Lưỡng Thế Hoa

Quyển 2 - Chương 13



Kiến An năm thứ mười ba, thời cuộc rối loạn.

Lưu Biểu chết. Lỗ Túc còn đang tưởng niệm thì con củahắn, Lưu Tông đã mang theo toàn bộ quân Kinh Châu đầu hàng quân Tào Tháo đangnam hạ. Giang Đông tựa như khối thịt béo bên miệng Tào Tháo, dường như chỉ cầnhá miệng là có thể nuốt vào.

“Cô thừa đế mệnh, phụng từ phạt tội. Mang quân namtiến, Lưu Tông thúc thủ, dân chúng Kinh Tương đồng lòng quy thuận. Nay thốnglĩnh hùng quân trăm vạn, thượng tướng nghìn người, cùng tướng quân đem quântiến Giang Hạ, cùng trừng phạt Lưu Bị, cùng phân chia lãnh thổ, vĩnh kết minhhảo. May mắn không chờ đợi ai, thỉnh nhanh chóng hồi âm.”

Tôn Quyền dừng quân ở Sài Tang, nhìn thư của Tào Tháođưa tới mà sắc mặt có chút trắng bệch.

Mưu sĩ bên cạnh nhìn hắn cũng không nói lời nào, thờiđiểm đó, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe tiếng.

Tôn Quyền bước chân trầm trọng, nhìn thanh kiếm treotrên sảnh đường, nặng nề thở dài.

Hắn nói: “Cô cho rằng, bình Hoàng Tổ, phạt Lưu Biểu,thiên hạ đã định rồi. Nhưng hôm nay, chẳng lẽ không phải, chẳng lẽ không phải…Đây là ý trời sao ?”

Rốt cuộc vẫn là Trương Chiêu nói đầu tiên: “Nếu là ýtrời, không bằng chấp nhận đầu hàng, đây cũng là kế sách vạn an.”

Mọi người liền phụ họa.

Tôi nhìn Lỗ Túc, hắn cũng nhìn tôi, không nói gì. Lànsóng ủng hộ đầu hàng như thuỷ triều, bắt đầu dâng lên vây quanh chúng tôi.

Lúc này đột nhiên có một người vọt tiến vào, là HoàngCái còn chưa cởi bỏ vũ khí, râu tóc lay động, bàn tay đã già run run, lớn tiếngnói :”Phá Lỗ, Thảo Nghịch* tướng quân mười mấy năm qua chiến đấu hăng hái đẫmmáu, vậy mà hôm nay chỉ có một mảnh đất nhỏ bé lại không chiến mà hàng, chắptay dâng cho người ta sao?”

*PháLỗ tướng quân : Tôn Kiên (cha Tôn Quyền, Tôn Sách), Thảo Nghịch tướng quân :Tôn Sách

Lập tức có người quát lớn : “Hoàng Cái ngươi thật togan, dám cầm vũ khí vào đây. Nơi này là nơi ngươi có thể nói chuyện sao?”

Lát sau trong doanh trại bắt đầu hỗn loạn.

“Đừng ầm ĩ.” Tôn Quyền có chút suy yếu mở miệng nói,mọi người liền yên tĩnh nhìn hắn.

“Các người đi ra ngoài trước, Cô muốn được một mìnhyên lặng một lát.”

Tôi cùng Lỗ Túc theo đám đông ra cửa, không hẹn màcùng dừng bước lại. Tôi nhìn hắn, mà hắn cũng nhìn tôi với gương mặt ưu tư.

“Tử Kính chẳng lẽ không muốn khuyên tướng quân quyếtchiến một trận sao?” Tôi hỏi hắn.

Hắn thế nhưng lại thở dài, đôi mắt thành thực cũngkhông có chút tự tin nào. Hắn chậm rãi nói: “Tôi thì cho rằng không nên hàng,chính là, lời của tôi mỏng manh…”

Tôi không khỏi im lặng. Nhớ rõ trong truyện diễnnghĩa, Lỗ Túc vô cùng kiên định tự tin kêu gọi Tôn Quyền không nên hàng Tào.Xem ra diễn nghĩa chung quy chỉ là diễn nghĩa.

