Ly Hôn Lão Ba

Chương 8



- Cậu còn định trốn ở đây đến bao giờ?

Buổi sáng trên bàn cơm, Khương Kham hỏi Lam Tư.

Tính thời gian, cậu ta ở đây cũng hơn một tháng rồi? Không cần làm việc sao?

Nghe Thải Nhi nói, hợp đồng của cậu đã hết hạn. Nhưng cho dù như thế, một đại minh tinh lớn như cậu ta thì hẳn là phải có khối lượng công việc lớn mới đúng, mỗi ngày sáng trốn ở đây đêm chạy ra ngoài làm cái gì?

Nói tới chuyện ngày trốn đêm ra này, khiến anh khó tin hơn nữa là bà xã lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, không biết khách trọ của cô thường nửa đêm trốn ra, sáng sớm hừng đông lại trở về, thật sự khiến người ta không còn gì để nói.

Việc này là buổi tối bất ngờ đó anh phát hiện ra, sau để ý liên tiếp vài ngày cũng như thế chứng tỏ rằng đây không phải là chuyện ngẫu nhiên. Thật không biết đại minh tinh này trong hồ lô bán thuốc gì?

Nhưng nói thật, qua mấy ngày ở cùng một nhà, anh phát hiện hai người bọn họ tuy sở thích không giống mà sở trường cũng không giống nhưng cá tính thì rất giống, nhất là khoản chung tình.

Ai mà đoán được, thiên vương lừng lẫy Lam Tư lại sớm có người con gái mình yêu, hơn nữa tình cảm đó suốt mười năm không đổi, quả thực cũng khá giống anh.

Cho nên, anh hùng trọng anh hùng, hai người bọn họ bất tri bất giác đã thành tri kỉ.

- Làm sao? Chê tôi phiền hay ngại tôi chướng mắt. Tôi cũng không quấy rầy vợ chồng hai người ở trong phòng làm chuyện yêu đương.

Lam Tư cười như không cười nhìn phía sau anh nói.

Nghe xong những lời anh vừa nói, Ngài Thải Nhi vừa ốp trứng xong đem tới bàn không cẩn thận mà suýt té ngã. Cô đỏ mặt, xấu hổ vội chạy về phòng bếp không ra.

- Sao cậu dám nói lung tung thế?

Khương Kham quăng hộp giấy trên bàn sang chỗ Lam Tư. Lam Tư biết rõ Thải Nhi da mặt mỏng còn dám làm thế.

Lam Tư nhanh tay lẹ mắt đón được hộp giấy, thả lại trên bàn rồi cười hì hì nói:

- Ăn ngay nói thật cũng sai?

Nói thật, đôi vợ chồng này thật sự là cũng quá ân ái, kết hôn mười năm, con cũng chín tuổi còn nhiệt tình không giảm như vậy.

Trọng điểm là hiệu quả cách âm của nhà này thực sự không tốt lắm. Hai người bọn họ tốt xấu gì cũng nên suy nghĩ tới cảm thụ của khách như anh, không cần kích thích người cô đơn như thế chứ? Thật là rất quá đáng.

- Sáng nay lúc tôi chạy thể dục, phát hiện gần đây có chó săn.

Khương Kham lườm anh một cái, nói chuyện chính cho anh.

Lam Tư nhăn mặt, sự đắc ý trên mặt nháy mắt biến mất tăm.

- Thật sao?

Khương Kham gật gật đầu:

- Tôi nghĩ người bình thường chắc sẽ không dùng máy ảnh chuyên nghiệp chụp ảnh, nhất là lúc 5h sáng, xung quanh lại chẳng có cảnh đẹp gì.

- Tôi nghĩ hẳn là không có ai tìm được chỗ này mới đúng. Lam Tư hơi đăm chiêu nói.

- Có lẽ là theo dõi cậu trở về. Khương Kham nhìn anh, không nhịn được nữa mà tò mò hỏi: - mỗi ngày nửa đêm cậu chuồn ra ngoài, sáng sớm mới về là đi đâu?

- Sao cậu biết?

- Chỉ có Thải Nhi hoàn toàn tin tưởng cậu cùng đứa trẻ con chẳng có lòng phòng bị mới không đề phòng người ngoài như cậu.

Khương Kham bĩu môi.

Lam Tư khẽ cười một tiếng:

- Cũng đúng.

- Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Đi làm hái hoa tặc.

- Hái hoa tặc? Khương Kham nhướng mày: - tôi nghĩ cậu sớm có người trong lòng?

- Đúng thế. Lam Tư buông tiếng thở dài.

