Lưỡng Thế Hoa

Quyển 3 - Chương 27



Lã Mông mặc thường phục bất ngờ vượt sông đánh chiếmKinh Châu, lại dùng chiến thuật đối xử tử tế với tù binh khiến cho người ngườikhông đánh mà hàng, làm cho toàn quân cao thấp ngợi khen không dứt, theo ý tôiđây là kết quả tốt nhất. Bởi vì mọi chuyện vốn là chủ ý của Lục Nghị, Lã Môngchỉ là người chấp hành. Nhưng chính bởi vì Lục Nghị còn lặng lẽ không có tiếngtăm nên mới phải đem vinh quang thắng lợi này toàn bộ tặng cho Lã Mông, còn bảnthân thì đi đánh Nghi Đô, một nơi vừa hẻo lánh vừa hiểm trở.

Nhưng cho dù là chinh phạt một nơi hẻo lánh lại hiểmtrở, chàng cũng hoàn thành một cách xuất sắc. Đường đi không phải trực tiếp ởbờ sông, mà là vách núi cạnh dòng sông. Người Thục cho rằng quân Giang Đônggiỏi về thủy chiến, không hề am hiểu tác chiến vùng núi, cho nên đối với quânGiang Đông xuôi dòng cũng trở nên lơ là. Nhưng theo chiến báo truyền đến, chàngđã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ này của người Thục.

Từ Giang Lăng mà tám năm trước từng được tặng cho LưuBị, chiến báo Lục Nghị lấy được Di Đạo rơi vào trong quân Lã Mông. Lã Mông từtrong vui mừng thắng lợi mà tỉnh lại, sắc mặt bắt đầu dần dần không vui.

Loại không vui này không thích hợp cho người ngoàibiết. Chỉ đến ban đêm sau khi mọi người đều về nghỉ ngơi, hắn mới mang tâm sựnặng nề mà chầm chậm tiến vào doanh trại của tôi, nói với tôi:

“Hắn là đến để tranh giành với ta.”

“Hắn nào?” Tôi trong một lúc vẫn chưa phản ứng kịp, mờmịt hỏi hắn.

“Tên tướng quân trẻ con kia.” Hắn oán hận nói, “Ngaytừ đầu hắn đã cho rằng ta vô năng, mà bây giờ hắn còn muốn dùng thắng lợi củahắn che lấp đi thắng lợi của ta.”

“Ngươi lấy được Giang Lăng đã là thắng lợi lớn nhất,sao phải để ý người khác?”

“Nhưng mưu kế đoạt được Giang Lăng cũng là từ hắn. Nếungười khác biết việc này, ta làm gì còn chỗ đứng nữa? Giang Lăng không phải làthắng lợi của ta, mà là của hắn.”

“Là ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngài ấy chưa hẳn sẽ nghĩthế.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Hắn cũng không đáp lời tôi, chỉ là thất thần nhìn quânbáo trên bàn. Cuối cùng, hắn đột nhiên hỏi: “Hắn lấy Di Đạo, giết địch baonhiêu người, bên ta thương vong bao nhiêu người?”

Tôi cầm quân báo đọc cho hắn nghe:

“Giết địch hai ngàn người, bên ta thương vong hai trămbốn mươi người.”

Hắn cười lạnh một tiếng, lại nói: “Quân ta từ lúc khaichiến tới nay không hề có chút thương vong.”

Tôi im lặng không nói.

“Hắn hiện tại đang trên đường tiến quân Tỉ Quy à?” Hắnlại hỏi như vậy.

Tôi nói đúng vậy.

“Ta đây liền đi lấy Di Lăng. Ta muốn không mất mộtbinh mà lấy được Di Lăng, sau đó cho hắn biết hắn dùng binh vẫn không bằng ta.”Lã Mông đột nhiên nói như thế.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, muốn nói gì đó thì hắn lại cầmquân báo.

