Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 146: Vô diện nhân





Nguyên Giới ngày hôm ấy là một trưa hè giữa tháng năm. Cái nóng nực của trời đất đã sớm chiếm lĩnh lên toàn bộ không gian, oi bức và bỏng rát.

Nơi đây là một tòa thành đá rộng lớn, ước chừng mấy chục dặm vuông. Tuy chỉ là một tòa thành dạng trung, nhưng kiến trúc bên trong lại khá xa hoa đẹp đẽ, dân cư thập phần đông đúc. Giữa cái thời tết khó chịu của trưa hè như thế này, con đường lớn nội thành vẫn náo nhiệt và nhộn nhịp.

Trên con đường đá, một cái thân ảnh đẫy đà vội vàng di chuyển, trên tay còn ôm một bọc đồ kín mít. Đây là một người phụ nữ đã trưởng thành, ước chừng hai chín ba mươi tuổi gì đó. Toàn thân mặc một bộ đồ màu đỏ ôm sát cơ thể, để lộ ra từng đường cong quyến rũ. Cổ áo khép hờ, lại thêm áo yếm mỏng tanh khiến cho đôi gò bồng đào lộ ra trước mắt, đầy đặn và hấp dẫn.

Mỗi bước đi của ả ta mặc dù hơi vội vã, nhưng cũng không kém phần lả lướt, tỏa ra sức hấp dẫn đến mê hồn. Cộng thêm thân hình cháy bỏng ẩn hiện sau y phục, quá đủ để khiến cho con người ta mụ mị.

Một người hấp dẫn như thế đi trên đường, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt quan tâm. Phụ nữ có, đàn ông cũng có, đều nhìn chăm chăm vào. Thậm chí mấy tên đàn ông càng không thèm kiêng nể, hoặc dán chặt vào vùng ngực nhấp nhô hoặc hai cái đùi trắng nõn, sắc dâm tà ẩn hiện trong tròng mắt.

Người phụ nữ bước nhanh, dường như chẳng hề quan tâm đến ánh mắt của mọi người, hai tay vẫn ôm khư khư bịch đồ, thi thoảng lại nhìn trước nhìn sau, giống như đang lo sợ gì đó.

Dọc một đường đến cuối phố, ả mới rẽ vào một con hẻm vắng, bước chân càng thêm nhanh. Con hẻm này so với đường lớn vừa rồi quả thực khác nhau một trời một vực, vắng vẻ và ảm đạm. Dọc hai bên đường rác rưởi vứt đầy, dơ bẩn không tả nổi. Sự xuất hiện của ả khiến cho đám động vật hoang đang sục rác hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn huyên náo.

Tiến nhanh về phía một sọt rác lớn, ả không chút do dự quăng cái bịch trong tay vào đó. Sau đó mới thở ra một tiếng, phủi phủi tay giống như vừa trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Cú ném của ả khá mạnh, khiến cho nút buộc của bọc vải bung ra, động đậy một hồi, cuối cùng mới lộ ra thứ ở bên trong. Không ngờ trong bọc vải lại chứa một đứa bé, nhìn trạng thái của nó, có lẽ mới sinh chưa lâu. Thậm chí trên cơ thể còn vương lại một ít nhau thai và máu tươi đỏ lòm.

Dường như bị nhốt trong bọc khá lâu, đứa trẻ thiếu đi dưỡng khí nên sắc mặt trắng bệch, liên tục há miệng ra hớp hớp không khí, cánh tay non nớt không ngừng đảo qua đảo lại như muốn tìm

kiếm thứ gì đó.

Một hồi sau miệng của nó mếu máo, bật lên tiếng khóc nức nở, vang vọng trong con hẻm như xé ruột xé gan, khiến lòng người quặn thắt. Nhìn cái thân hình nhỏ bé yếu ớt của nó đang mếu máo, người ta không khỏi nảy lên lòng thương xót. Quả thực không hiểu sao người phụ nữ này có thể nhẫn tâm như thế.

- Khốn kiếp… Câm miệng.

Tiếng khóc phát ra khiến cho người phụ nữ hoảng sợ, vội vàng vươn tay bịt lấy miệng nó mà quát lên, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại như muốn xem có bị ai phát hiện ra không.

Như cảm nhận được ấm áp từ bàn tay ả ta, đứa bé nhanh nhóng nín khóc. Bàn tay nhỏ nhắm nhanh chóng nắm lấy ngón tay cái của ả, dùng chút lực yếu ớt kéo vào trong miệng mình. Hóa ra là nó đói.

