Mã Phu

Chương 19



Tiệc tối qua đi, Lục Phụng Thiên tự mình đưa Biện Thanh Nghi quay về phủ.

Biện Thanh Nghi nói không muốn ngồi kiệu, muốn cùng Lục Phụng Thiên đi bộ.

Lén lút đem bàn tay nhỏ bé của mình nhét vào bàn tay to của nam nhân bên cạnh, cô gái trở nên yên lặng, hoàn toàn khác với hình ảnh xảo tiếu diệu ngữ trên bàn ăn vừa rồi.

“Phụng Thiên ca ca,” Sau một lúc, Biện Thanh Nghi phá vỡ yên lặng.

“Chuyện gì?” Nam nhân cúi đầu nhìn cô gái đang nép vào ngực hắn.

“Ngươi thích ta không?” Biện Thanh Nghi ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ ửng.

“… Thích.”

“Phụng Thiên ca ca, ta không biết những lời này của ngươi là thật hay giả. Nhưng ta lựa chọn tin tưởng.”

Phụng Thiên cười cười.

“Phụng Thiên, ta thích ngươi! Vô cùng thích! Lúc người cầu thân với cha ta, ngươi không biết ta vui vẻ thế nào đâu!” Trên khuôn mặt nữ hài tử xuất hiện biểu tình kiên nghị.

“Có lẽ ngươi thú ta, chỉ vì dung mạo hoặc địa vị của ta, nhưng cho dù như vậy, ta cũng muốn gả cho ngươi. Ta mong ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ngươi chịu thú ta, hết thảy hi vọng xa vời của ngươi, ta sẽ cố gắng thực hiện cho ngươi. Cho dù là lợi dụng phụ thân ta! Ta sẽ mang đến vinh quang cho ngươi, mang đến tài phú, mang đến danh vọng, mang đến địa vị, mang đến gia đình ấm áp, còn có… Đứa nhỏ đáng yêu.”

“Cảm ơn ngươi.” Ý cười của Phụng Thiên càng sâu, cầm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay.

Đôi mắt của Biện Thanh Nghi đỏ lên, cúi đầu, chậm rãi tới gần nam nhân cao lớn.

“Kỳ thật, chuyện người kia nói cho ta vừa rồi, ta còn nhớ rõ. Ta biết ngươi chính là đứa nhỏ kia của Lục gia. Ba năm trước, trong nháy mắt nhìn đến ngươi, ta đã bắt đầu nghĩ ngươi là ai. Phụng Thiên, ta mong ngươi tha thứ cho ta, khi đó ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, ta không phải cố ý xem thường ngươi, ta chỉ muốn…”

Lục Phụng Thiên ôm cô gái đang nghẹn ngào vào ***g ngực. Không thèm để ý đến ánh mắt của bọn hạ nhân phía sau.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô gái, nam nhân ôn nhu cười nói: “Ngươi có biết biện pháp tốt nhất để một người nhớ kỹ một người là gì không?”

Cô gái ngẩng đầu. Đôi mắt to mênh mông nghi hoặc.

“Là tổn thương. Tổn thương so với yêu thương càng làm cho người ta nhớ kỹ. Lần đó ngươi xúc phạm lòng tự tôn của ta, làm cho ta không quên được ngươi. Nhưng ngươi không cần lo lắng, ta cũng không hận ngươi. Ngươi là một cô gái tốt, tốt lắm. Ta nói rồi, nếu ta muốn thành thân, ta nhất định sẽ thú ngươi làm thê tử của ta. Ta cũng không phủ nhận ta muốn lợi dụng thân phận địa vị của ngươi, nhưng đồng thời, mỹ mạo cùng trí tuệ sâu rộng của ngươi cũng làm cho ta động tâm.”

“Phụng Thiên…” Cô gái rưng rưng nở nụ cười, khuôn mặt mềm mại lê hoa đái vũ kia có thể mê đảo hàng ngàn hàng vạn nam tử.

“Ngươi cũng thế. Là một người vô cùng xuất sắc. Cha ta, thậm chí là lục hoàng tử điện hạ cũng có kỳ vọng cao đối với ngươi. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể để cho người xứng đôi với ngươi đứng bên cạnh. Ta không phải người lòng dạ hẹp hòi, tương lai nếu ngươi muốn nạp thiếp, ta cũng sẽ không phản đối. Nhưng người nọ nhất định phải xứng đôi với ngươi, cho dù kém ta, cũng tuyệt đối không thể làm ngươi mất mặt!”

Phụng Thiên cười ha ha, tay bóp nhẹ cái mũi cao thon của cô gái, “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, còn chưa có ta, đã nghĩ cho ta nạp thiếp? Tấm lòng của ngươi đúng là rộng lượng không bình thường!”

“Bởi vì ra biết trong thế giới của chúng ta, hôn nhân có khi cũng là một thủ đoạn để tăng thế lực. Từ nhỏ mẫu thân đã nói cho ta biết, nam nhân làm đại sự là người mà nữ nhân không có được hoàn toàn, cho nên nhất định phải học cách rộng lượng, thậm chí trợ giúp hắn. Mà ta, hy vọng có thể hỗ trợ ngươi đến địa vị cao nhất, giống như phụ thân ta, không! Thậm chí còn lợi hại hơn phụ thân ta, một người dưới vạn người trên!”