“Di Lăng có năm ngàn binh mã, Thái thú Lưu An ——” hắnđọc.

“Lưu An? Chính là Lưu An trước kia giết thê tử củamình lấy thịt cho Lưu Bị ăn sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Phải, đúng là người kia. Sau đó Lưu Bị ban cho hắnchức quan, sau có một đoạn thời gian hắn biến mất, nghe người ta nói hắn đi HánTrung. Đến lúc trở về Lưu Bị liền lập hắn làm Thái thú Di Lăng.”

“Hán Trung?” Tôi kinh ngạc, “Hắn không phải là vào NgũĐấu Thước giáo chứ?”

“Cũng có khả năng.” Hắn nhàn nhạt nói, “Cái loại tàgiáo này rất dễ mê hoặc người.”

Tôi đứng lên, nghiêm mặt nói: “Ta không nghĩ ngươi đilấy Di Lăng là ý kiến hay.”

“Vì sao?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi.

“Thứ nhất, Giang Lăng vừa định, ngươi nên đóng ở đây;thứ hai, Di Lăng cũng không có nhiều ý nghĩa quân sự, không cần phải chiếm,không cần thiết bỏ lại Giang Lăng mà đi lấy Di Lăng ; thứ ba, cho dù lấy đượcDi Lăng, cũng đừng trông mong thái thú đầu hàng, người Ngũ Đấu Thước giáo___”

Tôi còn chưa nói xong, hắn đã cười cắt ngang lời tôi.

“Được rồi được rồi, ” hắn vừa cười vừa lắc lắc taynói, “Tỷ tỷ cũng muốn thành tướng quân sao? Tỷ tỷ không hiểu dụng binh, chỉ cầnđi theo đệ đệ ta đi nhận Di Lăng là được.”

Hắn dẫn đại quân rời Giang Lăng thẳng chiếm Di Lăng.Hắn đem hai vạn quân đóng ở một nơi cách Di Lăng năm mươi lí, lại phái ngườiđưa thư cho Lưu An. Sau đó hắn ra vẻ nắm chắc mười phần thắng lợi đợi Lưu Anđầu hàng. Tôi chán nản nhìn mọi việc, lại biết bản thân mình không có cách nàothay đổi suy nghĩ của hắn.

Nhưng ngoài dự kiến của tôi là Lưu An rất nhanh đãtiếp nhận thư chiêu hàng của hắn. Quân chúng tôi bình yên vô sự vào thành, mọithứ dường như không khó khăn như trong tưởng tượng của Lục Nghị.

Nhưng khi nhìn thấy Lưu An, trong lòng tôi lại phảngphất một bóng ma lo sợ. Người đàn ông trung niên kia trên mặt không có chútbiểu cảm nào, nhưng đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tôi nhìn hắn rũ mắt nhận lờitrấn an của Lã Mông, trong lòng tôi lại càng không yên.

Lã Mông tiếp tục để hắn làm Thái thú, lưu lại mấy trămngười tiếp quản quân vụ, chuẩn bị mang đại quân tiếp tục tiến về phía bắc địnhbất ngờ đánh chiếm Lâm Tự. Tôi phản đối kế hoạch này, cho rằng muốn tiếp tụcđánh Lâm Tự cũng phải về đóng Giang Lăng chờ đợi Lục Nghị. Nhưng toàn quân caothấp đều đang cuồng nhiệt trước việc không đánh mà thắng, ý kiến bé nhỏ nàythật không đáng nói đến.

Vì vậy vẫn là quyết định như thế. Sau khi Lã Mông lưulại mấy trăm quân liền dẫn đại quân tiến thẳng Lâm Tự. Lúc tin tức Quan Vũ tiếnvề phía nam cùng với tin Lục Nghị lấy được Tỉ Quy đồng thời truyền về quândoanh, tôi thấy hắn đắc ý cười.

