Lưu Nguyệt Hàn Tinh

Chương 17: Chạy trối chết



Lưu Nguyệt theo Thiển Thiển đi vào, xa xa thấy Bóng đêm ngồi tận trong cùng, bên cạnh là một nam nhân với phong cách rất chỉnh tề. Cô nàng tựa hồ cũng thấy Lưu Nguyệt cùng Thiển Thiển, lập tức tiến lại gần cả hai, cười hì hì nói “Để ta đoán xem nào, bộ dạng mỹ mạo này hẳn là Thiển Thiển, còn mỹ nhân thanh tú bên cạnh là Lưu Nguyệt đúng không?” Thiển Thiển cũng tiến lại gần đáp “Bóng đêm ngươi đến từ hồi nào vậy? Bọn ta còn tưởng là đã đến sớm lắm rồi chứ.”

Bóng đêm xoay lại chỉ vào người nam nhân theo sau nàng nói: “Chúng ta cũng vừa tới thôi. À, hắn là Không nên.” Nói xong, liền đi qua kéo tay áo hắn: “Là ông xã của ta!” Quan hệ giữa Không nên cùng Lưu Nguyệt và Thiển Thiển bình thường khá tốt, cùng nhau chào hỏi, tìm chổ ngồi, rồi cùng bằng hữu chung quanh tán gẫu.

Được một lúc, Không độc đứng lên giới thiệu với mọi người: “Đến đây đến đây, lão đại tới rồi, chuẩn bị tiếp giá y a!” Lời này vừa nói ra, Lưu Nguyệt nhịn không được cười hì hì, tiếp giá? Xem bộ dạng Không độc quả thực đã đem Đại Thần so ngang với vua chúa ha.

Nụ cười của nàng còn chưa thu lại, một thân ảnh cao lớn liền chuyển động tới trước mắt nàng, thân mặt một bộ âu phục được cắt may vừa người, một chủ nhân vương giả khí khái ngất trời. Người kia vừa xuất hiện, không khí xung quanh liền tự nhiên yên ắng. Bởi vì sự hiện diện của y, mọi người bất giác liền đứng hình, chỉ dùng ánh mắt nhìn tổng quát y. Nguyên lai trên đời còn có loại người này, chỉ khí thế thôi cũng đủ thể áp đảo bất kì kẻ nào, trời sinh khí khái vương giả có thể dễ dàng chinh phục bất luận ai.

Tất cả mọi người có chút thất thần, mà người phản ứng mạnh mẽ nhất vẫn là Lưu Nguyệt. Thân thể nàng không tự chủ run lên bần bật, không khống chế được lấy tay che miệng, sợ chính mình sẽ hét ra tiếng. Sau khi Cô Dạ Hàn Tinhđi vào, lướt mắt nhìn chung quanh mọi người, hướng mọi người gật đầu chào một tiếng. Nhờ đó không khí xung quanh rốt cục cũng nới lỏng ít nhiều, Lưu Nguyệt thừa dịp y còn chưa chú ý tới góc chổ nàng ngồi, lặng lẽ đứng dậy, nhẹ nhàng tiến tới cửa. Sau đó nhổm nửa người, di chuyển từ từ ra cửa. Ngay lúc Lưu Nguyệt nghĩ bản thân có thể thoát khỏi hiện trường mà thần không biết quỷ không hay, thì Cô Dạ Hàn Tinhvốn đang ngồi tựa vào một bên sô pha định nghỉ ngơi, đột nhiên nghiêng đầu thấy một cô gái đang cực lực lẩn trốn. Hơi hơi nhíu mày, cứ như vậy tò mò nhìn người nọ, càng xem mày càng nhăn lại.

Lưu Nguyệt nghĩ hành động của mình đã rất cẩn thận rồi, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện. Nhưng là trực giác phụ nữ nói cho nàng biết dường như có ai đang nhìn về phía này, nàng hơi ghé mắt nhìn lại. Là y! Bị y phát hiện, nàng bất chấp mất mặt hay không mất mặt, cầm lấy bóp phóng nhanh ra khỏi phòng, chạy như điên xuống lầu. Rốt cục chạy ra khỏi cửa Y Nhân Như Nguyệt, mới dám hít sâu một ngụm. Trời ạ! Thế nào lại gặp y ở đây, đến một chút chuẩn bị đều không có.

