Lưỡng Thế Hoa

Quyển 4 - Chương 35



Nhưng trước khi có được câu trả lời của Đông Ngô, sứgiả của Hứa Xương đã đến.

Tin tức được mang đến làm cho người ta vô cùng kinhngạc: Ngụy vương biết chuyện tôi bị đưa đến Thục, đem ra ngàn vàng để đổi lấytôi. Ngàn vàng cũng không hiếm lạ, hiếm lạ chính là điều kiện thứ hai bọn họđưa ra___một bức thư kết minh.

Nhất định là chủ ý của Tư Mã Ý, tôi gần như có thểtưởng tượng ra cảnh hắn vừa cười mỉm chi suy xét vừa đùa nghịch mấy món phụtùng trên người, vừa tự nói:

“Dù sao nàng ta cũng đã rời đi, cũng không cần phảigiữ hòa bình vì Giang Đông. Chỉ cần đơn giản mang nàng trở về, trên đường diệtkhẩu, lại liên hợp với Thục cùng nhau diệt đi Ngô. Quả thật là một mũi tên bắnhai con nhạn nha!”

Người này vừa thông minh mà vừa vô lại, cũng không hềtự cho mình là quân tử, cho nên hắn tương đối nguy hiểm. Cũng thật kỳ quái là,so với cái gọi là “nhân nghĩa”, tôi ngược lại càng thích hắn trắng trợn nhưvậy, hoàn toàn không thèm che giấu sự thâm hiểm.

Lại qua hai ngày, sứ giả Ngô cũng đi đến Thành Đô.

Có lẽ là lời nhắn của tôi nhờ Lạc Thống truyền lại cóhiệu quả, có lẽ Tôn Quyền vốn là người như vậy, hắn một chữ cũng không nói đếnchuyện cắt đất, thay vào đó là một điều kiện cũng cần phải hy sinh rất lớn nhưvậy: hắn nguyện đưa con trưởng đến Thục, xưng thần với Thục để đổi lấy tôi trởvề.

Chờ đến khi Lưu Bị triệu kiến tôi, bước vào trongtriều, trước mặt hắn đồng thời đặt thư của Ngụy cùng Ngô, hắn ra vẻ đắc ý nhìntôi.

“Ngươi đoán xem, trẫm sẽ đáp ứng yêu cầu của ai?” Hắncười đắc ý hỏi tôi.

Tôi im lặng không nói. Thật ra trong lòng tôi vẫn cóchút khẩn trương, nhưng cũng không phải vì số phận của bản thân mình.

Gia Cát Lượng đứng một bên yên tĩnh nhìn tôi, trongánh mắt dường như có chút thương hại khó phân rõ. Nhưng tôi lại căm hận loạithương hại này. Rất nhiều năm trước, trước cuộc chiến Xích Bích, tôi cũng từngbắt gặp vẻ thương hại này trong mắt hắn. Cho dù sau này Giang Đông cũng khôngsuy sụp như trong suy nghĩ của bọn hắn, nhưng bọn hắn lại làm ra loại việc nhưcường đạo, cướp đi Kinh Châu, dùng lời nói độc như rắn rết mê hoặc Tôn Quyền,cũng gián tiếp gây ra bi kịch của Chu Du. Nếu năm đó nắm Kinh Châu trong tay,có lẽ Chu Du đã có thể bình định Tây Xuyên sớm. Như vậy thiên hạ hôm nay thuộcvề ai, còn chưa biết được.

—— tôi thừa nhận tôi có chút cực đoan. Ngô Thục vốnnên là một nhà. Thế nhưng giữa hai bên vẫn luôn tồn tại ngăn cách. Có lẽ đâychính là số mệnh.

“Nghe nói, ngươi có thể tiên đoán tương lai đúngkhông?” thanh âm tò mò của Lưu Bị cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi ngẩng đầu, cóchút mờ mịt nhìn hắn.

Hắn cũng không thèm để ý xem tôi trả lời hay không,chỉ là cười lạnh nói: “Vậy ngươi hãy tính vận mệnh cho trẫm đi. Nếu trẫm vừalòng, sẽ đồng ý điều kiện của Đông Ngô, thả ngươi trở về.”

Tôi nhìn Gia Cát Lượng. Y khẽ gật đầu. Tôi đột nhiêncó chút mỏi mệt. Hay là cứ làm theo ý của y, dỗ Lưu Bị vui vẻ một chút ? Nếu cứdây dưa như thế, ngoài việc khoe võ mồm ra thì còn có ý nghĩa gì đâu?

