Lương Ngôn Tả Ý

Chương 2



Vào một ngày nọ, Ngô Uy Minh luận đàm với Tả Ý.

“Tả Ý, em đoán xem lí tưởng trước đây của anh là gì?”

“Vợ đẹp, con ngoan.”

Ngô Uy Minh ho một cái, “Cái đó cũng là một trongnhững lí tưởng. Nhưng còn cái lớn chút.”

“Lớn à, chẳng lẽ trở thành đại gia? Thật ra em cảmthấy đó cũng là mục tiêu của phần lớn những người bình thường.”

“Anh không đủ sức mơ cao thế đâu.”

“Còn như cao chút nữa, hay là cầu mong thế giới hoàbình?” Ngô Uy Minh nghe xong, liếc cô trắng mắt, Tả Ý vội vàng sửa lại: “Cònkhông anh muốn giải phóng toàn nhân loại?”

“...”

Ngô Uy Minh nghẹn một hồi, mới nói: “Tả Ý à, anh pháthiện em với phụ nữ thì công bằng, nhưng với đàn ông thì hết sức khắc nghiệt.”

Tả Ý bĩu môi, “Anh ở chỗ này mà nói chuyện lí tưởnglớn lao mới kì cục thì có.”

Lúc này, hai người vừa đi toilet xong đang ngồi ở đạisảnh quán karaoke tán dóc, những đồng nghiệp khác ở Đường Kiều đang trong phònghát hò.

Đang nói chuyện, một cô gái từ căn phòng bên trái đira, tay cầm điện thoại. Cô ấy lảo đảo, rõ ràng là đã khá say.

“Không! Anh đừng thế mà!” Cô gái nhờ men say, hét vàođiện thoại.

“Anh không thể đối xử với em như vậy, Anh Tùng.” Côgái khóc nức nở nói, người dần dần trượt dọc theo tường, ngồi xổm xuống đất.

Tả Ý càng nghe càng cảm thấy giọng nói này quen tai,vì vậy cẩn thận quan sát dáng lưng cô gái lần nữa.

Là cô ấy.

Tả Ý vội vàng bật dậy.

“Em quen hả?” Ngô Uy Minh hỏi.

“Cô ấy là thư kí tổng giám đốc Lệ thị.”

Tả Ý đỡ cô đứng lên.

“Thư kí Lâm, tôi là Thẩm Tả Ý đây.”

Tiểu Lâm ngước lên, hai mắt đẫm lệ, lớp phấn trangđiểm kĩ lưỡng gần trôi hết. Cô gật gật đầu, chứng tỏ mình vẫn còn tỉnh táo.

Ngô Uy Minh định đẩy cửa phòng báo cho bạn bè tiểu Lâmbên trong biết.

“Đừng.” Tiểu Lâm cản anh, “Tôi không muốn người khácthấy bộ dạng này của mình.”

Ngô Uy Minh thấy Tả Ý ra hiệu, nhẹ rời đi, về phòngvới đồng nghiệp.

Lập tức, Tả Ý dẫn tiểu Lâm vào toilet rửa mặt, sau đóvề lại ghế sofa. Trước sau tiểu Lâmkhông nói thêm câu nào. Rửa sạch lớp trang điểm còn lại trên mặt, mang thêm haimắt đỏ hồng, tiểu Lâm thiếu một ít sự linh hoạt ban ngày.

Hồi lâu sau, tiểu Lâm dần bình tĩnh, mới lên tiếng.

“Tôi là người thất bại, người ta rõ ràng không thươngmình, mà tôi cứ mãi cưỡng cầu.”

Ở Lệ thị cô làm việc luôn giỏi giang tháo vát, lần nàykể về tình yêu thất bại của bản thân cũng nắm ngay điểm chính, đi thẳng vào vấnđề. Thế nhưng, lại làm Tả Ý vừa bực mình vừa buồn cười.

Đang lúc người ta tình yêu trắc trở, phải khuyên thếnào?

“Cô trẻ tuổi lại xinh đẹp, trang nhã, tương lai thênhthang, quên anh ta đi, sau này nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.” Hay lànói, “Không sao, rõ tại anh ta không có phước.”

Những câu đó Tả Ý nói thầm trong bụng, cố nén khôngnói ra miệng.

Cái kiểu khuyên “đứng nói chuyện mà không đau thắtlưng”* ấy, nhất định không có hiệu quả. Vì thế, cô chẳng khuyên lời nào, chuẩnbị lắng nghe.

(*Đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng: ýchỉ người chỉ biết mạnh miệng mà không biết thực tế.)

“Anh ấy nói anh ấy sẽ không yêu tôi.”

“Anh ta có gia đình rồi?”

Tiểu Lâm lắc đầu.

“Tuổi tác cách biệt?”

Tiểu Lâm lại lắc đầu.

“Giới tính có vấn đề?”

“...”

“Vậy anh ta bị gì?”

Tiểu Lâm lần này không trả lời liền.

Chốc lát, Tả Ý giật mình, hai cô không quen biết gìnhiều, mà cô hỏi nhiều quá.

“Tôi muốn về.” Tiểu Lâm xoa trán nói.

“Cô uống rượu, không thể lái xe được.” Tả Ý nhắc nhở.Tiểu Lâm ngoan ngoãn lấy chìa khoá xe trong xắc tay ra đưa Tả Ý.

“Tôi...” Tả Ý lập tức xua tay, “Tôi cũng không láixe.”

Vì vậy, hai người đón xe về chỗ tiểu Lâm ở.

“Cổ họng đau không?”

“Không đau, chỉ đau đầu với hơi choáng.” Tiểu Lâm tảsự khó chịu của mình.

“Hình như hơi sốt.” Tả Ý dò nhiệt độ trên trán cô.

“Để tôi kiếm chắc là vẫn còn thuốc cảm.”

“Khỏi cần. Tôi có bài thuốc gia truyền.” Nói rồi, Tả Ýchớp chớp mắt, “Uống xong khỏi ngay.”

Dứt lời, Tả Ý vào nhà bếp tìm trứng và rượu gạo, mộtlát thì nghe tiếng nấu nướng vang lên “xèo xèo” trong bếp.

Cô lại thò đầu ra hỏi, “Tiểu Lâm, cô thích mật hayđường đỏ.”

“Mật.” Tiểu Lâm nghi hoặc.

Vài phút sau, Tả Ý bưng chén rượu trứng chuyên trị cảmra, sau đó cười híp mắt nhìn tiểu Lâm uống hết, tiếp đó để lại cách thức liênlạc, rồi mới yên tâm đi về.

Cô mới ra khỏi khu nhà, thì nhận được điện thoại củaNgô Uy Minh, mới sực nhớ lúc đi quên nói họ biết.

Ngô Uy Minh tức giận nói: “Tả Ý à, em y như mấy bà bácthích chõ mũi vô chuyện người khác quá.”

Tả Ý định cãi lại anh, thì thấy một người đàn ông đứngbất động ở đằng xa. Gương mặt kiên nghị của người đó thấy hơi quen quen, tựnhiên lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Anh ta đứng đó, nhìn nơi nào đó trên lầu.Tả Ý nhìn theo ánh mắt anh ta, là hướng phòng tiểu Lâm.

“Này─” NgôUy Minh ở đầu bên kia gọi.

“Đừng có khinh thường bà bác,” Tả Ý sực tỉnh nói, “CảNữ vương với Công chúa nhà anh cũng có ngày vinh quang chuyển thành bác gáiđó.” Cô cúp máy, chuẩn bị kêu xe.

Ánh sáng loé lên, cô chợt nhớ ra người đàn ông đó, anhta, là tài xế của Lệ Trạch Lương.

Trên đường về nhà, cô cẩn thận nhớ lại trước khi đitiểu Lâm có nói: “Anh ấy nói muốn báo đáp người ta, nên không muốn yêu tôi.”

Tả Ý phồng má thổi phù. Thời đại này rồi, còn có ngườinhư thế.

cdcd

Sáng thứ Hai, cô lại đến sớm, sau đó thấy xe riêng củaLệ Trạch Lương trờ tới.

Lần này, cô không làm kẻ theo dõi nữa, mà bấm thangmáy đến lầu một. Kết quả, xe đậu ở đó, nhưng người đó đã rời khỏi xe.

Ngày hôm sau, Tả Ý ở cantin thình lình gặp người đó.

Anh ta và một người đang đi đằng trước, Tả Ý tính kêu,nhưng không biết xưng hô thế nào, tình thế cấp bách đành kêu: “Anh tài xế.”

Cantin công ty khá trống trải, nên khiến tiếng kêu củacô có vẻ còn vang vọng.

Người nọ quay lại, ngờ vực nhìn Tả Ý.

