Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 178: Ma



- Kẻ nào?

Thanh âm bất ngờ khiến cho Tử Tịch sắc mặt cực kỳ khó coi, vội vàng quát lớn.

Trả lời cho hắn là một luồng kiếm khí mạnh mẽ từ bầu trời phóng xuống, tràn ngập hủy diệt khí tức cùng sát khí nồng đậm, tựa như một hồi diệt thế tai kiếp giáng lâm, gầm thét dữ dội, ầm ầm hủy diệt bất cứ thứ gì cản đường nó. Kiếm khí quang mang như hóa thành một mặt trời nhỏ, vô cùng chói mắt! Đem một phương không gian chiếu rọi thành một màu chói sáng, không thể nào mà mở mắt.

Một chiêu này, so với một chiêu khi nãy Vân Vũ phát ra có vài phần tương tự, nhưng chênh lệch thì khó mà tưởng tượng nổi, không thể nào so sánh.

Đùng!

Nổ lớn như sấm sét giữa trời quang, đinh tai nhức óc, bốn phương không gian ầm ầm chấn động, bốc lên vô tận thanh quang chói sáng, hòa lẫn với bụi đất mịt mù. Chỉ thấy kiếm khí như là phô thiên cái địa, mạnh mẽ đem Hấp Quỷ Hồn Phiên chém nát, ầm ầm sụp đổ.

Về phần Tử Tịch đang điều khiển hồn phiên, cũng không thể chịu nổi lực đạo phản chấn, nháy mắt bạo nổ ba bốn cái thủ hộ ngọc phù, nhưng vẫn như cũ bị chấn cho thổ huyết, thậm chí hai cánh tay suýt chút nữa bị phế.

Thời khắc sau đó, hắn hai mắt chìm xuống, trên mặt dâng lên một tia ngưng trọng, sợ hãi ngẩng đầu lên bầu trời.

Hơn trăm mét độ cao trên bầu trời, một cái đầu quỷ cầm to lớn đang chậm rãi bay lượn, mỗi một lần vỗ cánh đều khiến bốn phương không gian nổi lên cương phong lốc xoáy, khủng bố vô cùng.

Đặc biệt là trên lưng quỷ cầm, một cái thân ảnh đứng yên tại chỗ, tựa như một cây thần thương vươn mình thẳng tắp, uy thế ngập trời.

Hắn – là Hoàng Thiên.

Một chiêu kiếm hủy diệt Hấp Quỷ Hồn Phiên, đồng thời đả thương Tử Tịch, chiến lực của hắn tuyệt đối vượt xa trước đây, mạnh đến kinh người.

Điều khiển quỷ cầm hạ xuống dưới hiện trường, hắn chỉ liếc qua Vân Vũ một cái đầy tán thưởng, sau đó nhanh chóng quay đầu về phía Tử Tịch, ánh mắt ẩn ẩn sát khí khó mà hình dung.

Bị ánh mắt này của hắn nhìn tới, Tử Tịch con ngươi co rụt lại, nội tâm không ngừng run rẩy. Ánh mắt của người này quá đáng sợ, chỉ một ánh mắt vậy mà lại khiến hắn trong lòng sinh ra một tia vô lực kháng cự.

Sắc mặt trắng nhợt, hắn bước chân không tự chủ được lui bước về phía sau, hiển nhiên đã có tâm lý chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Kẻ này chỉ cần một chiêu kiếm, lại có thể hủy diệt Hấp Quỷ Hồn Phiên mà sư phụ đặc biệt luyện chế cho hắn, đây là cần cỡ nào thực lực mới có thể?

Phải biết, ngay cả hắn khi sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng không thể khiến món đồ này tổn hao, dù chỉ là một vết xước, vậy mà kẻ này chỉ cần một chiêu. Cái này, làm sao có thể so sánh, làm sao có thể đánh?

- Ngươi là ai? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện của ta?

Ánh mắt dán chặt lên thân thể Hoàng Thiên, hắn thận trọng lên tiếng, âm thanh trầm thấp có phần khàn khàn, có lẽ là do nơi yết hầu còn vương máu sau va chạm hồi nãy.

- Ngươi còn không có tư cách biết.

Hoàng Thiên nhàn nhạt lắc đầu, cũng không có ý định dài dòng với đối phương, trường kiếm trong tay nhất thời huy động. Khí thể của hắn tản mát ra xung quanh, như muốn đem mọi vật đều đông cứng lại, sát khí lạnh lẽo đến vô cùng.

Lời nói của Hoàng Thiên khiến cho Tử Tịch sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên cực kỳ tức giận khi bị người xem thường. Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Thiên có ý định động thủ, hắn con ngươi co rụt lại, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành sợ hãi.

- Chủ… Chủ nhân.

Ngay tại thời điểm mà hoàng Thiên muốn động thủ, một thanh âm có phần miễn cưỡng bỗng nhiên vang lên bên tai hắn. Vân Vũ không biết tự lúc nào đã đi tới bên cạnh, sắc mặt tràn đầy phức tạp chi mang, khàn khàn lên tiếng.

