Ma Đao Ca

Chương 30: Hồi 30



Lần này, quần hùng bạch đạo ở trong lăng Tấn Tuyên Đế ở phía bắc Lạc Dương, Hồ Thiết Sanh kể lại chuyện đã gặp Bạch Mao đại ca cho Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên nghe. Hai vị cao nhân cố lục tìm trong trí óc vẫn không sao nghĩ ra được người ấy là ai, bởi ông bối phận quá cao, nếu tính theo tuổi tác, Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cũng phải gọi ông là tằng tổ.

Dư Mộng Chân trầm ngâm nói :

- Bài Ma Đao Ca mà người xuất hiện đêm qua hát là do Lý Phụng Các đặt ra để dọa đối phương, nào ngờ người này lại học được, hiển nhiên người này luôn ở gần bên chúng ta, nhưng chúng ta không phát hiện.

Lạc Kỳ tiếp lời :

- Người này võ công cao tuyệt, cử thế vô song, vậy mà Lạc mỗ chưa từng nghe nói đến, thật là...

Bạch Long Xuyên bỗng nói :

- Có thể nào là quái nhân lông trắng mà Hồ Thiết Sanh đã kể không?

Lạc Kỳ gật gù :

- Ngoài ông ấy ra, không ai có thể ném Thiết Ông Xung nặng hằng mấy ngàn cân lên cao mấy mươi trượng.

Bạch Long Xuyên nghiêm giọng :

- Thiên Nhất bang bị nhục lần này chắc chắn không chịu bỏ qua, bọn ma đầu đã đồng lõa ám toán gia sư khi xưa hẳn sẽ liên kết xuất thủ lần nữa, chúng ta phải hết sức cẩn thận.

Lạc Kỳ đứng lên, quay sang Hồ Thiết Sanh nói :

- Sanh nhi, hãy đi theo lão phu.

Rồi ra hiệu cho Bạch Long Xuyên cùng đi vào một gian bí thất.

Lạc Kỳ ngiêm giọng nói :

- Sanh nhi, ngươi hãy đọc lại bài ca ấy nghe xem.

Hồ Thiết Sanh diễn luyện cả bộ pháp và chiêu thức mình đã tham ngộ được, chậm rãi đọc :

- Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy. Bảy sáu năm bốn ba hai một. Tam hoa tụ đỉnh Tử Phủ tất. Ngũ khí triều nguyên Thần Cung xuất. Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy!

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cùng hô :

- Ngưng.

Hai người gật đầu liền liền, Lạc Kỳ nói :

- Hay lắm! hay lắm! Đây có lẽ chính thực là Ma Đao Ca.

Bạch Long Xuyên nói :

- Lạc huynh, Bạch mỗ cũng nghĩ như vậy. Xem ra diệt trừ bọn ma đầu Thiết Ông Xung, phải cần tiểu tử này mới được.

Lạc Kỳ gật đầu :

- Không sai, Sanh nhi thiên tư rất cao, hơn nữa Ngũ Âm Tuyệt Mạch cũng đã gần khỏi, chiêu thức vừa rồi Sanh nhi đã tự tham ngộ được có lẽ không sai. Hơn nữa huyền diệu khôn cùng, chỉ cần tham ngộ được hết toàn bộ, Thiết Ông Xung chẳng còn đáng sợ nữa.

Thế là quần hùng canh phòng cẩn mật, Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên và Hồ Thiết Sanh ở trong bí thất nghiên cứu tuyệt học. Năm ngày sau, chiêu tuyệt học thứ nhất đã thành thạo, Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên đặt tên là Huyền Huyền Thủ, chiêu thứ nhất là Huyền Huyền Nhất Thức. Huyền Huyền Thủ gồm ba chiêu, hai chiêu sau lại còn khó nghiên cứu hơn.

Hôm ấy, Hồ Thiết Sanh có vẻ buồn bã, hai vị cao nhân thấy vậy nói :

- Hiện ngươi cần phải tập trung hết tinh thần luyện công, có chuyện gì không vui cũng phải tạm thời dẹp bỏ sang bên.

- Quyên muội trôi giạt ở ngoài, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, vãn bối thật không sao yên tâm được.

Bạch Long Xuyên nghiêm mặt :

- Nha đầu ấy qủa thật quá bướng bỉnh, nhưng lão phu biết y ở đâu.

Hồ Thiết Sanh mừng rỡ :

- Nếu tìm được Quyên muội về đây, vãn bối tin chắc có thể ngộ ra chiêu thứ nhì và thứ ba trong vòng nửa tháng.

Hai vị cao nhân đưa mắt nhìn nhau, Lạc Kỳ nói :

- Thôi thì Bạch huynh hãy cho hắn biết địa điểm đi, không thì hắn cũng chẳng có lòng dạ nào luyện công.

Bạch Long Xuyên do dự :

- Quyên nhi có dặn lão phu không được cho bất kỳ ai biết chỗ trú ngụ, kể cả Thiết Sanh, nếu Thiết Sanh mà tìm gặp y, có thể...

