Lương Ngôn Tả Ý

Chương 4



Cuộc sống hàng ngày của Dương Vọng Kiệt vô cùng bìnhlặng, và quá nhàm chán, chỉ từ nhà đến công ty và ngược lại, thứ bảy thì tăngca.

Nhà anh ở một huyện cách đây mấy trăm cây số, nên saukhi tốt nghiệp đại học không dễ dàng gì mới được ở lại thành phố A. Gia cảnhkhông có gì đặc biệt, cha mẹ đều là công nhân về hưu sống ở huyện.

Vì học ở thành phố A hết bốn năm, lại thêm lăn lộn làmviệc nhiều năm, nên bạn bè quen biết cũng nhiều. Còn quen Thẩm Tả Ý, thuần tuýchỉ là một sự trùng hợp.

Một tuần nọ anh được nghỉ phép năm, nên mới về nhà mộtchuyến. Đối với chuyện anh vẫn còn độc thân, mẹ anh thấy hơi lo lắng, vì vậyđiện thoại cho cô cháu họ ở thành phố A, giao nhiệm vụ này cho cô cháu.

Anh không phải cố ý sống độc thân mà do cảm thấy nếukhông có ai thích hợp, vậy thì cân nhắc sau đã.

Cuối tuần, người chị họ hẹn anh đến nhà ăn cơm.

“Vọng Kiệt, em có yêu cầu gì không? Nói ra chị sẽ choem ý kiến.”

“Hợp là được.” Anh không biết trả lời thế nào, chỉthuận miệng nói đại.

Theo khía cạnh khách quan mà nói, ít nhất đối phươngkhông bị nặng gánh gia đình.

“Vậy là môn đăng hộ đối à.”

“Tàm tạm là được.” Trước sự thẳng thắn của chị, anhhơi chút ngượng ngùng.

“Trong công ty anh rể em có cô gái cũng được lắm. Tínhtình khá tự lập, không như mấy cô gái trẻ chơi bời bây giờ.” Chị nói. “Nhưngcũng ở ngoài tỉnh.”

Sau đó, cho anh xem một tấm hình.

Đó là tấm hình chụp chung, Dương Vọng Kiệt nhìn ngườichị họ chỉ. Cô gái trẻ tuổi ở giữa nhóm người là Thẩm Tả Ý, cao cao, gầy gầy,lúc chụp hình chỉ có một mình cô là cười toe toét khoe răng.

Nhìn vẻ mặt đó, Dương Vọng Kiệt cũng không nhịn đượccười.

Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, lúc anh đưa cô về,cô có nói.

“Tôi... không biết Ngô Uy Minh bảo tôi đến là vì haivợ chồng họ muốn giới thiệu chúng ta với nhau.”

“Có lẽ nói thế này sẽ làm anh không vui, làm anh cảmthấy tôi tự mãn. Nhưng hiện giờ quả thật tôi chưa có ý nghĩ lập gia đình.”

“Tôi... Dương tiên sinh... Nếu anh cảm thấy tôi quáthẳng thắn, làm anh không thích. Vậy cho tôi xin lỗi.”

“Thật ra... Chúng ta có thể làm bạn, đương nhiên, nếuanh không ưng thì... không cần miễn cưỡng.”

Tả Ý lắp bắp nói một tràng.

Dương Vọng Kiệt tất nhiên hiểu rõ.

Sau vài lần tiếp xúc, anh mới phát hiện cô bé này thậtsự chỉ xem anh là bạn, dường như mối quan hệ này vĩnh viễn sẽ không chuyển biến.Đặc biệt là lần ở tiệc cưới, anh từ xa nhìn thấy rất rõ ràng.

Lệ Trạch Lương đối với cô không tầm thường.

Anh vẫn cảm thấy Tả Ý cư xử rất chân thật và bìnhtĩnh, không phải là cô gái hay ngại ngùng. Nhưng trước mặt Lệ Trạch Lương lạikhác, cô có thể vì một động tác hoặc một câu nói lơ đãng của người đàn ông đómà mặt đỏ tai hồng.

Có đôi khi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hayngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.

May mà, từ ngày đầu tiên quen biết Tả Ý cũng đã nói rõràng kết quả với anh, nên lúc ấy anh không khó chịu là bao, chỉ mơ hồ có phầntiếc nuối.

Trong tiệc cưới, cô dâu phụ bên cạnh đột nhiên nói vớianh, “Anh là Dương Vọng Kiệt? Anh trai em ấy, cứ ở trước mặt em nhắc anh hoài.”

Dương Vọng Kiệt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, mới nhớ racô chính là em gái của chú rể Doãn Tiêu, Doãn Tiếu Mi. Khi cô cười rất ngọtngào, không có vẻ phách lối của mấy cô tiểu thư nhà giàu. Có lẽ vì việc làm ăncủa Doãn gia mấy năm gần đây mới vừa khởi sắc, nên hai anh em nhà này đều khôngnhiễm cái tính ngang ngược kiêu ngạo.

Tiếu Mi, Tiếu Mi, tên cũng như người, lúc ấy DươngVọng Kiệt đã nghĩ vậy.

cdcd

Chiều nay Dương Vọng Kiệt nghỉ ở nhà, bỗng nhận đượcđiện thoại của Doãn Tiếu Mi.

“Anh Dương, anh em với Hiểu Nguyệt mua hai vé xem phimmà không muốn đi xem, anh đi với em nha?”

Anh là người trưởng thành, cũng biết lời mời như vôtình này của Doãn Tiếu Mi có ý như thế nào. Anh nói: “Được. Nhưng về sau gọianh Vọng Kiệt là được.”

Xem xong phim, Doãn Tiếu Mi ầm ĩ bảo đói bụng, đòi điăn lót dạ. Hai người đến quán cà vừa ngồi xuống, anh liền thấy Thẩm Tả Ý từtrong đi ra.

Thẩm Tả Ý cũng cùng lúc thấy anh.

“Dương Vọng Kiệt.” Tả Ý đứng lại chào anh.

Tiên sinh bên cạnh cũng lịch sự gật đầu.

Anh đứng dậy chào lại.

Dương Vọng Kiệt không biết người đó là ai, Tả Ý cũngkhông định giới thiệu họ với nhau. Nên anh không không dám tuỳ tiện bắt tay,chỉ gật đầu.

Tả Ý liếc qua Doãn Tiếu Mi, trợn tròn mắt, cười hì hìhạ giọng hỏi Dương Vọng Kiệt: “Bạn gái hả?”

Dương Vọng Kiệt cười cười, chẳng nói chẳng rằng.

Chốc lát sau, hai người Tả Ý dần dần khuất hẳn khỏitầm mắt Dương Vọng Kiệt.

“Cái cô này hình như em gặp qua rồi.” DoãnTiếu Mi cau mày.

“Em chắc chắn gặp rồi, ngày cưới của anh em cô ấy cũngtới.” Dương Vọng Kiệt nhắc cô, phần sau anh giữ lại không nói, là anh đưa cô ấyđến.

“À” Doãn Tiếu Mi bừng tỉnh, “Anh nói em mới nhớ, lúcđó cô ấy ngồi kế Lệ Trạch Lương đúng không. Em với Hiểu Nguyệt còn vì thế màbàn tán cả buổi trời.”

“Hai cô bàn tán gì người ta vậy?” Dương Vọng Kiệt tòmò.

“Chuyện riêng phụ nữ với nhau,” Doãn Tiếu Mi cố ý congmôi, “Không nói anh biết.”

“Hai cô thân nhau quá nhỉ.” Hiếm thấy.