Bốn phía mọi người đều đang hứng thú đánh giá tôi,dưới ánh mắt của bọn họ, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật giống thú diễn tròtrong đoàn xiếc. Nếu thật sự dưới những ánh mắt như thế, bịa đặt một ít câu nóia dua lấy lòng đổi lấy tự do của bản thân, chỉ sợ sau này ngay cả bản thân cũngkhông thể tha thứ cho mình.

Khi tôi còn đang do dự như vậy, chợt có một người từcửa bên đại sảnh bước ra, nhìn Lưu Bị, muốn nói lại thôi.

Lưu Bị liền đi qua, theo người nọ vào sảnh trong. Mộtlát sau, phía đại sảnh trong kia đột nhiên truyền ra một tiếng khóc—— đau đớn!

Quần thần nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.Gia Cát Lượng bước nhanh qua đó. Sau đó tiếng khóc bên trong ngày càng lớn, nhưthế bi thống, hoàn toàn không giống âm thanh phát ra từ một hoàng đế.

Qua một lúc lâu như cả thế kỷ, Lưu Bị bước nhanh đira, trên gương mặt đau thương loang lổ nước mắt. Gia Cát Lượng đi theo phía sauhắn, có chút bất an muốn dìu cánh tay hắn, Lưu Bị lại không thèm để ý. Chỉ làbước nhanh lên long tọa, ánh mắt cực kỳ giận dữ gắt gao nhìn chằm chằm tôi.Trên mặt hắn nước mắt dần dần khô đi, phẫn nộ trong mắt lại càng ngày càng đậm.

Tôi nhất thời còn chưa nghĩ được đã xảy ra chuyện gì,chỉ nhìn hắn không rõ.

Hắn bước lên hai bước, cầm lấy bức thư sứ giả Ngô mangđến, “xoẹt xoẹt” xé tan thành mảnh vụn.

“Không có khả năng hòa, ” hắn dùng thanh âm lạnh nhưbăng nói, “Trẫm cùng Đông Ngô, không đội chung trời.”

Gia Cát Lượng lại nắm lấy tay áo hắn, lại bị hắn lậptức bỏ ra. Hắn chỉ ngón tay run run vào mặt tôi, giận dữ nói:

“Gian tế Giang Đông các ngươi, giết chết ngự đệ của ta!”

Tôi đã hiểu. Thì ra Trương Phi đã chết. Một ngày nàyluôn sẽ đến. Nhưng không ngờ lại đến không khéo như vậy.

Tôi chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Trương tướng quân vềtrời, ta cũng rất tiếc. Nhưng việc này, tuyệt đối không phải do Đông Ngô gâyra.”

“Ngươi thì biết cái gì!” Lưu Bị bùng nổ cơn giận nói,“Rõ ràng là gian tế Giang Đông các ngươi mang theo đầu hắn trở về!”

Đây thật sự là bị oan, tôi cười khổ trong lòng, nhưngvẫn như trước bình tĩnh nói: “Hoàng thúc sao không điều tra rõ ràng một chút?Có thể chỉ là quân sĩ bình thường gây ra, bởi vì sợ bị xử phạt mới chạy đếnGiang Đông? Hay là —— căn bản đây chính là âm mưu của Tào Ngụy?”

Khi nói như vây, tôi đột nhiên nhớ đến, có lẽ thật sựlà âm mưu. Nếu là Tư Mã Ý gây ra, cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng Lưu Bị lại nghe không vào.

“Binh sĩ bình thường gây ra? Đã là quân Thục, chẳng lẽlại mưu hại chủ soái? Ngươi muốn làm ô nhục anh danh của nghĩa đệ ta sao? Bọnchó Ngô các ngươi không ngờ lại âm hiểm đến thế!”

“Có lẽ hỏi lại rõ ràng được không? Ta tin Ngô chúa sẽnhanh chóng mang đầu hai kẻ tội nhân này trả về.” Miễn cưỡng đè nén cảm giáckhó chịu khi bị gọi là “chó Ngô”, tôi cố gắng khuyên giải một lần cuối cùng.

“Không cần hỏi! Trẫm muốn ngự giá thân chinh, giếtsạch bọn chó Ngô! Báo thù cho hai vị ngự đệ của trẫm!” Hắn ngẩng mặt lên trờibi phẫn thét to.

