Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 166: Nhập Tống.



Lộc cộc tiếng bước chân gõ trên nên đất, trong một hành lang giá lạnh, tên quản ngục dáng vẻ khép nép xu nịnh, dẫn đường cho một thiếu niên tiến vào lối bước vào nhà ngục.

Gã quản ngục đi đầu, dẫn thiếu niên này đi qua hành lang, thỉnh thoảng lại ngoái đầu cười cười hỏi thăm thiếu niên kia, đôi lúc thiếu niên sẽ đáp lại, đôi lúc cũng chỉ nở một nụ cười nhạt qua loa, lúc đến cuối hành lang, đối diện với một căn ngục tối, tên quản ngục cảm thấy bản thân với vị “đại nhân vật” này là không có duyên, cố che giấu sự thất vọng, hắn ảm đạm nói:

- Tiểu Hầu Gia! Người mà ngài muốn gặp ở bên trong, tiểu nhân xin phép lui ra trước!

Tiểu Hầu Gia Lý Dương Quang gật đầu cảm tạ, mỉm cười rút ra một tờ ngân phiếu đút cho tên cai ngục.

Ban đầu gã quản ngục còn đùn đẩy chối từ, nhưng chỉ nghe Lý Dương Quang đơn giản nói :”đây là ngươi đáng có được!” thì hắn cũng phải ngoan ngoãn nhận lấy, xong thì rất biết điều lui ra đằng sau.

Không còn người ngoài, sự chú tâm của họ Lý lúc này dồn vào gã tù tội bên trong.

Nơi đây là phòng giam của Binh Bộ, kẻ ở bên trong là xuất thân quân ngũ.

Hắn chính là gã Thanh Niên Thống Lĩnh của Phụng Thánh Vệ, kẻ đã mang người hộ tống Chiêm Thành sứ giả lần này.

Việc sứ giả bị tấn công tên này phải gánh lấy một phần trách nhiệm, tội chính là bất tuân quân lệnh, tự ý mang người trong khi không có chỉ thị cho phép, may mắn sứ thần lần này chỉ hữu kinh vô hiểm, không có bị thương hay an nguy đến tính mạng, nếu không e rằng tội hắn càng thêm nặng.

Dương Đoan Hoa cũng đã hoàn thành xong xuôi nhiệm vụ, dẫn đoàn trở về kinh thành từ 3 ngày trước, gã này cũng đã ngồi xổm trong đây 3 ngày.

Nhận thấy bên ngoài có kẻ nhìn ngó, gã thanh niên trong ngục hơi ngẩng đầu nhìn xem, khi thấy có một tên thiếu niên đang đứng ngoài tủm tỉm nhìn mình thì nhíu mày nghi hoặc, không biết kẻ này là ai.

- Ngươi là La Khải? - Lý Dương Quang mỉm cười nhìn gã Thống Lĩnh, hỏi:

Gã Thống Lĩnh không vội đáp, có phần ngờ vực hỏi ngược lại:

- Ngươi là ai?

- Là người... sẽ cho ngươi những gì ngươi xứng đáng nhận được!!! - Lý Dương Quang không nhanh không chậm, đánh giá gã trước mặt một vòng rồi từ tốn nói:

Kẻ gọi La Khải thì chẳng hiểu chuyện gì cả.

Thầm nghĩ thằng này bị điên.

Không quen không biết tự nhiên đến trước mặt hắn nói linh ta linh tinh...

Công tử quý tộc dạo này rảnh đến phát ngán, bày trò đi dạo nhà ngục tiến hành trang bức hay sao?

Như thể biết rõ tên trước mắt đang nghĩ gì, Lý Dương Quang cười lắc đầu, hắn phong thái vẫn vậy, tương đối nhẹ nhàng, nói:

- Ngươi là em trai của La Thiệu đúng chứ? Ngươi liệu có biết hắn chết như thế nào không?

La Khải cả người như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, sau thì như hóa thành một con dã thú sồ tới chỗ của Lý Dương Quang, bị bước vách nhà giam ngăn trở, hắn hai tay bám chặt vào các thanh gỗ chắn, đôi mắt căng như muốn nứt vỡ ra, miệng gầm lên:

- Anh trai chết như thế nào? Nói cho ta!!!

La Thiệu!

Một cái tên vô danh!

Nhưng hắn có một cái chết tương đối anh hùng, năm ngoái tại trận chiến ở Ma Sa động, nếu không có hắn dùng sức một người cứu một quân thì e rằng bộ binh của Lưu Khánh Đàm đã chết sạch.