Hồ Thiết Sanh vội nói :

- Không sao đâu, vãn bối cùng đi với Hồng muội và bồng theo con trẻ, Quyên muội dù lòng dạ sắt đá đến mấy cũng không cự tuyệt nổi.

Bạch Long Xuyên đành nói :

- Y ở trong Kim Cốc Viên ngoài thành Lạc Dương.

Hồ Thiết Sanh mừng như vừa gặp được của chí bảo, khom mình lui ra, đi đến phòng Bạch Diêu Hồng, hớn hở nói :

- Hồng muội, ngu huynh cho muội biết một tin mừng.

- Có phải Quyên muội có tin tức không?

- Đúng vậy, theo Bạch tiền bối nói, Quyên muội hiện đang trong Kim Cốc Viên.

Bạch Diêu Hồng đứng phắt dậy :

- Chúng ta đi tìm ngay.

- Hãy khoan, hôm trước quyên muội đã nói là không thể cùng ngu huynh chung sống trăm năm, bây giờ đi tìm vẫn vô ích, chúng ta phải nghĩ cách mới được.

Bạch Diêu Hồng trầm ngâm một hồi, reo lên :

- Có rồi! Chúng ta hãy để con trẻ ở đây, cứ nói là mắc bệnh rất nặng và đang hấp hối, bảo Quyên muội đến xem ngay.

Hồ Thiết Sanh gật đầu :

- Hay lắm, nhưng chúng ta phải giả vờ thật giống mới được.

- Hãy khoan, chỉ đánh lừa Quyên muội đến đây vẫn chưa được, khi phát giác ra sự thật Quyên muội cũng hẳn bỏ đi ngay. Tiểu muội còn có một kế nữa.

- Hồng muội nói nghe thử?

- Việc này Sanh ca phải hợp tác mới được, hơn nữa còn phải báo với Lạc tiền bối và Bạch tiền bối, bố trí động phòng ngay tại đây, khi Quyên muội đến, hai vị tiền bối ấy sẽ đứng ra quyết định, cử hành hôn lễ và đưa vào động phòng, Quyên muội còn dám chống lại sao?

- Nếu thành hôn, sao không cả ba luôn thể?

- Chúng ta hãy thư thả, thu xếp xong Quyên muội trước đã.

- Việc này nói ra thật ngại quá, ai có thể nói với hai vị tiền bối đây?

- Để tiểu muội đi tìm Thiên Đài Kỳ Si Lữ tiền bối.

Bỗng có tiếng cười hề hề nói :

- Lão phu không mời tự đến, vụ mai mối này lão phu rất sẵn sàng đảm nhiệm.

Bạch Diêu Hồng cười :

- Tiền bối đã nghe cả rồi ư?

Thiên Đài Kỳ Si nhướng mày :

- Đương nhiên, nhưng lão phu có một điều kiện.

- Xin tiền bối cứ nói.

- Lão phu phải uống một bữa rượu song hỷ, nha đầu ngươi phải thành hôn luôn thể mới được. Nếu không, lão phu xin từ chối.

Hồ Thiết Sanh liền tán đồng :

- Được, được, vãn bối hoàn toàn đồng ý.

Bạch Diêu Hồng nhăn mặt :

- Vậy là vãn bối đã làm mai cho chính mình rồi còn gì?

Thiên Đài Kỳ Si cười vang bỏ đi, hai người trao con trẻ cho nhũ mẫu, cùng rời khỏi lăng Tấn Tuyên Đế, phóng đi về phía Kim Cốc Viên.

Hồ Thiết Sanh vòng tay ôm ngang lưng Bạch Diêu Hồng, thi triển khinh công phóng đi nhanh như tia chớp. Lúc này chưa đến canh hai, mây đen vần vũ, gió lạnh thổi tạt vào mặt, trời đã mưa tuyết. Hai người đến Kim Cốc Viên, chỉ thấy hoa viên này có diện tích rất rộng, nhưng hết sức hoang tàn. Hai người phi thân vào trong, vừa ẩn nấp xong, bỗng nghe bên ngoài bờ tường vang lên ba tiếng vỗ tay, rồi thì có sáu bóng người phóng vào. Định thần nhìn, dẫn đầu là Vân Trung Phiêu Cổ Thương, tiếp đến là Bạch Phàm, Âm Dương song sát và Thái Cực nhị tuyệt.

Sáu người vừa hạ xuống đất, Bạch Phàm khoát tay nói :

- Các vị hãy đi theo Bạch mỗ.

Cổ Thương buông tiếng cười khẩy, đứng yên bất động, hiển nhiên hết sức bất mãn về thái độ ngạo mạn của Bạch Phàm.

Bạch Phàm quay đầu lại trầm giọng nói :

- Cổ Thương, sao không đi cho?

