Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 137: Hạng mục đầu tư.



Mặc kệ là đang sống tại thời kì nào, cổ đại hay là hiện đại, ngươi không có tiền nửa bước liền khó đi.

Đặc biệt là đang trong quá trình gây dựng mọi thứ như Đỗ Anh Vũ thì càng cần có tiền.

Cần rất nhiều tiền!

Đông Hải lãnh địa như một con hấp kim cự thú, thuộc giống Tì Hưu, nó nuốt cả gia sản của Đỗ tiểu tử vào bên trong bụng và không có dấu hiệu nhả ra.

Đỗ tiểu tử có chút giật gấu vá vai, khổ sở trong lòng nhưng không thể nói ra.

Ngươi là thủ lĩnh, ngươi muốn kể khổ cho ai nghe? Bán thảm cho ai xem?

Hiện tại mới là tháng 3, còn vài tháng nữa mùa lũ mới về, vậy nên phải làm sao để có một lượng tiền lớn duy trì lãnh địa Đỗ tiểu tử là tạm thời nghĩ chưa có ra!

Nhưng chính vào lúc bế tắc này thì ánh sáng le lói xuất hiện.

Ngồi trong soái trướng, Đỗ tiểu tử dùng ánh mắt như nhìn thánh sống chằm chặp mà hướng về Tô Chính, miệng hắn tủm tỉm cười, giọng điệu ấm áp nói:

- Tô lão đại à! Ngài tới chơi sao không báo cho tiểu tử một chuyến, ha ha, còn chơi cái bộ ẩn thân vi hành này nữa, thật là có nhã hứng nha!

Tô Chính ngồi trong trướng cả người lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn tạm thời là chưa muốn hiện thân sớm như vậy, nhưng người tính không bằng trời tính, đang lúc thăm quan khu chợ mới mở tại khu trung tâm toà thành thì bị Đỗ Anh Hậu bắt gặp được, kết cục không phải nói cũng biết, chuyện hắn xuất hiện tại đây rất nhanh truyền đến tai Đỗ Anh Vũ, tiểu tử kia không nói không rằng, phóng ngựa lao tới, dùng khuôn mặt cười áp giải lão Tô về soái trướng uống trà, nói chuyện phiếm.

Tô Chính cúi đầu nhìn một tập hồ sơ trước mặt, lòng có phần nghi ngờ, dè dặt nói:

- Đỗ sứ quân, cái này là cái gì?

Đỗ Anh Vũ “a” lên một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó thì ngượng ngùng, gãi gãi mũi nhỏ, nói:

- À! cái này sao lại đặt ở đây? Đám hạ nhân này thật là... mà thật ra cũng không có gì quan trọng đâu, nhưng Tô lão đại người nếu đã thấy rồi thì cũng thử mở ra xem sao? Bên trong có một chút ngu kiến, nếu có thể, mong Tô lão đại là đóng góp cho tiểu tử một chút ý kiến ha ha!

Lão Tô khoe môi rung động co giật, hắn vẫn cố nở nụ cười công nghiệp nhưng trong lòng thì liên tục nhổ nước bọt.

“Mẹ kiếp còn bày bặt giả vờ giả vịt, thật nghĩ ta là con nít?”

Nhìn Đỗ Anh Vũ hai mắt chớp như đèn pha, khuôn mặt như muốn nói ngươi nhanh mở ra xem, đừng ngại ngùng thì Tô Chính liền hiểu hôm nay mà không mở cái tập hồ sơ này ra, hắn đừng mong có thể bước ra khỏi cái lều này.

Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Lão Tô âm thầm thở dài một tiếng.

Dưới ánh mắt chờ mong của Đỗ tiểu tử, Tô Chính lật bộ hồ sơ ra đọc.

Lúc đầu có phần miễn cưỡng, nhưng hắn càng đọc lại càng nhíu mày.

Trong nội tâm hứng thú cũng theo đó nảy sinh.

- Sứ quân... cái này là... - Tô Chính rất nhanh liền đọc xong, hắn ngẩng đầu cười khổ một trận, mở miệng dò hỏi.

Đỗ Anh Vũ vẻ mặt ngây thơ vô tội, hiền lành manh manh đáp lại:

- Tô lão đại, đây là các hạng mục có thể đầu tư tại Đông Hải lãnh địa, ngài xem là có hứng thú với hạng mục nào không?