Hai người nhìn nhau cười.

Một đoạn đường, không xa cũng không gần, nhưng đối với tình nhân mà nói, đoạn đường này rất nhanh đã đi đến.

Trong nhát mắt chia tay trước cửa phủ, Biện Thanh Nghi bỏ qua cái nâng của nha hoàn, quay đầu nói với Lục Phụng Thiên một câu:

“Cho nên, vì không ảnh hưởng đến tương lai của ngươi, ngươi cũng nên sớm đưa cái người trong tiểu viện tử kia đi. Ta biết ngươi có cảm tình với y, nhưng… Y thật sự không xứng với ngươi.”

“…, một thời gian nữa đi.”

“Ngươi cảm thấy nhục dục trước mắt còn quan trọng hơn tương lai của ngươi sao? Nếu ngươi nghĩ thế, ta cũng có thể…” Nói nửa câu, cô gái đỏ bừng mặt được nha hoàn nâng bước đi nhanh vào phủ.

Lục châu, Lục Phụng Thiên biết nha hoàn của mình có lẽ là bị Biện Thanh Nghi thu mua, hoặc cũng có thể chính là người cùng phủ.

Trở lại phủ tướng quân, phát hiện tiểu viện tử của người nọ còn sáng đèn. Không tự chủ được, bước chân liền đi về hướng đó.

Mã Phu đốt ngọn nến. Y thật sự định đi ngủ, nhưng nhớ đến thái độ của Lục Phụng Thiên trong bữa tiệc làm cho y cảm thấy giống như có con chuột chạy trong lòng, làm cho y ngủ không được.

Rốt cuộc tiểu tử kia suy nghĩ cái gì? Rốt cuộc là hắn nghĩ ta thế nào? Nếu hắn chê ta xấu vì cái gì còn muốn ôm ta? Nếu hắn không đặt ta trong lòng thì sao lúc thấy ta cùng Thành Hưng một chỗ lại tức giận như vậy? Hắn… A! Đau đầu!

Y hiểu được, hiểu được thói đời đối với nam nhân mua vui tàn khốc thế nào, năm đó lúc phi ngựa qua cũng đã nghe qua, xem qua. Thỏ nhị gia (nam sủng) vĩnh viễn đều bị người khinh thường, kể cả tướng công (tiểu quan) trong viện tướng công, thân phận cũng thấp hơn kỹ nữ một bậc, xuất môn nhìn thấy kỹ nữ đi qua phải hành lễ. Ở nông thôn, xử lý những người như thế, bình thường là nhốt trong chuồng heo, quỳ ở từ đường, dùng gia pháp. Nếu là nhà giàu trong thành, việc nữ chủ nhân đánh chết thỏ nhị gia câu dẫn trượng phu là một việc quang minh trừ yêu trảm nghiệt, ngay cả quan phủ cũng sẽ không tra hỏi.

Nếu nói mình không sợ, đó là giả.

Từ lúc đem một thân công lực cho lục khí, qua vài ngày sau lại bị nhốt vào ngục, thân thể suy yếu vô cùng ở trong ngục không được khôi phục thích đáng, sốt, phong hàn, ẩu đả, lặp đi lặp lại làm cho nội tức của y không thông, sau ba năm, khả năng khôi phục còn không đến một thành. Hiện tại nếu có người gây sự với y, y chỉ có thể bị đánh.

Nhưng y thật sự không muốn cứ rời đi như vậy. Càng nghĩ muốn đi, lại phát hiện là càng luyến tiếc người nọ. Tưởng tượng sau này không thể nhìn thấy hắn…

“Ta nên làm sao bây giờ…” Mã Phu ở trong ổ chăn thì thào tự nói.

“Làm sao bây giờ là sao?” Trên người biến nặng, có người đè xuống.

“Ta nói ngươi hoàn toàn biến ta thành thỏ nhị gia, sau này tiểu tử ngươi chơi chán ta xong, lão tử nên làm thế nào!” Mã Phu thò đầu từ trong chăn ra, hung tợn nói.

“Xuy! Nếu ngươi sợ ta chơi chán ngươi, vậy ngươi ở trên giường làm vài động tác đẹp, làm cho ta không thể bỏ ngươi là được rồi!” Nam nhân nói xong, liền cởi áo đá giày chui vào trong chăn.

“Tiểu tử ngươi biến đi! Đêm nay, ổ chăn của lão tử không cho ngươi ngủ! Ngươi cút về phòng ngủ của ngươi cho ta!” Mã Phu thề sống thề chết giãy dụa, đêm nay sẽ không để cho tiểu tử này thực hiện được.

“Ngươi không cho ta ngủ thì cho ai ngủ? Được rồi! Ngươi cũng không phải khuê nữ mười tám tuổi, nhăn nhó làm gì? Mau! Cởi quần ra, tự mình ngồi lên trên lưng ca ca đi!”

“Ngươi nghĩ hay quá! Đêm nay nói không cho ngươi ngủ sẽ không cho ngươi ngủ! Tên tiểu lang tử ngươi cút đi!”

Mã Phu duỗi chân đá người ở trong ổ chăn, ngược lại cổ chân lại bị người bắt lấy, liền bị người cứ như thế đặt lên lưng, tụt quần, công phá thành. Ô hô! Đau xót quá thay!