Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 31



Người giúp việc cầm chìakhóa dự phòng tới mở cửa, Lệ Trọng Mưu đi vào liền thấy Đồng Đồng đã đeo túi sách trên lưng, một tay còn ôm con heo đất mang từ nhà đến, nhìnđến Lệ Trọng Mưu, nước mắt tuôn xuống như mưa: “Con muốn về nhà!”

Lệ Trọng Mưu không thể quát con, Đồng Đồng sắp dừng khóc, nhưng vẫn đòi mẹ.

Má Trần đau lòng thay anh, “Cậu chủ, làm thế nào bây giờ?”

Lệ Trọng Mưu nhìn má Trần đang ôm thằng bé, anh bước ra khỏi phòng, cảm giác thiếu vắng chiếm trọn trái tim.

Lúc xuống lầu hai, ngangqua phòng dành cho khách, cửa khép hờ, có ngọn đèn từ khe cửa trút ra,biết là không có khả năng nhưng anh vẫn bước đến.

Đẩy cửa, bên trong cóngười, tim anh thắt lại. Đến gần, hóa ra là người giúp việc đang làmsạch thảm. Nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, cô ấy cả kinh, lập tức đóng máy hútbụi, cung kính cúi đầu: “Cậu chủ!”

Cô có chút khiếp ý, nhìnsắc mặt anh không tốt lắm, lại thấy hình như anh cười một cái, khôngbiết có phải hay không, anh khoát tay nói: “Cô ra ngoài đi.”

Người giúp việc cẩn thận lui ra, Lệ Trọng Mưu đi đến bên giường. Thân thể rệu rã, anh nằm xuống.

Người đó chỉ ở lại gianphòng này đúng ba tháng, cuối cùng cũng đi mất rồi. Anh nâng tay chemắt. Màn đêm buông xuống nơi đây, anh không thể không thừa nhận, chínhanh đang khao khát có cô.

Mở điện thoại, anh gọicho Ngô Đồng. Nhịp tim dao động nhanh đến mức không chịu theo khống chếcủa mình, anh nắm chặt tay vịn hành lang, chờ đợi âm giày vò lòng người, một tiếng, một tiếng đâm vào tai. Điện thoại reo khá lâu mới có gườibắt máy, đối phương nói: “Hello?”

**********************************

Đầu dây không có lên tiếng trả lời, Hướng Tá lại hỏi một lần: “Hello?”

Đợi mãi bên kia mới mở miệng, là âm thanh lạnh như băng: “Cô ấy ở cùng cậu?”

Hướng Tá cảm thấy có chút không hiểu, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, đưa di động đến trướcmắt, anh mơ hồ phát hiện: A, cầm nhầm di động rồi.

Đẩy đẩy thân thể mềm mại trong ngực: “Baby, điện thoại của em.”

Ngô Đồng nhăn mặt nhănmũi, vung tay lên, đẩy tay Hướng ra xa, Hướng Tá giận dỗi nhéo mũi cô,cô hé miệng thở, anh cúi đầu hôn cô rồi mới buông tha. Tiếp tục ngheđiện thoại, chỉ nghe đối phương lạnh lùng hỏi: “Các người ở đâu?”

Ở đâu? Anh say quên mất tiêu rồi…

Hướng Tá búng tay giữakhông trung, nhân viên khéo léo bước tới. Anh ném di động cho nhân viên: “Này… Nói cho anh ta biết, nơi này, là, đâu…”

Lệ Trọng Mưu cũng bựcmình lái xe rời đi, trong ga-ra có hai chiếc Ferrari chủ tịch tặng, anhlái xe ra khỏi, cửa cuốn lên, thân xe đỏ tươi như lao ra từ trong lònglửa. Dưới bóng đêm mịt mùng, chẳng biết từ lúc nào phanh lại, bánh xesát xuống mặt đường kêu vang dừng trước cửa Lan quế phường.

Theo địa chỉ của nhânviên kia nói, còn chưa đến tận cửa, anh đã thấy một đôi nam nữ thân thểdính vào nhau, liêu xa liêu xiêu bước ra.

Ánh đèn nê-ông chiếu lên gương mặt anh.

Từ xa, Lệ Trọng Mưu thấyngười phụ nữ có má lúm đồng tiền xinh đẹp, anh không biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả tâm trạng mình lúc này.

Người trong ngực Hướng Tá say khướt, bước đi chậm rì rì, đáng tiếc chính anh anh còn không chốngđỡ nổi, suýt chút nữa thì cả hai cùng ngã xuống đất. May thay, có đôitay mạnh mẽ tiến tới giúp, đỡ lấy tay anh.

“Cảm… Cảm ơn…”

Hướng Tá vỗ vỗ vai người đó, đối phương nhích sang, cướp đi người phụ nữ trong ngực anh chỉ trong chớp mắt.

Cái người này, sao lại giật mất người phụ nữ của anh chứ. Hướng Tá giận dữ ngước nhìn.

