Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 36: Sư phụ quyết định



Lâu Tập Nguyệt nhẹ nhàng điểm vào vách núi, ôm tôi nhảy lên, tựa nhưlông chim không một tiếng động đáp xuống mặt đất. Tôi ngoái đầu liếc mắt nhìn lại vực sâu mây mù kín đặc, trong lòng âm thầm sợ hãi. Nếu lúctrước thực sự rơi thẳng xuống, tôi đã nịt nát xương tan dưới đáy vựcrồi?

Lâu Tập Nguyệt dùng sức ấn vào lưng tôi, tôi giật mình, vội vàngchuyển mắt nhìn về phía hắn.”Về sau còn dám tự ý quyết định nữa không?”giọng điệu hắn không hay lắm hỏi tôi. Tôi lắc đầu liên tục, nói: “Khôngdám, sư phụ, con không dám … nữa .” Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi hồi lâu,cong khoé môi đầy tà nghễ cười, cười đến mức tôi ớn lạnh cả sống lưng.Rồi sau đó hắn kéo tôi qua, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái, dịu dàng nói: “Tiểu Tự ngốc, cho dù võ công có hay cỡ nào rơi vào trong tayngươi, đều biến thành công phu mèo quào.” Tôi sững sờ bối rối nghe thế,Lâu Tập Nguyệt nói xong, nâng tay sờ mặt tôi, lôi kéo tôi đi.

Nhìn đại môn đỏ thẫm cách đó không xa càng ngày càng tới gần, tôingạc nhiên mở to hai mắt nhìn, hỏi Lâu Tập Nguyệt: “Sư phụ, chúng ta vìsao còn tới Lục gia. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt cười nhạt đáp: “Tiểu Tựđi vào xem qua sẽ biết”, tôi tỉnh tỉnh mê mê được hắn đưa vào Lục giabảo.

Hai chân chưa đứng vững, một tiếng hô khàn khàn bỗng nhiên rơi từ trên trời rơi xuống: “Lâu ma đầu, mau thả Linh nhi!”

Tôi theo tiếng đó mà nhìn, nhất thời kinh ngạc. Chỉ thấy Lục TriểnBằng bị treo trên một cây cột cao cao, phơi giữa ánh mặt trời gay gắt,tóc dài hỗn xộn rối tung, dung mạo chật vật không chịu nổi. Đôi mắt gãđỏ ngầu nhìn thẳng Lâu Tập Nguyệt, môi khô nứt khẽ động, càng khôngngừng quát gọi: “Ngươi đã tìm được người rồi, mau thả Linh nhi.”

Lâu Tập Nguyệt buông tôi đang ngẩn người ra, thanh tao lịch sự bướcđến trước người gã, ngọc quan trên đỉnh đầu dưới ánh mặt trời càng rựcrỡ sáng quắc, đâm thẳng vào lòng tôi khiến khẽ run lên. Rồi sau đó,tiếng nói tựa như tiếng nước trong lành róc rách: “Người có thể thả.Nhưng, Lục bảo chủ hình như đã quên một việc” Lục Triển Bằng trong mắtbắn ra những tia cừu hận, lại chẳng nói thêm gì, khốn khó quay đầu lại,đối với một vị huynh đệ trong Lục gia trấn nói: “Đánh đi.”

Vị đệ tử cả người run rẩy, tay cơ hồ cầm không được roi, sắc mặt xámtrắng nhìn bảo chủ mình kính trọng, ánh mắt bi thiết mà phẫn giận, bỗngnhiên chỉ vào Lâu Tập Nguyệt khóc rống với Lục Triển Bằng: “Bảo chủ, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, cho dù bọn thuộc hạ chỉ còn lại một giọtmáu, cũng muốn giết ma đầu này! Ngài làm gì phải để mặc hắn giày xéonhục nhã như thế!” Lục Triển Bằng lại giống như không có nghe thấy,giọng nói khàn khàn lập lại một lần: “Đánh, ba trăm roi”

Tên đệ tử kia khiếp sợ cứng đờ, lửa giận trong đáy mắt dần dần tanbiến, giống như tro tàn. Gã nặng nề đi tới phía sau Lục Triển Bằng, cứng ngắc giơ lên trường tiên [1] trong tay, rồi sau đó, vung hạ. . . . . .

