Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 258: Boss Ngự xắn ống quần, người bán thảm giỏi nhất



Cách cái mặt nạ quỷ, Sanh Ca nhìn thấy được tính chiếm hữu mãnh liệt trong con ngươi đen láy của anh, mang một mối đe dọa giống như diều hâu, trong lòng cô bỗng chốc hồi hộp.

Kỷ Ngự Đình trực tiếp ở trước mặt tất cả những người vây đến xem, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của cô một cách thân mật.

Sau đó dùng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe được để nói: “Sanh Sanh đừng trách anh, em không chịu nghe anh giải thích, anh chỉ có thể ra hạ sách này.”

“Anh...”

Không đợi cô tiếp tục nói, đôi môi mỏng của Kỷ Ngự Đình trực tiếp sát lại gần, vô cùng chuẩn xác hôn lên cánh môi nhỏ của cô.

Sanh Ca không nhúc nhích, vốn dĩ chỉ định phối hợp với anh trước mặt tất cả mọi người, cuối cùng lại bị nụ hôn của anh khiến cho tất cả cảm xúc bị giấu vào trong, quên đi mình mà khép mắt lại, hơi thở đan xen.

Hai người ở cửa lớn của phòng tiệc, với tư thế ôm công chúa, hôn sâu.

Hiện trường trong nháy mắt vang lên những tiếng kinh hô liên tục không ngừng.

Không ít người còn cầm điện thoại chụp ảnh lại.

Bởi vì là tiệc từ thiện, còn có minh tinh được mời, hiện trường có không ít phương tiện truyền thông.

Đèn flash nhanh chóng vào vị trí, chụp lại khoảnh khắc mang tính sử thi này.

Không ít người nổi tiếng đều ghen đến chết rồi!

“Hai người họ thật ngọt ngào quá đi! Cậu Ngự thật bá đạo, thật có sức hút của bạn trai, quả là xứng đôi vừa lứa!”

“Woa! Hôn trong tư thế ôm công chúa, cũng quá lãng mạn rồi đó, hu hu, sao tôi lại không có vị hôn phu như cậu Ngự chứ!”

“Cảnh tưởng này cũng quá đẹp đi, bữa tiệc từ thiện này là để lừa chó đến để giết sao?”

“A a a! Ngưỡng mộ quá đi, xin trời cao cũng ban cho con một tình yêu ngọt ngào như thế này!”

“...”

Trác Tinh Hỏa đợi trong đại sảnh rất lâu, mãi không thấy Sanh Ca trở về từ phòng vệ sinh, cậu ra ngoài tìm cô, vừa khéo nhìn thấy một màn này.

Cậu nhìn chằm vào đôi môi đang bị Kỷ Ngự Đình hôn của Sanh Ca, suýt chút nữa thì ngất xỉu ở đó.

Mẹ nó! Không đáng làm người! Thật quá đáng!

Nhã Ca vừa đi ra từ con đường nhỏ của hoa viên, quần của cô ta bị bẩn rồi, chuẩn bị lên xe thương vụ thay bộ lễ phục khác, cũng nhìn thấy một màn ở cửa buổi tiệc.

Nhưng cô ta đứng ở trên con đường nhỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, không một ai nhìn thấy nụ cười trào phúng của cô ta.

Trong tiếng nghị luận có cả hâm mộ và đố kỵ của đám đông.

Kỷ Ngự Đình và Sanh Ca kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng.

Trên miệng Kỷ Ngự Đình còn dính son môi của Sanh Ca, vết son xinh đẹp cùng với chiếc mặt nạ quỷ màu xám bạc tạo nên một màu tương phản mạnh mẽ.

Trước mặt nhiều người như thế, Sanh Ca dùng ngón tay cái giúp anh lau đi vết son, cứu vớt hình tượng của anh.

Kỷ Ngự Đình rất hài lòng với động tác của cô, cánh tay anh ôm cô càng chặt hơn: “Đi thôi, chúng ta về nhà!”

Các phương tiện truyền thông cùng đoàn người tự giác tránh ra một con đường, tất cả những ống kính đều vây quanh hai người vang lên tiếng tách tách.

