Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 201: Chiến Hoá Linh (hạ)



- Chim vẹt! Ngưng phóng rắm, mau mau hạ hắn đi, giúp bản hầu gỡ xuống cây phất trần đó.

Chỉ là Anh Vũ còn chưa kịp cảm nhận hết cỗ cảm giác đó, phía bên dưới đã vang lên tiếng chửi the thé của Cẩu Thủ.

Bị Cẩu Thủ nói như thế, Anh Vũ sắc mặt đen lại, đang định bão nổi thì lại bị Cẩu Thủ cắt ngang:

- Nhanh cái mông lên, sau này bản hầu dẫn ngươi đi rình trộm Thanh Hoa tắm.

Một lời này quá khốn nạn, dĩ nhiên nó sẽ không dám nói ra ngoài, mà là truyền âm cho Anh Vũ. Anh Vũ nghe thấy, hai mắt sáng lên như sao, vụt vụt Đả Thần Bổng vào bàn tay, cười hắc hắc.

- Một lời đã định.

Hai tên khốn nạn này thoả thuận với nhau, người ngoài không ai biết. Chỉ thấy Anh Vũ cười cượt mãi, sau đó hướng về phía Túc Đạo Long mà lắc đầu.

- Ý trời, ý trời ah… Lăn lại đây đi, hôm nay ta phải thay trời hành đạo, dạy dỗ ngươi một trận.

Thanh âm của hắn khá lớn, chớp mắt truyền đi đem thinh không khuấy động lên cuồn cuộn, tựa như sấm rền giữa trời.

Bị Anh Vũ cùng Cẩu Thủ cợt nhả xem thường, sắc mặt của Túc Đạo Long lúc này đã âm trầm đến cực điểm. Hắn từ xưa tới nay còn chưa bao giờ bị người nhục nhã như thế, đây tuyệt đối là muốn lật trời.

Cười lên một tiếng âm độc, trên người hắn phát ra hai đạo thần mang đen trắng, cuồn cuộn thành một biểu tượng thái cực treo trên đầu. Phất trần trong tay cuồn cuộn tung bay, lấp lánh tinh quang. Khi nguyên lực truyền vào thì bùng lên lốc xoáy, giống như một cơn cuồng phong bạo nổi, có thể cuốn sạch nhân gian.

- Thái Thanh Hoá Cực Đồ…

Nhìn thấy một màn hung mãnh này, rất nhiều thiêu kiêu trẻ tuổi đang quan chiến phương xa đều đại biến, có kẻ thất sắc thốt lên.

- Để mạng lại đi.

Túc Đạo Long thần sắc cực kỳ ngạo nghễ, phất trần trong tay biến hoá ngày một khủng bố, tựa như thái cổ thần binh, phách thiên diệt địa.

Nhưng mà phía bên kia, Anh Vũ thần sắc chẳng có gì sợ hãi, ngược lại còn cười tủm tỉm:

- Bớt lải nhãi, ngươi nghĩ cây phất ruồi này có thể đánh được ta sao?

Lời này vừa ra, Túc Đạo Long liền bị tức đến xanh mét cả mặt mày, hắn hét lớn một tiếng, thái cực đồ liền điên cuồng xoay tròn, ngưng tụ ra vô tận quang mang phóng lên tận trời cao. Phất trần trong tay biến lớn, chớp mắt cùng với quang mang hợp nhất thành một thể, toát ra từng đạo từng đạo thần hoàn.

- Tiểu tử… tới đây nhận lấy cái chết.

Gầm lên giận giữ, Túc Đạo Long hai tay kết ấn, dụng toàn lực vung về phía Anh Vũ. Chớp mắt sau đó, phất trần như được thôi thúc, lấy một tốc độ khó mà hình dung nổi vụt về hướng đại địa. Trăm ngàn sợi lông dài lúc này tựa như hoá thành vô số thần xích, quất vỡ bầu trời.

Một kích này đem rất nhiều doạ đến hồn phi phách tán, điên cuồng bỏ chạy về phương xa. Bọn họ, còn chưa có đủ năng lực để chống lại sức mạnh ở cấp độ như thế này.

Nhưng là, đương đầu với công kích, Anh Vũ lúc này vẫn tràn đầy bình tĩnh. Chỉ thấy hắn cười nhạt một tiếng, Đả Thần Bổng kéo cong thành hình bán nguyệt, sau đó vung mạnh lên bầu trời.

- Phanh…

Nổ lớn rung trời, Đả Thần Bổng tựa như thái cổ cự binh xuất thế, đem bầu trời cùng nổ nát. Phất trần trong chớp mắt va chạm không chịu nổi, bị đánh lệch sang bên phải, đoạn đi không biết bao nhiêu thần xích.