Chỉ là... trận chiến đó không được công khai, hàng loạt chiến công của nhiều người đều đã bị ẩn giấu đi, trong đó có La Thiệu!
— QUẢNG CÁO —


La Khải cùng La Thiệu là anh em ruột, cả hai đều xuất thân Hàn môn con nhà nghèo, muốn vươn mình đi lên chỉ có cách tòng quân, bán mạng mà cầu tiền, từ nhỏ đến lớn chỉ có hai anh em sống dựa vào nhau, lúc biết tin dữ về anh trai mình, La Khải như phát điên, hắn tìm mọi cách để tìm kiếm nguyên do cái chết của anh trái nhưng hoàn toàn không tìm thấy manh mối gì hết.

Mọi chuyện mới chỉ nguôi ngoai chưa được bao lâu thì nay Lý Dương Quang xuất hiện, khơi gợi lên nỗi đau trong hắn.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của La Khải, Lý Dương Quang chỉ hơi lắc nhẹ đầu, thở dài khẽ nói:

- Ngươi an tâm, hắn là chết rất anh hùng, chỉ là...

- Chỉ là sao? - La Khải phẫn nộ gặng hỏi:

Lý Dương Quang híp mắt, thấp giọng nói:

- Chỉ là quân công của hắn bị người ta cướp đoạt, ha ha, hàn môn chính là bi ai, hắn cả đời trung trinh, cho đến lúc chết cũng chỉ có thể may áo cưới cho người khác mặc! Thật đáng tiếc cho một anh hùng!

Nghe đến đây, La Khải liền hiểu, hắn lặng người, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ chua sót, nội tâm thật sự không cảm lòng.

Trận chiến năm đó một đám thiếu niên công tử đều được trọng dụng.

Hàn môn anh hùng chết không người tiếc thương!

Hàn môn bi ai! Đúng là Hàn môn bi ai!!!

Nhìn gã thanh niên cảm xúc nhất thời khó bình tĩnh lại, Lý Dương Quang tỏ ra rất kiên nhẫn, hắn cũng đứng ở đó lặng im không nói.

Chẳng biết bao lâu sau, La Khải mới thở dài, hời hợt nói ra:

- Ta đã biết! Cảm ơn ngươi!

Tiểu Hầu Gia tủm tỉm cười, đáp:

- Không có gì! La Thiệu cùng ta coi như có duyên gặp mặt, ta đã rất muốn có hắn nhưng hắn trong mắt chỉ có họ Lưu, đáng tiếc cho một mãnh sĩ không được trọng dụng đúng cách, haizzz! Hắn thường hay kể rằng hắn có một người em trai mạnh hơn hắn cả chục lần, kể rằng sẽ có một ngày em trai của hắn trở đệ nhất tướng quân... đáng tiếc thay bản thân hắn lại không thể nhìn thấy được nữa rồi!!

Nghe lời Lý Dương Quang tâm tình, La Khải chỉ có thể cười khổ tự giễu.

Đệ nhất tướng quân?!

Ha ha, lời hứa trẻ thơ hắn và anh trai hứa với nhau, đã có lúc hắn từng tin có thể làm được.

Nhưng hiện thực đã vả cho hắn tỉnh người...

Võ công có mạnh, vũ dũng có thừa, binh pháp có tinh... nhưng có ích lợi gì?

Không có thân phận, không có quan hệ, số phận của Hàn môn cả đời cũng chỉ có thể bán mạng cho kẻ khác mà thôi.

Mâu Du Đô tiền bối của hắn còn không phải cam chịu làm con cờ cho Lê Bá Ngọc?

Anh trai hắn trung thành với Lưu Khánh Đám cuối cùng chết cũng không được vinh danh?

Hắn! La Khải có tài đức gì hơn hai người bọn họ?

Cảm khái một hồi, họ La có phần cam chịu, khí thế toàn thân như lụi bại hẳn đi, hắn nói:
— QUẢNG CÁO —


- Anh trai quá đề cao ta rồi! Đệ nhất tướng quân? Ha ha, sau việc lần này ta còn có thể tiếp tục theo quân đã là may mắn, muốn vươn lên chính là không thể nào! Cảm ơn công tử hôm nay đã đến thông báo một tiếng, La Khải... cảm kích vô cùng!

Sau khi lấy lại được sự bình tĩnh, họ La chắp tay, đối với Lý Dương Quang hơi hành lễ một chút.

Họ Lý nụ cười không đổi, nhìn hắn một hồi, khẽ gật đầu:

- Hàn môn khó vươn mình, võ tướng cần chiến công, hiện tại đúng là khó hơn lên trời, nhưng không phải không có cơ hội, ngươi là muốn nghe thử sao?

La Khải thận trọng đánh giá thiếu niên trước mắt, sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ, hắn thấp giọng, cúi đầu, thận trọng nói:

- Khải... xin được rửa tai lắng nghe?!

...

Một lúc sau, Lý Dương Quang bộ dạng bình thản như cũ bước ra khỏi Binh Bộ nhà giam, quay lại mỉm cười nói tên quản ngục không cần đưa tiễn nữa rồi mới từ tốn đi lên xe ngựa.