“Tất nhiên rồi, chị dâu là do em giới thiệu cho anhtrai chứ ai? Chuyện này anh chắc chắn là không biết.”

...

...

Hai người họ anh một câu em một câu, mang đề tài vừarồi về Thẩm Tả Ý vứt đi thật xa.

Bất ngờ, cuối cùng Doãn Tiếu Mi lại thì thầm suy tư:“Nhưng mà, em cảm thấy cô ấy rất quen, trừ lần gặp trong ngày cưới của anh còngặp ở đâu đó nữa.”

Lời này không được Dương Vọng Kiệt chú ý đến.

cdcd

Mấy ngày sau, Tả Ý ở nhà xem phỏng vấn nhân vật, làtiết mục ưa thích của cô, người dẫn chương trình luôn hỏi những câu rất sắcnhọn, rất ít bận tâm đến mặt mũi người được phỏng vấn, làm cho người ta rấtlúng túng. Có một lần, người được phỏng vấn giận dữ bỏ về ngay tại trường quay.

Nhưng cũng vì thế mà tỷ suất người xem càng tăng cao.

Sau đó không biết mạo phạm người nào, không còn trựctiếp nữa, mà sau một ngày được biên tập lại mới lên ti vi.

Lúc Tả Ý thấy Chiêm Đông Quyến xuất hiện ở trườngquay, ngồi đối diện người dẫn chương trình, cô kinh ngạc mở lớn mắt: tên nàykhông sợ bị sượng mặt sao.

Không khí ban đầu tương đối hoà nhã. Người dẫn chươngtrình nói toàn lời hay ho tâng bốc Chiêm Đông Quyến.

Sau đó, chương trình dần dần lộ bản tính.

Người dẫn chương trình hỏi: “Chiêm tổng, chúng tôi đềubiết ngài nhận cổ phần của Đông Chính từ cha mình.”

Chiêm Đông Quyến thản nhiên trả lời: “Phải.”

“Sau khi ngài tiếp nhận, đã tiến hành một loạt sửa đổiĐông Chính, nghe nói hành động đó làm nhiều cổ đông bất mãn?”

Chiêm Đông Quyến nói: “Mỗi một chính sách và sửa đổiquy định quan trọng chúng tôi đều thông qua quyết định của ban giám đốc, anhnói bất mãn tôi không biết cụ thể là chỉ việc gì.” Chiêm Đông Quyến cười,“Nhưng có một vài điểm phải thừa nhận, tôi không phải tờ 100 tệ đỏ chói, khôngthể nào làm cho ai cũng thích được.”

Nghe đến đó, Tả Ý đang ở trong toilet súc miệng đãphun hết cả họng nước lên tấm gương.

Trong mắt cô vẫn cảm thấy người này thật ngu ngốc, thìra không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã học được bộ dáng giả hoạt như hồ lynày rồi.

Giờ khắc này Dương Vọng Kiệt ở nhà cũng xem tiết mụcnày. Anh ta chính là ChiêmĐông Quyến? Anh mới phát hiện hoá ra người đàn ông bên cạnh Tả Ý đêm đó là nhânvật cỡ nào.

Anh không khỏi thở dài rền rĩ. Nếu Thẩm Tả Ý và LệTrạch Lương lần đó là trùng hợp, vậy sự xuất hiện của Chiêm Đông Quyến cho thấycô ấy cũng không phải là người đơn giản.

Nghĩ đến thế, anh cũng không có ý nghĩ ngông cuồngnữa.

Xem tiết mục này còn có một người khác mà Tả Ý quantâm nữa.

Lệ Trạch Lương đổi kênh, dụi tắt mẩu thuốc vào gạttàn, thật lâu không nói tiếng nào.

2.

“Chiêm Đông Quyến đi từ khi nào?” Anh lặng yên một lúcmới hỏi.

“Xế chiều hôm qua.” Tiếp theo, Tiết Kỳ Quy đưa tờ giấycho Lệ Trạch Lương, “Đây là những người anh ta đã gặp mấy ngày qua, cùng một ítchi tiết.”

Lệ Trạch Lương cầm lên đọc sơ qua một lượt.

Tiết Kỳ Quy nói: “Chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian,e là bên tập đoàn Đông Chính có thế nào cũng ngồi không yên. Công trình của họkéo dài một ngày là thiệt hại hơn mười vạn. Bọn họ nếu cứ để kéo dài, một phântiền cũng kiếm không ra. Nên xem ra chúng ta chắc chắn rồi, xin Lệ tiên sinhyên tâm”

“Có điều,” Tiết Kỳ Quy bổ sung, “Mấy ngày nay ChiêmĐông Quyến đến thành phố A đi lại tương đối nhiều, anh cũng xem bản danh sáchđó rồi, chỉ e lúc ấy bên chính phủ gây áp lực cho chúng ta.”

“Tôi biết chừng mực.”

“Còn nữa, đây là cái lần trước anh muốn tôi điều tra.”Nói rồi, Tiết Kỳ Quy đưa cho Lệ Trạch Lương một số giấy tờ.

Anh nắm trên tay, lật xem rất lâu.

“Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước nhé?” Tiết Kỳ Quyhỏi.

“Ừ.” Lệ Trạch Lương để giấy tờ xuống, đến trước cửa sổđưa mắt nhìn, không biết có nghe đối phương nói chuyện với anh hay không, màchẳng nói năng gì.

Chờ khi Tiết Kỳ Quy rời khỏi nhà mà anh vẫn đứng đó,cả đầu cũng không quay lại. Bình thường họ cũng biết tính tình anh, nhìn quenrồi không còn sợ nữa.

Để tiện cho công việc Lệ Trạch Lương sống một mình ởkhu nhà trọ trong nội thành, mỗi ngày có người đến quét dọn phòng, còn lại rấtít người lui tới. Đôi khi công ty có người đến tìm anh, còn người làm thêm làdo tiểu Lâm phụ trách nên thỉnh thoảng tiểu Lâm cũng đến kiểm tra.

Anh vẫn đứng trước bức vách thuỷ tinh trong phòngkhách, nhìn xuống xa xa, thu hết cảnh đêm toàn thành phố vào tầm mắt. Ánh sángrực rỡ sặc sỡ chiếu sáng mắt anh. Anh quay lại tìm rượu, lúc rót được nửa lybỗng ngừng lại, yên lặng suy nghĩ, nếu đây quả thật là ly rượu độc, có phải anhcũng sẽ vui vẻ chấp nhận không. Nghĩ thế, anh bỗng tức giận, ném mạnh ly rượuvào góc tường.

Ly rượu “choang──” vỡtan tành trong nháy mắt, miểng văng ra khắp nơi.

Anh nhìn chằm chằm mảnh vụn thuỷ tinh rải rác, nhìnmột lúc thật lâu.

Cuối cùng không biết do mệt mỏi hay do suy nghĩ đã ổnđịnh, anh chậm rãi ngồi xuống sofa, khoé miệng co rúm bỗng giật giật, cười thậtthê lương.

cdcd

Mấy ngày nay, Tả Ý dùng toàn bộ thời gian rảnh để tăngca, vì muốn xem xét kết hoạch hợp tác với tập đoàn Đông Chính. Cô không phải làngười trong giới nên phải xem rất nhiều tài liệu, thức mấy đêm, mới phân tíchđược đủ loại thiệt hơn trong vụ vịnh Lam Điền mà Chiêm thị muốn hợp tác còn Lệthị lại muốn thu mua.

