhận được lực lượng huỷ diệt này.

Một màn để cho Bạch Khôi sắc mặt đại biến, còn chưa kịp làm ra phản kháng đã bị đánh bật ngược về sau. Cả thân thể hắn như lưu tinh hung hăng bay ngang, liên tiếp va nát vài toà núi lớn mới miễn cưỡng dừng lại được, bụi tung mịt mù.

Coi như được thần hoả hộ thể, huyết mạch Bạch Linh cường đại, hắn y phục đều nổ tung làm mấy mảnh, thụ thương không hề nhẹ chút nào. Điều này khiến cho rất nhiều người hãi nhiên thất sắc, miệng lưỡi khô khốc không nói nên lời.

Bạch Khôi cường đại là điều không phải bàn cãi, dù cho vừa nãy đại chiến cùng Anh Vũ đã thụ thương, nhưng thuỷ chung vẫn là tồn tại mà không kẻ nào có thể với tới. Vậy mà người thần bí lúc này đây chỉ tuỳ ý đánh ra một chiêu, liền có thể khiến hắn thụ thương nặng như thế, quả là bất khả tư nghị, khó lòng mà chấp nhận.

- Bạch Khôi ơi Bạch Khôi! Bảo ngươi cút thì liền cút đi, còn trước mặt ta thể hiện cái gì. Ngươi còn sống đến giờ phút này không phải vì không ai có thể giết được ngươi, mà là chưa đến lúc ngươi phải chết mà thôi. Cho nên trước khi ta thật sự nổi giận, cút được bao xa liền cút cho ta.

Người thần bí vừa nói, hắc sắc trường kiếm trong tay chớp mắt tuôn ra vô cùng vô tận ma khí. Một chém nghịch thiên mà lên, tựa như trường tồn cùng nhật nguyệt, đồ diệt chư tiên.

- Ngươi là cái thá gì?

Bị người khinh bạc, Bạch Khôi nơi phương xa lửa giận trùng thiên. Nơi mi tâm Nhất Diễm Phần Thương Thiên rực sáng, thể tích đột nhiên bành trướng che khuất bầu trời.

Nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên tăng lên đến đáng sợ, vạn vật trong phạm vi chục dặm chớp mắt bị hoà tan thành dung nham, điên cuồng bốc hơi khỏi nhân gian. Trong tích tắc thời gian, lực lượng hủy diệt thư thức tỉnh khỏi giấc ngủ vạn cổ, từ bên trong thần diễm khuếch tán ra bốn phương trời đất.

Cỗ lực lượng này vừa ra, liền như thần long xuất thế, mạnh mẽ ngăn chặn một chiêu của người thần bí. Mang theo sau là phản chấn bạo nổ, rung động không thể nào mà tưởng tượng nổi.

- Phần Diễm…

Thời điểm Nhất Diễm Phần Thương Thiên bạo phát, người thần bí sắc mặt lần đầu tiên xuất hiện nét ngưng trọng. Lấy tốc độ tuyệt luân bạo rút về mấy chục dặm nơi xa.

Nhìn thần hoả rợp trời, hắn sắc mặt dĩ nhiên không còn tia khinh thị tuỳ ý, mà trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Nhưng mà, nghiêm túc là nghiêm túc, người ta không nhìn ra được một chút sợ hãi nào trong hắn. Dường như, Thượng Cổ thần hoả này cũng không đủ để làm cho hắn lo sợ.

Cẩn thận giao Anh Vũ trong tay cho tiểu hoà thượng, hắn lần nữa vọt lên bầu trời ngưng mắt nhìn tới, mang theo từng tia chiến ý mãnh liệt vô cùng.

Mà tại vị trí trung tâm của biển lửa, không gian trống rỗng nhẹ trôi. Mặc kệ phía ngoài là hoả diễm cuồng bạo như thế nào, dũng mãnh đến làm sao, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng vờn quanh không gian đó. Một cái thân ảnh lơ lửng ngự không ở giữa, trên thân thể mơ hồ quấn quanh một ngọn lửa trắng nhàn nhạt. Mỗi một lần quang mang lướt qua, đều làm cho biển lửa cuồng bạo khuếch trướng ra bên ngoài.

Bạch Khôi lúc này, dường như đã không còn là bản thân hắn nữa. Đôi mắt vốn sắc lẹm thần thái, giờ đây chỉ còn lại một màu mờ đục trắng ngà, bùng cháy rực rỡ vô cùng.