“Nếu có Công Cẩn ở đây thì tốt rồi” Hắn nhìn trời, nhẹnhàng nói.

“Đã truyền tin cho hắn chưa?” Tôi hỏi.

“Hôm kia vừa gửi đi. Nếu nhanh, năm ba ngày nữa sẽđến. Nếu như___trên đường không có đường rẽ khác” Hắn nhẹ nhàng nói.

Hoàng hôn giống một cái lưới lớn, vây quanh chúng tôi.Tôi đột nhiên cảm thấy đè nén, nếu ngay cả tôi cũng cảm thấy đè nén, bọn họ thìsao?

Nỗi bất an cùng bàng hoàng nhanh chóng lan tràn.

Tôn Quyền đóng cửa ba ngày, cự tuyệt gặp bất cứ kẻnào. Mà trong quân doanh đủ loại lời đồn nhanh chóng lan truyền. Thậm chí cóbinh lính vụng trộm thu thập hành lý, chuẩn bị trốn trở về hoặc an bài tốt nếubị bắt giữ.

Chiến hay hàng, hai phe ý kiến đều đang kịch liệttranh cãi. Nhưng mà cho dù là các tướng quân chủ chiến, nội tâm cũng không phảikhông sợ hãi.

Lã Mông có tới gặp tôi một lần, hắn vỗ cái bàn hô to,phải đem mấy kẻ chủ hàng kia giết từng người một.

Tôi nói: “Đừng tức giận họ như vậy, bọn họ cũng xuấtphát từ chân tâm lo lắng cho Giang Đông thôi.”

Tôi thật lòng nói, tôi không tin bọn họ đều là nhữngkẻ tham sống sợ chết. Trong những mưu sĩ chủ hàng, có bao nhiêu người ngày sauđăng đường bái tướng, trở thành trụ cột của Đông Ngô. Trương Chiêu, Cố Ung,Trương Hoàng, Bộ Chất, bọn họ chẳng lẽ đều thật sự sợ chết sao? Bọn họ chính lànhìn không thấy hi vọng thắng lợi, một chút hi vọng đều không thấy.

Lã Mông nói: “Tỷ tỷ không cần nói hộ cho bọn họ. Đạitrượng phu xử thế, phải hiểu được cái gì gọi là anh hùng. Nếu thua, bất quá chỉlà một cái mạng. Nhưng bọn họ chắp tay đem Giang Đông cho người ta, so với LưuTông bị bọn họ cười nhạo có gì khác nhau?”

Ngừng một chút hắn lại nhẹ nhàng nói: “Nếu lần này tachết trận, tỷ tỷ có lẽ sẽ vì ta mà khóc. Người đời sau có lẽ cũng sẽ nhận thứcta như một anh hùng đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, nói: “Ngươi không lẽcũng không cho là chúng ta sẽ thắng sao?”

Hắn nhìn tôi, muốn cười nhưng cười không được, hémiệng lại nói không ra một chữ.

Năm ngày trôi qua, Chu Du vẫn chưa trở về.

Mỗi một người ở Giang Đông đều bị giam cầm trong nỗibàng hoàng. Cho dù là tôi, cũng không tránh được có chút cảm giác bàng hoàng.Tôi thậm chí bắt đầu miên man suy nghĩ: nếu sách sử sai lầm thì sao? Nếu Chu Duthật sự không trở về thì sao?

Chạng vạng ngày thứ sáu, tôi ở trong phòng đè nén hốthoảng, quyết định bước ra đường một chút. Khi đó trong thành Sài Tang đã bắtđầu xuất hiện náo động, Lã Mông lo lắng cho tôi, liền phái vài tiểu binh đitheo.

