Lương Ngôn Tả Ý

Chương 10



Nghỉ ngơi một tuần, hôm sau Tả Ý đi làm lại. Buổi sángdậy muộn, cô vội vàng thay đồ, ăn cơm.

Vừa xuống thang máy, lúc lên xe Tả Ý sực nhớ quên mangđiện thoại, vậy thì trễ mất thôi.

“Buổi đấu giá C078 của chính phủ sẽ diễn ra vào tuầnsau.” Quý Anh Tùng báo cáo.

“Tiền kí quỹ nộp chưa?”

“Nộp rồi. Giám đốc Tiết nói bên Nghiệp Hưng đã chuẩnbị chu toàn.”

“Dù có chu toàn thế nào cũng là nói chuyện bằng tiền.”Lệ Trạch Lương cười nhạt.

“Nếu thắng chúng ta phải nộp tiền ngay.”

“Không phải nếu, mà là chắc chắn thắng.” Lệ TrạchLương cắt lời anh. “Về mặt tiền bạc không cần lo, lần này làm cho chặt chẽ làđược.”

“Chuyện vịnh Lam Điền...” Quý Anh Tùng nói.

“Chuyện này cậu không cần hỏi đến.”

Nói đến đây thì thấy bóng dáng Tả Ý. Câu chuyện haingười đang nói lúc Tả Ý quay lại thì đồng thời ngừng lại. Quý Anh Tùng biến lạithành Quý đầu gỗ chỉ biết lái xe mà không nói câu nào.

“Sao thế?” Tả Ý vừa lên xe cảm thấy không khí hơi nặngnề, “Nói xấu sau lưng em à?”

“Tụi anh đang nói có khi nào em về phòng tìm một hồimới thấy di động đã ở trong túi xách rồi không.” Anh nheo mắt cười nói.

“Sao anh biết hay vậy?” Tả Ý nguýt anh.

Lâu ngày mới đi làm lại, có vài người nhìn cô hơi lạlùng, cô vừa quay đi là có người xì xào bàn tán sau lưng.

Trong cantin nhân viên, tiểu Hoàng từ xa thấy cô,ngượng ngùng đến ngồi: “Xin lỗi nha Tả Ý. Không biết cô với Lệ tiên sinh...”

Hoá ra──họ đã biết quan hệ giữacô với Lệ Trạch Lương. Cũng khó trách, trong bệnh viện người ra người vào, làmsao có thể không có lời đồn thổi.

“Chuyện mua nụ hôn lần trước, là đùa với cô thôi, mongcô đừng để trong lòng.” Tiểu Hoàng đỏ mặt. “Với đừng nói Lệ tiên sinh biết.”

“Ớ──” Tả Ý kinh ngạc nói,“Tôi còn gom được rất nhiều ly anh ấy dùng một lần, vậy không phải là mất mốirồi sao.”

Thật ra cô chỉ nói cho các cô ấy nhẹ nhõm.

Bọn tiểu Hoàng giật mình, sau đó hiểu ra rồi cười. Cáccô biết Tả Ý đang nói đùa, nhưng từ đó cũng thấy được Tả Ý vẫn là Tả Ý, khôngphải vì biến thành Phượng Hoàng mà vênh váo coi thường các cô.

Người ngoài đều nghĩ, Thẩm Tả Ý và Lệ Trạch Lương làcâu chuyện cổ tích của cô bé Lọ Lem và bạch mã hoàng tử. Nhân viên bình thườngduyên may gặp được “bạch mã” của Lệ thị.

Cô bé Lọ Lem ngã bệnh, thế nên “bạch mã” vì nàng màtiều tuỵ hao gầy. Tình tiết như thế, quả thật đúng là buổi đại tiệc thết đãitoà nhà Lệ thị.

Không đầy hai ngày, Tả Ý bị Đường Kiều điều về vănphòng, việc này Kiều Hàm Mẫn không nói, Lệ Trạch Lương không nói, cô cũng hiểu.Gây thành chuyện như thế với khách hàng, ảnh hưởng dù sao vẫn là không tốt.

Anh nói, “Vậy cũng tốt.”

Tả Ý gật đầu.

Về lại Đường Kiều, gặp những khuôn mặt quen thuộc, TảÝ cảm thấy vô cùng thoải mái. Không có văn phòng riêng, mà ngồi cùng mọi người,bàn cô vẫn còn chỗ cũ.

Đồng nghiệp mới vào thân thiết gọi cô: “Chị Tả Ý.”

Người lớn tuổi gọi cô, “Tiểu Thẩm.”

Chu Bình Hinh gọi cô, “Tả Ý.”

Ở đây và Lệ thị hoàn toàn không giống nhau. Ở Lệ thịquy định rất nghiêm ngặt, quần áo không được xuề xoà, ngay cả đồng nghiệp nữmuốn nói chuyện với nhau cũng phải lén lút.

Tả Ý hài lòng vươn vai ưỡn lưng, bắt đầu làm việc.

Buổi chiều, Ngô Uy Minh từ ngoài về, thấy Tả Ý liềntrêu: “Ô──vợ vua cũng phải đi làmà.”

“Gì mà vợ vua chứ.” Tả Ý bực bội.

“Em không biết à, quận Phỉ Thuý C078 kêu giá cao nhất,Lệ tiên sinh của tụi em vinh dự trở thành vua nhà đất.”

Chuyện này cô có nghe loáng thoáng, còn việc công tyvì cô nằm viện nên không tham gia.

“Giá cao lắm hả?”

Ngô Uy Minh nói giá xong lập tức lắc đầu than thở:“Mắc phát sợ, chủ yếu là cạnh tranh với Nghiệp Hưng ghê lắm.”

À, trước kia Lệ thị từng đụng chạm đến Nghiệp Hưng. TảÝ im lặng.

Lúc trên xe anh và Quý Anh Tùng bàn đến chuyện này,anh nói không có gì. Không có gì──mộtthời gian dài anh đều cho người ta cảm giác này. Giọng điệu như trời có sậpxuống thì một câu đó cũng đủ để giải quyết.

“Giữa chừng xuất hiện Trình Giảo Kim, phải nâng giákhông ít mới thắng được. Khoảng thời gian trước vừa đầu tư một mớ vào vịnh LamĐiền, giờ được nâng thành vua nhà đất, Lệ thị quả là tiền tài lớn mạnh.” Ngô UyMinh than thở, “Chỉ là, Tả Ý à, chẳng lẽ hai người chưa hề nói mấy chuyện này.”Hai người đương nhiên là nói cô và Lệ Trạch Lương.

“Tụi em không nói chuyện công việc.” Tả Ý nói.

“Chẳng lẽ chỉ nói chuyện tình yêu? Trời ạ, Tả Ý. Chỉanh cách đi, anh tìm không ra chuyện nói với chị dâu em nè.”

“Đi chết đi.” Tả Ý cười.

Lúc Tả Ý tan tầm, trời đang lất phất mưa. Cô giươngdù, đi bộ đến tàu điện ngầm. Đi ngang cửa hàng hoa, thấy một giỏ cúc vàng, côngồi xổm xuống, sờ sờ chúng.

Cô rất thích loại hoa này.

Sắc vàng rực rỡ nở rộ vào hai mùa Xuân và Thu, lúc hoanở rộ từng bông, từng bông như mặt trời tươi thắm, nên cô cứ hay tuỳ tiện gọichúng là “Hoa mặt trời”.

Cô gái ở cửa hàng hoa hỏi: “Chị mua hoa ạ?”

“Vâng.” Tả Ý trả lời.

Cô ôm một bó cúc vàng về nhà, không còn tay nào mởcửa, cho nên Lệ Trạch Lương ra mở cửa, thấy Tả Ý ôm cả đống hoa bỗng nhiên xuấthiện trước mặt anh.

Cô cười nói: “Em mua tặng vua nhà đất đây.”

Anh giật mình trong một thoáng.

Cô vừa vào đổi giày, anh liền cầm áo rồi nói: “Đồ ăndọn ra bàn rồi, em ăn lúc còn nóng đi.”

“Anh ra ngoài hả?”

“Ừ.” Lệ Trạch Lương đáp.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, anh đều rất bận rộn, về đếnnhà là lúc cô đã ngủ say. Cô biết, sau khi đấu giá phải nộp tiền kí quỹ ngay,còn quy định ngày cụ thể phải giao khoản tiền theo tỉ lệ nhất định, nếu viphạm, không chỉ số tiền kí quỹ kia mất trắng, còn bị chính phủ kiện tụng.

Cho nên, chắc chắn anh đang xoay xở tiền, hoặc là giaothiệp khắp nơi.

Đêm hôm đó, anh về nhà, đi thật khẽ vào phòng ngủ, cởibộ âu phục đứng gần giường, xoay người cúi đầu chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồihôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

“Ứm?” Cô đang ngủ say cảm thấy nhồn nhột, lơ mơ mởmắt.

“Tỉnh thì xoay lại đi em, đừng nằm sấp ngủ.”

“A Diễn.” Cô xoay người nằm thẳng.

“Ừ.” Anh ngồi xuống mép giường.

“Mệt không?”

Anh cười khẽ, “Không mệt.”

Tả Ý nhỏm người dậy, ôm anh, “Anh ốm quá đi. Trơ xươngrồi, ôm cấn tay em.” Cô đau lòng nói.

“Làm gì có chứ?” Anh lại cười.

“Còn ốm nữa em sẽ không ôm anh đâu.” Cô nói.

“Vậy thì đừng ôm.” Anh cụp mắt nói lẫy. Dường như thóihẹp hòi lại bắt đầu tái phát.

“Quỷ hẹp hòi!” Tả Ý nói, “Chọc anh thôi, đùa có tí đãgiận.”

Anh vẫn cụp mắt, không nói một chữ.

“A Diễn──” Tả Ýgọi anh.

“A Diễn!” Gọi thêm lần nữa

Anh vẫn không lên tiếng.

“Được rồi, được rồi,” Tả Ý đầu hàng, “Em sai rồi,không dám hăm doạ anh nữa, anh đừng ngó lơ em mà.” Vừa làm nũng, vừa giang haitay đền cho anh con gấu bông sống.

Không nghĩ Lệ Trạch Lương lúc này cũng không kìm nổimà nhếch miệng cười.

Anh rõ ràng là cười trộm.

Động tác Tả Ý khựng lại giữa chừng, mặt đờ ra, một hồimới sực tỉnh: “Ha, anh ghẹo em.”

