Lương Ngôn Tả Ý

Chương 5



Đến sau là bác sĩ của Lệ Trạch Lương.

“Tiểu Quý, tôi đã nói với cậu rồi, tuyệt đối đừng đểcậu ta bị thương nữa.” Người bác sĩ nữ họ Hà nén giận, nói rồi liền xốc chănlên, chuẩn bị lấy kéo cắt ống quần phải Lệ Trạch Lương ra.

Quý Anh Tùng đột nhiên dùng cơ thể cản tầm nhìn Tả Ý,“Cô Thẩm, cô tránh mặt đi.”

“Tôi muốn xem.”

“Lệ tiên sinh sẽ không đồng ý.”

“Chờ anh ta tỉnh dậy tôi sẽ giải thích.”

“Nhưng...”

“Tôi nói này sao con người anh cố chấp vậy, anh tahiện giờ không...” Còn chữ “biết” Tả Ý há miệng định nói mà không thành lời, vìcô thấy được cảnh tượng ấy.

Cô vẫn cho rằng anh có một chân hơi khập khiễng màthôi.

Cô vẫn cho rằng trên người anh không có khiếm khuyếtnào quá to tát.

Cô vẫn cho rằng anh không thích người khác đụng đếnchân anh, chẳng qua vì có vết thương đáng sợ.

Cho đến khi nhìn thấy bác sĩ cắt bỏ ống quần anh, sauđó gỡ chân giả xuống, thì cô chấn động toàn thân. Cô đến giờ vẫn không nhận rađó là chân giả. Từ bắp đùi xuống đầu gối, chỉ còn một nửa, phía dưới rõ ràng làbị cắt cụt.

Giờ khắc này, chỗ tiếp giáp giữa phần bị cắt với phầnchân giả, miệng vết thương quấn đầy băng trắng giờ đang chảy máu.

Bác sĩ Hà vừa chỉ dẫn y tá tháo băng vừa nói: “Lầntrước bị thương, tôi đã bảo các người khuyên cậu ta trong khoảng thời gian nàytạm thời không được mang chân giả, vì sao không nghe lời? Hôm nay sao lại thànhra thế này?”

Bác sĩ Hà liếc Quý Anh Tùng với Tả Ý.

Hai người không biết nên trả lời thế nào.

Qua một hồi sau, bác sĩ Hà băng bó chân anh xong, cởibao tay, “May mà cô cậu cho cậu ta uống thuốc ngủ, nếu không chờ đến khi tôiđến không biết còn đau đến thế nào.” Rồi nói, “Nếu cậu ta sống ở đây, tôi đềnghị không được để cậu ta ở một mình. Hai người... hai người cần phải chăm sóctốt cho cậu ta.”

“Bác sĩ, tôi không biết miệng vết thương trên đùi anhấy vì sao lại gây đau đớn nhiều đến thế?” Tả Ý hỏi.

Bác sĩ Hà nói: “Chuyện này tiểu Quý biết, cái chân nàycủa cậu ta đau trường kì rất nghiêm trọng.” Thấy vẻ mặt Tả Ý ngơ ngác, bà nóithêm: “Đây là đau đớn thường xuất hiện sau khi bị cắt chi, nhưng mỗi người mỗikhác, có người thì đau đớn có người có cảm giác nóng rực. Người bình thường khithích ứng với chân giả thì hết. Nhưng cậu ta vẫn luôn bị đau. Hơn nữa Lệ tiênsinh có thể chất đặc biệt về phương diện nhạy cảm với cảm giác đau hơn hẳnngười thường, hai yếu tố này gộp lại càng hành hạ cậu ta, người bình thường nhưchúng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.”

Tả Ý đã từng nghe nói qua điều này, quả thật có ngườicó cảm giác đau đớn gấp nhiều lần người thường.

Tả Ý nhìn thoáng Lệ Trạch Lương trên giường ngủ, timco rút, hối hận vô cùng. Vừa rồi cô đá anh ta mạnh quá.

Bác sĩ Hà đang chuẩn bị ra về, lúc thu dọn dụng cụ,chợt hỏi: “Cô gái này có muốn xử lý trên trán không?”

Tả Ý sờ sờ trán, ngượng ngùng xua tay, “Không cần,không cần.” Cô từ nhỏ khá nghịch ngợm, trái ngược với Lệ Trạch Lương, cô khônghề sợ đau.

Sau đó cô như nghĩ ngợi gì đó, mới giải thích thêm mộtcâu vô nghĩa, “Do sơ ý đụng trúng thôi.” Cô không thể để người khác biết là docái người nằm trên giường kia chọi trúng, không thì xấu hổ lắm. Nhưng giảithích xong lại cảm thấy thật buồn cười, thật là giấu đầu lòi đuôi.

Nghe Tả Ý nói vậy, bác sĩ Hà không ép buộc, dù saobệnh nhân của bà cũng là Lệ Trạch Lương, vì thế thu dọn xong cùng y tá ra về,lúc đi có nói: “Mấy tiếng nữa cậu ta mới tỉnh, nhưng chi giả thì không thểdùng, ngày mai tôi lại đến. Nếu cậu ta còn ngoan cố thì đưa đến bệnh viện đi.”

Tả Ý với Quý Anh Tùng đồng loạt gật đầu.

Nhân lúc tác dụng thuốc vẫn còn, Quý Anh Tùng đưa LệTrạch Lương về lại nhà cũ. Tả Ý đương nhiên không đi theo, nhìn chiếc xe chở LệTrạch Lương dần mất hút, cô mới lặng lẽ thầm nhủ ba chữ, thật xin lỗi.

Cô ngước lên nhìn bầu trời mờ sáng, công nhân vệ sinhđã bắt đầu đi làm, tiếng nhạc của xe chở nước chạy ngang ngã tư vang lên, vôtình có người dằn vặt cả đêm.

Tả Ý tắm xong liền lăn ra ngủ.

Trong giấc mơ, trong đầu cô hiện ra rất nhiều hình ảnhđứt đoạn mơ hồ. Đặc biệt là sau khi cô một mình quay lại phòng ngủ xem Lệ TrạchLương, lúc gỡ cái chân giả phía dưới chăn, rớt ra, trống rỗng. Hình ảnh này cứẩn hiện nhiều lần trong đầu cô, trong mơ cô không dám nhìn thẳng vào nơi đó, màcúi gằm xuống.

Cô ngủ một giấc đến chiều, thì bị tiếng chuông điệnthoại đánh thức.

“Tả Ý, là tôi, Dương Vọng Kiệt.”

“Ừ.” Cô lơ mơ dụi dụi mắt.

“Ngủ sớm vậy sao?”

“Không, tối qua tôi thức cả đêm, có ngủ gì đâu.” Tả Ýnói.

“À. Định mời em ăn cơm.”

“Sao vậy? Có chuyện vui à?”

“Ở đây có người đàn em của em, muốn ôn chuyện cũ vớiem thôi.”

“Đàn em?” Tả Ý rời giường kéo rèm cửa sổ. Ánh chiều tàchiếu ở xa xa, hơi chói mắt.

“Em học ở đại học M phải không?”

“Ừ...” Tả Ý đi tới đi lui dọn dẹp lại phòng ngủ.

“Quen Doãn Tiếu Mi không? Là lớp dưới chung nhóm kịchvới em đó.”

Tả Ý ngẩn ra.

Nói xong Dương Vọng Kiệt lâu thật lâu không nghe bênkia đáp lời, “Tả Ý?”

“Hả.”

“Em quên rồi?” Anh hỏi, “Hay Tiếu Mi nhớ nhầm nhỉ?”

“Tôi...”

“Em học đại học M?”

“Ừ.”

“Lúc đi học có tham gia nhóm kịch không?”

“Có lẽ... không có.” Tả Ý ngần ngừ đáp.