“Có chuyện gì không cô Thẩm?” Anh ta tất nhiên nhận raTả Ý.

“Muốn mượn anh tài xế nói mấy câu.”

Lúc này, đồng nghiệp bên cạnh người đó vui vẻ, “Cô à,đây là quản lí Quý, Quý Anh Tùng của phòng nhân sự. Không phải anh tài xế.”

Trước mặt nhiều người, cô lại lần nữa mất mặt.

Ai nói lái xe phải nhất định là tài xế.

cdcd

Ở công ty, lúc trà dư tửu hậu Tả Ý nghe đề tài đồngnghiệp bàn nhiều nhất là cổ phiếu hoặc đầu tư. Mỗi lần Tả Ý được hỏi, cô đềutốt tính trả lời: “Tôi không hiểu cái đó cho lắm, nên không có mua.”

Người khác thường hay khuyên: “Có thể thử xem.” bằnggiọng nói thành khẩn.

Tả Ý luôn nói trong lòng: tiền tôi kiếm được rất vấtvả, lỡ có gì sơ suất e là tôi đi nhảy lầu mất.

Tả Ý nhớ hồi nhở từng lưu hành loại vé số cào trúngngay. Xác suất trúng giải rõ ràng rất ít, nhưng người mua vé số vẫn chen chúcchật đến kiến cũng không lọt qua được. Trong mắt họ chỉ có người trúng giải, màlúc ấy không thấy rất nhiều ánh mắt thất vọng ra về.

Mỗi người trong tiềm thức đều luôn cảm thấy bản thânmình khác với những người còn lại trên thế giới này, còn không thì cảm thấymình may mắn hơn so với người khác.

Hiện tượng này giống như một cô gái yêu một chàng traiđào hoa, tình sử phong lưu trước kia của chàng trai chẳng những không làm côgái cảnh giác, mà ngược lại còn làm cô ta có cảm giác tự hào. Cô ta cảm thấymình trở thành người cuối cùng của chàng trai, vì sức hút của cô ta là đặc biệtnhất.

Tả Ý nếu cuối tuần không làm thêm giờ, thỉnh thoảng sẽở khu phố tình nguyện giúp đỡ những người cần trợ giúp về pháp luật. Có lúc sẽcó mấy cô gái, phần lớn mới mười mấy, hay vừa hai mươi tuổi, bản thân chưa cókhả năng độc lập, lại còn mang thai. Mấy cô gái này dường như đều gặp phải đànông thiếu ý thức trách nhiệm.

Lần đầu nói chuyện với mấy cô ấy, Tả Ý đều thấyngượng, không biết nên gọi thế nào.

Nếu gọi là bà, các cô còn rất trẻ; nếu gọi là cô, vớiphần bụng hơi nhô lên thì vừa sống sượng lại vừa lúng túng; nếu gọi vợ ông gìđó, vậy không phải quá châm chọc sao.

Các cô đáng được quan tâm, nhưng không đáng được cảmthông.

Nhưng mà, tình yêu của tiểu Lâm lại không giống thế.

2.

“Tôi với cô nói về một câu chuyện cũ nhé.” Quý AnhTùng nói.

Tả Ý hứng thú nổi lên, chăm chú lắng nghe.

“Rất nhiều năm về trước, thành phố A có một tên lưumanh nổi tiếng, vì còn trẻ không hiểu biết nên gây lỗi lầm. Lúc nguy khốn, cómột người bạn giang tay giúp đỡ, hơn nữa còn cho y mọi thứ như hôm nay. Cho nêny xem người bạn đó như anh em, tình nguyện vì cậu ấy mà mất mạng.”

Nói rồi, Quý Anh Tùng nín lặng. Thái dương bên tráianh ta có một vết sẹo, dài một tấc, miệng vết thương khá là sâu, giáp với viềntrên lông mày, mà không mảy may tổn hại đến diện mạo anh tuấn của anh ta. Khôngcần nhiều lời, hai chàng trai trong mẩu chuyện ngắn này, một người là anh ta,còn người kia là Lệ Trạch Lương.

Tả Ý nhíu mày. Chuyện này... nhưng mà, chuyện này...liên quan gì đến chuyện anh ta không thể thích tiểu Lâm? Cô nhịn không hỏi tới.Bởi vì câu hỏi này không hợp với bầu không khí nghiêm túc hiện giờ, hơn nữa,Quý Anh Tùng luôn trưng bộ mặt dữ tợn, bất kể nói hay cười, đều càng làm cô cóphần kiêng dè.

“Tối hôm qua tôi thấy anh dưới lầu nhà thư kí Lâm.”

“Phải. Tôi nhận được điện thoại của cô ấy nên hơikhông yên tâm phải đi xem.” Quý Anh Tùng trước mặt Tả Ý không quanh co lòngvòng, cũng không giật mình khi nghe Tả Ý nói, hiển nhiên anh ta cũng thấy cô.

“Nếu nói là quan tâm, không bằng cứ nói là nhớ. Kìthật anh thích cô ấy, không phải sao?”

Quý Anh Tùng nhìn Tả Ý, muốn nói lại thôi.

“Quản lí Quý, tôi lắm lời rồi. Nhưng chỉ lần nàythôi.” Cô cho dù không biết chỗ dừng, cũng biết nhìn sắc mặt mà đoán ý. Nếu cònhỏi nữa, cô thật sẽ thành bà bác khiến người ta ngán ngẩm.

cdcd

Buổi tối thứ Sáu, kỉ niệm năm năm ngày thành lập ĐườngKiều, văn phòng luật tổ chức tiệc rượu ở khách sạn. Tả Ý cũng có mặt trong danhsách.

“Luật sư Thẩm.” Hoàng Gia Huỷ từ xa đi đến chào cô.

“Chào cô Hoàng.”

Hoàng Gia Huỷ xem như cũng là có tiếng trong thươnggiới thành phố A, nhà cô ta trước nay là khách hàng lớn của bọn Tả Ý, trườnghợp này đương nhiên không thể thiếu cô ta.

“Đã lâu không gặp, nghe nói cô đổi chỗ làm rồi?”

“Tôi chỉ tạm thời bị điều đến Lệ thị một thời gian.”

“À, sếp tổng của họ có quen biết chút ít với tôi, cóthể nhân đây gởi gắm cô.” Lúc này đây, Hoàng Gia Huỷ lại lần nữa trưng ra vẻmặt kiêu căng.

“Làm phiền cô Hoàng lo lắng.” Tả Ý ngoài miệng nói lờicám ơn, vẻ mặt lại chừng mực.

Hoàng Gia Huỷ không định trò chuyện với Tả Ý nữa, lấyly rượu từ chỗ phục vụ, lập tức đi về hướng Lệ Trạch Lương. Trong buổi tiệc, LệTrạch Lương vì đi đứng không tiện, cũng chẳng thích đi lại nhiều. Còn bây giờLệ Trạch Lương đang chuyện phiếm với mấy người làm ăn chung. Cách đó không xa,ánh mắt Quý Anh Tùng không giây phút nào rời khỏi Lệ Trạch Lương, tức thì quảnlí Quý dường như từ tài xế hoá thân thành vệ sĩ.

“Các vị tiên sinh anh tuấn, cho phép tôi gia nhập vớinhé.” Hoàng Gia Huỷ ngắt ngang cuộc nói chuyện.

“Cái cô này vừa gặp tai nạn mới mấy ngày, giờ đã khoẻkhoắn tươi tắn rồi.” Ngô Uy Minh trước sau như một nhìn cô ta vẫn không vừamắt.

Hoàng Gia Huỷ nhanh chóng hoà nhập cuộc nói chuyện củamấy người đàn ông. Chiếc váy ôm sát người màu bạc lấp lánh trong đám âu phụcđàn ông, từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong hoàn cảnh này, tất nhiên có thể phát huytriệt để thế mạnh của mình. Mấy người đàn ông bắt đầu chuyển đề tài sang HoàngGia Huỷ, rất là hào hứng. Tính cách Lệ Trạch Lương không đặc biệt lắm, vì thíchtiệc tùng sôi nổi thế này, mà hiện vẻ khá hài lòng.

Trong bữa tiệc, người mượn cơ hội để làm quen kết giaovới Lệ Trạch Lương đương nhiên không phải ít, vì thế không ngừng có người đếnchạm cốc mời rượu, Lệ Trạch Lương hiếm khi từ chối. Anh ta hình như rất thíchuống rượu.

