Lưỡng Thế Hoa

Quyển 3 - Chương 23



Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Tôn Quyền giận dữnhư thế.

Giống như một người đang trên quan lộ thênh thang lạibị người ta giáng trên mặt một cái tát, hắn nổi điên vọt xuống núi, ầm ỹ gọi LỗTúc đến gặp hắn. Mấy tiểu binh canh gác ven bờ cũng không biết chuyện gì xảyra, dáng vẻ như gặp phải đại địch mà đưa Tôn Quyền đang phẫn nộ lên thuyềnchính.

Lỗ Túc đang ở trong khoang thuyền viết gì đó. Thấychúng tôi tiến vào, hắn cũng có chút kinh ngạc.”Chúa công nhanh như vậy đã tớirồi sao?” Hắn hỏi.

“Cô nếu không đến chắc ngươi đã đem ba quân đưa choQuan Vũ rồi!” Tôn Quyền rít gào.

“Sao vậy? Tôi đang chuẩn bị —— “

“Ngươi đang chuẩn bị làm gì!” Tôn Quyền tiếp tục phẫnnộ rít gào, “Ngươi nói cho Cô biết, ngươi đang làm cái gì?”

“Nghênh kháng Quan Vũ.” Trước gương mặt giận dữ củaTôn Quyền, Lỗ Túc lại không có chút bối rối nào, ngược lại dùng ngữ khí trầm ổntrả lời.

“Nghênh kháng? Cô từ bao giờ bảo ngươi nghênh kháng?Phục binh của ngươi đâu? Hỏa tiễn đâu?”

“Túc đang viết thư gửi chúa công giải thích mọichuyện. Túc nghĩ rằng chỉ cần kiềm chế Quan Vũ không để cho hắn tiến về phíađông hoặc xuống phía nam là được, không cần thiết tiêu diệt một lần.” Hắn vẫnlà không chút sợ hãi đáp.

“Lòng dạ đàn bà!”

“Không phải lòng dạ đàn bà. Túc chỉ cho rằng cuộcchiến này chúng ta đã có được ba quận, lại thu hồi được Giang Hạ và Ba Khâu làđủ để giáo huấn Lưu Bị rồi. Hiện giờ chúng ta đang ở thế có lợi, lại còn có thểchủ động trong hoà đàm.”

“Cô đã bao giờ nói qua muốn hoà hả?!”

“Túc cho rằng chúa công phải thủ hòa.”

“Ngươi là chủ soái hay Cô là chủ soái?!”

“Túc nhận mệnh mang theo một vạn binh mã, điều hànhmột vạn binh mã này, đương nhiên là Túc an bài.” Hắn vẫn trầm ổn như vậy nói.

Tôn Quyền điên cuồng.

“Chu Thái!”

“Có!”

“Mau truyền mệnh lệnh Cô: Lập tức bảo Cam Ninh mang bavạn binh mã của Cô đến đây, mặt khác hoả tốc phái người truyền tin cho Lã Môngtướng quân, gọi hắn không cần tây chinh, nhanh chóng trở lại đây cho ta! Nhanhđược bao nhiêu thì phi nhanh bấy nhiêu!”

Chu Thái nhận lệnh đi ra ngoài. Tôn Quyền hung hăngliếc nhìn Lỗ Túc. Mà Lỗ Túc chỉ bình tĩnh nói:

“Chúa công yên tâm, Quan Vũ hiện tại chưa hiểu rõ tìnhthế, sẽ không vọng động. Túc ở đây chỉ huy quân nghênh kháng Quan Vũ, sẽ khôngcho Quan Vũ cơ hội đâu.”

Loại bình tĩnh này hoàn toàn đánh bại Tôn Quyền. Hắntức giận đến mức nói không nên lời, chỉ là vung tay áo tiến vào khoang thuyền.

Còn lại tôi cùng Lỗ Túc hai mặt nhìn nhau.

“Thật điên cuồng phải không?” Hắn đột nhiên hỏi nhưvậy.

“Có một chút.” Lúc đầu đúng là quá kinh ngạc, tôi độtnhiên không tự chủ được mỉm cười, “Ngài vốn không phải là người như thế.”

Hắn không trả lời tôi, chỉ là quay đầu lẳng lặng nhìncánh buồm trắng phía trời tây kia. Cuối cùng hắn nhẹ nhàng nói:

“Tối qua tôi mơ thấy Công Cẩn.”

“Công Cẩn không giống như người sẽ bảo ngài buông thaQuan Vũ nha.” Tôi cười nói.