“Có lẽ không có?” Dương Vọng Kiệt hơi kinh ngạc vớicâu đáp này, không có là không có sao lại là “có lẽ”. Sau khi cúp máy, DoãnTiếu Mi hỏi: “Sao rồi?”

“Hình như không biết em, cũng không tham gia nhómkịch.”

“Không thể nào.” Doãn Tiếu Mi chau mày quay lên lầulấy đồ, một lúc sau lấy ra mấy cuốn album hình.

Cô cắm cúi tìm kiếm, lật ra một tấm chỉ cho Dương VọngKiệt xem.

Ảnh chụp lúc toàn bộ diễn viên sau khi diễn xong rachào khán giả, Doãn Tiếu Mi đứng hàng đầu, cách cô không xa, ở giữa là cô gáinhoẻn miệng cười tươi tắn, vóc dáng khá cao, để tóc dài chấm vai, rõ ràng chínhlà Tả Ý.

2.

Hai người hoài nghi nhìn nhau.

“Sao vậy?” Doãn Tiếu Mi hỏi.

“Sao là sao?”

“Sao cô ấy nói không có.”

“Có lẽ trí nhớ không tốt.”

“Trí nhớ không tốt? Chẳng lẽ có người sẽ không nhớ lúcmình học đại học rốt cục là tham gia đội bóng rổ hay đội bóng bàn ư? Chẳng lẽcó người học kịch lại cho là mình học piano ư?”

Doãn Tiếu Mi nói có phần không hợp logic, nhưng khôngphải không có lý.

“Nhưng, không phải em nói em chưa học hết bốn năm đãđi du học sao? Có lẽ sau đó cô Thẩm...”

“Vậy em hỏi bạn em đã.” Doãn Tiếu Mi nói.

“Bỏ đi, Tiếu Mi, có lẽ họ có chuyện gì đó không muốnnhắc lại, cũng không thích em tìm hiểu sâu đâu.”

Doãn Tiếu Mi giận dỗi, “Nhưng mà em tò mò, em thíchthọc mạch chuyện riêng của người ta. Thì sao nào?” Cô còn nói, “Hơn nữa sao côấy không muốn người khác nói đến, sao cô ấy cố ý nói không biết em, chẳng lẽanh không tò mò sao?”

Cô là người có lòng hiếu kì mạnh phi thường, biết cóchuyện gì khó hiểu tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Không nói thêm lời nào, bèn gọiđiện cho bạn bè.

“Đúng rồi, Thẩm Tả Ý, khoa chính pháp của tụi mình đó,hơn chúng ta một năm, mình nhớ rõ lắm mà.” Cô bạn đó nói. “Một người rất hoàđồng, ở nhóm kịch lâu lắm mà.”

Nghe thấy thế, Doãn Tiếu Mi nhướn nhướn mày với DươngVọng Kiệt, trưng ra vẻ mặt em không có lừa anh nha.

“Chúng ta cùng diễn vở...” Doãn Tiếu Mi ngẫm nghĩ.

“[Phù thuỷ Salem]. Vở kịch khó quá trời, sau đó khôngngờ mọi người lại diễn thành công.” Người bạn nói tiếp lời.

“Đúng đúng. Mình diễn vai con gái Mục sư.”

“Ừ, chưa diễn xong cậu đã bỏ chạy sang Mỹ rồi.”

“Hì hì.” Doãn Tiếu Mi cười ngượng ngùng.

“Sau đó còn hại tụi mình tìm người diễn thay quáchừng.” Cô bạn nén giận.

“Ngại quá, lần sau cậu đến thành phố A mình mời cậu ăncơm, đi chơi với cậu nha. Nói đến chuyện này, chúng ta lâu quá không gặp ha.”Tật xấu của Doãn Tiếu Mi là, nói một hồi là lạc đề, làm đối phương cũng lạc đềtheo luôn.

“Ừ, sau đó mọi người đều rất nhớ cậu, cậu và cậu bạnhọc lớp bên cạnh...”

“Suỵt──” Doãn Tiếu Mi vội vàngngắt ngang, sau đó ngó sang Dương Vọng Kiệt. Lúc này mới nhớ ra việc chính.

“Còn Thẩm Tả Ý, cô ấy vẫn ở nhóm kịch hả?”

“Không, hai năm cuối cô ấy đi nước ngoài du học.”

“Ủa?”

“Chính là sau khi cậu đi, cô ấy cũng đi.”

“Đi đâu vậy?” Doãn Tiếu Mi hỏi tới.

“Hình như là đi Đức.”

“Trao đổi du học sinh à?”

“Không rõ nữa.”

Dường như có tiếng rắc, manh mối đứt ngay chỗ này.

Doãn Tiếu Mi cúp điện thoại, có chút thất vọng, cô vốnnghĩ sẽ tìm ra tin tức long trời lở đất gì chứ.

“Chúng ta hỏi người khác nha?” Cô hỏi ý Dương VọngKiệt.

“Chuyện người ta em quan tâm nhiều như vậy làm gì.”Đến cả anh cũng cảm thấy Doãn Tiếu Mi hơi nhiều chuyện.

“Ai bảo anh...” Doãn Tiếu Mi thấy anh dường như đangtrách móc cô.

Cô ngừng lại, cong môi tủi thân: “Ai bảo anh... trướcđây thích cô ấy.”

Nghe câu cuối của Doãn Tiếu Mi, Dương Vọng Kiệt bậtcười. Anh không biết hoá ra cô suy nghĩ vậy. Vì thế, anh bất giác sờ sờ đầuDoãn Tiếu Mi. Ngay cả cô gái nhỏ này cũng nhìn ra, trước đây anh đã thích ThẩmTả Ý.

“Em cũng nói là trước đây rồi, còn để ý làm gì?” Anhnói.

Doãn Tiếu Mi gật đầu hớn hở.

Nhưng mà, cô không biết sau khi Dương Vọng Kiệt rờikhỏi nhà cô, ý nghĩ lại bay đến nơi khác.

“Cô ấy rốt cục vì sao cố ý không biết em, chẳng lẽ anhkhông tò mò sao?” Chính là câu vừa rồi Doãn Tiếu Mi hỏi anh, giờ lại quanh quẩnxoay trong đầu anh, lúc đó anh không trả lời.

Anh quả thật cũng muốn biết.

Cùng lúc đó, Tả Ý đã thức dậy đang nấu cơm cho cáibụng đói kêu ầm ĩ của mình. Cô đói cả một ngày, ngấu nghiến nuốt hết cả chén.Tiếp đến, cô vào toilet rửa mặt, thấy mặt mình trong gương mà giật mình, tránsưng tấy lên rồi.

Tên này ra tay nặng ghê, không biết nể tình chút nào,cô lẩm bẩm trong miệng. Sau đấy lúc lắc cổ, phát hiện cái ót bị anh ta ấn đụngvào tường cũng đau. Không chừng cả trước cả sau đều sưng thành hai cục u luônrồi.

Cô nhớ lại nét mặt Lệ Trạch Lương lúc ném đồ vào cô,rất giống một cô con dâu bị ức hiếp. Nếu ý nghĩ này mà bị anh ta nghe được,không biết sẽ tức lên rồi lại ném cái gì đây. Cho dù là cái trán hoặc giả nơinào khác có bị anh ta ném đi nữa, cũng là do cô nợ anh.

Nhưng──cô không thể tiếp tục làmanh ta tức giận nữa.

Cô bỗng nhiên muốn hỏi thăm, anh ta lúc này đang làmgì vậy? Đã thức dậy chưa? Chân có khoẻ không? Có phải vẫn không nghe lời mangchân giả không? Hay là đến bệnh viện rồi? Có biết cô đã nhìn thấy chân anh mànổi cáu không? Có điều, dường như ngoài hay đối chọi gay gắt với mình ra, anhta không hề nổi giận với ai khác, chẳng lẽ ghét cô lắm sao?

Tả Ý về phòng lấy điện thoại.