Tả Ý ở không bao lâu đã nhìn đủ đèn thuỷ tinh trongđại sảnh và các mỹ nhân trang điểm bự phấn, nên khá bực mình, vì thế đi ra hànhlang bên ngoài hóng mát, lại đụng phải Lệ Trạch Lương đang hút thuốc. Anh tađối xử với người khác khá khôn khéo, nhưng quan hệ tốt quá nhiều, sau khi tươicười trái lại làm những người đã từng giao tiếp với anh ta cảm thấy rằng, LệTrạch Lương yêu ghét khó dò.

Anh ta có thể dùng nụ cười giữ người khác cách xa ngàndặm.

Bây giờ Lệ Trạch Lương đã thu nụ cười tươi thườngthấy, mày nhíu lại, một mình lẳng lặng dựa vào tường. Biểu cảm này khiến Tả Ýkhông quen. Thỉnh thoảng anh ta nâng tay lên hút một hơi, sau đó khói trắngnhàn nhạt từ trong mũi phà ra. Đốm lửa lập loè nơi ngón giữa rọi vào ánh mắttinh tường của anh ta.

Tả Ý không muốn quấy rầy anh ta, vì vậy chuẩn bị đếnnơi khác đi dạo.

“Cô... Thẩm!” Lệ Trạch Lương đột nhiên phát hiện, gọicô.

“Ơ?” Cô nghiêng đầu nhìn.

Lệ Trạch Lương đứng đối diện cô, hai tay buông thõng,khói thuốc không tắt. Nên làn khói lượn lờ mờ ảo quẩn quanh ngón tay giữa, sauđó bay lên rồi tản mất.

“Cô...” Anh ta muốn nói gì đó, bỗng ngập ngừng.

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, mang theotiếng huyên náo và ồn ào bên trong. Hành lang cũng chợt vì thế mà trở nên sángsủa, đèn chiếu vào mặt Lệ Trạch Lương làm anh ta không khỏi nheo mắt.

Mặt anh ta không vì cồn mà ửng hồng, mà càng uống càngtrắng bệch.

“Lệ tiên sinh, có chuyện gì không?” Tả Ý hỏi.

“Tôi định nói,” Anh ta nhìn cô, “Luật sư Thẩm, cô mặcbộ váy này rất đẹp.” Nụ cười ấy lại quay về trên mặt.

Tả Ý cũng cười, “Tôi tin rằng bất cứ cô gái độc thânnào ở trong đấy cũng mơ ước được nghe lời khen này từ anh.”

“Nhưng không bao gồm cô?”

Tả Ý kinh ngạc, “Tôi đương nhiên cũng rất vui.”

“Cô khách sáo rồi.” Lệ Trạch Lương nói rồi bật cườiquay vào nhập với đám đông trong đại sảnh.

Cả buổi tối gặp không ít khách hàng, tất cả mọi ngườiđều mải chào hỏi nhau.

Tả Ý đang tiếp đãi khách hàng với Ngô Uy Minh, thìnghe có tiếng gọi kéo dài: “Luật──sư──Thẩm──”

Cô nghe tiếng gọi phản cảm quay lại, thấy người đếnkhông ngờ là Chu An Hoè.

Cái này gọi là, oan gia ngõ hẹp.

Ngô Uy Minh nhíu mày nói khẽ, “Sao hắn cũng ở đây.”

“Ai bảo hắn là cậu ấm của Huy Hỗ chứ.”

Hai người đang nói, Chu An Hoè tay cầm ly rượu, đã đếngần.

“Luậtsư Thẩm, hân hạnh mời cô một ly.”

“Cám ơn ý tốt của Chu tiênsinh, tôi không uống rượu.”

“Sao? Đây là cách Đường Kiều đãi khách đấy ư?”

“Tả Ý không uống được rượu, tôi thay mặt cô ấy mời Chu tiên sinhmột ly.” Ngô Uy Minh chắn phía trước, tính chạm cốc với Chu An Hoè, lại bị ChuAn Hoè né tránh.

“Vị tiên sinh này gọi tên luật sư Thẩm chúng ta thânthiết thật. Nếu là đồng nghiệp, không biết đây có được xem là quấy rối tình dụckhông nhỉ.” Hắn vì Tả Ý mà ngồi tù mấy tháng , tất nhiên ghi hận việc này tronglòng.

Hành động của Chu An Hoè làm vài người xung quanh chúý. Lúc ấy, Lệ Trạch Lương đúng lúc đứng cạnh bàn ăn rót rượu, tiểu Lâm đi cạnhanh. Anh đưa lưng về phía ba người Tả Ý, không biết có nghe thấy chuyện này haykhông.

“Ô, Lệ tổng!” Chu An Hoè bỗng thấy anh.

Lệ Trạch Lương ngước lên, nâng ly xem như chào lại.Tiểu Lâm cho là anh sẽ giải vây cho Tả Ý. Lại ngờ đâu rằng, Lệ Trạch Lươngkhông nói được một câu.

Tiểu Lâm thấy thái độ của sếp, không dám nhiều lời.

Nếu là ngày thường, Tả Ý nhất định mỉa mai lại. Nhưnghôm nay là ngày vui của văn phòng luật, không thể phá hỏng bữa tiệc. Vả lại,Chu An Hoè chính là cố ý bới móc.

“Không ngờ được Chu tiênsinh mới nghỉ ngơi có mấy tháng, mà còn không ít sâu rượu trong bụng.” Tả Ýnhận ly rượu Chu An Hoè đưa trước mặt, mỉm cười nuốt ực hết ly.

Chu An Hoè lúc ấy còn không quên độc ác liếc Tả Ý mộtcái.

Tả Ý ngà ngà say, chếnh choáng lảo đảo từ toilet trởra, Kiều Hàm Mẫn đang trò chuyện với khách khứa ra về.

Mọi người lục tục chào nhau.

Tả Ý cũng phụ tiễn khách.

Nhiều cô gái bên kia vây quanh Lệ Trạch Lương lôi kéolàm quen, đến khi có người đi ngang mới ngượng ngùng dừng lại.

Kiều Hàm Mẫm cuối cùng lại ném cho cô một câu, “Tả Ý,em tiễn Lệ tiên sinh nhé.”

Lệnh thầy khó cãi.

Vì thế, bây giờ Tả Ý ngồi trong xe Lệ Trạch Lương. Láixe là Quý Anh Tùng, ngồi ghế phụ là tiểu Lâm. Lệ Trạch Lương và cô ngồi băngsau. Cô biết anh là khách hàng lớn, phải vô cùng tôn trọng, nhưng mà Lệ Trạch Lươngtrước có tài xế sau có thư kí, mắc gì phải tiễn anh ta chứ.

Có điều trong bất hạnh cũng còn may mắn, may Kiều HàmMẫn không bảo cô tiễn Chu An Hoè.

cdcd

Xe chạy đến đường Áo Thể Đông, không biết buổi biểudiễn của ngôi sao nào vừa kết thúc, xe cộ đông đúc, chen chúc trên đường phố.Xe của họ nhích từng chút rồi ngừng, bị kẹt hồi lâu.

Kẹt xe khoảng chừng gần hai mươi phút. May mà trong xecó điều hoà rất mát mẻ, cách âm cũng tốt, nên khiến người ta quyết an ổn ngồitrong xe.

Tiểu Lâm thấy xe đến gần ngả rẽ, liền quay lại hỏi,“Lệ tiên sinh, chúng ta đến chỗ...” còn chữ “nào” đằng sau chưa ra đến miệng,đã ngừng lại.

Cô thấy Tả Ý dựa vào cửa kính xe, ngủ từ hồi nào. Cònsếp tổng của cô, dường như đã sớm biết, ngồi bên còn lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Lệ tiên sinh.” Tiểu Lâm gọi khẽ.

“Hmm?”

“Chúng ta?” Ngụ ý, là hỏi bây giờ nên làm gì.

Lệ Trạch Lương mở mắt, nhìn khuôn mặt say ngủ của TảÝ, ngẫm nghĩ.

“Đưa cô ấy về nhà cô vậy.”

Chuyện này... Tiểu Lâm nghĩ, chỉ còn mỗi cách đó. Vìcô nhận thấy, Tả Ý không phải ngủ, mà là say rượu. Cuối cùng cô cũng biết lí doTả Ý không uống rượu.

Xe đến dưới lầu, tiểu Lâm mở cửa xe đi vòng qua đỡ TảÝ. Nhưng mà, Tả Ý đã hoàn toàn ngủ say, bằng sức lực một cô gái như cô vốn làkhông thể. Tiểu Lâm nhìn qua Quý Anh Tùng nhờ giúp. Nhưng Quý Anh Tùng lại hoàntoàn làm lơ, ngồi bất động chờ Lệ Trạch Lương lên tiếng.

“Cậu đưa thư kí Lâm về trước, tôi đỡ cô Thẩm lên đó.”Lệ Trạch Lương chỉ thị đơn giản cho Quý Anh Tùng.