Sài Tang phồn hoa lúc này trở nên dị thường tiêu điều.Trên đường vắng lặng không một bóng người. Vất vả đi một lúc lâu mới gặp đượcmột đoàn người từ dịch quán đi ra. Mà giữa ban ngày, một nam tử mặc y phục tốimàu, thân cao gầy như cây tùng trong gió, đôi mắt hẹp dài hết sức có thần, nhìnhắn ta rất quen, tôi khẳng định đã gặp qua rồi. Hắn là, hắn là___

“Kia không phải là Đường Quốc Cường* sao?” Tôi thốtra.

*Têndiễn viên đóng vai Gia Cát Lượng ý mà @@

Thanh âm này trên đường vắng tiêu điều có vẻ đặc biệtvang dội. Hắn nghe thấy được tiếng của tôi, liền quay đầu, có chút kinh ngạcnhìn tôi. Tiểu binh bên cạnh đỏ mặt, có chút xấu hổ nói với tôi:

“Đó là Gia Cát Lượng tiên sinh.”

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, sau đó kích động như phát hiệnra đại lục mới. Quá giống, thật sự quá giống, nếu còn có thể trở về cái thờiđại kia, tôi nhất định phải tự tay viết phong thư khen ngợi CCTV*.

*Đàitruyền hình TQ (=.=”)

Mà Gia Cát Lượng đứng đó nhìn tôi, người bên cạnh thầmthì với hắn vài câu. Sau đó hắn mỉm cười đi về phía tôi.

“Lượng tham kiến phu nhân.”

Tôi có chút xấu hổ nói: “Thất lễ rồi.”

“Phu nhân chưa từng gặp qua Lượng, nhận sai cũng làchuyện bình thường” hắn thiện giải nhân ý* cười.

*Thôngcảm, thấu hiểu lòng người

Tôi nói: “Gia Cát tiên sinh hôm nay vừa đến sao?”

Hắn nói: “Tối hôm qua vừa đến, muốn gặp tướng quânnhưng vẫn chưa được gặp. Tướng quân có phải là đang mang bệnh nhẹ trong ngườikhông?”

Hắn ta mang theo biểu tình ôn hòa nhìn tôi, trong đôimắt hẹp dài có ẩn chứa tinh quang sắc bén. Hắn là người tùy thời tùy chỗ đều cóthể nhìn thấu lòng người.

Tim tôi nhẹ nhàng run rẩy.

“Tướng quân vẫn khoẻ, chỉ là chính sự bận rộn. Ta sẽnhắc tướng quân nhanh chóng tiếp kiến tiên sinh.” Tôi nhướng mi, lời nói ẩnchứa dao sắc, “Không biết hoàng thúc thế nào?”

Hắn khẽ giật mình, sau đó như trước bình tĩnh cườinói: “Hoàng thúc dẫn quân ở Hạ Khẩu, chờ đợi tùy thời cùng tướng quân hộiquân.”

“Nói là hội quân, kỳ thực chỉ là muốn đem Giang Đôngcuốn vào ngọn lửa chiến tranh để tự bảo vệ mình.” Tôi cười lạnh nói.

Hắn vẫn như trước không chút sợ hãi nói: “Hoàng thúccũng không ký thác kỳ vọng quá cao vào nơi này. Nếu Tôn Quyền tướng quân muốnhàng, hoàng thúc cũng đủ khả năng độc khuông Hán thất.”

Tôi nhếch mày nhìn hắn, trên mặt hắn không đọc ra đượcbiểu tình gì. Nam tử này không thể bị dao động trước thái độ không tốt cùng lờikhiển trách. Hắn muốn đến lợi dụng chúng tôi, chúng tôi hiểu rõ, nhưng chỉ cóthể mặc cho hắn lợi dụng. Trong lòng tôi khẽ thở dài.

“Chúng tôi đang chuẩn bị hàng, cho nên xin Gia Cáttiên sinh không cần lo lắng.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm, TrươngChiêu không biết từ khi nào đã đến bên cạnh tôi.