- Vạn cổ khế ước… Ta lúc này nên gọi ngươi là Bạch Khôi, hay là Phần Diễm đây?

Nhìn biến hoá của Bạch Khôi, người thần bí cười cười mở miệng. Một lời để cho rất nhiều chìm vào sương mù, dĩ nhiên không thể hiểu được hàm ý trong đó.

- Bao nhiêu kỷ nguyên… ta rốt cục trở về. Một thế này, ta tất đồ Thiên.

Phía bên kia, Bạch Khôi dường như không hề để ý đến sự tồn tại của người thần bí. Ngược lại thẫn thờ ngự không, cúi đầu tự mình thì thào trong miệng, hai bàn tay nắm mở giơ lên trước mặt. Một hồi sau, ánh mắt hắn mang theo hoài niệm nhìn về bốn phương đại địa, lại nhìn về phía bầu trời mà giận giữ điên cuồng.

Theo lời hắn mà ra, thiên địa này lâm vào một trận oanh minh rung động. Bầu trời vốn âm u đột nhiên trở nên sáng sủa vô cùng, so với ban ngày còn sáng hơn vô số lần, rực rỡ chói mắt.

Cảnh tượng này khiến cho rất nhiều người kinh hãi, sắc mặt trắng bạch không còn giọt máu, thậm chí có kẻ run run ngã ngồi xuống đất, không còn dám nhìn trời cao.

Cảm xúc thăng hoa về sau, Bạch Khôi rốt cục nghiêng đầu nhìn về phía người thần bí, nhếch môi cười quỷ dị:

- Ngươi chính là kẻ bức hắn phải gọi ta thức tỉnh?

Người thần bí nhìn chằm chằm Bạch Khôi không hề nói một lời, tựa như mặc nhiên thừa nhận.

- Vậy thì chết đi thôi…

Nhận được đáp án từ đối phương, Bạch Khôi nhẹ gật đầu, đại thủ lần nữa vươn ra. Vẫn là một chiêu đơn giản, nhưng so với trước đây lại khác biệt một trời một vực, cách biệt đến không thể nào đo đếm.

Một chiêu mang theo biển lửa cuồn cuộn, biến thành chân long cuồng mãnh phá không mà qua, không gì cản nổi.

- Hừ! Nếu như ngươi chân chính thức tỉnh, ta còn phải lo sợ một hai. Chẳng qua chỉ là dựa vào linh phách của hắn để hiển thế trước thời hạn mà thôi, còn chưa đủ thành đạo.

Người thần bí quát lên, lần đầu tiên ra tay mà thân thể động. Song chưởng hắn đột nhiên mở ra, phía sau lưng bỗng nhiên phát ra một tiếng rống trùng thiên, tựa như muốn phá tan toàn bộ phiến không gian này.

Tiếng rống vừa ra, một cỗ khí tức cuồng bạo từ thân thể hắn bùng nổ. Kèm theo sự xuất hiện của khí tức, biển lửa vốn hoá thành chân long công kích cũng phải trở nên rung động.

- Thế gian vạn bảo lấy Kiếm làm Vương! Vạn ác hồng trần lấy Ma làm Đạo. Ngươi đường này, đạo này, chính là vì Kiếm Ma Chi Đạo, Ma hoàng lâm thế.

Trời đất thinh không lúc này như có như không vang lên một lời ấy, quấn quanh mãi mãi không tiêu tan. Hắc kiếm trong tay người thần bí lâm vào bạo động dữ dội, ma khí tựa sóng lớn trong biển rộng cuồng điên gào thét. Một đạo ma kiếm khổng lồ cao cả ngàn mét như đại biểu thiên phạt, phách thế mà qua.

Chân long hoả diễm cùng hắc kiếm va chạm vào nhau, khiến cho trăm dặm thiên không cũng vì đó mà thất sắc. Tiếng ù ù đùng đùng kéo dài, không gian lúc này tựa như tấm kính bị người đập toái nát, vỡ ra từng khối từng khối loạn lưu vương xuống bầu trời.

Trong khoảnh khắc sau đó hoả diễm nổ tung, hơi nóng huỷ diệt cuộn trào ra tứ phía. Thinh không lúc này tựa như có ai đó kéo xuống thái dương, rực rỡ và bỏng rát. Rất nhiều người bên dưới thần sắc hãi nhiên, điên cuồng liều mạng chạy trốn.