- Tức là... Khương Kham trừng mắt hoài nghi nhìn anh: đóa hoa cậu hái chính là đóa hoa trong lòng cậu.

Lam Tư gật đầu.

- Vậy sao cậu còn trốn ở đây mà không tới chỗ đóa hoa của cậu?

Khương Kham không nhịn được mà oán giận, không hiểu nổi anh. Chẳng lẽ cậu ta không muốn cùng người phụ nữ mình yêu chung sống sao? Đổi lại là anh, anh đã sớm chạy qua, cần gì làm chuyện hẹn hò nửa đêm như thế.

À... nhưng nói lại, anh cùng bà xã yêu thương đã làm chuyện hẹn hò cuối tuần suốt sáu năm trời, anh có quyền gì mà nghi ngờ Lam Tư?

Cho nên, cậu ta cũng có nỗi khổ nên mới lén lút?

- Cậu vì lo lắng thân phận ngôi sao sẽ khiến cuộc sống của cô ấy trở nên phức tạp hay là lo sự tồn tại của cô ấy ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu mà lén lút như thế? Khương Kham có chút đăm chiêu nhìn anh.

- Có lẽ cậu nên hỏi vợ mình đi.

- Những lời này là có ý gì?

- Bởi vì cô ấy còn hiểu rõ đáp án hơn tôi. Người phụ nữ của tôi và vợ cậu là bạn bè hơn mười năm, những năm gần đây bọn họ vẫn duy trì liên lạc mà không cho tôi biết.

Lam Tư nói xong ngẩng đầu nhìn người còn trốn trong bếp hỏi:

- Thải Nhi, sao cậu lại đối xử với mình như thế?

Phòng bếp kia trầm tĩnh, một lát sau, Ngải Thải Nhi vẻ mặt đầy xin lỗi và bất đắc dĩ đi ra:

- Xin lỗi!

Về chuyện lừa Lam Tư, Ngài Thải Nhi không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói là đã chịu sự nhờ cậy của người, là kẻ trung gian mà thôi.

Về lý do khiến cô đồng ý với sự nhờ cậy của Tịch Uy thì rất đơn giản, trừ việc Tịch Uy đau khổ cầu xin ra, chỉ cần nhìn bây giờ Lam Tư đạt được vị trí thiên vương và ánh hào quang là rõ.

Mười năm trước, nếu cô không giúp Tịch Uy thì bây giờ, trong giới nghệ sĩ cũng sẽ không có thiên vương Lam Tư.

Mấy năm nay, nếu cô không giữ vững lời hứa với Tịch Uy thì Lam Tư nói không chừng đã trở thành ngôi sao lỗi thời bị người đời quên lãng.

Không, nói chính xác thì là, Lam Tư có khi còn chưa tỏa sáng thì đã bị vùi lấp, sẽ vì chuyện có con tư sinh mà mất đi tiền đồ sáng lạn.

Lam Tư là đại minh tinh trời sinh, năm đó cô cùng Tịch Uy vừa mới quen anh, anh dưới ánh đèn được người vỗ tay khen ngợi đã khiến cô có cảm giác này.

Cho nên, đối với quyết định năm đó của Tịch Uy, cô dù chưa đến mức cảm động lây nhưng cũng hiểu được dụng tâm lương khổ của bạn mình nên mới đáp ứng yêu cầu của Tịch Uy, giúp Tịch Uy giữ bí mật.

- Thật không nghĩ được Liên Hi lại là con của Lam Tư.

Khương Kham đến bây giờ vẫn cảm thấy khó mà tin được, khó hiểu nhất là bà xã giấu cả anh, mười năm qua không một lời nhắc tới chuyện này.

Bây giờ anh đã có thể hiểu được vì sao bà xã lại tin tưởng Lam Tư sẽ không có ý gì với mình như vậy. Vì từ đầu tới cuối cô đã biết trong lòng anh ta đã có người yêu thương, nhớ mãi không quên mối tình đầu đó.

Quan trọng nhất là, cô còn biết mối tình đầu Lam Tư nhớ mãi không quên ở đâu, nếu Lam Tư dám làm gì cô, chỉ cần một câu: “Tôi biết Tịch Uy ở đâu” thì anh ta sao còn làm gì được cô.

- Liên Hi trông có vẻ giống mẹ. Ngài Thải Nhi nói: - cũng may là như thế, nếu không, giống con chúng ta giống cha như đúc thì giấy không gói được lửa.

- Em chưa từng nói chuyện này cho anh. Anh hơi khó chịu nói.

- Em đã đồng ý với Tịch Uy là không nói cho bất kì ai biết. Hơn nữa chuyện này với anh thì có khác gì chuyện chẳng liên quan, anh vốn không thích nghe, không phải sao?

