Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 25



Ngồi ở chỗ kia hạquyết tâm , Giang Lăng rốt cục cũng thấy Lưu chưởng quỹ đánh ngáp đứnglên , đi ra phía sau đi vệ sinh trở về , vội đón nói : " Chưởng quầy...."

" Thực đơn có học thuộc lòng không ? " Lưuchưởng quỹ thấy không có một người đến ăn cơm , mà mình còn thỉnh thêmmột người tiêu tiền mới trở về , tiểu nhị này ngồi ngẩn người ở đó ,trong lòng sinh ra khó chịu , đánh gãy lời Giang Lăng đang nói .

" Học thuộc lòng ."

" Được . Đọc cho ta nghe một chút ! "

Giang Lăng sớm đem thực đơn gồm các món mặn , các món chay , canh ,biên soạn thành một bài vè , đọc rất là thuận miệng . Tức thời đem bàivè đọc ra một lần .

Lưu chưởng quỹ vừa nghe GiangLăng biên soạn cái vè thuận miệng này , chẳng những lanh lảnh đọc thuộclòng , còn cực kỳ có vần có điệu ,hai mắt đang buồn ngủ mông lung nhấtthời bừng tỉnh thanh minh rất nhiều , vỗ về mấy cọng râu lưa thưa củahắn , gật đầu khen : " Không sai , không sai , không hổ là người đọcsách , niệm một cái thực đơn cũng dễ nghe như vậy . Được , có khách đếnthì cứ như vậy mà niệm ."

Nói đến đây , lại nghĩ không biết đến khi nào mới có khách đến ăn cơm , nhịn không được thở dài một hơi .

Giang Lăng thấy Lưu chưởng quỹ như vậy , nhẹ giọng hỏi : " Lưu chưởng quỹ vì trong tiệm quạnh quẽ mà phát sầu ? "

Không phải biết rõ việc này mà còn hỏi sao ? Lưu chưởng quỹ liếc nhìn GiangLăng một cái , lười trả lời vấn đề ngu ngốc của nàng .

" Ta thế nhưng có cái ý tưởng , không biết có nên nói hay không ."

" Thật ? Cái ý tưởng gì ? " Lưu chưởng quỹ nghe Giang Lăng nói lời này , nhất thời hứng thú đến .

Người đọc sách so với người bình thường không giống nhau a , có lẽ hắn có ý kiến gì hay cũng không chừng .

" Tửu lâu đối diện sở dĩ họ cướp được khách nhân của chúng ta là vì họ có thức ăn mới và hương vị ngon ? "

" Đúng vậy ! " Lưu chưởng quỹ vội thở dài một hơi ." Tửu lâu đối diệnkia treo thưởng một số tiền lớn xa hoa , thỉnh đầu bếp chính là Chước sư phụ , làm được đồ ăn chẳng những kiểu dáng tân kỳ , hương vị cũng tốt , cố tình bán giá rẻ nữa . Không đến một năm kinh doanh , khách nhân trên cơ bản đều chạy đến bên kia của hắn , những tửu lâu khác sinh ý đềugiống như ta không được nhiều lắm .

" Chúng ta cũng nghĩ ra chút biện pháp làm đồ ăn mới , không phải cũng có thể sao ? "

Lưu chưởng quỹ cứ tưởng là Giang Lăng có thể nghĩ ra được biện pháp gì tốtđến , trong lòng có chút chờ mong , nhưng vừa nghe nàng nói lời này ,nhất thời bực mình thô lỗ : " Biện pháp của ngươi là thế này a ? Đồ ănmới ? Ta cũng nghĩ như vậy a ! Nói còn dễ hơn làm !

Lão Trương tay nghề không sai , biết đa dạng các món ăn .Hắn theo ta cũngnhiều năm , cũng không phạm cái gì sai lầm , ta cũng không thể đuổi hắnđi . Lại nói , đi chỗ nào có thể thỉnh người so với Chước sư phụ ở tửulâu đối diện còn muốn lợi hại hơn ? Mà nếu có đi nữa , ta cũng không thể nào trả nổi cái giá kia a ! "

Nói tới đây , GiangLăng đã lười vòng vo , đi thẳng vào vấn đề nói : " Là như thế này , tổtiên nhà ta từng truyền lại sách ghi chép vài loại món ăn , cùng một ítbí quyết trồng rau củ . Ban đầu gia cảnh còn tốt , cho nên gia gia cùngphụ thân ta cũng không nhìn ngó đến những thứ này . Hiện thời gia đìnhnghèo khó , bản thân ta trù nghệ không thông , làm không được đầu bếp ,nên ta nghĩ đem thực đơn này bán đi . Không biết Lưu chưởng quỹ có hứngthú không ? "

