Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 187: Chân chính ác ma



- Ha ha! Lá gan ngược lại thật lớn ah. Đã như thế, ta liền muốn bảo vệ hắn đấy, xem xem ngươi làm được gì.

Tên nam tử cao lớn cười lạnh lùng, ánh mắt mang theo vài tia sắc lạnh cùng khiêu khích nhìn về phía Hoàng Thiên. Chỉ một cái mao đầu tiểu tử, cũng dám lớn tiếng quát lui hắn. Quả thực muốn lật trời ah.

- Ngươi xác định?

Hoàng Thiên ánh mắt hơi híp, nhưng tinh quang lại thêm một phần sắc bén. Hắn ngược lại cũng không ngại giết thêm mấy người. Trong mắt hắn lúc này, giết một người cùng giết mười người không khác gì nhau cả, có chăng chỉ là chênh lệch về số lượng mà thôi.

- Ngươi cứ thử xem!

Nụ cười vẫn giữ trên môi của tên nam tử, nhưng đã chuyển thành một nụ cười dữ tợn tràn đầy ác ý. Trong mắt hắn, tên thiếu niên tóc bạc này đã bị liệt kê vào sổ tử, phải chết không thể nghi ngờ.

- Ha ha! Đông Trường huynh chớ nóng vội, kẻ này nắm toàn bộ bảo vật nơi này, trước để cho hắn toàn bộ giao nộp ra rồi xử lý cũng không muộn.

Ngay khi hắn định ra tay, một thanh âm trong trẻo đã vang lên bên tai. Không biết tự lúc nào, đám người xung quanh đều đã vây quanh nơi này, bao bọc lấy Hoàng Thiên vào trong.

Mà người vừa lên tiếng, là một thiếu nữ xinh đẹp khoảng chừng mười tám mười chín tuổi. Nhìn trang phục của nàng, có thể nhìn ra được là đệ tử của Thái Thanh Môn.

Đứng đối diện nàng một cái nam tử khác cũng cười cười, nói:

- Ta cũng đồng ý với Bối Bối sư muội ah, bảo vật quan trọng, trước để cho hắn giao ra rồi lại nói.

Hắn tự nhiên cũng là kẻ cầm đầu một nhóm người khác, thân là đệ tử hạch tâm của Thiên Kiếm Môn, so ra không thua kém Đông Trường cùng Bối Bối chút nào.

Lặng yên tại chỗ, Hoàng Thiên chỉ nhếch môi nhàn nhạt cười, không nói một lời. Trong mắt hắn, đám người kia lúc này chẳng khác gì lũ hề nhảy nhót. Tự cho mình hơn người, tự cho mình cái quyền định đoạt sinh tử của người khác, thật là nực cười.

Quả thực, nếu như là hắn trước kia, thụ đủ đám người khinh bạc cùng kiêu ngạo, hắn đã bạo phát điên cuồng, đem toàn bộ bọn chúng giết chết rồi. Nhưng hắn bây giờ đã khác, vẫn giết người, nhưng không phải vì tức giận điên cuồng mà giết người, mà là vì hắn thích giết người, vậy thôi. Có chăng, nỗi lòng của hắn lúc này chính là thương hại bọn chúng, một đám người vô tri ngu ngốc.

Biến hoá này, khiến Hoàng Thiên dần dần trở thành một con người hoàn toàn khác. Nó không có đột nhiên biến tướng, mà chầm chậm qua ngày, ngấm sâu vào trong bản năng cùng tính cách, ngay cả Hoàng Thiên cũng không hề hay biết.

“Một người… khi mà hắn bắt đầu có hứng thú với việc tước đi sinh mạng của những sinh linh khác, cũng là khi hắn chân chính trở thành ‘Ma’. Không phải là Ma… mà là Ác Ma”.

Cũng vì những biến hoá này, mà nụ cười nhàn nhạt của hắn lại khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, có chút đáng sợ. Cỗ cảm giác này không có thể hiện rõ ràng, mà cứ thế mơ mơ hồ hồ, làm cho những người có mặt tại đây đều cảm thấy không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, bọn chúng lại không thể giải thích được. Cũng vì thế mà trừ ba người mạnh nhất ra, những người còn lại đều thập phần bất an.

- Tiểu tử, làm người không muốn quá tham lam, ngoan ngoãn giao toàn bộ bảo vật ra đây đi, Mã Nặc ta bảo đảm ngươi một mạng.

Tên thanh niên kia lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên mang theo vài phần xem thường cùng châm biếm.

Theo hắn thấy, tiểu tử này hẳn là đang sợ đến ngây người đi. Chỉ cần đưa ra một chút bảo đảm, liền có thể dễ dàng ép ra bảo vật.