Lời vừa nói ra, bọn thuộc hạ đều ngẩn người. Trên mặtGia Cát Lượng cũng hiện ra vẻ bất an. Y nhìn Lưu Bị, muốn nói lại thôi.

“Hoàng thúc sao lại chấp mê như thế?” Tôi cười lạnhnói, “Tướng quân vừa mới chết. Người mà hai vị tướng quân Quan Trương đã giếtnhiều không đếm xuể, chỉ duy độc bọn họ là không thể bị giết sao? Đã lấy đi,luôn luôn phải trả lại.”

Cho dù giọng điệu của tôi cũng không mấy ôn hòa, nhưngtôi cũng là có ý tốt. Nếu hắn có thể bỏ đi ý nghĩ “Ngự giá thân chinh” trongđầu, liền có thể tránh được một kiếp.

Nhưng hiển nhiên, lòng tốt lại không được báo đáp.

“Trẫm nhất định dồn hết lực lượng cả nước, giết sạchchó Ngô!” Hắn lần thứ ba nói đến hai chữ mà tôi vô cùng căm ghét. Sở dĩ cămghét, là vì hắn không chỉ mắng tôi, ngay cả Tôn Quyền, Chu Du, Cam Ninh, Lỗ Túccùng với —— Lục Nghị, hắn đều mắng hết.

“Bệ hạ…” Gia Cát Lượng đi đến bên cạnh hắn, lần thứ bakéo lấy tay áo hắn, lo lắng nói, “Thần nghĩ rằng, việc báo thù, đừng nên nônnóng nhất thời. Nay phía bắc có giặc Tào, bốn phương chưa yên —— “

“Chẳng lẽ cả ngươi cũng không hiểu trẫm?” Lưu Bị vẫnkiên quyết phẩy tay, trên gương mặt đau hương lại bắt đầu nổi lên nước mắt phẫnnộ, “Ngự đệ từ lúc kết nghĩa vườn đào đến nay, vẫn luôn theo trẫm phiêu bạtkhắp nơi, bây giờ lại bị bọn chó Ngô làm hại. Thù sâu như biển, cho dù khôngcần thiên hạ, sao có thể nào không báo? Ngươi muốn ngăn cản trẫm, đó là bấtkính với ngự đệ đã mất!”

Gia Cát Lượng thu tay, xoay người sang chỗ khác. Trongnháy mắt y xoay người, tôi phát hiện ở trên mặt y một tia u oán. Chút u oán nàychỉ thoáng qua trong giây lát, đúng lúc bị tôi thu vào trong mắt.

Phải rồi, hắn đối với y vừa có khách khí, vừa tônkính, nói gì nghe nấy, nhưng y trước sau chỉ là quân sư tướng quân, là thừatướng của Lưu Bị. Trong những người có chung hồi ức với hắn, có thể làm cho hắnmài mòn bớt đi những góc cạnh theo năm tháng mà vẫn giữ lại được tia nhiệt tìnhsau cùng, không hề có y.

“Bệ hạ, ” Gia Cát Lượng lui về cách xa hơn hắn mộtchút, cúi lạy thật thấp, khẩn thiết nói , “Nếu bệ hạ thật muốn phạt Ngô, xincho thần thay bệ hạ chinh phạt.”

Lưu Bị có chút ngạc nhiên nhìn y, ánh mắt lăng lăng,dường như đang do dự. Mà trong lòng tôi trầm xuống, không thể để y đi.

Tôi khẽ cười.

Tiếng cười làm kinh động hai người bọn họ, Lưu Bị quayđầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tôi:

“Chuyện tới lúc này, ngươi còn cười được sao?”

“Lấy tài năng của Gia Cát đại nhân, chỉ sợ không làmthần tử của ngài lâu.” Tôi cười nhạt.

Đã không có hy vọng hòa bình, mười hai năm trước bọnhọ ở bên tai Tôn Quyền từng nói qua mấy lời độc như rắn rết này, bây giờ tôitrả lại đầy đủ.

“Ngươi có ý gì?” Lưu Bị lớn tiếng, trừng mắt nhìn tôi.

“Bệ hạ, nàng đang châm ngòi, đừng nghe lời nàng!” GiaCát Lượng vội vàng ngăn cản tôi nói, nhưng Lưu Bị ngoảnh mặt làm ngơ.