Cô không chỉ đơn giản muốn xem toàn bộ ý kiến của Lệthị, mà còn muốn để Lệ Trạch Lương hay Tiết Kỳ Quy biết, không phải chỉ thu muavịnh Lam Điền mới thu được lợi ích lớn nhất cho Lệ thị.

Lần trước cô cho Tiết Kỳ Quy xem, Tiết Kỳ Quy cầm đọcrất cẩn thận, mới nói: “Luật sư Thẩm, nói thật là cô viết không sai. Nhưngchuyện này không thuộc phạm vi công việc của cô, hơn nữa Lệ tiên sinh đã nóirất rõ ràng, chúng tôi không thể trái ý anh ấy.” Lập tức trả lại giấy tờ cho TảÝ.

Trong cuộc họp cân đối dự toán thu mua vịnh Lam Điền,đến lượt Tả Ý phát biểu, trợ lý hỏi: “Luật sư Thẩm, cô có gì cần phát biểusao?”

Cô nói: “Nếu như kéo dài với tập đoàn Đông Chính, cũngsẽ ảnh hưởng đến Lệ thị. Hơn nữa nếu mua vịnh Lam Điền, việc thu hồi vốn củachúng ta sẽ gặp trở ngại, tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến các hạng mục đầu tưkhác đặc biệt là công trình biệt viện Quan Lan. Không biết Lệ tiên sinh có suyxét đến không?”

Mọi người thấp thỏm chờ Lệ Trạch Lương trả lời.

Lệ Trạch Lương nhìn sang Tiết Kỳ Quy: “Giám đốc Tiết,tôi không muốn những phát biểu kiểu này xuất hiện trong cuộc họp của tôi lầnnữa.” Âm thanh đó trong phòng họp rộng lớn thật trong trẻo.

Sau bữa cơm trưa, Tả Ý thừa dịp ít người qua lại chạyxuống tầng 23 đưa tài liệu. Từ ở xa bên này hành lang Tả Ý nhìn thấy Lệ TrạchLương. Anh khoanh tay trước ngực, đứng ở cửa nghe quản lí phòng kinh doanh nóichuyện. Bình thường anh chỉ mặc áo sơ mi trắng bên trong, tay áo hơi vén lên,nên thấy được đồng hồ đeo trên tay.

“Lệ tiên sinh, tôi có chuyện cần gặp anh.” Tả Ý kháchsáo.

“Cô vào trước chờ tôi.” Anh gật đầu.

Chờ đến lúc Lệ Trạch Lương xong việc đi vào, Tả Ý đểbáo cáo lên bàn anh, nói: “Tôi cảm thấy đề nghị này hoàn toàn có lợi cho Lệthị, tôi đã vất vả viết mấy ngày, mong Lệ tiên sinh xem qua một chút.”

Lệ Trạch Lương hỏi: “Ý của cô là cô vất vả viết nhữngmấy ngày?”

Tả Ý tưởng thái độ của anh đã hoà hoãn, vội vàng gậtđầu.

Anh nhướn mày, tay trái cầm tập báo cáo, sau đó──ném vàogiỏ rác kế bên.

“Cô có trách nhiệm của cô, tôi không vung tiền mời côvề để làm việc này.”

Tả Ý cắn chặt răng, “Lệ tiên sinh, xin anh tôn trọngngười khác một chút. Nếu...”

“Luật sư Thẩm!” Lệ Trạch Lương ngắt lời cô, “Xin côcũng tôn trọng tôi một chút.”

Nếu chuyện đã đến nước này, Tả Ý không tiện nói thêmgì nữa.

Vài ngày sau, Tả Ý đến cuộc họp, không ngờ trợ lí củaTiết Kỳ Quy chặn cô lại.

“Xin lỗi luật sư Thẩm, Lệ tiên sinh đã dặn giám đốcTiết, sau này chỉ cần là cuộc họp có liên quan đến tập đoàn Đông Chính cô đềukhông cần tham gia.”

Tả Ý nghe xong không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ nói:“Tôi đến tìm Lệ tiên sinh.”

“Lệ tiên sinh không có ở đây.”

Mười phút sau, Tả Ý tìm tới văn phòng Lệ Trạch Lương.

“Lệ tiên sinh, tôi không rõ vì sao không cho tôi nhúngtay vào.”

“Cô muốn nói gì?” Lệ Trạch Lương cắm cúi xem tài liệu,không ngẩng lên hỏi.

“Vẫn là việc vịnh Lam Điền, nếu Đường Kiều đã phụtrách, vì sao anh gạt tôi ra ngoài.” Tả Ý nói.

Lệ Trạch Lương dựa vào lưng ghế, “Đây là quyết địnhcủa công ty, tôi không có nghĩa vụ giải thích với cô.”

“Vậy mời tôi đến làm gì? Nếu anh cảm thấy tôi làm việckhông phù hợp chẳng thà để tôi về lại Đường Kiều.” Cô nói một hơi.

Lệ Trạch Lương lạnh lùng liếc thư kí Lâm bất lực saulưng Tả Ý. Tiểu Lâm biết điều đi ra.

“Luật sư Thẩm, bất kể sau này cô có làm việc ở Lệ thịhay không, mời cô gõ cửa rồi hãy vào.”

Rõ ràng, vừa rồi Tả Ý xông thẳng vào.

Đợi tiểu Lâm ra ngoài đóng cửa xong, Lệ Trạch Lươngmời Tả Ý ngồi xuống, rồi nói tiếp: “Cô hỏi tôi vì sao không cho cô nhúng tayvào, tôi cũng thật muốn hỏi, vì sao tôi phải để một người có quan hệ cá nhânvới đối phương nhúng vào? Cô muốn thế nào? Giúp bạn không tiếc bất cứ gì ư? Tôikhông tin khi cô còn ở Đường Kiều, Kiều Hàm Mẫn đã dạy cô như vậy? Cô vì tậpđoàn Đông Chính mà bóng gió khen ngợi ít nhiều, kế hoạch đó của cô là viết vìLệ thị, hay là viết vì Đông Chính? Lần trước tôi chỉ nghe mà không lên tiếng,nhưng mà──Thẩm Tả Ý cô được đằngchân lân đằng đầu. Trong Lệ thị không ai dám ngang nhiên chống đối tôi, nhưngcô lại dám. Chỉ cần chuyện tôi nói không, người trong Lệ thị không ai dám nóinửa câu, nhưng Thẩm Tả Ý cô dám. Thẩm Tả Ý, tôi hỏi cô, cô quá đáng như thếtrước mặt tôi, rốt cục là cậy vào cái gì?”

Anh mắng một hơi không ngừng, tốc độ càng nói càngnhanh, giọng nói nhuốm vẻ giận dữ, nhưng đến câu cuối cùng “Rốt cục” thì lạichậm lại.

Tả Ý nhất thời cảm thấy mình đuối lí, tuỳ tiện đáp:“Tôi cậy vào cái gì?”

“Chẳng qua là cậy vào tôi đối xử với cô khác với mọingười, mà cô tự cho là Lệ Trạch Lương này thích cô!”

Tả Ý nghe mà ngẩn người, sau đó mặt không còn chútmáu, “Tôi không có.”

“Cô để tay lên ngực tự hỏi mình xem, cô có chỗ nàokhông có?” Lệ Trạch Lương nổi giận.

Môi cô hé ra, muốn chối cãi gì đó nhưng không nói. Haingười cứ thế giằng co.