Tiếng roi chói tai cắt qua không khí, tựa như móng tay quỷ sắc nhọn bóp lấy tim tôi, khiến tứ chi tôi lạnh lẽo.

Tôi biết Lâu Tập Nguyệt là đang báo thù cho tôi cùng Bạch Khiêm,nhưng tận mắt nhìn Lục Triển Bằng bị đánh, tôi cũng không cảm thấy vuivẻ chút nào.

Lâu Tập Nguyệt dường như rất vừa lòng, đôi mắt càng chứa ý cười nồngđậm, quay về bên tôi, khoác tay qua eo tôi, nói: “Tiểu Tự đêm qua ‘ mệt ’ , ngồi xuống xem đi.” Chân tôi giống như sinh rễ, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đau đớn, hỏi hắn: “Sư phụ, người bắt Diệp tiểu thư?” Cho nênLục Triển Bằng mới bằng lòng nghe lời như vậy, ngay cả Lâu Tập Nguyệt đi tìm tôi ba ngày, cũng không chịu cởi dây trói cho mình.

Lâu Tập Nguyệt gật đầu. Trong lòng cảm thấy có cảm giác gì nói khôngnên lời: “Sư phụ cùng cô ấy, không phải bằng hữu sao?” Lâu Tập Nguyệtcười phản bác lại: “Vi sư không có bằng hữu”, ngón tay thon dài khẽ vuốt lên mặt tôi, ánh mắt nhìn thật sâu.

Thấy phản ứng ngơ ngác của tôi khiến hắn không vui, Lâu Tập Nguyệtcau mày, hỏi: “Tiểu Tự là đang thương xót hắn?” Tôi không hé răng, chỉlà nhìn không dời mắt khỏi người cách đó không xa. Lưng Lục Triển Bằngđã muốn máu thịt lẫn lộn, mỗi một roi đi xuống, trong không trung liềnbắn ra mỗt chuỗi huyết châu. Hắn cắn môi gần như rách, không rên rỉ chút nào, máu tươi theo khóe miệng rơi xuống.

Cùng như tôi ngày đó, giống nhau như đúc.

Trong đầu tôi lại bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt Bạch Khiêm tươi cười, mặt mày cong cong, cười hé ra hai chiếc răng khểnh. Tôi nhìn chằm chằmLục Triển Bằng, là người này, hại chết Bạch Khiêm. Nhưng mà giờ phútnày, tôi lại muốn cầu tình cho người này. Bởi vì Lâu Tập Nguyệt còn cầngiải độc tình cổ.

Tôi không rõ vì sao Diệp Linh không chịu gả cho Lục Triển Bằng, cònkhiến cho Lâu Tập Nguyệt cướp hôn. Nhưng ngày đó sự xuất hiện của cô ta, hành động này, tuyệt đối là bởi vì quan tâm tới Lục Triển Bằng. Nếu làLục Triển Bằng chết, Diệp Linh ghi hận, lúc giải cổ sẽ động tay độngchân thì làm sao bây giờ? Cho dù Lâu Tập Nguyệt nắm nhiều nhược điểmDiệp Linh, phụ nữ một khi quyết tâm, vì người mình yêu, có thể ngay cảmệnh cũng không cần nữa..

Đột nhiên, hai cái ngón tay cưỡng chế khuôn mặt tôi, nhìn vào một đôi mắt đẹp kinh người. Lâu Tập Nguyệt lạnh lùng thốt: “Đường Tự, hắn lúctrước đối với ngươi như vậy, cũng không có mềm lòng” Đồng tử tôi khẽrun, chậm rãi nói: “Con biết. Chính là sư phụ, có thể hay không đánhchết hắn.”

