Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 102: Siêu cấp cường giả



Hai vị khách nhân này không ai khác chính là Hoàng Thiên cùng Cố Sở.

Đoạn thời gian này, Cố Sở tiếp xúc với Hoàng Thiên càng nhiều, chuyển biến trong tâm thức càng lớn. Người thiếu niên này quá khó nắm bắt, đến tận bây giờ lão vẫn chưa hiểu được bản chất của hắn là người như thế nào.

Đặc biệt là cái kế hoạch mà hắn vạch ra, đủ để khiến lão phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn về hắn. Từ trong nội tâm nổi lên một tia khâm phục, tuy còn chưa thực sự trung thành với hắn, nhưng cũng không còn tâm tư chống đối với hắn nữa.

Có lẽ việc lựa chọn hắn làm chủ nhân, cũng không quá mất mặt.

Hôm nay tuy rằng mục đích đến đây không phải để gây chuyện, nhưng đối phương đã không biết điều, lão liền không phải kiêng nể. Ban đầu lão không có ra tay là muốn để cho Hoàng Thiên chiến đấu cùng Bạch Khôi, để hắn trút đi được cơn giận trong lòng. Vậy mà một tên đường đường là Sinh Thần cảnh, lại không biết xấu hổ mà ra tay với Hoàng Thiên, bảo sao lão không tức giận.

Lời của Cố Sở vừa ra, liền khiến cho tất cả mọi người chung quanh khẽ tái mặt. Kẻ này quá mức ngông cuồng, không coi Hiệp Hội Luyện Dược Sư ra gì. Dám đứng nơi đây mà nói sẽ hủy diệt nơi này, đây chính là tát vô mặt của Hiệp Hội Luyện Dược Sư a.

- Ha ha! Hiệp Hội Luyện Dược Sư lâu nay dường như quá nhân đạo rồi, liền một tên gà đất chó sành cũng dám ăn nói ngông cuồng như vậy?

Tên vừa nãy ra tay với Hoàng Thiên rốt cục cũng xuất hiện trong đại sảnh, đứng ngay bên cạnh Bạch Khôi, khoanh tay khinh thường nhìn Hoàng Thiên cùng Cố Sở mà nói.

Cố Sở khóe môi dưới mặt nạ khẽ nhếch lên, vì lão có thể cảm nhận được bốn phía đã bị trận pháp phong tỏa. Cùng một đám cao thủ đang ẩn nấp, dương cung bạt kiếm về phía hai người bọn họ.

Nhưng lão sẽ để ý sao? Không! Lão chỉ chăm chú nhìn về phía Hoàng Thiên, và chỉ cần một cái gật đầu, nơi này hôm nay sẽ chìm ngập trong biển máu.

Nhìn vẻ trấn tĩnh của Cố Sở, tên trung niên kia mày kiếm khẽ nhíu lại, hắn bắt đầu chuyển ánh mắt về phía Hoàng Thiên, chậm dãi đánh giá.

Hoàng Thiên một hồi trầm mặc suy nghĩ, nắm tay khẽ siết chặt lại vì lửa giận trong lòng. Hắn rất muốn giết chết Bạch Khôi, muốn giết hết tất cả đám bẩn thỉu này, muốn giết hết bọn chúng. Nhưng hắn buộc phải kìm nén, buộc phải nhẫn nại, không phải vì hắn sợ mà vì bọn chúng chưa tới lúc phải chết.

- Bây giờ chưa phải lúc, đi thôi!

Cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, Hoàng Thiên thu Thuận Thiên Kiếm vào trong nhẫn trữ vật, nói với Cố Sở rồi quay người rời đi.

- Hừ! Muốn đi sao? Không dễ như thế…

Tên trung niên nhân thấy Hoàng Thiên không có ý định đánh thì cười lạnh, vươn tay đánh về phía Hoàng Thiên.

- Để mạng lại đi.

Trong nhất thời hắn bộc phát ra khí thế cường đại, thân thể hóa thành gợn sóng bay tới, mỗi một tấc cơ nhục đều phát ra tiếng nổ vang rền.