Một lát sau, Tả Ý mới chậm rãi nói: “Bạn bè đang gặpkhó khăn ra tay giúp đỡ là chuyện thường tình của con người. Huống hồ hợp tácvụ vịnh Lam Điền, bất kể là với Lệ thị hay tập đoàn Đông Chính cả hai đều cólợi, nhưng tôi không hiểu vì sao Lệ tiên sinh cứ khăng khăng đòi nuốt trọn vịnhLam Điền. Tôi là người bướng bỉnh từ nhỏ, cá tính hơi nóng nảy, có đụng chạmđến chỗ nào của Lệ tiên sinh cũng là lẽ tự nhiên, tuyệt đối không phải do ýnghĩ trèo cao. Nếu Lệ tiên sinh hiểu lầm, xin anh thông cảm.”

Tả Ý bình tĩnh nói xong lời muốn nói, thì không nói gìvới anh thêm, chỉ là giọng điệu đã quyết định ngày mai sẽ không đến đây làmnữa.

Lệ Trạch Lương nghe xong nhắm mắt lại, vừa gật đầu vừanói liên tục ba chữ: “Tốt, tốt, tốt. Nếu đã vậy, không bằng tôi sẽ thể theo ýmuốn của cô.” Anh nhìn cô, nói tiếp: “Thẩm Tả Ý, chúng ta giao dịch đi.”

Tả Ý không đáp, chờ anh nói tiếp.

Anh nói: “Kế hoạch vịnh Lam Điền hợp tác với ChiêmĐông Quyến, tôi đồng ý.” Sau đó dừng một lát. “Nhưng cô phải dùng chính bảnthân mình đổi lấy.”

Tả Ý vụt đứng lên, “Lệ... tiên sinh, anh!”

Lệ Trạch Lương nói: “Tôi không nói đùa. Hạng mục này,nếu tôi hợp tác với bên Đông Chính, sẽ đầu tư năm triệu. Luật sư Thẩm, chẳng lẽnăm triệu không đủ cho cô hạ mình?” Anh còn nói, “Hơn nữa Chiêm Đông Quyến hiệngiờ ở Chiêm thị đã ở cảnh nước sôi lửa bỏng, hạng mục này nếu bàn bạc khôngxong, có lẽ cầm cự không mấy ngày là bị cổ đông hất xuống. Cô không phải khôngbiết xuất thân của anh ta, nếu thế chỉ e ở Chiêm gia không ngóc đầu lên nổi.Không phải cô luôn miệng muốn giúp sao, chỉ chút ít phiền phức này cô cũngkhông làm sao?”

Lúc nói chuyện, cơn giận vừa rồi xuất hiện trên mặtanh đã hoàn toàn không thấy vết tích, dường như đã khôi phục lại một Lệ TrạchLương kiêu ngạo của ngày thường.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tả Ý lạnh lùng hỏi.

“Cô sẽ phải đồng ý. Bởi vì cô biết, bất kể Chiêm ĐôngQuyến hay Đường Kiều cô quan tâm, chỉ cần tôi trở tay là có thế hất họ xuốngđịa ngục.” Vẻ mặt hiện giờ của Lệ Trạch Lương, như đang nói đến một chuyện bìnhthường chẳng chút quan trọng. Anh lại nói: “Hơn nữa, Chiêm Đông Quyến mà ngã,Tạ Minh Hạo cũng sẽ ngã theo. Vậy cô nói xem, kế đến chị cô phải làm sao đây?”

Tả Ý đột nhiên trừng mắt nhìn anh, “Anh cho người điềutra tôi?”

“Vấn đề này không thuộc đề tài chúng ta bàn luận.” LệTrạch Lương hoàn toàn không muốn trả lời cô.

Tả Ý siết chặt nắm tay đến nỗi đốt ngón tay trắngbệch, may mà cô không để móng tay dài bằng không chắc là đã gãy móng. Lúc lâusau nắm tay mới thả ra.

“Lát nữa, tôi sẽ bảo thư kí Lâm đưa chìa khoá và địachỉ căn hộ, tối nay cô chuyển đến, hợp đồng lập tức có hiệu lực.” Lệ TrạchLương nói.

“Vậy xin Lệ tiên sinh cho tôi cả gan hỏi một câu, hợpđồng khi nào mới chấm dứt?”

Lệ Trạch Lương mỉm cười, “Chờ đến khi tôi chán.”

Sau khi Tả Ý đi rồi, nụ cười của Lệ Trạch Lương biếnmất, cầm viết xem tiếp tài liệu vừa rồi. Không ngờ nhìn hồi lâu mà không đọcđược chữ nào, anh bực mình, ném tài liệu lên bàn, mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắmnghiền mắt.

Tầng này của anh rất ít người lui tới, vì biết anhthích yên tĩnh, nên đi lại nói chuyện đều rất cẩn thận. Lúc bấy giờ, Tả Ý vừađi căn phòng cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc đều đặn củađồng hồ treo tường, rồi bỗng “rắc──”, câyviết trên tay anh gãy làm đôi.

Anh không thể tưởng tượng được, mình mà cũng làm rachuyện ngu xuẩn đến vậy.

3.

Buổi chiều, Dương Vọng Kiệt nhận được điện thoại củaDoãn Tiếu Mi.

“Hì hì.” Cô nàng cười ngây ngô ở bên kia đầu dây.

“Sao vậy? Vui đến vậy à.”

“Được giải toả khúc mắc nên đương nhiên vui rồi.” DoãnTiếu Mi nói.

“Khúc mắc chuyện gì?”

“Là chuyện lần trước em nói em gặp cô Thẩm rồi đó. Ha,vậy mà anh không tin.”

Dương Vọng Kiệt mỉm cười, không nghĩ cô cố chấp đếnvậy. “Anh bận việc mấy ngày nay, đến cả họ của mình là gì anh còn không nhớ.”

“Khó trách người ta nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anhvới anh em chẳng khác gì nhau, công việc thì khỏi nói rồi mất ăn mất ngủ quáchừng, ngày thường lại chả được gì.”

Dương Vọng Kiệt nhắc nhở cô: “Không phải em muốn kểanh nghe sao? Lạc đề đi đâu rồi.”

“À──cô Thẩm Tả Ý đó là bạnhọc đại học M với em đó nha. Hôm qua tự nhiên em nhớ ra.”

“Bạn học?”

“Ừ, chị ấy là đàn chị của em. Trước kia lúc ở đại họcM tụi em cùng trong đoàn kịch Mơ Ước,” Doãn Tiếu Mi nói, “Đúng là tụi em chunghội đoàn trong trường. Hèn chi cảm thấy quen quá.”

“Vậy ư?” Dương Vọng Kiệt không để ý hỏi lại.

“Trước đây em với chị ấy hay diễn chung với nhau mà.Thật nhớ hồi xưa quá đi──” Doãn Tiếu Mi than thở,“Nếu không phải cha em cấm cản, chắc em sẽ làm diễn viên rồi ấy chứ.”

“Em bao nhiêu tuổi, mà đã bắt đầu đa sầu đa cảm thế.”

Doãn Tiếu Mi tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng vẫn là concưng trong nhà, nên tính cách rất trong sáng đáng yêu, luôn khiến người ta thấycô không lớn nổi.

“Vọng Kiệt, lúc nào đó chúng ta hẹn cô Thẩm ra ngoàiôn chuyện cũ đi.”

“Ờm...” Dương Vọng Kiệt hơi lúng túng.

“Ha, em biết rồi, anh có tật giật mình chứ gì? Để ý côThẩm rồi phải không?”

Dương Vọng Kiệt nhất thời khó biện minh, đành nói:“Chờ khi nào cô Thẩm rảnh rồi nói sau.”

