Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 109: Thanh niên thần bí



- Khốn kiếp, nạp mạng đi!

Một cái thanh âm cực độ giận giữ vang lên, ngay sau đó trong hư không xuất hiện một đạo kiếm ảnh sắc lẹm chém về phía Cố Sở. Một cỗ áp lực cực kỳ kinh khủng bao trùm, như trời sụp đất nứt.

Cố Sở trọng thương làm sao có thể chống đỡ, lão gào lên trong tuyệt vọng, dùng toàn bộ tinh huyết còn sót lại thúc dục Bất Chu Sơn.

- Vô ích thôi!

Kẻ đánh ra đạo kiếm ảnh kia cười lạnh nói, trong mắt của hắn, hành động của Cố Sở chỉ là giãy giụa trước khi chết mà thôi.

- Đùng… Đùng… Đùng…

Thế nhưng, khi mà kiếm ảnh của hắn sắp chém được Cố Sở, thì Bất Chu Sơn đột nhiên vụt tới, bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, liên tục vang lên tiếng đùng đùng nổ lớn.

- Mẹ kiếp! Mau chạy…

Cả bốn tên siêu cấp cường giả lúc này tựa như chó nhà có tang, vội vàng chạy trốn. Lông tóc đều dựng ngược cả lên vì sợ hãi, không hề dám quay đầu lại chút nào. Tên khốn kia không ngờ lại kích bạo Bất Chu Sơn, Tiên khí bạo nổ, đây là sức hủy diệt cỡ nào chứ?

- Muộn rồi!

Cố Sở khuôn mặt vặn vẹo nở một nụ cười độc ác, hôm nay lão đường nào cũng chết, vậy nên hãy đồng quy vu tận đi.

Uỳnh…

Bất Chu Sơn bắt đầu bạo nổ, phát ra hào quang sáng chói khắp trời. Toàn bộ Thiên Nguyên đại lục lâm vào chấn động dữ dội, năng lượng hủy diệt lan ra với một tốc độ chóng mặt. Trên nền trời bắt đầu xuất hiện những vết nứt không gian khủng bố, không ngừng tràn ra hào quang chói mắt.

Hư không loạn lưu từ vết nứt gãy ầm ầm bùng nổ, hóa thành từng cơn phong bạo cuốn lấy vạn vật, đi về hướng hủy diệt. Cỗ lực lượng này mạnh mẽ vô biên, ngay cả các siêu cấp cường giả ở nơi xa da đầu cũng phải run lên từng hồi, đây là sự sợ hãi đến từ linh hồn.

Sau khi bầu trời sụp đổ, tiếp đến chính là đại lục.

Mặt đất chấn động không ngừng, những vết nứt toác khổng lồ manh nha xuất hiện, sâu không thấy đáy. Trong những cánh rừng bạt ngàn, tất cả mọi sinh linh đều lâm vào hoảng loạn, theo bản năng chạy trốn ra tứ phương.

Đây tuyệt đối là một cái đại kiếp nạn, sẽ hủy diệt đi sinh mạng của vô số sinh linh.

Bốn cái siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh kêu gào trong tuyệt vọng, trong chớp mắt khi bị quét qua liền trở thành tro bụi, triệt để hồn phi phách tán. Loại lực lượng hủy diệt này, đừng nói là bọn hắn, dù cho thất đại chí cường giả cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Cố Sở là người trực tiếp kích bạo Bất Chu Sơn, mặc dù cố ý đẩy ngọn núi này lao về phía bốn tên kia, nhưng khoảng cách vẫn cực gần. Lực lượng hủy diệt rất nhanh đã lan đến bên người lão, bắt đầu hủy diệt thân thể, ý chí của lão cũng ảm đạm. Hôm nay lão sẽ ngã xuống sao?

- Haizz

Đúng lúc này, khi mà cả thế giới như đang ầm ầm sụp đổ, thanh âm đinh tai nhức óc lan tràn. Trong không gian tự nhiên lại văng vẳng một tiếng thở dài ai oán, át đi tất cả mọi thanh âm khác.

Trên bầu trời đang nứt toác không biết tự lúc nào xuất hiện một cái thân ảnh cao gầy. Hắn đứng lăng không tại nơi đó, giữa vô tận lực lượng hủy diệt lan tràn, giữa không gian loạn lưu cuồng bạo, không hề hấn gì.

Trên người của hắn tỏa ra một cổ lực lượng cường đại khó có thể hình dung, khiến cho thân thể của hắn vốn nhỏ gầy, lại giống như hóa thành to lớn kinh người, toàn thân toát ra hắc khí cuồn cuộn, chẳng khác nào một Ma Đế bễ nghễ nhân gian.

