Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 79: Tây Tiến!



Chỉnh đốn theo quân xuất chinh binh mã về sau, ngày kế tiếp, hơn 4000 hộ lương quân của Đỗ Anh Vũ cũng từ Tây Thành Thăng Long chầm chậm xuất phát hướng về Tây Bắc.

Tinh kì phấp phới, mang theo một hàng dài quân lương cùng quân bị một đường hướng Tây.

Trước khi đi, Tô Chính tự mình đến đây tiễn đưa, hắn ném cho Đỗ Anh Vũ một nhóm người, rồi hướng về Tô Hiến Thành dặn dò một hồi. Sau mới đưa mắt nhìn binh mã rời đi.

Khi cả tất cả binh tướng cùng hàng hoá dần biến mất khỏi tầm mắt, Tô Chính vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, nhìn trừng trừng về phía bụi mù xa xăm, trong ánh mắt tràn đầy những suy nghĩ phức tạp, có lo sợ, có chờ mong.

Dựa theo đúng lộ trình, Tây Đạo Hộ Lương quân là phải đi thẳng đến bờ thác Long Thuỷ để tụ quân.

Nhưng Đỗ Anh Vũ bản thân còn có mục đích khác.

Hắn còn muốn tiện đường buôn muối, nên mục tiêu chính là đi thẳng đến trạm trung chuyển ở Phía Tây.

Động Ma Sa kì thật cũng cách kinh thành không phải quá xa, nếu tính ra thì khoảng 120km.

Ở hiện đại, nơi đây chính là thuộc là huyện Đà Bắc thuộc tỉnh Hoà Bình.

Thủy Điện Hoà Bình chính là xây ở đây.

Năm đó hắn lấy xe máy đi phượt tới đây cũng tương đối dễ dàng.

Đáng tiếc Đỗ Anh Vũ hiện tại bản thân là đang ở Lý Triều.

Đại lộ các loại đều không có, thậm trí cả vùng Tây Bắc còn không được tính là lãnh thổ của Đại Việt nữa là.

Địa hình hiểm trở, rừng thiêng nước độc, đó là những gì đang chờ đợi hắn phía trước.

Quân lữ xuất chinh, sinh hoạt chính là cực kì gian khổ.

Đỗ Anh Vũ bản thân đã sớm đoán được điều này, vậy nên lần này theo quân, hắn đã sớm chuẩn bị cho mình một chiếc xe ngựa và một tâm hồn đẹp.

Bắt một tiểu tử 8 tuổi cưỡi ngựa sao?

Đỗ Anh Vũ : Ha ha! Không có cửa!

Mà đây không phải loại xe thường, mà là một chiếc xe ngựa bốn bánh đặc chế.

Diện tích xe gấp rưỡi loại thường, trên trong được Đỗ Anh Vũ lắp đặt như một căn phòng nho nhỏ. Hệ thống giảm sóc có phần thô sơ nhưng ít nhất so với xe ngựa hai bánh bình thường thì đã khá hơn rất nhiều rồi.

Tất nhiên từ sau kinh nghiệm soái trướng bị đoạt, Đỗ Anh Vũ rút ra một kinh nghiệm xương máu.

Cái gì cũng phải có hàng sơ cua!

Quả nhiên nhiên không ngoài dự đoán, hắn là bị Dương Đoan Hoa chiếm đoạt mất một cái!

Coi như của đi thay người!!!

“May mắn là ta đã sớm có chuẩn bị từ trước”.

Đỗ Anh Vũ vuốt ngực tự nhủ, hắn ngồi trong xe, nâng lên ly nước quả, ngoái đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Quách Vân đám người nhìn Đỗ tiểu tử một dạng thật biết hưởng thụ, tâm trạng liền phẫn uất không thôi.

Ngồi ở trên lưng ngựa xóc nảy cả ngày trời, Quách Vân cảm thấy toàn thân chính là giòn xốp, đặc biệt cực kì nhau nhức vùng thắt lưng.

Cưỡi ngựa cùng ngồi xe chính là khác biệt, muốn thời thời khắc khắc đều phải bảo trì bình ổn, đứng thẳng thân thể, sống lưng càng là muốn cứng rắn, bản thân yên ngựa cũng có thể xuyên qua lớp vải quần, đem bắp đùi mài tróc da.

