Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 30: Kích tình



Trong khi Tiểu Ngưu do dự, Quỷ Linh nổi lên tự tôn thiếu nữ. Vừa xấu hổ vừa giận dữ lại đẩy văng hắn xuống đất. May lần này hắn phản ứng nhanh, trụ vững lại được chứ không bị ngã sấp xuống

Quỷ Linh không tiếp tục truy kích hắn, mà lấy chăn mền quấn lấy toàn thân, không nói một lời cũng không để ý Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu biết nàng là ngượng ngùng sanh tức giận, nên ở bên cạnh không ngừng dỗ dành, biểu lộ sự áy náy để nàng dần nguôi giận. Mãi đến khi trời tối đen như mực Quỷ Linh mới chịu rời khỏi lớp chăn mền. Tiểu Ngưu thấy mặt nàng hồng như táo chín, dáng điệu thật mê người.

Để thay đổi không khí hắn nói: "Quỷ Linh chúng ta đi ăn chút gì đi, lát nữa cô còn phải đi phó ước."

Vừa nghe lời này Quỷ Linh a một tiếng, lập tức từ trên giường nhảy xuống trừng mắt nhìn hắn nói: "Nếu tiểu tử ngươi không nhắc thì ta quên mất" lời này Tiểu Ngưu nghe xong rất là hối hận. Hắn nói thầm trong lòng, ta làm chi nhắc nàng? Nàng quên ước hội không phải càng tốt sao? Như vậy các nàng không gặp mặt, Nguyệt Ảnh cũng không có nguy hiểm. Ta thật là nên chết mà

Quỷ Linh tạm thời quên vừa rồi nhục nhã, cũng mặt kệ Tiểu Ngưu nghĩ như thế nào, chính mình bắt đầu mở to miệng ăn. Tiểu Ngưu cũng ngồi xuống ăn tâm thuyết, ta phải nghĩ cách cứu Nguyệt Ảnh, cho dù không có chủ ý nào tốt, cũng nên đi theo nhìn một cái. Vạn nhất Nguyệt Ảnh bị hại ta cũng giúp nàng một tay, tốt xấu nàng cũng là đàn bà của ta

Ăn xong Quỷ Linh đối Tiểu Ngưu nói: "Chúng ta trướng lần sau sẽ tính với ngươi. Ta không lý ngươi nữa, ta phải đi giết chết đại mỹ nữ kia""

Tiểu Ngưu vội hảm: "Quỷ Linh, chờ ta"

Quỷ Linh nháy đôi mắt đẹp: "Như thế nào? Ngươi cũng muốn đi theo sao? Ta không phải đi du sơn ngoạn thủy, không thể chiếu cố ngươi"

Tiểu Ngưu cười: "Ta lớn như vậy rồi không cần ngươi chiếu cố ta, ta là sợ ngươi có nguy hiểm. Ta nghĩ đi giúp ngươi một tay, ta là quan tâm ngươi"

Vừa nghe Tiểu Ngưu quan tâm nàng, Quỷ Linh trong lòng vui vẻ. Nàng rời đi nhà tới nay không có một người chính thức quan tâm nàng. Muốn nói quan tâm, người khiến cho nàng vui vẻ chỉ có một mình Tiểu Ngưu. Bởi vậy Quỷ Linh cũng không có suy nghĩ nhiều đã nói: "Được rồi, ngươi cứ theo ta. Bất quá ngươi không được lộ mặt, vạn nhất chúng ta đánh hăng máu rất có thể sẽ ngộ thương ngươi"

Tiểu Ngưu tỏ vẻ: "Ngươi yên tâm, ta sẽ trốn một bên len lén nhìn ngươi, nếu ngươi cần hổ trợ ta sẽ nhảy ra"

Quỷ Linh hý mắt cười: "Nhảy ra? Vậy sẽ không trở thành con khỉ sao? Ngươi nhảy bộ dáng thật khó coi" Quỷ Linh hi hi cười rộ lên. Tiểu Ngưu thấy Quỷ Linh cười biết nàng đối với mình đã không còn tức giận. Vì vậy hắn tâm tình cũng tốt lên. Cứ nghĩ đi, một nam tử chiếm tiện nghi một cô nương, mà cô nương không tức giận, vậy còn hỏi nữa sao? Tự nhiên đối phương đối với chình mình có hảo cảm.

Tiểu Ngưu hỏi Quỷ Linh: "Ta phải đem binh khí gì mới tốt, ta phải giúp ngươi giết địch"

Quỷ Linh khinh thường liếc hắn nói: "Giúp cái gì chứ? Ngươi tỉnh tỉnh lại đi, ngươi ở bên cạnh xem náo nhiệt đi, xem xong rồi tựu một người trở về"

Tiểu Ngưu tò mò hỏi: "Vậy ngươi đây? Không theo ta trở về sao?"

Quỷ Linh thở dài nói: "Về cái gì chứ? Xong chuyện này rồi, ta lập tức phải đi, cho dù ta không đi người của nhà ta cũng sẽ kịp thời chạy tới, đem ta trở về. Ta lại phải về nhà." Nói đến đây Quỷ Linh ngữ khí trầm trọng cực kỳ

Lời này nghe được Tiểu Ngưu trong lòng đau xót, không nhịn được nắm tay Quỷ Linh nói: "Quỷ Linh, ta thật không nỡ ngươi đi. Ngươi đi, ta sẽ rất nhớ ngươi". Lời nói ra rất thành tâm. Bất quá vừa nghĩ đến Quỷ Linh không đi, đối chính mình cũng là một nan đề. Ta rất nhanh sẽ lên núi, chẳng lẽ ta còn phải mời nàng lên sao? Nàng nếu biết ta muốn lên Lao Sơn học nghệ, cũng không biết có thể hay không tiếp tục theo ta làm bằng hữu

Quỷ Linh nghe hắn nói như vậy động tình, trong lòng cũng rất cảm động. Nàng không có rụt tay lại, để Tiểu Ngưu như vậy nắm, đôi mắt đẹp nhìn kỹ Tiểu Ngưu nói: "Tiểu Ngưu, đừng xem chúng ta nhận thức thời gian rất ngắn, đối vơi ngươi ta đã xem ngươi là một vị bằng hữu rất quan trọng. Ta không thể gả cho ngươi, nhưng rất nguyện ý cùng với ngươi cùng một chỗ. Cùng một chỗ với ngươi ta sẽ vui vẻ. Chỉ là không biết lúc ta trở về hoàn có thể hay không trốn ra. Ta chết cũng không muốn gả cho tên đáng ghét kia"

Tiểu Ngưu nghe xong động dung, an ủi nàng: "Ngươi lớn lên như vậy xinh đẹp, lại là người có tình người, ông trời sẽ không làm khó ngươi"

Quỷ Linh tiếu mị mị nói: "Chỉ có ngươi nói ta là có tình người. Bọn họ khả đều nói ta là một người nữ hài tử rất lãnh khốc"

Tiểu Ngưu khó hiểu hỏi: "Bọn họ chẳng lẽ đều hiểu lầm ngươi sao?"