Nhưng hắn nghĩ là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác. Chỉ thấy Hoàng Thiên khoé môi nhếch lên, nơi bàn tay tinh quang lấp loé, hoá thành một thanh linh kiếm. Hắn muốn động thủ.

- Hừ! Đúng là một tên ngu ngốc, cho cơ hội sống còn không biết đường trân trọng.

Hành động này chẳng khác gì mồi lửa châm ngòi cả, đem toàn bộ đám người sắc mặt đánh cho khó coi vô cùng. Bối Bối ánh mắt càng là chán ghét, hừ mũi liếc về phía Hoàng Thiên.

- Nhiều lời làm gì, trước chém hắn rồi lại nói.

Rất nhanh, một vài thành phần tuổi trẻ khí thịnh người bắt đầu không nhịn được nữa, điên cuồng công kích về phía Hoàng Thiên.

Tất nhiên, có người khởi đầu liền có người thứ hai, thứ ba… Nhất thời đem nơi này bao phủ bởi phù văn pháp thuật cùng quang mang công kích.

- Thứ phế vật không biết sống chết này, còn dám trước mặt chúng ta tỏ ra ngưu bức. Lão tử phải đem đầu ngươi chém xuống cho chó ăn, ha ha.

Hoàng Thiên chìm trong màn công kích khủng bố, không còn nhìn thấy được bóng dáng. Chỉ nghe được bên trong thi thoảng vang lên giọng điệu cười nói của đám người, tràn đầy châm biếm cùng ác độc ngôn ngữ. Dường như, việc giết chết Hoàng Thiên đối với chúng, chẳng khác gì một trò đùa khôi hài vậy.

Không cần phải bàn, đám người ra tay lúc này thật sự cũng rất lợi hại. Tất cả đều tại Nguyên Đan hậu kỳ thiên kiêu, chiến lực mỗi cái so ra càng thêm cường đại.

- Đùng.

Nhưng mà còn chưa đến ba hơi thở thời gian, một cái bóng người đã từ trong tràng chiến đầu bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ nện lên bức tường đá. Hắn chỗ khác thân thể còn thập phần nguyên vẹn, duy chỉ có đầu lâu là vỡ nát thành nhiều mảnh, nhầy nhụa không chịu nổi.

Lại thêm một vài hơi thở nữa qua đi, hào quang hỗn loạn tiêu biến, thanh âm chiến đấu cũng dừng lại. Chỉ thấy Hoàng Thiên lẳng lặng đứng giữa đám người, sắc mặt lạnh lùng khó tả. Toàn thân hắn ẩn ẩn từng đoàn Hỗn Nguyên Ma Thần Khí, linh kiếm trên tay lấp lánh sắc lẹm, còn vương lại vài giọt máu đỏ tươi.

Mà xung quanh hắn lúc này, đám người mỗi kẻ một tư thế, thậm chí trên khuôn mặt vẫn còn lưu chuyển cảm xúc, tựa hồ không có xảy ra chuyện gì. Nhưng mà tích tắc sau đó thôi, bọn chúng đều phát hiện ra một điều cực kỳ khủng khiếp. Một tên trong đám theo bản năng đưa tay lên sờ sờ vào cổ của mình, sau đó giơ lên trước mặt.

Chỉ thấy một màu máu đỏ rực, đem bàn tay của hắn lấp lánh trong màn sáng âm u, từng giọt từng giọt nhỏ xuống dưới.

Tức nước vỡ bờ, bắt đầu là những giọt máu thẩm thấu, sau đó là từng tia máu chạy dài, cuối cùng là phun ra như vòi nước. Máu tươi lúc này tựa hoá thành màn mưa, bắn tung toé khắp bốn phương tám hướng.

Mười mấy người, lúc này tựa như rơm rạ ngã xuống, kẻ mất đầu người đứt thân, không có một kẻ nào toàn thây.

- Cái gì?

Một màn ác độc xảy ra, khiến cho tất cả những người còn lại khiếp sợ đến ngây người. Có lẽ, cuộc đời bọn chúng từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên chúng được chứng khiến một màn chết chóc kinh tởm như thế.

Và có lẽ cũng chính là lần cuối cùng.

Linh kiếm khẽ nâng, Hoàng Thiên ánh mắt say mê nhìn qua những giọt máu lấp lánh, đưa lưỡi ra nếm thử.

Một cỗ hương vị ấm áp khẽ thoáng qua, đọng lại chút gì đó ngòn ngọt không dứt, miên man mãi nơi cổ họng.