Cổ Thương gắt giọng :

- Nghiệt chướng, ngươi định tạo phản ư? Lão phu dẫu sao cũng là sư phụ của ngươi, hiện ngươi tuy được Thiết Ông Xung để mắt đến, đó là phúc đức của ngươi, nhưng ngươi không thể vong bổn. Ngươi phải biết là người luyện võ nếu không có căn cơ tốt, cho dù gặp minh sư cũng chẳng phải một sớm một chiều là có được thành tựu to lớn.

Bạch Phàm cười sắc lạnh :

- Im ngay, lão cả đời không có được thành tựu gì, hơn nữa trong Thiên Nhất bang lão chẳng qua chỉ là một đàn chủ, còn Bạch mỗ là Hộ pháp. Từ nay lão phải ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của Bạch mỗ, không được lên giọng kẻ cả nữa, biết chưa?

Cổ Thương giận run :

- Súc sanh, cho dù ngươi có chỗ dựa, lão phu cũng không bao giờ nghe ngươi chỉ huy.

Bạch Phàm tiến tới một bước, trỏ tay vào mũi Cổ Thương, gằn giọng :

- Lão tặc, ngươi lặp lại thử xem.

- Súc sanh, lão phu không bao giờ nghe ngươi chỉ huy.

Bạch Phàm buông tiếng cười gằn, vung tay xuất chưởng.

Cổ Thương buông tiếng cười khẩy, vung chưởng đón tiếp, bùng một tiếng, cây cỏ tung bay, bụi cát mịt mù, Bạch Phàm chỉ chao người một cái, còn Cổ Thương bị đẩy lùi một bước.

Cổ Thương bừng lửa giận, toàn lực tung ra Cản Lăng Truy Hồn chưởng.

Nào ngờ Bạch Phàm đã được tuyệt học của Thiết Ông Xung, tay phải vung ra, đẩy Cổ Thương bật lùi ba bước, trầm giọng nói :

- Lão mà còn phản kháng, tiểu gia về báo lại với ân sư, theo bang quy trị tội.

Cổ Thương rợn người, lặng thinh không dám nói nữa, nhưng trong lòng tột cùng căm hận.

Bạch Phàm lại cười khẩy nói :

- Đừng nói lão, dù sư huynh Hùng Côn và Vi Ngọc Cầm cũng không dám làm gì Bạch mỗ.

Cổ Thương tức đến toàn thân run rẩy, mặt mày tái nhợt.

Bạch Phàm trầm giọng nói :

- Chúng ta đi mau.

Đoạn dẫn trước phóng đi vào phía sau, Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng lòng thầm cảm khái, theo sáu người đến trước ba gian tịnh xá, chỉ thấy trong nhà tối mịt, hoàn toàn tĩnh lặng.

Tuyết rơi tầm tã, trên mặt đất đã đóng băng dày đến hai thước.

Bạch Phàm hướng về phía Cổ Thương khoát tay nói :

- Cổ Thương, hãy vào trong bắt người.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng vòng đến sau nhà, từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy bên trong giường chăn ngăn nắp, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Ngọc Quyên.

Hai người nghĩ khi nãy Bạch Phàm với Cổ Thương động thủ, đã gây ra tiếng động rất to, hẳn là Bạch Ngọc Quyên đã nghe và ẩn nấp rồi, lập tức từ cửa sổ sau phóng vào nhà.

Cổ Thương hằn học nói :

- Đây có sáu người, ngươi không phái người khác được sao?

- Bạch mỗ thích chọn lão thôi.

- Nếu lão phu không vào thì sao?

Bạch Phàm cười gằn, từ trong lòng lấy ra một Thiết Ông Xung dài cỡ hai tấc, nghiêm giọng nói :

- Cổ Thương, có biết vật này không?

Cổ Thương tái mặt :

- Đương nhiên là biết, đây là tín vật của Thiết Ông Xung tiền bối.

- Lão có biết chống lại tín vật này phải bị xử trị thế nào không?

Âm Dương song sát tiếp lời :

- Độc xà xuyên khiếu.

Bạch Phàm cười lạnh lùng :

- Cổ Thương, lão hãy ngoan ngoãn vâng lời đi thôi.

Cổ Thương nghiến răng ken két, sải bước đi về phía tịnh xá, đẩy cửa đi vào nhà.

Hồ Thiết Sanh ra tay nhanh như chớp, điểm vào huyệt đạo lão rồi kéo sang bên.

Bên ngoài chờ một hồi không có động tĩnh, Bạch Phàm sốt ruột hỏi :

- Cổ Thương, đắc thủ chưa vậy?

Đương nhiên trong nhà không có tiếng trả lời, Hồ Thiết Sanh chợt nảy ý, giải huyệt cho Cổ Thương, trầm giọng nói :

- Cổ Thương, đồ đệ tôn giá bất kính với tôn giá như vậy, chả lẽ tôn giá còn chưa chịu hối cải ư? Chỉ cần tôn giá cải tà quy chính, Hồ mỗ cam đoan không làm hại tôn giá, chỉ cần tôn giá dụ Bạch Phàm vào đây.