Câu này rất bất thình lình, suýt nữa làm cằm tiểu Lâmtrật khớp tại chỗ.

Quý Anh Tùng vẫn là biểu hiện vĩnh viễn không thể laychuyển, hoàn toàn không kinh ngạc. Anh bảo tiểu Lâm ngoan ngoãn giao chìa khoánhà, sau đó kéo cô đi.

“Này──Lệ tiên sinh anh ấy...”Đây rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp, cô tốt xấu gì cũng là bạn của Tả Ý, khôngthể thấy chết mà không cứu.

“Anh Tùng...”

Quý Anh Tùng nhìn sanglàm cô rùng mình.

TiểuLâm lập tức im thin thít.

Sự lợi hại của sếp tổng lợi hại ở chỗ, anh ấy biếtdùng người nào giải quyết việc gì. Ví như bây giờ, nếu trước mặt cô không phảilà Quý Anh Tùng, mà là Trương Tam, Lí Tứ, Vương Ngũ, nói không chừng tiểu Lâmcòn có thể không sợ cường quyền đấu tranh cho trong sạch của bạn bè.

“Vậy anh định đưa em đi đâu?” Tiểu Lâm khóc không ranước mắt, vừa rồi rõ ràng là dưới lầu nhà cô rồi.

Vấn đề này cũng làm Quý Anh Tùng khó xử, anh dừngbước, nhíu mày nghĩ ngợi.

“Tạm thời đến chỗ tôi vậy.”

Đề nghị này thật không tệ.

cdcd

Lệ Trạch Lương ngồi trong xe, hai tay đặt trên đầugối.

Lúc này, trời đã về khuya, trong tiểu khu cực kì vắnglặng. Giờ đã gần đầu hạ, trong bụi cỏ ven đường thỉnh thoảng lại có tiếng gáycủa hai con dế mèn. Còn anh ngồi đây, có thể nghe rất rõ hơi thở khe khẽ của TảÝ. Khi ngủ cô giống như đứa bé, miệng hơi he hé, hàm răng trắng lộ ra ngoài.

Trước kia có người hỏi, em ngủ như vậy, răng lộ hếtra, bộ không thấy lạnh sao?

Kết quả đổi lấy một trận cấu véo.

Lệ Trạch Lương thở một hơi thật dài, chậm rãi xuốngxe, sau đó vòng qua bên Tả Ý mở cửa.

“Tả Ý?” Anh thử gọi cô.

Không phản ứng.

Anh nhè nhẹ sờ sờ đầu cô, lại gọi tiếng nữa.

Vẫn không phản ứng.

Thế là, anh xoay người ôm cô. Anh ôm cô vào lòng đangchuẩn bị đứng lên thì đột nhiên khựng lại, cau mày, rồi cẩn thận đặt cô trởxuống.

Anh một tay vịn chặt đùi phải, một tay để trên mui xe,siết thành nắm thật chặt, đầu dựa lên vai, nửa khom người, đau đến nhắm mắt.

Một lát sau, một nhân viên bảo an đi tuần ngang qua,hỏi: “Tiên sinh, cần giúp gì không?”

Lệ Trạch Lương ngẩng đầu, mỉm cười với người đó, rồilắc đầu: “Không cần, cám ơn anh.”

Đợi nhân viên bảo an đi xa, Lệ Trạch Lương đóng kíncửa xe bên Tả Ý. Anh ngồi vào ghế lái, hạ cửasổ xe xuống, rồi châm một điếu thuốc. Có một cô gái về khuya đi qua, lâu lâu tòmò quay lại nhìn Lệ Trạch Lương đang hút thuốc trong xe, anh liền tắt ngay đènbên trong.

Lúc lâu sau, anh lần nữa đến cạnh Tả Ý, thay chân kiatrụ chịu lực, sau đó cắn răng bế cô lên. Tiếp đó, ẵm Tả Ý đi một hơi vào toànhà, đi thang máy, mở cửa vào nhà, đến phòng ngủ thả cô xuống. Tả Ý say ngủ kéochăn, khoé miệng nhếch lên trong giấc mơ, đẩy tay Lệ Trạch Lương ra, gối lêngối đầu trở mình.

Ngay lúc anh đứng thẳng dậy, đau đớn trên đùi phải gầnnhư làm anh suýt ngất, anh bèn vịn góc giường, ngã ngồi trên sàn nhà.

Tiểu Lâm vừa đến chỗ ở của Quý Anh Tùng, thì Quý AnhTùng liền bỏ đi.

“Anh Tùng, anh đi đâu vậy?”

“Tôi đã đưa em đến đây, em cứ nghỉ ngơi đi.”

“Vậy anh muốn đi đâu?” Tiểu Lâm truy hỏi.

“Tôi không yên tâm về Lệ tiên sinh, nên quay lại xem.”

Nghe vậy, tiểu Lâm thở dài. Thẩm Tả Ý say thành bộdạng đó còn làm gì Lệ Trạch Lương được, hơn nữa hai người họ không biết nên locho ai nữa à.

“Em đi với anh.” Nhưng cô chỉ đành nói thế.

Hai người đón xe quay lại. Chiếc Mercedes còn đậu ởđây, nhưng Lệ Trạch Lương quên khoá cửa xe. Hoặc giả, không phải quên mà cănbản là không còn tay khoá cửa xe nữa, nghĩ vậy, tiểu Lâm mới giật mình hiểuđược nỗi lo của Quý Anh Tùng.

Anh ấy làm sao ẵm được Tả Ý?

“Chúng ta lên đi.”

Tiểu Lâm vội vàng vòng qua xe chuẩn bị lên lầu, thì bịQuý Anh Tùng giữ lại.

“Đợi ở đây.”

“Nhưng...”

“Em không hiểu.” Quý Anh Tùng nói.

“Em không hiểu anh, hay không hiểu anh ấy?” Tiểu Lâmtức giận.

Quý Anh Tùng không đáp, buông tay cô ra.

“Anh đến tận lúc này chuyện gì cũng không chịu nói, emlàm sao hiểu đây.”

“Chúng ta không hợp nhau.”

“Anh thử cũng không thử sao biết không hợp?” Tiểu Lâmcười khổ.

Quý Anh Tùng nhìn cô một cái, muốn nói gì đó lại thôi.

“Anh không cần dùng lời lẽ khách sáo khuyên em. Ngườichết tâm trên đời này nhiều mà, thêm em cũng chẳng nhiều thêm được.”

Đột nhiên, điện thoại Quý Anh Tùng vang lên.

Quý Anh Tùng bắt máy, chỉ nói một câu với Lệ TrạchLương rồi tắt ngay, và đi lên cùng tiểu Lâm. Đến cửa nhà, Quý Anh Tùng để cô ởngoài cửa. “Lát nữa tôi gọi em.”

Quý Anh Tùng mở đèn phòng khách, nhìn quanh một vòngkhông thấy ai, rồi lại đi vào phòng ngủ.

Tả Ý đang đắp chăn, nằm ngủ trên giường rất ngon giấc,còn Lệ Trạch Lương ngồi dưới đất tựa vào giường, mặt đầy mồ hôi.

“Lệ tiên sinh.”

Lệ Trạch Lương thấy anh, bất lực lắc đầu, “Anh Tùng,tôi không đứng dậy được, đỡ tôi một chút.”

cdcd

Ngày hôm sau, Tả Ý và tiểu Lâm đón xe điện ngầm đilàm.

“Tôi mà uống rượu là ngủ say như chết, hôm qua chắclàm phiền cô dữ lắm.” Tả Ý mua báo sáng, xoa nhẹ đầu vẫn còn đau.

“Không, không phiền đâu.” Tiểu Lâm không biết nhắc từđâu.

Đêm qua, ngay khoảnh khắc cô thấy Quý Anh Tùng đỡ sếpđi, mới hiểu được ý nghĩa câu “Em không hiểu” anh nói với cô. Lệ Trạch Lươngluôn hiếu thắng, chưa bao giờ đề cập đến chuyện khuyết tật của anh, còn anh luônlàm như người bình thường. Cho nên, có khi người bên cạnh hầu như đã quên mấtvấn đề trên đùi anh, mà đối đãi với anh như một người bình thường.

Có lẽ, anh không muốn để bất kì ai nhìn thấy dáng vẻanh vì khuyết tật bản thân mà bất lực, bao gồm cả Quý Anh Tùng.

Lệ Trạch Lương khi đó, mặt đau tái nhợt, lại vẫn khôngquên quay lại nói với cô: “Thư kí Lâm, nhờ cô chăm sóc Tả Ý. Cám ơn.”