Ánh mắt sắc bén quét qua bốn phương, hắn khẽ gật đầu vươn tay ra nắm một cái. Dưới một cái nắm tay này, cả thế giới như bị hắn nắm lại, cô đọng đến đáng sợ. Luồng năng lượng hủy diệt khi nãy, bây giờ trước mặt hắn lại yếu ớt tựa như gió xuân, không thể nào tổn hại được hắn chút nào, bị hắn chầm chậm thu lại.

Cảnh tượng quá mức khủng bố, hắn lại đem toàn bộ lực lượng của vụ nổ đều tập trung vào trong nắm tay. Nơi bàn tay tản mát ra một cỗ hào quang sáng chói, mang theo khí tức hủy diệt kinh người.

Một cái nắm tay đơn giản liền quyết định vận mệnh của cả Thiên Nguyên đại lục.

Cả thế giới lâm vào yên tĩnh, không còn nổ lớn, không còn ánh sáng rực rỡ, không còn vết nứt không gian. Tất cả đều biến mất như chưa hề tồn tại.

Cuối cùng, trên bầu trời chỉ còn một cái xác người vỡ nát phân nửa, không biết còn sống hay đã chết chầm chậm rơi xuống. Người thần bí kia mỉm cười nhàn nhạt, vươn tay hóa ra một cái hư ảnh bàn tay, đỡ lấy cái xác này, đặt nó xuống mặt đất.

Nhìn gần mới thấy, hắn là một nam tử còn rất trẻ, nhìn qua có lẽ không quá hai mươi. Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, có thể nhận ra được một nét tang thương của năm tháng.

Con người của hắn, luôn tỏa ra một khí vận khó hiểu, giống như đặt hắn vào trong vạn người phàm nhân thì hắn chính là phàm nhân, đặt hắn vào trong một đám thần tiên cao quý, thì hắn chính là thần tiên cao quý. Cực kỳ mê mị.

Nhìn cái xác không còn chút sinh mệnh dấu hiệu, hắn nhíu mày một lát, tự nói:

- Tên nhóc này! Bồng bột y như lời chủ nhân nói!

Đoạn hắn liền tiến tới, nhét vào miệng của Cố Sở một viên đan dược, không biết là đan dược cấp độ nào, nhưng thân xác tàn tạ của Cố Sở lúc này lấy một tốc độ chóng mặt khôi phục lại, tựa như đang tân sinh.

- Khụ… Khụ…

Hơn mười phút sau, Cố Sở choàng người tỉnh dậy, phun ra một búng máu đen xì, ho khan không ngừng.

Bất ngờ nhìn lại cơ thể lành lặn không chút tổn hao của mình, lão lâm vào mơ màng khó hiểu. Chẳng phải khi nãy lão bạo nổ Bất Chu Sơn, thân thể lão đã tan nát rồi sao? Vì cái gì mà vẫn còn lành lặn như thế?

Ngưng thần nội thể, lão càng thêm kinh hãi, vì cơ thể của lão không những không có chút tổn thương nào, mà tu vi còn có dấu hiệu tinh tiến. Đây là có chuyện gì? Gần ngàn năm nay tu vi của lão đứng dậm chân một chỗ, vì cái gì hôm nay lại có tinh tiến?

Chẳng lẽ kiếp nạn kia không chết mà lại trở thành một vận may hiếm có của lão.

Cuối cùng ánh mắt lão mới dừng tại trên người thanh niên bí ẩn kia, đồng tử bất chợt co lại không ngừng, sau đó lắp bắp kinh hãi.

- Ngươi! Hóa ra là ngươi… ngươi lại có thật… chuyện này… chuyện này.

Thanh niên mỉm cười hứng thú nhìn vẻ mặt của Cố Sở, lẩm bẩm một mình:

- Hắn lại từng thấy ta? Thú vị… Thú vị… kể ta nghe một chút.

Cố Sở vẫn còn chìm trong kinh sợ, ánh mắt càng thêm hoảng loạn. Lão biết thanh niên này không phải người thường, bởi vì chính mắt lão đã nhìn thấy hắn, trong những hình ảnh tại Táng Binh Chi Địa, khi mà lão nắm tay vào Thuận Thiên Kiếm. Hắn có thật, vậy những hình ảnh mà lão nhìn thấy, những thông tin mà lão nhận được hôm đó, cũng là thật.

Chuyện này quá mức kinh người…

Trầm tư trong chốc lát, lão mới kể lại mọi thứ, không hề che giấu một chút nào.

- Thương Sinh Đại Chiến… hóa ra trận chiến mà chủ nhân nói tới là nó… hóa ra là vậy.

Tên thanh niên kia lắng nghe từ đầu đến cuối, vẻ mặt thoáng biến đổi như hiểu ra được điều gì đó rất quan trọng. Ánh mắt càng thêm lấp lánh có thần, nhìn Cố Sở mà mỉm cười.

Cố Sở bị ánh mắt kia nhìn tới thì toàn thân phát lạnh, nhất thời không thể nói một lời nào. Dường như tu vi của lão trước mặt người này, không đáng giá một xu.