Dù vậy cô lại không tức giận, vẫn cho anh một vòng ômthật lớn, sau đó cười hi hi.

“Có mệt không?” Cô nhào vào ngực anh hỏi.

“Em vừa hỏi rồi.”

“Có hả?” Cô ngẫm nghĩ.

“Sao phải hỏi hai lần?” Anh hỏi.

“Hả? Tự nhiên em quên.”

“Quên hay muốn kiểm tra thể lực của anh?” Khoé miệnganh nhếch nụ cười gian manh.

“...” Người này lại nữa rồi.

Có phải thật không cần lo cho anh không?

Đêm đó, Lệ Trạch Lương quả thật đã chứng minh thể lựccủa anh rất tốt.

2.

Tuy anh che giấu rất tốt nhưng Tả Ý không phải con nítba tuổi, dụ ngọt một tí là không biết trời trăng gì nữa. Sự lo lắng ngày cànghiện rõ trên mặt anh, nhưng về nhà là giả vờ hết sức phấn chấn.

Gần đây anh hút thuốc rất nhiều, nhưng anh không húttrong phòng, biết Tả Ý không thích mùi khói thuốc nên ra ban công hút, hút hếtvào rửa tay mới đến gần cô.

Hôm nay, Tả Ý nghe anh một mình đứng ngoài ban công homấy lần.

“Anh bị cảm à?”

“Không có gì.”

Mới nói xong không có gì lại ho sù sụ.

Tả Ý liếc anh một cái, đến tủ thuốc tìm thuốc cảm choanh.

“Xoay tiền e là gặp khó khăn.” Ngô Uy Minh bí mật nóiriêng.

Thời gian quá gấp, số tiền lại lớn đến thế.

“Đúng vậy.” Tả Ý đáp.

Không có xí nghiệp nào có sẵn tiền mặt nhiều, tiền đềutừ ngân hàng. Trước kia Lệ thị thường vay Huy Hỗ, bây giờ vì cô mà hai bên trởmặt.

Cô quả là gây thêm phiền phức.

Tả Ý thở dài não ruột, đột nhiên nhớ đến một người.

Người đó đã nói: “Nếu sau này luật sư Thẩm cần tôi trợgiúp, tôi nhất định cố gắng.”

Tả Ý nghe mà không để tâm lắm, giờ nhớ lại, không biếttình cảm này có đáng giá hay không.

Cô hỏi Ngô Uy Minh, “Anh có điện thoại của Mạnh Lê Lệkhông?”

“Có. Em không có hả?”

“Em xoá rồi còn đâu.”

Hiện nay Mạnh Lê Lệ không phải quản lý ngân hàng ChínhNguyên đấy ư, hoặc có lẽ nói là chủ cũng không quá đáng. Tả Ý bấm số điện thoạiMạnh Lê Lệ, hẹn thời gian gặp cô ấy.

Mạnh Lê Lệ bây giờ không còn là bà quả phụ chờ phânchia tài sản của nửa năm trước, nhưng đối với Tả Ý vẫn rất khách sáo.

Mạnh Lê Lệ không hẹn gặp ở văn phòng đã là giản dị dễgần lắm rồi.

Bốn giờ chiều, Tả Ý gặp Kiều Hàm Mẫn xin nghỉ, xáchtúi về sớm. Ngô Uy Minh bảo, “Đúng lúc anh không có việc, hay đi chung với emnha?”

Tả Ý cảm kích nhìn anh.

Vì thế, hai người xuất phát đến điểm hẹn.

Trên đường đi Tả Ý suy nghĩ rất kĩ, thái độ phải khiêmnhường cung kính ra sao mới kiếm được cành ô liu của Mạnh Lê Lệ.

Tả Ý giống như lúc mới ra toà, hai người trong xeluyện lời đối đáp như tập kịch.

Tả Ý đến sớm mười phút, không ngờ Mạnh Lê Lệ còn đếnsớm hơn.

“Ngại quá, chúng tôi đến trễ.” Tả Ý đành nói.

“Là tôi đến sớm thôi.” Mạnh Lê Lệ cười. “Hiếm khi đượcluật sư Thẩm hẹn gặp.”

“Thật ra...” Tả Ý nói, “Không có chuyện thì không tớitìm, nhưng có chuyện muốn nhờ cô Mạnh hỗ trợ.”

“Cô gì mà cô chứ, chị lớn hơn em có mấy tuổi, kêu làchị Mạnh được rồi. Chẳng biết có hân hạnh được luật sư Thẩm gọi cho một tiếngchị không.” Cô ấy cười khẽ, mắt long lanh rất hút hồn.

“Chị Mạnh.” Tả Ý vui vẻ gật đầu, “Vậy cũng gọi em làTả Ý đi.”

“Tả Ý, tên rất hay. Nếu Gia Huỷ nhà chị được một nửathấu hiểu lòng người như em thật tốt quá.” Mạnh Lê Lệ nói.

Thấy câu chuyện càng lúc càng xa, Tả Ý cảm thấy khôngổn, có phải đối phương không muốn nhúng tay vào không.

Không ngờ Mạnh Lê Lệ sau khi nói việc nhà xong, ngắngọn hỏi thẳng: “Em nói nhờ chị hỗ trợ, có phải chuyện tiền nong của Lệ thị?”

Cô ấy vừa đoán đã trúng, quả là có dự định trước.

“Đúng vậy, nhờ chị Mạnh hỗ trợ.”

“Bà cụ Chu đã cólời với chúng tôi, ai cho Lệ thị vay chính là gây sự với bà cụ. Hiện giờ Chu gia tuylà mất đi thanh thế, nhưng lời bà cụ vẫn có trọng lượng. Lệ thị làm vậy, dù gìvẫn quá kích động. Thanh niên ấy mà, có một số trường hợp không thể va chạm,anh ta hành động quá tuyệt tình.”

Nghe vậy lòng Tả Ý đã nguội lạnh hơn nửa.

“Nếu chị Mạnh có thể giới thiệu, em tình nguyện đến Chu gia xinnhận lỗi.” Tuy cô bướng bỉnh vô cùng, nhưng chỉ cần có khả năng giúp anh, bảnthân cô chịu thiệt thòi thế nào cũng được.

“Làm thế e không được. Tuy chị không quen Lệ tổng,nhưng cũng nghe chút ít về tính tình của cậu ta, chắc em tới tìm chị, cậu takhông biết đâu nhỉ.” Mạnh Lê Lệ lắc đầu nói.

“Anh ấy cố chấp lắm.” Tả Ý thẹn thùng nói.

“Thật không ngờ, tính cách đó cũng có người yêu.” MạnhLê Lệ nói.

“Tả Ý,” Mạnh Lê Lệ ngừng một hồi, nói tiếp, “Việc nàychị tình nguyện giúp em.”

Tả Ý kinh ngạc nhìn cô ấy, sau một giây thẫn thờ thìbật cười, sau đó nhìn Ngô Uy Minh vẫn không hề lên tiếng ngồi bên cạnh.

“Cảm ơn chị.” Cô thật lòng biết ơn.

“Chị giúp đỡ chỉ có một nguyên nhân. Không phải vì chịtin Lệ thị hay có hứng thú với Lệ tổng, muốn được trả công gì đó, mà là vì em,Tả Ý.” Mạnh Lê Lệ với tay nắm chặt tay Tả Ý, nói, “Thời gian bất lực nhất trongcuộc đời chị đã được em giúp đỡ. Gia Huỷ bất hoà với chị, trước mặt mọi ngườilàm nhục chị, bạn trai lại trốn mất, cũng do em chắn trước chị.”

“Đó là... công việc của em.” Cô cười.

Mạnh Lê Lệ nói: “Chị đồng ý với em, cũng do Lệ tổng cónăng lực, đáng thử một lần. Có điều đây chỉ là ý của chị, còn phải chờ sự đồngý của ban giám đốc. Hôm qua Lệ thị vừa liên lạc với Chính Nguyên, nếu đượcthông qua thì hay quá.”

“Cảm ơn chị.” Tả Ý lại cám ơn.

Mạnh Lê Lệ cười, “Hôm đó gặp hai người trên đường, chịlà người ngoài mà còn thấy hạnh phúc. Hi vọng người yêu nhau sẽ được gần nhau.”Nói câu này, mắt cô ấy toát vẻ rầu rĩ.

Trên đường về, Ngô Uy Minh nói: “Không dè Mạnh Lê Lệlàm việc ngay thẳng thật.”

Buổi tối, Tả Ý giống như con mèo nhỏ bám sát ngực anh.

Cô cứ nghĩ mãi nên nói với anh thế nào, để anh chấpnhận, không đụng chạm đến tự ái của anh.

“A Diễn, nếu em làm chuyện cho anh giận thì sao đây?”Cô hỏi.

“Chẳng lẽ em có làm được chuyện cho anh vui à?” Anhcười nhạo.

Cô tức tối cắn cằm anh.

Anh bị đau rồi cười, cười một lúc lại ho khụ khụ.

“Anh lại không uống thuốc đúng giờ phải không?” Cô hỏianh.

Anh không trả lời tức là thừa nhận.

“Lớn vậy rồi còn sợ uống thuốc.” Tả Ý lắc đầu.

Sáng hôm sau, Tiết Kỳ Quy hấp tấp vào văn phòng LệTrạch Lương.

“Lệ tiên sinh, Chính Nguyên đồng ý cho vay rồi.”

Lệ Trạch Lương đang tìm hồ sơ trong ngăn tủ, nghe TiếtKỳ Quy nói thế thì kinh ngạc.

“Sao lại thế?”

Tiết Kỳ Quy kể lại từ đầu đến cuối.

“Hôm qua, cô Thẩm đến gặp Mạnh Lê Lệ?” Anhnghe xong chợt hỏi.

Tiết Kỳ Quy nói: “Không rõ lắm, tôi hỏi thăm ngay, rồibáo lại anh sau.”

Khi Tiết Kỳ Quy đi rồi, anh vẫn ở trước ngăn tủ lụctìm hơn mười phút. Trong lúc đó tiểu Lâm vào châm nước cho anh.

Lần thứ hai cô vào thấy anh vẫn đứng đó.

Cô ngờ ngợ hỏi: “Lệ tiên sinh, ngài tìm gì ạ?”

