Lưu Manh Đại Đế

Chương 301: Đấu giá



Địa phương tổ chức hội đấu giá chính là một toà công trình kiến trúc bề thế nằm ở vị trí đắc địa trên đảo Nam Du.

Khi đám người Võ Thiện Nhân đến nơi thì đã thấy bên trong tụ tập rất đông người. Trong đó phần lớn đều là linh giả có tu vi hàng Vương Cấp, Thánh Cấp, thậm chí ngay cả Thần Cấp cường giả cũng xuất hiện mấy người.

Võ Thiện Nhân tranh thủ đảo một vòng quan sát muốn tìm kiếm đội ngũ của Thánh Viện nhưng không thấy.

Vì Văn Khánh thân phận đặc thù nên được Vũ Thần Điện ưu ái chuẩn bị sẵn một căn phòng riêng biệt. Ngồi ở vị trí này có thể quan sát toàn bộ diễn biến trong hội đấu giá. Đặc biệt là căn phòng còn được bày bố cấm chế lợi hại ngăn cản thần thức từ bên ngoài quét vào.

Lúc này, không khí chung quanh vô cùng náo nhiệt. Dường như ai nấy đều rất hưng phấn và mong chờ các vật phẩm sắp sửa được mang ra đấu giá.

Văn Khánh bỗng chỉ tay về phía sân khấu trung tâm rồi nói với mọi người: “Vật phẩm đem ra đấu giá không chỉ của Vũ Thần Điện mà còn có không ít đến từ quan khách. Nếu đấu giá thành công Vũ Thần Điện sẽ thu phí một thành giá trị.”

Nghe Văn Khánh giải thích, Võ Thiện Nhân trong lòng chợt động, tò mò hỏi: “Vật phẩm đấu giá cần có tiêu chuẩn gì đặc biệt hay chăng?”

Văn Khánh cười đáp: “Vật phẩm muốn lên sàn chỉ cần thông qua giám định sẽ lập tức được liệt vào danh sách đấu giá. Có điều, yêu cầu về phẩm chất cũng rất khắt khe.”

Suy nghĩ một chút Võ Thiện Nhân liền lấy từ trong người ra một bình ngọc nói: “Ta có ba viên linh đan này, Khánh huynh thử hỏi xem có thể cho lên sàn đấu giá được không?”

Văn Khánh mở nắp bình xem thử, quả nhiên là ba viên linh đan tứ phẩm nhưng không thể nhận ra công dụng của nó.

Hắn gượng gạo nói: “Chỉ là linh đan tứ phẩm, ta e rằng khó mà thông qua giám định.”

Linh đan tứ phẩm giá trị không quá cao, thông thường giá cả chỉ dao động từ hai mươi ngàn cho đến trăm ngàn linh thạch. Nếu là linh đan ngũ phẩm sau khi được lôi kiếp tẩy luyện thì giá trị mới tăng mạnh, có viên lên đến vài chục triệu linh thạch.

Võ Thiện Nhân cười tủm tỉm bảo: “Đây là Định Nhan Đan. Tuy chỉ là tứ phẩm linh đan, đối với tu vi cảnh giới không có tác dụng nhưng lại có thể giúp người sử dụng bảo trì được nhan sắc vĩnh viễn. Nếu là phàm nhân nuốt vào sẽ có thêm công dụng kéo dài trăm năm tuổi thọ.”

Nghe hắn quảng cáo, Văn Khánh ngạc nhiên: “Còn có loại linh đan thần kỳ vậy sao? Ta từng nghe đến Mỹ Nhan Đan có thể phục hồi lại dung nhan bị huỷ hoại mà thôi. Về chuyện định nhan… Thiện Nhân huynh khẳng định chắc chắn chứ?”

Hiểu được nghi vấn trong lòng hắn, Võ Thiện Nhân liền thản nhiên nói: “Đây chính là đan dược bí truyền do sư phụ ta sáng tạo. Mấy ngàn năm trước Thu Thuỷ tỷ từng dùng qua Định Nhan Đan. Diện mạo mà các ngươi thấy hôm nay chính là diện mạo thật của tỷ ấy.”

Đám người Văn Khánh cảm thấy thật không thể tin nổi. Về tu vi của Thu Thuỷ bọn hắn đã sớm rõ ràng, chính là Thần Cấp cường giả. Trước giờ bọn hắn còn cho rằng nàng ta sử dụng linh thuật biến ảo dung mạo.

Văn Khánh vui vẻ bảo: “Nếu đúng như lời Thiện Nhân huynh nói ta nghĩ sẽ có nhiều người ra giá tranh đoạt.”

Nói là vậy nhưng Văn Khánh cũng không quá hi vọng. Nếu là linh đan giúp tăng trưởng tu vi thì nhất định sẽ được hoan nghênh, còn loại công dụng đặc thù như Định Nhan Đan thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Lập tức, Văn Khánh bèn cầm bình ngọc cùng Minh Đạt thống lĩnh đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn ba người. Thu Thuỷ từng sử dụng qua Định Nhan Đan nên không quá quan tâm. Còn Thanh Tú lại đứng ngồi không yên, mấy lần mấp máy định mở miệng nhưng cố nhịn lại.

Nhan sắc đối với nữ nhân chính là một điểm chí mạng. Vì nguyên nhân đó nên Võ Thiện Nhân rất tự tin về Định Nhan Đan.

Trông bộ dáng đáng yêu của nàng, Võ Thiện Nhân liền lấy ra thêm một bình ngọc cười bảo: “Thanh Tú, ở đây ta còn một viên Định Nhan Đan, tặng cho muội!”