Người phụ nữ ánh mắt lạnh tanh, không chút cảm xúc giật bàn tay trở về, giãy giãy vài cái như vừa mới chạm phải thứ gì đó cực kỳ dơ bẩn vậy. Đứa bé mất đi thứ để bú, lần nữa mếu máo khiến cho ả thoáng tức giận. Nhìn chung quanh một hồi, ả bước nhanh về phía xa, cúi người nhặt lên một khúc xương ống khá lớn, sau đó quay trở về chỗ đứa bé, trong ánh mắt toát lên một tia độc ác dữ tợn.

Khúc xương ống này bị gãy làm đôi, phần đuôi nhọn hoắt sắc lẹm, hoàn toàn có thể đâm chết người trưởng thành, chứ đừng nói là một đứa bé mới sinh.

Dí đầu nhọn vào cổ đứa bé, trên làn da non nớt của nó đã rách ra một vệt máu, đỏ tươi ấm nóng. Ả nghiến răng nhắm chặt mắt lại, rất muốn mạnh mẽ đâm xuống, nhưng đứng đó một hồi vẫn không thể nào ra tay. Cuối cùng ả thở dài một tiếng, quăng khúc xương trong tay ra xa, ánh mắt có chút phức tạp nhìn đứa bé một hồi, sau đó quay người rời đi.

Màu máu đỏ tươi, chầm chậm chảy trên da của đứa bé ấy, vốn ấm nóng sao mà lạnh lẽo. Bầu trời mới đây còn nắng gắt, lúc này đã sớm âm u tăm tối, từng tia sét khổng lồ rạch ngang trời đất, giống như ông trời đang nổi cơn thịnh nộ, trút cơn giận xuống nhân gian.

Bóng người khuất xa, đàn thú hoang lần nữa trở lại lãnh địa của chúng. Từng đàn chuột hôi thối không ngừng chạy nhảy, vọt lên vọt xuống mấy sọt rác. Những con chuột này từ khi sinh đến khi trưởng thành đều sinh sống tại nơi đây, lùng sục những thứ cặn bẩn của con người thải ra để sinh sống qua ngày, không biết đã lây nhiễm qua bao nhiêu thứ bệnh, ghẻ lở đầy mình.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, chúng đã đánh hơi được mùi máu, một hương vị thơm ngon mà thường ngày bọn chúng rất khó có thể gặp được. Chẳng cần phải nói, gần như cả đàn bọn chúng ngay lập lức loạn lên, điên cuồng leo vào chiếc sọt.

Mười mấy con chuột, ban đầu còn cẩn thận thăm dò đứa bé, nhưng sau khi phát hiện ra không có sự nguy hiểm, chúng liền nhanh chóng tấn công tới.

Bắt đầu từ vết rách ở cổ, sau đó là đến hai tai và khuôn mặt của đứa bé. Lũ chuột tựa như bị bỏ đói lâu ngày, nay gặp được bữa tiệc thịnh soạn nên điên cuồng đánh chén. Những chiếc răng bẩn thỉu liên tục cắn lên làn da non nớt của đứa bé, bật ra từng tia máu đỏ.

Đau đớn là thứ duy nhất còn xót lại, đứa bé không ngừng gào khóc, đôi tay non nớt không ngừng vùng vẫy theo bản năng, muốn đẩy lũ chuột ra khỏi cơ thể của mình. Nhưng nó không thể.

Dần dần, nó chẳng còn sức lực để mà phản kháng nữa. Khuôn mặt đã bị cắn nát đến không còn hình dạng, đôi hốc mắt bị máu tươi tràn vào nhuộm đỏ, thê lương đến vô cùng.

- Đùng!

Một tia sét cực lớn phóng từ trời cao xuống nơi đây, vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Đám chuột bị dọa cho hoảng sợ bỏ chạy toán loạn, bỏ lại đứa bé chỉ còn chút hơi tàn. Một đứa bé khuôn mặt bị phá nát, tràn ngập trong máu tươi, nó sắp chết.

Từng giọt nước chầm chậm rơi xuống, sau đó là từng cơn ào ào dữ dội.

Trời hôm nay mưa rào, tràn đầy thê lương và lạnh lẽo. Gió lạnh thốc qua, lan dần trên con đường đá lạnh giá, nhưng vẫn không thể nào lạnh bằng lòng người.

Có lẽ trong mắt người đời, bầu trời lúc này là một màu xám ngắt của mưa giông. Nhưng trong mắt đứa bé ấy, sắc màu của trời đất lúc này chỉ có duy nhất một màu, là màu đỏ máu.

Hôm nay! Là ngày đứa trẻ đó được sinh ra, nhưng cũng là ngày mà nó trở thành một thứ không phải là con người! Không còn là con người!