Lâu Tập Nguyệt nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chỉ phải kiên trì nóitiếp: “Sư phụ ngày sau có lẽ còn cần Diệp tiểu thư hỗ trợ, Diệp tiểu thư dường như rất quan tâm Lục bảo chủ, đánh chết hắn không hay.” Tôikhông thể nhắc tới chuyện độc tình cổ, chỉ có thể tận lực dùng Lâu TậpNguyệt phương thức khác diễn đạt.

Lâu Tập Nguyệt nghe xong, nụ cười hé ra khen ngợi, nói: “Tiểu Tự hiểu chuyện hơn so với trước kia” Lời nói ngừng một chút, ngược lại nói:“Nhưng lúc này đây, một roi cũng không thể thiếu.” Tôi kinh ngạc nhìnhắn. Lâu Tập Nguyệt không để ý chung quanh còn có người, duỗi cánh taykéo tôi vào trong lòng, vỗ về lưng tôi, thấp giọng nói: “Ai bảo hắn làmngươi bị thương.”

Một câu, khiến cho tôi nghẹn họng không thể nói thêm chữ nào. Tôi bất giác hướng lại gần hắn, rồi ôm lấy hắn. Giống như chỉ có như vậy, mớicó thể đem cái cảm giác khó chịu ứ đọng ở trong ngực áp chế xuống được.

Nếu bây giờ tôi phá huỷ Tam Sinh hoa, Lâu Tập Nguyệt sẽ giết tôi sao?

Cho dù trong lòng tôi biết sẽ làm không được, nhưng càng muốn xoá bỏ ý nghĩ này ở trong đầu, thì nó càng chui vào đầu tôi quậy phá.

Tiếng roi rít gào đột nhiên dừng lại. Đầu óc tôi bị bắt quay về, nhìn thấy người đánh kia giơ tiên roi dính đầy máu mà khóc rống, mà LụcTriển Bằng cúi đầu đã hôn mê rồi.

Lâu Tập Nguyệt không hề bận tâm nói: “Tiếp tục. Ít một roi, thì tínhcho Diệp Linh” tôi vội vàng nắm tay Lâu Tập Nguyệt, cầu hắn nói: “Đủrồi, sư phụ, người coi như con mềm lòng đi” Lâu Tập Nguyệt hỏi tôi: “Vậy còn Bạch Khiêm?” bả vai tôi khẽ run lên, lời nói xúc động muốn nói ra đều nhịn xuống, nói bừa một lý do: “Con nghĩ nghĩ, chuyện Bạch Khiêmđó có lẽ không phải hắn làm đâu?”

Lâu Tập Nguyệt đột nhiên im lặng, ánh mắt đầy thâm thúy nhìn chằmchằm tôi hồi lâu, mở miệng nói: “Đường Tự, tất cả oán hận trên đời này,đều phải dùng máu mới rửa sạch” Nói xong, lôi kéo tôi đi ra ngoài cửa.

***

Ba ngày sau, Lâu Tập Nguyệt đưa tôi về tới Thiên Nhất giáo.

Tôi vừa xuống ngựa liền cuống cuồng đi tìm kiếm nô, Lâu Tập Nguyệt ôm đồm ôm tôi, cười như không cười nói: “Chuyện của Tô Mạc Phi, Tiểu Tựthật sự là để tâm” Nói xong, không đợi tôi nói, vươn tay lấy Lam Ảnhkiếm trong tay tôi ra, tuỳ tiện vứt cho một người bên cạnh “Giao chokiếm nô.” Người nọ khom người vâng lệnh, cầm kiếm bước nhanh rời đi.

