Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 45: Tìm được đường sống trong chỗ chết



Ôi, đầu đau quá, giống như bị ai đó đậpvào, tôi mở mắt ra, bà nó chứ, trời sao tối đen như vậy, phía dưới mơ hồ nghe tiếng nước chảy ào ào, gió rít qua người, tiếng lá cây sàn sạt bên tai, ý thức cứ mơ mơ hồ hồ. Ơ? Sao lại thế này? Tôi nhìn quanh bốnphía, tuy rằng tối không nhìn rõ lắm nhưng cảnh tượng trước mặt suýt nữa làm tôi ngất xỉu, động tác ngay sau đó là ôm chặt lấy thân cây.

Tôi hít một hơi, thấy ngực âm ỉ đau,không biết có phải xương sườn bị va chạm nên đau hay không nữa, từng đợt gió thổi tới, cành cây đung đưa, cách trước mặt tôi không xa có cái gìđó, cũng lay động theo gió, lá gan của tôi cũng theo đó mà run rẩy.

Tôi dựa sát vào thân cây. Tôi đang ở đâuđây? Dương Bình đâu? Đường Huyên xấu xa đâu? Ai có thể nói cho tôi biếtvì sao tôi lại bị lơ lửng trên cây như này? Thỉnh thoảng có hòn đá rơixuống, thật không biết dưới đó sâu bao nhiêu, bà nó chứ, rốt cuộc đây là đâu?

Gió lại thổi tới mang cảm giác man mát, nhưng lòng bàn tay tôi thì lại dâm dấp mồ hôi.

Tôi cố gắng suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng đầu óc lại không nhớ được gì, chỉ có đau nhức, tôi chỉ có thể nhớ mình đã xảy ra tranh cãi với Dương Bình và Đường Huyên ở trong xe,không phải là đôi gian phu dâm phụ đó giết tôi rồi đem phi tang đấy chứ?

“Hai người chờ đấy, chỉ cần cô nãi nãiđây có thể sống sót trở về, nhất định sẽ bắt hai người trả đủ.” Trời quá tối, ngay cả ánh trăng cũng bị mây che đi, tôi không dám động đậy, chỉbiết ôm chặt lấy thân cây.

Trương Tĩnh Chi, hãy kiên trì, chờ đếnkhi trời sáng sẽ có cách, lúc xem bói thầy còn nói mày sẽ sống hơn chínmươi tuổi cơ mà. Tôi tự khích lệ mình.

Trên người chỗ nào cũng thấy đau, đầu ócthì mơ hồ, không biết là cánh tay đau hay là chân đau, chỉ biết cố gắngkiên trì thức, nhưng đầu óc càng lúc càng nặng nề, cho đến khi trời lờmờ sáng thì tôi đã ôm thân cây nặng nề ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn,tôi từ từ mở mắt rồi nhìn xung quanh, lần này thì tôi thật sự chán nản,trên đầu, là vách đá sừng sững, phía dưới là sương khói mờ mờ không biết nông sâu đến đâu, đâu đó vang lên tiếng nước chảy, chỗ này còn cách mặt đất rất xa!

Tôi kết luận một câu về vị trí hiện tạicủa mình, hiện giờ tôi đang treo lơ lửng giữa một cây đại thụ vô danhtrên lưng chừng vách núi.

Vật trước mặt lại đong đưa theo gió, tốiqua trời tối nên không nhìn rõ, thì ra là một mảnh vải đen mắc ở thâncây, nhìn lại quần áo trên người mình không phải màu đen, vậy sao lại có miếng vải đen kia? Còn có loang lổ vết máu, trong lòng tôi thấy đauxót! Vì sao vậy?

Cảm thấy trên người mình có điểm khôngphủ hợp, tôi nhìn lại mình, trời ơi! Tôi đang mặc gì vậy? Chẳng lẽ tôiđã xuyên qua sao? Sao trên người lại mặc quần áo cổ đại thế này? Tôi đãxuyên qua thật ư? Vừa tỉnh lại đã bị thải đến nơi này rồi!

Giờ không phải là lúc suy nghĩ lung tung, cần phải nghĩ cách rời khỏi đây, trèo lên thì không thể rồi, leo xuốngthì cũng chưa chắc đã được, tôi đưa mắt quan sát thân cây vươn ra từvách đá, rễ của cây từ trong vách đá vươn dài ra, tôi cố vươn người nhìn rễ cây, rồi hét lên vui mừng, trời không tuyệt đường sống của TrươngTĩnh Chi tôi, nơi đó thế nào lại có một mỏm đá bằng phẳng, thân cây nàylại vươn tới đó.