" Thật ? " Lưu chưởng quỹ bất ngờ ,chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn Giang Lăng : " Thực đơn là cái dạng gì ?Ngươi định làm gì ? "

" Như vậy đi , không thử trước thì Lưu chưởng quỹ cũng khó mà tin ta , ta sẽ nói ra một món ăn , xem nhưlà tặng cho Lưu chưởng quỹ . Nếu ngài ăn cảm thấy hương vị hảo , vậy thì chúng ta sẽ tính đến chuyện mua bán , ngài xem như thế nào ? "

Nàng nhìn trong mắt Lưu chưởng quỹ cảnh giác , liền nở nụ cười : " Lưuchưởng quỹ ngài yên tâm , nếu ngài cảm thấy đồ ăn kia không ra gì cả ,một đồng tiền cũng không cần người trả , việc này coi như ta chưa hề đềcập qua . Dù sao ta cũng là một đứa nhóc , ta có thể cường ép người muathực đơn được sao ? "

" Được rồi ." Lưu chưởng quỹcũng cảm thấy bản thân quá mức khẩn trương , ngượng ngùng cười cười ."Vậy ngươi khi nào thì đưa ghi chép món ăn đó cho ta xem ? "

" Mấy thứ kia ta đãsớm nhớ rõ ràng , ngài lấy giấy bút đến , ta ghi ra món ăn cho ngài .Giang Lăng nói . Xem Lưu chưởng quỹ lấy ra văn phòng tứ bảo , mài mựcxong , nàng đề bút ghi cách thực hiện món dấm chua huyết vịt từng bướckỹ càng đều viết xuống dưới , làm khô nét mực rồi đưa cho Lưu chưởng quỹ .

Lưu chưởng quỹ nhìn một chút tên món ăn , liềnngây ngẩn cả người , lại nhìn tên nguyên liệu thực hiện , không khỏinhíu mày : " Dùng dấm chua làm vịt ? Chua ? Làm sao có thể ăn ngon a ?"

" Tổ tiên ta lúc trước có người đã từng làm quan , những món ăn này làtheo từ trong cung truyền lưu ra ngoài . Mẫu thân ta trước kia cũng làmqua món dấm chua huyết vịt này , nói hương vị tốt lắm . Nhưng mà sau này trong nhà khốn cùng , ta cũng không còn được ăn nó nữa , ai.....! "Giang Lăng thở dài một hơi .

" Tại vì Lưu chưởngquỹ mời ta làm tiểu nhị , xem như có ơn với ta , cho nên mới ưu tiên đem thực đơn bán cho Vị Hương Cư , còn đưa chưởng quầy thêm một món ăn .Nhưng nếu chưởng quầy không tin , cũng không sao . Cùng lắm thì ta báncho tửu lâu khác thử xem ."

Lưu chưởng quỹ nghexong lời này , trầm ngâm vỗ về râu nửa ngày , nhìn xem canh giờ cũng đã đến giờ trưa , hướng về phòng bếp kêu lên : " Lão Trương , ra đây mộtchút ."

" Chưởng quầy , ngài bảo gì ta ? " Một hồi lâu lão Trương mới từ bên trong đi ra , trên mặt còn có hai dấu hồnghồng , hiển nhiên vừa rồi đang ngủ .

" Giết một con vịt , làm theo thực đơn này ! " Lưu chưởng quỹ đưa thực đơn cho lão Trương .

Lão Trương sửng sốt : " Chưởng quầy , ta không biết chữ ."

Lưu chưởng quỹ vỗ đầu : " Đã quên ." Xoay mặt nhìn Giang Lăng : " Dùsao thực đơn là của nhà ngươi , ngươi đi vào dạy hắn làm đi."

" Ta ? " Giang Lăng chỉ vào cái mũi mình , lấp bấp nói " Chưởng quầy ,ngươi cũng biết sáng nay ta vừa đắc tội với A Phúc ca , nếu Trương sưphụ hắn ......" Nàng nhìn lão Trương liếc mắt một cái , không lên tiếng .