Cổ Thương trầm giọng :

- Không đời nào.

Lão nói rất to tiếng, Bạch Phàm nghe vậy hết sức ngạc nhiên, lớn tiếng nói :

- Cổ Thương, lão nói chuyện với ai vậy?

Cổ Thương vừa định đáp, nhưng Hồ Thiết Sanh lại điểm huyệt lão, đặt sang bên, bực tức thầm nhủ :

“Lão tặc này thật trời sinh là hạng nô tài”.

Bạch Phàm chờ một hồi, không thấy có động tĩnh gì, bèn quay sang Thái Cực nhị tuyệt nói :

- Hai vị hãy vào trong xem thử, nhưng hãy cẩn thận.

Thái Cực nhị tuyệt biết là trong tịnh xá hẳn có nguy hiểm, thân thủ như Cổ Thương mà còn bị người chế ngự, sá gì là mình? Nhưng lại không dám chống đối.

Hai người đi đến cửa, cùng tung ra một chưởng và lướt nhanh vào nhà. Nhưng vừa đứng vững chân, chợt cảm thấy dưới nách tê dại, huyệt Toản Tâm đã bị điểm trúng, rồi liền bị người kéo sang bên.

Bạch Phàm lại lớn tiếng hỏi :

- Hai người sao rồi vậy?

Trong nhà vẫn yên lặng, Âm Dương song sát biết là không ổn, bèn nói :

- Bạch hộ pháp, chúng ta hãy cùng vào xem thử, thế nào?

Hai lão ma đầu này khiếp sợ, định cậy vào Bạch Phàm lấy can đảm, nhưng Bạch Phàm cũng cảm thấy sờ sợ, nhân tiện cũng lợi dụng lại hai người.

Ba người đi đến trước cửa, Bạch Phàm khoát tay ra hiệu, Âm Dương song sát phi thân vào nhà, cùng quay người tung ra một chưởng, trong khi ấy Bạch Phàm từ cửa sổ sau phóng vào nhà.

Hồ Thiết Sanh dễ dàng chế ngự Âm Dương song sát, cười lạnh lùng nói :

- Bạch Phàm, hôm nay ngươi còn muốn đào tẩu nữa ư?

Bạch Phàm cười gằn :

- Tiểu gia đang muốn tìm ngươi, ngươi đến thật đúng lúc. Đi, chúng ta ra ngoài quyết một phen sinh tử.

- Ngươi đừng tưởng là theo Thiết Ông Xung học được mấy chiêu là đã thân thủ bất phàm, Hồ Thiết Sanh này cũng phải cho ngươi thưởng thức một tuyệt học.

Hai người vừa định đi ra, bỗng Bạch Diêu Hồng kêu lên một tiếng thảng thốt, đã bị Cổ Thương nắm lấy cổ chân, thì ra Cổ Thương đã tự giải huyệt, nhưng vẫn nằm yên chờ thời cơ.

Hồ Thiết Sanh tức giận nói :

- Cổ Thương, Bạch Phàm khinh khi lão đến vậy mà lão còn bán mạng cho hắn nữa sao?

Cổ Thương lạnh lùng :

- Việc của lão phu, không cần ngươi can thiệp vào.

Lão nắm giữ huyệt Kiên Tĩnh của Bạch Diêu Hồng, đi ra ngoài sân vườn.

Bạch Phàm cười sắc lạnh nói :

- Cổ Thương, khi nãy tuy lão đã mạo phạm bổn Hộ pháp, nhưng lão đã lập được đại công, lấy công chuộc tội.

Hồ Thiết Sanh gắt giọng :

- Cổ Thương lão tặc, Bạch Diêu Hồng là đồ đệ của lão, lão không quên chứ?

Cổ Thương cười khẩy :

- Lão phu đã hiểu thấu rồi, tình sư đồ đều là giả dối cả. Ả đã phản bội lão phu thì lão phu có quyền thanh lý môn hộ.

Bạch Phàm khoát tay :

- Mọi người lui ra, hôm nay bổn Hộ pháp thề quyết phải bắt được tiểu tử này mang về.

Hồ Thiết Sanh rút Ma đao ra, Bạch Phàm hai tay đưa lên, thủ thế quái dị nói :

- Tiểu tử, ngươi hãy xuất thủ thử xem.

Hồ Thiết Sanh vung đao lên, ánh đỏ lấp lóa, bổ thẳng xuống đầu của Bạch Phàm.

Bạch Phàm nhanh nhẹn lách người sang bên, đồng thời vung song chưởng phản công, chớp nhoáng bổ vào tay chàng.

Hồ Thiết Sanh nhất thời khinh suất, chỉ vận dụng năm thành công lực, chỉ nghe keng một tiếng, Ma đao đã bị đánh văng bay ra hơn trượng, Cổ Thương liền lao đến nhặt lấy.

Hồ Thiết Sanh sửng sốt tột cùng, không có Ma đao chàng vẫn có thể chiến đấu, nhưng chưởng vừa rồi của Bạch Phàm thật quá huyền diệu.