Chớp mắt vụt lên bầu trời, Anh Vũ lần nữa bắt lấy Đả Thần Bổng, hai tay nắm chặt hung hăng đập tới, đem không gian oanh oanh run rẩy.

Túc Đạo Long lần đầu biến sắc, chớp mắt triệu hồi về phất trần, thái cực lần nữa bạo chuyển, sinh sinh ngạnh kháng một côn này.

Một côn như khai thiên, Túc Đạo Long có cảm giác như thiên băng địa diệt, một cỗ trầm trọng lực lượng như ngàn vạn toà thần sơn áp xuống. Coi như là hắn toàn lực chống đỡ, cũng phải phun máu bay ngược về phía xa.

Còn chưa kịp ổn định thân thể, trước mặt hắn đã xuất hiện bóng dáng của Anh Vũ, một côn vụt tới.

Phăng….

Một tiếng giòn giã vang lên, Đả Thần Bổng từ dưới mà quét, phá vỡ phòng ngự của hắn đập vào dưới hàm, máu tươi tung toé.

Hét lên một tiếng đau đớn, Túc Đạo Long bưng lấy khoé miệng nứt toác, ánh mắt cay độc nhìn về phía Anh Vũ, hận ý ngút trời. Giao thủ một chiêu, hắn lại bị đối phương đánh cho thê thảm như vậy, nhục nhã vô cùng.

Đau đớn hoá thành lửa giận, hắn gào lên một tiếng điên cuồng. Thái cực trên đầu cuồng quay, chớp mắt tách ra thành hai đầu hắc bạch cự long, hung hăng thét gào.

Grao…

Cự long rống lớn, đem thinh không cuốn ngược, tầng không chập chờn. Long trảo bay ngang, long vĩ quất ngược, tựa hồ như muốn đem toàn bộ trời đất này đập nát.

Anh Vũ lần đầu tiên sắc mặt trở nên ngưng trọng, Đả Thần Bổng trong tay quét qua chống đỡ long trảo. Nổ lớn vang dội, nơi long trảo bộc phá ra hoa lửa lực rỡ. Hắn cơ thể bật ngược về sau, còn chưa kịp định hình thì đã bị long vĩ quất tới.

Rầm một tiếng nặng nề, Anh Vũ cuồng phún ra một ngụm máu tươi, y phục nơi lưng rách nát, thấm ra máu tươi đỏ thẫm. Cũng may, hắn thân thể đã trải qua không ít lần cường hoá, rắn chắc vô cùng. Nếu không thì chẳng phải đơn giản chảy máu nhẹ như thế, chỉ sợ hắn đã bị chụp thành huyết vụ.

Đưa tay lau đi vết máu trên khoé miệng, Anh Vũ lườm lườm về phía đối thủ. Đả Thần Bổng trong tay khẽ chuyển, sải bước vượt hư không, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đầu của Túc Đạo Long.

Dĩ nhiên, Túc Đạo Long sẽ không dễ dàng để Anh Vũ đắc thủ như thế, chỉ thấy hai đầu cự long gào rú bay qua vòm trời, chớp mắt đã cuộn về tới trước mặt ngăn chặn lấy thế tới.

Trực diện đối kháng hai đầu cự long, dù cho Anh Vũ có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể chiếm được ưu thế. Chỉ sợ lưỡng bại câu thương, cá chết lưới rách.

Nhưng mà, Anh Vũ lúc này không hề có ý định lui bước. Hắn ngự không ở trên hai đầu cự long, ánh mắt mang theo sự giận giữ ngút trời, hét lớn:

- Chỉ hai con giun cũng dám trước mặt ta càn quấy, phá cho ta.

Đả Thần Bổng rực sáng, từ trong tay Anh Vũ vụt bay đi ra. Mới đầu còn nhỏ bé, nhưng càng về sau càng gia tốc biến lớn, trở nên khổng lồ khó mà tưởng tượng nổi.

Bùng! Một tiếng, Đả Thần Bổng lúc này tựa như đại biểu thiên phạt, khủng bố vô biên. Hai đầu cự long lúc này nhỏ bé đến đáng thương, chẳng khác nào hai đầu rắn nhỏ đương đầu với hung thú hồng hoang, bị đánh tan nát thành bụi phấn.

Túc Đạo Long sắc mặt tái mét, vội vàng thiêu đốt tinh huyết đánh ra phòng ngự, nhưng vẫn như cũ chẳng thể chống đỡ. Bị một bổng dư ba đập cho bay ngược, thụ thương không nhẹ.

Một màn này làm cho tất cả mọi người đang quan chiến đều bất khả tư nghị, sắc mặt lộ ra vẻ không thể nào tin được.