Quỷ Linh có chút không có ý tứ. Nàng thu tay lại nói: "Cũng không thể xem là hiểu lầm. Chỉ là con người của ta tính tình không được tốt. Nếu ai chọc ta, ta tuyệt sẽ không tha bọn họ. Giống như hôm nay ngươi thấy hai tên háo sắc, hôm nay xem như bọn họ vận khí tốt. Bọn họ nếu không gặp ngươi, hắc hắc, hôm nay ta nhất định đưa bọn họ tứ chi đều chặt, rồi móc mắt, cho bọn hắn sống đau khổ.

Tiểu Ngưu a một tiếng nói: "Ngươi thật sẽ không làm như vậy chứ?"

Quỷ Linh nhìn Tiểu Ngưu nói: "Ngươi là ta bằng hữu, ta không muốn lừa ngươi. Ta lúc tức giận đích xác làm việc rất thiên kích, chỉ sợ ngươi cũng chịu không được. Trước kia có người đối ta không có ý tốt, muốn khinh bạc ta. Ta tức giận, chẳng những đưa hắn chém thành mảnh nhỏ, còn đưa cho chó ăn"

Tiểu Ngưu cả kinh, mặt biến sắc. Quỷ Linh cười nói: "Còn có lợi hại hơn nữa...Cha ta trước kia thu một đồ đệ. Lớn lên rất là tuấn tú, học nghệ cũng rất giỏi. Bình thường nhìn cũng thành thật. Hắn đối ta tốt lắm, ta cũng coi hắn là một người bạn bè tốt. Nào biết đâu, người này là một tên y quan cầm thú. Một lần hắn ước ta đi ra Ba Sơn, ta không có phòng bị tựu đồng ý. Vậy mà khi chúng ta trên đường đi Ba Sơn, hắn đột nhiên xuống tay, dụng pháp thuật làm ta mê đi, sau đó muốn ô nhục ta. Còn may, còn may, ông trời có mắt, hắn vạn vạn không có nghĩ đến, tại phạm vi thế lực của cha ta, khắp nơi đều có người của cha ta. Khi hắn tự cho là đã đạt được mục đích, trên núi có một gốc cây lão thụ tinh ra tay, kịp thời ngăn lại hắn, còn bắt hắn trói lại. Lúc ta tỉnh lại, vừa giận vừa hận. Ta tự mình đưa hắn đến trước mặt cha ta, đánh hắn bán sống bán chết, rồi chôn sống hắn".

Tiểu Ngưu nghe được trực lắc đầu: "Người này như thế nào lại như vậy chứ, như thế nào lại có thể làm như vậy. Thật sự tri nhân tri diện bất tri tâm mà"

Quỷ Linh hừ nói: "Nói rất đúng, ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi còn khinh bạc ta. Ta vừa rồi tức giận thiếu chút nữa đem ngươi chôn sống" Nàng là mang theo ý cười nói

Tiểu Ngưu ha ha cười, lôi kéo tay Quỷ Linh, ở lòng bàn tay hôn một chút nói: "Quỷ Linh, ta không có ô nhục ngươi nha. Ta là thật tâm thích ngươi. Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không có nhìn ra sao?"

Quỷ Linh nở nụ cười: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi tình thoại đích thật dễ nghe. Ai, nếu ngươi bản lãnh lớn chút nữa, phong độ tốt chút, ta thật sự có thể lo lắng gã cho ngươi. Bất quá con người của ta có mao bệnh, không thích cùng người khác phân hưởng đồ vật tốt. Ta nghĩ ngươi hiểu được ý ta?"

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Ta hiểu ý ngươi. Ý ngươi là nói, trượng phu ngươi sẽ đối với ngươi chuyên nhất, ít thú tiểu lão bà"

Quỷ Linh cải chánh: "Không phải ít thú, mà là chỉ thú ta một người. Nhìn ngươi nói chuyện đùa cợt, ta cũng biết ngươi sẽ không là một người trượng phu tốt" Vừa nói chuyện, Quỷ Linh tránh thoát khỏi tay Tiểu Ngưu, đi ra ngoài. Tiểu Ngưu kêu một tiếng: "Chờ ta" Cũng đi theo

Tiểu Ngưu đi theo phía sau Quỷ Linh, nhìn thân ảnh Quỷ Linh. Đêm này hoàn hảo, có ánh trăng chiếu sáng, mặt đất như một tấng tuyết. Quỷ Linh thân ảnh dưới ánh trăng mềm nhẹ mà tuyệt vời này khiến Tiểu Ngưu nghĩ đến, nếu đây là hai người tản bước thì tốt nhất, đáng tiếc chính là Quỷ Linh lần này đi, nhưng là muốn cùng mỹ nữ mình sùng bái ngoạn mệnh. Vô luận các nàng thắng bại như thế nào Tiểu Ngưu tâm cũng sẽ không hảo thụ. Lòng bàn tay cũng là thịt lưng bàn tay cũng là thịt, ai bị thương cũng bất hảo

Chỗ gặp gỡ đúng là tối hôm qua Quỷ Linh đặt chân núi nhỏ. Bọn họ đi tới nơi đó, đối phương vẫn còn chưa tới. Quỷ Linh nhìn một chút chung quanh nói: "Mỹ nữ này có thể là một tiểu quỷ nhát gan, nàng không dám tới. Nàng biết ta muốn giết nàng. Nói thật, nàng xinh đẹp cũng làm ta có chút mềm lòng. Có lẽ ta sẽ không giết nàng, ta chỉ huy dung mạo là được. Mặc dù không có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nàng vẫn như cũ có thể còn sống. Lớn lên xấu một chút cũng không có gì không tốt, ít nhất ít đi rất nhiều phiền toái. Ân, chuyên tốt này ta sẽ giúp nàng"

Tiểu Ngưu nghe xong cười nói: "Vậy tại sao ngươi không chịu lớn lến xấu một chút?"