Hắn đã gọi Hoàng Thiên là chủ nhân.

Một lời này khiến cho động tác của Hoàng Thiên ngưng lại, ánh mắt quét về phía Vân Vũ mang theo vài phần ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ Vân Vũ sẽ hành động như thế.

Bị Hoàng Thiên nhìn tới, Vân Vũ nắm tay bất giác siết chặt lại, liên tục hít mấy hơi thật dài, sau đó sắc mặt trở nên tràn đầy kiên định, nói:

- Chủ nhân! Có thể để ta tự tay giết chết hắn không?

Hoàng Thiên chăm chú nhìn vào ánh mắt của Vân Vũ, cảm nhận được nét cương quyết trong đôi ánh mắt đó, hắn mặt không đổi sắc, gật đầu đồng ý.

Đối với thực lực của hắn bây giờ, có lẽ cái mà thế nhân gọi là siêu cấp thiên tài đều không đáng nhắc đến. Giết một cái Tử Tịch, cũng chỉ đơn thuần tăng lên số lượng người chết trên tay hắn mà thôi. Giờ đây Vân Vũ thỉnh cầu, hắn chẳng có lý do gì không đồng ý cả. Thay vì chết một cách vô ích, chi bằng để tên này trở thành tảng đá mài dao cho thủ hạ của mình.

Vân Vũ được Hoàng Thiên đồng ý, vội vàng ôm thân thể của Tử Thanh giao cho hắn, sau đó cúi đầu thật sâu nói:

- Giúp ta bảo hộ nàng.

Lúc này Hoàng Thiên mới có cơ hội đánh giá nữ tử này, không ngờ lại là một nhân loại quỷ tu. Có lẽ là sinh linh ở bên trong Cửu U Chi Địa này, không biết vì lý do gì lại quen biết với Vân Vũ. Nhìn trạng thái của nàng yếu ớt vô lực, hắn chân mày hơi nhíu, nhanh chóng đưa tay tiếp lấy, bế nàng trên tay.

Vân Vũ sau khi giao Tử Thanh cho Hoàng Thiên, sau đó quay người về phía Tử Tịch, sắc mặt nhất thời trở nên dữ tợn:

- Tử Tịch! Chịu chết đi.

Vừa nói hắn trong tay ma kiếm dần dần sáng lên, u u toát ra vô tận kiếm ma chi khí.

- Hừ! Chỉ bằng vào ngươi?

Tử Tịch ở đằng xa thấy Hoàng Thiên không có ý định ra tay thì trong lòng thở phào một tiếng, chỉ cần tên sát thần này không có hành động, hắn liền không sợ.

Thấy Vân Vũ không biết sống chết muốn đánh với mình, hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể như thiểm điện vụt tới.

- Dùng hồn của ngươi để khai mở ta Kiếm Ma Chi Đạo,

Vân Vũ hô lớn, trên thên thể cùng ma kiếm đều bốc lên một ngọn lửa màu đen nhạt, ẩn tàng từng tia khí tức kỳ bí vô cùng. Lôi điện quấn quanh, chìm vào trong mỗi tấc da thịt, tràn đầy lực lượng bạo phát.

Hắn huy động một chiêu kiếm chém ngang, đem thế công của Tử Tịch ngăn chặn, đồng thời đánh bay đối phương ngược trở lại, dọc đường đi chấn nát không biết bao nhiêu cổ thụ.

- Dùng máu của ngươi để viết ta Kiếm Ma chi danh.

Không để cho Tử Tịch có cơ hội thở dốc, Vân Vũ lại một lần nữa vung kiếm chém tới. Một kiếm này thiên không biết sắc, đại địa sợ run, cực tốc đuổi tới.

Tử Tịch ho ra vài búng máu, sắc mặt lạnh lùng khó tả, cánh tay chụp lên túi trữ vật, hai tay đánh ra thủ pháp kỳ quái. Lập tức hình thành nên một cỗ cự thuẫn khổng lồ, chắn tại trước cơ thể của hắn.

Uỳnh!

Âm thanh nổ nát vang xa, những vết nứt như mạng nhện lấy vị trí của Tử Tịch làm trung tâm chớp mắt lan tràn trên mặt đất. Phương viên mấy trăm mét đại thụ tan hoang đổ nát, như trời sụp đất lở.

Tử Tịch sắc mặt tràn đầy âm trầm, trong tay xuất hiện một cái la bàn kỳ quái, tung lên trên bầu trời. Ngay sau đó kim bàn xoay chuyển, trời đất bên dưới đột nhiên trở nên hỗn loạn, một cỗ lực lượng mênh mông chớp mắt bao phủ xuống.

Mà dưới sự chèn ép của những năng lượng này, Vân Vũ lại lâm vào một trạng thái điên cuồng kỳ lạ. Giống như hắn đã từng có một ấn tượng rất sâu về loại năng lượng này, giống như hắn đã từng có một mối thâm thù đại hận đối với nó.

- Chính là các ngươi… Là các ngươi đã hại chết cha ta.