Cô viết một tin ngắn: “Lệ tiên sinh, vết thương củaanh sao rồi?” Viết xong lại cảm thấy kì cục còn giả tạo nữa, giống như bản thânlấy thân phận kẻ thắng trận đến hỏi han tình hình thương vong của đối phươngsau cuộc chiến quá, nên lắc đầu xoá đi.

Nghĩ một lát lại viết: “Hợp đồng của chúng ta giờ thếnào?”, xem xem ngó ngó, cảm thấy câu này càng tào lao hơn. Mới đọc thì khiếnngười ta hiểu lầm cô đang gấp gáp muốn bán thân; đọc kĩ lại thì giống như điđòi nợ, y như sợ anh ăn quỵt.

Cô lắc đầu lại xoá.

Câu thứ ba, làm cô cân nhắc hồi lâu: “Hôm nay tôikhông đi làm cũng quên xin phép luôn, anh có trừ lương tôi không vậy?” Lần này,cô bị bản thân hạ knockout, tự nhiên phát hiện mình là tầng lớp thị dân tínhtoán chi li từ trong xương tuỷ.

Xoá xoá.

Cuối cùng cô thu hết can đảm, viết thật cẩn thận: “Anhkhá hơn chưa? Chân còn đau không?”

Lúc nhấn đến ba chữ “còn đau không”, trong người Tả Ýphút chốc có một dòng nước ấm, từ trái tim vọt thẳng đến tứ chi. Ngày hôm qua,anh nhẹ nắm tay cô, cũng hỏi cô “còn đau không?” Biểu cảm lúc nói câu đó côchưa từng thấy trên mặt anh, như mang chút dịu dàng còn thêm chút hối hận.

Nụ cười hiện trên mặt cô, sau đó quyết định chọn câunày. Khi chuẩn bị nhấn gửi đi, thì trợn tròn mắt──trongđiện thoại của cô không có số của Lệ Trạch Lương.

Số điện thoại, số điện thoại, số điện thoại, cô lụclọi đủ thứ manh mối trong đầu. Cuối cùng, cô nhớ hình như có một cuốn sổ thôngtin của cấp cao Lệ thị. Cô mở túi xách đi làm, nhanh chóng tìm ra số điện thoạicủa Lệ Trạch Lương. Tiếp đến, cô đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần, chắc chắnkhông viết sai chính tả với đặt đúng dấu câu mới dè dặt nhấn gửi đi.

Một giây, hai giây...

Một phút, hai phút, ba phút...

Hơn mười phút trôi qua, di động vẫn không có hồi âm.

Cô chán nản tự an ủi, có lẽ không ở gần điện thoại haylà đang nghỉ ngơi, có lẽ Lệ Trạch Lương là kiểu người không gởi tin nhắn cũngkhông biết chừng. Qua thêm hồi lâu, ngay lúc Tả Ý sắp quên mất tắt ti vi đingủ, thì di động đột nhiên vang lên, cô vội vàng mở ra xem.

“Ừ.”

Thế mà anh chỉ nhắn lại một chữ lạnh tanh.

Tả Ý khóc không ra nước mắt. Cô dù sao cũng hỏi tớihai câu lận mà, nếu trả lời ngắn gọn thì cũng phải có hai dấu câu chứ. Ngườinày chỉ “ừ”, rốt cục là nói vết thương khá hơn? Hay là chân mình vẫn còn đau?

Hay là... Hay là ý anh ta là chẳng thích thú gì mà trảlời cô?

Tim cô rơi tụt xuống, cuối cùng không biết tìm câu nàođể nhắn qua tiếp nữa.

3.

Tiếc rằng, Tả Ý không biết Lệ Trạch Lương nhận tin nàytrong tình huống nào. Số điện thoại cô tìm trong sổ thông tin không phải là sốmáy riêng của Lệ Trạch Lương, mà là số chuyên dùng cho công việc. Nên đôi lúcLệ Trạch Lương không giữ, mà do tiểu Lâm giữ số điện thoại này. Cô vừa báo cáokết quả công việc cho Lệ Trạch Lương vì anh không đến công ty xong, từ bệnhviện về được nửa đường, đột nhiên nhận được tin nhắn này.

Tiểu Lâm lúc đầu không biết là ai gửi tin, chỉ thấydãy số quen quen, sau đó mới nhớ ra là số của Tả Ý. Vì vậy tiểu Lâm lập tức gọicho Lệ Trạch Lương.

Lệ Trạch Lương bên đầu kia im lìm một hồi, mới nói:“Cô mang điện thoại đến đây.”

Tiểu Lâm đáp: “Vâng.”

Chỉ là, cô đã đọc cho sếp nghe một lần rồi, mà sếp vẫnmuốn xem tận mắt, chẳng lẽ còn sợ mình lừa sao? Huống chi cô đi theo Lệ TrạchLương cũng đã lâu, chưa từng thấy sếp nhắn tin với ai hết.

Tiểu Lâm vẫn cho rằng nhắn tin là thú vui của nhữngngười yêu nhau, chỉ là──sếp thiếu mất cái thú vuiđó.

Tai tiếng trong đời sống cá nhân từng có không ít,hiểu lầm rắc rối với mấy cô ngôi sao điện ảnh cũng vẫn có, nhưng Lệ Trạch Lươngcho đến bây giờ đều hoàn toàn không ngó ngàng đến chức năng nhắn tin của điệnthoại di động.

Cô biết, sếp cô ghét nhất là vụ này.

Không chỉ cô biết, mà mấy cô từng quen với sếp cũngbiết rõ. Nhưng cô Thẩm này lại nhắn tin không đúng lúc. Mười phút sau tiểu Lâm xuấthiện trước giường bệnh của Lệ Trạch Lương.

Lệ Trạch Lương cầm điện thoại cười nhẹ: “Làm phiền côđến đây rồi.”

Sau đó anh mở máy nhìn thoáng một cái rồi để sang mộtbên nói: “Không còn việc gì nữa, cô về trước đi.”

Tiểu Lâm lập tức ngầm hiểu, biết ý nhanh chóng biếnmất. Trong quá trình biến mất tiểu Lâm thầm nghi hoặc, lẽ nào sếp mình tự nhiêncó hứng với tin nhắn?

Sau khi mọi người đều ra ngoài, Lệ Trạch Lương lại mởđiện thoại xem.

“Anh khá hơn chưa? Chân còn đau không?”

Một hàng chữ ngắn ngủn, mắt anh đăm đăm nhìn một hồithì chợt thấy buồn cười.

Bỗng lúc đó, anh hơi muốn gặp cô.

Nhưng khi Lệ Trạch Lương định ngồi dậy, nghiêng mắtthấy cái chân giả tháo ra để bên, sắc mặt chợt trầm xuống, lòng cũng buồn bực.Với tính cách mọi ngày của anh, thật sự không phải là người thích nói chuyện,thế nên bây giờ không biết trả lời cô thế nào.

Ý của “ừ”, có lẽ là đau rồi.

cdcd

Nhà láng giềng lầu dưới, không biết là không mang chìakhoá hay vợ chồng cãi nhau thế nào, mà đập cửa ầm ầm. Tả Ý ở tầng năm còn nghethấy tiếng đập cửa ầm ĩ. Một lát sau lại nghe tiếng đàn ông mắng lớn thô tục,rồi thêm tiếng khóc của phụ nữ.

Nếu có người đàn ông nào quát thét cô như vậy, bảo đảmsẽ bị cô đạp văng vào cửa. Trước kia cô luôn cho là thế, cho đến khi Lệ TrạchLương xuất hiện.

Cô đòi xuống xe, anh mắng cô: “Cô điên rồi.”

Cô chọc tức anh, anh một mặt cực kì phẫn nộ hét: “ThẩmTả Ý”, mặt khác lại cầm điện thoại ném cô.