Ở trên xe, song sinh tỷ muội đã chờ đợi sẵn từ lâu, nhìn thấy họ Lý trở về liền dịu dạng tiếp đón, Nguyệt Nương áo Hồng ôn nhu hiền thục, bóp vai cho tiểu chủ nhân, khẽ hỏi;

- Hầu Gia... tên kia...

Lý Dương Quang xoa xoa đầu nàng, cười gật đầu xem như đáp lại.

Tuyết Nương thì phong thái lãnh đạm ngồi cạnh, hừ lạnh nói:

- Tên này lọt vào mắt xanh của Hầu Gia đã là phúc phận đời trước để lại, hắn có tư cách để chối từ sao?

Lý Dương Quang chỉ ha ha cười, tỏ thái độ không đồng tình cũng không từ chối cách nghĩ của nàng thị thiếp, hắn tựa lưng vào gối đệm trên thành xe, chỉ hời hợt nói:

- Tên quản ngục... hắn nhìn thấy ta tới ngày hôm nay... giết hắn đi!

Hai chị em nhìn nhau, cũng chẳng nhiều lời, một giây sau liền đáp lại:

- Vâng! Thưa Hầu Gia!

...

Đông Hải.

Khu vực Liêm Châu Cảng - Tống Quốc!

Một đoàn thuyền biển từ từ tiến tới.

Quốc quốc chiến thuyền cũng rất nhanh tiếp cận đoàn thuyền này.

Mấy tên lái buôn cũng đã chuẩn bị sẵn từ lâu, tiền tài cùng thông quan văn điệp cũng đã cầm sẵn.

Hồng Hà thương hội được phép thông thương, bọn hắn trong những ngày lênh đênh trên biển đã chuẩn bị cho tình huống này không biết bao nhiêu lần.

Có chút bớ ngỡ, cũng có chút chờ mong.

Lần đầu tiên tiến hành ngoại thương ai cũng háo hức.
— QUẢNG CÁO —


Bản thân Đỗ Anh Vũ từ sau lần tiếp xúc với Mizukune đều giấu mình trong phòng, hoàn toàn không gặp người ngoài, thậm trí Mia cũng không được gặp.

Chỉ duy Hoa Nương là gặp được hắn.

Không ai biết hắn là đang gặp phải chuyện gì.

Hoa Nương chỉ có thể tạm thời chấn an nói mọi người đừng lo, công tử có bệnh không tiện gặp người, hiện tại rất nhanh liền khỏe...

Nhìn đám người đi hết, nàng mới khẽ thở dài, lặng lẽ mở cửa bước vào trong phòng.

Ở bên trong phòng cảnh tượng lộn xộn, đồ vật bị đập phá vứt chỏng trơ khắp nơi, tại một góc bóng tối, một thiếu niên đầu tóc bù xù, quần áo có phần đơn bạc lặng người ngồi bẹt trong bóng tối.

Hoa Nương thấy cảnh tượng này bỗng nhiên cảm thấy chua sót cùng đau lòng, nàng có chút nỉ non cất tiếng gọi:

- Công tử...

Từ trong bóng tối, Đỗ Anh Vũ tư thế vẫn không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói:

- An tâm! “Nó” không thắng nổi ta!

Trên tay Đỗ Anh Vũ còn cầm chắc một tấm bùa, đó chính là tấm bùa năm ngoái hắn đổi lại được từ Kim Lão Đầu, lần này xuất hành hắn liền tiện tay mang theo, cuối cũng biết được công dụng của nó.

Nó dùng để chấn Yêu!

Đỗ Anh Vũ nửa tháng này mượn nó để trấn áp thứ bên trong người mình.

Thở dài một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Hoa Nương, có phần thều thào nói:

- Đến nơi rồi sao?

Hoa Nương gật đầu, dịu dàng đáp:

- Đã đến rồi công tử!

Đỗ Anh Vũ gật đầu, gắng sức đứng lên, Hoa Nương muốn tới đỡ nhưng lại bị hắn đẩy ra, nói “ta có thể tự mình làm được!”

Khó khăn lắm mới có thể đứng dậy, Đỗ tiểu tử cảm thấy bản thân như người đi mượn, thân thể hư thoát như lao lực mấy ngày trời, chỉ là dù thân thể có tàn tai nhưng cũng không ngăn được nụ cười kiêu ngạo nở trên môi, hắn cười nói:

- Đi! mang ta đi tắm rửa thay đồ! Hôm nay liền nhập cảng, để ta xem cảnh sắc “địa bàn trong tương lai” của ta ra làm sao! Ha ha!

Hiện tại đầu tháng 5, đoàn thuyền của Đỗ Anh Vũ đã tiến vào Liêm Châu, đến nơi mà Đỗ tiểu tử luôn gọi là Hương Cảng.

Mọi người ai ai cũng chờ mong!

Đỗ Anh Vũ hôm nay... chính thức Nhập Tống!