Lưu Kim Tuế Nguyệt

Chương 1-2



Từ xưa đến nay Vụ Ẩn Sơn là một nơi cư trú mờ ảo, nhưng lại chưa từng có tiên thần yêu tinh tới nghỉ chân tại chốn này, mãi cho đến một cành, một canh ngưu* có vẻ hàm hậu đi tới chân núi này, phát hiện ngọn núi này rất dư thừa linh khí, ngay lập tức, canh ngưu liền quyết định ở lại chỗn này.

_canh ngưu: canh ngưu.

Đang muốn lên núi, chợt thấy xa xa lại có một cỗ linh khí tới gần, canh ngưu quay đầu lại, chỉ thấy một hắc xà cỡ cổ tay đang ngẩng đầu phun cái lưỡi, dọc theo mảnh đất đầy cỏ xanh biếc bò tới.

Canh ngưu cẩn trọng nhìn nhìn: tốt lắm, nơi hắc xá kia đi qua, hoa cỏ vẫn tiên diễm như cũ, chứng minh đây không phải là độc xà, đương nhiên, cũng mới có thể là con xà này không phát ra khí độc mà thôi.

Hắc xà trừơn tới bên người canh ngưu, ánh mắt đen bóng vòng vo chuyển, sau đó giương đầu lên cao cao, rất cao ngạo nói: ” Địa bàn này là xà đại gia phát hiện trước, đầu canh ngưu ngươi cút ra một bên mà đi, đại gia có thể tha cho tánh mạng của ngươi.” (=]]])

Hắc xà này rõ ràng là đang trợn tròn mắt nói nói dối, bất quá canh ngưu cũng không tức giận, chỉ nhấc chân lên đi lên núi, một bên nói: “Hắc xà, chủng loài ngươi thấp, ta là ngưu, ngươi là xà, đừng nói ta không phải là ”đại gia”*, cho dù ta có, sao cũng không tới phiên ngươi.”

_ở đây bạn ngưu chơi chữ đó, đại gia cũng có nghĩa là ông cụ.

Hắc xà sửng sốt một chút, lập tức đã bị chọc giận, giương đầu, phun lưỡi ra, cả giận nói: “Ngươi đầu ngưu xấu xa này, nói cái gì đó? Xà đại… hừ hừ, tộc nhân của xà gia gia đều do khí thiên địa linh tú mà sinh, dù có đui, cũng sẽ không đi kết bè cùng ngưu tộc các ngươi, càng miễn bàn sinh hạ hậu đại*. Ngươi đừng ở đó chảnh chọe.”

_hậu đại: con cháu đời sinh.

Hắn vừa dứt lời, canh ngưu liền nhẹ nhàng run thân mình, ngay sau đó, một người mặc tiểu mỹ nhân sa y màu vàng nhạc liền ra hiện tại trước mặt hắc xà, hắn thản nhiên nở nụ cười một cái, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta cũng thực may mắn, nếu tộc nhân của ta phải lưu lạc đến đi nghe theo một con rắn, hắn nhất định sẽ tông từơng tự sát.”

Hắc xà tức giận đến cả người run rẩy, hắn vừa mới đắc đạo, tìm đã hơn một năm mới tìm được một nơi lý tưởng như vậy,còn đang hy vọng chỉ có một mình mình ở trong này một ngàn năm thể thành tiên, nào nghĩ đến lại gặp một con trâu miệng lữơi lợi hại chiếm hết tiện nghi như vậy ở chân núi. Chớ quên hắn là hắc xà tinh, miệng mồm độc địa khắp xà tộc vô địch thủ a, sao có thể cho một đầu ngưu dốt nát áp chế.

Hắc xà tinh giận từ trong lòng, “Oạch” một cái liền nhảy lên rồi bò tới phía trước, đang muốn phát huy bản sắc độc miệng, liền gặp hoàng ngưu nở một nụ cười thực ôn ôn hòa hòa, sau đó cúi người nhẹ giọng nói: “Ngươi nói, ta đẹp không?” TBD: ác!! mỹ nhân kế hay tự tin!!

Nụ cười kia rất ôn hòa, làm cho hắc xà tinh không tự chủ được nhớ tới mẫu thân của mình, hắn ngơ ngác gật gật đầu, nhưng lập tức liền phục hồi tinh thần lại, giơ chân giận dữ nói: “Nha xí, đừng tưởng rằng ngươi đẹp, phàm là yêu tinh đều mạo mỹ, xà tộc chúng ta lại trong số các nhân tài kiệt xuất này, thối đầu ngưu ngươi, đừng chảnh chọe.” Nói xong, xà tinh cũng quay tròn xoay người, biến thành một tuyệt đại giai nhân xinh xinh đẹp đẹp vô cùng.