Bạch Phàm đắc ý nói :

- Hồ Thiết Sanh, ngươi hãy tiếp tiểu gia một chưởng nữa xem sao?

Đoạn vung chưởng bổ chếch ra, công vào mạn sườn Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh không lui tránh, toàn lực vung chưởng đón tiếp, bùng một tiếng, hai người cùng bật lui một bước.

Hồ Thiết Sanh cả kinh thầm nhủ :

- Chỉ mới có mấy ngày mà tặc tử này nội lực đã tinh tiến đến vậy, mình thật không nên khinh suất.

Bạch Phàm chiêu thức ảo dị và nội lực thâm hậu, liên tiếp áp đảo Hồ Thiết Sanh, khiến chàng thoái lui lia lịa.

Bạch Diêu Hồng thấy vậy vội nói :

- Sanh ca hãy mau rời khỏi đây, đừng lo cho tiểu muội.

Hồ Thiết Sanh tuy toàn lực đối phó, nhưng tuyệt học của Thiết Ông Xung nội lực hùng hậu và chiêu thức quái dị, sau trăm chiêu Hồ Thiết Sanh đã bị áp đảo hoàn toàn.

Bỗng, Hồ Thiết Sanh cảm thấy bên lưng trệ xuống, ngạc nhiên cúi xuống nhìn, chỉ thấy một ngọn đại đao màu tím treo ở bên lưng.

Chàng biết đây hẳn là Đồ Long đao, lợi hại nhất trong ba ngọn Ma đao, lòng mừng khôn xiết, vội lùi sau một bước, choang mộ tiếng rút đao cầm tay.

Lập tức, ánh sáng tím soi rõ cả sân vườn, Bạch Phàm kinh hãi lùi sai ba bước.

Hồ Thiết Sanh trầm giọng nói :

- Cẩu tặc, ngươi hãy nếm thử ngọn đao này sắc bén đến mức nào.

Đoạn vung tay trỏ ra, soạt một tiếng, ngực áo Bạch Phàm đã rách toạc một đường dài, y kinh hãi lùi ra xa hơn trượng.

Cổ Thương quát to :

- Tiểu tử, ngươi bỏ Ma đao xuống, lão phu thả nha đầu này ra ngay.

Hồ Thiết Sanh biết đây mới là Ma đao thật sự, đâu dễ dàng trao cho kẻ khác, bất giác phân vân do dự.

Bạch Diêu Hồng vội nói :

- Sanh ca đừng nghe lời lão ta, đó là chí bảo võ lâm, không thể tùy tiện trao đổi, tiểu muội thà chấp nhận chết chứ không chịu để cho lão ta uy hiếp.

Hồ Thiết Sanh buông tiếng thở dài, sờ tay lên Ma đao nói :

- Tại hạ vô phúc thụ hưởng chí bảo võ lâm, vì cứu người, đành phải trao đổi thôi.

Đoạn lớn tiếng nói :

- Cổ Thương, Hồ mỗ bằng lòng trao đổi với lão.

Cổ Thương mừng rỡ, nhủ thầm :

“Mình chỉ cần có Ma đao trong tay là có thể cao bay xa chạy, khỏi phải cúi đầu tuân lệnh của Thiên Nhất bang nữa”.

Hồ Thiết Sanh lại nói :

- Chúng ta một tay trao đao, một tay trao người, hãy tin Hồ mỗ tuyệt đối không nuốt lời.

Bạch Phàm phản đối :

- Không được, Cổ Thương công lực không bằng ngươi, vạn nhất lão ta trao người rồi mà ngươi không chịu trao Ma đao, bọn ta thiệt thòi rồi còn gì?

- Cẩu tặc, ai như ngươi? Rõ ràng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

- Nếu ngươi có thành ý, để tiểu gia trao đổi với ngươi.

- Cũng được, nhưng cẩu tặc ngươi chớ giở trò đấy.

- Với người đổi đao, đối với bọn ta là một vốn trăm lời rồi, giở trò làm gì kia chứ?...

- Chúng ta cùng để vật trên đất, do kẻ thứ ba đếm một hai ba, mỗi người tiến tới năm bước để lấy vật của mình.

- Được, nhưng những người khác phải lui ra xa ba mươi trượng.

Bạch Phàm khoát tay nói :

- Các vị lui ra.

Cổ Thương để Bạch Diêu Hồng xuống, lẳng lặng cùng những người khác rui ra xa ba mươi trượng.

Hồ Thiết Sanh cũng đặt Ma đao xuống đất, hai người đối mặt với nhau tiến tới, ngay khi vừa qua mặt, Bạch Phàm lướt tới nhanh như chớp chộp lấy Đồ Long đao, đồng thời vung tay, Bạch Diêu Hồng liền bay vào lòng y.

Hồ Thiết Sanh cả kinh, thì ra Bạch Phàm đã lén buộc một sợi dây nhỏ vào lưng Bạch Diêu Hồng, Hồ Thiết Sanh nhất thời khinh suất không phát giác ra.