Hoàng Thiên bước chân chậm dãi đều đều, không có dừng lại, cũng không có quay đầu, chỉ nhẹ giọng nói:

- Một số kẻ không biết điều, cứ thẳng tay mà giết.

Cố Sở đứng phía sau mỉm cười gật đầu, bước ra một bước, chặn lại thế đánh của tên trung niên nhân.

- Hừ! Không biết sống chết.

Tên trung niên nhân tức giận nhướn mày, hắn biết tên thần bí nhân trước mặt này là cao thủ, nhưng có lẽ không mạnh hơn hắn bao nhiêu. Nơi này đã sớm bị phong tỏa, đối phương lấy cái gì mà ngông cuồng?

Mặc dù vậy nhưng hắn cũng không dám khinh địch, một kích này liền vận dụng toàn lực.

Oành!

Một chiêu này của hắn phải nói là rất mạnh mẽ, dù cường giả Sinh Thần hậu kỳ nếu không cẩn thận thì cũng phải ôm hận. Vậy mà Cố Sở vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn không có ngăn cản, để mặc lực lượng đánh vào người, phát sinh cực chấn bùng nổ.

Đại sảnh tan nát, khói bụi mịt mù bốc lên che lấp đi Cố Sở, trên môi của tên trung niên nhân nhất thời nở một nụ cười đắc ý, tên này quá mức ngu ngốc lại dám để hắn đánh lên người, tuyệt đối sẽ thụ thương cực nặng cho xem.

Nhưng!

Hắn còn đang đắc ý bỗng nhiên biểu tình trên mặt trở nên biến sắc. Vì từ trong khói bụi, Cố Sở thân thể không chút nào tổn hại chầm chậm lăng không bước ra, ánh mắt dưới mặt nạ vẫn lạnh lùng nhìn hắn như cũ.

Một chiêu của hắn không hề khiến đối phương bị thương, thậm chí quần áo cũng không có bị nhăn chút nào.

Đây là chuyện gì…

Cổ họng của hắn nghẹn lại không thể nói nên lời, hô hấp dồn dập vì sợ hãi. Kẻ này há là cao thủ bình thường, tuyệt đối là một cái siêu cấp cường giả. Nghĩ đến khi nãy kiêu ngạo, khi nãy cường thế với đối phương, khuôn mặt của hắn tái xanh không chút huyết sắc.

Cố Sở cũng lười nói chuyện, Hoàng Thiên đã cho phép lão giết người, lão liền dám giết, dù cho trời có sập xuống cũng không có gì phải sợ.

Chỉ thấy lão vươn tay, hướng về phía tên trung niên nhân mà nhấn một cái. Nhất thời không gian xung quanh đều sụp đổ xuống, một cái hư ảnh ngón tay lăng không xuất hiện, đem tên trung niên nhân đánh tan thành mưa máu, chết ngay tại chỗ.

Mãi tới khi hư ảnh ngón tay tan đi, những mảnh thịt nát dính đầy máu tươi và những mảnh y phục vụn nát mới chầm chậm rơi xuống, vương vãi trên nền sảnh. Cảnh tượng này khiến toàn bộ đại sảnh chìm vào chết lặng, mọi ánh mắt đều dừng tại trên người Cố Sở, không che giấu được sự sợ hãi.

Người này chỉ tay một cái liền có thể giết chết một cái Sinh Thần cảnh cao thủ? Như vậy chẳng phải thực lực của hắn ít nhất cũng phải đạt tới Hồng Trần cảnh sao? Điều đáng sợ hơn là chủ nhân của hắn lại là một người có thực lực chưa tới Hóa Linh, một cái Hồng Trần cảnh cao thủ lại đi theo một tên tiểu tử yếu nhược như thế, tuyệt đối nghe lời của hắn sẽ nói lên điều gì?

Thân phận của tên tiểu tử này… cực kỳ khủng bố.

