Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 3 - Chương 17



Khó có dịp được thưởng thức ngự thiện, được mở rộng tầm mắt, mười di nương của Đan Hoành tranh thủ hỏi tên gọi các món ăn cùng gia vị nêm nếm, lão cha Đan Hoành trợn tròn mắt nhìn Đan Hoành cùng Hoàng đế, mẫu nương của Đan Hoành nhìn Đan Hổ như vậy liền gắp cho lão chút món ăn đặt vào bát muốn lão ăn.

Ngồi tại ghế chủ vị, Hoàng đế nói với toàn Đan gia cứ tự nhiên, không cần khách khí.

Đan Hoành ngồi nơi này thật giống như đang ngồi trên đống lửa, hắn muốn đứng lên lại sợ Hoàng đế lải nhải, muốn ăn thì thấy thức ăn cách hắn quá xa, vốn định gọi cung nhân mang lại gần đây, thế nhưng Đan Hoành nhìn một vòng khắp các di nương cùng phụ mẫu, thấy bọn họ ăn như lang thôn hổ yết, liền buông đũa xuống, bữa cơm này vốn là để khoản đãi bọn họ, các món ăn cũng giống như thường ngày, vầy hà tất phải cùng tranh với bọn họ? Không bằng đợi bọn họ đi về, hắn sẽ ăn sau.

Hoàng đế thấy Đan Hoành vốn thường ngày ăn uống rất tốt nay lại buông đũa, liền lo lắng hỏi.

“Hoành nhi sao lại không ăn? Trẫm nói Ngự thư phòng làm toàn những món ngươi thích a.”

“Không thấy ngươi đang ngồi đối diện một đám lang hổ sao? Ta ăn? Ngươi chẳng phải cũng không đụng đũa mấy sao?”

“Trẫm không đói bụng a.” Lúc này một đĩa tôm he hấp vừa được bưng lên, theo lệ cũ, đều là để Hoàng đế trước tiên nếm thử, sau đó nếu Hoàng đế không nếm hoặc không thích mới chuyển cho những người khác.

Hoàng đế biết Đan Hoành thích ăn tôm, nhưng ngại lột vỏ phiền phức, khiến tay dính đầy mỡ, Đan Hoành liền không ăn, ngại phiền phức, Hoàng đế ra lệnh đặt đĩa tôm trên bàn, tự tay mình lột vỏ tôm, chấm gia vị, đưa tới miệng Đan Hoành, Đan Hoành đối với mĩ vị được dâng lên tận miệng, nếu hắn không ăn thì thật không có đạo lí.

Đan Hoành ngậm lấy miếng thịt tôm, thỏa mãn nhai, một giọt gia vị theo thịt tôm chảy xuống ngón tay Hoàng đế, Đan Hoành nhanh miệng lẹ mắt vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Hoàng đế sủng nịch nói: “Cẩn thận không dây vào người ngươi”.

Đan Hổ trừng mắt nhìn một màn vừa rồi, lại nói, thật không hiểu con hắn có biện pháp gì lại khiến Hoàng đế có thể dễ bảo như vậy, đáng tiếc a, cho dù đó là Hoàng đế, thì vẫn là nam nhân, cho dù là công chúa, mang tính cách kiêu kì của công chúa, vẫn có thể cho lão tôn tử a, xem ra không thể trông cậy vào đâu được nữa, ai dám đoạt nam nhân của Hoàng đế? Đan lão gia nhắm mắt làm nga, cắm cúi ăn lấy ăn để vừa ăn vừa nghĩ mấy sự kì quái.

Lộc nhung, đuôi hổ, lẩu rùa, gà tần nhân sâm, còn có rượu thuốc đại bổ, toàn thứ bổ thận tráng dương, Đan Hổ nghĩ nghĩ một lúc liền biết nhi tử hiếu thuận, biết mấy lão bà nói hắn tìm cơ hội bồi bổ cho lão, Ai! Hài tử a! Ngươi nào biết rằng cha ngươi đã già rồi, ăn cái này tuy khí lực được bồi bổ, nhưng lâm trận cũng không thể kéo dài. (lâm trận ở đâu thì chư vị tự hỉu a T__T)

Hoàng đế nhìn một chút mấy món ăn trên bàn liền biết là ai phá rối.

Hoàng đế nhìn về phía Tiểu Tuyền Tử, Tiểu Tuyền Tử hiểu ý vội vã lui xuống phân phó kẻ dưới, Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn lại Đan Hoành bổ thận tráng dương, một bát lại một bát đổ vào bụng, xem ra y đã cảnh báo chậm mất rồi.

Đan lão gia vẻ mặt ủ rũ xuất cung, sau khi Đan gia rời cung, Đan Hoành mới chợt hiểu những gì ban nãy cha hắn nói.

