Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 43: Nữ vương ngài có thiếu trang sức không?



Đám người lại bắt đầu thì thầm to nhỏ, thậm chí có người lặng lẽ lên mạng kiểm tra Tuyết đầu mùa, có ý đồ tìm ra manh mối hai bộ trang phục.

Mà Mộ Chỉ Ninh đang đứng ở trong góc sân khấu đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Con khốn này múa xong rồi tại sao lại không có việc gì xảy ra chứ?

Bộ đồ đó của cô ta rõ ràng là giả mà!

Tại sao?

Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Mộ Chỉ Ninh cảm thấy vừa bị Sanh Ca lấn lướt hoàn toàn lại còn bị cướp đi sân nhà, hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này.

Cô ta chạy đến trước mặt Sanh Ca, đi xem thử rốt cuộc Sanh Ca đã dùng phép thuật gì với bộ đồ nhái hàng hiệu đó.

Vừa mới chạy đến nửa đường, còn chưa đụng được một ngón tay của Sanh Ca, bởi vì động tác kéo căng mạnh bạo của cô ta mà dây thắt lưng nối liền với xương hông đột nhiên rắc lên một tiếng!

Lúc này hiện trường không có âm nhạc, âm thanh xé rách rất lớn rất chói tai, gần như trong nháy mắt đã hấp dẫn mọi ánh mắt của mọi người.

Chờ cho Mộ Chỉ Ninh phản ứng lại, theo bản năng lấy tay che đi thì đã không còn kịp nữa rồi!

Dây thắt lưng bên hông trang phục cô ta bị rách một đường dài từ dưới cánh tay xuống đến hông, áo lót màu hồng phơi bày trước ánh đèn sân khấu, bị lộ không sót thứ gì.

Cô ta theo bản năng ngồi xổm xuống, cuộn tròn lại để che chắn bản thân mình, nhưng mà ngồi cũng không đỡ hơn là mấy, ngồi xuống rồi, dây váy bị rách còn đáng sợ hơn.

Quần lót màu hồng cũng bị người ở dưới sân khấu nhìn thấy không sót thứ gì.

Ối trời, cái này mà còn là bộ đồ hay sao!

Ngay sau đó, phía dưới phát ra tiếng cười giật gân.

Ánh mắt châm biếm và chế giễu bao vây lấy cô ta.

"Ha ha ha, nhà họ Mộ kì này chơi lớn quá mà!"

"Thật là tôi sợ hết hồn! Đường đường là cô hai nhà họ Mộ lại có thể mặc hàng giả cao cấp ở trong bữa tiệc? Còn mặc như thể hợp tình hợp lý, chỉ sợ là cô ta là người đầu tiên đi!"

"Đúng thế, còn oan uổng cho bạn gái của cậu hai Trác, ai cho cô ấy mặt mũi chứ?"

"Cười chết tôi, nhảy như hạch làm cay cả mắt thì thôi đi, còn mặc hàng nhái, đây là nhà họ Mộ coi thường chúng ta, cho rằng chúng ta đều bị mù hết hả?"

Nghi ngờ và tiếng cười nhạo báng cực kỳ sắc nhọn.

Lúc trước bởi vì lựa ý hùa theo nhà họ Mộ, những người đó tâng bốc Mộ Chỉ Ninh cao bao nhiêu thì bây giờ hận không thể giẫm đạp cô ta trong vũng bùn lầy bấy nhiêu.

Mộ Chỉ Ninh nghe thấy giọng nói dồn dập không ngừng đả kích mình, chịu không nổi mà thét lên chói tai.

Nước mắt ở hốc mắt không ngừng tuôn trào, muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác, thế mà không có một người nào thấy tội nghiệp cho cô ta.

"Không phải! Không phải như thế! Tôi làm sao có thể mặc hàng nhái! Làm sao có thể chứ!"

Cô ta vẫn cứ lắc đầu không dám tin.

Ánh mắt đột nhiên bị đèn flash chớp qua.