“Chờ tên tướng quân trẻ con kia vất vả lộn trở về, sẽphát hiện ta đã đánh tan quân Quan Vũ.” Hắn đắc ý nói.

Nhưng chuyện đời thường ngoài dự đoán của mọi người.

Đội ngũ phụ trách tiếp tế tiếp viện vốn nên sớm từ DiLăng đến rồi nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng. Lã Mông lo lắng đợi một ngày,lại đợi được một tin tức trí mạng.

——Thái thú Di Lăng Lưu An làm phản.

Có lẽ cũng không thể nói là phản, bởi vì hắn vốn làtrá hàng. Khi chúng tôi rời đi không lâu, hắn liền giết hết nhân mã Lã Mông đểlại Di Lăng, cắt đứt đường về cùng đường tiếp viện của Lã Mông.

Tồi tệ hơn là, nghe nói hắn chuẩn bị đi đánh GiangLăng.

“Giang Lăng đóng quân bao nhiêu người?” Lã Mông lolắng hỏi phó tướng.

“… Hai ngàn.” Phó tướng nhỏ giọng đáp.

Di Lăng có năm ngàn binh mã.

“Còn Nam Quận? Công An?” Lã Mông hỏi, sắc mặt trở nênnặng nề.

“… Cũng không vượt quá năm ngàn.”

Một nước cờ sai, cả ván cờ sụp đổ.

Nhưng đây cũng không phải là tin tức tệ nhất. Tệ nhấtchính là, nhiều nhất trong hai ngày chúng tôi sẽ gặp quân Quan Vũ đang nam hạ,sau đó sẽ rơi vào cảnh hai mặt đều là địch.

“Ta muốn đi đường vòng, đoạt lấy Di Lăng.” Lã Mông sắcmặt âm trầm nói.

“Ven đường chắc chắn sẽ có quân mai phục.” Một phótướng khác lo lắng nói.

“Không bằng đi hướng tây đến Tỉ Quy, hợp quân cùng vớiquân của Lục tướng mới quyết định.” Tôi đề nghị.

“Trên đường đi Tỉ Quy chẳng lẽ sẽ không có quân maiphục sao?” Lã Mông nhảy lên quát, “Hơn nữa ta không thể xin tên tướng quân trẻcon kia giúp đỡ, ta không muốn làm trò cười cho hắn!”

Tôi bi ai nhìn hắn. Đứa nhỏ quật cường này, tìnhnguyện để bản thân rời vào vòng nguy hiểm cũng không bằng lòng thừa nhận thấtbại của mình sao ?

Hắn lại phất tay áo bước ra cửa, đi chỉnh đốn quânchuẩn bị về đánh Di Lăng.

Trên đường hành quân đến Di Lăng, lòng quân trên dướiđều hoảng sợ. Tin tức Lưu An trá hàng đã sớm truyền khắp quân doanh, đối vớitương lai cuộc chiến này, các tướng sĩ cũng không hy vọng gì nhiều.

Sĩ khí sa sút làm cho Lã Mông càng trở nên không yên,chủ soái nôn nóng lại càng làm cho sĩ khí thêm sa sút. Lại còn vì lương thảokhông đủ, một đường đến Di Lăng tuy rằng may mắn không gặp phục binh, nhưng haivạn quân cũng bắt đầu chia năm xẻ bảy. Nếu bị đánh tan bởi năm ngàn người cũngkhông phải chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

Khi vào trong núi cách Di Lăng ba mươi lí, Lã Mông dodự.

Ai cũng có thể nhìn ra trong lòng hắn đang sợ hãi. Từnơi này đến Di Lăng đều là núi non hiểm trở, chỉ cần một toán phục binh liền cóthể trở thành thương tổn trí mạng. Cho dù không gặp phục binh mà đến thành DiLăng, thì chờ đợi chúng tôi lại là vận mệnh như thế nào?

Nhưng Lã Mông đã không có lựa chọn nào khác.

