Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 29: Rái cá



"Nương , chuyện gì ? " Giang Lăng tắm rửa xong , vào phòng Lí Thanh Hà , gặp Lí Thanh Hà đangngồi dưới ánh đèn , trên bàn còn có giấy và bút mực .

Trong tay nàng đang nắm bút , cau mày nhìn xem một tờ giấy trước mặt , khôngbiết là đang suy nghĩ cái gì . Lòng hiếu kỳ của Giang Lăng nổi lên . Từlúc đến nơi này , Giang Lăng chưa bao giờ thấy qua Lí Thanh Hà viết chữ . Lúc này nàng đang viết cái gì ?

Thấy Giang Lăngtiến vào , Lí Thanh Hà đem bút đặt lên nghiên mực , cầm tờ giấy trên tay đưa cho nàng , cười nói : " Đây là thực đơn ta viết , ngươi xem đượckhông ? "

" Thực đơn ? " Giang Lăng tiếp nhận tờ giấy kia , cúi đầu vừa thấy , đã thấy trên giấy chữ viết nhỏ cực kỳthanh tú , viết hơn mười loại thực đơn .

Có quangminh tôm chích , hồng la đinh , cự thắng nô , quý phi hồng , ngô hưngliên quan , ngọt tuyết , ngọc lộ đoàn , cách thực , thủy luyện độc , tây giang liệu , bạch long , canh lạc tú hoàn , đồng tâm sinh kết bô , tiên nhân luyến , hành dấm chua kê , phượng hoàng thai , ngũ sinh bàn .

Xem mấy cái tên đồ ăn này , Giang Lăng chợt suy ngẫm , liếc mắt nhìn LíThanh Hà một cái . Kiếp trước nàng công danh lợi lộc dễ như trở bàn tay , thật sự không cần phải theo đuổi thứ gì , liền đem nhiệt tình đặt ởthức ăn ngon .

Nàng nhớ được này nọ đồ ăn , ở Đường triều nổi tiếng có món " Thiêu vĩ yến " là một món ăn cao cấp , cũng là đại biểu cho món ăn xa hoa ở Đường triều . Xem ra chủ nhân của Lí Thanh Hà trước kia không phú thì cũng quý , không phải là người bình thường . Bằng không nàng làm sao biết tên các món ăn này , còn biết cách thựchiện ?

Lí Thanh Hà nhìn Giang Lăng cầm tờ giấyim lặng nửa ngày , gương mặt ửng đỏ cười nói : " Không thể dùng sao ? Ta đại khái chỉ biết có mấy món này thôi , cũng chỉ biết thực hiện như vậy . Cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ ràng ."

" A , rất tốt . Mấy đồ ăn này mà đem ra , không dọa Lưu chưởng quỹ sửng sốt là không được ." Giang Lăng tếu tếu nói .

Những thực đơn này của Lí Thanh Hà , thật không có cách nào để dùng ,mấu chốt ở địa phương nào cũng không được rõ ràng . Thí dụ như nói , món ăn cuối là ngũ sinh bàn , chính là nói dùng thịt dê , thịt bò , thịtheo , thịt gấu , thịt hươu thái thành sợi , đem đi tẩm ướp , muối thànhmón gỏi . Lại hợp chế lại thành món nguội hoa ngũ sắc .Về phần tẩm ướp , muối chua như thế nào , địa phương nào cũng không đề cập đến . Đầu bếpmà cầm thực đơn của nàng , dù cho có giỏi cũng không biết ngứa ở đâu màgãi , thật là làm cho người ta vò đầu .

Huống chi , đồ ăn nàng ghi trên giấy người bình thường làm sao ăn được . Nguyênliệu cực kỳ sang quý , còn được tuyển chọn kỹ càng . Thực đơn này mà đưa cho tửu lâu , cũng không có người làm được xuất ra .

Nhưng mà Lí Thanh Hàvì nàng muốn bán thực đơn mà lo nghĩ , sợ nàng không lấy ra được thựcđơn mà nói chuyện gạt người , cho nên lúc này mới vắt óc bày mưu tính kế vì nàng chuẩn bị . Giang Lăng trong lòng cảm động , không đành lònguổng phí nổi khổ tâm của Lí Thanh Hà , đem thực đơn cẩn thận xếp lại ,bỏ vào trong lòng , nói :

" Nương vất vả , ta lạinghĩ ra vài món ăn chay , gom lại cũng được hai mươi món ăn , ngày maiđưa cho Lưu chưởng quỹ ."