- Có liên quan đến em hoặc là chuyện em cảm thấy quan trọng anh đều sẽ nghe. Khương Kham chân thật nói.

- Em biết. Ngài Thải Nhi mỉm cười nhìn anh, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tò mò hỏi: - anh định dẫn em đi đâu?

Bởi vì chó săn canh giữ bên ngoài, Lam Tư không thể ra khỏi nhà lại muốn nói chuyện trực tiếp với Tịch Uy nên chỉ đành gọi điện thoại cho Tịch Uy tới nhà bọn họ.

Ngay từ đầu Tịch Uy còn muốn lấy cớ, nhưng Lam Tư lại uy hiếp cô, nếu cô không chịu tới thì anh sẽ tới chỗ cô, hơn nữa còn sẽ dẫn theo đám chó săn kia. Cô không có cách nào từ chối đành phải ngoan ngoãn chui đầu vào rọ.

Cho nên hai người bọn họ bây giờ ở nhà của cô

Cho nên để cho bọn họ có không gian trò chuyện, cô và Khương Kham mới đi ra ngoài.

Cho nên, cô nghĩ bọn họ ra ngoài là không có mục đích gì, đơn giản là nhường chỗ cho Lam Tư mà thôi, nhưng hình như bây giờ không phải là thế. Anh rốt cuộc muốn dẫn cô đi đâu?

- Đi xem nhà.

Ngải Thải Nhi hơi nhíu mày:

- Chuyện này không phải chúng ta đã nói rồi sao? Tạm thời không chuyển nhà.

- Anh nhớ lúc ấy là em nói anh nghe chứ chưa thực sự bàn bạc là thế.

- Nhưng anh cũng không phản đối cơ mà.

- Nhưng anh đã hỏi em vì sao, em nhớ không?

Cô gật gật đầu.

- Có nhớ em trả lời anh thế nào không?

- Em nói chỉ cần chúng ta một nhà bốn người ở cùng nhau là được rồi, không cần nhà cửa xa hoa gì, em không muốn vì mua nhà mới mà tăng áp lực kinh tế cho chúng ta.

- Cho nên trọng điểm là tiền đúng không? Em lo anh không có tiền.

- Em không lo anh không có tiền, cho dù bây giờ anh nghèo rớt mồng tơi, em cũng yêu anh. Cô đánh khẽ anh rồi liếc anh một cái.

- Anh cũng không nói là em chê anh nghèo, mà là em lo anh không đủ tiền, mua nhà rồi sẽ phải chạy vạy vất vả, em không muốn anh chịu vất vả đúng không? Khương Kham cầm tay cô, ôn nhu giải thích.

- Anh biết là tốt rồi. Cô gật gật đầu.

- Nhưng vấn đề em lo căn bản lại không phải là vấn đề. Tiền, anh có!

- Có bao nhiêu? Ba hay năm trăm vạn? Nhà ở Tân Trúc này gần đây tăng rất nhanh, cho dù là vì gần đây kinh tế đình trệ giá có giảm xuống nhưng giá nhà đất vẫn rất đắt, dăm ba trăm vạn không mua được nhà gì cả.

- Anh không nói anh chỉ có 3,5 trăm vạn.

- Cho dù anh có 6,7,8 trăm vạn, nhưng vì mua nhà mà tiêu hết tiền tiết kiệm thì em cũng không chấp nhận.

Dù sao bọn họ còn phải sống rất lâu nữa, lại còn hai cậu nhóc phải nuôi lớn, không tích trữ tiền là không được.

- Thế nếu có 6,7 trăm ngàn hay hơn triệu thì sao?

Ngải Thải Nhi nghẹn họng trân trối nhìn anh, vẻ mặt khó tin, như là bị dọa.

- Anh đang đùa đúng không? Sao anh có nhiều tiền như thế được?

Sáu năm trước, lúc bọn họ ly hôn, tài khoản ngân hàng của anh chỉ có sáu chữ số, hơn nữa, chữ số đầu tiên chỉ là 1, sao có thể trong sáu năm đã tăng lên 6,7 trăm lần, thậm chí là 1000 lần như thế? Đây vốn là chuyện không thể nào.

- Không phải. Vẻ mặt Khương Kham vẫn rất thật.

- Nhưng sao có thể? Cô lắc lắc đầu, vẫn không có cách nào tin được những lời anh nói.

- Tiền lương sáu năm cộng thêm hoa hồng và lợi nhuận từ việc chơi cổ phiếu, hơn nữa, đầu tư đúng đắn, không có gì là không thể. Một triệu là tiền mặt hiện có, anh còn có chút tiền nữa đang đầu tư cổ phiếu, công trái, nếu cần dùng đến thì có thể bán đi.