“Ngu ngốc, ngươi còn chưa hiểu? Pháp lực của ngươi kém ta rất nhiều, muốn cùng ta tranh đỉnh núi này, ngươi là tuyệt đối không có phần thắng.” Hoàng ngưu hừ một tiếng, tiếp tục đi lên núi. Mà hắc xà lại khiếp sợ vì lời hắn nói, trách không được… Trách không được hắn vừa mới nghĩ tới mẫu thân của mình, nguyên lai là đầu ngưu này sử dụng dụ thuật.

Khi xà quá đáng, thật sự là khi xà quá đáng a. Hắc xà tinh hắn đắc ý nhất là dụ thuật này, nhưng dụ thuật của đầu hoàng ngưu còn cao hơn mình ữa, dung mạo hắn mỹ lệ như thế, lại có thể làm cho người ta liên tưởng tới chí thân* tối từ ái ôn nhu nhất thế gian, này… Đây quả thực chẳng khác nào tát vào mặt hắc xà hắn một cái.

_chí thân: người thân trong gia đình.

Hắc xà tức giận cũng không đếm xỉa đến pháp lực canh ngưu cao hơn mình, bước xa một bước đuổi theo, sao đó lại té lăn thật mạnh trên đất. Nguyên lai hắn quá mức phẫn nộ, đã quên mình đã biến thành người, cũng đã quên tuy rằng hắn có thể biến thành người, nhưng chưa học cách đi đừơng như nhân loại.

Chuyện sống trên núi của một ngưu một xà liền kết thúc như vậy, bất quá Vụ Ẩn Sơn rất lớn, trên đỉnh núi có vô số sơn động, hai con yêu tinh mạnh ai nấy tu, thật cũng có thể nước giếng không phạm nước sông. Nếu xem nhẹ chuyện sáng sớm chạng vạng* mỗi ngày xà tinh kia đều ở trước cửa động của mình lớn tiếng khiêu khích, năm tháng tu luyện như vậy thực khiến ngưu tinh vừa lòng.

_ chạng vạng: hoàng hôn.

Kỳ thật tính tình Ngưu ngưu luôn bình thản như nước, trừ bỏ bội phục tinh thần bám riết không tha của hắc xà kia, hắn một chút cũng chưa đem ngôn ngữ khiêu khích thô tục khó nghe này cho vào trong tai, một con yêu tinh muốn tu luyện, nếu ngay cả chút lòng hiếu thắng ấy cũng không thể tiêu trừ, còn đàm tu đạo thành tiên gì nữa.

Thời gian lâu, xà tinh đại khái là nổi giận, mỗi ngày cố định hai lần khiêu khích biến thành một lần, dần dần ngay cả một lần kia cũng không có. Ngưu ngưu hoàn toàn tới được thời kỳ yên tĩnh tinh thân, vì thế thiết cái kết giới, tự bắt đầu bế quan tu luyện, hắn thực tự tin, chỉ bằng con hắc xà kia, dù tu luyện một trăm năm nữa cũng phá không được kết giới này.

Xuân đi thu đến, trong nháy mắt, một năm trôi qua, ngày ngưu ngưu bế quan chấm dứt. Tu vi lại tiến xa rất nhiều, kết quả bế quan này khiến hắn thực vừa lòng. Khi bước thong thả ra khỏi động phủ, chỉ thấy chim hót hoa thơm khắp trên núi, khiến người ta vui vẻ thoải mái, điều này làm cho hắn càng thêm khoái trá.

Chậm rãi bước đi thong thả xuống núi, liền nhớ tới hắc xà kia, cũng không biết hắn tu luyện như thế nào, lấy tính tình yêu nghiệt kia của hắn, hẳn là sẽ không cảm thấy tịch mịch đi, hắn có bản lĩnh tìm niềm vui cho mình.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe xa xa truyền đến giọng khắc khẩu: “Con thỏ lưu manh, ngươi vì cái gì tiểu trước cửa nhà ta? Nói cho ngươi biết bao nhiêu lần, bản dương không phải dễ chọc, có phải bản dương không phát uy, ngươi sẽ đem ta trở thành mèo bệnh hay không?”