Quỷ Linh trả lời: "Ta lớn lên cũng không đủ xinh đẹp nha. Ta nếu lớn lên giống nàng xinh đẹp như vậy, ta tựu đem mình hủy đi, đỡ phải người khác nghĩ lung tung"

Tiểu Ngưu nói thầm: "Ngươi cũng bất quá nói một chút thôi. Người mỹ nữ nào nguyện ý hủy dung mạo mình? Đối mỹ nữ mà nói, dung mạo chính là tính mạng. Không có dung mạo tính mạng cũng không tồn tại"

Đợi nửa ngày, còn không có động tĩnh. Quỷ Linh thắc mắc nói: "Chẳng lẽ nàng sợ không dám đến? Không thể nào, nàng lúc ấy là đáp ứng tới"

Tiểu Ngưu cười nói: "Nàng có thể chỉ đùa vói ngươi, ngươi coi như là thật"

Quỷ Linh hừ nói: "Nàng tốt xấu là đệ tử danh môn chánh phái, nếu nàng thật sự không dám tới, thất hẹn, ta ngày mai sẽ khiến cho nàng tại giang hồ nổi danh thật to"

Tiểu Ngưu nói: "Ngày mai ngươi có thể đã không có tự do"

Quỷ Linh lớn tiếng nói: "Ít nói nhảm đi. Nhanh lên một chút, ngươi trốn vào tảng đá phía sau ta. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không được đi ra. Ngươi nếu không nghe ta nói, đánh mất mạng nhỏ, đó là do ngươi. Ta ước nàng cũng nên tới"

Tiểu Ngưu không nói nữa, trái lại núp kín sau tảng đá,. Núp không được bao lâu giữa sườn núi liền truyền đến hắn mỗi ngày mơ thấy nữ thần tuyệt vời thanh âm

Tiểu Ngưu lén lén nhìn lại, tim như đình chỉ. Vị trí của hắn vừa lúc quay về con đường lên núi. Theo thanh âm vang lên, dưới ánh trăng, một khiết bạch thân ảnh từ từ tiến đến, giống như chân không chạm đất, trong khi người xem còn đang kinh ngạc, nàng đã tới trung tâm bãi dất trống

Bóng hình của nàng, bước bộ của nàng, phong thái của nàng, cùng Tiểu Ngưu quen thuộc Nguyệt Ảnh đồng một dạng, đừng xem không rõ mặt nàng, hắn chính là không chút do dự cho rằng, đó chính là Nguyệt Ảnh, bởi vì người khác tuyệt đối sẽ không làm mình tạo thành mãnh liệt đánh sâu vào

Nàng giống như ngọc trong suốt, giống nhau danh quý, đồng thời lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như ánh trăng đêm nay. Cũng giống như ánh trăng trên cao, xa xa, kẻ khác chỉ có thể hâm mộ mà không thể đến gần. Đây là Tiểu Ngưu thường xuyên sinh ra cảm giác. Hắn nghĩ người khác cũng có loại cảm giác này. Hồi tưởng lại cùng nàng thân thể tiếp xúc, thật có chút tiết độc nữ thần cảm giác. Đêm nay tuyệt không thể để nàng có hại. Dù có phải đắc tội Quỷ Linh, cũng không thể đề Nguyệt Ảnh có thương tổn. Nguyệt Ảnh so với Quỷ Linh trọng yếu nhiều hơn. Đồ không thể có được mới là tốt nhất. Tiểu Ngưu cũng hiểu đạo lý này

Trong khi Tiểu Ngưu miên man suy nghĩ, Nguyệt Ảnh và Quỷ Linh đã bắt đầu nói chuyện

Hai người mặt đối mặt, Quỷ Linh thì nhìn chằm chằm người ta, mà Nguyệt Ảnh khi thì nhìn ánh trăng khi thì nhìn chung quanh, giống như không xem đối phương vào đâu. Dưới ánh trăng, bóng của hai người cũng rất là đẹp. Quỷ Linh là khóe léo mà quân xưng mà Nguyệt Ảnh thì thon dài mà đẹp. Nếu so sánh, chính là Nguyệt Ảnh hấp dẫn người hơn

Quỷ Linh rất biết chính mình, biết mình bề ngoài không bằng người ta. Ngẫm lại chính mình thật là dư thừa, tự nhiên quyết đến lao sơn làm gì. Nếu không đến mình cũng sẽ không tức giận. Mình không thấy nàng, cũng sẽ trong suy nghĩ so sắc đẹp với nàng, cho rằng mình cũng không kém đối phương bao nhiêu. Chỉ khi thấy mặt, mới biết là không giống. Lúc này nàng rõ ràng biết đối phương so với mình cướng không ngừng một bậc. Mình cùng nàng so về sắc đẹp, tựu giống như Đẳng Vu tại trước mắt Quan Công huy đao, Lỗ Ban trước cửa luân đại phủ giống nhau. Một khi biết chính mình so với nguồi ta kém xa, Quỷ Linh tự tôn rất là bị thương. Nàng từ lúc biết sự thật này, ý niệm thứ nhất trong đầu chình là muốn diệt trừ đối phương, tựa hồ đối phương chết mình chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ giống nhau.

Quỷ Linh hừ nhẹ một tiếng nói: "Đàm Nguyệt Ảnh, ngươi tới không sớm nha, làm ta chờ lâu, ta còn tưởng rằng ngươi thất hẹn chứ"

Nguyệt Ảnh dời ánh mắt chuyển qua trên mặt nàng, nhàn nhạt nói: "Ta tới không sớm, nhưng cũng không muộn, ta không có tới trễ. Ta đương nhiên sẽ không thất ước, nếu thiên kim của Quỷ Vương ước ta ra, ta đương nhiên phải cấp mặt mũi. Ai không biết Quỷ Vương tại tà phái là nhất đại tông sư. Môn hạ tiểu quỷ có rất nhiều"Lời này phía trước khen phía sau châm chọc Quỷ Linh nghe được rất rõ ràng

Quỷ Linh cắn răng nói: "Đàm Nguyệt Ảnh. Ngươi đêm nay dám tới, ta thật ra rất bội phục ngươi dũng khí. Ngươi chẳng lẽ không có nghĩ tới đêm nay tại nơi này chính là phần mộ của ngươi, ngươi đêm nay sẽ về không được sao?"

Nguyệt Ảnh lạnh lùng cười, dụng ngọc thủ vuốt nhẹ mái tóc trên trán nói: "Ta nếu dám đến sẽ không sợ ngươi giở trò gì. Ngươi có bao nhiêu bang thủ, cư gọi ra đi. Ta tuyệt đối sẽ không nhíu máy"

Quỷ Linh nắm chặt tay, càng xem Nguyệt Ảnh càng không vừa mắt. Một cái nhúc nhích đã phong tình như vậy, chỉ cần là nam nhân cũng sẽ tâm động. Quỷ Linh nói thầm, ở phía sau tảng đá Tiểu Ngưu sợ đã thấy mê mẩn. Chỉ điểm này cũng không thể để Nguyệt Ảnh sống sót

Quỷ Linh hừ nói: "Đối phó ngươi một ngươi còn cần bang thủ sao? Ta một người là đủ rồi. Được rồi, ngươi hẳn là đem theo mấy bang thủ mới đúng. Ngươi tốt nhất đem mấy người sư huynh cũng đến, như vậy ngươi còn có thể còn sống trở về. Nếu không, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Ta nói trước ta một khi động thủ tuyệt sẽ không dễ dàng phóng ngươi rời đi. Này là ta thói quen. Ta khi đã xuất binh khí không thấy máu sẽ không thu tay lại. Nếu ngươi sợ bây giờ cầu xin ta tha cho còn kịp. Ngươi chỉ cần cho ta dập đầu mấy cái, rồi hủy di dung mạo ta sẽ thả ngươi một con đường sống"

Nguyệt Ảnh nghe được nở nụ cười, tham âm thanh thúy mà sáng ngời, giống châu ngọc lạc bàn, nghe được Quỷ Linh và Tiểu Ngưu đều có cảm giác say mê. Nguyệt Ảnh bổng dưng ngưng cười nói: "Quỷ Linh, ngươi không nên mạnh miệng hù dọa người. Ngươi tưởng rằng bằng bản lãnh của ngươi giết được ta sao? Chỉ sợ đến lúc đó cầu xin tha thứ không phải là ta, mà là ngươi. Nếu Đàm Nguyệt Ảnh ta đêm nay thắng không được ngươi, ta sẽ tự vận chết. Tuyệt không sống trên đời này" Ngữ khí ngưng trọng mà kiên quyết, không ai hội hoài nghi nàng thành ý.