" Lăng Nhi " LíThanh Hà vẫy vẫy tay , cho Giang Lăng ngồi xuống cạnh nàng . Vuốt tócGiang Lăng nói : " Chúng ta mặc dù nghèo , cũng không thể làm chuyện gìgạt người , hỏng rồi thanh danh một đời , ngươi có nhớ kỹ không ? "

" Dạ. Nương người yên tâm đi . Ta biết mà , bán thực đơn không phải tachỉ nói suông mà không làm . Trước kia ta ở trong thư phòng của cha xemmột ít thư , trong đó có một quyển giảng giải thế nào nấu cơm .

Hôm nay ta chiếu theo biện pháp trên đó , giúp Lưu chưởng quỹ làm một đạođồ ăn , khách nhân đều khen ngon . Cho nên Lưu chưởng quỹ muốn mua thựcđơn của ta ."

" Như vậy a ! " Lí Thanh Hà thoải mái cười nói : " Ngươi thế nào không nói sớm , làm hại nương lo lắng nửa ngày . "

" Nương ,ngài nhớ kỹ . Ta nhất định sẽ không làm chuyện xấu . Phàm tacó làm chuyện gì , đều có lý do của nó , ngài cứ việc yên tâm tin tưởngta là được ." Giang Lăng nghiêm cẩn nói .

Nàng sau này còn rất muốn làm rất nhiều việc , nếu không có người nhà tín nhiệmcùng duy trì , con đường làm giàu của nàng đi sẽ thật vất vả . Cho nênchỉ cần có cơ hội , là nàng lại tẩy não Lí Thanh Hà .

" Ùm , nương đã biết ." Lí Thanh Hà vỗ vỗ nàng : " Tốt lắm , mau đi ngủ đi , đều đã mệt mỏi cả một ngày " .

Trở lại phòng , Giang Lăng liền vào trong không gian luyện công .Thời gian luyện công tốtnhất là buổi tối giờ Tý cùng sáng sớm giờ Mẹo , khi đó âm dương luânphiên , đúng là thời điểm linh khí nhiều nhất . Nhưng giờ đã có khônggian , nàng chỉ cần có thời gian , tùy thời điểm đều có thể luyện được , hiệu quả đạt được so với ở ngoài lúc giờ Tý và giờ Mẹo còn tốt hơn .

Lúc trồng rau , Giang Lăng cố ý để lại một khối cỏ để ngồi luyện công . Đem đệm lấy ra , nhìn xem rau trồng xanh mượt , ấm áp nắng mặt trờichiếu xuống , nàng thoải mái dị thường , trong mũi hô hấp toàn là tươimát . Giang Lăng nhắm mắt lại , rất nhanh vào trạng thái điều tức .

Hút vào khí thanh sạch , phun ra khí vẫn đục trong cơ thể , lòng yên tĩnhbình lặng , khí dẫn đan điền . Chậm rãi , Giang Lăng chỉ cảm thấy bảnthân mình cùng thiên địa hợp nhất , linh khí ở trong đan điền hấp thucàng lúc càng lớn , đến lúc có thể tùy theo ý niệm mà di chuyển . GiangLăng mừng rỡ , mới chỉ luyện công vài ngày mà đã dẫn khí lưu thông được . Chỉ cần hai huyệt nhâm đốc được đả thông , sau tụ tập linh khí làm ítmà được hưởng lợi rất nhiều .

Nhưng mà hơi thởcuối cùng vẫn không đủ , làm khí vọt ra hai bên , tiếp theo liền mệt mỏi . Giang Lăng biết không thể quá mức nóng vội , điều tức hai canh giờ ,liền thoát ra khỏi không gian .