Hoàng Thiên cước bộ vẫn như thế, lặng lẽ bước đi không hề quay đầu nhìn lấy một cái. Là do những chuyện này chẳng đủ để hắn phải quan tâm, hay là vì tâm của hắn đã chết?

Đến khi cách cửa đại điện chừng năm chục mét, thì trước mặt hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh già nua, tỏa ra khí tức cường đại, tựa như một ngọn núi cao đè ép về phía hắn.

- Người trẻ tuổi, làm việc gì cũng không nên quá mức, phải chừa đường lui cho bản thân a.

Người mới xuất hiện này rất rõ ràng, nhìn ra được Hoàng Thiên mới là kẻ chủ chốt, muốn giải quyết chuyện này, cần phải bắt đầu từ phía Hoàng Thiên đấy.

Nghe lão giả nói vậy, Hoàng Thiên khẽ ngẩng đầu lên nhìn tới, bất giác nhếch môi mỉm cười, bước chân vẫn cứ thế, không có chút ngừng lại nào. Tựa như không có để lão vào trong lòng.

- Hừ! Ngươi còn trẻ mà sát tâm của quá nặng, hãy để chúng ta giúp ngươi đi.

Nhìn thấy thái độ của Hoàng Thiên, lão giả kia hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất ra một cây trường côn, mang theo sức mạnh cuồn cuộn đánh về phía Hoàng Thiên.

- Muốn chết!

Cố Sở mắt lóe phong mang, bước nhẹ một cái liền xuất hiện trước mặt lão giả. Trong tay xuất ra Bất Chu Sơn, đánh ra một cỗ năng lượng bàng bạc, đem trường côn của hắn đánh nổ tung thành ngàn mảnh. Kèm theo đó là tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến cho cả tòa kiến trúc ầm ầm nứt toác. Cũng may còn có đại trận thủ hộ, nếu không thì nơi nãy đã trở thành bụi phấn.

Tên lão giả kia phun ra một búng máu bay ra sau, vẻ mặt kinh hãi thất sắc, hắn bản thân là Hồng Trần cảnh cao thủ, vậy mà vẫn không là đối thủ của người này sao.

Vù! Vù! Vù…

Rốt cục thì đám cường giả xung quanh không còn dám xem nhẹ chuyện này nữa, không còn ẩn nấp mà đồng thời xuất hiện, đem Cố Sở cùng Hoàng Thiên bao vây vào giữa.

- Hai vị! Các ngươi muốn gây chiến sao?

Lau đi vết máu trên khóe miệng, lão giả kia khuôn mặt xấu xí nói.

- Ba cái Hồng Trần cảnh, còn chưa có tư cách cùng ta nói chuyện.

Cố Sở ngẩng mặt lên nhìn vào đám cường giả xuất hiện, bất giác quanh người tỏa ra sương mù tràn ngập, khí tức cường đại khiếp người. Lão hừ mũi, lấy một cái giọng điệu cực kỳ xem thường mà nói.

- Đạo hữu, ngươi nên cẩn thận lời nói của bản thân mình. Các ngươi vô duyên vô cớ đến gây chuyện, lại còn giết chết trưởng lão của chúng ta là có ý gì?

Ba tên Hồng Trần cảnh cao thủ mặc dù rất tức giận nhưng cũng rất kiêng kỵ, không dám lập tức động thủ.

- Ha ha! Nực cười… nếu không phải tên trưởng lão kia ra tay với chủ nhân của ta, thì ta giết hắn làm gì?

Cố Sở cười cợt, giọng điệu có chút sắc lạnh. Cùng lúc đó, lão bước một bước về phía trước, khí tức mạnh mẽ tràn ngập đem ba tên Hồng Trần cảnh bức lui về sau.

Lão trước đây từng là nhất phương bá chủ, nói năng hay hành sự đều không bao giờ kiêng nể cái gì, chỉ là bình thường không dám biểu hiện ra trước mặt Hoàng Thiên mà thôi.