Như thế không có gì đáng nói, nhưng trừ lần đó ra, LệTrạch Lương thích nhất vẫn là dùng giọng điệu lạnh lùng châm chích cô.

Tính cô thà là để người ta tát cho một cái còn đỡ hơngấp trăm lần để ai đó chế giễu cô.

Lệ Trạch Lương đối đãi với cấp dưới thậm chí đến cảngười lạ, đều thật cẩn thận lịch sự, ôn hoà rộng lượng, còn đối với cô lại chuachát vô cùng.

Trước mặt nhiều người của tập đoàn Đông Chính vậy màanh không chịu chắn giúp cô ly rượu.

Lần trong phòng họp, câu đầu tiên anh nói ra là bảo côđừng bao giờ xuất hiện trong cuộc họp của anh.

Thêm lần trong văn phòng anh châm biếm cô tưởng bở anhsay mê cô.

Nhiều, thật nhiều câu châm chọc không hề tiếc rẻ màdành hết cho cô, cuối cùng chỉ vì anh dịu dàng hỏi có một lần “còn đau không”mà cô đã hoàn toàn mềm lòng rồi ư?

Tả Ý cuộn người trên sofa, nhìn chăm chăm ti vi, khôngngừng đổi kênh, tim dần dần trĩu xuống. Bản thân biết rõ Lệ Trạch Lương dùngtiền mua mình, thì dựa vào đâu lại trông chờ hai người có thể thông hiểu lẫnnhau, hay đau khổ vì yêu, huống chi hai mươi bốn giờ trước mình như liệt nữtrinh trắng sống chết chống cự lại anh, mỗi lần bị anh chạm tới thì như chạmphải thứ dơ bẩn; bây giờ lại như cô gái mới biết yêu mỏi mắt mong ngóng phỏngđoán từng câu từng chữ nhất cử nhất động của đối phương, thậm chí có một chữcũng do dự thật lâu, không phải buồn cười lắm sao. Thẩm Tả Ý à Thẩm Tả Ý, côvừa cười lạnh vừa tự nhắc, giao dịch chính là giao dịch, đừng vì một lần sailầm, cuối cùng lại đánh mất mình.

Bây giờ phải làm gì, được hời năm triệu của người ta,dù sao cô cũng phải thăm hỏi chứ. Nghĩ đến đây, Tả Ý tuy là nản chí nhưng đãsuy nghĩ thấu đáo, nên hoà nhã gọi điện cho Lệ Trạch Lương.

Xem ra người bên kia cũng đủ hoà nhã, đúng lúc điệnthoại vừa reng ba tiếng thì bắt máy. Lệ Trạch Lương ở đầu kia không chủ độnglên tiếng.

Im lặng chốc lát, Tả Ý bèn lên tiếng trước: “Lệ tiênsinh, tôi là Thẩm Tả Ý.”

“Ừ.” Anh chậm rãi nhả ra một chữ, giống y như tinnhắn, rõ ràng là ngữ điệu như trong tưởng tượng của Tả Ý, lãnh đạm thêm chútkiêu ngạo.

4.

“Tôi muốn hỏi vết thương của anh có đỡ không?” Cô hỏirất nhỏ nhẹ.

“Cũng được.” Anh có lẽ nhận thấy thay đổi của cô, cũngtrả lời vô cùng khách sáo.

“Không thì khi nào đó tôi đến thăm anh.”

“Không cần, có chuyện gì tôi sẽ cho Quý Anh Tùng tớiđón cô.”

Cô nói hai câu, anh chặn cô đủ hai câu, không biết anhcố tình hay vô ý, làm cuộc nói chuyện gần như đi vào ngõ cụt. Không nghi ngờgì, Lệ Trạch Lương là không muốn cho Tả Ý biết anh đang hồi phục trong bệnhviện.

Anh như cảm thấy mình nói chuyện hơi quá đáng, nên nóitiếp: “Tôi không hay dùng số này, lần sau cô liên lạc số kia đi.”

Tả Ý vừa nghe vừa ghi lại.

“Xong rồi.” Tả Ý nói.

Tắt máy rồi, Lệ Trạch Lương cầm cây gậy chống ngườiđứng lên, đi mấy bước đến cửa sổ. Anh lúc trong lòng không vui là thích nhìnánh sáng lấp lánh. Tiếc là mấy ngày nay thời tiết âm u, trên bầu trời đêm khôngcó được một chấm nhỏ, địa thế bệnh viện ở ngoại ô lại không cao nên không nhìnđược ánh đèn, ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Đêm đó anh ngủ mà không tắt đèn.

Tả Ý gặp lại Lệ Trạch Lương, đã là chuyện của một tuầnsau đó. Cô vẫn đến công ty sớm như thường lệ, ngồi dưới lầu Lệ thị hít thởkhông khí buổi sáng sớm, bất ngờ nhận được điện thoại từ bệnh viện.

“Cô Thẩm, tôi là bác sĩ Hồng.”

“A, bác sĩ Hồng, cuối tuần tôi sẽ đến tái khám đúnggiờ.”

Bác sĩ Hồng cười, “Không phải, cuối tuần tôi phải đicông tác, thời gian tái khám của cô phải đổi lại, chừng nào cô rảnh để tôi hẹnlại cô.”

“À. Chiều nay tôi có thời gian rảnh.”

“Ừm, đúng lúc buổi chiều tôi ít bệnh nhân, mấy giờnhỉ?”

“Bốn giờ được không?”

“Được.”

Đúng lúc này, cô từ xa thấy Lệ Trạch Lương một mìnhxuống xe, bước vào đại sảnh. Dáng vẻ đi đứng cũng như mọi khi, không thay đổigì.

Lòng cô giãn ra một chút.

cdcd

Buổi chiều, Tả Ý đến bệnh viện, nằm xuống kể với bácsĩ Hồng: “Gần đây tôi hay mơ thấy chuyện trước kia.”

“Trước kia?” Bác sĩ Hồng hỏi.

“Lúc còn rất nhỏ, khoảng mười tuổi.”

“Mơ thấy những gì?” Bác sĩ Hồng đứng dậy rót nước chocô.

“Thấy cha mẹ còn sống...” Cô thao thao nói một hồilâu.

Bác sĩ Hồng Khanh ngoại trừ ở bên cạnh thỉnh thoảnggóp vài ba câu, còn lại cứ để cô nói.

Sau đó cô bỗng hỏi: “Bác sĩ Hồng, cô kết hôn chưa?”

Bác sĩ Hồng cười: “Kết hôn rồi, hơn nữa con gái tôiđang đi học nhà trẻ.”

“Trước kia lúc cô yêu đương có suôn sẻ không?”

Bác sĩ Hồng nhìn cô, mỉm cười: “Tả Ý, cô còn rất trẻ,có đôi khi tình yêu không cần chú ý nhiều đến thế. Tuổi trẻ trong đời một ngườichỉ một lần, thay vì chịu cột vào ai đó thì cứ tận hưởng theo ý mình muốn đi.Nếu là rất thích, cứ tiến tới, đâu cần đến đúng hay sai.”

Cô đương nhiên là đã kể chuyện Lệ Trạch Lương với bácsĩ Hồng.

“Anh ta tại sao lại làm vậy?”

“Chắc do anh ta có phương pháp khá cực đoan. Nếu anhta không quan tâm đến cô, cần gì phải ép buộc cô.”

Lát sau, Hồng Khanh nói tiếp: “Nhưng cô phải nhớ kĩmột điều, tình yêu là bình đẳng, nếu là thật thì cũng cam tâm tình nguyện trảgiá. Nếu cô dùng ánh mắt bất bình đẳng cư xử với tình cảm, vậy thì sẽ khôngcông bằng với người khác.”

Tả Ý ra khỏi phòng khám, lời nói của bác sĩ Hồng tuykhông thể khai sáng, nhưng lại khiến cô cẩn thận suy nghĩ.