Mở mắt ra , GiangLăng phát hiện mình vẫn ngồi trên giường , bên ngoài cửa sổ một vầngtrăng tròn đang ở giữa không trung , đêm khuya thanh tịnh , gió lạnhphất phơ , mùi thơm của hoa thoang thoảng đâu đây , bốn phía là bọn côntrùng nhỏ , thỉnh thoảng kêu vang " chít chít " nối tiếp nhau , càng làm đêm trăng yên tĩnh hơn .

Giang Lăng cảm thấy tinh thần thật thanh tịnh , trong sáng . Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cuộc sốngnhư thế này , so với kiếp trước cẩm y ngọc thực còn tốt hơn nhiều .

Ngày thứ hai sớm tỉnh lại , Giang Lăng cảm thấy bản thân mình sáng suốt hẳn ra , một đời sở học đều rành rành ra trước mắt , thị giác , thínhgiác so với trước kia còn sâu sắc hơn . Nàng hút một ngụm không khítrong lành , rời giường mặc quần áo , đẩy cửa đi ra ngoài .

Thừa dịp Lí Thanh Hà và Giang Đào còn chưa rời giường , Giang Lăng chạynhanh đem nước trong không gian rớt đầy các chum , vại . Lại đến bêncạnh vườn rau tưới qua một lần .

Nước trong không gian thật là dễ chịu , những cây rau được tưới trưởng thành lên không ít . Ngay cả đất trồng rau bên cạnh , cây me đất cũng vụngtrộm dài ra , mọc ra những nụ hoa nhỏ hồng hồng , nổi bật trên nền lámàu xanh lá mạ , cực kỳ xinh đẹp .

Hoa chỉ có mấy nụ , lại đưa đến một ít ong mật " ong , ong , ong " vây quanh hoa , bay tới bay lui .

" Ong mật ? " Giang Lăng nhìn mấy con ong mật bay tới bay lui , bỗngnhiên nhớ đến trong không gian có cây lá dài ngày hôm qua ra hoa màu tím . Nếu không có ong mật thụ phấn , thì làm sao kết quả được đây ?

Nhưng mà , làm sao để đưa được ong mật vào trong không gian ? Chẳng lẽmuốn bắt chúng nó phải cho vào trong bình đem vào trong không gian ?Giang Lăng trước giờ muốn đem gì vào là tự tay xách vào , bây giờ nhìnmấy con ong mật này là thứ có độc , thì lại phát sầu .

" Ô " Hoa nhỏ không biết khi nào thì chạy ra đến , dưới chân Giang Lăng cọ tới cọ lui , híp mắt lại , bộ dáng cực kỳ thoải mái .

Nhìn Hoa nhỏ dưới chân , trong đầu Giang Lăng có một ý nghĩ chợt loé ,nhưng chưa kịp nắm bắt thì nó đã biến mất không thấy tăm hơi . Khôngnghĩ ra được Giang Lăng gãi gãi đầu , lắc lắc đầu , không thèm nghĩ đếnnữa .

Dùng cuốc đào mấy con giun , trở lại phòngbếp lấy theo một cái thùng gỗ , lại lấy một cái cần câu đẩy cửa viện đira ngoài . Nàng quyết định đem sự nghiệp câu cá tiến hành đến cùng.Nhưng hôm qua lúc về lại quên xem trấn trên có người bán dụng cụ câu cá hay không . Cho nên tối hôm qua lại phải lấy kim thêu của Lí Thanh Hàbẻ thành một cái lưỡi câu .

Người khác đều hi vọngbản thân câu được cá lớn , nhưng Giang Lăng hôm nay lại hi vọng mìnhkhông giống như hôm qua , gặp gỡ cá lớn .

Đi đếnbên hồ , kiếm một chỗ ngồi xuống , móc một con giun vào lưỡi câu , đemcần câu vung vào trong nước . Hôm nay nàng đến đây so với hôm qua có sớm hơn , lúc này sương mù còn chưa tán đi , mặt hồ mù sương không thấy rõnăm thước bên ngoài . Giang Lăng ngồi trên bụi cỏ gần bên bờ hồ , chậmrãi tiến vào điều tức .

" Xôn xao " một tiếng .Giang Lăng nắm lấy cần câu , cảm giác ngón tay chấn động kịch liệt . Một con cá lớn à ? Giang Lăng mở to mắt , đem cần câu nhấc lên , chỉ thấymột con cá nặng khoảng ba bốn cân vẫy vùng trong nước .