Ngải Thải Nhi không còn lời nào để nói, chỉ có thể cứng họng, ngây ra như phỗng nhìn anh.

Anh nói là thật.

Một triệu? Đó rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Cô lớn lên trong gia đình thanh bần, căn bản là không có khái niệm. Nhưng ít nhất cũng biết được, nó dùng để mua một căn nhà ở Tân Trúc thì tuyệt đối là sẽ thừa.

- Ông xã, có một căn hộ em rất thích. Cô nhanh chóng nói, nhớ tới chỗ Thanh Mộng và ông xã đang ở.

Khu đó là khu đô thị, mỗi hộ đều có kiến trúc khác nhau, diện tích đều hơn trăm mét vuông, mỗi hộ đều hơn hai ngàn vạn. Nhưng người thiết kế lại không ngờ tới cuộc khủng hoảng kinh tế khiến cho những căn hộ này khó mà bán ra, đành phải giảm giá đến một nửa.

Nghe Thanh Mộng nói, hiện giờ đi mua chính là thời cơ tốt.

Quan trọng nhất là, cô thực sự thích phong cảnh và kiến trúc ở đó.

- Ở đâu?

- Em dẫn anh đi.

Mua, mua, mua.

Ngải Thải Nhi lớn như vậy, lần đầu tiên vung một khoản tiền lớn mà mua gì đó. Tuy rằng đó là nhà ở, hơn nữa, trước đó cô cũng đã từng mua nhà ở cùng con nhưng nhà cũng chỉ một trăm vạn, so với bây giờ một ngàn bảy trăm vạn tiền mặt thì đúng là không thể so sánh.

Trời ạ, cô đột nhiên hít sâu một hơi, nhìn ngôi nhà với chùm chìa khóa trên tay, vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Ngôi nhà này diện tích hơn 100m2 còn có sân trước, sân sau, trừ những vật trang trí cùng đường đi, còn lại là một vùng cỏ xanh thật đẹp mắt.

Nhà chỉ có hai tầng, bên ngoài lát đá hoa cương có vẻ đẹp của phong cách Châu Âu, nhưng khiến cô vừa nhìn đã thích là phòng bên trái có một gian phòng nhỏ để ngắm cảnh, tường bằng thủy tinh, cửa sổ gỗ màu trắng rất đẹp.

Nơi đó có thể để phơi nắng, cùng với đặt hoa cỏ, cây cảnh, không gian đủ lớn, có thể để cây dương cầm của cô ở đó mà nhàn nhã sáng tác.

Nhà này thực sự là của bọn họ rồi sao?

Cái chìa khóa ở trên tay cô, giấy sở hữu nhà đất ở trên tay anh. Quan trọng nhất là, ông xã của cô đã đứng bên cạnh cô. Mấy ngày trước bọn họ đã tới sở hộ chính đăng kí kết hôn. Anh ôn nhu mà thâm tình nhìn cô, ý cười sủng nịnh khoát tay nói:

- Mời vào, bà chủ.

Bà chủ?

Cô hơi sửng sốt một chút. Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên là bà chủ.

Trước kia kết hôn ở cùng cha mẹ chồng, bà chủ trong nhà đương nhiên là mẹ chồng. Sau khi li hôn, cô mua một phòng nhỏ ở cùng con, là chủ nhà. Mà bây giờ, cuối cùng có thể làm bà chủ, làm bà chủ một gia đình hoàn toàn thuộc về bọn họ.

- Chúng ta cùng đi, ông xã.

Hít sâu một hơi, cô tâm tình kích động mà cầm tay ông xã, kéo tay anh cùng đi vào nhà bọn họ.

Nhà ở đã được trang hoàng thiết kế, hôm giao nhà họ đã xem. Công ty địa ốc đã làm đủ, bao gồm việc dọn dẹp, kéo nước và điện, còn kéo cả cáp mạng, phục vụ rất chu đáo.

Đẩy cửa lớn ra, đầu tiên là phòng khách rộng rãi. Kế bên phòng khách là phòng ngắm cảnh, sau đó là nhà ăn, phòng bếp, còn có một phòng cho khách, kéo cửa sau ra còn một căn phòng khách kiểu Nhật.

Tầng hai có năm phòng. Trừ phòng lớn cho chủ nhân ở, còn có một gian thư phòng nhỏ. Bên cạnh là hai căn phòng dùng chung phòng tắm, vừa vặn có thể cho hai cậu nhóc song sinh kia ở.