Cô quả thật là thích Lệ Trạch Lương, nên khi thấy anhbị đau ngã xuống thì cô cũng đau lòng gần như không thở nổi. Vậy còn anh đốivới cô thế nào? Có một chút nào để ý không? Nếu quả thật để ý cô, sao còn dùngthủ đoạn ép buộc cô? Sau đó còn năm lần bảy lượt giễu cợt cô? Không thể hoàthuận sống chung với cô sao?

Nhưng nếu người ta đã thực hiện lời hứa, cô càng khôngthể trở mặt không nhận lỗi, đúng không? Bằng không giống như thiếu nợ ai đóvậy. Cô ngầm hạ quyết tâm đi đến hành lang thì chạm mặt Dương Vọng Kiệt.

Kì thật, Dương Vọng Kiệt từ rất xa đã thấy cô từ phòngkhám bệnh của Hồng Khanh đi ra, thấy cô như đang suy nghĩ, anh kêu mà cô khôngnghe thấy.

“Tả Ý.” Anh đi đến vỗ vỗ cô.

“A, tình cờ thật.” Tả Ý hoàn hồn.

“Em làm gì ở đây vậy?”

“Khám bệnh.”

Nghe hai chữ này, Dương Vọng Kiệt nhìn qua phòng khámcủa Hồng Khanh. Anh cũng đến tìm Hồng Khanh, có điều không phải khám bệnh mà vìviệc riêng. Nhắc đến cũng thật tình cờ, Hồng Khanh là đàn chị hồi đại học củaanh, Dương Vọng Kiệt khá thân thiết với vợ chồng họ.

Thấy Tả Ý có tâm sự, anh chỉ gật đầu để cô đi.

Buổi chiều cô đến bệnh viện, còn một số công việc chưalàm xong, ăn chút gì đó lót dạ rồi về công ty tăng ca. Làm việc đến hơn támgiờ, mới rời văn phòng về nhà.

Lúc đi xuống cô hơi do dự, rồi nhấn nút xuống tầng LệTrạch Lương.

Tầng lầu của anh, có vài người vẫn chưa về, ngay cảtiểu Lâm cũng bận rộn bên ngoài. Không chừng Lệ Trạch Lương lâu ngày không đếncông ty, có rất nhiều việc chất thành núi chờ anh.

Cô nhấn số điện thoại lần trước anh cho.

“Tôi là Thẩm Tả Ý.”

“Có gì sao?” Giọng anh nghe uể oải, hình như khá làmệt mỏi.

Tả Ý không trả lời, tức giận nghĩ: Anh biết rồi cònhỏi, giữa hai người họ còn có chuyện gì chứ, chẳng qua chỉ là chuyện kia màthôi.

Lệ Trạch Lương cảm thấy cô có chuyện muốn nói, ngừngcông việc, đứng bên cửa sổ.

“Cô Thẩm?” Anh thấy cô im lặng thật lâu, nên hỏi lại.

“Tôi...” Cô lấy lại can đảm, quyết định bước đi bướcđầu tiên mang tính chất lịch sử. Đáng tiếc chưa nói ra được hai gò má đã đỏ nhưtôm luộc, đời cô chưa khi nào khó mở lời như lần này.

“Chúng ta...” Cô lại đấu tranh, nhưng không nói tiếp.

Dù cô chỉ nói vậy, Lệ Trạch Lương cũng đã hiểu. Haimắt anh bỗng nhiên lạnh hẳn, trong lòng ngổn ngang đủ vị, chua xót lẫn lộn.

“Cô ở đâu?” Anh chợt hỏi.

“Công ty.”

“Thế này đi,” Lệ Trạch Lương trầm ngâm một chút, rồinói, “Tôi gọi điện bảo Quý Anh Tùng tới đón cô, tôi một hồi nữa mới xong việc,cô về nhà chờ tôi.”

Nghe những câu này, lòng Tả Ý hồi hộp, về nhà chờ anh?Tả Ý ngơ ngác nhìn điện thoại rồi nở nụ cười đùa cợt, mình không phải có ý nàysao?

Lên xe Quý Anh Tùng, xe chạy ra vùng ngoại ô, dườngnhư là về nhà cũ của Lệ gia. Tả Ý vừa vào nhà, lão Đàm liền đến chào: “Cô Thẩm,thiếu gia nói mời cô vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi trước, chúng tôi đã dọndẹp xong rồi.”

Hiển nhiên là Lệ Trạch Lương đã gọi về bảo họ làm.

Phòng khách? May không phải phòng ngủ của anh.

Họ dường như biết Tả Ý thận trọng, thấy cô không vềphòng dành sẵn cho mình mà đứng trong phòng khách cũng không đến quấy rầy cônhiều, để bánh trái lên, rồi tự động đi làm việc.

Trong nhà cũ không được mấy người, dường như không cóngười họ Lệ nào ở đây. Cô có nghe nói, Lệ Trạch Lương còn một cô em họ tên LệPhi Tuyết, hiện giờ đang đi du học.

Cô không quen một mình ở nơi đèn đuốc sáng trưng, ngồilâu thấy khó chịu, bèn thong thả đi ra vườn hoa ngoài phòng khách. Vừa ra khỏicăn phòng có điều hoà nên cảm thấy hơi oi bức, nhưng thích nghi một hồi lại cảmthấy vườn hoa trong đêm hè có gió mát dìu dịu, vô cùng mát mẻ. Dưới bầu trờiđêm rực rỡ, lâu lâu lại nghe được tiếng dế kêu, còn ngửi được mùi thơm của cỏ.

Trong vườn để đèn sáng. Có một hồ nước phẳng lặng,trong hồ nuôi rất nhiều cá chép. Tả Ý ngồi xuống xem, cá chép không hề sợngười, tụ thành từng đàn bơi vòng quanh hồ.

Bất chợt, một vật trốn trong bụi hoa bước ra, doạ côgiật mình, định thần nhìn kĩ chỉ là con mèo trắng.

Con mèo chạy thẳng đến mép hồ nhìn chằm chằm đám cábên trong, hai mắt sáng ngời. Sau đó, còn giơ một chân muốn khều thử đàn cá.Toàn thân nó trắng như tuyết, bốn chân phía trên vuốt mọc lông đen, lỗ tai phảicũng màu đen. Tả Ý thấy nó quá đáng yêu, không kìm được mới đưa tay sờ đầu nó.

“Đừng có sờ!” Có người phía sau kêu lên muốn cản cô.

Đáng tiếc là đã muộn, cô chưa kịp đụng đến con mèo, nóđã như bị điện giật quay phắt lại cào lên mu bàn tay phải của cô, sau đó lủinhanh đến chân người vừa kêu.

Tả Ý xoay người ngước lên nhìn, là Lệ Trạch Lương. Côđứng dậy lặng lẽ đưa tay phải ra sau lưng.

Con mèo làm nũng cọ cọ vào ống quần Lệ Trạch Lương.Anh vừa cúi xuống, con mèo liền nhảy vào lòng anh, ngoan hiền hết sức.

Tả Ý nắm bàn tay phải bị đau, trong lòng thầm mắng,thật là đồ mèo dựa hơi người, người nào mèo nấy, thấy người ta là làm mặt hungdữ à.

5.

“Sao lại ra ngoài này?”

Câu hỏi của anh không có chủ ngữ, Tả Ý không biếtchính xác câu đó hỏi cô hay hỏi con mèo chết bầm kia, nên hồi lâu không biết cónên trả lời không, đến khi Lệ Trạch Lương quay sang cô “hm?” một cái.

“Tôi ở trong đó buồn quá, nên ra đây xem.”

“Về phòng thôi.” Anh vừa nói, vừa đưa tay cởi nút tayáo, quay vào nhà.

Con mèo đó luôn đuổi theo sau Lệ Trạch Lương.