Lâu Tập Nguyệt bước đi hướng vào trong, tôi đứng ở tại chỗ nhìn người kia, cuống quít quay đầu đuổi theo sau hắn, chủ động giữ chặt tay hắnnói: “Sư phụ, con chỉ muốn nhanh chút trả kiếm lại cho Tô công tử.” LâuTập Nguyệt rũ mắt liếc nhìn tôi một cái, khóe miệng cong lên: “Gấp cáigì, càng để lâu có thể thấy vật nhớ người.” tôi vội vàng phủ định, “Conkhông có ý đó.” Lâu Tập Nguyệt nói: “Không phải ý đó, dọc đường ngươi cứ ôm chặt như vậy??” Tôi nhất thời nghẹn họng không trả lời được.

Khi cưỡi ngựa, tôi ngồi trước người Lâu Tập Nguyệt, trong tay vẫn ômLam Ảnh kiếm. Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, bây giờ bị câu nói của LâuTập Nguyệt, tôi mới ý thức nhận ra. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ hoàn mỹkhông tỳ vết trước mắt, trong lòng tôi khẽ động, kéo Lâu Tập Nguyệt vềphía phòng tôi.

Sau khi vào cửa, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng chặt, tôi xoay ngườiôm cổ ôm eo hắn, ngẩng đầu lên cười nói: “Vậy bây giờ, Tiểu Tự liên tụcôm sư phụ, sư phụ còn tức giận không?” Lâu Tập Nguyệt sửng sốt, đôi mắtxinh đẹp nhìn xoáy vào tôi, như có thể câu hồn được. Tim tôi đập thìnhthịch, kiễng mủi chân, quàng tay ôm lấy cổ hắn, run rẩy hôn lên bờ môicủa hắn.

Đương khi đốm lửa đốt thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, tôi cắn môi lạivẫn là nhịn không được rên rỉ ra tiếng, mười ngón cùng đan vào nhau, cơhồ tham lam mà cầu hắn. Khoảng khắc nhục dục dâng cao, cửa phòng khép hờ bỗng nhiên mở ra.

Một làn váy màu tím nhạt bồng bềnh lướt vào.”Tiểu Tự, nghe nói muộitrở về. Ta mang tới cho muội . . . . .” khi đương nói nhìn thấy đôi tatriền miên ôm nhau ở trên giường quấn cùng một chỗ, như bị cắt đứt dừnglại.

Tử Yên như bị sợ ngây người, vẻ mặt ngây ngốc đứng ở tại chỗ.

Tôi cả người cứng ngắc, đầu óc hoàn toàn mộng mị. “Đi ra ngoài.” môilưỡi Lâu Tập Nguyệt hơi rời khỏi cơ thể tôi, mang theo chút khàn khànnhục dục quát Tử Yên, tay vẫn như cũ phủ trên người tôi, lưu luyến không rời.

Tử Yên sợ run hồi lâu, đờ đẫn xoay người đi ra ngoài rồi. Tôi phụchồi lại tinh thần, cuống quít khởi động thân mình gọi chị : “Tử. . . . . . A!” Lâu Tập Nguyệt động thân, tôi liền rên suyễn, âm gì cũng nghẹnnói không ra, nước mắt không hề có dấu hiệu lại chảy ra.

Vừa nghĩ đến hiện tại Lâu Tập Nguyệt làm này đó với tôi, hắn từ trước không biết cùng Tử Yên đã làm bao nhiêu lần, trong lòng đau đớn. Tôi rõ là tham lam. Không chỉ có muốn hắn bây giờ, mà còn muốn hắn trước kiacùng về sau, tôi đều muốn chiếm hữu.