“Xem ra hoàng thúc cũng không đánh giá cao tướng sĩGiang Đông.” Trên mặt hắn hiện lên biểu tình trào phúng.

Là phép khích tướng, nhất định là phép khích tướng.Tôi nói với chính mình như thế, nhưng lại nhịn không được mà nổi giận.

Chúng tôi có thể chiến, có thể hàng, đây là quyết địnhcủa chính chúng tôi. Nhưng vì sao —— vì sao hắn lại xem thường chúng tôi, chorằng Giang Đông không người?

“Trương Chiêu lão tặc, ngươi nhận trọng ân Ngô hầu,giờ lại bán mình cầu vinh, ngươi có mặt mũi nào xuống dưới gặp Ngô hầu hả?”

Một thanh âm phẫn nộ vang lên, là Hoàng Cái.

“Tướng quân thỉnh các vị tới phòng nghị sự! Cũng thỉnhGia Cát tiên sinh cùng đi.” Lại một thanh âm tiêm tế vang lên, là tiểu binhtruyền lệnh.

Tôi nhìn Gia Cát Lượng, mà hắn chỉ cười nhạt nhìn mọiviệc.

“Hoàn cảnh này, Lượng tôi đi___ chỉ sợ là có chútkhông tiện ?” Hắn nhàn nhạt nói, “Vẫn là tìm cơ hội khác tái kiến tướng quânthì hơn.”

Có lẽ mọi người đều cảm thấy hắn nói đúng, bởi vậycũng không nói gì. Hắn xoay người cáo từ, tôi vội vàng kéo hắn lại, nói:

“Có gì không tiện chứ. Gia Cát tiên sinh đi cũngđược.”

Tôi không để hắn nói chuyện, liền lôi kéo hắn đi. Tôitrong lòng nói với, chúng tôi sẽ không bị huỷ diệt, chúng tôi muốn để ngươibiết Giang Đông không phải không có người.

Nhưng quang cảnh phòng nghị sự cũng không tiến hànhnhư tôi đã hy vọng.

Văn võ tướng lĩnh ầm ĩ một đoàn. Hoàng Cái vỗ bàn nói muốn móc mắt TrươngChiêu, mà

Trương Chiêu khàn giọng khóc rống lên nói, cuộc chiến này không hàng khôngđược.

Tôn Quyền sắc mặt tái nhợt ngồi một hồi, đơn giản phấttay áo đi vào trong. Lỗ Túc khuyên can chung quanh, nhưng khuyên người này thìngười kia rống lên, hắn nhất thời rối ren không biết làm sao.

Rối loạn, toàn bộ rối loạn.

Gia Cát Lượng thủy chung bình yên ngồi ở vị trí củahắn, trên mặt có nét cười lạnh lùng.

Tôi lần đầu tiên cảm thấy thất bại, ngay cả thanh âmtôi cũng bị chôn vùi trong thanh âm hỗn loạn của mọi người. Cuối cùng tôi pháthiện bản thân rất dư thừa. Dưới ánh mắt mang ý cười trào phúng của Gia CátLượng, tôi xấu hổ vô cùng.

Tôi bắt đầu chuẩn bị lặng lẽ trốn đi. Bỗng từ phíasau, tôi nghe thấy được thanh âm hay nhất mà đời này tôi được nghe___

“Du đến chậm.” (Ối, thần tượng của ta ~~~~~)

Là chàng. Chàng đứng trước phòng nghị sự, một thânbạch y trầm tĩnh giống như ánh trăng trên mặt sông, mái tóc có chút rối dođường đi mệt nhọc cũng không có chút ảnh hưởng đến thần thái của chàng. Thanhâm chàng không lớn, nhưng chỉ một câu này đủ dừng lại mọi ồn ào náo động trênsảnh đường. Tất cả mọi người đều dừng lại, ánh mắt tập trung trên người chàng,bao gồm cả Gia Cát Lượng thuỷ chung không chút sợ hãi kia, lúc này cũng kinhngạc.