Cô làm việc nhiều năm bên cạnh anh, biết anh am hiểunhất là khẩu xà tâm phật. Thế mà khi nói hai chữ “Cám ơn”, đó thật sự phát ratừ đáy lòng Lệ Trạch Lương.

“Tả Ý?” Tiểu Lâm hỏi.

“Hử?” Tả Ý vừa đọc báo, vừa đáp.

“Cô trước kia có quen Lệ tiên sinh à?”

“Trước đây anh ta có đến Đường Kiều.”

“Trước đó nữa thì sao?”

“Không quen.” Nói rồi, Tả Ý lật sang tờ khác.

Liên tục trong ba ngày Lệ Trạch Lương không đến côngty, câu trả lời thuyết phục của phòng đối ngoại tổng giám đốc là “Lệ tiên sinhđi công tác”.

3.

Đúng ngày thứ bảy, Lệ Trạch Lương mang theo tin tứcgây xôn xao thương giới trở về thành phố A.

Lúc đó Tả Ý vừa lúc tan làm, ở đại sảnh lầu một độtnhiên thấy một nhóm người hấp tấp đi vào. Còn Lệ Trạch Lương như ánh trăng giữabầu trời sao đi phía trước, đang nói chuyện với một thành viên hội đồng quảntrị.

Tiểu Lâm thấy Tả Ý, “Luật sư Thẩm, vừa lúc gặp đượccô, chốc nữa luật sư Kiều bên phòng luật Đường Kiều cũng đến đấy.”

“Vâng.” Cô lập tức thả tay xuống, quay người.

Quả nhiên không đến mười phút sau, Kiều Hàm Mẫn vàtinh anh Đường Kiều chạy đến.

Chủ sở hữu tập đoàn Đông Chính là Chiêm Đông Quyến, làtên tuổi nổi tiếng giới nhà đất thành phố B. Một năm trước đây thành phố B pháthiện thành công mạch suối nước nóng ngầm ở vịnh Lam Điền vùng ngoại thành,Chiêm Đông Quyến thừa lúc đó chi một khoản tiền lớn thu mua. Tập đoàn ĐôngChính còn đồng thời khai thác du lịch, quy hoạch toàn bộ khu đất công viênthành khu biệt thự suối nước nóng sang trọng. Không ngờ, sức tiêu thự biệt thựthấp hơn dự tính, gần như kéo đổ kế hoạch quay vòng vốn của Đông Chính, khiếnhạng mục đất B02 nội thành thành phố B không thể khởi động đúng thời hạn, sauđó số tiền kí quỹ thế chấp rất lớn nộp cho chính phủ cũng tan thành bọt nước.

Lâm vào cảnh khốn khó, Chiêm Đông Quyến đề xuất kếhoạch với Lệ Trạch Lương, muốn hợp tác với Lệ thị.

Trong hội nghị, đoàn luật sư cùng các phòng cấp cao sẽliệt kê toàn bộ điểm lợi và hại vào hợp đồng hợp tác, rồi báo cáo lại với LệTrạch Lương và ban giám đốc.

“Ngoại trừ những cái này, tôi còn cần kế hoạch giaothông và quy hoạch thị chính chi tiết nhất của thành phố B.” Lệ Trạch Lươnglẳng lặng nghe xong mới nói, “Hơn nữa phải cho Chiêm Đông Quyến biết rằng, Lệthị chúng ta không chỉ rót vốn mà còn muốn tất cả cổ phần của vịnh Lam Điền.”

“Chỉ sợ điều này là không thể được, đây là khởi đầulại của tập đoàn Đông Chính, họ sẽ không dễ dàng buông tay.”

“Giám đốc Tiết,” Lệ Trạch Lương nhếch môi, mỉm cườivới hắn, “Xin đừng bao giờ ở trước mặt tôi nói ba chữ không thể được đó. Cácngười hẳn là phải trả lời chắc chắn với tôi là sẽ cố gắng hết mức, hoặc làkhông được.”

Tiết Kỳ Quy im lặng, sửa lại đáp: “Vâng.”

“Lệ thị sẽ không khom lưng trước ai, hay bị người tađiều khiển. Anh ta cần tiền của chúng ta, vậy thì phải do chúng ta quyết định,đây mới là giao dịch.”

Lệ Trạch Lương ném những lời này ra rồi lập tức bỏ đi,tiểu Lâm lập tức đuổi theo. Làm cô thấy lạ nhất là, từ đầu đến cuối Lệ TrạchLương không liếc mắt đến Tả Ý lần nào, chẳng lẽ thật sự là không quen.

Để lại những người đó bắt đầu vắt hết óc, lúng túngbàn bạc đối sách. Tả Ý là nhân viên Lệ thị, còn là người của Đường Kiều, tấtnhiên sẽ bị mọi người sai bảo. Cô nghĩ, tập đoàn Đông Chính tìm ai hợp tácchẳng được, gặp phải Lệ Trạch Lương quả là rước sói vào nhà.

Ngày hôm sau, vẫn đang giai đoạn thảo hợp đồng lại bịtập đoàn Đông Chính xào nấu thành hai tiêu đề, phụ thêm hình ảnh mấy ngày trướcLệ Trạch Lương xuất hiện ở vịnh Lam Điền thành phố B. Mở đầu phiên giao dịchđược một tiếng, cổ phiếu Đông Chính liền bắt đầu tăng lên. Hàng loạt cuộc gọiđến phòng quan hệ xã hội của Lệ thị.

Tiết Kỳ Quy hỏi: “Lệ tiên sinh, chúng ta có cần mở mộtcuộc họp thông báo rõ ràng không.”

“Họ càng vội vã, gấp rút, anh hẳn càng yên tâm mớiđúng.” Lệ Trạch Lương nói rồi cầm điện thoại bảo tiểu Lâm nối máy đến ChiêmĐông Quyến ở thành phố B.

Chiêm Đông Quyến hiển nhiên đã nhận được tin Lệ thịmuốn thu mua vịnh Lam Điền, hai người chào hỏi xong Chiêm Đông Quyến vào ngaytrọng tâm.

Lệ Trạch Lương đáp: “Chiêm tổng ra giá hơi không hợplí.”

“Nên mới nói Lệ tổng à, tôi dù cho có bán, có lẽ Lệthị cũng nuốt không nổi.” Chiêm Đông Quyến bên kia mỉm cười nói.

Lệ Trạch Lương lập tức cười theo, “Tôi có mua haykhông không cần Chiêm tổng lo lắng, nhưng về phần giá trị bao nhiêu, khôngchừng còn cần Chiêm tổng định giá lại.”

Tối đó, Ngô Uy Minh nói chuyện điện thoại với Tả Ý kểchuyện hai nhà Chiêm, Lệ.

“Chiêm Đông Quyến so với Lệ Trạch Lương, vẫn còn nonquá. Có điều nghe nói người đó mặt mũi không tệ, với Lệ tổng của em đều đượcgọi là nhân trung long phượng.”

Tả Ý cười, nhưng không nói gì.

Ngô Uy Minh còn nói: “Anh cuối tuần đi thành phố Bcông tác, em muốn đi nhờ xe về nhà không.”

“Tốt quá, hiếm khi anh tốt bụng như thế, em vừa haycuối tuần này không có việc gì.”

cdcd

Đi đường khoảng ba, bốn tiếng, họ đến nơi là vào giữatrưa, Tả Ý gọi điện xong liền mời Ngô Uy Minh đi ăn cơm.

Một người đàn bà vừa vào đến cửa đã nhìn xung quanh,vừa thấy Tả Ý thì cười vui vẻ.

“Tả Ý──”

“Dì Nhậm.” Tả Ý lập tức quay sang giới thiệu với NgôUy Minh.

“Dì Nhậm còn trẻ thật.” Ngô Uy Minh nịnh nọt.

“Ngô tiên sinh, hay nghe Tả Ý nhắc đến cháu, cám ơncháu đã giúp đỡ con bé.” Bà vừa nghiêng người đón ly trà, vừa nói với Tả Ý:“Hôm trước dì còn nhắc tiểu Tạ, sao Tả Ý vẫn chưa về thăm chúng ta.”

“Chị đâu ạ?”

“Trên lầu, tiểu Tạ đang tưới hoa với nó. Con đi thắpnhang cho ba trước đi.” Dì Nhậm nói xong bèn dẫn Tả Ý và Ngô Uy Minh đi về phíaphòng thờ.

Tả Ý vừa cắm nhang xong, chợt nghe ngoài cửa có ngườikêu: “Mẹ, ba đâu rồi?”

Ngô Uy Minh nghe tiếng nói quay lại nhìn, người vừađến là cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc đồ bộ ở nhà vẫn có vẻ rất hoạt bát. Anhchưa từng nghe Tả Ý kể chuyện gia đình cô, nhưng cũng đoán được đây là chị củaTả Ý. Chàng trai trẻ đi theo sau là tiểu Tạ cùng tưới hoa với cô ấy.

