Ma Phu Giữa Đường

Chương 19



Ánh mắt Phong Mạch Hàn rét lạnh nhìn qua mọi người, sau đó ôm lấy Tử Tuyết nháy mắt biến mất.

Mọi người đang quỳ, lúc này mới âm thầm thở ra nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi đứng dậy, tự trở về tẩm cung của chính mình.

Bên trong Lăng Vân cung.

Phong Mạch Hàn nhìn Tử Tuyết đang hôn mê, bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua hai má của nàng, miệng thì thào : “Phụ hoàng, người làm sao có thể chọn một cô gái yếu ớt như vậy ? tuy rằng nàng kiếp trước xác thực là công chúa Nhân tộc, nhưng dù sao cũng đã luân chuyển về nhân gian…cho dù có trở về, cũng là rất yếu đuối, đáng thương ….”

Tử Tuyết giống như cảm nhận được sự tiếp xúc, hơi hơi ưm một tiếng, xoay người sau đó tiếp tục ngủ.

Phong Mạch Hàn cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve ma chi quan trên cổ tay, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nghĩ đến dáng vẻ tham tiền của nàng không khỏi lắc đầu, nha đầu này tuy rằng yếu đuối nhưng mà lịa thực sự thú vị.

Khi Tử Tuyết tỉnh lại, phát hiện trong phòng đxa lên đèn, chẳng qua cái gọi là nến ở ma giới chính là một hạt dạ minh châu lớn ở giữa không trung, phát ra ánh sáng như ban ngày.

Choáng váng ngồi dậy, xoay xoay cái cổ, nàng phát hiện chính mình đang ở trong tẩm cung của Phong Mạch Hàn, nhớ tới lời của Cúc Tâm, trán nàng nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Chỗ nãy không phải bị ma rủa sao ? mình ở trong này nếu không cẩn thận một chút sẽ bị đánh chết ? nghĩ đến đây, nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện gì, nàng vội vàng đứng dậy muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này. Tuy rằng nàng đã đến đây hai lần, nhưng ai có thể cam đoán lần nào cũng không có việc gì a ?

Nhìn bên ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, nửa đêm rồi cũng không biết cái tên kia đang ở nơi nào.

Vừa xuống giường, lại nhìn thấy một cái toàn thân lông đỏ như lửa đang đứng trước giường ( đây ạ)

“ Xích cẩu cẩu ?” Tử Tuyết kinh kỉ kêu lớn, ôm cổ nó, “ thật sự là mày nha, có phải cố ý tới tìm ta không ….”

Đợi chút, cẩu cẩu ? Tử Tuyết bỗng nhiên phát hiện một vấn đề, người kia thật không khác gì cầm đâu fmoorj vườn bách thú nha ? cản thận nhìn một chút, trời ạ, đây đâu có phải là cẩu cẩu ? rõ ràng, rõ ràng chính là sư tử nha !

Tử Tuyết thiếu chút nữa lại ngất xỉu, vì sao mình lại ôm sư tử ? chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết mỹ nữ cùng dã thú ? nàng muốn buông tay, nhưng nhìn kỹ thì sư tử này thật xinh đẹp nha.

Quên đi, cũng may sư tử nhìn qua giống như một chú sửu tử bé a, chắc là không có sức công kích đâu, vậy thì mình lưu lại làm sủng vật thôi.

“ Thực xin lõi nha.” Tử Tuyết ôm lấy tiểu sư tử, tay vuốt vuốt bộ lông trên cổ nó, “ đem mày nhìn thành cẩu cẩu, ha ha, mày vì sao lại chạy vào đây ?”

Ánh mắt tiểu sư tử khẽ động, giống như không hiểu lời của nàng.

“ Chúng ta đi nhanh chút nha.” Tử Tuyết ôm tiểu sư tử chạy ra khỏi Lăng Tiêu cung, “ nghe nói nơi này có ma rủa, lỡ đâu bị đánh sẽ hồn phi phách tán, tên Phong Mạch Hàn kia thật sự là muốn hại chết ta mà….”

Tiểu sư tử lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ.

“ Mày có tên không ?” Tử Tuyết ôm nó một bên tự quyết định, “ tao cho mày một cái tên nha, kêu Hỏa nhi được không ? mày xem, mày có lông đỏ nha….”

Sử tử không khỏi tránh khỏi thè thè đầu lưỡi, làm trạng thái nôn mửa.

“ Về sau mày đi theo ta nha.” Tử Tuyết dùng mặt cọ cọ lông nó, “ chờ ta tìm được cơ hội chạy ra ngoài, ta sẽ tìm cho mày một mẹ sư tử….”

Ánh mắt tiểu sư tử mị mị, khóe miệng hơi hơi trừu, giật mình.

Đến lăng Vân cung, Cúc Tâm cũng mọi người đxa ngủ say, Tử Tuyết liền đem tiểu sư tử an bài ở trên nhuyễn tháp, sau đó chính mình nằm lên giường