Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 45: Tôi thỏa hiệp



Cánh tay ôm lấy tôi bỗng nhiên cứng đờ.

Tôi gở từng ngón tay hắn, đứng lên, trước mắt lại là một hồi chóng mặt, khiến cho tôi chỉ có thể đứng ở một chổhồi lâu mới có thể nhìn thấy đường. Tôi hít sâu, thẳng lưng, không dámquay lại nhìn vẻ mặt Lâu Tập Nguyệt, cất bước hướng vào phòng đi tớiKhông ra vài bước, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, thân mình đột nhiên ngã xuống. Mơ mơ hồ hồ khi nghe thấy Lâu Tập Nguyệt ôm ta, kinh hoàng thấtthố la lên.

Tôi chỉ hôn mê lập tức khôi phục ý thức, giãy dụa mở to mắt, phát hiện bản thân mình đã nằm ở trên giường. LâuTập Nguyệt đứng ở bên giường, quay đầu nhìn ngoài phòng, vẻ mặt có chútlo lắng cau mày lại

Tôi chậm rãi lấy lại sức, muốn chống đỡngồi dậy. Lâu Tập Nguyệt nhận thấy, quay đầu lại vươn tay đè lại bả vaitôi nói: “Tiểu Tự, ngươi nằm đi, chờ thầy thuốc đến.” Vừa dứt lời, mộtlão đại phu vội vội vàng vàng được người dẫn vào phòng.

Tôi cũng thật sự không có sức mà cậymạnh, nằm lại giường, để cho thầy thuốc bắt mạch giúp tôi. Lão Đại phunín thở ngưng thần, ngón tay đặt nhẹ lên kinh mạch, Lâu Tập Nguyệt kìmkhông được hỏi: “Nàng làm sao vậy? Vì sao gần đây luôn như vậy?” Lão Đại phu không nói gì, sau đó đứng lên cười nói với Lâu Tập Nguyệt: “Chúcmừng Lâu giáo chủ, vị cô nương này là có hỉ.”

Vẻ mặt của tôi ngây người. Nhìn gương mặt Lâu Tập Nguyệt, thế nhưng hắn còn ngẩn ngơ hơn cả tôi.

“Nàng, nàng có thai?” Hắn lẩm bẩm nói, giọng điệu không dám tin.

Lão đại phu tóc hoa râm gật gật đầu vuốt râu: “Có thể có thai được hai tháng.”

Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên vọt tới bêncạnh tôi, ôm lấy tôi, không chỉ có hai tay, hắn dùng cả thân mình đềuđang run rẩy. Hắn cao hứng cười ha ha, hưng phấn kề sát tại tôi nói“Tiểu Tự, ngươi nghe thấy không, ngươi có con của chúng ta, ngươi nghethấy không.”

Tôi khờ ngốc để mặt hắn ôm chặt, bị cảmgiác hắn mừng rỡ không hề che dấu bộc lộ ra ngoài khiến cũng hồ đồ, nhất thời không có phản ứng thế nào.

Tôi có con?

Con của tôi cùng Lâu Tập Nguyệt?

Cảm giác như là đang nằm mơ, cũng như không có thật..

Lâu Tập Nguyệt ôm tôi rất chặt, sau mộthồi, tôi kìm được phải hít sâu từng hơi. Động tĩnh nhẹ như vậy, Lâu TậpNguyệt cũng nghe thấy, cuống quít buông tôi ra “Tiểu Tự, người nằm yênđừng nhúc nhích.” Còn cẩn thận bỏ tay tôi vào chăn ghém kỹ. Sau đó hắnchỉnh đốn lại kích động khi, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy ánh sánghào quang nói không nên lời, hắn đứng dậy cười hỏi vị lão đại phu: “Cầnthuốc bổ gì, ngươi cứ việc nói, chuyện gì chú ý cũng cần phải liệt kêra.”

Lão đại phu dường như bị nụ cười của hắnkhiến mất thần, qua một hồi lâu mới giật mình khom người đáp: “Vâng, Lâu giáo chủ. Cô nương bệnh lâu mới khỏi, bị thương nguyên khí, hơn nữa cơđịa suy yếu, phải tránh cảm xúc kích động quá mức. Lão phu hội sẽ kêkhai nhiều vị thuốc bổ thân dưỡng thai.”