Sanh Ca không thích bị người khác vây xem một cách kì quái như thế này, cô xấu hổ vùi cả mặt vào trong lồng ngực của Kỷ Ngự Đình, có vẻ hôm nay cô đặc biệt giống một chú chim nhỏ nép vào người.

Đêm hôm đó, một loạt những tin tức nóng hổi về việc Từ Ôn ngoại tình đã bị vượt qua.

Bức ảnh Kỷ Ngự Đình và Sanh Ca trong bữa tiệc từ thiện hôn nhau ngọt ngào rất nhanh đã quét sạch các tiêu đề lớn.

Hai người được ca ngợi là cặp vợ chồng ngọt ngào nhất của hào môn.

Những fan hâm mộ thích nhan sắc và tình yêu ngọt ngào của hai người, nhanh chóng tập kết lại, dẫn đầu toàn bộ mạng xã hội kêu gọi.

Kết hôn! Kết hôn!

Mà lúc này, hai người là trung tâm của câu chuyện, vừa mới xuống xe về tới nhà họ Kỷ, người trước người sau đi vào trong biệt thự.

Kỷ Ngự Đình cúi đầu, lặng lẽ đi theo Sanh Ca vào phòng, trên mặt sớm đã không còn dáng vẻ bá đạo ở tiệc từ thiện ban nãy, đôi mắt đen lo lắng căng thẳng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô.

Sanh Ca đi vào phòng, ngồi trên giường bắt đầu nghịch điện thoại, coi người đàn ông nào đó như không khí.

Trong lòng Kỷ Ngự Đình vẫn cảm thấy có chút may mắn, ngồi sang bên cạnh giường, nhẹ nhàng đẩy cổ tay cô, bắt đầu tự mình giải thích: “Anh sai rồi, nhưng anh thật sự đã duy trì khoảng cách với cô ta rồi, khi bị em nhìn thấy, là chân cô ta bị trẹo rồi, dù sao thì cũng là bạn đồng hành nữ mà anh dẫn theo, cũng là người đại diện phát ngôn của hạng mục Rossi, là bộ mặt cho hạng mục mới của Kỷ Thị, anh cũng không thể để mặc kệ cô ta té ngã, nên mới đỡ một cái.”

Mặt Sanh Ca vẫn không có chút cảm xúc, cô vẫn ngồi xem điện thoại, hoàn toàn xem như anh không tồn tại.

Kỷ Ngự Đình tiếp tục: “Ai mà biết được cô ta thế mà lại có mưu đồ bất chính với anh, thuận thế bấu vào cánh tay anh, là anh bị cô ta chơi một vố.”

Nói xong câu này, dường như trong khoảnh khắc anh cảm nhận được sự tức giận đến từ Sanh Ca.

Anh vội vàng chuyển hướng cuộc trò chuyện: “Anh nói những điều này không phải để đùn đẩy trách nhiệm, chuyện anh đồng ý với em anh đã không làm được, là vấn đề của anh, là kỹ năng quan sát của anh vẫn chưa đủ thuần thục, anh sẽ nhanh chóng luyện đến cảnh giới, sẽ không để loại chuyện như thế này xảy ra nữa!”

“Còn nữa, hôm nay ở cửa sảnh tiệc, vẫn chưa được sự đồng ý của em mà đã hôn em, ôm em, thật sự là do em không chịu nghe anh giải thích, nhìn hai chúng ta lên tiêu đề, có thể đem lại lợi ích cho thị trường chứng khoán của hai nhà Kỷ - Lộc, em đừng giận nữa có được không?”

Sự tức giận trên người Sanh Ca không hề suy giảm, sắc mặt của cô càng ngày càng lạnh đến rợn người.

Thấy cô hoàn toàn nghe không lọt tai, trong lòng Kỷ Ngự Đình ấm ức, chán nản rũ mắt.

Xem ra là đã bị anh chọc giận không hề nhẹ, anh vốn vẫn cảm thấy may mắn, chỉ mong có thể đừng bị đánh...