“Hắn quả thực không phải, ” Lỗ Túc trầm ngâm, “Tôi mơthấy hắn mang chúng tôi đi giữ Tây Xuyên, chinh phạt Lưu Bị, cuối cùng còn tiêudiệt Tào Tháo.”

“Vậy ngài vì sao…” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Giấc mơ kia rất thật, tôi cứ tưởng rằng nó chính làsự thật. Đợi đến khi tỉnh lại mới phát hiện ra hắn kỳ thực đã sớm mất, tôi lạithấy thực bi thương.”

Tôi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

“Hắn mất đi rồi, nơi này còn ai có thể đồng thời đốiphó cả Lưu Bị cùng Tào Tháo? Khi hắn còn sống tôi đã kiên trì muốn cùng liênhợp với lực lượng của Lưu Bị; Bây giờ hắn không còn, tôi lại càng không buông ýnghĩ đó.’’

Thật sự là kẻ cố chấp. Tôi yên tĩnh nhìn hắn, cũngkhông khỏi có chút cảm nhiễm bởi ý nghĩ của hắn.

Đột nhiên nhớ lại thật lâu thật lâu trước kia, là mộtthời đại rất lâu sau này, đã từng có người nói với tôi, vô luận thế nào thì mộtcon đường, chỉ cần kiên trì đi tiếp là có thể thành Phật. Nếu hắn vẫn còn cóthời gian cố chấp giữ lấy niềm tin, có lẽ lịch sử sẽ thực sự phát triển theohướng có lợi cho Giang Đông sao?

Nhưng không có “nếu như”, cho nên ai đúng ai sai vĩnhviễn không thể nói rõ được. Chỉ có thể xác định khi mọi chuyện đã xảy ra rồi.Mà con người có thể tuyên bố vứt bỏ Lưu Bị, tiêu diệt Tào Tháo kia, đã khôngcòn có thể trở về.

Lã Mông tiếp tục phát huy tài năng hành quân như chớp.Không quá ba ngày, hắn đã mang theo hai vạn binh mã vốn có cùng với với một vạnquân tăng lên từ ba quận Trường Sa, Quế Dương, Linh Lăng đến Ba Khâu. Lúc đó,Cam Ninh đã mang ba vạn binh chờ lệnh phía sau.

Quân của Quan Vũ vẫn không hề động tĩnh. Có lẽ là bịmột mảnh trời rợp buồm trắng làm cho bối rối. Bằng không thì với tính cách củahắn nhất định sẽ có hành động.

Một ngày nọ, Tôn Quyền triệu tập các đại tướng lĩnhđến tàu chính. Cơn tức giận của hắn đại khái cũng giảm đi, cũng khoan dungkhông truy cứu lỗi lầm của Lỗ Túc. Hắn chỉ bình tĩnh tuyên bố quyết định củamình:

“Cô muốn chính diện đón quân Quan Vũ, đem tất cả binhlực hiện có đánh cho hắn tan tác.”

Cũng không phải không có khả năng. Quan Vũ dẫn quânbất quá chỉ ba vạn, mà binh mã bên này đã hơn bảy vạn. Cho dù sẽ là một trậnđẫm máu, nhưng tin rằng thắng lợi cuối cùng cũng sẽ thuộc về chúng tôi.

“Không.” Nhưng lại có người từ phía sau nói.

Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lỗ Túc.

“Đừng đánh. Đây là cơ hội tốt nhất, xin hãy hoà đi.”Hắn lớn tiếng nói.

Cơn giận dữ của Tôn Quyền thực vất vả mới tiêu trừ,lại một lần nữa bùng lên.

“Cô đã không truy cứu ngươi vi phạm quân lệnh, ngươilại muốn bức Cô xử phạt ngươi sao?” Hắn tức giận ngút trời hỏi.

“Cho dù phải chịu phạt, Túc vẫn nghĩ như vậy.”

“Được,” Tôn Quyền nghiến răng nghiến lợi nói, “Vậy mờingươi tiếp tục kiên trì ý tưởng đó, nhưng người quyết định là Cô.”

“Túc sẽ không để chúa công làm như thế.”

Nhất thời cả khoang thuyền trở nên vô cùng yên lặng,ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy. Mọi người không thể tin nhìn Lỗ Túc,mà ánh mắt hắn vẫn kiên định như thế.

“Ở đây có một vạn binh, đều là binh sĩ ta mang đến.Nếu ai muốn xuất chiến, Túc nhất định sẽ ngăn lại họ.”