Thanh Tú sắc mặt phớt hồng, vội vàng nhận lấy rồi lí nhí đáp: “Cám ơn Thiện Nhân ca ca!”

Ngồi một lát, Văn Khánh đã quay lại, vừa bước vào đã cười ha hả thông báo: “Thiện Nhân huynh đệ! Mấy vị chấp sự giám định không ngờ lại rất hứng thú với Định Nhan Đan, bọn họ còn nói sẽ tận lực đấu giá cao nhất.”

Đúng thời điểm này bỗng nổi lên một hồi tiên nhạc êm tai.

Sân khấu trung tâm xuất hiện một nữ nhân ngoại hình xinh đẹp mang y phục của Vũ Thần Điện, khí tức Thần Cấp sơ kỳ không chút thu liễm mà bá đạo toả ra.

Đợi tiếng nhạc kết thúc, nàng ta cất giọng ngắn gọn: “Chào mừng chư vị quan khánh! Ta là Thanh Nguyệt, phụ trách chủ trì buổi đấu giá đêm nay. Ngay bây giờ các vật phẩm đấu giá sẽ lập tức được mang lên.”

Không để mọi người chờ đợi thêm, từ bên dưới đã mang lên một thanh đao màu tím, thân đao sáng như nước, khí tức toả ra vô cùng sắc bén.

“Thanh Tử Đao này là một kiện linh bảo trung đẳng. Giá khởi điểm mười lăm triệu linh thạch, mỗi lần báo giá không được thấp hơn một trăm ngàn.”

Sau lời giới thiệu của Thanh Nguyệt, lập tức phía bên dưới liền có người đứng ra báo giá.

“Mười sáu triệu linh thạch.”

“Mười sáu triệu năm trăm ngàn linh thạch.”

“Mười bảy triệu linh thạch.”

“Mười bảy triệu hai trăm ngàn linh thạch.”

“Mười tám triệu linh thạch.”

Bỗng ở căn phòng số mười hai, một tiếng hừ lạnh truyền ra: “Ba mươi triệu linh thạch.”

Nghe thấy âm thanh này, Võ Thiện Nhân cảm thấy có chút quen thuộc, rất nhanh đã nhận ra chính là giọng điệu phách lối của Văn Phê, gã thiếu chủ đảo Hòn Ông mà bọn họ vừa chạm mặt hồi sáng.

Mặc dù không thể dùng thần thức quét vào bên trong căn phòng nhưng dưới khán đài có không ít người nhận ra giọng của Văn Phê, một vài kẻ còn bí mật bàn tán.

“Người vừa ra giá chính là Văn Phê, thiếu chủ đảo Hòn Ông.”

“Đảo Hòn Ông chuyên tu đao pháp, thảo nào mà hắn lại vung tay rộng rãi như vậy.”

“Ngồi trong mấy căn phòng kia đều là các thế lực lớn, xem ra thanh Tử Đao này chúng ta khó mà tranh đoạt rồi.”

“Hừ! Thiếu chủ đảo Hòn Ông thì đã sao? Ở đây là buổi đấu giá công bằng của Vũ Thần Điện, cho hắn mười lá gan cũng không dám làm loạn.”

Quả nhiên liền có một vị khách đưa ra báo giá: “Ba mươi mốt triệu linh thạch.”

Âm thanh kiêu ngạo của Văn Phê lại vang lên: “Bốn mươi triệu linh thạch.”

Vị khách kia không chịu từ bỏ, tiếp tục báo giá: “Bốn mươi hai triệu linh thạch.”

Lại nghe Văn Phê hét giá: “Năm mươi triệu linh thạch.”

Có vẻ như bốn mươi hai triệu linh thạch đã là cực hạn của vị khách quan kia, sau mấy lần đắn đo cuối cùng cũng nhẫn nhịn không tiếp tục báo giá nữa.

Cuối cùng thanh Tử Đao đã được Văn Phê ở căn phòng số mười hai mua thành công với mức giá năm mươi triệu linh thạch.

Đứng trên sân khấu, sắc mặt Thanh Nguyệt thoáng động, dường như mức giá này khiến nàng hài lòng.

Trước màn vung tiền như rác đó, Võ Thiện Nhân cảm thấy vô cùng kinh hãi. Hắn còn cho rằng doanh thu tám triệu mỗi tháng của Vạn Hoa Lầu đã là rất khủng bố nhưng nếu đặt ở nơi này coi bộ chẳng đáng nhắc tới. Tổng tài sản hắn gom góp bấy lâu hiện cũng chỉ có khoảng chừng hơn ba mươi triệu linh thạch mà thôi.

Sau đó, lần lượt các vật phẩm được đưa lên đấu giá, giá trị thấp nhất cũng lên đến mười mấy triệu linh thạch. Đáng chú ý có một viên lục phẩm linh đan được lôi kiếp tẩy luyện năm lần được bán với giá ba trăm tám mươi triệu linh thạch, còn có một kiện trung đẳng linh bảo cường hoá bậc bảy được bán với giá chín trăm triệu linh thạch.

Càng về sau không khí của buổi đấu giá càng trở lên náo nhiệt.

Không ít vật phẩm cao cấp xuất hiện khiến Võ Thiện Nhân động tâm nhưng đáng tiếc túi tiền của hắn quá thấp nên khó mà ra tay giành giật.

Bỗng nhiên Thanh Nguyệt mỉm cười nói: “Kế tiếp đây là ba viên linh đan tứ phẩm đặc biệt, do một vị khách quan ký gửi đấu giá.”