“Nói.” Hắn hung tợn nhìn tôi, trong mắt có cái gì đóđang run rẩy vì sợ hãi.

“Hoàng thúc, ta đúng là đang châm ngòi ngài cùng GiaCát đại nhân,” tôi vô cùng rộng rãi nói, “Bởi vì ta thật sự sợ rằng Gia Cát đạinhân sẽ thay ngài phạt Ngô. Gia Cát đại nhân phạt Ngô, Ngô tất sẽ bại; nhưngnếu ngài thân chinh, chắc chắn sẽ bại vào tay Ngô. Vì vậy ta muốn châm ngòi cácngười, để ngài không cho y có cơ hội thống lĩnh quân cả nước. Bởi vì ta chorằng, Gia Cát đại nhân tài hoa hơn hẳn ngài.”

Khi tôi nói lời này, Gia Cát Lượng luôn luôn ở phíasau Lưu Bị vội vàng ngăn không để hắn nghe tôi nói. Nhưng khi tôi nói xong lờicuối cùng, y ngược lại rất bình tĩnh. Y nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái, khôngcần phải nhiều lời nữa. Y là người đủ thông minh, có lẽ trong mắt y lúc này, bikịch của trận chiến này đã được định rồi. Cho dù có nói thêm gì nữa, cũng là vôích.

—— tôi cũng không phải cao minh hơn y, cũng như nămđó, người ở bên tai Tôn Quyền nói sợ rằng Chu Du sẽ không làm thần tử của hắnlâu, cũng không hẳn là cao minh hơn Công Cẩn. Chỉ là cụm từ “công cao lấn chủ”như vậy, trăm ngàn năm qua đều không thể phá vỡ số mệnh làm cho quân vương sợhãi.

Lưu Bị ánh mắt thâm sâu nhìn gần tôi, thật lâu sau,lại miễn cưỡng cười rộ lên:

“Trẫm sẽ không trúng kế châm ngòi của ngươi, cho tớibây giờ trẫm cũng chưa từng hoài nghi lòng trung thành của Khổng Minh. Chỉ làgiờ đây trẫm nhất định phải tự tay mình báo thù rửa hận. Nhưng không phải vìlời nói của ngươi.”

Lời này nói lại giống như chưa nói. Nếu vừa rồi khiGia Cát Lượng đưa ra ý muốn thay hắn xuất chinh, hắn không có do dự, có lẽ càngcó thể đáng tin hơn một chút. Tôi cười nhạt, cũng không thèm bắt bẻ hắn.

“Nếu tâm ý bệ hạ đã như thế, vậy cho phép thần cáolui, chuẩn bị giúp bệ hạ.”

Lưu Bị gật gật đầu, Gia Cát Lượng liền khom người cáolui. Y lại khôi phục vẻ bình tĩnh cùng trang trọng. So với Lưu Bị, y lại cànggiống một quân vương hơn.

—— tôi hoài nghi lời nói độc địa này chưa hẳn có thểthương tổn y, cũng như năm đó có hại nhưng không thể thương tổn đến Công Cẩn.Nhưng chỉ cần có thể động chạm đến Lưu Bị, vậy là đủ.

Y cứ như vậy lui ra ngoài. Còn lại Lưu Bị đứng ở nơiđó, lạnh lùng liếc xéo tôi.

“Ngươi nói xem, trẫm nên cho ngươi chết kiểu nào?”

Lòng tôi trầm xuống, trận kiếp nạn này hình như làmsao cũng không thể thoát được. Nhưng nếu bản thân không có khả năng khống chế,vậy thì không cần nghĩ nhiều nữa. Tôi chỉ nhàn nhạt nói:

“Tùy ngài thôi.”

“Trẫm cho ngươi một cơ hội, ” hắn lạnh lùng nói,“Ngươi tiếp tục đoán mạng giúp trẫm. Nếu tốt, có lẽ trẫm sau khi bình định Ngô,tâm tình tốt, sẽ tha cho ngươi tội chết.”

Có lẽ đều cảm thấy hôm nay cho dù thế nào tôi cũng sẽbị xử quyết, nghe lời nói đó, quần thần xung quanh thế nhưng xôn xao cảlên.”Còn không quỳ tạ ơn ?!” Có người lớn tiếng quát tôi như thế.

Tôi đứng nơi đó, nghe mấy câu quát gọi ngu xuẩn này,chán ghét trong lòng lại dần dâng lên.