Điên rồi, hắn nhất định là điên rồi. Tôi kinh ngạcnhìn hắn mà không nói được gì. Con người trầm mặc ổn trọng kia đâu rồi? Conngười vẫn luôn mỉm cười nói “Vâng” đã mất đi đâu rồi?

Tôn Quyền rút kiếm ra, chỉ thẳng vào mặt hắn.

“Ngươi đang khiêu chiến với quyền uy của Cô sao?”

“Chờ việc này qua đi, Túc nhất định sẽ lĩnh tội.”

“Ngươi bây giờ sẽ được lĩnh tội!” Tôn Quyền quát.

Lỗ Túc không hề sợ hãi bước hai bước đến phía trướcmũi kiếm, gằn từng tiếng nói : “Hiện nay phía Bắc vẫn còn có Tào Tháo, Túc chorằng hoà thì Ngô – Thục đều vinh, nếu chiến cả Ngô – Thục đều vong. Chư vịtướng quân, nếu cũng nghĩ như Túc xin hãy đứng về phía này.”

“Chư tướng, nếu nguyện ý giúp ta ngăn cản hành vi điêncuồng này, hãy đứng phía sau ta!” Tôn Quyền cười lạnh.

Các tướng lĩnh đều ồ lên, có người bắt đầu lặng lẽ luivề phía sau. Lúc này nghe thấy một tiếng chuông thanh thuý vang lên, một bóng

người đứng dậy.

“Tử Kính, ngài rất can đảm.” Cam Ninh nhìn Lỗ Túc nóinhư vậy.

Lỗ Túc chỉ cười khổ.

“Ta không muốn đối địch với ngài, nhưng diệt Lưu Bịvẫn là nguyện vọng của Công Cẩn. Ta không thể giúp ngài.”

“Ta hiểu.” Lỗ Túc gật đầu nói.

Cam Ninh liền xoay mình rời khỏi đám đông bước rangoài. “Ta sẽ ở trong quân chờ lệnh.” Hắn để lại một câu rồi đi.

Mọi người lại xôn xao, tất cả đều đứng sau Tôn Quyền,ánh mắt phức tạp nhìn Lỗ Túc nhưng không ai nhấc bước qua.

“Tử Kính, ngài đừng như vậy__ ” Lã Mông đứng ra muốnnói vài lời khuyên giải, lại bị Lỗ Túc ngăn lại.

“Đừng khuyên ta, ngươi muốn qua đây thì qua.”Hắn chỉnói như thế.

Lã Mông cuối cùng vẫn không qua, lại trở lại đứng phíasau Tôn Quyền.

Một đám người không nói lời nào đứng sau Tôn Quyền,cũng không ít người vụng trộm ra ngoài. Nhưng Lỗ Túc thuỷ chung vẫn một mìnhđứng đó.

Nếu không tính mấy vị quang minh chính đại hay lén lútchuồn ra, không tính tôi và Tôn Quyền thì trong khoang thuyền, quan quân caocấp cũng chỉ còn lại hai mươi mốt người.

Trong hai mươi mốt người, có hai mươi người đứng phíasau Tôn Quyền, mà phía bên Lỗ Túc, chỉ có một mình hắn.

Tỷ lệ quả thực quá chênh lệch, nhưng hắn không để ý,từ đầu tới cuối vẫn đứng đó, đối diện với mũi kiếm của Tôn Quyền.

Một mình đứng đó, cũng không khỏi có chút cô độc.

Khi tôi nghĩ như thế, có một thân ảnh nhẹ nhàng đứngphía sau Lỗ Túc.

Chư tướng đều kinh ngạc nhìn gương mặt xa lạ phía sauLỗ Túc.

Là một binh lính trẻ tuổi rất bình thường, gương mặtvẫn còn nét trẻ con. Có lẽ là vì chưa từng bị nhiều người nhìn như thế, vẻ mặthắn rất mất tự nhiên, có chút ngại ngùng cúi đầu.

Tôn Quyền không tức giận, ngược lại đột nhiên mỉmcười, ôn hoà hỏi: “Tiểu binh này, ngươi tên gì ?Ngươi đang làm gì ?”

“…Tại hạ Lạc Thống, là truyền lệnh quan ở đây.”

“Một truyền lệnh quan lại ở trong này làm gì ?”

“Tại hạ…luôn đứng ở cửa chờ đợi mệnh lệnh. Lỗ đại nhâncho rằng chiến tranh là vì hoà bình, tại hạ rất khâm phục, cho nên hy vọng cóthể duy trì ý kiến của Lỗ đại nhân.”