Anh đứng dậy đi đến cái tủ ở đầu giường, mở ngăn kéo đầu tiên, lấy ra cây thước dày làm bằng gỗ lim bên trong ra, đưa đến bên cạnh tay của Sanh Ca.

“Này, gia pháp của em.”

Sanh Ca không nhận, Kỷ Ngự Đình dứt khoát nhét cây thước vào trong tay của cô.

“Mặc dù anh đã vứt đi hết những âu phục và găng tay bị đàn bà chạm qua, nhưng nếu trong lòng em vẫn còn vướng mắc, vậy thì lấy cái này đánh anh một trận để xả giận, cho dù có đánh phế đi hai cánh tay này của anh, anh cũng nhất định sẽ không kêu lên tiếng nào.”

Sanh Ca vẫn không nói lời nào, cô tiếp tục xem điện thoại.

Kỷ Ngự Đình yên lặng đứng đó một lúc, thấy cô không có phản ứng, anh xoay người mở tủ quần áo, lấy ra cái bàn giặt mà Sanh Ca đặt riêng cho anh, đặt lên tấm thảm bên cạnh giường.

Sau đó xắn ống quần tây lên, lộ ra hai đầu gối đầy những vết tím bầm, bị những đầu mẩu của bàn giặt hành hạ đến đầy những vết thương.

Mặc dù Sanh Ca đang xem điện thoại, nhưng dư quang vẫn âm thầm liếc nhìn mọi hành động của anh, bất chợt chú ý đến việc anh đang xắn ống quần, ánh mắt lạnh lùng theo bản năng nhìn về nơi đầu gối của anh.

Song, khi ánh mắt chạm đến vết thương trên đầu gối anh, đồng tử của Sanh Ca run lên.

Mắt thấy anh đang định quỳ xuống, Sanh Ca vươn tay ra ngăn lại.

Ý nghĩ ban đầu chính là đau lòng vì anh rồi, nhưng khi lời đến bên miệng, lại ẩn chứa sự tức giận.

“Anh xắn quần lên làm gì? Cố ý để tôi nhìn thấy đầu gối của anh, lại muốn diễn khổ nhục kế đúng không?”

Khóe môi Kỷ Ngự Đình chua xót: “Không có, anh chỉ nghĩ nếu xắn ống quần lên, thì khi quỳ sẽ càng đau hơn một chút.”

Sự tức giận của Sanh Ca càng nhiều hơn: “Thích bị hành hạ sao? Càng đau anh càng sảng khoái đúng không?”

“Không thích.”

Anh nhăn mày, đôi mắt đen vô cùng ấm ức: “Chỉ là anh cảm thấy khi em nhìn thấy anh đau như thế, sẽ có thể giải tỏa chút phẫn nộ, dù sao thì tức giận sẽ hại vào thân thể, anh mong rằng cơn thịnh nộ của em có thể dịu đi nhanh hơn một chút.”

Sanh Ca không có quá nhiều cảm xúc với những lời này của anh.

Bên tai bỗng vô duyên vô cớ vang lên câu nói mà ban ngày Nhã Ca nói ở cửa phòng làm việc của cô.

“Cô Lộc, cô không cảm thấy mình đối xử với Tổng giám đốc Kỷ rất tàn nhẫn sao? Cô thực ra chỉ yêu mỗi bản thân mình, cô đối xử với anh ấy không hề tốt...”

Từ trước đến nay, có phải cô đã ỷ vào việc Kỷ Ngự Đình nuông chiều cô vô hạn, nên vô pháp vô thiên, đay nghiến anh quá mức?

Cô thở dài, giọng điệu đã mềm mỏng đi rất nhiều: “Anh ngồi lên đi, để tôi xem vết thương ở đầu gối thế nào.”

Kỷ Ngự Đình chú ý đến sự đau lòng trong đáy mắt cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên, mặc cô kéo mình, ngồi lên bên giường để kiểm tra vết thương.

“Mới nửa tiếng thôi mà, tại sao lại bầm máu hết rồi, tối hôm qua anh không bôi thuốc sao?”