Sát khí khủng khiếp bộc phát, Vân Vũ lần đầu tiên lâm vào trạng thái mất kiểm soát gầm rú. Từng đạo ma khí nồng đậm từ đâu đó trong thân thể cấp tốc hình thành, dung nhập vào thân kiếm.

Lúc này, nơi đây đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái. Chỉ thấy phía sau lưng Vân Vũ, một cái hư ảnh khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Một cỗ tang thương mơ hồ không rõ quanh quẩn, khi thì như xa xưa vạn cổ, lúc lại như tươi mới gần kề.

Đó là một cái bóng hình to lớn, ma khí ngợp trời, mỗi một nhịp hô hấp đều khiến cho thinh không cuồn cuộn cương phong, mỗi một nhịp tim đập đều khiến cho trời đất vang lên tiếng bạo nổ. Dường như cả thể giới này, đều bị sự tồn tại của hắn làm cho sợ hãi. Xung quanh thân thể hắn, sương mù cuồn cuộn một màu đen đặc, trở thành một vòng xoáy cắn nuốt cả thương mang.

Hắn… là Ma, chân chính Ma.

Vân Vũ gầm lớn, hai tay cầm chặt lấy ma kiếm, dùng hết sức mình mà vung lên. Phía sau hắn, hư ảnh khổng lồ cũng hành động y hệt, hai cánh tay khổng lồ chắp tới, nắm theo một cây cự kiếm quét ngang bầu trời.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang lên khắp thiên địa, bầu trời nứt toác. Chiếc la bàn của Tử Tịch dưới một chiêu này liền không chịu nổi, bị nổ tung thành ngàn mảnh. Sóng năng lượng cực chấn lan xa, vốn trong phương viên mấy trăm mét đã rạn nứt, dưới trùng kích lần này triệt để hóa tro bụi, hóa thành một cái hố sâu cực lớn, triệt để trở thành một vùng đất chết.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Hủy diệt la bàn, công kích cũng không có yếu đi mà hướng thẳng về phía Tử Tịch phách tới. Đại địa lại một lần nữa xảy ra rung chuyển, nổ lớn như sấm rền liên tục vang ra.

Tử Tịch tóc tai bù xù, sắc mặt tái mét, thất khiếu không ngừng chảy máu, ánh mắt lộ vẻ giận dữ nhưng cũng tràn đầy bất lực. Từng cái từng cái hộ mệnh ngọc phù không ngừng phá toái, nhưng công kích vẫn không hề có xu hướng dừng lại.

Rốt cục, đến khi chiếc ngọc phù cuối cùng nổ nát, Tử Tịch nội tâm gần như chết lặng, cũng đã chuẩn bị tinh thần chịu chết, thì trên thân thể hắn đột nhiên nổi lên một vầng sáng phóng hộ, miễn cưỡng ngăn cản công kích.

- Đạo hữu, thỉnh nương tay. Nó là ta Lục Tiểu Ca đồ đệ, xin nể mặt ta mà tha cho nó một mạng.

Trong nháy mắt xung quanh Tử Tịch ánh lên tinh quang, từng cái tinh điểm lượn lờ quỷ dị hình thành nên một cái thân ảnh mơ hồ, đứng chắn phía trước hắn, hướng về phía Vân Vũ mà lên tiếng.

- Chỉ một cái hóa thân thần thức lạc ấn, cút ra cho ta.

Vân Vũ cười dữ tợn, không thèm quan tâm đến lời nói của đối phương, thân thể lao đi với một tốc độ khủng khiếp, mạnh mẽ vung kiếm. Bóng kiếm gào thét, thân ảnh Ma đằng sau hắn lần nữa huy động, mang theo cự kiếm ầm ầm chém xuống.

Hóa thân thần thức lạc ấn của Lục Tiểu Ca dưới một kích này yếu ớt như giấy, bị hủy diệt ngay tức khắc. Chỉ lưu lại một tiếng quát chói tai, tràn đầy oán hận:

- Giết đệ tử ta… bất cứ ai cũng phải trả giá.

Vân Vũ bộ dáng không thèm quan tâm, ánh mắt ngưng tụ trên cơ thể Tử Tịch, bày ra sát khí kinh người. Đám người này, chính là những kẻ đã hại gia đình hắn tan nát, đã khiến hắn sống trong đau khổ từng ấy năm, bọn chúng đáng chết.

Không kéo dài thêm nữa, kiếm trong tay hắn lần nữa vung ra, hướng về phía cổ của Tử Tịch mà chém tới. Đã mất đi vòng phòng hộ, Tử Tịch làm sao chống đỡ, trực tiếp bị chém đứt đầu, chết ngay tại chỗ.

Ngay tại thời điểm đó, bên ngoài Thiên Nguyên đại lục, Học Viện Thiên Nguyên.

Một tên tướng mạo trẻ tuổi thanh niên đang đả tọa đột nhiên mở mắt, khuôn mặt trở nên âm trầm như nước, nhếch môi cười gằn:

- Dám giết đệ tử của ta… các ngươi muốn chết.