Nghe tiểu Lâm hỏi, anh hơi thất thần. Hoá ra anh khóchịu đến thế, đồ muốn tìm trước khi Tiết Kỳ Quy vào đã quên mất, chỉ máy móclặp lại động tác tìm kiếm.

Tiểu Lâm thấy sắc mặt anh không tốt, không dám ở lâu,để tách xuống bàn rồi ra ngoài ngay.

_________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Nhắc lại nhân vật để mọingười đỡ chóng mặt. o(>_

Ngô Uy Minh?? Là đồng nghiệp trong văn phòng luật vớiTả Ý á.

Mạnh Lê Lệ?? Ở chương một, Tả Ý lo di chúc còn chịumột cái tát thay cô ta. Là chủ ngân hàng Chính Nguyên.

Gia Huỷ?? Hoàng Gia Huỷ, con chồng của Mạnh Lê Lệ, lầnđầu tiên tát Tả Ý một cái, sau đó bị Lệ Trạch Lương cảnh cáo. Còn là cô gái Lệ TrạchLương cực kì quan tâm. (Câu này lạ lắm nhỉ, ha ha)

Tiết Kỳ Quy?? Giám đốc Lệ thị.

3.

Trong chốc lát, Tiết Kỳ Quy gọi đến cho anh câu trảlời thuyết phục.

“Cô ấy đi một mình?” Lệ Trạch Lương hỏi.

“Có đồng nghiệp Ngô Uy Minh.” Tiết Kỳ Quy đáp.

“Ừ. Lão Tiết, cậu sắp xếp đi, tối nay mời Chính Nguyêndùng cơm.” Lệ Trạch Lương nói, “Lần trước tôi bảo cậu đăng kí tài khoản chuyểntiền, làm xong chưa?”

“Mở xong rồi, nhưng con số hơi lớn.”

“Cậu xử lý là được rồi.”

Buổi chiều Tả Ý vất vả lắm mới về sớm, vào siêu thịmua nguyên liệu với sách dạy nấu ăn, định bụng về sớm thử lại tài nghệ đã lâukhông nấu nướng. Cô đẩy xe đẩy, chọn rất nhiều món anh thích ăn.

Một mình cô ôm đồ ra tàu điện ngầm, rồi ì à ì ạch xáchvề nhà. Vậy mà, vừa vào nhà thì nhận được tin nhắn của Lệ Trạch Lương.

“Buổi tối anh có tiệc, không về nhà ăn cơm.”

Một câu không mặn không nhạt.

Cô nhìn hai dòng chữ trên màn hình, lòng không biếtthế nào, mơ hồ khó chịu. Bình thường nếu không về, anh ít khi dùng tin nhắn màgọi điện luôn.

Đây là lần đầu tiên anh báo với cô thế này.

Là không muốn nói chuyện với cô, hay hiện giờ đang bậnbịu quá không thể tranh thủ chút thời gian?

Chắc có lẽ ý sau rồi, cô tự an ủi.

Tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ... Kim giờtrên đồng hồ treo tường nhích từng số một, Lệ Trạch Lương vẫn chưa về. Tả Ýcàng lúc càng mất kiên nhẫn, đổi kênh ti vi cả trăm lần, bắt đầu nổi điên.

Cô có lòng tốt nấu cơm cho anh, anh nói không về làkhông về, còn ở ngoài rượu chè bê tha, đến khuya cũng chưa về nhà.

Đáng ghét!

Thật đáng ghét!

Vô cùng đáng ghét!

Lát nữa nhất định không nhìn mặt anh! Tuyệt đối khôngthể mềm lòng!

Tả Ý quyết định đi tắm, lúc xả nước hình như nghetiếng anh mở cửa. Cô âm thầm dự định, lát nữa phải làm bộ mặt oán phụ cho anhthấy, cho anh nếm mùi.

Cô tắm xong ra phòng khách, rồi đến thẳng phòng ngủ,nhưng không nén được vẫn liếc sang nhìn Lệ Trạch Lương một cái. Anh ngồi trênsofa, đưa lưng về phía cô, nên không thấy anh ngồi đó làm gì.

Tóm lại đã về đến cũng không nói chuyện với cô, Tả Ýthở phì phì tắt đèn phòng khách, bỏ anh ngồi trong bóng tối, sau đó lên giườngtrùm kín đầu.

Nhẫn nhịn ba, bốn phút, người bên ngoài không độngtĩnh gì, cũng không thấy đứng dậy mở đèn.

Bị đông cứng rồi sao? Tả Ý bực bội.

Cô hoài nghi rời giường, thấy anh vẫn ngồi đó, khôngnhúc nhích. Cô bước thêm một bước, không ngờ đá phải chân ghế cạnh đó. Vì đãcắt móng chân, nên đầu ngón chân bị đụng đau khiếp.

Anh bỗng lên tiếng, “Đụng trúng chỗ nào rồi, ra anhxem.” Giọng nói mệt mỏi, trầm khàn.

Cô không để ý anh, làm bộ mình đi uống nước.

“Tả Ý.” Anh gọi.

Cô không thèm ngó, đi vào phòng bếp.

“Tả Ý, anh đau đầu.” Anh nói.

Câu này vừa nói ra, lập tức có hiệu quả.

Cô liền dừng bước xoay nhanh người hỏi: “Sao vậy?”

Lệ Trạch Lương nhếch môi, hài hước nói: “Không phải emđịnh không thèm nhìn anh sao?”

Tả Ý tuy trong tối không nhìn thấy mặt anh, nhưng cũngmường tượng lúc anh nói câu này bằng vẻ mặt đắc chí như thế nào.

Anh dám cố ý nói đau đầu lừa cô.

“Xí──” Tả Ý giận nghiến răng.

“Đến đây, anh ôm chút.” Anh vẫn mặt dày nói.

“Không có cửa đâu! Trên người anh không phải mùi thuốclá thì là mùi rượu, mùi hôi bốc tùm lum, nghe mùi thấy gớm.” Cô đứng đó giằngco với anh.

Anh không hề tức giận, trái lại còn cười lớn.

“Hừ──” Cô bất mãn.

“Rót giùm anh ly nước.” Anh cười rồi nói.

“Nghĩ hay nhỉ.”

“Tả Ý,” Anh dịu dàng gọi cô, “Cổ anh khát khô khó chịuquá.”

Thế kia là nhận lỗi, hình như không phải làm bộ. Lòngcô thật ra cũng hơi hơi lo lắng. Nghe lời rót ly nước đến trước mặt anh.

Lúc đưa cho anh, cô đụng phải tay anh nóng bừng, hếthồn.

“Anh sao rồi?” Cô vội vàng ngồi xổm xuống, sờ sờ tránanh, hình như đang sốt.

Hoá ra nhức đầu là thật à.

“Uống nhiều quá, hơi nhức đầu, ngủ một giấc là khoẻ.”Anh cười.

Thấy anh cười, Tả Ý đoán anh uống cũng không ít, bằngkhông ngày thường làm gì ngu ngu thế này.

“Rõ ràng là cảm rồi còn đi uống rượu, còn muốn sốngnữa không? Thế nào là do rượu, thế nào là phát sốt, anh không phân biệt đượcà?” Cô càng nói càng giận, lập tức đi tìm thuốc hạ sốt, thuốc cảm cho anh.

Sắc mặt anh càng uống càng xanh, người thường nhìnkhông biết có say hay không. Nhưng chỉ cần quá giới hạn, cả người sẽ nóng hổi.Nhưng chắn chắn không phải kiểu nóng hâm hấp như bây giờ.

Cho anh uống thuốc, Tả Ý dìu anh lên giường, rồi lấykhăn nhúng nước ấm lau người cho anh.

Anh nằm trên giường.

Tả Ý cởi nút áo cho anh, vòng ngực rắn chắc hơi lộ ra.Da anh rất kì quái, có say rượu hay phát sốt cũng không ửng hồng. Nhưng khănnóng vừa chạm vào, lại bắt đầu ửng màu hồng nhạt.

Tuy đã ôm rất nhiều lần, chạm cũng rất nhiều lần,nhưng lau đồi ngực săn chắc kia, Tả Ý lại thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Anh hé mắt nhìn cô, hỏi: “Em đỏ mặt gì vậy?”

Người này uống rượu say chỉ số thông minh thấp hẳn,nói chuyện thật thẳng thắn.

“Nếu lát nữa không hạ sốt, chúng ta phải đi khám.” Cônói.

“Không đi bệnh viện.”

“Sao lại không đi?”

“Anh thấy bệnh viện là bực mình.” Anh nói.

“Vậy lúc em nằm viện anh mỗi ngày đều đến thì sao?”

“Cái đó không giống.”

“Sao không giống?” Tả Ý thay thau nước lau tay, laumặt cho anh.

“Có chích cũng là chích em, không phải chích anh.” Anhmiễn cưỡng nói.

Tả Ý lườm cháy anh, xem ra anh say cũng còn tỉnh táolắm.

Sau đó, cô pha nước mật ong cho anh, để gần giường, đềphòng ban đêm anh khát nước. Làm xong xuôi mọi chuyện thì trời đã gần sáng, TảÝ mới chui vào chăn nghỉ ngơi.

Tưởng anh đã ngủ, nên khe khẽ đưa mu bàn tay ướm thửnhiệt độ trên trán anh, xem anh còn sốt không. Thì bị anh nắm lấy.

“Tả Ý.” Anh nhắm mắt gọi cô.

“Hửm?”

“Cảm ơn.”

“Ừ, sau này anh dịu dàng với em là được.” Cô rộnglượng nói.

“Anh nói chuyện Chính Nguyên ấy.”

Tả Ý ngẩn ra. Thì ra anh đã biết, hèn gì vừa rồi bấtkể là tin nhắn cũng vậy hay về đến ngồi yên trên ghế cũng vậy, đều là giận dỗi.

Nhưng không biết thế nào anh lại nghĩ thông.

Tả Ý nghe xong cười khẽ, “Không cần cảm ơn.”

cdcd

Chuyện cho vay dường như đã được xác định, còn rấtthuận lợi.

Một ngày nọ, Tả Ý vô tình đọc được một tin trên tờ báotỉnh để trong văn phòng.

“Phương án đường cao tốc thành phố A-B đã được thôngqua vào tháng này.”

Chu Bình Hinh than thở nói: “Thật tốt quá, sau này mấycậu về nhà đỡ tốn biết bao nhiêu thời gian rồi.”