Thế nhưng, lúc bấy giờ cô Thẩm đang ở căn hộ của LệTrạch Lương.

Căn hộ không phải kiểu mọi người thường hay tưởngtượng là khu nhà trọ cao cấp rộng cả ngàn thước vuông từ phòng ngủ đến phòng ănphải đi mất mấy phút. Mà chỉ là nhà trọ có thang máy bình thường, nhưng mỗi cănnhà có cửa sổ lớn có thể nhìn bao quát toàn cảnh bao gồm một phần Greenfield.

Phòng ở trang trí hết sức đơn giản, ngay cả ngọn đèncũng là loại có màu sắc và kiểu dáng đơn giản nhất.

Căn hộ ngoài phòng khách, còn có một phòng ngủ và mộtphòng làm việc. Ngoài ra còn một phòng giải trí, bên trong chỉ để một cái bànbi-a.

Lúc này Tả Ý không có chút tâm tình nào để xem xét sởthích của Lệ Trạch Lương, từ lúc cô vào nhà vẫn luôn ngồi bất động trên ghếsofa ở phòng khách.

Lệ Trạch Lương chẳng những bảo tiểu Lâm gọi xe đưa côvề, còn công khai cho cô nghỉ nửa ngày. Thật không hiểu nên nói anh ta lấy cônglàm tư, hay là tử tế với cấp dưới nữa, khoé miệng Tả Ý giật giật như chế giễu.

Lúc cô đến thì trời đã sẩm tối, không biết ngồi đã baolâu, chỉ thấy bầu trời ngoài cửa sổ đang dần dần tối đen, các ngọn đèn chậm rãisáng lên, chiếu sáng cả một góc trời đen như mực.

Một mình, không mở đèn, cô cứ vậy mà chờ, ngồi lặngtrong bóng tối chờ người đàn ông đó xuất hiện.

Bỗng nhiên, cô thính tai nghe tiếng thang máy vang“dingdong──”, sau đó có tiếng bướcchân, từng chút, từng chút đi gần về hướng này. Lòng cô căng thẳng, eo vươnthẳng, ngừng thở, hai tay nắm chặt túi xách. Tiếng bước chân càng ngày cànggần, khi đi ngang cánh cửa không ngừng lại, mà rẽ sang hướng khác.

Không phải anh ta.

Sau khi xác định rõ, Tả Ý mới thả lỏng người, xoè bàntay ra nhìn, thì thấy một lớp mồ hôi rịn ra.

Điện thoại Tả Ý chợt vang lên. Chung quanh rất vắnglặng, nên tiếng chuông vừa vang lên, làm cô giật bắn người.

“Tả Ý à.” Là dì Nhậm gọi đến.

“Dì Nhậm.”

“Vừa rồi Tả Tình nói chuyện đột nhiên nhắc đến con.”Giọng nói dì Nhậm mừng rỡ, vì từ sau khi sinh bệnh, Tả Tình ngoài ba người kiara thì không biết bất kì ai khác, kể cả Tả Ý.

“Nhắc con chuyện gì ạ?”

“Nó ăn cơm xong, tự nhiên nói ‘Ba phải đi thăm Tả Ýsao?’, hỏi dì tới hai lần.”

Tả Ý cười, “Tốt quá.”

Sau khi cúp máy, cô hơi mệt mỏi, liền để nguyên quầnáo cuộn người trên sofa định chợp mắt để có sức đối phó khi Lệ Trạch Lương vềđến. Cô ngả người xuống, cảm thấy trên mặt có gì đó khác thường, đưa tay sờthử, không ngờ là nước mắt chảy ra.

Ngón tay vừa chạm vào, đã thấy lạnh lẽo.

Tả Ý cứ thế mơ mơ màng màng trên sofa đến khi trờihửng sáng, còn Lệ Trạch Lương lại cả đêm không hề xuất hiện. Cô thay bộ đồ sạchhôm qua mang theo, rửa mặt xong, đúng giờ đi làm.

Mười giờ kém, có người gọi điện bảo cô đi họp.

“Họp gì vậy?” Cô hỏi.

“Họp cân đối vụ vịnh Lam Điền.” Trợ lí Tiết Kỳ Quy trảlời, hoàn toàn không đề cập đến chuyện hôm qua ngăn Tả Ý ngoài cửa phòng họp.

À, Tả Ý nghĩ, hợp đồng có hiệu lực tức thời mà anh tanói quả là nhanh thật, giờ thì quyền lợi của cô lại khôi phục hoàn toàn, bấtgiác mũi hừ lạnh. Đến cửa phòng họp, vừa lúc gặp nhóm người Lệ Trạch Lương ởđối diện đi tới.

Cô quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn anh.

Lệ Trạch Lương nhếch môi, rồi cũng im lặng. Tiết KỳQuy bên cạnh anh lại tươi cười nói: “Chúc mừng nhé, luật sư Thẩm, đề nghị củacô, chúng tôi quyết định đón nhận.”

4.

Tả Ý quay sang Tiết Kỳ Quy gật đầu.

Rất nhiều người đối với quyết định trái ngược hẳn nàycủa công ty đều cảm thấy bất ngờ, thường có người hướng ánh mắt hoài nghi dòmngó Tả Ý. Cô ngồi thẳng tắp, sắc mặt vẫn như thường lệ.

Trong cuộc họp Lệ Trạch Lương thực hiện lời hứa. Cólẽ, không ai biết đằng sau đấy, giữa anh và cô có đổi chác thế nào.

Buổi tối, Tả Ý về nhà đợi thật lâu, vẫn không thấybóng dáng Lệ Trạch Lương. Nếu còn ngủ trên sofa nữa, người cô chắc mỏi đến điênluôn, nhưng cô lại tuyệt đối không muốn bước nửa bước vào phòng ngủ của anh. Côthay bộ đồ rộng thùng thình nằm cuộn tròn trên sofa, trước khi mơ mơ màng màngngủ cô nghĩ: Mong anh ta tối nay đừng xuất hiện, vĩnh viễn không xuất hiện luôncàng tốt.

Lệ Trạch Lương đãi cơm người ta xong, thì về nhà cũTrạch gia ở đường Du Dương. Anh không hay về đây, hôm qua đột ngột trở về,khiến người ở nhà cũ không kịp chuẩn bị, bận rộn cả nửa ngày.

Hôm nay chưa vào đến cửa, lão Đàm quản gia đã chạy đếnhỏi: “Lệ tiên sinh đã ăn cơm chiều chưa?” Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn.

“Ăn rồi.” Lệ Trạch Lương đáp, “Bác Đàm, lại đến làmphiền bác.”

“Sao lại nói thế, chúng tôi vẫn thường mong cậu. Nhàcũ này không có người trẻ tuổi, cứ vắng vẻ lạnh lạnh.” Lão Đàm nói.

Lệ Trạch Lương mỉm cười, về phòng tắm rửa thay quầnáo.

Lão Đàm chuẩn bị quần áo đưa vào phòng tắm, cẩn thậnhỏi: “Lệ tiên sinh, cậu có cần giúp gì không?”

“Không cần.” Lệ Trạch Lương vừa cởi cà vạt vừa nói.

Lão Đàm lại nhìn nhìn anh, thấy anh có uống rượu, cóphần không yên tâm. Đêm qua, Lệ Trạch Lương sau khi về đến, một câu cũng khôngnói mà về phòng sắc mặt vô cùng lạ kì. Sau đó còn ở trong phòng tắm cả giờ, làmhại mấy người làm ở ngoài không biết thế nào cho phải, lại không dám tuỳ tiệnhỏi han. Vì tất cả mọi người đều biết anh đi đứng bất tiện, còn rất không thíchtrước mặt người khác để lộ cái chân bị tật. Cuối cùng, vẫn là lão Đàm đến gọicửa.