Tả Ý đứng đằng sau nhìn chân anh, lại gắn chân giả vàorồi, không biết là hồi phục nhanh hay là anh cố chịu đựng. Có điều, nếu anh đứngyên, chân giả không khác gì chân thật.

Lệ Trạch Lương đi đến cửa quay lại nhìn cô, Tả Ý lậptức cúi đầu. Đi sau lưng nhìn người ta, thật sự không lễ phép chút nào.

“Phòng khách dọn xong chưa?” Lệ Trạch Lương hỏi.

“Đã dọn xong, là phòng trên lầu.” Lão Đàm đáp.

“Ừ. Cô Thẩm ở đây mấy ngày, xem còn thiếu gì không,ngày mai mang hành lý cô ấy đến đây.”

Tả Ý nghe được câu này, cắn môi không phản đối.

Lệ Trạch Lương ngồi xuống sofa, ra dấu Tả Ý ngồixuống, con mèo cũng cuộn tròn nằm ngủ bên chân Lệ Trạch Lương.

Lão Đàm bưng trà lên, xong rồi đi ra, trong phòng chỉcòn hai người.

Trong ấm là trà Thiết Quan Âm, mùi hương thơm ngát từấm bay ra.

Lệ Trạch Lương rót cho cô một ly.

Buổi tối tôi không uống trà. Tả Ý định nói vậy, nhưngtiếc là cảm thấy bản thân yếu thế, liền cảm ơn rồi uống một hớp. Cô không thíchuống trà, càng không biết được mùi vị chủng loại gì.

Lệ Trạch Lương uống xong, khớp ngón tay lướt qua đầumày, dáng vẻ như cực kì mệt mỏi.

Anh theo thói quen lấy thuốc ra châm lửa, nhưng nghĩsao đó, lại bỏ vào, để hộp thuốc trên bàn trà.

“Chẳng lẽ cô sợ tôi đổi ý?” Anh nói, “Tôi luôn làngười nói một là một nói hai là hai, nếu đã hứa với cô thì chắc chắn làm được.”

Hiển nhiên, anh ám chỉ việc cô tự động đưa tới cửa.

Trong nháy mắt, Tả Ý bỗng thấy xấu hổ, mặt ửng hồngđến tận mang tai. Cô vốn đã thuyết phục bản thân, nhưng để Lệ Trạch Lương nóira thế này, cô vẫn cảm thấy lòng khó bình tĩnh.

Cô nắm tay, với tính cách ngày xưa cô đã quay đầu bỏđi. Chẳng những bỏ đi, còn phải châm chọc đáp trả anh hai câu, để anh không nóilại được nửa câu, tức chết là tốt nhất.

Nhưng hiện giờ chân Tả Ý vẫn ở nguyên tại chỗ,mặt hết đỏ lại trắng, cuốicùng nén nhịn. Cô đã quyết tâm sống hoà thuận với anh rồi.

“Xem ra Lệ tiên sinh lấy sỉ nhục tôi làm niềm vuinhỉ.” Tả Ý thản nhiên nói, câu nói chịu thua vẫn bị cô nói ra thật châm chích.

Lệ Trạch Lương cũng chẳng tức giận.

“Cũng không phải, tôi chỉ là đối với thái độ chuyểnbiến rất lớn của cô Thẩm có một chút...” Anh dừng một lát, lựa từ ngữ thíchhợp, “Có chút vui sướng.”

Tả Ý liếc vẻ mặt thơn thớt của người ngồi trước mặt,nghĩ thầm, chi bằng anh nổi giận còn đỡ gai mắt hơn.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa cô đi nghỉ đi,phòng thứ hai trên lầu là của cô.” Nói rồi anh cũng chuẩn bị về phòng.

Hơi thở Tả Ý ngưng trệ, ý anh là hôm nay tới đây thôià.

Đột nhiên, Lệ Trạch Lương quay ngược lại, “Đưa tay tôixem.”

Tả Ý ngẩn ra, cô nghĩ là anh không phát hiện chứ.

“Không sao mà.”

“Tôi xem nào.”

Tả Ý bị ép đưa tay ra. Anh cầm tay cô, cẩn thận xemxét. May mà miệng vết thương không sâu, chỉ hơi xước da. Anh đi lấy hòm thuốcđến bôi thuốc cho cô.

Tả Ý hơi bất ngờ.

Lúc anh sắp bôi i-ốt thì bảo cô: “Đau thì cứ nói.”

“Không đau.”

“Mèo là động vật tính tình khó đoán, đừng sờ lungtung.”

“Con người không phải cũng vậy à.” Tả Ý nói.

“Nói ai vậy?”

“Không phải nói anh.”

“Vậy nói ai?”

“Nói tôi.” Thế này cho êm chuyện.

“Ừ.” Anh gật gù, “Đồng cảm sâu sắc.”

Bị anh trả đũa rồi.

“Hiếm thấy chúng ta lần đầu tiên có chung nhận định.”Anh nói.

Lúc này, con mèo rất đúng thời điểm thức dậy, conglưng meo một tiếng, không biết có phải hùa theo quan điểm của ông chủ đẹp traicủa nó không đây.

Tả Ý liếc sang con mèo, “Đúng vậy, hai người có thểcùng chung nhận định, không dễ gì có.”

“...”

“...”

Lệ Trạch Lương cẩn thận bôi i-ốt giùm cô, bôi xong còntrẻ con thổi phù phù lên vết thương.

“Phòng ngừa ngộ nhỡ tốt nhất mai đi tiêm vắc xin phòngbệnh đi.”

“Khỏi cần.” Làm gì dễ bệnh thế chứ.

“Lại muốn cãi tôi?” Anh hỏi.

Tả Ý đành phải gật đầu, định rụt tay về. Nhưng anhkhông buông ra, ngón tay hơi siết bàn tay cô. Bị anh đụng vào vết thương, Tả Ýhíp mắt, hơi đau.

“Tôi còn tưởng cô chịu được chứ, vừa rồi chắp tay saulưng cả buổi có kêu đau đâu.” Lệ Trạch Lương lúc nói chuyện, mắt chứa chút trêutức. Anh dường như lại đổi từ thô bạo, khôi phục lại tính cách anh đối xử vớicô trước đây.

“Tôi không phải tượng gỗ mà nén đau nổi, có cảm giácchứ.” Cô bị đau đến nhíu mày.

“Tôi thấy cũng không khác lắm.”

“Ack?” Tả Ý không nghe anh nói, vì cô chợt ngửi đượcmùi thơm kì lạ.

Cô quay đầu nhìn, hình như con mèo khi đi ra ngoài làmcửa hở ra, mới khiến cho mùi thơm thoảng vào. “Mùi gì thế nhỉ?” Cô buột miệnghỏi.

“Dạ Lai Hương.”

“Dạ Lai Hương?”

Cô khá ngạc nhiên với loại thực vật này. Trước đây ởnhà cho cô mua cây mắc cỡ, cô vẫn không nghĩ ra vì sao nó mắc cỡ. Vì thế cứ sờ,cây mắc cỡ xếp lá lại, lát sau nó mở ra cô lại sờ. Cô vui cực kì, đáng tiếckhông đầy hai ngày, cây mắc cỡ bị hành hạ mà chết, rõ ràng là chết vì trùm pháhoại.

Vậy vì sao Dạ Lai Hương đến ban đêm mới nở hoa?

“Tôi có thể xem không?” Cô vừa nãy ở vườn hoa khôngngửi thấy.

“Có gì đâu mà xem, không phải là mấy đoá hoa thôi sao,ngửi lâu lại váng đầu.” Anh nói vô cùng không thuyết phục.

Chủ nhà đã nói vậy, Tả Ý đành phải ngượng ngập vềphòng. Trong phòng tắm còn chuẩn bị sẵn quần áo và áo ngủ.

Cô ngắm nghía.