Tả Ý đáp: “Ừ. Đường cao tốc trước vòng hơi xa, hơn nữagiao thông cũng kém.”

Lệ thị ở thành phố A hôm qua nhận được tin này trướctiên.

Đầu giờ làm, Lệ Trạch Lương tìm Tiết Kỳ Quy, “Bản vẽkế hoạch đường cao tốc giáp giới vẫn chưa thấy.”

“Có thể phải đợi một, hai tiếng nữa, bên kia chưa đếngiờ làm việc. Chúng tôi đã liên hệ Đông Chính rồi.”

Lệ Trạch Lương gật đầu, “Chúng ta nhất định phải biếttin chính xác trước giới truyền thông.”

Giữa trưa, Tả Ý đột nhiên nhận được điện thoại của LệTrạch Lương, anh nói phải đi công tác đến thành phố B.

“Muốn anh mang gì về cho không?” Anh hỏi.

“Bánh đậu xanh phố Trường Thuận.” Tả Ý đáp không lưỡnglự.

Đây là món yêu thích nhất của cô.

“Được.”

“Khi nào anh về?”

“Chắc ngày mai.”

“Ừ.”

“Tối khoá cửa cho kĩ, không được tuỳ tiện mở cửa chongười lạ, trước khi ngủ nhớ đánh răng.” Anh lại bắt đầu càm ràm uốn nắn thóiquen hàng ngày của cô.

“Được rồi, được rồi. Biết rồi mà.” Ngoài cô ra chắckhông ai biết người này mắc bệnh lải nhải đâu.

4.

Thành phố A bắt đầu vào mùa mưa.

Lệ Trạch Lương thất hẹn, mấy ngày liên tục anh vẫnchưa về nhà.

Nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh, anh đềunói: “Không có gì, nhiều việc vụn vặt thôi.”

Hôm đó, Tả Ý đang làm việc thì nhận được điện thoạicủa Lệ Trạch Lương.

“Tả Ý, em xuống đi.” Anh nói.

“Ơ! Làm chi?”

“Anh ở ngoài Đường Kiều.”

“Hả!?” Tả Ý ngớ người, không thể nào, anh đang ở thànhphố B mà.

“Nếu không xuống, anh đi lên gọi em đó.” Anh doạ cô.

“Anh về rồi thật hả?” Cô hỏi lại lần nữa.

“Mau lên.” Anh hơi mất kiên nhẫn.

“Sao anh không nói em biết?”

Cô vừa nói vừa ra khỏi thang máy, nhìn quanh quất,không ngờ mới lựng khựng mấy bước thì bị một bàn tay tóm lấy, chủ của bàn taynhanh chóng kéo cô vào toilet nhỏ kế bên, sau đó lạch cạch khoá cửa. Một loạthành động liên tục, song lại trong tích tắc, làm cô hoàn toàn không kịp trởtay.

Đến khi Tả Ý kịp phản ứng sợ đến mức suýt thét lên thìbị che miệng lại, “Suỵt──” nhìn kĩ lại hoá ra làLệ Trạch Lương.

“Anh làm gì thế?” Chữ thế còn chưa tròn chữ, miệng TảÝ đã bị anh che lại.

Anh một tay đỡ sau ót cô, một tay vòng qua hông ép côlên cửa. Động tác thuần thục, đầu tiên lưỡi liếm láp trên đôi môi khô ráp củacô đến khi nó ẩm ướt mới vào trong miệng. Đầu lưỡi anh không ngừng tìm kiếmtrong miệng cô.

Nụ hôn đòi hỏi nồng cháy, làm cô thiếu không khí, ngựcphập phồng, nhưng không làm sao có thể thoát khỏi anh. Đầu óc thiếu khí oxy nênbắt đầu choáng váng, tay cô đặt trên ngực anh muốn đẩy anh ra, nhưng cả ngườimềm nhũn, đành phó mặc cho anh.

“Tả Ý.” Anh khàn giọng gọi.

Cô thừa lúc anh lên tiếng, hít thở liên tục, nói khôngra hơi đành gật đầu ra dấu đã nghe tiếng anh.

Anh nói: “Anh nhớ em, rất nhớ em.” Câu nói biểu lộtình cảm khó kìm nén, tức khắc ôm cô vào lòng, cằm đặt trên đầu cô.

“Kéo em vào đây làm gì?”

“Chẳng lẽ em muốn anh hôn em ngay ngoài hành lang?”

Tả Ý ngửa đầu ngắm anh, trên mặt người này đúng làbiểu hiện gấp gáp.

“Chúng ta lại hôn nhau trong toilet chứ.” Cô đỏ mặtcười nói.

Lệ Trạch Lương bổ sung: “Hơn nữa còn là toilet nam.”

Tả Ý trợn mắt, “Toilet nam?”

“Chứ em tưởng toilet nữ à?” Anh híp mắt cười xấu xa.

“Em...”

“Em cũng là khách quen rồi.” Anh châm chọc.

“...”

Mấy ngày không gặp, đột nhiên cảm thấy anh gầy đi rấtnhiều, cô xót xa sờ sờ xương lông mày và hai gò má hóp của anh.

“Chuyện bên kia xong rồi?”

“Chưa, anh tranh thủ mấy tiếng, chạy trốn đến đây.”

“Chạy trốn á?”

“Tả Ý,” anh lại kéo cô ôm vào lòng, “Tả Ý.” Anh gọilần nữa.

“Hử?”

“Anh nhớ em, thật sự là rất nhớ.” Anh lặp lại câu nóivừa nãy bằng giọng điệu như một đứa trẻ.

“Nhớ em lúc nào?” Tả Ý ngước lên cố ý hỏi.

Anh đáp: “Ăn cơm cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, cả lúc nóichuyện với bọn họ anh cũng nhớ.”

Cô nghe lòng mình rung động, kiễng chân chủ động hônanh.

Nhưng nụ hôn nhẹ hẫng, anh rên lên, há miệng, chiếclưỡi nóng ẩm quấn lấy nhau, ấm áp mềm mại. Anh vừa mút, hai tay vừa dần ômsiết, tựa như muốn ép cô tan vào ngực.

Sau một hồi say đắm, anh lưu luyến không muốn rời môicô, khẽ ngân nga, “Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý của anh.”

“Vâng.” Cô rất thích cách anh trầm ấm gọi hai chữ ấy,nên đáp lời.

“Mình cưới nhau đi.” Anh nói.

Cô còn chìm đắm trong cảm xúc, định lơ đãng lên tiếngđáp, đột ngột khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói Tả Ý mình cưới đi.”

Tả Ý lau mồ hôi, xém chút nữa nghe theo người này rồi,may mà không mù mờ đồng ý, những lúc thế này anh cứ hay làm chuyện bất ngờ.

“Em không thèm.”

“Tại sao?” Toàn thân anh cứng đờ, tay ôm cô mệt mỏibuông ra.

“Anh chắc chắn đây là cầu hôn?”

“Coi như là thế.” Tim anh trĩu xuống.

“Anh không biết cầu hôn ở đây, có hơi...” Cô ra dấuphía sau anh là bồn cầu, “Có hơi bất nhã.”

Lúc đi ra, Lệ Trạch Lương ra trước thăm dò, thấy chungquanh vắng vẻ, mới ho một tiếng làm tín hiệu cho Tả Ý đi ra. Không ngờ vừa raliền đụng phải Chu Bình Hình đi ra từ đối diện.

Chu Bình Hình thấy Lệ Trạch Lương trong toilet nam đira, sau đó là Thẩm Tả Ý lén lén lút lút bám theo.

“Hai người...” Chu Bình Hinh há hốc, chỉ chỉ Tả Ý rồichỉ chỉ Lệ Trạch Lương.

“Anh ấy nói cái vòi nước bị hư, nên mình vào xem.” TảÝ mặt không đổi sắc nói.

“À.” Chu Bình Hinh gãi gãi đầu, không biết câu này lạở chỗ nào.

Hai người vui vẻ rời khỏi Đường Kiều.

“May mà gặp Chu Bình Hinh, bằng không là tiêu.”Tả Ý lelưỡi.

“Thật ra...” Anh nhìn cô, do dự không biết nên nói vớicô không.

“Thật ra cái gì?” Cô nghiêng đầu hỏi.

“Chỗ em còn ai tên Tả Ý không?”

“Không có, thế nào?”

“Nếu trong toilet còn ai trong đó, em còn thê thảmhơn.”

“...”

Đúng vậy.

Người này cứ mỗi lần hôn là kêu hai chữ Tả Ý, nếu cònai khác trong đó nghe được, không khó tưởng tượng Thẩm Tả Ý cùng người ta đóngcửa làm gì bên trong...

Đúng là, tuyệt đối không còn mặt mũi nhìn ai, cực kìthê thảm.

Cô nghỉ sớm theo anh về nhà.

Trước khi trời tối anh lại đi, trước đó anh cứ dínhlấy cô, nửa bước không muốn rời. Khi Quý Anh Tùng gọi điện thúc hối ba lần, anhmới rời nhà.

Anh đi ra rồi đột nhiên quay lại, “Tả Ý, anh nói thậtđó.”

“Cái gì?” Cô hỏi.

Anh không đáp mà lấy vật gì trong túi để trên tủ giày,xoay người đóng cửa.

Tả Ý ngẩn ngơ nhìn cái hộp màu xanh nhạt anh để lại,mở ra xem, trong hộp là chiếc nhẫn kim cương sáu chấu.

Anh nói, anh nói thật đó.

Anh muốn cô lấy anh.

Nhưng anh không chờ câu trả lời đã đi rồi.

Đêm hôm đó, Lệ Trạch Lương không gọi điện chúc ngủngon như thường ngày, gọi cho anh cũng không được, Tả Ý không hiểu làm sao ngủkhông yên giấc.

cdcd

Buổi sáng chen lấn trên tàu điện ngầm, đến Đường Kiềuđã là chín giờ. Thấy mọi người chưa làm việc mà đang tụ tập xem tin trong máytính.

“Em biết gì chưa?” Ngô Uy Minh lo lắng hỏi cô.

“Biết gì?” Cô khó hiểu.

“Vậy em lại xem này.” Ngô Uy Minh mở bản tin cho côxem.

Vẫn là chuyện đường cao tốc thành phố A-B, nhưng trongđó có mấy câu nhắc đi nhắc lại Lệ thị.

“Đường cao tốc sẽ xuyên qua vịnh Lam Điền hay xâyđường hầm ạ?” Phóng viên hỏi.