“Được, ngươi lui xuống đi.” Lâu TậpNguyệt vẫy phất tay không hề nhìn ông ta, quay người cầm tay tôi, trênmặt mày tràn đầy vui mừng, hôn tóc mai tôi dịu dàng nói nhỏ: “Tiểu Tự,ngươi về sau phải ăn nhiều ngủ nhiều, đừng nghĩ những chuyện khác nữa.Chỉ cần ngươi lo cho tốt. . . . . .”

“Lâu Tập Nguyệt, ngươi thật sự muốn đứacon này?” Tôi bỗng nhiên cắt ngang lời nói hắn, hỏi hắn. Lâu Tập Nguyệtsợ run phút chốc, cúi người hôn môi lên trán tôi: “Tiểu Tự ngốc, tađương nhiên muốn.”

“Đối với ta không muốn.” Tôi nắm chặt đệm chăn, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đứa nhỏ này lưng mang nhiều lắm, tôi không có đủ dũng khí chấp nhận.

Lâu Tập Nguyệt nghe vậy chấn động cảngười, ngẩng đầu nhìn tôi, trong đồng tử khẽ run rẩy. Hắn nói với tôi:“Tiểu Tự, ta sẽ không làm thương tổn ngươi nữa, tin tưởng ta.” Tôi lắcđầu: “Sau khi ngươi cởi bỏ độc tình cổ, sẽ không còn nói như vậy .”Tưởng tượng đến bản thân mang thai hại chết mẹ mình, còn dự định giếtchết chính cốt nhục của mình, tôi cảm thấy trong lòng đau đớn khó chịu.Nhưng mà… vuốt bụng mình vẫn còn bằng phẳng, tôi lại không thể nào ứcchết được cảm giác ngọt ngào dâng lên.

Lâu Tập Nguyệt sờ sờ tóc tôi, ở bên taitôi nhẹ giọng nói: “Tiểu Tự, không có độc tình cổ, không có.” Xem, lạiđang dỗ ngọt tôi. Tôi cười cười châm biếm, không thèm nhắc lại. Lâu TậpNguyệt lại dịu dàng hôn vành tai tôi, giọng điệu trầm thấp nói: “Về phần mẫu thân ngươi, nếu ta nói ta không có giết nàng, ngươi có tin tưởngkhông?”

Tôi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phíahắn. Lâu Tập Nguyệt nhìn vào mắt tôi, nói tiếp, “Ta lúc trước quả thậtcó tính toán giết nàng, nhưng mà khi ta chạy tới, lại gặp phải ngươi.”Hắn nghĩ nghĩ, có chút không cam lòng lại vẫn là nói ra, “Ngươi nếukhông tin, có thể hỏi Tô Mạc Phi. Hắn một đường đều đi theo ta.”

Tôi nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng không biết vì sao đau xót, có chút không thở nổi.

Lâu Tập Nguyệt chưa từng dùng thái độ như vậy giải thích với ai, ngữ điệu của hắn gần như là cầu sự tin tưởng từ tôi.

Tôi chần chờ một lát, mở miệng hỏi:“Ngươi nói thật, là thật phải không?” Lâu Tập Nguyệt lập tức gật đầu,“Tiểu Tự, ta sau này sẽ không giờ lừa ngươi, tuyệt đối sẽ không.” Tôingẩn người, chuyển mở tầm mắt, nhưng không có giống như đoạn thời giantrước đây vùng vẫy rút tay ra khỏi bàn tay bị nắm chặt.

Không biết im lặng qua bao lâu, đệm chănbị nhẹ nhàng xốc lên một góc. Khi tôi còn kinh ngạc nhìn chăm chú, LâuTập Nguyệt tự nhiên nằm xuống bên cạnh tôi. Tôi nhất thời không được tựnhiên xê dịch vào trong, vòng eo bỗng nhiên lại bị giữ chặt.