Áo ngủ là đồ mới, còn bộ quần áo kia là đồ cũ tuynhiên đã được giặt giũ sạch sẽ. Một cái váy màu vàng tơ, số đo tương đương vớingười cô. Tả Ý đoán chắc là của cô tiểu thư gì đó của Lệ gia. Có đồ thay đổi,vẫn tốt hơn ngày mai phải mặc lại bộ hôm nay.

Cô tắm rửa, nhào lên giường dang tay dang chân.

Cám ơn trời đất nhất là, Lệ Trạch Lương để cô ở trongnày. Nếu về lại căn hộ thuê kia không biết phải ở với anh thế nào, ở đó có mộtphòng ngủ, vậy thì để anh ngủ hay cô ngủ? Hay là ngủ chung?

____________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Để đăng phiên ngoại của bạn“A” cho dài thêm. Dễ thương lắm nhé.

[Xin chào, tôi là mèo Niệm Ý*] By A.

Chào mọi người, còn nhớ tôi chứ? Tôi là cái con mèođược cưng chiều ấy. Hôm nay xuất hiện kể cho mọi người nghe một câu chuyện,chuyện của mèo tiểu Niệm Ý làm bạn với cậu chủ.

Không rõ từ lúc nào (bởi vì khi đó tôi còn rất rấtnhỏ) tôi được Lệ nuôi dưỡng. Từ khi có trí nhớ tới nay, mỗi ngày tôi đều ởcạnh cậu, nhìn thấy hết hỉ nộ ái ố của cậu. Cậu đặt tên cho tôi là Niệm Ý, tôirất thích cái tên này, cậu hầu như lúc nào cũng trầm lặng, tôi cũng yên lặng ởcạnh chân cậu, hay là đôi khi tôi sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu không muốnđi đâu, cho đến giờ cậu chẳng tỏ thái độ nào về điều này, có thể thấy được, cậuthích tôi. Có khi cậu sẽ nói chuyện với tôi, rõ ràng tôi thấy cậu thật cô độc.Cậu chỉ nói với tôi những chuyện lặt vặt, đa số là chuyện công việc, ví dụ hômđó cậu gặp được người nào vân vân...

Cuộc sống vốn luôn bình lặng như thế, nhưng ngày nọ vềnhà, cậu đột nhiên thay đổi, cậu hình như rất bực bội. Thái độ đối với tôi cũngrất kì quái, tôi rất lo lắng, nhưng lại không biết nói để hỏi cậu, tôi đành chờđợi, yên lặng chờ đợi cùng cậu, đợi cậu bình tĩnh lại, kể tôi nghe chuyện củacậu. Lúc đó lòng tôi cũng bối rối lắm, bởi vì tôi cảm thấy cuối cùng cậu khôngcòn thuộc về tôi nữa (tuy tôi chỉ là một con mèo, nhưng tôi cũng có tình cảmmà), có người muốn cướp cậu đi, sau này cậu sẽ không còn cưng nựng tôi như bâygiờ nữa, không còn nhiều thời gian ở cùng tôi nữa. Quả nhiên, sau khi bớt buồn,cậu kể với tôi chuyện cậu và Tả Ý. Khi đó tôi hiểu ra, thì ra là thế à, vì saotôi tên là Niệm Ý, có phải là vì kỉ niệm về cô gái tên Tả Ý mới đặt tên cho tôilà Niệm Ý không? Cậu nói cậu đã gặp lại Tả Ý, sau rất nhiều năm, cô ấy lại lầnnữa xuất hiện trước mắt mình, vốn nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại thìcô ấy lại xuất hiện, nhưng cô ấy lại cố tình xuất hiện trước mặt mình, mỗi ngàythoáng ẩn thoáng hiện trước mặt mình. Lệ nói mình không biết phải nói gì với côấy. Thấy cô ấy lén lút đi theo sau, không phải không biết, nhưng cứ để mặc côấy đi theo lên lầu, cuối cùng, đến cuối cùng không kìm được mới lật tẩy cô ấy.Nếu mà thấy biểu hiện trên mặt cậu lúc ấy, sẽ thấy rất thú vị. Đúng là vẫn cònnhớ ngày xưa mà................ (lược bỏ bớt, hihi)

Lần sau, cách đó một khoảng thời gian rất dài, lúc Lệkêu tôi cứ luôn kêu sai, thường hay kêu tôi là Tả Ý. Tôi giận rồi nha.

Sau đó, tôi gặp được một cô gái, lúc nhìn thấy cô gáiđó, tôi đột nhiên cảm thấy cô chính là cái cô tên Tả Ý đó, trước giờ Lệ chưatừng đưa cô nào về nhà, cô này là người đầu tiên, vì thế tôi đoán Lệ nhất địnhrất quan tâm cô ta, nên nhất định là cô ta tên Tả Ý. Vì vậy cơn tức trong lòngthoáng cái vùn vụt bốc lên, nên lúc cô ta muốn sờ tôi, tôi ra tay cào cô ta.Đồng thời tôi cũng nghe Lệ kêu “Đừng có sờ!” chỉ tiếc là Lệ nói quá muộn, lòngthầm cười trộm, hê hê. Chạy đến trước Lệ làm nũng, biết Lệ sẽ không trách mắngtôi, thậm chí tôi còn nhảy lên lòng Lệ, bộ dạng rất ngoan hiền, vì tôi biết, côgái này đã xuất hiện, thời gian tôi chiếm giữ Lệ sẽ càng ngày càng ít. Thật ratôi không phải nói mình yêu Lệ hay muốn chiếm hữu Lệ, chỉ là thói quen lâu ngàylại vì sự xuất hiện của một người con gái mà bị phá vỡ, nên tức giận bất bìnhmà thôi. Vì thế tôi cào cô ta một cái cho hả giận, hô hô. Quả nhiên là tôi cólòng dạ mèo mà.

(*念意: Niệm Ý: có nghĩa là nhớ Tả Ý.)

6.

Không biết đã bao lâu, cô nằm một mình trong căn phòngở lầu hai trong ngôi biệt thự, mắt cứ mở thật to.

Cô ngủ không được.

Có thể nguyên nhân là do vừa uống trà, cô nằm trêngiường trong đầu đếm hết mấy đàn cừu, cũng không ngủ được. Ngay từ đầu cô đãnghiên cứu xem có nên khoá trái cửa phòng lại không, vì cô thấy rõ ràng LệTrạch Lương ở ngay phòng kế bên. Nghĩ đi nghĩ lại đành thôi, nếu anh thật sự cóý đó thì đã quang minh chính đại đi vào, chẳng cần lén lút hành động.

Sau đó cô lại nghiên cứu cái đèn thuỷ tinh ở đầugiường rốt cục là có bao nhiêu viên tròn tròn, đáng tiếc đếm tới đếm lui sốlượng lần nào cũng không khớp, nên lại buồn chán tìm cái khác.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sở thích người trong nhà nàyquái dị ghê, khuya rồi còn mở đèn vườn hoa sáng trưng, sáng quá cô càng khôngngủ được. Cô đứng dậy kéo màn lại, chợt ý nghĩ xẹt qua, rón ra rón rén mở cửađi xuống lầu. Vừa vào vườn đã ngửi thấy mùi thơm. Cô không biết Dạ Lai Hương rasao, chỉ dựa vào khứu giác mà phát hiện nóở gần hồ cá.

Hoa nhỏ màu trắng, thân hoa mang màu xanh nhạt, nởthành một khối tròn, nhìn thoáng hơi giống quả bóng hoa nhỏ. Mới nhìn không cógì đặc biệt lại chẳng thú vị như cây mắc cỡ. Cô không cam lòng định ngồi xổmxuống hít thật sâu, thì thấy phía dưới cây Dạ Lai Hương có một cặp mắt mèo xanhthẳm.

Nhìn thêm tí nữa, là con mèo đó.

Nó nghiêng đầu đến gần Tả Ý.