“Nhi a, Hoàng đế cho dù tốt thì chung quy vẫn là Hoàng đế, y không những có tam cung lục viện, còn có chín hoàng tử, chín công chúa, ngươi cùng y một chỗ thì thế nào? Ngay tới một cái thân phận cũng không có, chẳng lẽ ngươi tính sau này làm Quốc sư sao? Tốt nhất là tìm cách lưu lại con nối dõi đi, đó là một loại bảo hiểm đi, ít ra khi về già còn có người chăm sóc”.

Đan Hoành nhớ tới Huyền Cơ đạo sĩ từng nói hắn có mệnh làm hoàng hậu, cùng Hoàng đế long phượng bên nhau vô cùng đẹp đôi, thế nhưng lão đạo sĩ cũng chưa từng nói với hắn rắng hắn có hoàng hậu mệnh chứng tỏ hắn vĩnh viễn được sủng ái, hoàng hậu sau khi già còn có thể bị tống vào lãnh cung, huống chi là một nam nhân, muốn sau này giống các phi tử dựa vào con cũng không có khả năng, càng nghĩ hắn lại càng sợ, lẽ nào sau này của hắn chính là như vậy sao? Hắn nhớ Hoàng đế cũng chưa từng hứa hẹn gì với hắn, yêu một người có thể đảm bảo yêu suốt trăm năm?

“Aaaaaaaaa! Mau chuẩn bị nước, ta muốn tắm”, Đan Hoành sai người chuẩn bị một đại mộc dũng, sau khi đuổi hết hạ nhân ra ngoài liền cởi bỏ quần áo vào trong dục dũng, thu mình trong nước, nước không có lạnh, không thể khiến hắn bảo trì thanh tỉnh, Đan Hoành liền bước khỏi dục dũng, dội nước lạnh lên người.

Hoàng đế sau khi Đan gia rời đi, liền trở về Ngự thư phòng bận rộn một hồi, nhìn sắc trời đã tối, vì vậy tìm Ngự y đưa y một ít dược hạ hỏa, tuy rằng trưa nay Đan Hoành ăn không nhiều lắm, nhưng trong đó toàn là món ăn bộ thận tráng dương, Hoàng đế đi tới trước cửa phòng Đan Hoành, liền nghe thấy tiếng ào ào dội nước, Hoàng đế vốn định đứng ngoài chờ một chút, đợi hắn tắm xong rồi mới đi vào, thế nhưng lại thấy từng dũng, từng dũng nước lạnh được mang vào, không thấy người bên trong gọi mang nước nóng, lại gần còn nghe thấy thanh âm a a kêu to của Đan Hoành, liền cảm thấy có chuyện không ổn. Cho các cung nhân lui, tự mình đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Đan Hoành từng dũng từng dũng nước lạnh dội lên người, thân thể đứng trong gió lạnh không ngừng run rẩy mà hắn hoàn toàn không có ý ngừng lại.

Hoàng đế đau lòng quát to một tiếng: “ Hoành nhi, ngươi làm cái gì vậy?” Hoàng đế đoạt gáo nước lạnh trên tay Đan Hoành, lấy từ giường một chiếc chăn khoác lên người hắn, đem thân thể hắn mang tới giường, bỏ đi quần áo ướt sũng, sau đó bỏ đi tấm chăn đã ướt nước, dùng thân thể chính mình làm ấm hắn.

“Tiểu Tuyền Tử, ngươi tiến vào cho trẫm”

Tiểu Tuyền Tử đứng ngoài cửa nhìn sợ tới ngây người, lấy chăn chiếu mới trong tủ mang tới bên giường, hòng mong trì hoãn, rồi mới hỏi: “Hoàng thượng có muốn gọi ngự y?”

“Không cần đâu, ta chỉ là muốn thanh tỉnh một chút, chút nước này không đông lạnh ta được”.

Từ khi nhìn thấy Hoàng đế, đây là câu đầu tiên Đan Hoành nói.

Tiểu Tuyền Tử theo ánh mắt ra hiệu của Hoàng đế, lui ra ngoài.

Hoàng đế ôm Đan Hoành tiến vào trong chăn, cố gắng dùng nhiệt độ chính mình sưởi ấm cho hắn.

Vuốt vuốt tấm lưng lạnh của Đan Hoành, Hoàng đế vô hạn yêu thương .

Y cởi bỏ y phục, thân thủ ôm lấy Đan Hoành, cảm nhận được thân thể hắn đã ấm lên, mới lần đầu tiên dùng ngữ điệu nghiêm khắc đối hắn nói:

“Ngươi tổn hại chính mình chính là tổn hại trẫm!”

Đan Hoành sửng sốt một chốc, sau đó mới hắc hắc nở nụ cười.

“Lần đầu tiên ta thấy ngươi uy nghiêm như vậy”.

“Ngươi còn cười? Ngươi vừa dọa trẫm kinh sợ có biết không?” Hoàng đế dùng miệng hôn lên đôi môi trắng bệch của Đan Hoành, cử chỉ vô vàn yêu thương cùng thương tiếc.