Lâu Tập Nguyệt như đang cầm trân bảo ômlấy tôi, lòng bàn tay ấm áp phủ lên trên bụng tôi, khiến cho tôi run rẩy rất nhỏ. Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ từ hắn, tựa như dòng suối máttrong suốt chảy qua, hỏi: “Tiểu Tự, ngươi nói xem con mình có phải congái?” Tôi đỏ mặt lên, quay mặt qua chỗ khác. Lâu Tập Nguyệt ngồi dậy,đuổi theo ánh mắt tôi, “Ta hy vọng là con gái, giống ngươi, Tiểu TiểuTự.”

Cao hứng từ hắn cũng cuốn hút lấy tôi,tôi hơi hơi cong khoé miệng trả lời: “Giống ta có cái gì tốt, lại ngốcvừa vụng về.” Lâu Tập Nguyệt cười khúc khích cười ra tiếng, hai má dánchặt vào hai má tôi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, “Nhưng ta thíchTiểu Tự vừa ngốc vừa vụng” Đầu tôi run lên, trợn to mắt nhìn hắn.

Lâu Tập Nguyệt nói xong, bản thân mìnhcũng ngây người trong chốc lát, sau đó có chút ngượng ngùng tránh cáinhìn chằm chằm của tôi, khụ một tiếng, làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “TiểuTự về sau không thể cáu kỉnh, phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng, vì. . . . . .con của chúng ta.” Hắn nắm lấy tay tôi, mười ngón giao nhau đặt lên bụng

Tôi cảm giác bàn tay hắn nóng rực, có ảo giác hoảng hốt, dưới bàn tay tôi có một trái tim nho nhỏ đang đập nảy lên một chút

Trong lòng rung động, hốc mắt nóng lên.

Đứa nhỏ di chuyển trong cơ thể, chảy dòng máu của Lâu Tập Nguyệt.

***

Từ ngày đó về sau, lòng tôi cũng thư thái hơn rất nhiều. Dứt bỏ khúc mắc giữa Lâu Tập Nguyệt cùng độc tình cổ,lại tự nhủ với bản thân mình tin tưởng Lâu Tập Nguyệt một lần cuối cùng, chuyện của mẹ trước đừng kết luận, chờ hỏi qua Tô Mạc Phi hẵng nói sau. Như thế như vậy, tâm cũng khoan thai chút.

Nhưng mà, bất kể cẩn thận thế nào, tìnhtrạng đứa nhỏ cũng không được tốt lắm. Nghĩ đến trước kia bị trọngthương, cơ hồ ngay cả mạng sống cũng không còn, cho dù Hồng Diệp trị cho tôi, cũng không có khôi phục hoàn toàn nguyên khí. Sau đó lại một đường chạy về Thiên Nhất giáo, trên đường mệt nhọc cũng không có thể nghỉngơi tốt, tiếp theo, lại tới chuyện của mẹ, tôi thực sự bị kích động,còn lại bị bệnh một hồi, cơ thể cũng gần như bị lấy ra một khoảng không .

Cho nên mỗi ngày tôi ép bản thân mìnhuống thuốc bổ dưỡng, cho dù ngửi thấy mùi đó đều cảm thấy ghê tởm muốnói, tôi cũng cố gắng ăn nhiều thứ, nhắc nhở bản thân mình khi ngủ đừngmiền man suy nghĩ, nhưng dù vậy tôi cũng sống không yên ổn lắm. Sángnay, tôi lại ở trong trạng thái hơi hơi đau bụng mà tỉnh lại. Mồ hôilạnh ứa ra, tôi cắn răng, ra sức hô to, gọi người đi tìm đại phu.

Sau khi lão đại phu bắt mạch, ở phòngngoài cùng Lâu Tập Nguyệt nói một lát. Khi Lâu Tập Nguyệt quay trở lạiphòng, dĩ nhiên sắc mặt hắn không được thoải mái.

“Làm sao vậy?” Tôi bây giờ đã không cóthói quen gọi hắn là sư phụ, nếu cần phải gọi thì gọi là Lâu Tập Nguyệt, lại cảm thấy là lạ đích, đơn giản cái gì cũng không gọi. Lâu Tập Nguyệt cầm tay của tôi, rất ấm áp rất có sức, trong mắt đầy trầm tĩnh nói:“Đừng lo lắng Tiểu Tự, có ta ở đây.”

Tôi nghe thấy hắn nói những lời này, bất ổn kỳ quái tự nhiên bình an hẳn xuống.