Còn lại phòng kia là kéo dài từ phòng ngắm cảnh lên, cô còn chưa nghĩ ra nên dùng để làm gì nhưng Khương Kham nói đã nghĩ ra phòng đó để làm gì.

- Đây là phòng con gái chúng ta.

Anh nghiêm trang nói, làm cho Ngải Thải Nhi ngây người một lúc, nhịn không được mà phì cười.

- Làm gì có con gái? Cô cười trêu anh.

- Chờ anh làm cho em mang thai, sinh ra là có.

Anh đột nhiên ôm ngang cô lên khiến cô sợ hãi kêu lớn:

- Khương Kham!

- Chúng ta đến thử xem giường thế nào? Anh khàn khàn nói vào tai cô.

Cô đỏ bừng mặt lên, đánh anh một cái:

- Em không cần, mau buông em xuống.

- Vì sao không cần?

- Vì sao cần?

- Bởi vì anh cần.

- Thế anh thì lúc nào không cần? Cô hỏi lại anh.

Anh ngây ra một lúc, xem ra là đang thật sự tự hỏi điều này khiến cô có cảm giác dở khóc dở cười.

- Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, sàn cần phải lau một lần, chăn đệm gối cũng phải đem giặt lại, dù trước khi giao nhà đã kiểm tra điện nước rồi nhưng vẫn nên kiểm tra lại lần nữa thì hơn.

Cô nhắc nhở anh:

- Cho nên nhanh thả em xuống, chúng ta còn việc phải làm.

Khương Kham nhíu nhíu mày với cô rồi lắc đầu.

- Cũng không phải tối nay sẽ chuyển vào, em cần gì vội như thế? trước cuối tuần...

- Trước cuối tuần chúng ta còn một đống việc phải làm, còn phải thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển nhà, còn phải mua thêm đồ dùng gia đình, đồ ăn, một số đồ điện, chuyện cần làm còn rất nhiều.

Cô như đứa trẻ cố tình gây sự.

- Chúng ta cũng không phải rất vội, chuyện này có thể từ từ làm, tuần này chưa làm xong thì còn tuần sau, tuần sau chưa xong còn có tuần sau nữa.

- Ông xã, đừng làm loạn nữa. Cô sắp mất kiên nhẫn.

- Bà xã, anh muốn có con gái.

Cô không biết vì sao đột nhiên lại bật ra:

- Có lẽ qua vài tháng nữa sẽ có, Lâm tiểu thư kia sẽ sinh cho anh.

Lời này vừa nói ra, không khí đột nhiên rơi vào sự yên lặng.

Khương Kham trầm mặc không nói thả cô xuống. Cô đột nhiên không biết làm sao, cũng có chút hối hận, không nghĩ mình lại nói ra câu này.

Làm sao bây giờ, nàng thực sự tin tưởng anh, hơn nữa tưởng chừng như cũng quên mất chuyện đó, vì sao đột nhiên lại nói thế? Đúng là đầu heo.

- Ông xã, em không có ý gì. Cô kéo kéo tay anh.

- Anh biết. Khương Kham mỉm cười với cô nhưng mắt không cười: - không phải có rất nhiều chuyện cần làm sao? Chúng ta bắt đầu làm đi.

Nói xong, anh nắm chặt tay cô một lúc rồi buông ra. Một mình xoay người đi xuống tầng dưới.

Lần đầu tiên bị anh bỏ lại, tâm tình Ngài Thải Nhi hơi nặng nề nhưng không có cách nào trách anh một mình xuống tầng một mà bỏ lại cô ở đây, bởi lẽ cô đúng là tự làm tự chịu.

Chán ghét, khi nãy cô bị làm sao thế, sao lại nói ra chuyện này?

Nhớ tới Lâm tiểu thư kia, tính ngày, nếu cô ta thực sự có thai, chắc cũng đã ba tháng?

Bây giờ cô ta có phải vẫn khăng khăng đứa nhỏ là con của Khương Kham không?

Nếu lời vẫn như cũ thì đứa nhỏ kia có tám, chín phần là của Khương Kham, bởi vì cô ta dám đem đứa bé đi nghiệm DNA.

Ngược lại, nếu không phải thì cô ta hẳn là nên phiền não mới đúng, bời vì cô ta nên nhanh hạ quyết tâm có nên phá thai hay không vì nếu để càng lâu thì sẽ càng bất lợi.

Suy nghĩ một chút, cô ta cũng thật đáng thương, làm sao có thể dùng phương pháp ngu xuẩn này để bức một người đàn ông kết hôn? Kết hôn với một người không yêu mình thì có gì tốt?

Cô đúng là càng nghĩ càng khó hiểu.