Lệ Trạch Lương thấy ông lo lắng, mới cười nói: “Tôitắm thôi thì có chuyện gì được chứ, trước kia vì mọi người cứ không yên tâm nêntôi mới dọn ra ngoài ở đấy.”

“Nhị thiếu gia,” Lão Đàm vẫn không sửa cách gọi cũ,“Cậu mấy năm gần đây uống rượu ngày càng nhiều hơn, thuốc lá với rượu hại ganhại phổi lắm, nếu bắt buộc vì làm ăn, thỉnh thoảng bảo Anh Tùng lo liệu đi.”Ông thấy Lệ Trạch Lương từ nhỏ đến lớn, hiểu tính tình anh, vì thế giọng điệukhuyên giải rất nhẹ nhàng, sợ làm anh giận.

“Ừm.” Lệ Trạch Lương cười cười với lão Đàm.

Lão Đàm thấy anh chỉ giật giật khoé miệng, thần sắctrên mặt trông vẻ như che giấu tâm sự. Ông biết Lệ Trạch Lương tuy không phảilà người nóng nảy, tuỳ ý nổi giận với người khác, nhưng lại bướng bỉnh cực kì.Nói nhiều với anh cũng như không, nên ông không dài dòng nữa mà đi ra.

Khi Lệ Trạch Lương tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ thìđã gần khuya. Anh thích nhìn ánh đèn, nên chỉ cần về nhà cũ, lão Đàm biết ýliền cho người bật hết toàn bộ đèn trong vườn hoa, như vậy để anh đứng trênphòng ngủ lầu hai là nhìn thấy được.

Anh một mình nằm lên giường. Trăng hạ huyền cong congtreo trên bầu trời, toả ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào nhà, rơi trên một gócgương mặt anh.

Anh không ngủ được, trở dậy tìm điện thoại, không cầnmở danh bạ mà bấm một dãy số vốn đã rất quen thuộc, để sát tai rồi đi ra ngoài.Sau khi kết nối, lại nghe thấy lời nhắn tự động nhắc để lại tin nhắn, giọng nữsau mấy lần lặp lại một cách máy móc bỗng biến mất, biến thành những tín hiệuliên tục báo bận.

Anh đưa màn hình ra trước mặt, ngơ ngác nhìn chăm chămmười mấy con số, tiếp đó, chậm rãi gọi đi... Đây là phương pháp duy nhất trịmất ngủ ngoài những lúc anh say rượu. Nhưng hiện giờ, tối nay phương pháp kìdiệu nho nhỏ này, lại một lần rồi một lần mất đi sau tín hiệu máy bận.

Anh nhìn ra cửa sổ ngẫm nghĩ, rồi như hạ quyết tâm,nhẹ nhàng đứng dậy, không làm quấy rầy đến ai trong nhà. Anh mặc quần áo xuốnglầu mở cửa, đón xe đi vào nội thành.

Xuống xe, băng qua đường, vào thang máy, không hề dừnglại, thế mà khi ra thang máy đến trước cửa nhà mình anh lại do dự. Anh đã lấychìa khoá ra rồi, giờ nó lại quay lại nằm trong túi quần. Sau đó dựa người vàotường, lấy một điếu thuốc, châm lửa rít vài hơi.

Làn khói mỏng từ giữa ngón tay anh, quẩn quanh lượn lờrồi tan đi. Lệ Trạch Lương lại rít vào rồi nhả khói, rít thêm lần cuối, anhlặng lẽ từ trong chỗ tối, lập tức mở cửa.

Sau khi nhanh chóng thích nghi với ánh sáng trongphòng khách, Lệ Trạch Lương thấy Tả Ý cuộn người trên sofa. Mặt cô hướng rangoài, đầu gối lên tay vịn sofa. Lệ Trạch Lương bước thật khẽ về phía cô.

Cô dường ngủ không ngon, hơi thở lúc nhanh lúc chậm,chỉ là vẫn hơi há miệng như trước đây, thấy được cả răng bên trong miệng.

Anh khe khẽ đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lênmá Tả Ý, không ngờ cô nhíu mày, bực mình gạt tay anh ra, cơ thể bỗng cựa quậy.

Lúc này Lệ Trạch Lương mới sực nhớ, cô hình như khôngthích có người ám mùi thuốc lá đến gần. Nghĩ vậy, nên đến phòng tắm bật đèn rửatay. Thế nhưng, khi anh quay lại phòng khách, Tả Ý đã tỉnh ngủ đứng chờ anh.

“Lệ tiên sinh.” Cô lạnh nhạt và khách sáo gọi họ anh.

5.

“Cô tỉnh rồi?”

“Chủ cũ đã đến, tôi có lý nào còn ra vẻ không biết mànằm ngủ tiếp được.” Tả Ý nói.

Lệ Trạch Lương nghe cô châm biếm, chỉ mỉm cười, xoayngười đi vào bếp.

Anh trong phòng bếp hỏi vọng ra, “Cô Thẩm, cô uốngnước không?”

“Không dám làm phiền đến ngài.”

Rốt cục, anh vẫn rót hai ly nước đặt lên bàn, ngồixuống sofa rồi nói, “Cô ngồi đi.”

Tả Ý lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, nhưng không nghelời, ngoan cố đứng nguyên tại chỗ. Cô ghét nhất anh ở điểm này, giọng điệu rấtkhách sáo, nhưng mỗi một chữ phun ra đều giống như thánh chỉ, không cho phépngười khác cãi lại mảy may.

Ghế này, cô muốn ngồi là ngồi; nước này, không uống làkhông uống, không cần người khác ra lệnh.

Đầu tiên là lấy kiểu trao đổi này uy hiếp cô, giờ lạitrở mặt làm người tốt. Cô không phải con nít ba tuổi, không nhìn ra mánh khoélấy lòng người ta.

“Cô Thẩm, cô mà như thế,” Lệ Trạch Lương uống một hớp,cố trấn áp không vui trong giọng nói, “Trong thời gian giao kèo chúng ta rấtkhó ở chung.”

Cái kiểu ngoài mặt thì cười mà trong lòng không cườiđó, cô vừa thấy đã điên tiết.

“Cái gì mà ở chung, chẳng lẽ Lệ tiên sinh còn muốn tôivới anh giả làm một đôi vợ chồng mới cưới thắm thiết cho người khác xem sao.”Tả Ý châm chọc nói, “Loại giao dịch bẩn thỉu này của chúng ta, đừng làm chữ vợchồng đẹp đẽ bị ô...”

Chợt “cộp──” mộtcái.

Lệ Trạch Lương nặng nề nện cái ly đang cầm lên bàn,làm chữ “nhiễm” trên miệng cô rơi mất. Vì chấn động khá mạnh nên nước trong lytung toé vẩy ra bàn hết một nửa, chỉ trong tích tắc nước chảy dọc theo mép bànnhỏ xuống đất.

“Không thẹn là luật sư, mắng người thật sắc bén. Vậyxin hỏi luật sư Thẩm,” Anh nói, “Giao dịch bẩn thỉu này của hai chúng ta, khinào cô mới thực hiện?”

Lệ Trạch Lương cười lạnh.

Tả Ý ngẩn ra nhìn nét mặt tươi cười của anh. Cô thấycó lẽ anh đang nhạo báng cô. Cô cắn môi dưới, cắn đến môi trắng bệch, cuối cùngnhả môi ra như đã quyết tâm, nói: “Lệ tiên sinh, ngay bây giờ như mong muốn củangài, thế nào?”