Tiểu Ngưu tại phía sau tảng đá nghe xong âm thầm trứ cấp. Hắn nói thầm, Nguyệt Ảnh, ngươi thông minh như vậy như thế nào lại hồ đồ như vậy? Ngươi đi phó ước chứng minh ngươi có dũng khí là đủ rồi. Cùng lắm thì đánh với nàng một hồi, đánh thắng đương nhiên tốt, đánh không lại thì bỏ chạy, cần gì phải thề, vạn nhất ngươi không thắng được, chẳng lẽ ngươi không muốn sống? Ngươi khác không đau lòng, ta Tiểu Ngưu sẽ yêu thương a.

Lời này làm Quỷ Linh vui vô cùng. Nàng hưng phấn vỗ tay lớn tiếng nói: "Tốt, tốt, bằng ngươi phần dũng khí này, ta sẽ hạ thủ lưu tình. Cho dù giết chết ngươi cũng để ngươi được toàn thây, cũng không hủy dung mạo ngươi"

Nguyệt Ảnh chậm rãi nói: "Nếu ta thắng, ta sẽ không đối với ngươi khách khí. Ta sẽ bắt ngươi mang về Lao Sơn, để cho sư phụ xử trí. Sư phụ ta là người chánh nghĩa có lẽ sẽ không làm khó ngươi. Hắn nhất định đem ngươi giao cho bạch đạo. Trong bạch đạo có rất nhiều người đều là siêu cấp sắc lang, khi đó ta cũng không giúp được ngươi"

Quỷ Linh quát: "Đàm Nguyệt Ảnh, ít nói nhảm đi, chúng ta hãy so công phu ai lợi hại hơn"

Nguyệt Ảnh cười lạnh hai tiếng nói: "Quỷ Linh, nghe nói ngươi có vị hôn phu, ngươi theo ta quyết đấu có hay không cùng hắn cáo biệt. Ngươi lần này đến chỉ sợ không thể trở về gã cho hắn. Lằm cho hắn đau khổ a"

Quỷ Linh nghe Nguyệt Ảnh đụng đến vết sẹo của nàng, thốt nhiên giận dữ. Nàng dậm chân, móc ra bả tiểu đao, chỉ vào Nguyệt Ảnh nói: "Ta nhất định giết chết ngươi, không giết ngươi cũng phải đem ngươi biến thành kỹ nữ để cho vô số nam nhân kiền chết ngươi"

Nguyệt Ảnh nghe xong cũng không kích động, chỉ nhàn nhạt nói: "Cha là loại người gì, con cũng sẽ như vậy. Ngươi nói những lời này, ta một điểm cũng không kỳ quái. Tại ta trong lòng ngươi cùng sinh khẩu không có gì khác nhau"

Quỷ Linh không đáp lại, giơ tay bả tiểu đao hóa thành một đạo bạch quang. Hướng Nguyệt Ảnh bay tới. Nguyệt Ảnh dậm chân nhảy về sau, cũng giơ tay, một bả đoản kiếm lập tức ra tay, cũng là một đạo bạch quang, cũng phát ra ngoài. Chỉ nghe đang một tiếng thúy hưởng, đao kiếm chạm cùng một chỗ, bất quá cũng không có rơi xuống đất, bởi vì hai người chủ nhân đều đang thao túng bính khí của mình

Hai người đều nói lẩm bẩm, điều khiển binh khí của mình bay múa tại không trung. Hai dạng binh khí giống như hai chích điểu nổi điên, tại không trung truy đuổi lẫn nhau. Chiến đấu không ngừng, khó phân thắng bại. Tiểu Ngưu thấy hai mắt ngẩn người, nhìn không rõ ràng đâu là đao đâu là kiếm, chỉ thấy hai đạo bạch quang xoay tròn, kẻ khác xem hoa cả mắt

Tiểu Ngưu kinh tâm động phách, sợ đao kiếm không có mắt, lỡ bị thương ai, là thảm kịch mình không muốn thấy. Vô luận bị thương ai, Tiểu Ngưu đều cũng sẽ đau lòng. Bất quá xem ra lúc này, Nguyệt Ảnh không có rơi vào hạ phong

Song phương binh khí giao tranh, khó phân cao thấp. Quỷ Linh tưởng rắng chỉ 5, 3 chiêu sẽ đem Nguyệt Ảnh giải quyết, không nghĩ tới Nguyệt Ảnh dĩ nhiên cũng không phải hoa bình. Tình thế cấp bách, Quỷ Linh hai tay vung lên, hai tay phát ra hai đạo lục quang, dưới ánh trăng vưu kì làm người khác chú ý. Này chình là Quỷ Vương độc môn bản lãnh, gọi là "Cương thi nhất lục". Chỉ cần bị nó chiếu lên, người nọ lập tức toàn thân lở loét mà chết

Nguyệt Ảnh cũng không hàm hồ, hai tay giương lên, tam muội chân hỏa phát ra ngoài, hai đạo hồng quang lập tức chặn đứng lục quang. Cái này thấy rất rõ ràng, một đỏ một xanh, ở dưới ánh trăng phá lệ rõ ràng. Tiểu Ngưu lo lắng nhìn, sợ Nguyệt Ảnh có gì ngoài ý muốn. Hắn cũng biết Quỷ Linh lợi hại. Ngay cả nhất huyền tử cũng rất khó giải quyết, huống chi là đồng lứa Nguyệt Ảnh.