Tôi ôm chặt thân cây, sử dụng tay chân bò tới chỗ rễ cây, được vài mét mà đối với tôi mất rất nhiều thời gian,khi chân đặt được xuống đó, tôi lập tức ngồi phịch xuống, bị treo lơlửng trên cây cảm giác thật không tồi tí nào!

Nghỉ ngơi nửa ngày, lúc đứng lên chân tôi vẫn như mềm nhũn ra, chỗ này rất cao, rộng hơn mười mét vuông, nhìn cóvẻ giống như được con người tạo ra, tôi vừa mới an tâm lại thấy lo lắng, tại sao lại như vậy, tôi làm cách nào mới có thể đi xuống được, chẳnglẽ tôi sẽ bị hãm ở đây sao?

Bụng tôi kêu ùng ục vì đói, từ lúc tỉnhlại đến giờ thần kinh tôi căng thẳng nên không có cảm giác đói, giờ thìkhông lo đến tính mạng nữa thì lập tức cơn đói kéo đến.

Haizz, Trương Tĩnh Chi ơi, chẳng lẽ màylại bị chết đói ở đây sao? Tôi ngồi đó mà thở dài, nghĩ tới n kiểu chếtcủa mình, không ngờ mình sẽ bị đói mà chết.

Nhớ lại đêm qua mình vẫn còn ôm cây cổthụ, giật mình, là cây gì vậy? Cành là xum xuê có không ít quả lớn nhỏ,màu hồng, không biết có ăn được không nữa? Nước miếng bắt đầu tiết ầmầm, lý trí nói cho tôi biết có thể loại quả đó có thể có độc, lại chưatừng nhìn thấy qua bao giờ.

Tôi cầm quả màu hồng lau lau, do dự cầm ở trong tay một chút, sau đó há miệng cắn một miếng thật to, rất giòn,giống mùi vị của táo, có vị bạc hà, nuốt xuống bụng, cảm giác mát lạnh,chẳng lo được nhiều nữa, tôi ăn ngấu nghiến mấy quả liền, cảm giác đóikhát giảm một chút, nhưng tôi vẫn không dám ăn nhiều, lẳng lặng ngồi dựa vào phiến đá, chờ đợi xem mình có xảy ra chuyện gì không.

Tôi quay đầu lại nhìn miếng vải vẫn cònmắc ở đó, trong lòng lại thấy đau đớn, tôi vội quay lại không dám nhìnnữa, con bà nó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Ước chừng hơn một tiếng trôi qua, dạ dàytôi đột nhiên nóng ran, chết rồi, quả hồng đó có độc! Tôi đưa tay mócvào họng mình, nhưng không nôn ra được gì, dạ dày càng lúc càng nóng, cả người bắt đầu nóng lên, tim tôi thấy lạnh băng, tôi thật sự phải chết ở đây sao?

Dương Bình, Đường Huyên, tôi chết cũng phải tìm hai người tính sổ! Đầu óc tôi choáng váng, thần chí bắt đầu hỗn loạn.

Tôi cảm giác cơn nóng dần dần hạ xuống,dạ dày cũng cũng nóng nữa, cả người thấy vô cùng thư thái, cơn đau ởngực cũng giảm rất nhiều, thế là tôi không chết!

Tôi ngồi xuống, lấy trong người ra quảhồng hồng còn lại để xem, đây là quả gì vậy? Muốn ăn tiếp, nhưng gan thì lại không dám nữa, may mà trong bụng không còn cảm giác đói khát, tôicất quả đó vào người, bắt đầu nghiên cứu xem mình nên thoát khỏi đâybằng cách nào.



Bị nhốt ở đây đã hơn mười ngày, lúc đầutôi còn ôm một tia hy vọng, sẽ có có người phát hiện tôi mất tích mà tìm đến đây, sau vài ngày thì tia hy vọng đó mất đi hoàn toàn, có trời mớitìm được nơi này!

Dưới vách núi là một con sông, đêm đầutiên tôi nghe mà nhận ra, nhưng ở đó lúc nào cũng có sương mù nên tôikhông biết rốt cuộc nơi này cách mặt đất là bao xa, ngày hôm sau, khiánh mặt trời chiếu rọi xuống dưới, xuyên thấu qua lớp xương mù, tôi cóthể đoán chừng nơi này sâu hơn trăm mét mới đến con sông đó, nếu cứ nhưvậy mà nhảy xuống thì không thể được, hơn mười mét nhảy xuống cũng không được, huống chi lại sâu hơn mười mét chứ!

Vách đá bốn phía cũng rất kỳ lạ, ngoạitrừ thân cây này ra, trên vách đá còn có dây leo bám vào , rồi chỉ cómột vài mảnh đá nhỏ nhô ra, căn bản không thể chịu nổi sức nặng của tôi, cách duy nhất hiện giờ là từ vách đá gỡ dây leo xuống bện thành dâythừng, sau đó buộc vào người rồi từ từ leo xuống.