“Đi.” Hắn gầm nhẹ, dẫn đầu tiến vào vùng núi.

Một đường vô sự đi đến dưới thành Di Lăng, chúng tôingạc nhiên.

Không có quân mai phục trong tưởng tượng, cũng khôngcó quân đội chờ đợi chúng tôi, chỉ có một đống thi thể ngổn ngang, bị bỏ nơihoang dã ngoài thành.

“Sao lại thế này?” Lã Mông nghi hoặc nhìn, toàn bộnhững người chết này hiển nhiên đã trải qua chém giết dữ dội. Trong đó phần lớnlà quân Lưu An, nhưng cũng có một phần là thi thể quân Giang Đông.

Càng lúc càng đến gần thành. Màu cờ trên thành mơ hồkhó phân biệt rõ.

“Tướng quân cẩn thận, sợ là trong thành có bẫy.” Cótướng sĩ bất an đề nghị.

Nhưng Lã Mông lại nghi hoặc nhìn chằm chằm lá cờ trênthành nửa ngày, đột nhiên quất ngựa phóng về phía trước ——

Tôi vội vàng đuổi theo.

Đến dưới thành, chúng tôi kinh ngạc nhìn cờ xí tungbay trên tường thành kia, mặt trên có một chữ “Lục” rất lớn.

Mà vị bạch y tướng quân trên tường thành kia đúng làLục Nghị, chàng ở trên thành nhìn chúng tôi, mỉm cười ôn hòa lộ vẻ vui mừng.

“Nghị đã tự tiện thay đổi quân lệnh, về điểm này xintướng quân thứ lỗi.”

Trong thành Di Lăng, Lục Nghị nói với Lã Mông như vậy.

“Không dám nhận. Ít nhiều đã được Lục tướng quân tươngtrợ.” Lã Mông có chút xấu hổ cúi đầu. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiêntôi thấy vẻ xấu hổ trên mặt hắn.

Hắn hẳn là không thích tiếp tục đề tài này, nhưng tôicảm thấy phải làm cho hắn thật tỉnh lại, quyết định thừa thắng xông lên.

“Lục tướng quân sao có kịp thời đến chiếm Di Lăng nhưvậy?” Tôi tò mò hỏi.

“Nói ra thật xấu hổ, bởi vì đúng lúc có chút hiểu biếtvề Lưu An này, cho nên trước đó để lại một phần binh mã ở Di Đạo. Nhưng vẫn sợlà không đủ, cho nên lấy được Tỉ Quy liền dẫn trước mấy trăm người theo ta gấprút trở về.” Chàng chỉ nói sơ qua như vậy.

“Việc này là sai lầm của Lã Mông, nhất định sẽ thỉnhtội với chúa công.” Lã Mông rốt cuộc nói như vậy.

“Tướng quân muốn để Nghị mang tiếng bất nghĩa sao?”Lục Nghị cười nói, “Trong quân báo gửi chúa công, Nghị cũng chưa từng nói đếnviệc này.”

Lã Mông ngẩn người nhìn chàng hồi lâu, nói không nênlời.

“Được tiện nghi còn khoe mẽ.”

Đợi sau khi chàng rời đi, vẻ xấu hổ trên mặt Lã Môngđột nhiên biến mất, hắn nghiến răng nghiến lợi nói như vậy.

“Tử Minh, ngươi nói như vậy thật không phúc hậu.” Tôingạc nhiên nói.

“Sao lại không?” Hắn oán hận nói, “Ngầm cười ta vôdụng, tranh công với ta, bây giờ lại làm cho ta cảm thấy bản thân như một thằngngốc.”

“Ngươi hiểu lầm Bá Ngôn rồi, ngài ấy không phải ngườinhư ngươi nghĩ.” Tôi vội vàng nói.

“Hắn là gì của tỷ mà tỷ lại nói giúp hắn?” Hắn độtnhiên tức giận hỏi tôi.