Cô ta theo bản năng nhìn về phía đèn flash thì nhìn thấy Sanh Ca cũng đứng ở trên sân khấu, đang cầm điện thoại chụp khoảnh khắc nhếch nhác này của cô ta.

Lại có thể chơi trò công khai chụp ảnh xấu xí của cô ta trước mặt nhiều người như vậy.

Sanh Ca đứng ở chỗ cách cô ta không đến một mét, bộ lễ phục Lưu Tiên váy trắng như tuyết trên người sáng ngời trong ánh đèn sân khấu, khí chất cao quý và kiêu ngạo, khi nhìn về phía cô ta thì khuôn mặt đang cười vẫn luôn duy trì nét kiêu ngạo lạnh lùng.

Con khốn này dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ?

Mộ Chỉ Ninh hoàn toàn bị cảnh tượng vừa rồi nuốt chửng lý trí, lập tức xong lên muốn xé xác cô: "Có phải là mày hay không? Là mày đã hại tao đúng không? Mày vì sao phải làm thế! Mày thật độc ác!"

Mắt thấy sự việc không thể cứu vãn, Mộ Kiến Đức vội vàng chào hỏi, nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao bản thân tốn ba ngàn vạn vậy mà lại mua một bộ đồ nhái của Vân Mỹ để đi lôi kéo mọi người.

Lúc này Vân Mỹ mới phản ứng lại, vội vàng dẫn theo hai nữ giúp việc đi qua.

Nhưng chờ bọn họ chạy đến, không chừng bên kia đã đánh nhau xong rồi.

Phong Ngự Niên ở dưới sân khấu nhíu mày hung ác, sải bước dài dứt khoát ngăn giữa hai người bọn họ.

Mộ Chỉ Ninh nhìn thấy anh, giống như sa mạc gặp ốc đảo.

Không màng gì hết bổ nhào trên người anh, nghẹn ngào khóc thét lại căm hận chỉ về hướng Sanh Ca: "Ngự Niên anh phải tin tưởng em, là cô ta hại em! Nhất định là cô ta! Nhà họ Mộ em tốn ba ngàn vạn mới mua được Tuyết đầu mùa, như thế nào có thể là hàng giả được, nhất định là cô ta thừa dịp em không chú ý, đánh tráo trang phục!"

Phong Ngự Niên im lặng lắng nghe, ánh mắt từ đầu đến cuối lại nhìn về phía Sanh Ca, trong ánh mắt có chút kiêng kị.

Mộ Kiến Đức chạy nhanh qua cầm lấy microphone cứu cánh: "Thực xin lỗi các vị, đêm nay tâm trạng con bé có chút không ổn, tôi sẽ bảo bà chủ dẫn về phòng để tâm trạng bình tĩnh lại rồi sẽ quay trở lại, về việc Tuyết đầu mùa hàng là giả lần này, chúng tôi cũng là trăm miệng không thể nói rõ, ba ngàn vạn thật sự đã gửi vào tài khoản của cô Z, có thể kiểm tra thông tin, nhưng vì sao lại biến thành như vậy, tôi sau đây nhất định tra rõ, cho mọi người biết được sự thật!"

Ông ta nói xong hướng về phía dưới sân khấu cúi chào, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Vân Mỹ: "Còn không mau lôi đi!"

Vân Mỹ lập tức lên tiếng nhận lời, chạy nhanh qua bảo hai người giúp việc cưỡng chế mang Mộ Chỉ Ninh lên lầu.

Mãi cho đến khi tiếng khóc của Mộ Chỉ Ninh hoàn toàn biến mất, thì âm thanh xôn xao ở dưới sân khấu mới dừng lại.

Mộ Kiến Đức nhìn lướt qua toàn bộ hội trường, trong lòng nảy sinh bất mãn với Mộ Chỉ Ninh.

Vốn tưởng rằng mang con gái ngoài giá thú về gia nhập vào gia phả là có thể cứu được Mộ thị, kết quả là mang về một tai họa!

Vừa đến đã làm ra trò cười nháo loạn lớn đến như vậy!

Ông ta thật sự là hối hận đứt ruột.