Sau một ngày cưỡi ngựa xuống tới, hai đầu bắp đùi của Quách tiểu tử bên trong đều bị mài ra bọng máu, khiến cho Quách Vân hai đùi khi đi trên mặt đất đều không thể khép lại được.

Đỗ Anh Vũ cũng hướng hắn an ủi, nói yên tâm, chỉ cần đi khoảng 3 ngày đường liền đến nơi!

Quách Vân nghe vậy liền tuyệt vọng!

Mẹ kiếp, còn muốn ba ngày?!

....

Sau hơn môt ngày di chuyển, đoàn quân cũng là đi ra được khỏi Phủ Ứng Thiên, tiến vào Lộ Quốc Oai.

Đỗ tiểu tử nghĩ đã đến lúc ngả bài.

Trong lúc toàn quân tạm thời nghỉ ngơi, hắn lon ton chạy tới chỗ Dương Đoan Hoa, kéo nàng ra một góc tiến hành thỏa thuận.

Dương Đoan Hoa mới nghe hắn nói qua loa, ánh mắt liền trở nên sắc bén liếc hắn hỏi:

- Tiểu tử, ngươi là đang nghĩ gì vậy, sao lại muốn đi lệch lên hướng Bắc.

Đỗ Anh Vũ cười ngô nghê đáp:

- Ta với Tô Chính không phải là đồng bọn làm ăn hay sao, hắn có xây một cái trạm nghỉ chân, ngươi nhìn mà xem, nơi này càng đi càng hoang vu, rừng núi đầm lầy nhiều, ban ngày còn đỡ, ban đêm côn trùng rắn rết chính ra bò ra ăn người, dựng trại nơi hoang vu này làm sao bằng tiến đến dịch trạm tốt được.

Dương Đoan Hoa suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy Đỗ Anh Vũ nói có đạo lý, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút lăn tăn, nàng nói:

- Nhưng nếu như vậy tuyến đường vận lương sẽ bị lệch xa, ngươi phải biết vận lương chính kị nhất chính là tuyến đường cong cong cuốn cuốn, không thông suốt....

Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền tung ra át chủ bài, hắn mắt đảo như răng lạc, nhìn quanh một vòng thấy không có ai liền cẩn thận rụt rè, từng li từng tí thấp giọng nói:

- Nhưng nơi đó lại có chỗ tắm rửa, ta còn có xà phòng mang theo, ngươi phải biết đi hơn một ngày đường người liền hôi chua, ở giữa khu đồng không mông quạnh này thì lấy đâu ra chỗ tắm rửa.

Dương Đoan Hoa lườm nguýt hắn:

- Tên nhóc con cả ngày chỉ biết đến hưởng thụ....ngươi là mang theo bao nhiêu xà phòng? Mùi vị gì?

Xà phòng tại Hồng Hạc Lâu là hàng bán chạy, cung không đủ cầu. Dương Đoan Hoa lần trước chậm chân nên phải đợi chuyến hàng lần sau mới có. Nay nghe tiểu tử trước mặt nói hắn có hàng, không bắt chẹt một chút nàng liền không phải Dương Đoan Hoa.

Đỗ Anh Vũ ha ha cười đánh trống lảng nhưng Dương Đoan Hoa nào có chịu buông tha hắn một mạng.

Kết cục chính là một khối xà phỏng đổi lấy một lần quân hướng di chuyển.

Mục tiêu chính là phía mạn bắc Sơn Tây thẳng tiến

Nơi đây cũng chính là trạm trung chuyển đầu tiền trong tuyến đường thương mậu Tây Bắc mà Tô Chính xây dựng, gọi là trạm Sơn Tây.

....

Cả chủ sứ cùng phó sứ đều quyết định khởi hành đi Sơn Tây làm đám người cấp dưới trong lòng có đôi chút thắc mắc, nhưng bên ngoài cũng không có tiếng dị nghị.

Trong nội tâm đặt dấu hỏi lớn nhất không ai khác ngoài Mâu Du Đô.

Dù sao hắn tiến đến nơi này là do Lê Bá Ngọc dẫn tiến, Lê quận chúa nhờ vả, cũng không phải thật ý muốn đi.