Sau đó ba ngày, Thiên Nhất giáo đến một vị khách đầy bất ngờ.

Khi Diệp Linh được dẫn vào, Lâu TậpNguyệt đang ở dỗ tôi ăn thêm nhiều món này nọ. Tôi mở miệng ngậm muỗngcháo hắn đưa tới bên miệng, đang muốn nuốt xuống, cửa bỗng nhiên bị gõvà mở ra, sau đó tôi nhìn thấy bóng dáng Diệp Linh xuất hiện ở cửa.

“Lâu giáo chủ”, nàng ta liếc mắt nhìn tôi một cái, lập tức đi lên trước, trực tiếp hỏi Lâu Tập Nguyệt nói: “Ngươi muốn điều kiện gì, mới đồng ý đưa Tam Sinh hoa cho ta.”

Tôi bỗng nhiên kinh hãi, khẩn trương nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt. Tam Sinh hoa nếu không có, độc tình cổ của hắn…

Lâu Tập Nguyệt trong đôi mắt bỗng nhiênloé loé, trong đáy mắt kìm nén ý tươi cười hỏi Diệp Linh: “Ngươi cần Tam Sinh hoa làm cái gì?” Diệp Linh thẳng thắn trả lời: “Cùng ngươi khôngquan hệ.” Lâu Tập Nguyệt cũng không để ý, mang tới khăn bông ấm áp laukhoé miệng cho tôi, sau đó ôm tôi ngồi trên đùi.

Diệp Linh nhìn trộm hắn không có hé răng, nhíu mày, “Lâu Tập Nguyệt, ngươi rốt cuộc là đồng ý hay vẫn là. . . . . .”

“Tiểu Tự có thai.” Lâu Tập Nguyệt bìnhthản cắt ngang lời nàng ta, ôm tôi nói với Diệp Linh: “Ngươi ở lại chămsóc nàng. Ngày nào đó hai mẹ con nàng bình an, ta hai tay dâng Tam Sinhhoa lên.”

Diệp Linh sửng sốt, phút chốc không cầnsuy nghĩ đồng ý liền. Đi đến trước mặt tôi, không để ý tôi ngượng ngùngxoay người đi, nàng cố ý nắm lấy cổ tay tôi, bắt mạch cho tôi một látsau nói: “Mạch dường như không ổn, khí huyết không thông, thai nhi không vững.” Nàng nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Đường cô nương, cô muốngiữ đứa nhỏ, mấy tháng về sau đều phải nghe ta”

Tôi ngây ngơ nhìn nàng ta gật gật đầu..

Lâu Tập Nguyệt híp đôi mắt xinh đẹp, cười nói Diệp Linh: “Có Diệp thần y ở đây, ta an tâm.” Nói xong, hắn giốngnhư muốn kích thích chú ý của tôi, ở trên tai tôi khẽ cắn nhẹ một cái.Tôi run rẩy quay đầu lại, đối mặt gần như thế này, gần gương mặt tuấn mỹ đẹp kinh động lòng người này.

“Tiểu Tự.” Lâu Tập Nguyệt cách lớp quầnáo vuốt ve cái bụng tôi còn chưa hiển thị nhiều lắm, cúi đầu cụng tránvào trán tôi, mở miệng vô cùng dịu dàng nói: “Tiểu Tự, ta nguyện ý dùngtất cả đi đổi, bình an cho mẹ con ngươi.”

Trong đầu giống có những sợi tơ vô hình quấn chặt quấn vào chân, bỗng nhiên, bị hắn kéo mạnh lên.

Tim như treo giữa không trung, đau đớn khôn xiết.

“Sư phụ. . . . . .” Tôi nhìn hắn, thất thần thốt ra tiếng

Lâu Tập Nguyệt nghe thấy tôi gọi, lập tức ôm tôi càng chặt, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Tôi nằm trên ngực hắn, có chút si mê nhìn sườn mặt hắn. Giống như có rất lâu không có nhìn kỹ hắn như vậy, chonên nụ cười như vậy, khiến cho tim tôi đập thình thịch rộn ràng, kịchliệt tựa như tiếng tim đập của hắn gắn bó hoà nhịp.