“Sau khi chuyên gia bàn bạc và lựa chọn kĩ càng, sẽxây một đường hầm dài ba kilomet.” Tổng phụ trách thiết kế trả lời.

“Đường hầm dài đến ba kilomet, đã tính đến tình hìnhsông và lớp đá ngầm chưa ạ?”

“Điều này chúng tôi đã tham khảo toàn bộ bản quy hoạchrồi.”

“Đường hầm dài như thế, vấn đề thông gió sẽ giải quyếtnhư thế nào?”

“Trong bản thiết kế của chúng tôi có bốn lỗ thông gió,nhưng rà soát lại địa hình chúng tôi phát hiện có lẽ lỗ thông gió thậm chí cảđường hầm sẽ làm tổn hại suối nước nóng ngầm của vịnh Lam Điền.”

“Ý ngài là, suối nước nóng thiên nhiên ở vịnh Lam Điềnsẽ cạn kiệt?”

“E là vậy.”

Xem đến đây, Tả Ý há hốc miệng, nhìn Ngô Uy Minh.

“Có vì thế mà đổi tuyến đường hay không thưa ngài?”Phóng viên lại hỏi.

“Xác suất thay đổi tuyến đường không nhiều, dù sao đâycũng là công trình cấp chính phủ.” Người nọ cười.

Tả Ý nhìn máy tính, chậm rãi ngồi xuống, trong một lúcđầu óc hơi đờ đẫn.

“Lệ Trạch Lương đâu?” Ngô Uy Minh hỏi.

“Ở thành phố B mấy ngày rồi.”

“Anh ta biết không?”

“Không biết...” Tả Ý nói thêm, “Ý em là em không biếtanh ấy có biết không.” Cô nghĩ muốn loạn óc.

Ngô Uy Minh tay chống đầu, “Không có suối nước nóng,tin này mà lan ra không chừng phần lớn vịnh Lam Điền ngừng thi công, không thìmột căn cũng không bán được.”

Tả Ý nhất thời rối loạn. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu làgọi cho Lệ Trạch Lương, không liên lạc được. Cô nóng nảy, bấm dãy số hết lầnnày đến lần khác. Tiếc là trước sau vẫn không gọi được.

5.

Dương Vọng Kiệt biết tin này chậm hơn nhóm người bênTả Ý.

Anh có một đồng nghiệp mua cổ phiếu của Lệ thị, hìnhnhư buổi chiều bắt đầu phiên giao dịch thì rớt giá mạnh, nên rên la ầm ĩ. DươngVọng Kiệt đến gần xem thử.

“Lệ thị rớt ghê quá.” Người đồng nghiệp lắc đầu.

“Chỉ điều chỉnh thôi, công ty lớn cũng không đến nỗi.”Dương Vọng Kiệt nói.

“Anh Dương, anh không biết đâu, Lệ thị hụt ăn vịnh LamĐiền rồi.”

“Sao?”

Người đó mới mang tin vịnh Lam Điền kể ra.

Dương Vọng Kiệt nghe xong trợn mắt, vội vàng tìm DoãnTiêu.

Doãn Tiêu cũng bó tay chịu chết, “Hơi khó giải quyếtđó, nếu Lệ thị có sơ suất gì thì nhiều người vạ lây lắm.” Anh ta và Dương VọngKiệt có chân trong hạng mục nhỏ trong biệt viện Quan Lan, họ là một trong nhữngnhà thầu nhận xây cho Lệ thị.

“Đợi xem sao đã.” Dương Vọng Kiệt nói.

Dù sao Lệ thị cũng là công ty lớn, không phải nói mấtlà mất được. Đã đầu tư mạnh tay đến vậy, sao có thể mù mờ đến thế. Anh biết LệTrạch Lương là người nói sao làm vậy, tuy ngoài mặt chuyện trò vui vẻ, gặp aicũng hoà nhã cười vui, nhưng tính cách tuyệt đối không cho người khác làm tráiý anh ta.

“Tôi cho người đến thành phố B thăm dò.” Doãn Tiêunói.

“Cũng được, đề phòng vẫn hơn, bên này cũng phải chuẩnbị.” Để khỏi gặp phải làm mà không lấy được tiền.

Lúc Dương Vọng Kiệt đi, Doãn Tiêu hỏi: “Lần trước cậunhờ tôi điều tra Thẩm Tả Ý, là cái cô cậu đưa đến vào ngày cưới tôi đúngkhông.”

“Ừ.”

“Cậu đã ăn trong bát lại trông trong nồi à? Em tôi màuất ức gì, tôi cho cậu biết tay!” Doãn Tiêu nửa đùa nửa thật nói với anh.

Dương Vọng Kiệt cười, xem ra lần trước nhờ ông bạn thânnày thăm dò Thẩm Tả Ý, chắc đã nghe ngóng hết chuyện liên quan giữa anh và côấy rồi.

“Không dám, không dám.” Dương Vọng Kiệt nói.

“Nói thật,” Doãn Tiêu thu lại nụ cười, “Người đàn bànày đừng dây vào. Lần trước cũng vì cô ta mà Lệ Trạch Lương mới trở mặt vớingân hàng Huy Hỗ.”

Chuyện này trong nghề đều biết, ngoài sáng không nóilàm gì, nhưng trong tối lại truyền tai rất nhanh chóng.

“Nhưng mà,” Doãn Tiêu nghi hoặc, “Trên lí thuyết LệTrạch Lương làm hại Thẩm gia nhà tan cửa nát, cô ta sao ở cùng Lệ Trạch Lươngđược nhỉ? Hoặc nên nói, Lệ Trạch Lương sao lại giữ người đàn bà như thế ở bênmình.”

Dương Vọng Kiệt cười cười, không nói gì.

Đó là bởi vì Tả Ý cô ấy không nhớ bất cứ điều gì.

Buổi tối, Dương Vọng Kiệt đưa Doãn Tiếu Mi đi ăn cua,đang ăn giữa chừng tự nhiên nhận được điện thoại của Doãn Tiêu, “Vọng Kiệt,không ổn rồi.”

“Sao vậy?”

“Phá đám tâm tình ăn cơm của cậu với Tiếu Mi. Tìnhhình hơi khó giải quyết, cậu về một chuyến đi.”

Dương Vọng Kiệt nhanh chóng đưa Doãn Tiếu Mi về, quaylại công ty thấy Doãn Tiêu đầy lo âu.

Doãn Tiêu quay sang nhìn anh, sắc mặt nặng nề.

“Tôi vừa lấy được tin bên ban giám đốc Chính Nguyên,sáng mai bọn họ sẽ tuyên bố rút vốn không cho Lệ thị vay nữa.”

“Ôi!” Dương Vọng Kiệt chết sững.

“Nên chúng ta phải nghĩ cách lấy cho được tiền trước,còn cổ phiếu Lệ thị cậu cũng nên bán đi.”

“Chính Nguyên sao đột nhiên...”

“Thời gian này phải cẩn thận, không chừng Chính Nguyêncũng mang tâm lý đó.”

“Tuần trước cho vay, tiền chưa tới nơi, giờ lại khôngcho, trở mặt cũng nhanh thật.” Làm hại người làm ăn nhỏ lẻ như họ cũng trở taykhông kịp.

“Còn một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nghe nói Chính Nguyên cho Lệ thị vay, là Thẩm Tả Ýlàm cầu nối.”

“Cô ấy sao quen biết rộng đến vậy?”

“Chuyện này thì không biết.” Doãn Tiêu nhún vai.

Dương Vọng Kiệt sực nhớ chuyện lần đó, Tả Ý đỡ một cáitát giúp Mạnh Lê Lệ, anh cũng chứng kiến.

Tuy họ đầu tư tiền không nhiều nhưng dù sao đó cũng làmón tiền đầu tiên của họ nên rất căng thẳng, vì thế bàn bạc xong, vội vàng nhờvả người quen. Dương Vọng Kiệt ở trong văn phòng kiên nhẫn chịu đựng một đêm.

Sáng sớm, Dương Vọng Kiệt rửa mặt, đi cùng Doãn Tiêuxuống lầu ăn sáng. Anh không nghĩ gặp Tả Ý đang đi từ đối diện ở góc cửa tiệmvằn thắn nổi tiếng.

Tinh thần cô không tốt, có đánh chút phấn cũng khôngche hết quầng thâm trên mắt.

“Tả Ý.” Anh gọi cô.

“Là anh à.” Tả Ý mỉm cười chào.

“Đây là bạn tôi, Doãn Tiêu.” Dương Vọng Kiệt giớithiệu.

Tả Ý gật đầu, “Tôi đã dự tiệc cưới của Doãn tiênsinh.”

Sau khi cô đi rồi, Doãn Tiêu nhìn theo bóng lưng cô,“Khá xinh đẹp, khó trách anh Dương chúng ta trước kia chết mê chết mệt.”

“Doãn Tiêu, tôi với cô ấy là bạn bè bình thường thôi.”Dương Vọng Kiệt cười.

“Cô ấy bình thường với cậu, còn cậu không bình thườngvới cô ấy, chẳng lẽ tôi nhìn không ra? Dừng ở đây thôi, em rể.” Doãn Tiêu cườichâm chọc.

Phía đằng kia Tả Ý rẽ vào khúc cua, băng qua đường đixuống cầu thang vào ga tàu điện ngầm.

Cô nhìn người đàn ông vóc dáng dong dỏng phía trước,dáng người rất giống Lệ Trạch Lương, cô bỗng ngẩn ngơ, hai giây sau lại cườingây ngốc, anh làm sao xuất hiện ở đây được chứ. Mỗi lần vào ga tàu điện này làthấy ngột ngạt như cái thùng sắt, dù bạn muốn xoay người cũng tốn rất nhiều sứclực.

Anh không phải chịu nỗi khổ này. Nên không ai có thểtưởng tượng nếu có một ngày hai chữ Lệ thị không còn giá trị, Lệ Trạch Lương sẽsống thế nào?

Ngày hôm đó anh từ thành phố B về thăm cô, anh cũngnói thế. Đến bây giờ anh chưa hề nói lời ngọt ngào với cô, nhưng hôm đó anh cứnói mãi, như chỉ sợ không còn cơ hội để biểu lộ, thậm chí còn cầu hôn cô ở mộtnơi chật hẹp.

Từng chút từng chút liên kết lại, chính là vẻ mặt lybiệt.