Ngay từ lúc đầu, khi mà lão nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, thì lão đã không có một chút nào ý định chống đối rồi. Vì lão biết được người này đáng sợ vô cùng, vượt qua tất cả nhận thức của lão từ xưa tới nay. Nhìn chăm chăm vào hắn với ánh mắt phức tạp, lão rụt rè hỏi:

- Tiền bối… đa tạ ân cứu mạng.

Thanh niên vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười lắc đầu:

- Ta và ngươi giống nhau, không cần phải xưng tiền bối. Còn chuyện cứu ngươi… tất có nguyên nhân của nó, không cần phải cảm tạ.

Đưa bàn tay đang nắm lên trước mặt, hắn nhẹ nhàng mở ra. Cố Sở nhìn thứ đồ vật lành lặn trong lòng bàn tay hắn, thân thể thoáng chốc cứng đờ, kinh sợ đến không nói nên lời. Không ngờ lại là Bất Chu Sơn.

Từ vạn cổ tới nay, có mấy người chống lại được tiên khí bạo nổ, chứ đừng nói tới việc phục hồi tiên khí đã bạo nổ. Vậy mà người trước mắt này lại có thể, rốt cục là có chuyện gì xảy ra đây.

- Thứ này nhân quả quá lớn, không thể bị phá hủy như thế. Từ hôm nay ta sẽ giữ nó.

Đầu của Cố Sở ông ông hoảng loạn, lấy định lực của một Vấn Đỉnh cường giả như lão, cũng khó mà chấp nhận được những sự việc đang xảy ra trước mắt này, quá mức phi lý.

Thành ra đối phương nói sẽ thu giữ thứ đồ này, lão cũng chẳng có biểu hiện gì, giống như chẳng để ý vậy.

Tên thanh niên cũng không thèm để ý đến biến hóa của lão, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, bàn tay nắm nhẹ một cái liền thu Bất Chu Sơn vào trong người. Đoạn hắn nhìn Cố Sở, như nhớ ra cái gì đó, liền vươn tay ra một cái, trên bàn tay lại xuất hiện một thứ đồ vật, miệng lẩm bẩm:

- Chút nữa thì quên! Thanh trường kích này bây giờ là của ngươi.

Lắc lắc đầu một hồi, cố gắng lắm mới thoát ra được cái trạng thái kinh sợ chết tiệt đó, khi Cố Sở trông thấy trường kích trên tay của người thanh niên, vẻ mặt của lão lại nghệt ra. Đây là một kiện tiên khí hoàn chỉnh.

- Cho ta?

Lão nghi hoặc hỏi lại, sợ rằng đối phương đùa mình. Đây là một kiện tiên khí lành lặn à nha, đối phương lại cho lão ư?

Tên thanh niên vẻ mặt thoáng đổi, có chút hậm hực không vừa lòng nhìn trường kích trong tay, thì thào trong miệng với thanh âm chỉ mình hắn có thể nghe được:

- Hừ! Nó vốn là dành cho ngươi mà…

Đoạn hắn trừng mắt với Cố Sở, thanh âm có chút tức giận:

- Bảo cho ngươi thì ngươi cứ lấy, hỏi nhiều làm gì.

Nếu là bình thường, Cố Sở sẽ không dám nhận thứ đồ này. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nhớ về những hình ảnh lúc trước, nhớ về đối phương cứu mình, lão đánh liều cầm lấy. Đùa à! Đây là một kiện tiên khí đấy!

Ngay khi lão vừa chạm vào trường kích, liền thấy trên tay truyền tới từng trận hơi lạnh cực kỳ thoải mái. Trường kích run lên một hồi, thông tin ầm ầm truyền tới:

- “Cố Sở chi binh – Phong Thiên Lạc Địa Kích”

Nhìn trạng thái vui mừng của Cố Sở, tên thanh niên vẻ mặt càng thêm hậm hực, quá mức không phù hợp với sức mạnh khi nãy của hắn chút nào, không biết hắn hậm hực vì cái gì.

- Được rồi! Đi làm nhiệm vụ của ngươi đi, ta phải đi rồi.

Nói là làm, thân ảnh của hắn vụt một cái, liền biến mất nơi chân trời, nhanh đến khó mà hình dung.

Cố Sở giật mình, vội vàng hét vọng theo:

- Tiền… Đạo hữu, ta còn chưa biết tên của ngươi.

Nhưng dường như đã chậm, bóng dáng của tên thanh niên đã không còn rồi. Cố Sở trong lòng thoáng thở dài, đột nhiên trong óc lại vang vang lên thanh âm của hắn:

- Sẽ sớm gặp lại thôi. Ta tên… Lâm Dương*.

* Đạo hữu nào không nhớ Lâm Dương là ai thì có thể đọc lại chương 65, 66, 67 nhé,:))... https://www.facebook.com/mathanhoangthien/