“Đây là chị của em Thẩm Tả Tình. Đây làTạ Minh Hạo.” Cô giới thiệu với Ngô Uy Minh.

“Ba đâu mẹ? Lần trước Minh Hạo làm nở hoa quế giùmcon, thơm lắm.” Khi nói chuyện, ánh mắt Tả Tình nhìn chằm chặp Ngô Uy Minh, NgôUy Minh định chào cô, thì mắt cô lại lướt đi, dường như không chú ý đến anh. Côấy cũng không hỏi han đến Tả Ý.

Anh bỗng cảm thấy kì lạ.

Lúc ăn cơm, Tả Tình thấy ghế trống, đột nhiên hỏi.

“Ba lại ra ngoài ăn tiệc rồi sao?”

Ngô Uy Minh chợt hiểu ra rồi.

“Anh nhìn thấy rồi?” Sau khi ăn xong, Tạ Minh Hạo dỗTả Tình ngủ trưa, dì Nhậm dọn dẹp, còn Tả Ý ngồi trên sofa hỏi Ngô Uy Minh.

“Có hơi lạ lùng.” Anh nói thẳng.

“Chị chỉ nhận ra ba người, dì Nhậm, anh Minh Hạo, vớiba em. Người khác bao gồm cả em, cũng sẽ bị chị ấy tự động loại bỏ. Nhưng chỉcần không nói chuyện, mọi người sẽ nghĩ chị ấy rất bình thường.” Tả Ý nói rấtbình tĩnh. “Đã nhiều năm, nhà em hoàn toàn chấp nhận tình trạng này rồi.”

Anh nhìn Tả Ý, mơ hồ hiểu ra kiên cường và cố chấp củacô bạn thân này là từ đâu đến.

cdcd

Trong phòng ngủ, Tạ Minh Hạo vén chăn giúp Tả Tìnhđang ngủ say.

Tả Ý dựa cửa mỉm cười nhìn hành động của Tạ Minh Hạo,“Họ nói khi còn bé anh cũng kiên nhẫn thế này, đứng ở cửa trường chờ chị tanhọc, dù chị cáu giận với anh, anh cũng không tức giận.”

“Sớm muộn gì, trên đời này cũng sẽ có một người nhưvậy với em.”

“Chị có chuyển biến tốt không?”

“Đương nhiên là có, nói không chừng lần sau em về, côấy sẽ nhận ra em.”

“Lần nào anh cũng nói vậy.” Tả Ý cười khổ, “Chị luônkhông ưa em, đây mới là nguyên nhân cơ bản chị không biết em.”

“Suỵt──” Anh ra dấu Tả Ý nóikhẽ, “Em nói vậy, Tả Tình nghe được sẽ không vui. Chị em ruột làm gì có thíchhay không thích. Em là luật sư nổi tiếng rồi, còn nói chuyện nhỏ mọn vậy.”

“Hiếm có ai như anh không rời khỏi chị.” Tả Ý thanthở, dù là người nhà cũng khó làm được.

“Anh cảm thấy có thể chăm sóc Tả Tình là chuyện hạnhphúc nhất trên đời này, hơn nữa cô ấy hiện giờ còn nghe lời đáng yêu hơn trướcđây nữa.” Tạ Minh Hạo nói, “Em chừng nào về lại thành phố A đi làm? Anh có vàiviệc muốn nhờ em giúp.”

Tả Ý muốn nói: “Làm ổ ở đây luôn không đi, được không?”

cdcd

Sáng sớm hôm sau, Tả Ý có điện thoại.

“Tả Ý, là tôi. Trưa nay có rảnh không?”

Giọng nam không xưng tên làm Tả Ý ngẫm hồi lâu mới nhớra là Dương Vọng Kiệt. Người này đi công tác nhiều ngày không gặp, cô hầu nhưlại chẳng nhớ gì cả.

“Tôi giờ ở thành phố B, giữa trưa mới về, có chuyệngì?”

“Đám cưới của bạn, muốn mời em đi cùng. Tôi lái xe đếnthành phố B đón em ngay nhé?”

“Không cần, cũng giống tôi đón xe thôi. Anh đến cổngđường cao tốc chờ tôi đi.” Nhiệt tình không thể từ chối, cô đành đi thôi.

Theo Dương Vọng Kiệt giới thiệu, chú rể tên Doãn Tiêu,là bạn hồi đi học của anh, cũng có chút danh tiếng trong giới đất đai. Đến tiệccưới thì thấy, quả nhiên phô trương không ít. Tả Ý tự nhiên hối hận bản thân ănmặc bình thường đi đường mệt mỏi. Họ đến bữa tiệc thì đã gần đến giờ làm lễ,nhiều bàn phía sau đã ngồi đủ, chủ rể liền xếp họ vào bàn phía trước.

Tả Ý vừa ngồi xuống nhìn, trong lòng chấn động. Thậtlà trái đất tròn, người bên cạnh không phải ai khác, mà là Lệ Trạch Lương.

Bàn này đều toàn nhân vật khó đối phó, Dương Vọng Kiệtlàm kiến trúc sư nhưng là tiểu bối, chú rể dẫn đến giới thiệu đều là nhữngngười có tiếng và có thế lực đã từng nhìn thấy, sau đó anh lại bị kéo đi làmphù rể thứ hai, để lại một mình Tả Ý ở đó.

“Lần trước thương nhân nước ngoài chụp tấm C-19 nghenói là muốn làm plastic.”

“Vùng đó chưa rành hết đã đòi làm Địa Vương.”

“Người ta gặp nạn ngã nhào chẳng phải đến lượt lão giàông cười ư.”

...

Người trong bàn nói tiếp tục đề tài vừa nãy của họ. TảÝ nghe mà thấy tẻ nhạt vô vị, chẳng qua chỉ là mấy vụ đất đai vớ vẩn với mấyông bụng bia đang bàn vấn đề tiền muôn bạc vạn thôi.

Vậy mà Lệ Trạch Lương hình như khá vui với đề tài đó,dù không góp lời nhưng lại hứng thú ngồi nghe. Đương nhiên, dựa vào lợi ích củaLệ Trạch Lương, nét mặt giả vờ thích thú cũng hết 9,9 phần. Còn 0,1 phần cònlại, đó là cười rất khôi ngô, có đi làm diễn viên trường phái thần tượng cũngphải diễn xuất khiêm tốn tí, bằng không người nào thuộc phái thực lực chẳngphải sẽ sống bằng không khí sao?

Tả Ý vụng trộm đưa mắt ngắm anh.

Trước kia cô và tiểu Lâm có nói đến một vấn đề, “Cô cónhận ra lúc sếp chúng ta không cười không, hình như đằng sau gió lạnh từng cơnthổi tới á.”

“Chẳng lẽ lúc cười lên thì biến thành gió xuân?” Tả Ýtò mò.

“Ai nói. Sếp mà cười lên thì lại là từng cơn giólạnh.”

4.

Đột nhiên nghĩ đến câu ấy, Tả Ý không khỏi phì cười.Nếu Lệ Trạch Lương nghe có người thì thầm sau lưng anh ta như vậy, không biếtcó cảm tưởng gì.

Tiếng cười khúc khích khó hiểu trong bữa tiệc ồn àokhông nghe rõ lắm, nhưng đủ gây nên ánh mắt nghi ngờ của Lệ Trạch Lương ngồicạnh.

“Tôi...” Tả Ý giải thích, “Tôi cảm thấy câu người điềukhiển chương trình nói vừa nãy thật buồn cười.” Vừa nói khỏi miệng, lại thấyhối hận. Cô cần gì phải sợ anh ta, trong giờ làm là sếp, nhưng hết giờ có cườikhúc khích cũng chả phạm pháp.

“Luật sư Thẩm tâm trạng không tồi.” Lệ Trạch Lươngnhấp ngụm rượu, buông một câu nhận xét với Tả Ý.

“Tàm tạm, tôi vừa không tiếc nuối cô dâu không phải làtôi, vừa không oán giận chú rể sao lại là anh ta. Vì thế vừa vui cho họ đồngthời vừa vui cho bản thân.” Cô không muốn mỗi lần trước mặt anh ta đều ở thếyếu.

Lệ Trạch Lương nghiêng đầu, rõ ràng không ngờ tới côgái này lại trả lời nhiều đến vậy, dường như quan tâm, “Bản thân tôi thấy tòmò, chú rể sau này làm luật sư Thẩm oán giận sẽ là người thế nào nhỉ?”