Sau lần điện thoại không liên lạc được, cô không còntìm anh.

Có lẽ anh bề bộn nhiều việc, có lẽ anh vốn đã muốn biếnmất.

Nếu anh nhớ đến cô, không thể nào không về tìm.

Giờ cao điểm buổi sáng trong tàu điện ngầm rất ồn ào.Có người đọc báo, có người gọi điện thoại, có người cầm điểm tâm sáng nóng hổivừa chờ xe vừa ăn.

Cô biết Lệ Trạch Lương ở nhà lúc ăn cơm rất ít khi nóichuyện, từ nhỏ được dạy dỗ đã thành thói quen. Bữa sáng ăn gì, bữa chiều ăn gìphỏng chừng đều đã sắp sẵn thực đơn.

Cuộc sống bình dân thế này, cả đời anh cũng không thểnào quen được. Tàu điện vào ga, người trên sân ga ùa vào, có người từ sau côxông lên, đụng vào vai Tả Ý. Cô bị vuột tay, điện thoại rớt xuống, vội vàng cúixuống nhặt lên, không ngờ người nào đó huých cô một cái làm cô lảo đảo té nhào,nhưng ngay lúc đó có một cánh tay mạnh mẽ túm được cô, kéo cô lại.

Tả Ý xoay lại nhìn, là Lệ Trạch Lương.

“Anh định đột nhiên xuất hiện cho em ngạc nhiên hơn.”Anh đứng trong dòng người hối hả, thản nhiên cười với cô.

“A Diễn.” Cô mỉm cười, gọi hai chữ này.

“Ừ? Có ngạc nhiên không?”

“Anh...” Tả Ý hít một hơi, hỏi câu muốn hỏi nhất, “Saoanh lại ở đây?”

Nhưng anh lại tránh không đáp, đổi tính, còn đùa giỡnnói: “Cô Thẩm, tình cờ thật, anh cũng đón chuyến tàu này.”

6.

Hôm nay, nhiệt độ hạ đột ngột, nhưng khuôn mặt tươicười của anh giống như mặt trời ấm áp vào ngày đông, cuốn đi mây mù trong thờitiết này, chỉ là không cuốn được gánh nặng trên người anh và Tả Ý.

Cô biết, đó là vẻ tươi cười gượng gạo của anh.

Anh nói xong, bước đến nhặt di động đưa cho cô.

Ít khi nào anh dùng thái độ ấy nói chuyện, Tả Ý ngâyngẩn một hồi rồi mới hỏi: “Chuyện bên kia thế nào rồi?” Anh sao lại bỏ mặc tìnhtrạng hỗn loạn bên kia, mà an nhàn thảnh thơi đứng đây.

Khi nói chuyện, chuyến tàu thứ hai vừa ngừng lại.

Anh hỏi: “Em không lên xe sao?” Lập tức không chờ côtrả lời đã kéo cô chen lên.

Thật ra, cô không biết, sáng sớm anh đã xuất hiện dướilầu nhưng do dự không biết làm sao đi lên, vì thế chờ đến khi cô đi làm. Anhlên xe buýt theo cô, rồi băng qua đường, vào ga tàu điện ngầm. Anh ở xa xa nhìncô, lẳng lặng ngắm nhìn không muốn bị quấy rầy.

Hai người tìm chỗ đứng. Dòng người tràn vào toa xe,anh đẩy cô vào trong góc đứng che lại. Đột nhiên trong đám người chen chúc, cóngười mò mẫm từ túi xách lần xuống tay cô. Bàn tay ấy, đầu ngón tay hơi lạnh,lòng bàn tay lại ấm áp, ngón tay thon dài bao trùm bàn tay cô, nắm chặt.

Một ít tóc rũ xuống trán, Tả Ý rút tay ra vén tóc lại,rồi đổi tay cầm túi xách.

Trong toa có một hành khách sắp đến trạm, cần xuốnggấp. Người đó lúc chen lên thì đụng mạnh vào Lệ Trạch Lương, Tả Ý thấy anh hơinhíu mày.

Tả Ý nhìn quanh, bên cạnh có chỗ ngồi, hỏi anh: “Anhcó cần tìm chỗ ngồi không?” Cô lo lại có người đụng phải anh hoặc là đứng lâulại đau chân.

Lệ Trạch Lương lắc đầu, “Không cần.”

“Nếu không anh đứng trong đi, em đứng ở ngoài.” Cô đềnghị.

Anh không chịu.

Lát sau Tả Ý lại nói: “Em không sợ chen lấn, em đứngngoài tốt hơn.”

Gần đó có người nghe thấy nhìn Lệ Trạch Lương, rồinhìn Tả Ý, chắc là hơi lạ lùng vì câu đó của Tả Ý.

Lệ Trạch Lương lạnh nhạt liếc cô.

Tả Ý nín thin thít.

Tới trạm thứ hai, người lên càng nhiều, khoảng cáchgiữa anh và cô không thể không gần hơn. Mặt cô gần như áp sát cổ anh. Mỗi ngườiđều có hơi thở đặc trưng của riêng mình, anh cũng có. Và mùi hương hơi thở làchất độc mê hoặc lòng người.

Sau đó điện thoại Lệ Trạch Lương reo lên, là Tiết KỳQuy.

Anh liền bấm tắt.

Không đầy một phút, điện thoại lại reo lên.

Lại bấm tắt.

Tả Ý nhìn anh.

Anh nhận biết ánh mắt cô, đành bắt máy, đôi mắt khôngbiểu lộ gì, chỉ liên tục “ừ” ba lần rồi tắt máy. Giọng điệu lạnh lùng khiếnngười ta thấy rét lạnh.

Sau khi tắt điện thoại, Tả Ý cảm thấy người anh thoángcứng đờ, sắc mặt trắng nhợt, một lúc lâu sau mới phục hồi lại.

“Em...” Cô ngừng lại, rồi nói tiếp, “Chúng ta cần phảinói chuyện, nên em luôn đợi anh về.”

cdcd

Ăn xong bữa sáng, Dương Vọng Kiệt về văn phòng nhắmmắt nằm nghỉ, thì bị Doãn Tiêu gọi giật dậy.

“Vọng Kiệt! Mười phút trước tập đoàn Đông Chính tổchức buổi họp báo, tuyên bố đơn phương ngừng hẳn hợp đồng.”

“Đơn phương ngừng hẳn hợp đồng?” Dương Vọng Kiệt từghế bật dậy.

“Tập đoàn Đông Chính tuyên bố bỏ kế hoạch vịnh LamĐiền, hơn nữa sẽ không tiến hành đầu tư vào vịnh Lam Điền giai đoạn cuối.”

“Cái gì?” Dương Vọng Kiệt sửng sốt, “Vậy chẳng phải họtổn thất rất lớn sao.”

“Tiếc là tổn thất lớn nhất vẫn là Lệ thị.” Doãn Tiêunói, “Không nghi ngờ gì đây chính là đổ thêm dầu vào Lệ thị. Thiệt hại nặng nhưthế, phá sản là chuyện sớm muộn.”

cdcd

Tả Ý nói xong câu đó, Lệ Trạch Lương nhìn cô, đôi mắtsâu không thấy đáy, “Em muốn nói gì?”

Đúng lúc đến trạm, giọng nữ trong loa máy móc báo têntrạm dừng. Có người đổi chỗ, chuẩn bị xuống xe; có người gọi bạn cùng xuống,trong toa xe bắt đầu ồn ào.

Tàu điện từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn, đámđông lại chộn rộn.

Cô nhích mặt ra ngoài, nói trong tiếng xôn xao ồn ã:“Chúng ta... kết thúc đi.”

Chúng ta kết thúc đi.

Năm chữ vừa ra khỏi miệng, chung quanh dường như yêntĩnh, trong khoảnh khắc đó, cửa xe mở ra.

Đám đông ào ra.

Cả thế giới im lặng chỉ có hai người bọn họ.

Anh đứng đó, có người đi sát qua, lại đụng phải anh.Nhưng anh vẫn đứng thẳng chỗ đó, không nhúc nhích, một giây, hai giây, bagiây... thời gian như dài đăng đẵng.

“Kết thúc cái gì?”

Sau đó, miệng anh nhếch lên, cười nhạt.

Họ cứ đứng trong toa tàu điện, thấy dòng người chenlên rồi ào xuống. Không biết đứng bao lâu, hành khách ngày càng ít đi, haingười đứng trong toa xe trống trải, nhìn thật khó coi.

Tả Ý cảm giác chân muốn run lên.

Cô mới nhớ ra, anh không thể đứng lâu.

“Vừa rồi không phải Tiết Kỳ Quy nói anh biết tất cảrồi đó sao.” Cô nói, “Anh ngồi một chút đi.”

Anh không đáp, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Nếu anh hành hạ bản thân mình, em không còn gì đểnói.”

Anh như hoá đá, nhìn chằm chằm cô.

Tả Ý quay mặt chỗ khác, “Em còn cái này muốn trả choanh.”

Cô nói xong cúi xuống, thò tay vào túi xách muốn lấyvật gì đó, lúc đang mở khoá kéo, anh tức khắc đè tay cô lại, ngăn cản hành độngcủa cô. Tả Ý chưa từng thấy anh dùng lực mạnh đến vậy, nắm chặt tay cô, khôngcho cô lấy vật kia ra.

Cô muốn giãy ra nhưng không cách gì giãy nổi.

Năm đầu ngón tay anh, vì dùng sức mà trở nên trắngbệch.

Cô đưa tay kia kéo tay anh ra, nhưng anh vẫn nắm chặtkhông buông.

Họ đứng cứng đơ một chỗ, tạo thành một tư thế kì quặc.

Trong toa xe chỉ còn khoảng ba, bốn người, hình như làkhách từ nơi khác đến đây đi du lịch, khó hiểu nhìn về phía họ.

Hồi lâu sau, anh mới nói: “Thẩm Tả Ý, em không thể choanh giữ chút tự trọng nào sao?” Vì thật lâu không lên tiếng, cổ họng anh hơikhô, vừa lên tiếng có vẻ hơi khàn khàn.

cdcd

“Vì sao? Tập đoàn Đông Chính vì sao phải làm vậy?”Dương Vọng Kiệt hỏi.

“Cậu có cảm thấy chỗ nào kì quái không?”

“Kì quái chỗ nào?”