- Ta công nhận ngươi rất mạnh, nhưng đắc tội với Hiệp Hội Luyện Dược Sư, ngươi dù mạnh hơn cũng phải bỏ mạng.

Hiển nhiên bọn hắn đã tức giận, lấy thân phận của bọn hắn mà đối phương vẫn không để vào mắt. Đây tuyệt đối là xem thường cùng nhục nhã.

- Ha ha! Đắc tội Hiệp Hội Luyện Dược Sư… nghe nghiêm trọng quá. Ta cũng có mấy lời gửi lại với các ngươi, tốt nhất là nên an phận một chút, không phải ai cũng có thể chọc vào, nếu không sẽ có một ngày các ngươi sẽ phải hối hận đấy.

Cố Sở trong lòng có chút ngứa ngáy, nếu không phải khi nãy Hoàng Thiên truyền âm cho hắn rằng có việc gấp phải rời đi ngay thì hắn đã ra tay đập cho mấy tên này một trận rồi.

- Ngươi ngông cuồng!

Ba tên Hồng Trần cảnh rốt cục không nhịn được nữa, đều bộc phát toàn bộ chiến lực của mình, hình thành nên ba tràng vực chiến đấu, chèn ép về phía Cố Sở.

- Ta không có thời gian lải nhải cùng các ngươi, thế nên đều cút về đi.

Cố Sở tỏa ra khí thế khủng bố, bước nhẹ một cái nắm lấy Hoàng Thiên, dễ dàng phá được tràng vực của ba tên Hồng Trần cảnh cùng trận pháp phong ấn, hướng ra bên ngoài mà bay đi.

Trước khi rời khỏi, không quên tặng cho ba tên cường giả Hồng Trần cảnh mỗi tên một cái bạt tai. Khiến cho bọn chúng cái đầu đều vẹo sang một bên, máu me be bét.

- Đạo hữu, chớ vội đi.

Đột nhiên lúc này vang lên thanh âm bình thản, cả bầu trời phía trên đầu Cố Sở tự dưng tối sầm lại. Một cái hư ảnh bàn tay khổng lồ xuất hiện, chụp xuống về phía dưới, muốn đem Cố Sở cùng Hoàng Thiên lưu lại. Đây là một vị tuyệt đỉnh cường giả ra tay, đem cả bầu trời như kéo xuống, tựa như đại biểu thiên phạt, đem không gian đều đánh nát.

Cố Sở lần đầu tiên thay đổi sắc mặt, không dám tùy ý như khi nãy nữa. Lão xuất ra Bất Chu Sơn, dùng toàn lực kích phát. Bất Chu Sơn sáng rực như mặt trời ban trưa, phóng ra một cỗ áp lực mênh mông, Hỗn Độn phù văn tràn ngập, va chạm với hư ảnh bàn tay ở trên trời.

Đùng…

Cả bầu trời như vỡ nát, ầm ầm sụp đổ xuống, thanh quang chói mắt, đem bầu trời đều chiếu sáng hẳn lên, chỉ có một màu trắng xóa.

Phía bên dưới, tất cả các kiến trúc đều run rẩy sau đó ầm ập sụp đổ, bao gồm cả trụ sở Dược Thương Các của Hiệp Hội Luyện Dược Sư.

- Ha ha! Không cần phải nhiệt tình như vậy, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.

Cố Sở phá được vòng vây, liền biến mất tại chân trời, chỉ lưu lại một câu nói vang vọng.

Dưới mặt đất, một vùng kiến trúc tan tác thành bụi phấn. Đa phần mọi người đều bị trọng thương nằm một chỗ, thậm chí có mấy kẻ kém may mắn đã phải bỏ mạng.

Chỉ có một số kẻ là cao thủ thực sự hoặc có chút may mắn là thoát khỏi một kiếp, lúc này đều có chung một vẻ mặt ngưng trọng cùng kinh hãi, chăm chăm nhìn về phía bầu trời.

- Hắn là một siêu cấp cường giả?