Trên sân khấu đã không còn tập trung đèn pha, đám người cũng vì bàn tán chuyện Mộ Chỉ Ninh nên không còn chú ý nhiều đến Sanh Ca.

Sanh Ca quay đầu chuẩn bị xuống sân khấu, nhưng trong một khắc lại bắt gặp được ánh mắt của một người, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi môi mỏng của Phong Ngự Niên mím chặt, cũng không biết là tức giận hay là đang nghĩ gì?

Sanh Ca bị anh nhìn đến khó chịu, nhấc tay lên nheo mắt lại, cười đùa: "Như thế nào? Sân nhà của vị hôn thê của anh bị tôi cướp, anh muốn cướp trở lại à?"

Phong Ngự Niên vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, đánh giá cô từ cao đến thấp, ánh nhìn trong mắt đột nhiên trở nên khó hiểu không rõ.

Sanh Ca không hiểu suy nghĩ trong mắt anh, cũng không có hứng thú tìm hiểu.

Đang muốn đi lại nghe anh nói: "Cô sao rồi?"

Tiếng nói trầm thấp mơ hồ mang theo một chút ý tứ quan tâm.

Sanh Ca cực kỳ không thích ứng được khi nghe anh nói như vậy.

"Tôi còn có thể có chuyện gì? Tôi thật sự rất tốt, xem xong màn biểu diễn trộm gà không được còn mất nắm gạo rất đặc sắc."

Cô nói xong, thu hồi ánh mắt đi xuống sân khấu đi tìm Trác Tinh Hỏa.

Mặc dù quay lưng đi, cô vẫn như cũ cảm nhận được phía sau có ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cô, cực kỳ quái lạ, không tự giác càng đi nhanh hơn.

...

Không có Mộ Chỉ Ninh, từ đầu đến cuối Mộ Kiến Đức lại chiêu đãi mọi người trong bữa tiệc cực kỳ chu đáo, hứng thú bàn luận của các khách tham dự cũng dần dần phai nhạt.

Dù sao còn ở địa bàn của người ta, quá không kiêng nể cũng không được.

Không đến một tiếng đồng hồ, cả bữa tiệc lấy lại được không khí hài hòa.

Bởi vì chuyện này, Trác Tinh Hỏa đã trở thành fan hâm mộ nhỏ của Sanh Ca, một đôi mắt lấp lánh nhìn cô: "Nữ vương đại nhân của em, ngài có thiếu trang sức không? Cún con vừa ngọt vừa mềm, còn nghe lời nữa, thật sự không cân nhắc qua em sao?"

Phong Ngự Niên xã giao trong đám người cách bọn họ rất gần, ánh mắt anh dường như trong nháy mắt đen đi.

Sanh Ca làm vẻ mặt ghét bỏ dùng ngón tay gõ vào đầu Trác Tinh Hỏa đang ở kề bên: "Đi sang chỗ khác chơi đi, chị đối với đứa nhóc không lấy được giấy đăng ký kết hôn như cậu không có hứng thú."

Sắc mặt Phong Ngự Niên ở cách đó không xa lại trở nên bình thường, tiếp tục cùng các giám đốc khác trò chuyện vui vẻ.

Mà Trác Tinh Hỏa cũng trong nháy mắt đã để im rồi.

Cậu tức giận hừ hai tiếng: "Em mặc kệ! Nếu tầm vài năm nữa em có thể đi đăng ký giấy, chị Sanh chị còn chưa có kết hôn, em nhất định phải cưới chị!"

Sanh Ca nhìn cậu ý chí chiến đấu sôi sục, chỉ có thể bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Thấy tình hình cuối cùng đã khống chế được, Mộ Kiến Đức bước lên sân khấu đi vào chủ đề chính, bắt đầu nghiêm túc nói: "Thật vinh dự khi hôm nay mọi người có thể đến tham gia tiệc ra mắt của con gái tôi..."

"Nhưng hôm nay thực ra ngoài việc mời mọi người chung vui, còn có một việc đối với Mộ thị mà nói rất quan trọng, muốn tuyên bố đến mọi người!"