Chỉ thấy người và đao đều lọt vào tay Bạch Phàm, Hồ Thiết Sanh tức đến toàn thân run lẩy bẩy.

Thốt nhiên, một luồng kình phong từ trong rừng trúc bay ra, hết sức chính xác, trúng ngay huyệt Phụng Vĩ của Bạch Phàm.

Bạch Phàm chợt cảm thấy cánh tay tê dại, Bạch Diêu Hồng liền rơi xuống đất.

Bạch Phàm loạng choạng lùi sau ba bước, một bóng người nhỏ nhắn nhanh như chớp lướt đến, lẹ làng cắp lấy Bạch Diêu Hồng lên.

Bạch Phàm chỉ là huyệt đạo tê dại, chưa bị chế ngự, vừa thấy là Bạch Ngọc Quyên, liền buông tiếng cười khẩy, một chiêu kỳ học tung ra.

Bạch Ngọc Quyên vội vàng vung chưởng đón tiếp, thét lên một tiếng thảng thốt, tay cắp Bạch Diêu Hồng văng bay ra xa hơn trượng, ngã lăn ra đất.

Hồ Thiết Sanh lướt nhanh đến, đỡ nàng đứng lên, tiện tay giải huyệt cho Bạch Diêu Hồng.

Bạch Phàm từ từ tiến tới nói :

- Cho dù ba người liên thủ cũng không thoát khỏi tay tiểu gia được.

Hồ Thiết Sanh lấy vỏ đao tím cầm tay, lòng thầm cầu may nói :

- Cẩu tặc, ngươi lại mắc lừa rồi, Ma đao thật sự chính là vỏ đao này, không tin ngươi hãy thử xem?

Bạch Phàm bán tín bán nghi :

- Vậy chúng ta cứ thử một phen xem sao.

Lúc này bọn ma đầu đã tiến đến, bao vây ba người vào giữa.

Bạch Phàm vung động Ma đao, ánh tím chói lòa, hàn khí buốt xương, Hồ Thiết Sanh không dám dùng vỏ đao ngạnh tiếp, liền thi triển Nội tam kiếm ứng phó.

Ba mươi chiêu qua đi, Hồ Thiết Sanh luôn phải tránh né nên hết sức thất thế, bị Bạch Phàm áp đảp thoái lui liên hồi.

Bạch Phàm bỗng tung ra một chiêu tuyệt học, chỉ thấy ánh đao rợp trời, xối xả buông xuống.

Hồ Thiết Sanh cả kinh, theo bản năng tự vệ thi triển Huyền Huyền Nhất Thức đón đỡ, chỉ nghe choang một tiếng, vỏ đao trong tay đã bị tiện đôi, nhưng may nhờ tuyệt học uy lực mãnh liệt, binh khí tuy bị chém gãy mà vẫn đẩy bật đối phương thoái lui ba bước dài.

Vậy là đã chứng minh vỏ đao không bằng Ma đao, Hồ Thiết Sanh vừa kinh vừa mừng, kinh là vỏ đao bị chém gãy, mừng là tuyệt chiêu Huyền Huyền Thủ này quả là uy mãnh vô luân.

Bạch Phàm luôn miệng cười khẩy, lại cầm đao tiến tới.

Hồ Thiết Sanh lấy bạch mao Lưu Tinh chùy bên lưng ra, ngưng thần thủ thế chờ đợi.

Năm bước... bốn bước... ba bước...

Bạch Phàm vung đao bổ thẳng xuống đầu, Hồ Thiết Sanh lại thi triển chiêu Huyền Huyền Nhất Thức đón tiếp, chỉ nghe rắc một tiếng, một luồng sáng tím bay vút lên không, Bạch Phàm loạng choạng lùi sau ba bước dài.

Bạch mao Lưu Tinh chùy mà lại có thể đánh văng Đồ Long đao, thật không thể tưởng tượng nổi, Bạch Phàm trong một thoáng sững sờ, Hồ Thiết Sanh đã vung bạch mao Lưu Tinh chùy quấn lấy Ma đao kéo về, vươn tay chộp lấy.

Thật ra vừa rồi không phải Hồ Thiết Sanh định dùng bạch mao Lưu Tinh chùy quấn lấy Ma đao mà là quấn vào cổ tay Bạch Phàm, Bạch Phàm không dám để quấn trúng nên vội buông tay, Ma đao mới bay lên không.

Còn cánh tay trái của Hồ Thiết Sanh sớm đã được Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên chữa lành, vì thật ra chàng chưa bẻ gãy mà chỉ trật khớp xương, nên mới phát ra tiếng xương va chạm nhau.

Giờ Ma đao đã lại lọt vào tay Hồ Thiết Sanh, Bạch Phàm thấy tình thế đã trở nên bất lợi, liền khoát tay ra hiệu với thủ hạ, dẫn trước phi thân vượt qua bờ tường, bọn ma đầu cũng vội vàng theo sau đào tẩu.