Lâu Tập Nguyệt vươn đầu lưỡi liếm nước mắt tôi, dừng lại chờ tôithích ứng không hề động đậy, sau hôn lên khoé mắt tôi, nói: “Ngày đó, ta không có làm được tới cuối cùng.” Tôi kinh ngạc nhìn về phía hắn, LâuTập Nguyệt thoáng né tránh tầm mắt tôi, nói tiếp: “Khi đó Tiểu Tự quánhỏ, sư phụ sợ làm ngươi bị thương, cho nên chỉ có thể chịu đựng” Chuyển mắt lại nhìn tôi, đồng tử đen bóng sáng lên, đột nhiên cúi đầu cắn nhẹlên chóp mũi tôi “Tiểu Tự ngốc, dám nói ‘ cả đời làm cha’. . . . . .”Hắn không có ý tốt dùng sức rướn một cái, tôi khẽ rên ra tiếng, sau caocao ngẩng đầu lên.

Rồi sau đó, ngoài sóng tình rung động ồn ào, tất cả ý thức đều trởnên mơ hồ không rõ. Khoảng mê mang, tôi nghe thấy bên tai có một giọngnói vang lên, hơi thở loạn nhịp: “Ôm lấy nàng, khi nhắm mắt lại đều làngươi. Tiểu Tự, vì sao cứ là ngươi. . . . . .”

***

Sau ngày đó, tôi hầu như mỗi ngày đều dính một chổ cùng Lâu Tập Nguyệt.

Tôi tham luyến lấy tất cả mọi dịu dàng từ hắn, dây dưa hắn, càngngày càng làm càn. Lâu Tập Nguyệt cơ hồ chìm đắm nuông chiều tôi, cho dù tôi yêu cầu vô lý gì, hắn cũng chỉ là cười cười, cái mà ‘phạt’ tôi cũng chỉ mang tính tượng trưng, mà tôi chỉ cần làm nũng, hắn liền không cóbiện pháp.

Lúc tôi ôm hắn, thì rất là vui vẻ. Nhưng mỗi khi đêm muộn, sau khiLâu Tập Nguyệt ngủ say, tôi đều phải lén sờ hộp bạch ngọc đó mấy lần mới có thể yên tâm ngủ. Thậm chí có đôi khi, ngay cả lúc ngủ sau một giấctỉnh lại cũng chỉ nhìn hắn mà không ngủ.

Hạnh phúc hiện tại đã nâng tôi lên tận mây, rất sợ một ngày bỗngnhiên ngã xuống. Nhưng mà chỉ cần có Tam Sinh hoa ở đây, tôi có thể antâm rất nhiều.

Ba tháng, thời gian chỉ trong nháy mắt. Tôi cảm thấy rằng mới trở về không bao lâu, lại nhanh đến ngày Lâu Tập Nguyệt bế quan.

Tưởng tượng đến bắt đầu từ ngày mai, phải chín mươi ngày không thấyhắn, tôi liền ước gì mặt trời hôm nay vĩnh viễn không cần hạ xuống..

“Tiểu Tự.”

Lâu Tập Nguyệt gọi tôi ra khỏi mê mang suy nghĩ, miệng ngậm một tráinho đưa đến bên miệng tôi, khêu mở hàm răng tôi, đầu lưỡi cuốn thịt trái đưa vào, sau một hồi dây dưa, rốt cục buông tôi ra, ý vẫn chưa hết nói: “Đến lượt Tiểu Tự .” Tôi đỏ mặt, học dáng vẻ của hắn đưa đến miệng hắn. Ngay khi lúc hắn chuẩn bị tiếp tục chơi trò này, một hồi tiếng gõ cửavang lên.

“Thùng thùng.”

Tiếng động có vẻ có chút dồn dập. Lâu Tập Nguyệt không kiên nhẫn đáp: “Vào đi” Một tay đè lại thân thể tôi chuẩn bị ngồi dậy, ôm chặt vàolòng ngực hắn. Tôi nhất thời xấu hổ đem mặt vùi vào ngực hắn, nghe thấyngười nọ cùng hắn nói vài câu, khi nghe tới câu “Diệp cô nương đến đây”, tôi bỗng nhiên run rẩy một chút, lưng căng thẳng.

Lâu Tập Nguyệt thoáng trầm ngâm, xoa cằm tôi nói: “Tiểu Tự ngoan ngoãn chờ ta.” Nói xong, đứng dậy theo người nọ đi ra phòng.