“Trễ thế này, mày không ngủ mà còn làm gì?” Cô hỏi nó.

Con mèo này là người hầu nhí của Lệ Trạch Lương. Nhưngchủ nhân đã ngủ, nó vẫn chưa ngủ.

Lần trước bị quào, cô sẽ không bị bề ngoài ngoan ngoãncủa nó lừa gạt mà đưa tay sờ nữa.

“Vậy cô không ngủ mà còn làm gì?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, Tả Ý sợ đến mức giậtbắn người định thét lên, ngay tích tắc cô há miệng định thét đấy, thì bị mộtngười từ đằng sau che miệng lại, ngăn hầu hết tiếng thét trong cổ.

“Suỵt──” Chủ của giọng nói đónói, “Cô định làm người trong nhà tôi nửa đêm còn hoảng hồn sao?”

Tả Ý lúc này mới nhận ra người đó là Lệ Trạch Lương.

Anh thả tay khỏi miệng cô.

“Anh làm tôi sợ muốn chết.” Báo hại tim cô đến giờ cònkinh hoàng. Nếu giờ cô có thể quay lại bảo đảm sẽ lườm anh thủng người luôn.

“Tôi cũng thế.”

“Ngủ không được tôi mới ra đây đi dạo.” Tả Ý giảithích.

“Ồ,” Anh trêu cô, “Vậy mà tôi lại nghĩ trong nhà cótrộm, định ra bắt.”

Lão Đàm nghe tiếng động trong vườn, bật đèn đi ra, vừalúc nghe câu sau của Lệ Trạch Lương.

“Thiếu gia, bắt...” Chữ trộm chưa thốt ra, liền nuốtxuống, đi vào nhà.

Đã từng thấy bắt trộm, nhưng chưa từng thấy kiểu bắttrộm thế kia.

Lúc bấy giờ Lệ Trạch Lương đang từ phía sau ôm Tả Ý,lưng cô tì sát lên người Lệ Trạch Lương. Tư thế mờ ám bị ông cụ trông thấy,đương nhiên phải biết điều thối lui, làm sao nói bắt trộm hay không bắt trộmcho được.

Tuy không phải giữa ban ngày ban mặt nhưng cũng là cônam quả nữ, Tả Ý lập tức bước lên tránh đi, sau đó xoay lại nhìn thẳng anh, rồiho khan che giấu xấu hổ một lúc.

“Tôi về phòng.”

“Không phải cô không ngủ được sao?”

“Tôi về phòng xem ti vi.”

“Phòng cô không có ti vi.”

“...”

Cô cứ mắc vào tình huống xấu hổ là chỉ số thông minhgần như giảm hết phân nửa.

Anh đi đến ghế dài cạnh hồ cá ngồi xuống, nói: “Nếukhông ngủ được, chi bằng giải buồn cho nhau, ngồi cùng chút chứ.”

Câu này của anh hẳn là câu hỏi, thế mà anh lại dùnggiọng trần thuật nói ra, có thể thấy đây không phải đang hỏi ý, mà là bảo côphải ngồi. Nếu là bình thường, để có thể được ngồi cạnh Lệ Trạch Lương khôngbiết bao nhiêu cô gái sứt đầu bể trán cũng muốn tranh cho được may mắn và vinhdự này.

Nếu vậy, cô cứ dứt khoát phóng khoáng ngồi cạnh vậy.

Gió đêm trong lành phất vào mặt, thổi rối tóc cô,nhưng khi lướt qua da lại có kiểu nhàn hạ khác. Dưới ánh trăng cô nhìn sườn mặttuấn tú của anh. Môi trên anh mỏng hơn, còn môi dưới hơi trễ xuống cằm. Khi anhnhếch môi mỉm cười là đủ nghiêng nước nghiêng thành.

Khụ──Tả Ý ngừng ngay ý nghĩ,thành ngữ tất nhiên không thể dùng bậy, đó là miêu tả con gái mà.

“Nghĩ gì thế?” Anh hỏi.

“Tôi nghĩ kiếp sau anh...”

Cô đột ngột ngừng nói biết mình không kịp suy nghĩ lạinói lỡ miệng, nên không dám nói nữa, cũng không thể cho anh biết, tôi đang nghĩnếu kiếp sau anh làm phụ nữ chẳng biết có chim sa cá lặn không. Tên này khẳngđịnh sẽ đánh cô lọt xuống mười tám tầng địa ngục ngay tức khắc.

“Kiếp sau thế nào?” Anh dường như đoán ra đầu mối, hỏitới.

“Tôi nghĩ kiếp sau tôi phải đầu thai làm người đàn ôngcực kì vĩ đại.”

“?”

“Sau đó nhất định phải cưới một cô vợ đáng yêu giốngtôi.” Mắt cô đảo tròn, bất kể thế nào cũng phải nói cho hết câu.

Anh nghe vậy mỉm cười.

“Trước đây em vẫn thú vị như vậy.”

Anh nói xong, đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi bay trêntrán cô ra sau, chần chừ rồi di chuyển đến cằm cô.

Tay nhè nhẹ nâng lên, anhnâng mặt Tả Ý lên. Sau đó, Tả Ý thấy đôi môi cân đối cô vừa quan sát tỉ mỉ khinãy hạ xuống.

Không phải lần đầu tiên hai người hôn môi. Nhưng nụhôn ép buộc và lăng nhục lần trước hoàn toàn khác hẳn.

Anh hôn rất khẽ, như sợ dùng sức nhiều sẽ làm vỡ nụhôn như giấc mộng hư ảo này. Giờ đây anh như người đang nhẹ nhàng thưởng thức vậtphẩm quý báu. Tay Tả Ý vẫn hơi kháng cự để trên ngực anh, ngăn sự tiếp xúc giữahai thân thể và muốn đẩy anh ra. Nhưng bất trắc lần trước làm cô không dám đốiphó thô bạo với anh nữa.

Thừa dịp cô còn do dự anh chậm rãi thăm dò răng cô, từtừ dùng sức. Đôi môi mềm mại làm cô bắt đầu không tìm thấy tiết tấu hơi thở củamình, gấp rút muốn thoát khỏi nụ hôn triền miên của anh.

Thế nhưng, anh lại luyến lưu.

Anh mang theo luyến lưu quên mất bản thân hôn cô,khắng khít, quyến luyến không rời.

Gió mang theo mùi hương của Dạ Lai Hương và mùi cỏ,nhưng cô không còn thừa sức lực và tâm trí để phân biệt.

Anh đưa tay ra trước dời nắm tay muốn đẩy anh ra, sauđó ôm eo cô, làm cô càng gần anh hơn. Chỉ tiếc họ cùng ngồi, nên góc độ khôngthể hợp nhất.

Anh tựa như không hài lòng lắm với tư thế này, cơ thểhơi cúi, đặt cô nửa nằm trên ghế, ngay sau đó ôm chặt thân thể mềm mại vàongực. Anh tiếp tục bám theo lưỡi cô, quấn mút, cướp đi thần trí còn sót lại củacô.

Ngay lúc cô cho rằng mình sắp tan chảy, lúc gần nhưkhông còn hít thở nổi, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô, sau đó lại ra sức ômcô chặt vào lòng, nhíu mày nhắm mắt, dùng giọng nói thì thầm trầm ấm như machú, một lần lại một lần chậm rãi lặp lại, “Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý...”

Tả Ý chẳng hiểu ra sao, dường như bị thứ tình cảm nàycủa anh lây nhiễm, vâng lời không đẩy anh ra nữa, mà ngoan ngoãn đáp: “Em ởđây.”

“Tả Ý.” Anh lại gọi khẽ, giọng nói dịu dàng làm ngườita mê đắm.

Lòng Tả Ý như được lấp đầy, chậm rãi vòng tay quanhhông anh, lặp lại: “Em ở đây.”

“Không, em không ở đây.” Anh nói.