Thời điểm Lưu Nguyệt lao ra khỏi phòng, rất nhiều người đều thấy được, thậm chí có người còn cảm thấy kỳ quái, vì cái gì mà đột ngột chạy đi như vậy. Thiển Thiển cùng Bóng đêm đều nghĩ không ra. Thiển Thiển lại càng hoài nghi hơn, bộ dạng Tiểu Nguyệt lúc chạy đi sao giống đang trốn mệnh thế?

Đáng tiếc vì đã bỏ đi nên Lưu Nguyệt không phát hiện. Sau khi nàng đi, biểu tình Cô Dạ Hàn Tinhcó chút đăm chiêu, bên miệng còn có chút thản nhiên cười cười.

Nghĩ đến chính mình vừa tránh được một kiếp Lưu Nguyệt một mình ở thành phố A tản bộ, khôi phục lại tinh thần. Đây là thành phố y đang ở, tựa hồ ngay cả không khí cũng mang theo hương vị của y. Hơi hốt hoảng, nàng bất chợt nhớ về trước đây. Nàng là lớn lên ở nước ngoài. Lúc ấy mới di dân đến California, bởi vì không hiểu tiếng Anh, cùng người bản xứ bất đồng ngôn ngữ, cũng không có ai chơi với nàng, nàng cảm thấy mình cùng Thế Giớinày không hợp nhau.

Cha mẹ tựa hồ nhìn ra bộ dáng rầu rĩ không vui của nàng. Sau đó mỉm cười nói: “Cuối tuần này cạnh nhà chúng ta sẽ có hàng xóm mới dọn tới, hơn nữa là Hoa kiều, chắc cả nhà bọn họ cũng nói tiếng hoa đấy.” Tin tức nho nhỏ đó khiến Lưu Nguyệt rất phấn chấn, nàng sẽ sớm có một người bạn đầu tiên! Ý niệm này làm nàng cứ ngó lịch đếm ngược từng ngày hàng xóm dọn tới.

Nàng vĩnh viễn quên không được ngày đó, bầu trời bất chợt u ám, tựa như sắp có một trận mưa lớn, tiết trời oi bức lợi hại. Mọi người cũng không ra khỏi nhà trong cái thời tiết này, cơ hồ ai cũng đều trốn trong phòng, chỉ có mỗi mình nàng bám dính lấy hàng rào gỗ ngoài sân, không ngừng hướng xa xa nhìn xung quanh.

Phía xa bỗng có một chiếc xe vận tải chuyển đồ đến, nàng giống như được cổ vũ, lập tức mở cửa chạy bay tới phía trước vận chuyển, tò mò nghiêng đầu nhìn bọn họ. Từ trên xe bước xuống một gã da đen to cao, bọn họ đối với nàng thân thiện cười cười, bắt đầu khiên vác mớ đồ đạt trên xe xuống. Cuối cùng từ trên xe là một cậu thiếu niên bước xuống, đầu tiên nàng thấy được mái tóc đen mền mại của y, sau đó như là cảm ứng được ánh nhìn của nàng. Cậu thiếu niên chậm rãi quay đầu lại, trên gương mặt vẫn còn vẻ ngây ngô, nhưng vẫn có điểm nghiêm nghị. Không cần nghĩ cũng biết tương lai y sẽ tuấn dật bất phàm thế nào.

Ánh mắt y và nàng chạm nhau, tim nàng bỗng đập rộn lên, sau đó có chút ngây ngốc cười chào hỏi “Xin chào!” Hơn nữa ngày, y không có đáp lời, chính là tầm mắt lẳng lặng dừng lại trên người nàng. nàng bắt đầu cảm thấy có chút bất an, đúng lúc này, hắn thản nhiên hướng nàng gật gật đầu, sau đó xoay người sang những người đang khiên đồ.

Nàng, ngây ngốc đứng ở tại chỗ, trong lòng chỉ có một ý niệm, y nghe hiểu được những gì nàng nói!

Lúc này, lại có một chiếc xe khác dừng lại. Từ trên xe có hai vợ chồng bước xuống, đôi vợ chồng kia liếc mắt một cái liền thấy nàng đang đứng ngây trên đường, mỉm cười tiêu sái bước tới, nhẹ nhàng nói với nàng: “Là Lưu Nguyệt đúng không? Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy a!” Nàng có chút không hiểu nhìn bọn họ, lễ phép trả lời “Chào cô chú!” Còn không kịp hỏi bọn họ, hai vị như thế nào biết ta.

Cha mẹ Lưu Nguyệt đã từ trong phòng bước ra, bọn họ phi thường vui vẻ chào đáp lại, thân thiết bắt chuyện. Lưu Nguyệt một lát sau mới hiểu được, thì ra bọn họ đã quen biết từ trước. Hèn chi ba mẹ nàng lại biết thời gian cả nhà họ chuyển tới đây.