“Quả nhiên là vậy!” Tô Chính không khỏi trong lòng thầm than, hắn là có cảm giác bản thân là đang trong hang ổ của tặc phỉ, cảm khái một câu.

“Hôm nay nếu không nhè một ít tiền ra chỉ e rằng tiểu tử này chính dây dưa không dứt, haizz! Thất sách! Thất sách!”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các hạng mục đầu tư này có nhiều điểm lão Tô là thật cảm thấy có phần đông tâm, hứng thú.

Đặc biệt là hai hạng mục.

Thành lập Đông Hải Ngân Hàng!

Thành lập công xưởng Xi Măng!

Ngân Hàng cái cụm từ này tương đối mới lạ, nhìn sơ qua thì liền có có phần tương tự như Tô Thị Tiền Trang của hắn, nhưng khi nhìn kĩ lại thì có vài mục khác biệt được thêm vào, Tô Chính xem xong thì có phần ngờ ngợ, hắn tạm thời chưa tính toán được mưu đồ ẩn sâu trong đó vì trên hồ sơ chỉ ghi vắn tắt rất cơ bản, không có ghi chép cụ thể. — QUẢNG CÁO —

Ngoài ra thì hắn cũng rất ấn tượng với Xi Măng, đây chính là thứ nguyên liệu phủ lên trên con đường mà hắn đã thấy ở bên ngoài.

Trong này có ghi rằng Xi Măng ứng dụng trong xây dựng là rất đa dạng, có thể thay đổi toàn bộ nên xây dựng nước nhà!

Trên hết, đặc biệt đây là hàng độc quyền chỉ có Đỗ Anh Vũ là có.

Hai từ độc quyền vào thời kì nào đi chăng nữa cũng đều có sức nặng.

Tô Chính chính là nhìn thấy tiềm năng cực lớn trong đó, nhìn xà phòng của Đỗ Anh Vũ liền biết.

Độc quyền thị trường, không có cạnh tranh, mỗi ngày đều có thể kiếm một đợt tiền lớn!

- Đỗ sứ quân! Xi măng... cái này... - Tô Chính thấp giọng nói:

Đỗ Anh Vũ nghe thấy liền ngẩn người, sau đó ha ha cười lớn, sảng khoái đáp:

- Tô lão đại, ta còn nghĩ ngươi hẳn là sẽ chú ý đến Đông Hải Ngân Hàng cơ, hoá ra lại là cái này... nói thật không dám giấu, cái ngành sản xuất xi măng này tạm thời là chưa thể mở rộng, ta là có chú thích ở trong đó, ngài nhìn kĩ lại mà xem.

Tô Chính nghe vậy liền cúi đầu nhìn lại, quả nhiên thật là có một dòng chữ nhỏ chú thích ở phần cuối...

Nhưng con mẹ nó hai chữ P.s có nghĩa là cái mẹ gì?

Lại còn chỉ riêng chỗ chú thích này cố tình viết nhỏ đi, cái này là muốn lừa người hay sao?

Lão Tô thầm chửi bậy một đợt, khi nhìn lại dòng chú thích, Đỗ Anh Vũ chỉ ghi đơn giản rằng nhân lực không đủ, tạm thời không thể mở rộng.

Cái này?

Liền không phải là vấn đề nha!

Lão Tô ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hoà nhã rất đáng ăn đòn của Đỗ Anh Vũ, hắn nói:

- Đỗ sứ quân, nhân lực cái này không quá khó, ta hẳn là có thể giúp được!

Khẽ một trận than thở, Đỗ tiểu công tử lộ vẻ bất đắc dĩ, lên tiếng giải thích.

Xi măng hắn đúng là thật tạo ra, nhưng không thể đại lượng sản xuất, vì nhiên liệu là không theo kịp.

Nhiên liệu ở đây chính than đốt!

Xi Măng muốn luyện thành phải nung ở nhiệt độ cao, mà ở đây chỉ có nung bằng than đá mới luyện được.

Nhưng số lượng than của Đỗ Anh Vũ là có hạn!

Đại Việt là xứ nóng, mọi người đối với than đá nhu cầu không có cao, họa chăng chỉ có công việc rèn đúc kim loại là cần nhiều mà thôi.

Vậy nên việc khai thác than tại thời kì này là tương đối kém phát triển.

Đi kèm chính theo đó là thiếu kinh nghiệm trong việc khai thác mỏ than.