Ngay cả Lỗ Túc cũng bật cười, hắn xoay người, khoáctay lên vai Lạc Thống, an tường nói với hắn :

“Truyền lệnh quan Lạc Thống, cám ơn ngươi đã ủng hộ.Nhưng nhiệm vụ quan trọng hiện tại của ngươi là truyền quân lệnh cho tốt. Trướctiên hãy hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình đi. Tương lai nếu ngươi có cơ hộithống lĩnh đại quân, lại đến ủng hộ ta cũng không muộn.”

Lạc Thống do dự nhẹ gật đầu rồi bước ra ngoài. Đi đượcvài bước, hắn lại quay đầu, lớn tiếng nói:

“Lỗ đại nhân, tại hạ vẫn sẽ theo đuổi lý tưởng củangài!”

Trong thanh âm vẫn còn hơi hướng trẻ con, nhưng lúcnày đây không có ai cười hắn.

Trong phòng vẫn là không khí căng thẳng, tuy nhiên vẫnchưa có cách giải quyết. Hai mươi vị tướng quân âm thầm nhìn Lỗ Túc, lại vọngra ngoài cánh cửa đang mở kia, có thể nhìn thấy binh sĩ quân của Lỗ Túc cầmgươm đao đang đứng trên sàn thuyền.

Tôn Quyền thu hồi kiếm, vẻ mặt hắn cũng không còn mất bình tĩnh, lại thêm mộtchút thâm trầm. Hắn lại dùng ánh mắt âm trầm nhìn Lỗ Túc, thấp giọng nói: ”Tình thế bây giờ ngươi cũng thấy rồi đó, ngươi còn muốn kiên trì sao?”

“Túc sẽ không tiếc mọi thứ ngăn cản trận chiến vônghĩa này.”Lỗ Túc nhìn vào mắt Tôn Quyền, bình tĩnh tự nhiên nói.

“Ngươi cho rằng Cô sẽ ở trên thuyền để ngươi bài bốsao?”

Lỗ Túc cũng không đáp lại hắn, chỉ nhẹ cúi đầu.

Tôn Quyền lạnh lùng cười, chỉ tay vào mặt Lỗ Túc:

“Lỗ Tử Kính, Cô sẽ không vì một vạn binh của ngươi màkhuất phục đâu. Không ai có thể ra lệnh cho Cô!”

“Nếu ngươi vẫn kiên trì tới cuối, vậy Cô sẽ cùng chơivới ngươi. Cô sẽ xả thân bước ra ngoài tiêu diệt một vạn quân này của ngươi,sau đó sẽ dùng quân lực còn lại tiêu diệt Quan Vũ. Cô nhất định sẽ làm được !”

Bốn phía lại ồ lên.

Lỗ Túc giống như bị điện giật, ngẩng mạnh đầu nhìn TônQuyền. Dường như trải qua cả thế kỷ, Lỗ Túc đành cúi đầu nói: “Túc tin chúacông có thể làm như thế.”

“Như vậy,” Tôn Quyền lạnh băng nhìn hắn nói, “Ngươimuốn khai chiến với Cô sao?”

Lỗ Túc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thống cònđang kinh ngạc bàng hoàng ngoài cửa, hắn thấp giọng nói: “Truyền lệnh ta, ngườibên ngoài toàn bộ buông binh khí về thuyền, chờ lệnh tân chủ tướng do chúa côngbổ nhiệm.”

Tôn Quyền cười rộ lên.

Hắn xoay người, nhìn về hai mươi tướng lĩnh kia, nói:“Thời cơ không chờ đợi. Chuẩn bị xuất chinh!”

“Không!” Lỗ Túc vẫn còn quật cường kêu lên, “Đừngchiến!”

Tôn Quyền quay lại, cực độ kinh ngạc cùng phẫn nộ nhìnhắn, nói: “Chuyện tới bây giờ, ngươi còn muốn lấy cái gì để kiên trì?”

“Tôi không phải yêu cầu chúa công, tôi là đang thỉnhcầu chúa công.” Lỗ Túc vội vàng nói, “Xin chúa công đừng khai chiến. Năm đótrước khi thái phu nhân lâm chung từng đem Giang Đông phó thác cho tại hạ, tạihạ cũng lấy tánh mạng thề cả đời vì chúa công mà mưu nghiệp. Việc hôm nay, Túccho rằng quan hệ đến tồn vong, cho dù có chết cũng thỉnh cầu chúa công đừngkhai chiến!”