Nhưng tất nhiên hắn cũng hiểu cách làm người. Dương Đoan Hoa cùng Đỗ Anh Vũ đều là vọng tộc quý nữ quý nam, không phải hắn một cái hàn môn con cháu có thể trêu trọc.

Hơn nữa đây cũng là cơ hội để hắn thắt chặt thêm mối quan hệ với nhà họ Lê.

Mâu Du Đô không ngu xuẩn đến mức tiến lên phản đối hay làm gì quá đáng cả.

Không phải là hơi chuyển hướng một chút sao?

Có gì to tát!

Nguyễn Thanh Trúc thì khi biết điểm dừng chân chính Sơn Tây liền hiểu ý, nàng nhỏ giọng ra lệnh cho đám người dưới chuẩn bị một chút.

Không chỉ Đỗ Anh Vũ muối mà gạo của Nguyễn thị lần này cũng phải được chuyển lên Tây Bắc một chuyến.

Đỗ Anh Vũ trước lúc xuất phát liền được Tô Chính gửi gắm vài tên quản sự theo quân, lúc này liền phát huy tác dụng.

Hắn phái vài gã kỵ binh mang theo một tên quản sự tiến về Sơn Tây trạm nghị trước để sớm chuẩn bị đón quân tới.

Trời vừa sẩm tối, một đoàn hơn 4000 ngàn người tinh kỳ phấp phới tiến đến Sơn Tây.

Từ xa, Đỗ Anh Vũ liền nhìn thấy một khu lều trạm chuyên trách vận chuyển hàng hoá hiện ra trước mắt.

Ở trước cổng đã sớm có vài người đứng đó chờ đón, thấy Đỗ Anh Vũ tiến tới liền đồng loạt hô:

- Tham kiến công tử!

Đỗ Anh Vũ cũng nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, tiến vào bên trong quan sát một hồi, gật đầu đánh giá một câu không tệ.

Dịch trạm tư nhân này chuyên dùng để đón tiếp cùng vận chuyển hàng hoá. Dù xây dựng vội vàng nhưng cũng coi như đủ quy cách.

Tiêu chuẩn 3 gian nhà gỗ lớn, xung quanh có hàng rào, thậm trí bốn góc còn có bốn chòi canh quan sát.

Bên trong trạm không tính đã có hơn 50 người ở sẵn thì còn có thể chứa thêm mấy trăm người tiến vào.

Tên cầm đầu nhìn như một gã văn sĩ, hình dạng gầy gò, khuôn mặt hơi ố vàng, hắn nhìn một đám binh tướng đi tới có chút loé lên một vệt sầu lo.

Nếu không phải Đỗ Anh Vũ cho người tới thông báo trước thì hắn nhát gan chắc đã sớm chạy.

Đỗ công tử ra lệnh toàn quân bao quanh Sơn Tây trạm dựng lều trại nghỉ ngơi, hàng hoá các loại thì vận chuyển vào bên trong.

Dương Đoan Hoa cũng dẫn đầu đoàn người tiến tới đánh giá một phen, sau thì cũng gật gù xem như tán thành.

Quả nhiên so với việc dựng lều trại giữa nơi đồng không mông quạnh thì việc có trạm nghỉ lý tưởng hơn rất nhiều, Đỗ tiểu tử bàn giao lại cho Trần Kình rồi tiến vào bên trong tắm rửa nghỉ ngơi.

Việc hắn muốn tắm quả thật không phải qua loa Dương Đoan Hoa, hắn là muốn thật.

Di chuyển cả một ngày, tắm rửa ăn uống một trận chính là xua tan mệt mỏi.

Buổi tối, Đỗ Anh Vũ ra lệnh cho đám người thuộc cấp bậc chỉ huy của quân đoàn tiến tới hội họp.

Dương Đoan Hoa cùng Đoàn Thiên Hương một thân thơm ngát tiến tới, hắn là Dương nữ nhân hào sảng chia sẻ xà phóng tắm cho bạn của mình.

“Uhm! Mùi hoa hồng, thật là thơm!” Đỗ tiểu tử đánh giá một phen.

Chỉ vài phút sau, một đám người lục đục tiến tới gian nhà gỗ.

Quân đoàn này cấp bậc chỉ huy ngoại trừ Dương Đoan Hoa cùng Đỗ Anh Vũ ra thì còn có 4 tham quan cùng 8 tư mã.