Siêu cấp thiên tài Túc Đạo Long, từng là kẻ xưng bá thế hệ trẻ tuổi, vô địch đồng lứa. Hôm nay cứ như vậy bị người đánh bại, dù cho đã đột phá Hoá Linh, vẫn bị người đánh bại. Anh Vũ này rốt cục đã tu luyện như thế nào, tại sao lại có thể mạnh mẽ đến như thế.

- Kẻ này rốt cục là ai?

Có người không biết lai lịch của hắn, không khỏi thì thào hỏi. Tại thế hệ trẻ tuổi, người mạnh mẽ đến mức này tuyệt đối không thể là kẻ vô danh, nhưng quả thực bọn hắn không biết kẻ trước mắt này.

- Lâm Anh Vũ, cháu trai của Lâm Thanh Phong.

Có người nhận thức Anh Vũ nhẹ giọng trả lời. Bọn họ chính là những người đến từ Thiên Nguyên Học Viện, tất nhiên biết được lai lịch của hắn. Chỉ là họ cũng rung động không thôi, Anh Vũ mặc dù trong học viện mang danh ác bá, nhưng tuyệt đối không ai nghĩ rằng hắn có thể mạnh đến mức này. Vài chiêu chiến bại Túc Đạo Long.

Nghe thấy cái tên Lâm Thanh Phong, không ít người hít ngược vài hơi khí lạnh. Dĩ nhiên là bị doạ sợ, bọn hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, tên thanh niên này lại có lai lịch kinh người như vậy.

Thu Đả Thần Bổng về trong tay, Anh Vũ vươn tay tới chộp lấy phất trần đang rớt ở phương xa, trong lòng có chút đắc ý.

Tất nhiên, hắn đắc ý chẳng phải vì chiếm được bảo vật, mà là đắc ý vì lời nói của Cẩu Thủ khi nãy. Ngắm trộm Thanh Hoa tắm ah, quá mức là mê người, đối với hắn mà nói, điều này so với tuyệt thế bảo vật còn có giá trị hơn vô số lần.

Chỉ là mọi chuyện dường như không có dễ dàng như hắn nghĩ. Ngay tại thời điểm hắn sắp đoạt được phất trần, từ phương xa nơi bầu trời đột nhiên vụt qua một đạo bạch sắc quang mang, đem cự thủ của hắn ngăn cản.

Quang mang này mạnh mẽ kinh người, hàm ẩn một cỗ sóng nhiệt cường đại đến mức khó mà tưởng tượng. Lấy nhục thể mạnh mẽ như Anh Vũ cũng khó mà chống cự nổi, vội vàng thu tay về.

- Anh Vũ công tử, đều là người một nhà, có gì từ từ nói.

Chỉ thấy phương xa nơi bầu trời, một đạo bạch quang mang theo khí thế kinh người vụt tới trước mặt Anh Vũ, hiển lộ ra thân hình của một thanh niên trẻ tuổi.

Hắn ngự không đứng đó, toàn thân áo trắng tung bay trong gió, phiêu diêu rung động. Quanh thân hắn không gian mập mờ, tựa như có một ngọn lửa đang bùng cháy, rực rỡ giữa thinh không u tối. Một cỗ khí tức thần thánh lan toả ra bốn phương, khiến cho người người có cảm giác muốn triều bái.

- Bạch Khôi!

Khi nhìn rõ người mới tới, sắc mặt của Anh Vũ thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, âm trầm đến cực điểm.

- Thế nào? Muốn can thiệp vào chuyện của ta?

Đem Đả Thần Bổng đảo mạnh mấy vòng, Anh Vũ híp mắt nhìn về phía Bạch Khôi mà lên tiếng. Kẻ này trước đây không ít lần khiêu khích đối đầu với huynh đệ bọn hắn, gần đây lại còn hướng Hoàng Thiên mà khiêu chiến, quả thực khiến hắn khó lòng mà nhẫn nhịn.

Thấy Anh Vũ tràn đầy địch ý nhìn mình, Bạch Khôi chỉ nhàn nhạt cười, lắc nhẹ đầu.

- Anh Vũ công tử, ngươi thân phận kinh người, ta nào dám đắc tội chứ. Chỉ là làm người đôi khi cũng không nên quá mức tuyệt tình. Túc Đạo Long huynh đã bị đánh bại, công tử cần gì phải cướp phất trần của hắn chứ?

Lúc này, Túc Đạo Long cũng đã chật vật đứng dậy, cố nén đau đớn lăng không bay tới đứng song song cùng Bạch Khôi, âm độc nhìn về phía Anh Vũ.

Thấy một màn như vậy, Anh Vũ không những không sợ, mà còn cất lời khiêu khích:

- Ta chính là muốn cướp đấy, các ngươi có ý kiến sao? Muốn chiến thì phóng ngựa lại đây, đứng đó đánh cái rắm gì ah.