Mặc dù địa bàn của Đỗ Anh Vũ chính là đứng trên mỏ than lớn nhất của Đại Việt, nơi mà tương lại có đại danh đỉnh đỉnh Than Quảng Ninh nhưng bản thân hắn lại không biết cách khai thác à.

Cái cảm giác này giống như có mĩ nhân đứng ở ngay trước mắt ngươi rồi, nhưng ngươi là không có cách nào cởi ra được đồ lót trên người nàng.

Cái cảm giác này nó uất ức vô cùng!

Đỗ Anh Vũ hắn cũng không phải là thần mà cái gì cũng biết, những thứ hắn còn nhớ được chỉ là những thứ kiếp trước được học hoặc là nhìn thấy ở đâu đó, dựa vào lợi thế trí nhớ lưu trữ lại như một tập file trong tiềm thức, lúc nào cần thì chỉ việc lấy ra sử dụng mà thôi.

Nhưng con mẹ nó trong đó không có kinh nghiệm làm mỏ!

Mẹ kiếp!

Việc này ngược lại phương Bắc Tống quốc có kinh nghiệp lâu đời, Đỗ Anh Vũ tính toán hẳn là phải đến đi đó một chuyến, “mời” về một nhóm chuyên gia đi khai thác mỏ giúp hắn. — QUẢNG CÁO —

Cái này là tử tế mời... không có chuyện bắt cóc gì ở đây hết, xin đừng hiểu lầm!

Hắn thật là người lương thiện!!!

Tô Chính nghe Đỗ Anh Vũ kể khổ liền cau mày.

Làm mỏ hắn cũng không có rõ ràng.

Hai người già trẻ nhìn nhau một hồi rồi cùng thở dài.

Tô Chính thầm nghĩ “Thôi đành vậy”, hắn liền chuyển qua hạng mục còn lại.

Đông Hải Ngân Hàng.

Nói đến vấn đề này Đỗ tiểu tử ánh mắt liền sáng lên, thần thần bí bí cười một tiếng làm lão Tô chẳng hiểu ra làm sao.

Nếu lão Tô đã có thiện chí hợp tác, thần Tài lớn như vậy Đỗ Anh Vũ cũng chẳng giấu giấu giếm giếm, thẳng thắn chia sẽ một số dự định của hắn.

Đỗ Anh Vũ như là một nhân viên đa cấp thuyết trình cho khách hàng.

Tô Chính càng nghe càng nhập tâm.

Lúc nghe tới Thương cảng quốc tế hắn liền rung động mạnh!

Cái này...

Đây là cỡ nào đại công trình cơ chứ?

Đang nói đến hăng hái vô cùng Đỗ Anh Vũ liền bị Tô Chính giơ tay ngăn lại, lão Tô đơn giản đáp đúng một câu:

- Không cần phải nói nhiều nữa, ta tham dự!

Ách!

Đỗ Anh Vũ đang trang bức nửa chừng bỗng bị ngăn lại liền có phần tụt mood, mất hết cả cảm xúc.

Nhưng thôi, ý đồ cũng đã đạt được, hắn chẹp miệng đáp:

- Vậy Tô lão đại, ngài định đầu từ bao nhiêu?

Tô Chính cười lắc đầu, chỉ đơn thuần nói việc này không vội.

Ném ra một cái bánh vẽ rồi muốn ta quăng tiền?

Ha ha!

Đừng đùa!

Tô Chính ta giàu nhưng không có ngu!

Đỗ Anh Vũ chỉ là thử một chút, bản thân hắn cũng cảm thấy việc Tô Chính tại chỗ ném tiền là không có khả năng, muốn tay không bắt sói thật sự là không thể nào.

Tô Chính ngày đó đầu tư vào Tây Xưởng là do Đỗ Anh Vũ đã xây dựng xong xuôi cơ sở hạ tầng cùng bộ máy hoạt động cơ bản cũng đã hoàn thành.

Còn Đông Hải ngân hàng thì hiện tại vẫn còn trên bản vẽ.

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Không khí giữa hai người lúc này có phần lâm vào bế tắc.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, nhìn bộ dạng tủm tỉm mỉm cười Tô Chính, Đỗ Anh Vũ hận không thể cho lão hồ ly này ăn một giày, nhưng sau cùng vẫn phải thành thành thật thật mà nói:

- Tô lão đại, ta muốn vay tiền! — QUẢNG CÁO —

*

Chuyện Đỗ tiểu tử muốn vay tiền đã nằm trong dự tính của lão Tô từ trước.