“Anh hai …”

Rượu chưa đủ làm anh saymèm nhưng lời nói vô tình đã thốt ra. Cơn gió lạnh thổi tới khiến anhtỉnh hẳn. Không phải anh cố ý muốn che dấu thân phận của mình và LệTrọng Mưu.

Hướng Tá định mở miệng nói chuyện, Lệ Trọng Mưu đã ôm Ngô Đồng rời đi. Đột nhiên anh nói: “Đợi đã!”

Không ngờ Lệ Trọng Mưu dừng lại thật.

Nhưng Lệ Trọng Mưu dừnglại, không phải vì câu nói của Hướng Tá, mà vì anh thấy rõ, môi cô hơisưng. Hai cánh môi căng mọng, đỏ ửng mê hoặc –

Lệ Trọng Mưu bực mình quay đầu nhìn Hướng Tá: “Cậu làm gì cô ấy?”

Hướng Tá nghe không rõlắm, chỉ biết Lệ Trọng Mưu định đưa Ngô Đồng đi: “Căn cứ luật phápHongKong XX, điều lệ XX, chương XX, điều XX, cưỡng ép người khác khingười đó không đồng ý…”

Lệ Trọng Mưu nghiến răng, vung tay hướng đến gò má Hướng Tá. Cú đấm tạo nên âm thanh nặng nề, lời Hướng Tá còn chưa dứt, anh đã chúng chiêu ngã xuống đất.

Lệ Trọng Mưu cử động cáckhớp ngón tay đau nhức, cúi đầu nhìn về phía Hướng Tá, thản nhiên nói:“Tôi không ngại để cậu tặng thêm một tội danh nữa đâu.”

Phải tốn chút sức mới kéo được người phụ nữ say như chết này lên xe, anh gạt số, đạp chân ga,quẹo qua khúc cua, nhanh chóng rời khỏi.

Chiếc xe lao vun vút trong gió, rẽ sang đường khác, thân thể Ngô Đồng ngủ say không biết gì nghiêng sang, tựa đầu lên vai anh.

Lệ Trọng Mưu liếc quagương chiếu hậu nhìn cô, haizzz, cái người này, đúng là chả thèm để ý gì cả, lên xe của ai cũng không cần biết. Nếu anh không đến… Anh khôngmuốn nghĩ nữa!

Cô được đằng chân lânđằng đầu, bàn tay kéo kéo cánh tay anh, cách lớp áo sơ mi, khuôn mặtnóng bừng của cô cọ vào da thịt anh, “Anh biết không…”

Cô lảm nhảm gì đó trong lúc say, Lệ Trọng Mưu cũng không để tâm lắm, anh trả lời: “Cái gì?”

Cô cau mày lắc đầu: “Tôi không nói nữa, à, anh… anh lại định hôn tôi chứ gì?”

Từ “lại” kia như con dao găm thẳng vào tim Lệ Trọng Mưu, cô xem anh là ai? Hướng Tá?

Lệ Trọng Mưu trầm tư,thấy cô yếu ớt, anh không còn cách nào khác. Chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ,nhưng cô an vị ở đây, ôm chặt cánh tay anh, còn khiêu khích “điểm mấuchốt” nào đó.

Cô lúc này không thể đểcho Đồng Đồng nhìn thấy được. Lệ Trọng Mưu lo lắng nếu để thằng bé thấycô say thế này… Đành phải đưa cô đến căn nhà ở CBD của mình.

***********************************

Anh gọi điện cho Đồng Đồng.

Cô nằm trên chiếc giườngto lớn của anh, hương vị vô cùng ngọt ngào, ga giường tối màu làm nổibật làn da nõn nà. Mọi thứ khiến anh thấy thật mâu thuẫn.

“Mẹ con ngủ rồi, mai ba đưa mẹ về nhé, được không?”

Đồng Đồng không muốn đánh thức mẹ, thằng bé hạ giọng thì thầm: “Mẹ mệt lắm ạ? Thế ba không cần gọi mẹ dậy đâu.”

“Đúng vậy, mẹ con rất mệt.”

Lệ Trọng Mưu thấy anh chẳng gạt thằng bé chút nào, rõ ràng là cô mệt suốt đêm nay còn gì, mệt ở bên cạnh đàn ông.

Cơ thể cô nóng rực, cựckì khó chịu. Cơ thể anh mát lạnh, cô vô thức ôm lấy tay anh không chịubuông. Lệ Trọng Mưu nhíu mày, nghĩ: Làm gì đây? Đang ngủ mà cũng muốnquấy nhiễu người khác sao? Không chịu buông tha anh à?

Lúc cô hô hấp, hai cánhmôi hồng nhuận mở ra khép vào. Lệ Trọng Mưu cảm thấy không khí tại chỗnày không chỉ có nhiệt độ cơ thể cô nữa. Tự nhiên, tay anh đưa ra, vuốtve thân thể Ngô Đồng…