Có lẽ, đúng như kẻ nào đó đã nói: “Vị của máu… rất ngon, nhưng bản chất của nó lại cực kỳ tanh tưởi và bẩn thỉu”. Bởi vì sao ư? Bởi vì loài người, từ khi sinh ra đã là như thế.

Một chủng tộc luôn tự cho mình là thượng đẳng, là tốt đẹp, hoàn hảo nhất trên thế giới. Nhưng bản chất đằng sau cái vỏ bọc hào nhoáng ấy, chúng lại chính là chủng tộc độc ác và dơ bẩn nhất. Một chủng tộc sẵn sàng ra tay với bất kỳ chủng tộc nào, thậm chí là ra tay với đồng loại, chỉ để đoạt được mục đích của mình.

Trong một sát na nào đó, Hoàng Thiên như mơ hồ nhận ra, mơ hồ cảm thấy bản thân mình thay đổi, đang biến chất. Hắn trở nên giống với một người… Vô Diện Nhân.

Bên ngoài, đám người bị hành động này của Hoàng Thiên doạ cho ngây ngốc, lúc này trong lòng đều nhảy loạn. Tự hỏi kẻ trước mắt này có còn là con người chăng?

- Thật ác độc, kẻ này nếu còn sống sót thì chính là tai hoạ của tu chân giới, phải tru diệt ngay lập tức.

Đông Trường ánh mắt lập loè, lớn giọng quát lên. Âm điệu của hắn cao cao, như ẩn hàm một cỗ chính khí ngút trời, còn bao hàm một cỗ giận giữ chi khí. Người của hắn khi nãy tiến lên đông nhất, tự nhiên cũng là chết nhiều nhất, làm sao không tức giận cho được.

Buồn cười là, lời nói của hắn ám chỉ Hoàng Thiên độc ác, giết người không ghê tay, trong khi trước đó vài chục giây thôi, mục đích của bọn hắn cũng chính là giết người đoạt bảo. Ngươi giết người cướp của thì không sao, còn ta giết người vì tự vệ lại bị xem là tà ác. Cái lý luận này thật nực cười và khiên cưỡng.

Nhưng mà cái lý luận nực cười ấy, thật ra lại cực kỳ phổ biến trên cõi đời này. Thậm chí mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi một phút giây đều đang tại đâu đó diễn ra.

Không phải vì chúng không nhận ra điều vô lý ấy, mà là chúng chấp nhận nó. Chấp nhận để có thể lấy ra một lý do chính nghĩa, một lý do để che lấp đi bàn tay đầy máu, để mỗi người bọn chúng có thể an lòng khi tước đoạt đi mọi thứ từ người khác, kể cả sinh mạng.

Bởi thế mà điều tưởng chừng như phi lý ấy lại trở thành một điều hiển nhiên trong cuộc đời. Và sẽ chẳng có người nào đứng ra lý luận vì ngươi, sẽ đứng ra thanh minh cho ngươi đâu. Mọi chuyện đều phải tự mình làm, mọi thứ đều phải tự mình đoạt. Thế giới này không có lý lẽ, không có công bằng, nếu có thì sức mạnh chính là lý lẽ, thực lực chính là công bằng.

Một khi ngươi không có sức mạnh, không có thực lực thì đồng nghĩa với ngươi không có tư cách sống sót trên cõi đời này, đừng nói tới lý lẽ làm gì cho thêm vô vọng.

Hoàng Thiên lúc này, trong mắt đám người chính là một kẻ như thế.

Hắn biểu hiện ra sức mạnh mặc dù rất kinh khủng, nhưng cũng chỉ khiến cho đối phương cảm thấy kinh ngạc mà thôi. Dẫu sao ở cấp độ như bọn chúng, giết chết mấy kẻ tuỳ tùng này không tính là chuyện gì khó khăn. Chưa kể, Đông Trường, Bối Bối cùng Mã Nặc cũng không phải kẻ yếu đuối gì, mà là một phương thiên kiêu thế lực.

Nhìn chằm chằm tên thanh niên trước mặt, Đông Trường thân hình không có di động, nhưng mà khí thế lại cuồn cuộn như sóng lớn, sát phạt ra bốn phương. Hiển nhiên, hắn sẽ không để cho đám thủ hạ của mình lên nộp mạng nữa, mà trực tiếp ra tay.

Phía bên kia, Bối Bối cùng Mã Nặc cũng lần lượt bày ra khí thế của mình, mạnh mẽ vô biên.

Trong mắt bọn hắn, Hoàng Thiên lúc này không khác gì một cái kho tàng bảo vật, dĩ nhiên không thể để cho Đông Trường độc chiếm một mình như thế.

Ba cái thủ lĩnh, ba cái siêu cấp thiên tài trong mắt người thường, chuẩn bị đại chiến cùng Ma Thần.