Bốn đạo ánh sáng, hai xanh hai đỏ, tại không trung đấu đá, khi thì đỏ lấn áp xanh, khi thì xanh lấn áp đỏ. Thời gian chậm rãi trôi qua, Quỷ Linh vẫn không chiếm được chút nào thượng phong. Nàng mồ hôi cũng đều đã chảy ra. Đàm Nguyệt Ảnh khó đấu như vậy, đây là nàng trước không có nghĩ đến. Nàng đánh giá quá thấp thực lực của Nguyệt Ảnh. Nàng tưởng rằng bàng chỉ là hoa bình, kỳ thật nàng sai rồi. Ngay cả ở phía sau tảng đá Tiểu Ngưu, cũng nhìn đăm đăm. Hắn nguyên lai nghĩ Nguyệt Ảnh rất nhanh sẽ lâm vào nghịch cảnh, bây giờ mới phát hiện, Nguyệt Ảnh chẳng những không có bại, nhưng càng dánh càng hăng, càng ngày càng chiếm thượng phong. Chỉ cần nhìn ánh sáng là biết, đỏ càng ngày càng dài mà xanh càng ngày càng ngắn. Ở bên cạnh trên không trung, đao kiếm vẫn còn đấu. Nhị nữ đã đem pháp lực của mình rót vào trên binh khí. Như vậy thì có hai tràng diện quyết đầu. Tràng diện thì tráng quan, đương sự nhưng lại không dám lơi lỏng. Bởi vì vô luận ai thất bại, đều cũng không có đường quay lại, chỉ có toàn lực ứng phó

Quỷ Linh vốn là muốn giết Nguyệt Ảnh, bây giời mình bị người ta vây khốn. Nàng không muốn buông tha người ta, người ta cũng không buông tha nàng. Nàng là thấy người ta so với chính mình xinh đẹp, liền động sát khí. Mà Nguyệt Ảnh, đừng xem tâm bình lặng nhưng hận nhất người khác ô nhục nàng...Quỷ Linh lần đầu gặp Nguyệt Ảnh, vẻ mặt phản cảm cùng địch ý, đã làm Nguyệt Ảnh nổi giận. Hơn nữa cái từ biểu tử càng làm Nguyệt Ảnh hạ quyết tâm, nhất định diệt trừ tiểu ma nữ này. Nếu không, ngày khác chính là kình địch của mình

Nàng quyết liều mạng, nửa bước không nhường. Tiểu Ngưu trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh. Quỷ Linh trên mặt cũng mồ hôi ròng ròng. Nguyệt Ảnh nhưng lại còn có thể nói chuyện: "Quỷ Linh. Nhanh nhận thua đi. Nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ". Mà Quỷ Linh vẻ mặt thống khổ, nhưng lại miễng cưỡng chống, tuyệt không phục nhuyễn. Này làm Nguyệt Ảnh nghĩ người này cùng mình có chút tương tự

Tiểu Ngưu biết Quỷ Linh sẽ bại, vì không muốn nàng bị thương, liền muốn kêu to ra, để cho Nguyệt Ảnh tha nàng một con đường sống. Nhưng đã chậm. Hồng quang nuốt chửng lấy lục quang, giống như quả chùy đập vào ngực Quỷ Linh, Quỷ Linh giống đoạn tiễn bay ra ngoài

Nguyệt Ảnh sao có thể buông tha nàng, cười lạnh nói: "Ma nữ, ngươi chịu chết đi" vừa nói chuyện, chỉ huy chính mình đoản kiếm hướng Quỷ Linh đâm tới. Bởi vì khi Quỷ Linh thua, đoản đao của nàng cũng bị tiểu kiếm đánh rơi

Đã tới lúc thiên quân nhất phát, Tiểu Ngưu cũng không có thể khoanh tay đứng nhìn. Cũng không chờ hắn xuất tràng, tràng diện đã có thêm hai người.

Một người ôm lấy Quỷ Linh, một người ngăn trở Nguyệt Ảnh đoản kiếm tập kích. Người ôm Quỷ Linh không nói lời nào. Hướng dưới chân núi chạy đi. Đão mắt đã không thấy ảnh. Người ngăn cản đoản kiếm cũng là hai tay phát lục quang đem kiếm Nguyệt Ảnh đánh trở về. Nguyệt Ảnh thu hồi đoản kiếm, giận dữ hỏi: "Các ngươi là ai? Là người của phái nào?"

Đó là một nam nhân cao gầy, quay về Nguyệt Ảnh cười hắc hắc nói: "Ngươi hẳn là nhìn ra được, chúng ta đều là người của Quỷ Vương. Nếu không phải bảo vệ tiểu thư chúng ta an toàn, thật muốn cùng ngươi hảo hảo đánh một trận, nhìn xem bạch đạo ngươi lợi hại hay là tà phái chúng ta lợi hại"

Vừa nói chuyện, há miệng phun ra một cổ lục hỏa

Nguyệt Ảnh nhanh chóng lui về sau, cũng há mồm phun, phun ra cổ đại thủy, đem lục hỏa diệt. Người nọ nhìn thấy, ha ha cười nói: "Đệ tử Trùng Hư quả nhiên rất tự cao tự đại, Quỷ Vương hướng Trùng Hư một câu nói, không nên đối tà phái làm quá chặt chẽ, nếu không chúng ta sẽ trả thù gấp bội " Vừa nói chuyện, người nọ xoay người đi, mủi chân điểm xuống đất liền không thấy bóng

Nguyệt Ảnh quay về người nọ biến mất phương hướng, than thở: "Chỉ một người hầu đã lợi hại như vậy, Quỷ Vương thần thông thật làm cho lòng người run sợ" Nguyệt Ảnh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, ánh trăng như kính sáng, phát ra ánh sáng thánh khiết, giống như khuôn mặt mỉm cười của Nguyệt Ảnh

Im lặng nửa ngày, Nguyệt Ảnh đột nhiên nói: "Cái tên tiểu tử hỗn đản kia, nếu lên núi, trên núi có thể náo nhiệt hơn. Ai, tiểu tử này, ta rốt cuộc có muốn hay không giết chết hắn?" Lúc này, Nguyệt Ảnh lại lẻ loi bán hưởng, mới chậm rãi hướng dưới chân núi đi

Đợi nàng đi, Tiểu Ngưu mới dám từ phía sau hòn đá lộ ra. Đối với trận đại chiến này, khiến Tiểu Ngưu đại khai nhãn giới. Qua trận này hắn biết Quỷ Linh bản lãnh không nhỏ mà Nguyệt Ảnh lại càng vĩ đại. Làm hắn không nghĩ ra chính là Nguyệt Ảnh bản lãnh như thế nào đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Trước kia hắn cũng thấy qua bản lãnh của Nguyệt Ảnh, tuyệt đối không có cao như vậy, nếu không, nàng cũng sẽ không bị long thành cương dễ dàng bắt được. Lúc này mới vài ngày, nàng bản lãnh đột nhiên tăng mạnh, chẳng lẽ có kỳ ngộ gì? Có cơ hội phải hỏi nàng