“Có người nói, khi Thẩm Tả Ý làm ở Lệ thị, chính cô tacố sức đề ra kế hoạch hợp tác với Đông Chính. Khi đó cô ta đang qua lại với LệTrạch Lương. Còn Thẩm gia với Đông Chính lại quen biết từ lâu.”

“Vậy thì sao? Cô ấy chẳng qua giúp đỡ thôi.”

“Vọng Kiệt, cậu không kết nối được sao? Vịnh Lam Điền,Huy Hỗ, Chính Nguyên, thế nào lại không quan hệ gì với cô ta? Cậu không biếtđây là cạm bẫy cô ta bố trí cho Lệ Trạch Lương ư?”

Dương Vọng Kiệt đột nhiên ngẩng lên, “Không thể nào!”

Doãn Tiêu lại nói: “Thẩm Tả Ý để Lệ thị và Đông Chínhhợp tác, còn nhiều tiền như thế, để Lệ thị đầu tư giai đoạn đầu. Vì Thẩm Tả Ý,Lệ thị trở mặt với Huy Hỗ. Sau đó ở buổi đấu giá, Lệ thị lâm vào tình cảnh tàichính khó khăn, cô ta chủ động đến tìm Chính Nguyên. Nếu không phải vậy, cậucảm thấy Lệ thị không tìm ra ngân hàng nào cho vay à? Sau đó tiết lộ tin vịnhLam Điền ngăn đường nước, Lệ thị rúng động, Chính Nguyên lại quay lưng, cuốicùng là đến Chiêm Đông Quyến ra mặt. Ba mũi tấn công sợ gì Lệ thị không sụpđổ?”

“Không thể nào.” Dương Vọng Kiệt kinh ngạc, lặp lạicâu vừa rồi lần nữa.

Cô ấy quen biết Mạnh Lê Lệ, là tình cờ.

Cô ấy vừa quen Chiêm Đông Quyến đây thôi, nên quan hệvới tập đoàn Đông Chính cũng là tình cờ.

Cô ấy và Chu An Hoè, chẳng qua là quan hệ luật sư vàbị cáo, cô ấy chỉ muốn lấy lại chính nghĩa cho cô gái kia, nhất định vẫn làtình cờ.

“Không thể nào...” Anh thì thào tự nói, nhưng khôngcòn chắc chắn như trước.

“Không có gì là không thể. Tôi đã nói Thẩm Tả Ý khôngphải cô gái bình thường. Lệ Trạch Lương hại chết ba cô ta, hại Thẩm gia nhà tancửa nát. Mối thù giết cha có thể không trả trả sao?”

“Nhưng... cô ấy không thể, vì cô ấy bị mất trí nhớ.Tất cả đều không nhớ rõ, làm sao báo thù Lệ Trạch Lương cho được?”

“Mất trí nhớ?” Doãn Tiêu hơi há miệng.

“Cô ấy bị tai nạn, quên hết quá khứ.” Dương Vọng Kiệtgiải thích.

“Quên hết tất cả?”

“Không phải, hình như nhớ một ít, quên một ít.”

Doãn Tiêu nghe xong, giật mình một chút rồi nở nụ cườilạ lùng, “Loại tình tiết này mà cậu cũng tin? Có mất trí hay không ngoại trừ côta, ai biết được.”

cdcd

“Lệ Trạch Lương, lòng tự trọng của anh?” Cô xuỳ khẽ.

“Khi Tả Tình bị điên, anh có nghĩ đến tự trọng của chịấy không?”

“Khi ba tôi vì anh mà chết, anh có nghĩ đến tự trọngcủa ông không?”

“Khi mẹ tôi qua đời, anh có nghĩ đến tự trọng của bàkhông?”

“Khi tôi lái xe tự sát, anh có chú ý tự trọng của tôikhông?”

Cô mở to mắt, chất vấn anh từng câu, một giọt nước mắtđau buồn cũng không rơi được.

“Tôi từng ngưỡng mộ anh, yêu anh, thậm chí còn coi anhlà chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời tôi, nhưng anh đối xử với tôi thế nào? Anhcướp hết của tôi. Lúc đuổi cùng giết tận, anh có từng nhăn mày không? Anh cótừng chần chừ không?”

Trước kia không đợi được câu trả lời của anh, hôm naycó đợi cũng chẳng giải quyết được gì.

Tả Ý lại nói: “Thật ra, anh chẳng yêu ai cả, anh chỉyêu bản thân anh mà thôi.”

“Nên từ đầu đến cuối đều là em đóng kịch.” Anh thảnnhiên nói.

“Phải.”

“À. Anh quên, lúc đại học không phải em đóng vai chínhtrong đội kịch đó sao? Được như bây giờ là do khi đó tập luyện phải không? Emđể Chiêm Đông Quyến đóng kịch với em, có trả giá gì không?” Cái giá để hắn taôm tâm trạng cá chết lưới rách, trả thù Lệ thị.

“Không liên quan đến anh.”

Lệ Trạch Lương bỗng trào phúng, “Chẳng lẽ không để emlấy hắn? Không phải em giỏi mặt này lắm sao?”

Cô cắn môi, rồi khôi phục sắc mặt cười nhạt, “Lệ TrạchLương, Thẩm Tả Ý chết đi sống lại không còn giống như trước đây, anh chẳng chọcgiận được tôi chút nào đâu. Tôi và anh ấy có thoả thuận gì, không cần anh quantâm.”

Dứt lời, cô lại đưa tay vào túi, lần này anh không cảnlại. Vì thế Tả Ý dễ dàng tránh khỏi tay anh, lấy hộp trang sức màu xanh nhạtra.

Đây là chiếc nhẫn hôm ấy anh cho cô.

“Lệ tiên sinh, tình lầm vật thừa, vật này đành trả lạicho anh.”

Đến trạm, cửa tự động mở ra, không ai lên xuống.

Cô đưa chiếc hộp cho anh, anh không nắm.

“Chúng ta ở chung nửa năm, lúc em từng bước trả thùanh, có từng chần chừ không?” Lúc hỏi anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Tóc anh nhạt màu, làn da hơi trắng tái, mắt cũng màunâu nhạt.

Nhưng giờ khắc này, ánh mắt lại sâu không thấy đáy,hai đồng tử dường như khiến người ta cảm thấy tâm hồn như bị hút vào.

Tả Ý hé môi, đón ánh mắt anh, phun ra hai chữ: “Không──có──”

Anh nghe vậy, nhắm mắt lại, miệng nhếch cười, lại lànụ cười.

Đôi mắt mở ra, đầy buồn phiền.

Thần sắc như thế làm người ta khắc cốt ghi tâm.

Tả Ý lần nữa dúi chiếc hộp vào tay anh, anh vẫn khôngnhận.

Cô nhẹ buông tay, để mặc món đồ rơi xuống đất.

Nắp hộp bung ra, chiếc nhẫn sáu mấu văng ra, nảy lên,đụng vào chân ghế kim loại, khẽ vang, rơi xuống sàn, xoay hai vòng, lăn sangmột bên.

Cô xoay người, không quay đầu lại rời khỏi tàu điệnngầm.

7.

Trong chớp mắt chiếc nhẫn rơi xuống, cô đứng trước anhxoay người rời đi.

Anh đưa lưng về phía sân ga, không hề quay đầu lại.

Không biết là không muốn quay lại hay là không dámquay lại.

Trước kia anh vẫn cho rằng trên đời này e là không cóchuyện gì có thể làm Lệ Trạch Lương cảm thấy sợ hãi, vậy mà chỉ xoay người lạiđơn giản thế thôi, hiện giờ anh lại không làm được.

Nếu quay lại, nhìn thấy bóng lưng tuyệt tình của cô,anh sẽ không sao chịu nổi.

Câu nói cắt đứt sau cùng, cơ hồ xé nát con tim anh.Trước khi cô trả lời, chỉ một giây ngắn ngủi anh từng có cảm giác xúc động, thàrằng bỏ hết tất cả, dù phải trả giá thế nào, chỉ cần... chỉ cần đổi được câutrả lời anh mong muốn.

Đáng tiếc, đôi môi anh từng mê mải hôn, đôi môi từngchúm chím làm nũng với anh, lúc mỉm cười mở ra khép lại phát ra hai tiếng“không có” đã dập tắt niềm hi vọng nhỏ bé nhất của anh.

Khi còn bé Tả Ý bật cười, bên phải có lúm đồng tiền,còn bên trái không có. Vô cùng quấn anh, lúc gọi A Diễn ơi A Diễn à, cười tươinhư hoa nở.

Mà nay, không còn gì cả.

Xe điện khép cửa lại, từ từ lăn bánh. Ánh sáng bênngoài cửa sổ đổi thành một vùng tối đen. Cửa kính hắt ánh sáng lên mặt anh vàdãy ghế trống phía sau.

Bỗng nhiên──anh nhớra cảnh tượng đó, cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau theo lời cô nói. Chỉtrong một thoáng, lòng bỗng hiểu rõ, nhớ ra hết tất cả. Hoá ra, bắt đầu hếtthảy chẳng qua chỉ vì anh đã nhường ghế cho mẹ cô.

Lúc anh đến thành phố B học trung học, ngồi tàu đi họckhoảng một năm trời.

Buổi sáng hôm đó, một cô gái nắm tay mẹ cô cùng chenlên xe. Người mẹ dường như không được khoẻ, kế đó có một chàng trai đứng lên,nhường ghế cho mẹ cô.

Ngay lúc cô gái nắm tay mẹ đi đến chỗ ngồi, một ngườiđàn ông trung niên lại bước đến, “Ôi chao, chỗ thoả mái vậy mà không ai ngồi,”sau đó nhanh chóng ngồi xuống. Ông ta biết rõ có người nhường chỗ, nhưng khônge ngại đi tranh chỗ ngồi.

Cô gái nói: “Đó là chỗ nhường cho mẹ tôi. Mẹ tôi bịđau lưng.”

“Lưng tôi cũng đau.” Gã trung niên khinh thường đáplại.

Vì thế, mọi người hơi lúng túng.

Cô gái cứng cỏi cắn chặt môi dưới, tức giận vô cùngnhưng không cách nào nói lại.

Người mẹ lên tiếng: “Tả Ý, bỏ đi con, lưng mẹ hết đaurồi.”

Những người còn lại đều vội vàng đi học đi làm, thêmmột chuyện không bằng bớt một chuyện, nên không nói lời nào.