Cô nếu không phải vì giữ gìn hình tượng luật sư rực rỡtrước mặt quần chúng đã quát anh ta “miệng xúi quẩy” rồi. Nhưng trước mặt sếplớn giỡn cũng phải có mức độ, miệng nói: “Nếu được kết hôn với người tuyệt vờinhư Lệ tiên sinh, không chỉ tôi, mà toàn bộ các cô gái còn độc thân ở bữa tiệcnày đều rơi nước mắt.”

Lệ Trạch Lương khá là tự kỉ gật đầu, rõ ràng là chiêuvuốt mông ngựa này làm anh ta cực kì hài lòng.

cdcd

“Mi Mi, anh ấy ở đây. Mình ở trên sân khấu nhìn thấy.”Cô dâu Khanh Hiểu Nguyệt quay về phòng thay đồ cuối hành lang đổi lễ phục, saukhi ngồi lúc lâu mới nói.

“Ai?” Phù dâu đang cài nút giúp cô, bất chợt khônghiểu.

“Lệ Trạch Lương.”

“À.” Phù dâu nói, “Anh ta chỉ là khách của Doãn giađến dự thôi. Hiểu Nguyệt, hôm nay cậu mệt rồi, đừng nên suy nghĩ nhiều.”

“Mình còn nghĩ gì được, chẳng lẽ sẽ khờ khạo cho làanh ta vì mình mà cướp cô dâu sao?” Cô dâu Khanh Hiểu Nguyệt cười khổ, “Thật rasau đó mình đã hiểu, mình và các cô ấy đều không được anh ta để ý. Nhưng có lẽngay cả bản thân anh ta cũng không biết, có đôi lúc anh ta làm các cô ảo tưởngrất nhiều.”

Khanh Hiểu Nguyệt vừa gỡ lúp cài đầu, vừa nghĩ đếnngười đàn ông đó.

Lệ Trạch Lương đối xử với phụ nữ luôn khiêm tốn nhãnhặn lịch sự, dù đối phương là cô gái xa lạ tình cờ nói chuyện hợp ý anh tacũng sẽ đến gần, rồi như thì thầm khe khẽ, làm người đó vành tai đỏ ửng tim đậpthình thịch. Thế nên, rất nhiều người khác giới đều có vài ý nghĩ đen tối trongđầu, tất nhiên trong những người đó cũng có Khanh Hiểu Nguyệt.

Đàn ông như vậy, cho dù vẫn hoài thờ ơ cũng có thể thuđược hồn vía người ta, đừng nói lời nói và việc làm còn thân thiết đưa đẩy nhưthế.

Vừa rồi, cô đứng trên sân khấu thấy Lệ Trạch Lươngkhông để ý gì nói chuyện với cô gái trẻ ngồi cạnh. Cảnh tượng như vậy làm lòngcô rung lên, giống như đó chính là Khanh Hiểu Nguyệt cô của mấy tháng trước.

“Nguyệt Nguyệt, đã xong chưa?” Át tiếng rầm rĩ của bữatiệc, tiếng chú rể Doãn Tiêu gõ cửa thúc giục bên ngoài.

Thôi đi, thôi đi.

Ngay từ đầu, tất cả đều không có thắng thua.

Ngay từ đầu, anh ta đối xử với ai cũng như nhau.

Cuối cùng cô thở phào một hơi, sau đó soi gương chỉnhtrang bộ váy cưới đỏ thẫm, lập tức kéo phù dâu, miệng tươi cười đẩy cửa đi ra.

“Hai người ở trong đấy thì thầm to nhỏ gì thế?” Chú rểDoãn Tiêu vội vàng bước đến.

“Tụi em đang nói...” Khanh Hiểu Nguyệt cười, “Bữa tiệcnày không biết có hồng nhan tri kỷ ngày xưa nào của anh, đang lén lau nước mắt,hay là──”

“Hay là gì?”

“Hay là có anh chàng đẹp trai nào đó làm em thở dàitiếc nuối không ấy mà.”

“Cái miệng của em nha, giỏi nhất là chọc người tavui.” Doãn Tiêu vừa nói, vừa cười vui vẻ kéo tay cô dâu chuẩn bị ra ngoài đimời rượu.

“Doãn Tiêu, anh yêu em thật sao?” Đi mấy bước, KhanhHiểu Nguyệt bỗng hỏi nhỏ.

“Yêu.”

“Cả đời không?”

“Ừ.”

“Ừ là ý gì?”

“Cả đời.”

Nghe đối phương trả lời chắc chắn, cô trở tay nắm chặttay anh, có hơi cảm động.

Còn phía kia, bàn Tả Ý và Lệ Trạch Lương vừa nhậptiệc, người ngồi bàn này là khách mời nhà trai, nên rượu mời đi từ mấy bàn nàytrước.

“Cám ơn các vị trưởng bối, các bạn đến chung vui.”Doãn Tiêu bưng ly rượu lên.

Dương Vọng Kiệt ở bên giới thiệu từng người với côdâu, đến Lệ Trạch Lương, “Vị này chính là Lệ Trạch Lương tiên sinh ở tập đoànLệ thị.”

“Cám ơn Lệ tiên sinh trước đây đã quan tâm.”

Lệ Trạch Lương mỉm cười nhẹ nhàng, “Cô Khanh, chúcmừng.”

“Vị này là...” Dương Vọng Kiệt nghĩ nghĩ, “Luật sưThẩm Tả Ý ở Lệ thị.”

“Luật sư Thẩm, lần đầu gặp cô, rất hân hạnh được tiếpđón cô.”

Hai người vừa nói cám ơn, vừa chạm cốc cùng mọi người.

“Con dâu lão Doãn xem ra không tệ.” Ngườitrong bàn bình luận.

“Lão Doãn người ta có một đứa con trai, còn là lần đầukết hôn. Lẽ nào con dâu không thế, còn nói này nói nọ.” Một người tiếp lời.

“Ha ha, lỡ lời chút thôi mà.”

“Chỉ là, cô Khanh này trước đây hình như có khoảngthời gian qua lại với Lệ tổng thì phải.”

Đề tài chuyển tới Lệ Trạch Lương.

Tả Ý liếc liếc Lệ Trạch Lương, không ngờ hai người nàynhư vậy, hèn chi vừa rồi người ta nói “trước đây đã quan tâm”, thì ra là cáchquan tâm như thế. Cô không khỏi dịch ghế ra xa xa, sau đó lại ngầm nói xấu nhânphẩm Lệ Trạch Lương một trận.

Nhưng mà, Tả Ý nhanh chóng bị thịt viên chua ngọt vừađược bưng lên thu hút sự chú ý. Cô từ nhỏ đã rất thích món này, tức thì nắmdụng cụ lên gắp ngay. Nhắm kĩ một viên, hành động, dùng sức, viên thịt lại trợtra rớt xuống trở lại.

Tả Ý hơi nổi giận, cô không rành dùng đũa gắp mấy thứtròn tròn, nên trước đây thường bị người ta trêu ghẹo.

Cô lại lén nhìn xung quanh lần nữa, trên bàn không cóđể muỗng.

Vì thế, tiếp tục ngắm viên dẹp một tí. Thử lại, lạitrợt.

Cô vất vả chiến đấu ác liệt với thịt viên chua ngọt,còn mấy người kia vẫn bàn tán về phụ nữ.

“Vương tổng,” Lệ Trạch Lương mỉm cười chế nhạo nói,“Tôi qua lại với cô gái nào vậy? Vương tổng anh không nên lúc nào cũng lấy tiêuchuẩn quản lí anh của vợ nhà để đánh giá tất cả đàn ông và phụ nữ chứ.” Khinói, anh đưa đũa đến dễ dàng gắp một viên thịt chua ngọt, sau đó, rất tự nhiênbỏ vào chén của Tả Ý.

Anh vừa nói vừa gắp, một chuỗi động tác làm rất suônsẻ tự nhiên. Đến khi viên thịt nhẹ nhàng rơi vào chén trước mặt Tả Ý, nhữngngười ngồi kế Tả Ý không khỏi ngẩn người đờ đẫn.

“À,” Bỗng ngầm hiểu vẻ mặt của mọi người trong bàn,đang lúc Lệ Trạch Lương hạ đôi đũa đặt lên bàn thì hơi ngừng lại một chút, mặtlập tức giãn ra cười nói: “Trân trọng phụ nữ, là trách nhiệm của đàn ông.”

Nghe lời giải thích của anh, mấy vị ngồi đó đều ồ lênmột tiếng sâu xa, nhưng khiến Tả Ý nhìn viên thịt trong chén, ăn cũng khôngđược, không ăn cũng không được, đành lí nhí cám ơn.

“Không cần khách sáo, cô Thẩm cần món nào, cứ nói tôilà được.” Lệ Trạch Lương trả lời rất lịch sự.