Hồ Thiết Sanh bực tức nói :

- Lão tặc Cổ Thương thật chẳng có chút chí khí, Bạch Phàm sai bảo lão như một tên nô tài, không chút kính trọng, vậy mà lão lại cam tâm tình nguyện làm tay sai cho hắn.

Bạch Ngọc Quyên thấp giọng nói :

- Hồng tỷ, tiểu muội đi đây.

Bạch Diêu Hồng hoảng kinh, bởi nàng hai tay đã mất, không nắm giữ được Bạch Ngọc Quyên, vội lớn tiếng nói :

- Sanh ca, Quyên muội lại định bỏ đi nữa...

Hồ Thiết Sanh tung mình đến, đứng trước mặt Bạch Ngọc Quyên nói :

- Quyên muội hà tất phải vậy, dù ngu huynh có điều không phải với muội, muội cũng phải vị tình con trẻ mà theo ngu huynh về. Quyên muội một mình phiêu bạt bên ngoài thế này, chẳng những khiến ngu huynh và Hồng muội lo lắng, mà cả các vị tiền bối cũng không yên tâm, Quyên muội nhẫn tâm đến vậy sao?

Bạch Ngọc Quyên lặng lẽ rơi nước mắt, Bạch Diêu Hồng nháy mắt với Hồ Thiết Sanh, Hồ Thiết Sanh nói tiếp :

- Quyên muội, cho dù muội không quan tâm đến huynh, con trẻ là do muội sinh ra, muội sao thể không màng đến chứ?

Bạch Ngọc Quyên não nề nói :

- Hồng tỷ và tiểu muội tình như thủ túc, con của tiểu muội cũng như con của Hồng tỷ, Hồng tỷ hẳn sẽ chăm sóc tử tế.

Hồ Thiết Sanh cười khẩy :

- Không sai, Hồng muội hẳn là chăm sóc tử tế, nhưng Hồng muội hai tay đã mất, không thể nào bồng ẵm, đành phải đèo trên lưng suốt ngày, ngoại trừ lúc bú giao cho nhũ mẫu, Hồng muội không yên tâm giao cho kẻ khác.

Bạch Ngọc Quyên nắm chặt hai vai của Bạch Diêu Hồng, nép vào ngực Bạch Diêu Hồng nghẹn ngào khóc :

- Hồng tỷ, đại ân của Hồng tỷ đối với hai mẹ con tiểu muội e kiếp này không thể nào báo đáp được rồi.

Hồ Thiết Sanh trầm giọng :

- Tại sao cứ nói chuyện đâu đâu thế này? Chả lẽ con bệnh mà Quyên muội cũng không muốn về thăm hay sao?

Bạch Ngọc Quyên vừa nghe con bệnh, tình mẹ thiêng liêng liền bừng dậy, hốt hoảng nói :

- Con bệnh ư? Sao lại bệnh? Bệnh có nặng không?

- Chả lẽ con bệnh mà giả được sao? Hôm Quyên muội mang con đến, lúc ấy mưa tuyết rất to, Quyên muội đã để con trên tuyết, thử nghĩ một đứa trẻ sơ sinh làm sao chịu nổi? Hiện đang lên cơn sốt rất cao.

Bạch Ngọc Quyên bàng hoàng, nước mắt tuôn xối xả, ôm lấy Bạch Diêu Hồng nói :

- Hồng tỷ, xin hãy bồng Tiểu Sanh đến đây cho tiểu muội chữa trị mau.

Hồ Thiết Sanh trầm giọng :

- Tiểu Sanh đã bệnh rất nặng, chả lẽ Quyên muội còn nhẫn tâm bồng ra ngoài gió hay sao?

Bạch Ngọc Quyên không còn lý do cãi lại được, đành lặng thinh khóc sướt mướt.

Bạch Diêu Hồng thấy thời cơ đã đến, bèn nói :

- Quyên muội, bất luận thế nào Quyên muội cũng phải về xem thử, tỷ tỷ với Sanh ca đến đây, các vị tiền bối không hề biết, họ không phát hiện ra đâu. Nếu Quyên muội chịu ở lại thì quá tốt, còn không, không ai hay biết, Quyên muội nên về một chuyến thì tốt hơn.

Tình mẹ thiêng liêng qủa là vô bờ bến, không có gì sánh bằng, Bạch Ngọc Quyên nhẹ gật đầu nói :

- Thôi được, tiểu muội về với hai vị, nhưng không được kinh động các vị tiền bối, nếu Tiểu Sanh bệnh quá nặng, tiểu muội sẽ tạm thời bồng đi.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng đưa mắt nhìn nhau, bất giác cùng thầm thở dài, bởi chí khí của Bạch Ngọc Quyên thật là kiên quyết.

Bạch Diêu Hồng nói :

- Thôi được, chúng ta hãy mau về xem Tiểu Sanh rồi hẵng tính.