Ai nha, Quỷ Linh không có nguy hiểm tính mạng chứ? Nếu thật có tam trường nhị đoản, ta có thể có điểm có lỗi với nàng. Với năng lực của ta vốn có thể ngăn cản Nguyệt Ảnh thương nàng. Ta cùng Nguyệt Ảnh tuy không phải vợ chồng, nhưng quan hệ mật thiết. Ta cầu nàng bỏ qua cho Quỷ Linh, nàng sẽ cho ta một chút mặt mũi. Vừa rồi Nguyệt Ảnh nói tên hỗn đản kia, sẽ không là chỉ ta? Ta cùng nàng ẩn tư cũng qua lâu như vậy, nàng dĩ nhiên còn không buông tha ý niệm giết ta, cái này gọi là "Lão bà" gì? Không muốn cùng lão công có quan hệ tốt, nhưng lại luôn muốn giết. Ai, ta mệnh đúng là khổ mà. Sau này lúc cùng nàng tiếp xúc, phải cẩn thận nhiều hơn, ai biết nàng lúc nào nổi cơn điên, tựu đem ta giết. Ta Tiểu Ngưu không có ngốc. Coi bản lãnh của nàng bây giờ muốn giết ta, không tốn chúc sức lực nào. Ân, lúc lên núi, nhất định phải khắc khổ học bản lãnh. Học giỏi bản lãnh, mới có thể dụng vũ lực chinh phục nàng. Chỉ dùng một chút thông minh đối phó nàng, nàng hội xem thường ta

Lại so một chút Quỷ Linh với Nguyệt Ảnh, nghĩ nhị nữ đều rất đẹp. Vô luận một người cùng chính mình một chỗ, chính mình đều có cảm giác hưng phấn. Phía dưới cũng trở nên kích động. Ai, lúc nào ta có thể cùng Nguyệt Ảnh tái tục tiền duyên đây? Nếu có ngày đó, ta không thể bạch bạch buông tha cơ hội trời ban.

Quỷ Linh đi, Nguyệt Ảnh cũng không thấy, Tiểu Ngưu tự nhiên sẽ không ngốc ở lại. Ở lại cũng không có mỹ nữ làm bạn. Không có cách nào, Tiểu Ngưu đành phải thui thủi trở về khách sạn, ăn cơm xong, thành thật nằm xuống, chờ Nguyệt Lâm tin tức. Hắn cũng không biết Nguyệt Lâm ngày nào sẽ đến tìm hắn

Tối nay hắn vừa nằm xuống không lâu, thì có ngươi gõ chính mình cửa sổ. Tiểu Ngưu mừng rỡ, nói thầm, Nguyệt Lâm tới thật nhanh. Hắn vội xuống giường mở cửa. Cửa mở, một bóng người nhảy vào. Đến khi thấy rõ mặt, Tiểu Ngưu mới phát hiện này không phải Nguyệt Lâm, mà là sư nương

Sư nương mái tóc vén cao, hai mắt có thần. Mặc màu tím quần dài, bộ ngực lộ ra một mảnh da thịt. Này làm Tiểu Ngưu có chút chịu không được, khẽ liếm môi.

Sư nương tiến lên khẽ vỗ lên đầu Tiểu Ngưu sẳng giọng: "Nhìn cái gì? Không nhận ra ta sao?"

Tiểu Ngưu nắm lấy tay sư nương nói: "Sư nương, ngươi như thế nào chính mình lại? Ăn mặc ít như vậy, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy" vừa nói chuyện, vừa lôi kéo sư nương lên giường

Sư nương trả lời: "Chính là sợ người khác nhìn thấy, ta mới không dám đi cửa chính, mới từ cửa sổ đi vào"Vừa nói chuyện, sư nương tay vung lên, đèn liền tắc

Tiểu Ngưu ai một tiếng nói: "Sư nương, ngươi làm chi đem nó tắt, trong phòng tối sấm, ta không nhìn thấy a"

Sư nương ngã vào thân thể Tiểu Ngưu nói: "Tiểu Ngưu, có một số việc khi làm, không cần con mắt. Chẳng lẽ đạo lý này ngươi cũng không hiểu?"

Tiểu Ngưu nghe xong cười hắc hắc nói: "Sư nương rốt cuộc là một người rất biết phong tình, cùng ngươi cùng một chỗ, cảm giác thật là tuyệt" Vừa nói chuyện, ôm sư nương càng chặt. Mỹ nữ trong ngực, không cần phải vội.

Tiểu Ngưu cảm giác được sư nương đầy đặn và ấm áp hỏi: "Sư nương, ngươi là như thế nào đi ra? Chẳng lẽ nam nhân ngươi không phát hiện sao?"

Sư nương trả lời: "Hắn bế quan vài ngày, làm gì có công phu quản ta? Hơn nữa, ta ở trên núi chính là lão đại, ai dám quản ta? Ta đêm nay ở tròng buồn chán, nghĩ đến xem ngươi. Ngươi chẳng lẽ mất hứng sao?"

Tiểu Ngưu cười nói: "Cao hứng cực kỳ, ta như thế nào lại mất hứng? Sư nương mỗi khi đến, ta có bao nhiêu là chỗ tốt a"

Sư nương nhẹ nở nụ cười, nói: "Tiểu tử ngươi sau này lên núi, nên thành thật. Nếu ngươi làm ra việc gì phạm quy, ta cũng sẽ đuổi ngươi xuống núi"

Tiểu Ngưu một tay tại sau lưng sư nương vuốt ve, một bên hỏi: "Sư nương, ta đây cùng với ngươi một chỗ, có tính hay không vi phạm môn quy?"

Sư nương hừ nói: "Này đương nhiên. Làm một người lao sơn đệ tử, không học nghệ cho tốt, nhưng lại cùng sư nương loạn, này chính là trọng tội chém đầu. Ngươi sau này không thể phạm vào"

Tiểu Ngưu miệng tại sư nương trên mặt hôn nhẹ nói: "Tiểu Ngưu ta dù có bị chém đầu, cũng muốn cùng sư nương ngủ. Cảm giác cùng sư nương ngủ, so với làm thần tiên còn sướng hơn"

Sư nương điểm Tiểu Ngưu mũi, nói: "Tiểu tử ngươi, miệng y chang đường mật. Sau này ít nói với nữ hài tử những lời này, nếu không, có rất nhiều cô nương sẽ quấn quýt lấy ngươi"

Tiểu Ngưu ha ha cười nói: "Lời này ta chỉ đối với một người nói thôi"

Sư nương than thở: "Đàn bà của ngươi không biết có bao nhiêu, ta mỗi lần nghĩ đến, là lại tức giận"

Tiểu Ngưu muốn nói chánh đề, liền hỏi: "Sư nương, nam nhân ngươi đồng ý ta lên núi làm đệ tử sao?"

Sư nương trả lời: "Chỉ cần ta nói, hắn đương nhiên sẽ không phản đối"

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Vậy lão công ngươi chẳng lẽ không hỏi ngươi, tại sao muốn thu ta làm đệ tử sao?"