Có lẽ hắn nghĩ rằng, thì ra Giang Đông vẫn có nhân vậtbậc này. Đúng vậy, hắn nhất định chính là đang nghĩ như thế.

Chàng chậm rãi đi vào, chậm rãi đến trước sảnh đường,chàng hơi hơi cười, thậm chí lấy tay vuốt xuống tóc rối, chàng nói: “Chư côngvì sao không chuẩn bị chiến tranh, lại đang ở đây làm gì?”

Hoàng Cái là kẻ thứ nhất nhảy lên, hắn nói: “Ý Hộ Quântướng quân là muốn chiến sao?”

Chu Du thực kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Người khác tớitấn công, chúng ta đương nhiên phải nghênh chiến.”

Ngữ khí kiên định giống như đang trả lời một cộng mộtbằng hai.

Sau đó Trương Chiêu cũng nhảy lên, đau đớn phân tíchthực lực quân Tào cùng quân ta, sau đó khóc rống lên nói cuộc chiến này khôngcó phần thắng, không bằng sớm nên hàng.

Chu Du cười cười nói: “Đương nhiên có thể thắng.”

“Công Cẩn vì sao nghĩ như thế?” Thanh âm Tôn Quyềntruyền đến. Không biết hắn đã bước ra từ lúc nào, đứng ở phía sau Chu Du, nghihoặc nhìn chàng.

Chu Du xoay người, sau đó chậm rãi nói ra lời nói đượccác học giả lịch sử trích dẫn không biết bao nhiêu lần:

“Tào Tháo mặc dù giả danh Hán tướng, kỳ thực là Hántặc……. Điều thứ tư, đó là dụng binh đại hoạ, nhưng Tào Tháo lại mạo hiểm tiếnhành… Tướng quân có thể diệt Tào, chính là lúc này.”

Tôi nhìn thấy ánh mắt Tôn Quyền từ nghi hoặc biếnthành kinh ngạc, từ kinh ngạc biến thành kích động, cuối cùng trở nên cuồngnhiệt. Hắn nhảy lên, hắn khoác vai Chu Du, hắn rút xuống bội kiếm chém đứt cạnhán (bàn), nói:

“Ai còn bàn đến chuyện hàng Tào, sẽ như cái án này !”

“Nhưng mà Hộ Quân tướng quân ——” còn có người nào đókhông hiểu chuyện vẫn muốn nói tiếp.

“Đừng gọi hắn là Hộ Quân tướng quân, ” Tôn Quyền mỉmcười đón ánh mắt người nọ, “Từ khoảnh khắc này, hắn là đại đô đốc.”

Khi gió Bắc thổi đến, trước đầu thuyền hướng về XíchBích, Chu Du đi đến bên cạnh tôi.

“Suy nghĩ gì đấy?” Chàng hỏi tôi như vậy.

“Ta suy nghĩ, là cái gì làm cho ngài tự tin như thế.”

Chàng nở nụ cười như một đứa trẻ, nói : “Nàng quên rồià ?”

Tôi kinh ngạc nhìn ánh mắt chàng.

“Sáu năm trước ở Ngô, nàng cho ta mục tiêu muốn đánhbại, nàng hứa hẹn có thể thực hiện nguyện vọng của ta. Thời điểm đó, ta đã nóichính là Tào Tháo.”

Tôi cũng bật cười, tôi nói, nếu ta chỉ là tuỳ tiệnnói, lừa ngài thì sao.

“Ta đây sẽ thắng. Ta phải thắng.” Ánh mắt chàng nhìnvề phía trước, kiên định nói.

Tôi cũng không nhắc lại, chỉ là theo ánh mắt chàngnhìn về phía tiền phương.

Ánh mặt trời chiếu trên mặt sông lấp lánh ánh vàng,sóng cuồn cuộn điểm điểm lan đến chiến thuyền phía chân trời kia, giống nhưtheo nước sông cấp tốc đi trước, như mũi tên đã rời cung.