Tôi bắt đầu cẩn thận gỡ dây leo từ trênvách đá xuống, sau đó bện thành một dây thừng thô ráp, nhưng dây leotrên vách đá cũng rất ít, sau hai ngày tôi dứt hết dây leo xuống cũngchỉ bện được dây thừng dài hơn mười mét thôi!

Chỉ có thể chờ, chờ đến khi chiều dài của thực vật lại sinh trưởng, chờ đến khi dây leo trên vách đá tiếp tục phát triển.

May mắn giờ là mùa hè, quả trên cây cònnhiều, kỹ xảo trèo cây của tôi càng lúc càng điêu luyện, ăn xong lại bòtrên cây để hái quả, mấy quả hồng hồng này cũng rất thần kỳ, chỉ cần ănmột quả thôi hai ba ngày sau cũng không có cảm giác đói, khát, nhưng mỗi lần ăn xong tôi lại sợ hãi, bởi vì mỗi lần ăn xong là có chuyện phátsinh, rồi tôi lại phát hiện ra cơ thể của mình từ từ có thay đổi.

Thay đổi đầu tiên chính là làn da củatôi, làn da của tôi bình thường cũng rất đẹp, nhưng hiện giờ càng lúccàng nhẵn nhụi trơn mượt, sự trơn mượt này rất kỳ lạ. Trời! Là do ăn quả hồng này sao? Không ngờ loại quả lại có tác dụng thần kỳ như vậy? Không biết ăn nó thì da mặt có hiệu quả như vậy không? Nếu sau này có thể rangoài được, cần phải nghiên cứu một chút, biết đâu tôi có thể phát minhra một loại mỹ phẩm số một ấy chứ! Biết đâu có thể kiếm bộn tiền? Tôihưng phấn mấy ngày liền, thiếu chút nữa thì quên mình đã bị kẹt ở đây.

Nhưng sự thay đổi về sau càng làm tôikhủng hoảng, các đốt ngón tay tôi bắt đầu lâm râm đau, chẳng lẽ trongquả đó có chất kích thích sinh trưởng? Tôi đã qua cái tuổi phát triển về chiều cao rồi mà, tôi càng muốn nhanh chóng thoát khỏi đây. Tôi bắt đầu mạo hiểm hơn bò đến chỗ xa hơn để bứt dây leo đằng đó rồi mang về bệndây thừng, sau đó gần như`chắc chắn dây thừng đó sắp đủ độ dài như mongmuốn rồi.

Tôi cảm giác rõ ràng bả vai tôi bắt đầuthay đổi, chân càng thon dài hơn, ngay cả tay của tôi cũng thay đổi,càng dài nhỏ hơn, tôi cố gắng không chạm vào quả đó nữa, nhưng sự đói và khát khiến tôi không thể không ăn nó, mặc dù tôi biết nó là đầu sỏ gâynên sự thay đổi trong tôi, tôi không muốn chết ở đây, tôi chỉ có thểhàng ngày điên cuồng dứt những sợi dây lo để bện thành dây thừng.

Thời tiết dần dần lạnh hơn, những quảhồng trên cây đó vẫn còn nhiều, hiện giờ trong mắt tôi thì nó không cònđáng yêu chút nào nữa.

Dây thừng đã dài hơn bảy tám mươi mét,cuối cùng tôi không thể tìm đủ dây leo nữa, tôi buộc chặt dây từng vàorễ cây, đoán chừng khá chắc chắn rồi, tôi liền cất mảnh vải màu đen vàongười, tôi đã sớm lấy nó về, không biết vì sao, chỉ biết mỗi lần nhìnđến nó là tim tôi lại đau nhói.

Tôi biết tôi phải rời khỏi đây, cho dùđường xuống chỉ có một phần trăm tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại nơinày, trước đó vài ngày, ngực của tôi càng lúc càng bằng phẳng, tuy rằngtôi không muốn tin, nhưng sự thật đã nói cho tôi biết rằng, loại quảhồng đó nhất định có chất kích thích sinh trưởng rất mạnh, cơ thể củatôi dần dần không còn là cơ thể con gái nữa…

Tôi buộc vạt áo lại, nắm lấy dây thừng,hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi leo từ vách đá xuống, không dámnhìn xuống dưới, chỉ biết nắm chặt lấy sợi dây thừng không được buôngtay…

Dây thừng đã hết, không biết khoảng cáchphía dưới là bao xa, nhưng đã không còn đường lui nữa, tôi cắn răng mộtcái, nhắm mắt lại, thả tay ra, cả người rơi thẳng xuống dưới…