Thế nên cũng tương đối đơn giản, Tô Chính hắn mở tiền trang, khách hàng lớn như Đỗ Anh Vũ thủ tục cũng tương đối đơn giản.

Kí kết một số giấy tờ, Đỗ Anh Vũ chính thức bước vào kiếp con nợ!!

Buổi tối, Tô Chính cùng Đỗ Anh Vũ và Tô Hiến Thành cùng một chỗ dùng bữa.

Trên bàn ăn chỉ nói chuyện phiếm, không bàn công vụ, Tô Chính cũng mang cho Đỗ Anh Vũ một chút thông tin thú vị ở kinh thành.

Việc đầu tiên chính hai cuộc thi văn võ của đám thanh thiếu niên.

Quần long hội Thăng Long Kiếm Thủ ngôi đầu không ai khác chính là Dương Tự Minh, thiếu niên này một đường vô địch, phong thái không kém Dương Đoan Hoa 3 năm trước.

Cộng thêm quân công tích góp từ trận chiến tại Ma Sa động cùng xuất thân Dương gia công tử, hắn nghiễm nhiên nhảy thẳng vào Binh Bộ làm việc, đường đường chính chính trở thành nhân viên nhà nước.

Cuộc thi vào Quốc Tử Giám cũng kết thúc không lâu sau đó, thủ khoa là Nguyễn Dương, nói đến đây Tô Chính khẽ liếc nhìn Tô Hiến Thành một cái khiến hắn có phần chột dạ.

Nguyễn Dương là em họ của Tô Hiến Thành, mặc dù quan hệ giữa hai người có phần không tốt đẹp nhưng Tô Hiến Thành cũng thật lòng mừng cho hắn.

Nói đến Nguyễn thị, Tô Chính cũng âm thầm nhắc nhở Đỗ Anh Vũ một câu.

Nguyễn thị bắt đầu để ý đến Tây Xưởng!

Cái này cũng là không có cách nào, ai bảo xà phòng bán chạy như vậy, Đỗ tiểu tử muốn giấu cũng không được.

Xuề xoà cười một tiếng, Đỗ tiểu công tử thần sắc tự nhiên, không lo lắng mà đáp:

- Chuyện này ta đã sớm nghĩ đến, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, không việc gì phải lo lắng.

Tô Chính gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Bữa tối đơn giản kết thúc, Tô Hiến Thành mang theo Tô Chính cáo biệt rời đi, hai chú cháu lâu ngày không gặp, hẳn là có rất nhiều chuyện để nói, Đỗ Anh Vũ cũng không muốn xen giữa quấy rầy.

Hơn nữa một tên trung niên có gì thú vị để quấy rầy cơ chứ?

Cùng hai thị nữ của hắn vui đùa không phải làm thơm hơn sao?

Tiền tài đã về, có một số việc Đỗ Anh Vũ là có thể làm rồi.

Ở bên ngoài lều trại.

Tô gia hai chú cháu cùng nhau tản bộ dưới trăng, không khí có phần ngượng ngùng đôi chút, cả hai đều không có mở miệng nói chuyện, cho đến sau cùng, Tô Chính mới thở dài một tiếng, quay sang nhìn Tô Hiến Thành, khẻ mỉm cười rồi nói:

- Ngươi là đã trưởng thành, có những chuyện có thể tự quyết, ta cũng không muốn xen vào, ta chỉ muốn hỏi một câu, nơi này... đối với ngươi là thật tốt như vậy sao?

Tô Hiến Thành có phần bất ngờ, sau thì cười rạng rỡ, gật đầu đáp:

- Thúc phụ! Ngài không biết suốt thời gian qua ta bận rộn vô cùng, nhưng cũng vui sướng vô cùng, ở nơi này có những người cần ta, ở nơi này ta mới không mơ mơ màng màng mà sống, ở nơi này ta mới tìm thấy giá trị của mình! Thúc phụ hỏi ta nơi này có thật tốt với ta hay không sao? Ta xin trả lời không có nơi nào đối với ta tốt hơn!

Nhìn vẻ mặt thoả mãn của đứa cháu trai, lão Tô cũng không muốn nhiều lời, gật đầu một cái, thầm nhủ trong lòng.

“Có lẽ... cùng một đám người trẻ tuổi lẫn nhau phấn đấu mới thật sự phù hợp với A Thành đi”

Hai người lại tiếp tục sánh bước, thân ảnh dần dần biến mất trong màn đêm.