Biết Diệp Linh đến đây, lòng tôi lại rối loạn, nghĩ đi nghĩ lại, LâuTập Nguyệt còn phải bế quan hai lần mới đến tầng thần công cao nhất, côta đến hẳn không phải chuyện giải cổ chuyện. Tôi vội vàng lấy hộp bạchngọc ở trên đầu giường, mở ra thoáng nhìn, nhanh chóng nắm tất cả ởtrong tay.

Tam Sinh hoa còn ở đây, tôi thật sự là thần hồn nát thần tính [2].Tự đáy lòng tự giễu cười cười, tôi lấy tay tinh tế vuốt ve dịu dàng thânhộp nhẵn nhụi, tâm nguyên bản xao động không thôi dần dần bình thảnxuống.

Không biết Diệp Linh tới làm cái gì? Là vì chuyện của Lục Triển Bằng? Đúng rồi, sư phụ hình như từng qua, lúc trước cô ta cứu tôi không phảikhông có điều kiện, tôi đợi hỏi sư phụ mới được

“Phanh!”

Cửa bỗng nhiên bị phá mở, suýt chút nữa kinh hãi rớt hộp bạch ngọctrong tay. Tôi nâng lên mắt, nhìn thấy là Lâu Tập Nguyệt, vội cất hộpchạy tới, “Sư phụ, . . . . . .” đang nói khi nhìn thấy sắc mặt hắn, bỗng ngưng bặt.

Lâu Tập Nguyệt đứng che khuất anh sáng, bóng chiếu lên càng thấy rõkhuôn mặt hắn thản nhiên tuấn mỹ xinh đẹp nho nhã, càng thấy đôi đồng tử hắn sâu thẳm tối đen, môi má có phần hơi hơi trắng bệch.

Tôi không hiểu hoảng sợ kéo tay hắn, “Sư phụ, người làm sao thế. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt đột nhiên ôm lấy tôi, cánh tay nhanh ôm thắt lưngtôi, lực mạnh giống như muốn đem tôi hoà vào trong thân thể hắn..

Tôi trong vòng ôm này cảm thấy hơi yên lòng, không quan tâm thắt lưng sắp bị hắn cắt đứt, giọng thỏ thẻ nói: “Sư phụ, ngày mai người sẽ bếquan, đêm nay. . . . . .” Đột nhiên, “oẹ” một tiếng, há mồm phun ra mộtngụm máu.

Lòng bàn tay Lâu Tập Nguyệt lạnh tựa như băng, thì thế, một chưởng vỗ vào sau lưng tôi. Sau đó, buông tôi ra.

Tôi ngửa mặt yếu ớt ngã xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, há miệng thở dốc, càng nhiều máu trào ra từ trong miệng.

Nội tạng dường như đều bị vỡ nát.

Tôi cũng không quá đau, chỉ là cảm thấy trống rỗng, trống vắng tràn đầy.

Nguyên tưởng rằng, hạnh phúc giả tạo cũng sẽ kéo dài hơn, vừa có được hắn đến ngày hắn lấy Tam Sinh hoa từ trong tay mới thôi..

Nhưng vốn dĩ, mộng vỡ đột ngột như thế..

Trước mắt một hồi đen lại một hồi đỏ.

“Sư. . . . . . Phụ. . . . . .”

Miệng càng không ngừng ho ra máu, tôi gọi tên hắn, khó khăn vươn tay về phía hắn..

Lâu Tập Nguyệt không có như ngày thường kéo chặt tôi. Hắn chỉ đứng ởnơi đó, không hề nhúc nhích, tựa như ngọc khắc được nhào nặn từ ngàn năm trước.

Ánh sáng trước mắt tán đi, cánh tay vô lực buông thõng.

Thế giới của tôi vào khoảnh khắc này, chỉ trong chưởng này, vỡ tan thành bụi.