Vừa dứt lời, cô chợt bước đi rất nhanh, hướng đếnphòng ngủ Lệ Trạch Lương. Sau khi cô đi một mạch vào phòng ngủ, liền cởi nútáo.

Tính khí cô rất nóng, nút nào không cởi được liền giậtđứt luôn.

Lúc này, Lệ Trạch Lương cũng bước tới, đột nhiên giữchặt cổ tay cô, ấn cô lên tường. Anh mau chóng ghìm chặt hai tay Tả Ý, ngăn cảnđộng tác tiếp theo của cô.

“Thẩm Tả Ý, cô đừng như vậy.”

Giây phút này, vạt áo Tả Ý đã mở rộng phân nửa, áo lóthồng nhạt lộ ra ngoài, vùng ngực trắng nõn loã lồ.

“Thật đấy,” Anh hạ giọng nói lại câu vừa rồi lần nữa,“Cô đừng như vậy.” Tiếng nói lại mơ hồ có vẻ khẩn cầu. Nói rồi, Lệ Trạch Lươngthả cô ra, vươn tay kéo áo cô cho ngay ngắn, cài lại nút, muốn nó trở lại nhưvừa nãy.

Không ngờ ngón tay vừa chạm đến trước ngực Tả Ý, côlại đẩy tay anh ra, căm ghét nói: “Đừng đụng vào tôi!”

Lần này thật sự chọc giận Lệ Trạch Lương.

Anh dùng tay phải kìm cứng cô, làm ót Tả Ý va mạnh vàotường, đè sát lên người cô.

Phút chốc, Tả Ý thấy đầu óc tê rần, lát sau mới là cơnđau buốt người. Cô ngang bướng cắn răng chịu đựng, không để mình rên rỉ đauđớn.

Anh cúi đầu, nheo mắt nói: “Đừng đụng vào cô? Chẳng lẽvừa rồi cô chủ động cởi quần áo chỉ để tôi xem thôi?”

Chỉ một câu nói của anh làm mặt Tả Ý đỏ bừng.

“Vô sỉ!” Cô kháng cự lại sức lực của anh, quay phắtmặt sang chỗ khác.

Lệ Trạch Lương sắc mặt giận dữ, kéo mặt cô quay lại,lập tức cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Nhưng, Tả Ý lại mímmôi cắn chặt răng, không cho anh hôn.

Ngón tay giữ cằm cô bóp mạnh, khiến cô bị đau khôngthể không mở miệng. Lưỡi anh thừa dịp xộc thẳng vào, mặc sức càn quét, Tả Ýđịnh cắn anh, nhưng hai bên gò má bị anh bóp lại có muốn nhúc nhích cũng khôngđược, cũng chỉ đành cắn mình.

Tả Ý cảm nhận thân nhiệt đối phương cách quần áotruyền sang cô, hơi thở anh phả lên mặt cô, dồn dập. Chỉ là, anh đang trong nụhôn thịnh nộ, không một chút quan tâm đến cảm giác của cô.

Anh hôn thật dữ dội, nhưng bờ môi cũng thật lạnh lẽo.

Xúc cảm lạnh băng trên môi, hoàn toàn không chạm đượcđến vùng cấm của cả hai người.

Thật lâu sau Lệ Trạch Lương mới rời khỏi môi cô, sauđó ra trước mắt cô, gằn giọng, cay nghiệt mà khiêu khích: “Cầu xin tôi, tôi sẽtha cho cô, nếu không tôi sẽ tiếp tục.”

Tả Ý nghe vậy, tức thì định vùng tay ra cho anh mộtbạt tai, nhưng bị anh ghìm chặt ở phía sau. Anh chỉ dùng một tay đã quặc ngượchai tay cô khoá lại.

Vì thiếu dưỡng khí làm Tả Ý hơi hụt hơi, nhưng cô vẫntrừng mắt nhìn anh, ngẩng đầu không thèm mở miệng.

Lệ Trạch Lương thấy thế, cúi nhanh dời nụ hôn xuốngcằm, gặm cắn rồi liếm mút, sau đó lần xuống cổ. Tả Ý cứng người kháng cự anh,không ngừng giãy dụa nhưng nhất quyết không mở miệng.

Anh tạm thời ngừng lại, rồi nói: “Thẩm Tả Ý, xin tôi!”

Cô là người thích mềm không thích cứng, dù dao có kềcổ cũng không xuống nước.

Khi tay Lệ Trạch Lương bắt lấy nơi đầy đặn mềm mại củaTả Ý thì thân thể cô chấn động, phát ra âm thanh đau khổ tuyệt vọng, nghe nhưsắp khóc.

Anh nhạy cảm nhận thấy sự khác thường nơi cô, hoảnghốt buông ra.

Trong nháy mắt, Tả Ý chưa kịp suy nghĩ, nhắm đúng thờicơ dùng hết sức lực nhắc chân đạp anh một cái, sau đó đẩy anh ra. Cô cấp tốcsửa sang quần áo muốn tông cửa xông ra, thì thấy Lệ Trạch Lương loạng choạnglui từng bước ra sau, sau đó lại ngã ngồi xuống đất.

Anh ôm đùi phải, mồ hôi to như hạt đậu rịn trên tháidương, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Tả Ý đột nhiên nhớ ra mình trong tình thế cấp bách lạiđi đá trúng chân phải của anh. Cô há hốc miệng, buồn bực không biết phải làmsao.

“Tôi không cố ý.” Cô run rẩy lên tiếng, quay lại ngồixổm xuống định xem thử chân anh thì bị Lệ Trạch Lương hất ra.

“Ra ngoài!” Anh nén đau nói.

“Tôi giúp anh.” Tả Ý đứng lên tính dìu anh.

Anh không hề cảm kích, cao giọng lặp lại: “Ra ngoài!”

“Tôi...”

Choang──

Lệ Trạch Lương tức giận quơ tay hất ngã cây đèn sàn*,quát lên: “Tôi bảo cô ra ngoài!”

Tả Ý lặng người một hồi, rồi đi ra ngoài theo ý anh.

(*Đèn sàn: đèn đế cao đểdưới đất.)

6.

Cô ra ngoài cửa rồi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào khuỷutay, không ngừng lầm rầm với chính mình.

“Thẩm Tả Ý, không phải lỗi của mày. Mày không biết mộtđá đó lại có hậu quả lớn đến vậy.”

“Đây chỉ là tình thế nguy cấp tự bảo vệ mình.”

“Mọi khi anh ta ngoại trừ đi đứng hơi lạ, còn lại đềugiống y như người bình thường. Nên mày vẫn luôn cho anh ta là người bìnhthường.”

“Tuy anh ta đã có thoả thuận, nhưng ai bảo sau đó lạithô bạo làm chi.”

...

Cô cứ lặp đi lặp lại nhưng câu này với bản thân, lòngdần dần ổn định lại, rồi bắt đầu tính toán chuyện kế tiếp cần làm.

Sắp xếp đàng hoàng, Tả Ý là người đầu tiên gọi điệncho Quý Anh Tùng.

Cô cố ý lược bỏ bớt nguyên nhân xảy ra, chỉ nói:“Chúng tôi xảy ra chút xích mích, sau đó... tôi đá vào chân Lệ tiên sinh...”

“Chân phải?” Quý Anh Tùng tức thì nối lời.

“Ừ...”

Quý Anh Tùng hít phải khí lạnh.

