Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh

Chương 48: Chấp nhận số phận



Thì ra du lịch mà Đàm Gia Khánh muốn cô cùng đi không phải là leo núi mà là ngắm cảnh.

Hồ Anh Vũ suýt xoa đứng từ trên cao nhìn xuống toàn bộ khung cảnh dưới chân núi, nó thật đẹp.

- Tại sao anh lại muốn đưa tôi tới đây? - Cuối cùng cô cũng không giấu được thắc mắc hỏi.

Đàm Gia Khánh cúi đầu nhìn thành phố thu nhỏ từ trên cao. Khóe mắt anh cong lại ánh lên nét cười, anh nói. - Tự dưng muốn leo núi, nghĩ không được ai nên muốn lôi em cùng đi, vậy thôi.

Hồ Anh Vũ cong môi nhìn Đàm Gia Khánh, trong lòng lại vô cùng thoải mái. - Dù sao, cũng rất cảm ơn anh.

Đàm Gia Khánh không nhìn cô, cũng không có trả lời. Trong làn gió ngày hè, đôi môi anh cong lên nhẻo miệng cười.

***

- Anh Vũ, về nhà đi, ba mẹ lên thăm con. - Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ Hồ không giấu được hào hứng nói.

Hồ Anh Vũ như chết lặng, tại sao lại vào lúc này, ba mẹ cô lại muốn lên thành phố. - Để lúc khác được không, bây giờ con không ở nhà. - Cô hấp tấp nói.

- Vậy phải làm sao? Giờ ba mẹ đang đứng trước cổng nhà con.

- Nhà nào? - Hồ Anh Vũ vội vã hỏi, sẽ không phải là...

- Dĩ nhiên là nhà của hai đứa rồi. À, máy con rể bị sao vậy? Sao mẹ gọi cho nó mãi không được?

Hồ Anh Vũ nắm chặt điện thoại trong tay, chưa kịp nghe hết câu đã vội vàng tắt máy. Cô quay đầu chạy ra khỏi công ty chặn lấy một chiếc tăcxi đến biệt thự của Tần Duệ Minh.

Vừa trông thấy ba mẹ Hồ, cô đã vội bước tới.

- Chúng ta về nhà con trước rồi nói sau.

- Không phải nhà con ở đây sao? Còn đi đâu nữa? - Ba mẹ Hồ khó hiểu, nhăn chặt chân mày.

- Nơi này không được, ba mẹ, làm ơn nghe con đi mà. - Hồ Anh Vũ hạ giọng năn nỉ. Cô rất sợ, sợ sẽ bất ngờ gặp lại anh...

- Anh Vũ, con đang tính giở trò gì vậy hả? - Bà Hồ trợn ngược mắt giận dữ quát.

- Không có! - Hồ Anh Vũ lí nhí giải thích.

- Có phải con sợ mọi người trong đó khi nhìn thấy hai ông bà già này sẽ làm con xấu hổ hay không?

- Kìa bà nó. - Ông Hồ muốn khuyên can nhưng trước mặt vợ, ông chẳng làm được gì.

- Dĩ nhiên không phải. - Hồ Anh Vũ cô tuyệt đối không phải là một người như vậy. Mẹ cô, là không hiểu!

- Vậy thì lý do là gì? - Bà Hồ vẫn tức giận, một tay chống hông bà hỏi với ý không cho phép kháng cự.

Hồ Anh Vũ ngước mắt nhìn mẹ mình, hai mắt đã hơi đỏ. Đoạn cô nhắm hai mắt lại, như quyết tâm lắm mới chậm rãi buông từng chữ một - Bọn con, ly hôn rồi!

Câu nói của Hồ Anh Vũ khiến hai ông bà sững sờ. Cô biết, ba mẹ cô vẫn rất thích anh, cũng vì lý do này, cô vẫn luôn không đành lòng nói sự thật, nhưng khi bị mẹ Hồ ép, cô mới biết, thì ra, nói ra lòng lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

***

Trên chiếc sopha nằm giữa gian phòng nhỏ hẹp. Bà Hồ nghiêm mặt nhìn Hồ Anh Vũ truy hỏi. - Con mau giải thích, rốt cuộc chuyện này là sao?

- Không vì sao cả, chỉ là bọn con chợt nhận ra mình không thích hợp với đối phương nữa.

- Có thật như vậy không? - Ông Hồ đau lòng không nỡ lớn giọng mắng con gái, nhưng trong đôi mắt già nua về già của ông vẫn không che giấu được sự thất vọng.

- Có phải là... ? - Bà Hồ lấp lửng giữa câu, nhưng Hồ Anh Vũ thông minh hiểu ra nửa câu còn lại.

Hồ Anh Vũ cúi mặt không nên tiếng. Ngoài lý do đó, cô không đoán ra anh vì sao lại có sự thay đổi.

Biết mình đã đoán đúng, bà Hồ thở dài một cái đứng dậy đi về phòng.

Trong lòng chỉ còn lại hai ba con. Ba Hồ yêu thương nắm lấy bàn tay cô an ủi. - Mọi chuyện đã như vậy rồi, con cũng đừng suy nghĩ gì nữa.

Hồ Anh Vũ vùi mặt vào lòng ba Hồ, nghiêng đầu lặng lẽ khóc.

Ông Hồ đau lòng khi cuộc hôn nhân của con gái ông không được chọn vẹn, lại càng đau lòng hơn khi nhìn thấy con gái ông khóc.

***

Cô nghe Hà Như nói hôm nay Hàn Quốc Cường về nước. Bắt máy gọi vào một dãy số đã quá quen thuộc, cô chờ người bên kia lên tiếng trước.

- Anh Vũ, em gọi anh?!

- Quốc Cường, anh rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi!

Đầu dây bên kia thâm trầm trong khoảnh khắc, mãi Hồ Anh Vũ mới nghe thấy tiếng anh trả lời.

- Được!

Cất điện thoại vào túi xách, Hồ Anh Vũ đứng dậy đi ra ngoài.

***

Lúc Hồ Anh Vũ đến thì Hàn Quốc Cường đã có mặt. Vẫn quán cà phê mà hai người thường tới, vẫn chiếc bàn mà hai người thường ngồi, cô dễ dàng nhận ra anh.

- Anh về lâu chưa? - Cô muốn hỏi, dù thời gian chỉ là mấy tiếng đồng hồ.

Vẫn nụ cười mang thương hiệu Hàn Quốc Cường. Anh gật đầu cười với cô. - Anh vừa xuống máy bay, muốn tạo cho em sự bất ngờ, ai ngờ ai đã sớm biết.

- Anh mệt như vậy mà còn hẹn anh ra đây, em xin lỗi.

Lẽ ra cô phải suy nghĩ chu đáo hơn, tự dưng cô thấy mình có lỗi quá. Như nhận ra sự khác lạ trên khuôn mặt Hồ Anh Vũ, anh lo lắng hỏi. - Đã xảy ra chuyện gì?

Hồ Anh Vũ bất ngờ ngẩng đầu nhìn Hàn Quốc Cường, ánh mắt dường như rất kiên định.

- Ngẫm đã lâu, suy nghĩ cũng đã kĩ rồi, chúng ta kết hôn đi!

Hàn Quốc Cường thoáng sững sờ, trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp ẩn hiện sự vui mừng, nhưng cũng không giấu được nỗi bi ai. - Em chắc chứ?

Cô gật mạnh đầu nhằm khẳng định. - Vâng!

- Hết