Ba người rời khỏi Kim Cốc Viên, về đến lăng Tấn Tuyên Đế, bởi có hai cửa ra vào nên các vị tiền bối không hề biết họ trở về.

Bạch Ngọc Quyên lòng nóng như thiêu đốt, ước gì có thể bay ngay đến bên con trẻ, vừa nghe tiếng con khóc, nước mắt nàng lại trào tuôn.

Vừa vào trong phòng, Bạch Ngọc Quyên liền lao nhanh đến bồng con lên, úp mặt vào má con trẻ, nhăm mắt lại, từng giọt nước mắt lăn dài xuống.

Lúc này nàng không biết mình đau khổ hay vui sướng, chỉ cần con trẻ trong vòng tay, bất kỳ cực khổ gì trên đời nàng cũng sẵn sàng chấp nhận, đó chính là tấm lòng cao cả của các bậc cha mẹ trên đời.

Bỗng nàng như bừng tỉnh trong cơn mơ, mở mắt nhìn con thơ một hồi, lại đặt tay lên trán cậu bé, chau mày nói :

- Hồng tỷ, Tiểu Sanh đâu có sốt.

Bạch Diêu Hồng biết rõ tính nàng, nếu nàng mà biết mình bị lừa dối thì sẽ càng rắc rối to, liền đưa tay sờ trán Tiểu Sanh, vờ ra vẻ ngạc nhiên nói :

- Lạ thật, đúng là cát nhân thiên tướng, lúc tỷ tỷ với Sanh ca ra đi, Tiểu Sanh sốt dữ dội lắm, chẳng ngờ chưa đến hai giờ đã hạ rồi.

Bạch Ngọc Quyên là người thông minh sáng dạ đã đoán hiểu phần nào, cười khẩy nói :

- Hồng tỷ cũng thông đồng với Sanh ca hiếp đáp tiểu muội ư?

Bạch Diêu Hồng hốt hoảng :

- Quyên muội nghĩ bậy bạ gì vậy, chuyện hệ trọng thế này lẽ nào tỷ tỷ lại dối lừa Quyên muội? Tiểu Sanh lâm trọng bệnh, nếu không cho Quyên muội biết, vạn nhất có bề gì, tỷ tỷ biết nói sao với Quyên muội đây?

Bạch Ngọc Quyên lại cười khẩy :

- Tiểu muội không oán trách Hồng tỷ, trái lại còn hết sức bội phục tấm lòng quảng đại và hiền từ của Hồng tỷ, chính vì vậy, người hẹp hòi như tiểu muội thật không xứng đáng ở bên hai vị, tiểu muội... đi đây...

Hồ Thiết Sanh hoảng kinh, thật không ngờ tưởng hay lại hóa dở, đang không biết xử trí thế nào, bỗng Thiên Đài Kỳ Si và Hắc Đao Khách đi vào.

Bạch Ngọc Quyên thấy vậy càng tin là họ đã thông đồng với nhau, bất giác buông tiếng cười khẩy, mặt trở nên lạng như băng sương.

Thiên Đài Kỳ Si lớn tiếng nói :

- Tiểu nha đầu, ngươi giận hờn ai vậy? Gia gia ngươi có lỗi với ngươi hả?

Bạch Ngọc Quyên lắc đầu :

- Không phải, ơn dưỡng dục của lão nhân gia ấy vãn bối còn chưa báo đáp, làm gì có lỗi với vãn bối.

- Hồng nha đầu có lỗi với ngươi phải không?

Bạch Ngọc Quyên lắc mạnh đầu :

- Càng không phải! Hồng tỷ đối với vãn bối ơn cao hơn trời, vãn bối kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp cũng không hết.

Thiên Đài Kỳ Si ha hả cười to :

- Vậy hẳn là Hồ Thiết Sanh có lỗi với ngươi rồi, thế thì rất đơn giản, đêm nay động phòng hoa chúc xong, ngươi hãy biểu diễn một pha côn đả bạc tình lang, lão phu cam đoan hắn không dám hoàn thủ.

Bạch Ngọc Quyên bĩu môi :

- Hứ! Già mà không nghiêm túc, không thèm nói nữa.

Hắc Đao Khách liền phụ họa :

- Đúng rồi! Lữ huynh nói không sai, đêm nay hãy trói tiểu tử này lại đánh cho một trận đích đáng. Này, đây có một sợi dây gân dao, lão phu giúp ngươi trói hắn lại cho.

Bạch Ngọc Quyên chợt động tâm, nhìn Thiên Đài Kỳ Si nói :

- Lữ tiền bối vừa rồi đã phải gì vậy?

Thiên Đài Kỳ Si cười hóm hỉnh :

- Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của các ngươi, đó là do hai vị Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên đứng ra chủ trì, danh chính ngôn thuận, chả lẽ ngươi dám khinh khi tôn trưởng sao?

Bạch Ngọc Quyên biết đã bị mắc lừa, bồng con định bỏ đi, chỉ thấy rèm cửa vén mở, Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên và Dư Mộng Chân sóng vai bước vào.