Tả Ý đương nhiên còn muốn ăn nữa, nhưng làm sao có thểđể chuyện mới vừa rồi tái diễn lại được. Lần này, cô nhắm kĩ mục tiêu, thủ thếmột chút, sau đó cấp tốc phóng đũa. Quả nhiên─gắpđược viên thịt, lập công quay về.

Ngay lúc Tả Ý còn đang hí hửng, thì nghe “bụp” mộtcái, viên thịt chua ngọt rơi vào cái ly đế cao của cô, sau đó nước văng tungtoé, hơn nữa còn rất không may văng trúng lên quần áo của Lệ Trạch Lương.

Trong ánh mắt tràn ngập áy náy của Tả Ý, Lệ TrạchLương đi toilet. Cầu mong anh ta không mắc bệnh sạch sẽ, và cũng không hẹp hòi,Tả Ý cầu nguyện trong lòng.

5.

Trong ánh mắt tràn ngập áy náy của Tả Ý, Lệ TrạchLương đi toilet. Cầu mong anh ta không mắc bệnh sạch sẽ, và cũng không hẹp hòi,Tả Ý cầu nguyện trong lòng.

Cuối cùng cũng tìm được Dương Vọng Kiệt đang bận bịu,Tả Ý đành đến làm phiền anh.

“Anh có thể tìm giúp tôi cái áo sơ mi nam không.” Tả Ýnói.

“Cỡ nào.”

“Cỡ cỡ anh.”

“Được, tôi hỏi chú rể với phù rể xem sao.”

Người này làm việc năng suất rất cao, không đến mộtphút đã cầm đồ đem lại.

Tả Ý cầm áo sơ mi quan sát, cảm thấy cũng tạm được. Côrất lo Lệ Trạch Lương là kiểu người ngoài mặt thì cười mà trong lòng khôngcười, không đảm bảo được ngoài miệng anh ta nói không sao, biết đâu trong lòngđang phát điên gần chết.

Cô vừa đến cửa toilet, thì có người chặn đường.

“Luật sư Thẩm.” Người chặn là Chu An Hoè, “Trái đấttròn thật nha.”

“Chu tiên sinh, khéo thật.” TảÝ cố hết sức giữ vẻ mặt ôn hoà đáp.

“Không phải khéo, mà là duyên phận.” Chu An Hoè chặnđường cô, nghiêng người dán sát qua, “Luật sư Thẩm lúc nào nể mặt, chúng ta hẹnnhé.”

Tả Ý lui về sau từng bước, tránh khỏi miệng hắn, “XinChu tiên sinh tự trọng cho.”

“Tự trọng? Cô vừa rồi còn tình chàng ý thiếp niềm nởvới người khác ở chỗ này, trước mặt tôi ra vẻ luật sư thanh cao?”

Hành lang chỗ này khuất, rất ít người. Đôi khi cóngười phục vụ đi ngang cũng không hiểu rõ chuyện, ngượng ngùng nhìn họ.

Tả Ý không muốn tốn nước bọt với hắn, lạnh lùng nhìnhắn, định tránh đi.

Vừa quay người, Chu An Hoè đã ấn cô lên tường, “Conkia, tao ghét nhất là ánh mắt này của mày.” Đoạn, hắn bóp chặt cằm Tả Ý, “Đừngtưởng mày có chỗ dựa mà Chu An Hoè tao không dám đụng đến mày, con điếm HướngVăn Tình tao chả có hứng, sớm muộn gì tao──”

Hắn đang nói được một nửa, mặt càng dán tới gần, bỗngnghe có người xa xa gọi tên Chu An Hoè. Tả Ý nhân dịp dồn sức đẩy mạnh một cái,đưa tay mở cánh cửa phía sau, nhanh nhẹn chui vào.

Cô khoá nhanh cửa, sau đó bắt đầu há miệng thở dốc.Ban ngày ban mặt lại có loại khốn kiếp này, cô vừa nhủ thầm, vừa xoay người.

Đúng ngay lúc cô xoay người, Lệ Trạch Lương cũng từtrong đi ra, tay phải đang kéo khoá quần, mới kéo khoá lên được một nửa.

Hai người cùng lúc đờ ra trong tích tắc.

“Anh ở trong đây làm gì?!” Tả Ý đánh đòn phủ đầu, ánhmắt vô thức liếc xuống phía dưới Lệ Trạch Lương.

Lệ Trạch Lương lập tức cấp tốc kéo khoá đàng hoàng,“Đây là toilet nam, cô nói xem tôi ở trong này làm gì!” Cuối cùng anh ta khôngcòn lộ khuôn mặt tươi cười nữa.

Tả Ý nghe nói thế, nhanh chóng nhìn quanh bốn gócphòng.

Toilet nam?

Đầu óc cô mờ mịt, máu nóng xông lên não, mặt hồng nhưtrái cà chua, trong một lúc không biết nên giải thích thế nào, hay là nên rờikhỏi thế nào.

Trong tình thế cấp bách cô nhìn áo sơ mi trên tay,đành nhanh nhảu nguỵ biện: “Tôi biết anh ở trong đây, nên đặc biệt đưa áo đếncho anh.”

Ừ, khá lắm.

Cô tương đối hài lòng với khả năng cái khó ló cái khôncủa mình, vì thế nói tiếp: “Sợ Lệ tiên sinh anh cần dùng gấp, nhất thời sốtruột không gõ cửa đã vào. Thật ngại quá.”

Tiếp đó, Tả Ý nhét áo vào tay Lệ Trạch Lương, mở cửanhìn ngó bên ngoài, sau khi xác nhận tình hình an toàn, mới ưỡn thẳng người đira.

Còn Lệ Trạch Lương lúc này, đứng sau lưng cô, mặt mũiđen ngòm, thái dương giần giật.

_________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Phần cuối này có 1000 chữ,ngắn quá thật là xấu hổ, phần này chỉ là bổ sung cho chương trên thôi. ^__^

Tiếp theo?? Phải chuẩn bị viết chương thứ ba.

Để bù cho phần này quá ngắn, sẽ viết lảm nhảm mộtchút(?).

Đầu gỗ thực thần kí (1)

Hôm qua đi siêu thị mua bánh kem vị dâu tây (loại bỏvào lò vi sóng ấy), vừa xem hướng dẫn vừa làm, đơn giản vô cùng.

Một túi bột mì nhỏ thêm một quả trứng gà (nhân bánhhình như cũng được phân sẵn liều lượng hay sao ấy?? Tôi là đứa dở nấu nướng,nên đành dùng loại ngốc nghếch này), sau khi trộn đều thì bỏ vào hộp nhựa đậykín, bỏ vào lò vi sóng một phút là ok. Cũng không tệ lắm. Tôi dự định lần sausẽ bỏ thêm nho khô cắt nhỏ.

Tế bào nội trợ của tôi là 0, nói theo cách khác là“Đầu bếp đầu gỗ”, oahaha.

Đầu gỗ thực thần kí (2)

Thực thần không phải lúc nào làm cũng thành công.Thích nhất là cánh gà nướng Orléans trong KFC, đáng tiếc KFC của chúng tôi càngngày giá càng cao, Mộc tôi cắn răng, quyết tâm tự nghĩ ra phương pháp, tự làm.

Bạn Tinh Tinh bảo, nếu chiên cánh gà rồi phết mật onglên bỏ vào lò vi sóng nướng, cũng tương tự mùi vị của cánh gà nướng Orléans. Cóhứng các bạn thử xem, chúng tôi lười, không thử đâu, cho tôi biết kết quả làđược, (*^__^*)

Tôi tìm hiểu trên tudou, đài truyền hình Bắc Kinh cóchỉ một cách làm cánh gà nướng. Bước thứ nhất, ướp cánh gà với rượu vang, ớt,bột ngũ vị hương, xì dầu, gừng miếng để qua đêm (cụ thể cân lượng của mỗi thứlà bao nhiêu, có hỏi tôi cũng không biết, chạy...). Bước thứ hai, mật (quảnhiên là mật, bạn Tinh Tinh của tôi thật thông minh) có thể pha tí nước, rồidùng cọ phết đều lên cánh gà. Bước thứ ba, bỏ cánh gà vào lò vi sóng (nếu hỏitôi vì sao lại là lò vi sóng, một là tôi không có lò nướng, hai là người ta nóivậy, ba là trong nhà kẻ lười chắc chắn đều lò vi sóng), cụ thể bao nhiêu phút,cái này... tôi dựa theo cách làm trong ti vi chỉnh 11 phút, kết quả, khi lấy racánh gà đã cháy khét... Nghẹn.

Cho nên, tôi không còn can đảm làm lại lần nữa.