Tôi lập tức đứng lên, nhìn hắn hồi lâu, mới mở miệngthốt lên một câu:

“Nếu còn muốn ta làm tỷ tỷ ngươi, ngươi nên tỉnh táomột chút lại cho ta.”

Hắn nhìn tôi, trong mắt vẫn trước sau là vẻ quật cườngcùng hờn oán. Tôi biết nói nhiều với hắn cũng vô ích, chỉ đơn giản xoay ngườilại rồi đi ra ngoài.

Thành Di Lăng vừa nhỏ vừa dốc làm cho tôi cảm thấy đènén. Tôi chỉ đơn giản ra khỏi thành, bước đi mà không có mục tiêu.

Ngoài thành, quân sĩ Giang Đông đã bắt đầu đem thi thểđi chôn. Sau khi đem hết thi thể đi, lộ ra nhiều mảng đất bùn bị nhuộm thànhmàu đỏ rất ghê người.

Mùi máu tươi làm tôi cảm thấy choáng váng. Tôi vừađịnh rời đi, đã thấy Lục Nghị đứng ở nơi đó.

Chàng đang đứng cạnh một đống thi thể, chàng quay đầunhìn tôi, trên mặt là vẻ thống khổ mà tôi chưa bao giờ gặp qua.

“Lại đã chết hơn ba ngàn người.” Chàng nhẹ giọng nói.

Tôi đau lòng nhìn chàng, rất muốn tự tay xoa dịu gươngmặt đau khổ của đó, nhưng tôi chỉ có thể dùng lời nói mà an ủi.

“Cũng là chuyện không có cách nào.” Tôi nói.

“Chiến tranh phá đi hòa bình, nhưng mà chiến tranh lạilà vì hòa bình, ” chàng nhàn nhạt nói, “Cho dù nghĩ như thế, nhưng mỗi khi nhớđến bao nhiêu quân sĩ vì ta mà chết, trong lòng vẫn sẽ thống khổ.”

Tôi vừa muốn nói, lại bị một thanh âm của tiểu binhcắt ngang.

“Lục tướng quân, tôi thật sùng bái Lục tướng quân, ”người nói chuyện là một tiểu binh trong quân Lã Mông, “Nếu có thể cùng Lụctướng quân đánh giặc thì tốt rồi. Tương lai tôi có con, tôi cũng muốn để nótheo Lục tướng quân đánh giặc.”

Tôi yên lặng mỉm cười nhìn hắn. Tiểu binh kia cùng lắmlà mười bốn mười lăm tuổi, nếu đợi đến khi con của hắn cũng có thể đánh giặc,trời ạ —— không biết Lục Nghị già đi bao nhiêu.

Lục Nghị tươi cười ôn hòa với hắn.

“Ta thà rằng con của ngươi không cần phải đánh trậnvới ta” chàng nhàn nhạt cười, đưa tay đặt lên trán tiểu binh kia.

“Ta mong rằng chờ đến khi nó lớn, đã không còn cóchiến tranh nữa.”

Trời sập tối, nhóm quân mai táng thi thể cũng trở về.Chúng tôi cũng theo dòng người về thành, chậm rãi trở về.

“Nếu cảm thấy mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi một chút.” Tôinói với chàng.

“Không mệt, ” chàng lắc đầu nói, “Hết thảy không phảilà vừa mới bắt đầu sao.”

Tôi nhìn chàng, chàng đang nhìn bầu trời phương bắc,mà tôi cũng quay đầu lại nhìn về phía đó. Đêm đen yên lặng, ở phương bắc xa xôikia không biết ánh đèn đuốc từ nơi nào đã nhuộm đường chân trời thành màu tímthẫm.

Khói lửa chiến tranh sẽ không chấm dứt, dưới bầu trờimàu tím thẫm kia, Quan Vũ đang chờ đợi chúng tôi.