Sư nương trả lời: "Vậy còn hỏi sao, tự nhiên là hỏi rồi. Ta nói ngươi cứu qua Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm, là ân nhân của các nàng. Ta thu ngươi làm đệ tử, cũng là báo đáp đối với ngươi. Ta đem việc ngươi cứu Nguyệt Lâm cùng Nguyệt Ảnh kể lại, hắn cũng gật đầu"

Tiểu Ngưu vui vẻ nói: "Nghĩ không ra sư nương làm việc thuận lợi nhanh như vậy"

Sư nương đắc ý nói: "Đó là tự nhiên. Ở lao sơn phái này, ta còn có thể lên tiếng, nếu là việc ở ngoài lao sơn phái, ta nói không được"

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Ta lúc nào lên núi?"

Sư nương trả lời: "Chờ nam nhân ta xuất quan. Khi hắn xuất quan, ngươi trở lại bái phỏng hắn, nể mặt ta hắn sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Ta nhắc nhở ngươi, tại trước mặt hắn ngàn vạn lần không nên lộ việc của chúng ta. Nếu không chúng ta đều sẽ chết rất khó coi"

Tiểu Ngưu cưới nói: "Ta cũng không phải kẻ ngu, ta ngốc vậy sao?" Trong lòng nói, cùng một người bị chính mình làm đeo nón xanh, như thế nào ở chung? Nhất định rất không được tự nhiên"

Sư nương còn nói: "Lúc lên Lao Sơn nên quy củ. Chúng ta lao sơn nữ đệ tử cũng không ít, ngươi đừng có đả chú ý các nàng. Có ta cùng Nguyệt Lâm, ngươi hãy thu tâm đi"

Tiểu Ngưu cuống quýt đáp ứng, phi thường thống khoái. Hắn trong lòng nhưng lại nói, còn có một Nguyệt Ảnh mà. Nếu ngươi đem Nguyệt Ảnh cũng cho ta, ta hãy thu tâm

Sư nương tiếp theo nói đến Nguyệt Ảnh: "Nguyệt Ảnh cùng Mạnh Tử Hùng cũng sắp thành thân. Ta biết ngươi đối Nguyệt Ảnh cũng có ý niệm kia trong đầu. Bất quá ngươi chính là buông tha đi. Ta không cầm cự ngươi muốn nàng. Nói thật, cho dù ngươi có thể lấy nàng, ngươi có thể bãi bố nàng sao? Nàng chính là một người có chủ ý, lại có bản lãnh. Ngươi làm nàng lão công, chỉ sợ không được. Nàng muốn làm gì, ngươi căn bản ngăn không được. Nếu nàng muốn cùng nam nhân nào tốt, ngươi cũng không có năng lực quản. Ngươi nói, ngươi nguyện ý làm một người uất ức trượng phu sao?"

Tiểu Ngưu ngoài miệng đáp: "Ta tự nhiên không muốn" Trong lòng nhưng lại nói, chỉ cần có thể lấy nàng làm lão bà, cho dù làm trâu làm ngựa cho nàng, ta cũng nguyện ý. Nàng muốn làm gì thì tựu làm gì, ta tuyệt không can thiệp. Đương nhiên, chỉ có một cái ta tuyệt không đồng ý, đó chính là để cho ta làm vương bát, ta không thể mặc kệ. Ta Tiểu Ngưu tốt xấu cũng là nam nhân, việc mất mặt mũi, tuyệt không thể làm

Sư nương lo lắng nói: "Nguyệt Ảnh tính tình ta chính là biết, muốn làm gì tựu làm gì, tuyệt không giống mấy cô nương bình thường vậy an phận. Mạnh tử hùng cưới nàng, chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt gì. Mạnh Tử Hùng bản lãnh tuy không sai, nhưng hắn tuyệt đối quản không được Nguyệt Ảnh. Chỉ sợ sau này Mạnh Tử Hùng sẽ thụ Nguyệt Ảnh khí"

Tiểu Ngưu thở dài nói: "Cho dù là thụ khí, Mạnh Tử Hùng cũng vui vẻ. Loại khí này chỉ sợ thật nhiều nam nhân củng nguyện ý thụ"

Sư nương cười nói: "Nói như vậy ngươi cũng muốn? Tại trước mặt ta, không cho phép khen đàn bà khác"

Tiểu Ngưu ân một tiếng nói: "Ta biết. Ta sau này không đối với nàng lộn xộn là được"

Sư nương nói: "Như vậy tốt nhất, ngươi cũng an tâm, ta cũng an tâm, đối với ai cũng đều tốt. Hơn nữa, muốn làm Nguyệt Ảnh nam nhân có rất nhiều người, chỉ sợ dựa vào cạnh tranh, cũng không tới phiên ngươi. Ngươi có thời gian chính là luyện bản lãnh đi, chỉ cần bản lãnh cường, cái dạng gì đàn bà không có chứ? "?

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Hết thảy ta đều nghe sư nương"

Sư nương khen: "Này không sai biệt lắm. Chỉ cần ngươi nghe ta, ta sẽ cho ngươi có một cuộc sống tốt. Có lẽ ngay cả ngươi trong lòng nghĩ cái gì, ta cũng sẽ giúp ngươi"

Tiểu Ngưu nghe xong cảm động, nghiêng người nằm đè lên sư nương, miệng rộng điền cuồng hôn xuống, hai tay cũng bắt đầu hoạt động. Sương nương không hề cố kỵ, phối hợp nam nhân động tác

Trong lúc nhất thời, trong phòng xuân sắc khôn cùng, hai người cũng từ trên người đối phương đạt được vui sướng. Bọn họ giống như hai con mèo tham lam đang ngậm xương, thầm nghĩ vĩnh viễn tiếp tục như vậy

Hai người có vài ngày không khoái hoạt, bởi vậy khi làm chuyện này, cũng đều dùng lực. Lúc này Tiểu Ngưu nằm ở trên giường, mà sư nương giống như cưỡi ngựa ngồi trên bổng tử, khi thì lên xuống, khi thì xoay tròn, tinh tế cảm giác bổng tử đem đến kích thích cùng khoái hoạt

Tiểu Ngưu hai tay nắm hai trái đào tiên vừa nhào vừa nắn, mặc dù trong bóng đêm nhìn không thấy cái gì, cũng có thể nghe được sư nương hưng phấn thở gấp

Tiểu Ngưu dùng sức nhấp lên, trong miệng còn nói: "Sư nương, ngươi chính là đốt đén lên đi, ta muốn nhìn ngươi như thế nào lãng, cũng muốn nhìn một chút bổng tử ta như thế nào kiền ngươi"

Sư nương hừ nói: "Không, không, không, ta không muốn để ngươi xem bộ dáng ta bây giờ, nhìn không đẹp chút nào." Nói đến lời này, sư nương thanh âm nhỏ đến nổi không thể nhỏ hơn nữa. Ngoài miệng nói chuyện, động tác nhưng lại không ngừng, một cái nhục oa ấm áp gắt gao bao lấy khiến "Huynh đệ" Tiểu Ngưu thoải mái cực kỳ, vừa ra vừa vào, khiến kẻ khác mất hồn. Tiểu Ngưu cảm giác đầu khớp xương của mình đều mềm ra, linh hồn cứ như mây phiêu lãng, thầm nghĩ cứ như vậy đi xuống

Tiểu Ngưu se hột đậu của sư nương, khiến nó săn cứng lại, ngoài miệng còn nói: "Sư nương, có hay không nhớ tới ta, nhớ đến chết đi được"

Sư nương rên rĩ nói: "Nhớ chứ, nhớ muốn chết. Nhớ đến nỗi mỗi ngày trên dưới đều chảy nước" Nghe được Tiểu Ngưu rất là hưng phấn. Lúc này lỗ nhỏ của nàng nước chảy rất nhiều, làm cho "Huynh đệ" của Tiểu Ngưu muốn nhuyễn cũng nhuyễn không được.