Anh thấy hết tất cả, từ một chỗ rất xa đứng lên giảivây: “Dì ơi, dì ngồi chỗ của cháu đi.”

Lúc đó, câu nói đầu tiên mới quen anh của cô là “Cảmơn anh”.

Ý của duyên phận có lẽ là bắt đầu từ nơi nào, thì kếtthúc ở nơi đó. Cô và anh dùng thời gian gần mười năm vẽ một vòng tròn, cuốicùng về lại điểm khởi đầu.

Lệ Trạch Lương dịch chân, mới phát hiện lâu không nhúcnhích, hai chân đã tê cứng. Anh khó nhọc dựa vào tay vịn, ngồi vào cái ghế bêncạnh.

Anh dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu, rất nhiều chuyện cũnhư thuỷ triều tràn về.

Cô nói: “A Diễn, nếu em làm chuyện khiến anh giận thìlàm sao bây giờ?”

Cô nói: “A Diễn, không cho anh hôn.”

Cô nói: “Lệ tiên sinh, ngài đang tỏ tình với tôi đóà?”

Hôm đó, lúc anh cầu hôn, cô nói: không.

Nên từ đầu đến cuối, trong nửa năm nay, cô không hềnhận lời hay hứa hẹn gì với anh.

Chỉ chốc lát sau, hai chân khôi phục tri giác, theo đólà cảm giác đau đớn đến nghẹn thở, anh chậm rãi cúi xuống, nhặt chiếc nhẫn vàcái hộp lên.

Lệ Trạch Lương để chiếc nhẫn vào lại trong hộp, quansát hồi lâu.

Anh lẳng lặng chờ đến trạm dừng, xuống xe, lúc đingang thùng rác, vung tay ném chiếc nhẫn đi.

cdcd

Tả Ý đi thật nhanh, cắn chặt môi dưới, hai tay nắmchặt, không cẩn thận đụng phải vai của người đi đường nhưng không làm chậm lạitốc độ đi của cô.

Tàu điện ngầm đã chạy, cô không biết anh có xuống xekhông hay tiếp tục ngồi lại trên đấy.

Tả Ý đi lên vẫy chiếc taxi, ngồi vào băng ghế sau.

“Cô đến đâu?” Tài xế hỏi.

Tả Ý không trả lời, dường như là không nghe thấy.

“Cô à, cô muốn đi đâu?” Tài xế tốt tính hỏi lại lầnnữa.

“A?” Tả Ý giật mình sực tỉnh, “Tuỳ anh, cứ chạy lòngvòng cũng được.”

Lúc đó Ngô Uy Minh gọi điện tới.

Ngô Uy Minh lo lắng: “Tả Ý, vịnh Lam Điền...”

“Em biết.” Tả Ý cắt ngang lời anh, “Xin phép chị Kiềugiùm em.”

“Hử? Đúng rồi, sao em chưa đến? Lại đi muộn!”

“Xin phép giùm em.” Cô nói lại.

“Được, buổi chiều đến hả?” Anh hỏi.

“Xin nghỉ tạm một ngày, em cúp đây.”

Khi Tả Ý bỏ điện thoại vào túi thì thấy cuốn sổ taymàu đỏ lâu năm.

Cô không phải người nổi tiếng không có thói quen lậpnhật trình hàng ngày. Nhưng sợ quên trước quên sau nên hễ là chuyện hay cuộchẹn quan trọng, cả địa chỉ đều ghi vào, mang theo bên mình.

Trong cuốn sổ tay có một tờ giấy được gấp lại thànhhình chữ nhật, lú một góc ra ngoài. Cô hít sâu, nhanh tay kẹp tờ giấy lại.

Taxi chạy qua giao lộ đường Nhị Hoàn đi ngang cổng khuvui chơi, từ xa thấy có người bán bong bóng. Hôm nay không phải ngày nghỉ, giócũng thổi lạnh, nhưng ngoài cửa vẫn rất náo nhiệt, hình như hoạt động củatrường tiểu học nào đấy. Từng tốp em nhỏ mặc đồng phục đội nón hải quân, em đitrước nắm tay em đi sau.

Tả Ý nhìn ngoài cửa xe, bất chợt nói: “Bác tài, dừng ởđây đi.”

Cô xuống xe, băng qua đường, vào khu vui chơi.

Những đứa bé đó cực kì ầm ĩ, còn hay hét lớn, cô đivòng qua chúng vào trong.

Cô lên tàu lượn. Cả chuyến tàu chỉ có ba người, cô vàcặp tình nhân trẻ ngồi phía trước. Con tàu chuyển động chậm rãi, từ từ chạy lêncao, cơ thể cũng lơ lửng, tim cô cũng bắt đầu lơ lửng. Lúc chạy lên cao, contàu bỗng chao đi, sau đó chúc xuống──laonhanh xuống đất.

Cô nắm chặt tay vịn, mắt nhắm tịt không dám mở.

Nhưng khi con tàu lật ngang, cô thả hai tay, khép chặthai mắt, hét chói tai.

Từ nhỏ thần kinh tiền đình cô đã nhạy cảm hơn ngườikhác. Đừng nói là trò chơi, ngồi taxi cũng say xe, nên rất ít khi đến khu vuichơi.

Nên trong lòng cực kì lo sợ.

Nhưng giây phút này, cô lại cần cảm giác lo sợ lantrong tim, lấp đầy ngực mình, để không thể chứa được cảm xúc của anh. Cô xoayvòng, mặc sức hét lớn.

Lúc Tả Ý xuống tàu, hai chân đều mềm nhũn, cả ngườitrong trạng thái lơ lửng chống chếnh. Đầu váng mắt hoa đi đến chỗ khuất, ngồixổm xuống, cảm giác muốn nôn ra ngoài.

Cô lục trong túi xách lấy khăn tay, lục hồi lâu vẫnkhông tìm thấy. Cho nên hơi bực tức trút ngược cái túi, chìa khoá, bút kí tên,di động rơi đầy đất.

Trong đó còn có một tờ giấy kẹp trong cuốn sổ tay.

Tờ giấy tuyên gấp hình chữ nhật, được cô kẹp trongcuốn sổ tay mấy tháng nay.

Cô giật mình, nhặt lên, chậm rãi mở tờ giấy tuyên đượcgấp làm bốn ra. Thật ra tờ giấy có rất nhiều nếp gấp, mới có cũ có, xen kẽ lẫnnhau.

Trên tờ giấy có hai hàng chữ khải nhỏ.

Thập lí Bình Hồ sương mãn thiên, thốn thốnthanh ti sầu hoa niên.

Đối nguyệt hình đan vọng tương hộ, chíchtiện uyên ương bất tiện tiên.

Chữ viết đẹp đẽ mạnh mẽ, không khó nhìn ra tính cáchcủa người hạ bút. Bên cạnh còn có năm chữ xiên xẹo cô ghi, “A Diễn ơi A Diễn.”

Chữ trên tờ giấy là do cô viết trước, sau đó khôngbiết anh tìm ra hồi nào, mới viết thêm thơ trên mặt sau. Nghỉ hè năm đó, họcùng đi xem bộ phim này. Lúc đó cô rất thích, vì thế bảo anh nhớ giúp cô.

Không ngờ đã nhiều năm rồi anh vẫn nhớ rõ, còn viếtlên tờ giấy này.

Cô thấy trong phòng sách nên sinh lòng trộm nó.

Vừa nhìn thấy, mũi Tả Ý cau lại, nước mắt nén đã lâubây giờ mới rơi xuống. Nước mắt nhỏ trên tờ giấy, cô vội vàng lấy tay lau đi.Nhưng giấy tuyên hút nước, nước mắt vừa rơi xuống giấy đã thấm hết, từng chútmột mờ dần, mau chóng làm nhoè nét mực.

Cô quay đi lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau nướcmắt lại càng nhiều. Cuối cùng, một mình ngồi đấy, ôm đầu gối, chừng như khóckhông thành tiếng.

Nước mắt không ngăn được cứ chảy ra.

Hai chữ “A Diễn” được viết hai lần cũng dần dần nhoèhẳn.

Không biết đã bao lâu, cô còn khóc thút thít, mò lấyđiện thoại, bấm số gọi Chiêm Đông Quyến.

Lúc này Chiêm Đông Quyến đang bận rộn tối mắt tối mũi.Anh đang trong phòng họp thấy số Tả Ý gọi tới, sững sờ, đang nói chuyện vớithành viên ban giám đốc cũng phải bở dở, ra ngoài nghe điện thoại.

Anh ra một góc, bắt máy.

“Tả Ý?”

“Đông Đông──” Côvừa khóc vừa gọi.

“Ừ, anh đây.”

“Đông Đông──” cônức nở, ““Đông Đông, Đông Đông, Đông Đông...” luôn miệng lặp lại.

Chiêm Đông Quyến trong lòng run lên, anh biết cô chỉmuốn trút nỗi lòng mà thôi, nên lẳng lặng nghe cô gọi.

Thật ra, anh hiểu, Tả Ý đang nước mắt đầm đìa bên kiađầu dây tận sâu trong đáy lòng chỉ muốn gọi hai chữ kia mà không phải là “ĐôngĐông”.

Một lúc lâu sau, khi cô đã khóc đủ, Chiêm Đông Quyếnnhẹ nói: “Tả Ý, trở về đi.”

“Về đâu đây?” Tả Ý hít mũi hỏi. Đối với Tả Tình và dìNhậm, cô chỉ có trách nhiệm mà có không có tình thương.

Cô nhất thời không biết đâu mới là nơi cho cô trở về.

Trước đây, nơi có mẹ là nhà, quê mẹ còn có bà ngoại,ông ngoại là nhà; sau đó, đến thành phố C học đại học, nơi có A Diễn chính lànhà. Du học ở Đức, nơi có ADiễn vẫn là nhà.

Thế nhưng, vì một A Diễn, cô đuổi theo, bám dính, quấynhiễu lẽo đẽo theo A Diễn, A Diễn được cô nhắc hết lần này đến lần khác tronglòng, lại chẳng hề để tâm mà phá huỷ toàn bộ thế giới của cô.

Cô từng hỏi anh: “Nếu em chết đi, anh có đau lòngkhông?”

Cho đến hôm nay.

Bất kể như thế nào.

Bọn họ không còn nợ nần nhau nữa.

Tả Ý, và A Diễn của Tả Ý, đều đã không còn.