Cá lớn như vậy ? Giang Lăng kinh ngạc rất nhiều , bắt đầu lo lắng dâycâu có chịu được sức nặng của con cá này hay không . Nhưng không còncách nào , nàng hiện tại không thể rút lui , trừ bỏ đem con cá này câulên , cũng không còn cách thứ hai để chọn .

Theo dòng nước , con cá kéo dây câu bơi đi , mắt thấy con cá này có chút mỏi mệt , Giang Lăng vừa nhấc cần câu lên , bỗng nhiên thấy hoa mắt , mộtcái bóng đen " Hô "một tiếng , từ trong nước nhảy lên , đem con cá mớivừa nhô lên trên mặt nước ngậm vào trong miệng , trong nháy mắt chui trở lại vào trong nước không thấy , cá cùng cần câu bị kéotheo xuống dưới hồ .

"A " Giang Lăng thấy rõ bộ dáng của động vật kia , nhịn không được sợ hãi kêu lên thành tiếng .

" Ai ? Ai ở bên kia ? " Trong sương mù truyền đến một giọng nói nam tử . Chỉ chốc lát sau ,một chiếc thuyền từ trong sương mù đi ra .

" Là ta .Vương tứ ca sao ? Vừa rồi trong nước xuất hiện một quái vật , thật đángsợ ! " Giang Lăng vừa rồi bị dọa không phải nhẹ , lúc này nghe đượctiếng người , chạy nhanh ra đáp lời .

" Ta .......ta không phải là Vương tứ ca " . Thuyền tới thật sự mau , người nàythanh âm chưa dứt , thuyền đã đến bên bờ chỗ Giang Lăng đứng .

" Không phải Vương tứ ca ? " Giang Lăng nghe người đó lắp bắp , ngẩng đầu nhìn : " Ngươi là Lưu Khánh Xuân ? "

" Là ta , ngươi ... ... ngươi là ai ? Thế nào....... nhận biết ta ? " Lưu Khánh Xuân từ trên thuyền nhảy xuống , nhìn trên bờ là một cô nương xalạ đang đứng , trên mặt chỉ có sửng sốt cùng sửng sốt mà thôi .

" À " Giang Lăng nhớ đến bản thân hôm qua gặp hắn là đang mặc nam trang , cười nói : " Ta là ở cách vách nhà ngươi , ta họ Giang ."

" Ngươi....... ngươi là Giang gia cô nương ? " Lưu Khánh Xuân kinh ngạcnhìn Giang Lăng , chỉ chốc lát sau , mặt từ từ đỏ lên , ánh mắt trốntránh không biết chỗ nào mà nhìn .

" Vừa rồita câu một con cá , đang muốn kéo lên , nhưng lại đến một cái bụi màuđen , râu dài dài , nhảy ra khỏi mặt nước , đem con cá ta câu được cắnđi rồi . Kia rốt cục là cái gì vậy ? Trong hồ này không có quái thú đi ? " Giang Lăng cũng không còn tâm tư mà thẹn thùng , nhớ tới vừa rồi này nọ , trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi .

" A ? Râudài ? " Lưu Khánh Xuân sửng sốt , nhìn mặt nước nở nụ cười , lộ ra răngtrắng như tuyết : " Đó là rái cá ..... không ... không sợ ."

" Rái cá ? " Động vật này kiếp trước đã nhìn thấy qua trên tivi , nhưngcũng không biết tập tính của nó : " Có ăn thịt người không ? "

" Không .....sẽ không ." Lưu Khánh Xuân lắc lắc đầu , vẻ mặt tự nhiênmột ít ." Nó thích ăn chuột , ếch , cá , cua , không ....không ăn người , không nguy hiểm ."

" Không nguy hiểm a ? Vậy làtốt rồi ." Nói một lát , Giang Lăng mới hết hoảng hốt . Nàng nhìn nhìncái thuyền kia hỏi : " Cái thuyền kia không phải là của Vương gia sao ? Ngươi như thế nào lại chống đỡ đi ra ngoài bắt cá ? "