Sư nương điên cuồng một hồi, động tác dần dần chậm lại. Tiểu Ngưu liền lật lại, ôm eo sư nương, thúc bổng tử tiến vào, đồng thời hôn sư nương đào tiên...Đào tiên của sư nương vừa tròn vừa lớn, làm tiểu ngư cảm thấy vô cùng thân thiết. Hắn dùng mặt dán, dùng miệng hôn, dùng răng cắn nhẹ, hàm chứa, đối đào tiên tiến hành vuốt ve cùng đùa bỡn. Làm cho sư nương hừ kêu không ngừng, dương đắc trực nữu yêu, thân tử trực đầu

Sư nương kêu lên: "Tiểu Ngưu, nhột chết ta, ta chịu không được, chúng ta làm chuyện kích thích hơn đi"

Tiểu Ngưu cười nói: "Sư nương định đoạt, ngươi nói như thế nào làm, chúng ta tựu như thế làm. Dù sao chúng ta có là thời gian"

Sư nương nhắc nhở: "Không được, trước hừng đông sáng ta phải về. Ta tốt xấu cũng là chưởng môn phu nhân một phái, nếu ta một đêm không trở về, để cho người khác biết, nam nhân ta cũng không mặt mũi đi ra ngoài gặp người"

Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng nói: "Được rồi, sư nương, ta nghe ngươi là được. Chúng ta nhanh hơn tiến độ, làm thật thống khoái." Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu đem sư nương đặt ở thân hạ, Tiểu Ngưu ở phía trên. Bổng tử tại tư thế này đâm vào càng sâu.

Tiểu Ngưu hít sâu một hơi, như chàng chung mạnh mà có lực đẩy lên, mỗi một chút đều phát ra âm thanh phách phách, đó là âm thanh giữa nhục bổng và nước chảy ra, đó là tiếng bụng chạm vào nhau. Thanh âm này làm hai người rất là hưng phấn

Sư nương vong tình kêu lên: "Tiểu nam nhân của ta, ngươi làm thật giỏi, quả thực làm ta sướng như muốn tan ra" cánh tay ngọc ôm cổ Tiểu Ngưu, mông tích cự phối hợp, làm bộ phận phía dưới của hai người kết hợp càng chặt, càng sâu.

Tiểu Ngưu thở như trâu ra sức đẩy, còn khen: "Sư nương, huyệt của ngươi thật là tốt, chảy ra thật nhiều nước, làm ta toàn thân mỗi lỗ chân lông đều sướng. Ta muốn ngươi mỗi ngày theo ta ngủ"

Sư nương cũng thở gấp nói: "Được, ta mỗi ngày đều cùng ngươi, ta chỉ thuộc về một mình ngươi. Người khác cũng không có tư cách theo ta làm chuyện này"

Tiểu Ngưu làm rất có kỷ xảo, rất linh hoạt. Khi thì cả bổng tử đút vào ngập cán, khi thì nửa đường rút ra rồi lại đút vào. Tại tư thế, cũng thỉnh thoảng biến hóa, khi thì kẹp chân nàng lại, khi thì lại giang chân nàng ra, khi thì nằm sau lưng nàng, từ phía sau công kích, khi thì lại để sư nương quỵ ở trên giường, chính mình một bên rờ bờ mông tròn trịa của nàng, một bên làm nàng lổ nhỏ. Này một trận "Chiến đấu", làm sư nương thoải mái vô cùng ra đến hai lần.

Sư nương nói: "Tiểu Ngưu, ngươi như thế nào còn không có bắn? Ngươi hôm nay bộ muốn đem ta làm cho chết ngất đi sao"

Tiểu Ngưu cười nói: "Ngươi đêm nay đến, không phải là muốn ta làm cho chết ngất đi sao? Ta sẽ không dễ dàng để cho ngươi chạy, ngươi chính là đàn bà ta âu yếm" vừa nói chuyện, tại bờ mông tròn trịa của sư nương vỗ vài cái

Sư nương sẳng giọng: "Tiểu sắc lang, ngươi nhẹ một chút, ta cũng biết đau. Ngươi ngàn vạn lần đừng có làm lỗ nhỏ của ta bị thương"

Tiểu Ngưu hai tay lại đùa giỡn đại nãi tử nàng, ngoạn đắc tân tân hữu vị nói: "Sư nương, ta như thế nào có thể làm bị thương ngươi, chúng ta cuộc sống tốt sau này còn dài mà." Vừa nói chuyện, đem bổng tử rút ra, tại sư nương cảm thấy một trận hư không lúc, Tiểu Ngưu lại mạnh đâm vào, sư nương a một tiếng, kêu lên: "Tiểu sắc lang, ngươi hoa dạng thật là không ít"

Tiểu Ngưu cười nói: "Bản lãnh của ta ngươi còn không có kiến thức hết đâu" Vừa nói chuyện, một trận cuồng phong mưa to, bắt đầu công kích, mỗi một chút đều đam tới hoa tâm, làm sư nương rất là sung sướng. Nàng sướng cưc kỳ, thân thể cũng nhuyễn đi, kiên trì không được, thân thể liền xụi lợ, nằm trên giường. Cái này biến thành một tư thế khác

Tiểu Ngưu tự nhiên sẽ không buông tha nàng, cả người đặt ở phía sau sư nương, song chưởng đặt tại hai bên hông, lại là một trận mãnh liệt công kích

Không tới một hồi, sư nương liền xin thua. Tiểu Ngưu cũng không ép nàng, để cho nàng nghỉ ngơi một trận. Trong khi nghỉ ngơi sư nương nói cho Tiểu Ngưu nghe một tin tức trọng yếu: "Hắc Hùng Quái đã bị bạch đạo bắt giam, không lâu nữa sẽ công thẩm hắn, hắn có thể sẽ bị xử tử:"

Nghe tin tức thế, Tiểu Ngưu người như cơn gió lạnh thổi qua, trong chốc lát dục hỏa đột nhiên tiêu mất. Tráng kiện nhục bổng cũng nhuyễn không ít