Nó… Hắn… là Vô Diện Nhân.



Thiên Nguyên Thành.

Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm của Hoàng Thiên vừa ra, liền khiến cho tên tu sỹ kia lâm vào trong trạng thái không thể nào phản kháng. Bóng kiếm nhẹ nhàng bay qua, bằng một phương thức kỳ diệu chém lên tâm thức của tên tu sỹ.

Tên tu sỹ đứng ngây người ra đó, sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, giống như vừa trải qua một chuyện gì đó vô cùng kinh khủng. Khóe môi của hắn không ngừng co giật, tựa như đang cực kỳ thống khổ.

Hoàng Thiên tất nhiên không thể nào bỏ lỡ cơ hội này, bộ pháp nhanh chóng thi triển, áp sát tới trước mặt tên tu sỹ. Một chiêu Vạn Kiếm Quy Nhất nhanh chóng thi triển, muốn nhanh chóng kết liễu đối phương.

Nhưng mà hắn còn chưa thi triển xong, xung quanh đã bị một luồng sức mạnh thần bí quái dị bao vây. Bốn phương không gian xung quanh cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, xuất hiện những làn sương mù huyết sắc.

Dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía tên tu sỹ, Hoàng Thiên ngay lập tức trở nên hoảng sợ. Bởi vì tên tu sỹ lúc này nào còn chút nào ngây người, nào còn thống khổ đau thương, mà chỉ có một nụ cười lành lạnh đến ghê người. Và… một đôi mắt không rõ hình thù, như được tạo nên từ máu.

Đôi mắt ấy, lại khiến cho Hoàng Thiên cảm nhận được một sự khủng bố khó có thể hình dung, không phải là sát khí, chẳng phải là ma khí. Mà là một thứ gì đó vô cùng thần bí, tựa như là một nỗi thống hận vô biên, một cỗ điên cuồng hận ý.

Bụp! Một tiếng, tên tu sỹ đã đánh ra một đấm về phía Hoàng Thiên, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng dọc đường đi lại khiến không gian dao động sóng gợn, như thần long gào thét oanh tạc ra bốn phương tám hướng!

Hoàng Thiên lúc nãy đã buông bỏ toàn bộ phòng ngự, lại áp sát tên tu sỹ như thế thì làm sao chống đỡ. Cả cơ thể của hắn gần như gập đôi lại, tựa như một viên lưu tinh bắn bay ngược ra ngoài.

- Uỳnh! Uỳnh!

Một đường hắn bay đi là một đường kiến trúc sụp đổ, khói bụi mịt mù. Mãi tới khi văng tới gần một trăm mét xa, hắn mới miễn cưỡng đạp chân vào một bức tường lớn, đứng vững tại nơi đó. Nhưng hắn chẳng có cơ hội thở dốc, tên tu sỹ đã vụt tới trước mặt, nắm quyền lần nữa phóng tới.

Một quyền này so với quyền vừa nãy không kém chút nào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn vài phần. Hoàng Thiên ban đầu định gắng gượng đưa hai tay lên chống đỡ, nhưng phát hiện không kịp nên liều mạng tung quyền hướng bụng của đối phương móc tới, muốn ăn miếng trả miếng, lưỡng bại câu thương.

- Hự!

Chỉ là mọi chuyện lại không như hắn nghĩ, một quyền của tên tu sỹ khi sắp chạm vào cơ thể hắn lại đột nhiên hóa thành một thanh đoản đao, đâm xuyên qua lồng ngực, đau đớn khôn cùng.

Còn một quyền của hắn, cũng đâm xuyên qua thân thể của đối phương, nhưng mà cái xuyên qua này, chẳng để lại một vết thương nào. Bởi vì giống như lúc trước, hắn dường như đánh vào hư ảnh.

- Ngươi thua rồi!

Tên tu sỹ cười lạnh, cánh tay đang xuyên qua lồng ngực của Hoàng Thiên lần nữa biến hóa, nhấc bổng cả cơ thể của hắn lên trên không.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Thiên, tên tu sỹ mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ nói:

- Ngươi có biết vì sao một kiếm diệt tâm của ngươi vừa nãy lại không có tác dụng với ta không?

Câu hỏi này cũng chính là thắc mắc của Hoàng Thiên từ nãy, hắn vẫn chưa tin được rằng Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm của mình lại không thể làm gì được đối phương.

Tên tu sỹ lắc nhẹ đầu, khuôn mặt biến về trạng thái không mắt trước đó, nhếch môi tự nói:

- Bởi vì tâm của ta đã chết từ lâu rồi…