Lưu Nguyệt không để ý tới mấy ông bố bà mẹ đang nói chuyện, chỉ tò mò tiến đến những người đang vội vã khiêng đồ vào nhà, cũng giúp đỡ mang vát một ít. Đang đem thứ này thứ kia vào trong phòng, thì may mắn gặp cậu thiếu niên đi ra. Cậu thiếu niên thản nhiên liếc nàng một cái, đối với nàng lễ phép gật gật đầu. Lưu Nguyệt có chút tò mò nghĩ, hắn vì sao lại không nói chuyện?

Chờ đồ đạt chuyển vào hết, cha mẹ Lưu Nguyệt cũng tiến lại phụ dọn dẹp. Cha mẹ hai nhà ở chung phi thường hòa hợp, nhìn ra được bọn họ thật sự là bằng hữu lâu năm. Dọn dẹp xong, bọn họ vào nhà bếp bắt tay làm bữa tối.

Lưu Nguyệt còn nhỏ nên không giúp được gì, đành ngồi ở phòng khách xem tivi chờ. Đồng thời còn có y, y vẫn không nói gì, đang nhìn chằm chằm vào tivi. Lưu Nguyệt nhìn trong TV đang chíu phim mỹ, ngôn ngữ không thông, cũng xem không hiểu họ nói gì, liền ngó khiêng xung quanh. Kết quả nhìn nhìn, lại không tự chủ được dừng ở trên người y. Nàng còn cẩn thận nghiên cứu y, cuối cùng không thể không thừa nhận y lớn lên hẳn sẽ rất đẹp a.

Tựa hồ chịu không nổi ánh mắt của nàng, hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “Nhìn cái gì?” Hắn thanh âm trầm thấp du dương, Lưu Nguyệt càng thêm choáng váng, không ngờ giọng nói lại hay như vậy! Sau đó mới ý thức được nàng đã ngây ngốc nhìn y từ nãy tới giờ, mặt liền đỏ lên, nàng lắc đầu hỏi hắn, “Trông ngươi rất đẹp, ách…… Không phải, ta muốn hỏi tên ngươi là gì?” Người kia vẫn tỏ vẻ lãnh đạm như không quan tâm khiến Lưu Nguyệt tưởng y không có phản ứng. Bất chợt âm thanh truyền tới “Hiệp Hàm, ngươi có thể gọi ta là Hàm.”

Lúc ấy nàng chỉ biết từ hôm đó, cái tên Hiệp Hàm đã khắc sâu trong lòng nàng. Vào năm đó, lần đầu tiên trong đời nàng động tâm.

Âm thanh thắng gấp thảm thiết dọa Lưu Nguyệt nhảy dựng lên. Lúc này mới biết bản thân lo nghĩ ngợi, như thế nào lại đi ra giữa đường. Tài xế ló đầu ra mắng: “Không muốn sống nữa hả!” Lưu Nguyệt cảm thấy có lỗi hướng hắn giải thích, sau đó tài xế mới hùng hùng hổ hổ rời đi. Lưu Nguyệt không dám mơ màng nữa, liền đón xe về nhà. Đặt mông xuống chăn, đem mớ suy nghĩ linh tinh trong đầu dằn xuống.

Buổi tối Thiển Thiển trở về, việc đầu tiên chính là hỏi Lưu Nguyệt, sao lại từ trong nhà hàng chạy trốn biệt. Lưu Nguyệt đành phải giấu sự hoảng loạn đi, nói trong trường đột nhiên có chuyện, cho nên mới chạy về. Thiển Thiển hoài nghi nhìn nàng: “Trường học có việc ngươi cũng đâu cần chạy trối chết như vậy?” Lưu Nguyệt đành phải cười nói sang chuyện khác “Sao giờ mới trở về? Họp mặt không phải tới trưa là xong sao?” Lần này đến lượt Thiển Thiển nhăn nhó, Lưu Nguyệt đoán ra được chọc ghẹo: “Có phải hay không cùng Không độc ra ngoài hẹn hò?” Thiển Thiển nghe thế liền mặt đỏ, gật gật đầu nói, “Ân, họp mặt xong bọn ta liền cùng nhau đi chơi, hắn vừa tiễn ta về.”

Lưu Nguyệt líu cả lưỡi, tốc độ của Không độc huynh thật nhanh a. Xem ra không bao lâu nữa phải sửa cách xưng hô kêu hắn bằng anh rễ a.