“Tôi muốn giúp nhưng anh ta lại đuổi tôi ra.” Tả Ýnói.

“Nếu vậy cô đừng giúp, tôi lập tức đến ngay.”

Tả Ý ngồi chồm hổm trên nền nhà, mỗi một giây trôi quatựa như đang chịu đựng đau khổ. Bỗng nhiên, nghe bên trong có tiếng động, hìnhnhư là điện thoại bị rơi xuống đất.

Cô rốt cục cũng không chịu được, quay vào phòng ngủthăm chừng anh.

Lúc này Lệ Trạch Lương đang dựa vào thành giường, háto miệng thở hổn hển. Điện thoại ở đầu giường quả nhiên là bị rớt xuống, chắclà vừa nãy anh định ngồi lên giường, lại trượt ngã mà quơ phải.

Cô thấy cái chăn rủ xuống mép giường, bị ngón tay anhtúm chặt, ngón tay vốn hồng hào vì cố sức mà trở nên trắng nhợt. Còn đùi phảicủa anh, buông thõng trên mặt đất.

Tả Ý đáng lẽ đang dần dần bình tâm lại bắt đầu co rútđau đớn.

Cô không nên làm vậy với anh.

Lệ Trạch Lương thấy cô bước vào, giọng nói cực lạnhnhạt hỏi: “Cô còn chưa đi à? Muốn ở lại thưởng thức thành quả của cô sao? Haylà lại đá lần nữa, để trút giận?”

“Tôi biết, anh đang giận tôi lắm,” Tả Ý nói, “Nhưngtôi thấy anh yếu ớt bất lực ngồi ở đó lại không cười nổi, càng không thể vênhváo chế nhạo người khác vào thời điểm khó coi như thế.”

“Thẩm Tả Ý!” Lệ Trạch Lương tất nhiên là bị cô chọctức, điện thoại đang cầm trong tay ném thẳng về phía Tả Ý.

Cô có thể né lại không né, để mặc điện thoại đập mạnhlên trán cô. Lực ném rất lớn, văng trúng làm cô phải khẽ bật ngửa đầu ra saumột chút. Cô đưa tay xoa nhẹ, thoáng cau mày, như hơi đau.

Lệ Trạch Lương thấy thế mà sửng sốt, nhưng nhanh chóngkhôi phục thần sắc.

“Nếu chưa hả giận, đằng sau anh có cái điều khiển tivi kìa.” Tả Ý nói.

Lần này, Lệ Trạch Lương không làm dữ nữa, chỉ lạnhlùng liếc cô một cái, giọng hờ hững: “Cô đi đi.”

“Tôi không đi! Rõ ràng là anh bảo tôi tới, giờ lại vôduyên vô cớ đuổi tôi đi. Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, anh có ngon thìđứng lên đuổi tôi ra đi.” Cô bắt đầu giở trò.

Ngược lại lần này làm Lệ Trạch Lương bế tắc, anh mệtmỏi nói: “Cô đi ra ngoài đi, tôi không thích người khác thấy tôi thế này. Látnữa tôi sẽ gọi Quý Anh Tùng tới.”

“Thật là lạ, chẳng lẽ Quý Anh Tùng không phải ngườikhác?”

“Cậu ta... khác.” Lệ Trạch Lương hơi cứng họng.

“Phải rồi, phải rồi. Trong mắt anh, anh ta tất nhiênlà khác với những người như chúng tôi rồi.” Cô cười, vì chợt nghĩ đến tiểu Lâmtừng tưởng rằng nguyên nhân Quý Anh Tùng từ chối cô là Lệ Trạch Lương.

Tả Ý đến gần đỡ anh lên. Lần này Lệ Trạch Lương khôngcòn cộc cằn hất cô ra. Nhưng lúc Tả Ý đụng đến bả vai anh vẫn cảm thấy cơ thểanh vì kháng cự theo bản năng mà cứng ngắc.

Anh nhẹ đẩy tay cô ra, nói: “Tự tôi có thể đứng được.”

“Tôi không hiểu nổi, rõ ràng có người ở bên giúp đỡ,tại sao phải tự chuốc khổ vào người vậy chứ.”

“Tôi thật sự có thể.”

Nói xong, Lệ Trạch Lương xoay hai tay chống lên mépgiường, sau đó từ từ chống chân trái đỡ thân người, kéo chân phải không thểnhúc nhích lên từng chút từng chút một, rồi di chuyển.

Tả Ý thấy mặt anh tuy trắng bệch nhưng hiện vẻ kiênđịnh không thể lung lay, điều này làm cô nhớ đến cảnh tượng mỗi sáng sớm anhđều một mình vụng trộm đi thang bộ. Bỗng lúc ấy, cô cảm thấy trái tim mà anh đãchôn vùi dưới đau đớn không muốn cho ai biết, lại cứng rắn và kiêu ngạo đếnnhường ấy. Tả Ý ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt sắp trào ra.

Không biết bao lâu, anh quả nhiên dựa vào sức mìnhngồi lên giường, thở đánh phào một hơi thật dài. Anh vốn là người không dễ đổmồ hôi vậy mà bây giờ quần áo đều ướt đẫm.

“Tôi xem vết thương thế nào.” Lúc này, Tả Ý ngồi xổmxuống định kéo ống quần anh lên.

Lệ Trạch Lương lại tránh đi, đánh lạc hướng chú ý củaTả Ý bằng cách nhờ cô lấy giùm anh thuốc an thần. Lúc Tả Ý tìm được thuốc, rótly nước vào phòng, Lệ Trạch Lương đã cởi giày, mền đắp kín chân dựa trêngiường.

“Gọi cho Quý Anh Tùng giúp tôi.”

“Tôi gọi rồi, anh ta sẽ lập tức tới ngay.”

“Tôi uống thuốc rồi chắc sẽ ngủ một lát.”

“Ừ.” Tả Ý gật đầu.

Không biết thuốc có tác dụng hay không, có thể giảmđau hay không, chỉ thấy Lệ Trạch Lương mím miệng, dường như nói chuyện cũng đãlà chuyện cố hết sức. Cô định đi vắt khăn lau mồ hôi cho anh, vừa xoay người bịLệ Trạch Lương giữ lại.

“Còn đau không?” Anh hỏi.

Tả Ý sửng sốt, lúc đầu còn chưa hiểu, sau đấy mới nhớra cái trán, mới lắc đầu, “Không đau.”

Khi Tả Ý vắt khăn xong quay lại, Lệ Trạch Lương đãngủ. Anh ngủ rất say, ngón tay vẫn túm chặt tấm chăn đắp trên người. Cô biết,anh không muốn người khác đụng đến cái chân kia.

Tả Ý đứng bên giường ngắm anh, cho đến nay anh vẫn gâycho cô ấn tượng chưa hề khuất phục. Bất kể là sự nghiệp hay là gì khác, tựa nhưkhông ai có thể đánh bại được anh. Thậm chí còn mạnh mẽ đến mức làm người taquên mất sự tàn tật của anh.

Niềm kiêu ngạo của anh, có đôi khi trong lúc sơ ý đãđồng thời làm bị thương cả người khác lẫn bản thân mình.

Cô sợ làm anh tỉnh giấc nên không lau mặt giúp anhnữa, chỉ lẳng lặng tắt đèn ra ngoài.

Quý Anh Tùng đến nơi, thấy Lệ Trạch Lương ngủ yên ổnvà ngoan ngoãn, bất ngờ hỏi Tả Ý: “Sao cô làm được vậy?”

“Giở trò.” Tả Ý đáp.