Tham quân mặc dù cấp bậc cao hơn một chút nhưng chỉ chịu trách nhiệm giám sát cùng cố vấn, điều động binh mã thực quyền kỳ thật nằm hết trong tay tư mã.

Tây Đạo Hộ Lương quân bốn đại tham quân bao gồm: Quách Vân, Tô Hiến Thành, Dương Tự Minh và Đoàn Thiên Hương.

Vị trí này chính là phù hợp cho đám tiểu thư, công tử làm đại diện.

Còn 8 vị tư mã thì gồm có: Phạm Thiết Hổ, Trần Đại Long, Vệ Nam, Phí Công Tín, Đặng Thái Lân, Mâu Du Đô, Nguyễn Thanh Trúc cùng Đào Thuấn.

Đào công tử xuất hiện trong ban lãnh đạo cũng có thể coi như là một việc bất ngờ nhưng nghĩ lại thì hợp lý.

Đào gia công tử bản thân cũng là xuất thân gia giáo đại tộc, bên trong hắn có bản lĩnh mà đám binh sĩ tầm thường chắc chắn không thể có được.

Đỗ tiểu tử chính là nhìn trúng điểm này.

Thấy mọi người đã tề tựu đông đủ, Đỗ Anh Vũ cũng nhanh rút ra ra một tấm địa đồ lớn đặt ở trên bàn.

Tấm địa đồ chính là bản thân hắn dựa vào trí nhớ kiếp trước về Atlat địa lý vùng Tây Bắc kết hợp với những kiến thức học tại Lý triều mà phác thảo qua.

Đỗ Anh Vũ cho là địa đồ này chính xác đến 70-80%

Dù sao cũng là hàng đến từ tương lai gần 1000 năm, không có gì đảm bảo trong khoảng thời gian đấy núi sông không thay đổi.

Nhưng 7-8 phần là đủ rồi, ít nhất so với thời kì này bản đồ đã thắng rất nhiều.

Nhìn vào khuôn mặt đám người kia liền biết.

Dương Đoan Hoa ngơ ngác nhìn tầm địa đồ vẽ chi tiết một lúc, rồi quay lên nhìn Đỗ tiểu tử, có phần không thể tin được dò hỏi:

- Cái này....là người vẽ!

Đỗ Anh Vũ hướng nàng mỉm cười đáp:

- Không! Đây là ta dùng giá cao mua được của một vị kì nhân!

Đỗ Anh Vũ tất nhiên không thể nhận, nếu việc này bị truyền ra thì hắn chính là dính phải phiền phức không đáng.

Một thằng nhóc 8 tuổi chỉ ở tại kinh thành liền vẽ ra một tấm bản đồ chi tiết.

Đùa gì vậy?

Tên này là yêu quái sao?

Đỗ công tử không muốn vì chuyện cỏn con này mà bản thân bị mổ sẻ.

Quăng nồi cho một kỳ nhân dị sĩ nào đó không phải là xong rồi sao!?

Thấy đám người cũng từ kinh ngạc choáng váng trở lại bình thường, Đỗ Anh Vũ liền đi thẳng vào chủ để, hắn lấy một đồng tiền làm dấu đặt tại vị trí Sơn Tây trên địa đồ, nói:

- Đây là vị trí hiện tại của chúng ta.

Sau lại rút ra một quân cờ đen đặt tại khu vực Ma Sa Động, một quân cờ trắng đặt tại Thuỷ Long hiệp, hướng đám người nói tiếp:

- Đây chính là Ma Sa Động, còn đây chính là nơi Bệ Hạ tụ quân Thuỷ Long hiệp, các vị, nhận ra điều gì sao?

Lúc này trên bản đồ tạo thành một hình Tam giác.

Nếu đi từ Sơn Tây đi thẳng một đường hướng Tây chính là Ma Sa Động, nhưng nếu vòng xuống phía Tây nam là Thuỷ Long hiệp.

Dương Đoan Hoa nghe vậy liền ngửi thấy mùi gì đó, ngẩng đầu nheo mắt nhìn hắn:

- Tiểu tử, ý của ngươi là....

Đỗ tiểu tử cũng nhún vai nói thẳng:

- Hiện tại trước mắt có hai con đường, các vị nghĩ xem, chúng ta...là nên đi con đường nào?