Tôi lạnh lùng nhìn Lưu Bị, chậm rãi mở miệng:

“Hoàng thúc, ngài là người bất phàm…”

Trên mặt hắn dần nổi lên ý cười, vẻ mặt cũng dịu đichút ít.

“Lúc ngài còn trẻ tuổi, thanh danh ‘Nhân nghĩa’ truyềnxa bốn biển; ngài giỏi về dùng người, tướng lĩnh văn võ dưới tay, đều là ngườikỳ tài lại thề sống chết nguyện trung thành với ngài; ngài ý chí kiên định, chodù chìm nổi trong thời loạn, nhưng vẫn chưa từng từ bỏ lý tưởng; tướng mệnhngài phú quý, từ bán giày dệt chiếu cho đến Hán Trung Vương rồi đến ngôi cửungũ chí tôn ngày nay, cũng thật là nhờ trời che chở…”

Trên mặt hắn ý cười càng sâu. Ánh mắt hắn chờ đợi nhìntôi, chờ đợi tôi tiếp tục. Nhưng tôi lại tạm thời ngừng nói.

“Sao không nói tiếp? Nói mau.” Hắn vội vàng thúc giục.

Tôi nhìn hắn thật sâu, hít vào một hơi, gằn từng tiếngnói:

“—— nhưng mà, nhân nghĩa của ngài, sự thấu hiểu lòngngười của ngài, ý chí của ngài, số mênh của ngài, tất cả mọi thứ, đều chỉ đểphụ trợ cho một người khác anh danh truyền đời lưu danh sử sách. Người kia sẽdẫn đầu một đội quân thua xa binh lực của ngài, trên mảnh đất Giang Đông sẽđánh bại ngài hoàn toàn. Ngài cùng những tướng giỏi mà ngài dẫn dắt, máu củahai mươi vạn quân Thục Hán các người, sẽ là vũ đài cho người đó lập nên chiếntích. Từ đó, cho đến lúc ngài chết đi, ngài sẽ luôn canh cánh trong lòng vềthất bại thê thảm này.”

Ý cười chợt đọng lại trên mặt hắn, khiến cho hắn thoạtnhìn vô cùng buồn cười. Mà đám văn võ tướng lĩnh phía dưới cũng trợn tròn mắt,ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi bình tĩnh nói xong chữ cuối cùng, đột nhiên cảm thấyvô cùng sảng khoái.

“Ngươi nói bậy!” Từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hắn điêncuồng giận dữ, rút ra bảo kiếm chỉ về phía tôi, “Trẫm sẽ giết ngươi ngay bâygiờ!”

“Ta nói rồi, ngài chỉ có thể giết ta, nhưng không cáchnào khiến ta phục được.” Tôi bình tĩnh nói.

“Ngươi dựa vào cái gì dám xem thường trẫm ?!” Hắn phẫnnộ quát, râu tóc rối loạn, “Trẫm chẳng lẽ sẽ bại về tay thằng nhóc Giang Đôngnào đó ư? Thật nực cười!”

“Ngài vì sao lại không thể thua? Ngài vốn cũng khôngbiết đánh giặc.” Tôi nhìn hắn, thản nhiên cười.

Có lẽ là giận đến cực điểm, hắn cười điên cuồng. Hắncầm kiếm chỉ vào tôi nói: “Ngươi nói trẫm không biết đánh giặc, trẫm lại càngmuốn cho ngươi biết trẫm biết đánh giặc! Trẫm bây giờ sẽ không giết ngươi, trẫmcòn muốn để ngươi ở trong quân, cho ngươi nhìn xem trẫm làm thế nào đánh bạiđám nhãi Đông Ngô các ngươi! Đợi đến khi san bằng Giang Đông, trẫm sẽ đem đầungươi treo trên thành Kiến Nghiệp!”

“Ngài yên tâm, cho dù ta cuối cùng sẽ bị giết, cũngnhất định phải nhìn đến lúc ngài thua rồi mới chết.” Tôi vẫn là bình tĩnh nói.

Hắn liếc mắt thật sâu nhìn tôi, phất tay áo mà đi.Bách quan sợ hãi đi theo phía sau hắn.

Tôi vẫn nhàn nhạt cười, cho đến khi người cuối cùngrời đi. Sau đó yên tĩnh đi theo vệ binh đang trợn tròn mắt mà ra ngoài.

Nên đến, làm thế nào cũng không tránh khỏi. Vậy cứtheo hắn đi.