“Đừng lấy vong mẫu của Cô đến bức Cô!” Tôn Quyền rítgào, lại một lần nữa rút kiếm chỉ vào cổ họng Lỗ Túc, “Đừng ép Cô giết ngươi!”

Hắn thật sự động sát tâm. Trong chớp mắt, tôi nhìnthấy ánh sáng mà rất lâu trước đây tôi đã từng thấy qua, chính là ánh sáng nàylàm tôi khuất phục, làm thay đổi vận mệnh tôi. Lại một lần nữa nó xuất hiện,nhưng với dáng vẻ hoàn toàn xa lạ với tôi.

Tôi đau lòng nhìn Lỗ Túc. Hắn hoàn toàn thản nhiên màđối diện mũi kiếm lạnh lẽo, trong mắt lại có chút ánh nước. Lỗ Tử Kính, ngươithật ngốc, thật ngu ngốc mà. Ngươi có biết Tôn Quyền rất cứng đầu, so với ngươicòn cứng đầu hơn, ngươi hiện tại đã không thể thay đổi được ý hắn thì nên giảbộ cầu xin hắn đi. Hắn sẽ tha thứ ngươi, hắn nhất định sẽ tha thứ mà!

Lỗ Túc nhẹ nhàng quỳ xuống.

Hắn nhìn vào mắt Tôn Quyền, chậm rãi nói:

“Xin chúa công đình chiến.”

Mà Tôn Quyền nói “Cô muốn giết ngươi.”

Hắn cầm kiếm đâm về phía trước, mũi kiếm nháy mắt vấymáu.

Là máu của tôi.

Tôi dùng tay nắm lấy mũi kiếm quỳ gối phía trước LỗTúc, dùng đôi mắt cầu xin nhìn Tôn Quyền.

Tôn Quyền kinh ngạc nhìn tôi, thân thể hắn run runtruyền qua mũi kiếm đến lòng bàn tay tôi.

“… Nàng muốn thế nào?” Hắn khàn giọng hỏi.

“Xin hãy nghe Tử Kính một lần đi. Hắn đang dùng tínhmạng để thỉnh cầu ngài đó.” Tôi cầu xin.

“Nàng muốn giúp hắn? Nàng có biết nàng giúp hắn thìcũng cùng tội như hắn không?’’

Tôi gật gật đầu.

Hắn lập tức rút kiếm trở về. Máu từ đầu ngón tay tôichảy xuống.”Trước khi Cô xử tử các ngươi, Cô muốn các ngươi thấy Cô diệt QuanVũ như thế nào, ” hắn quay đầu, trầm giọng ra lệnh, “Truyền lệnh Cô, tấn công.”

“Đừng!” Lỗ Túc cố ngăn cản lần cuối.

Tiểu binh truyền lệnh đứng ở cửa, không biết nên đihay ở.

“Tấn công!” Tôn Quyền giận dữ hét.

“—— chậm đã!” Một thanh âm trong trẻo vang đến, sau đóLạc Thống đầu đầy mồ hôi vọt vào, thở hổn hển vui mừng báo “… Bẩm báo chúacông, Quan Vũ, quân Quan Vũ có sứ giả đến.”

Mọi người đều quay đầu nhìn về hướng tây. Quả nhiên,một chiếc thuyền nhỏ đang từ từ đến gần quân Giang Đông, mà nam tử cao lớn vữngvàng đứng trên đầu thuyền kia, không phải Gia Cát Lượng thì là ai ?

Tôn Quyền nhíu chặt mày, trầm ngâm không nói.

Yên tĩnh, thời gian này kéo dài đến mức làm cho ngườita bất an. Một lúc lâu sau, Lã Mông đánh vỡ không khí yên tĩnh này.

Hắn thở dài, liếc nhìn tôi một cái rồi đến quỳ saulưng Tôn Quyền.

Sau đó là Lăng Thống, Hàn Đương, Trình Phổ, TươngKhâm… Bọn họ đều quỳ xuống.

Hai mươi con người gần như đồng loạt quỳ phía sau TônQuyền.

Người cuối cùng là Lỗ Túc, hắn đứng lên, đến phía sauTôn Quyền rồi cũng quỳ xuống.

“Thỉnh chúa công trước gặp Thục sứ, rồi mới trị tộimưu nghịch của Hoành Giang tướng quân Lỗ Túc.” Hắn thấp giọng nói.

Tôn Quyền thở dài, tay cầm kiếm lại buông xuống.