Lão Trương vừa nghe tức giận đến mặt đỏ lên : " Thế nào ? Sợ ta nấu ngươi , ăn ngươi à ? "

Lưu chưởng quỹ làm ăn bao nhiêu năm , ý nghĩ cũng là cực kỳ linh quang , cho nên minh bạch sự băn khoăn của Giang Lăng , đối mặt lão Trươngthẳng thắn nói : " Lão Trương , ngươi cũng biết nguyên nhân một năm quachúng ta vì sao sinh ý không tốt , ta lo lắng đến bạc trắng đầu . Hiệntại ở trong tay ngươi làm món ăn này , hương vị được hay không được ,liên quan đến tửu lâu chúng ta có thể hay không lại náo nhiệt đi lên .

Cho nên ngươi cũng không thể vì trong lòng có ấm ức liền cố ý làm món ănnày thật khó ăn .Bằng không , làm ở đây nhiều năm , hay già cả gì tacũng bất chấp ."

Lão Trương vừa nghe , nhất thời thu liễm vẻ giận dữ lại , nhìn Lưu chưởngquầy cam đoan : " Chưởng quầy ngươi yên tâm , ta là dạng người gì ngươicòn không biết ? Còn nói sáng nay là lỗi của A Phúc , ta không tính ,với lại ta cũng biết phân biệt nặng nhẹ ."

" Vậy là tốt rồi , vậy là tốt rồi . Sinh ý không tốt ta cũng nóng vội , lời nóimới nói vừa rồi có hơi nặng , ngươi cũng đừng trách móc ." Lưu chưởngquỹ ở trên cao nên cũng hiểu được phải vừa đấm vừa xoa . " Được rồi ,chúng ta cũng không còn gì khác nói , đi làm đồ ăn đi ."

" Dạ " Lão Trương quay đầu liếc nhìn Giang Lăng một cái rồi xoay ngườiđi vào bếp . Giang Lăng tất nhiên cũng đi theo vào .

Phòng bếp cùng đại sảnh cách nhau một cái sân , trong viện có trồng một ít rau dưa , còn vây lại một chỗ nuôi hơn mười con gà vịt .

Lão Trương bắt một con vịt đem vào phòng bếp , đánh thức A Phúc đang ngủ say : " Đứng lên , giết con vịt này ."

A Phúc vừa mở mắt , đã thấy Giang Lăng đang đứng ngay cửa , nhất thờitỉnh táo lại , " Đằng " một tiếng đứng lên , chuẩn bị mở miệng mắng chửi , lại bị lão Trương đá một cước : " Chưởng quầy kêu hắn đến dạy nấu cơm , ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình là được , việc khác ít quản ,không cần chọc cho ta thêm phiền toái ."

A Phúc chỉ phải phẫn nộ mà ngậm miệng lại , xoay người chuẩn bị đi giết con vịt .

" Đợi chút , lấy cái chén bỏ vào một ít dấm chua , khi giết vịt sẽ chotiết vào trong chén đó ." Giang Lăng gọi hắn lại . Quay sang nói với lão Trương : " Món ăn này quan trọng nhất là món huyết này , dấm chua nhiều hay thiếu cũng đều không ngon ."

Lão Trương nhìn A Phúc ngẩng cổ muốn nói chuyện , tự nhiên là biết hắn chuẩn bị nói lờikhông hay , hai mắt trừng hắn : " Theo lời hắn nói mà làm ! "

Nói xong cầm chén rót vào chút dấm chua , cho Giang Lăng xem liều lượng , rồi mới đưa cho A Phúc cái chén đó , đi ra ngoài giết vịt . GiangLăng không yên tâm , vẫn là theo hắn đi ra ngoài theo dõi hắn làm việc .

A Phúc tuy rằng không phải tốt lành gì , nhưng làm việc thật giỏi , chỉmột lát công phu , hắn đã đem con vịt xử lý sạch sẽ . Giang Lăng sợ hắnquấy rối , sớm đã đem huyết có dấm chua đưa vào phòng bếp , lại thừa dịp hắn đang nhổ lông vịt nàng đi ra ngoài vườn đào mấy củ khoai sọ , gọtvỏ , cắt thành từng khối nhỏ chuẩn bị dùng .

"Ngươi làm cái này làm gì ? Thứ này có thể ăn sao ? " Lão Trương chăm chú nhìn nàng gọt vỏ khoai , nhịn không được hỏi .

" Cái này ăn được , nhưng mà có chút ngứa cổ , nhưng nếu phơi khô mấykhối này , vậy sẽ không bị nữa . Bỏ vào chung dấm chua huyết vịt hươngvị sẽ ngon lắm . Đến mùa có khổ qua , bỏ vào chung với vịt này , ăn sẽkhông dễ dàng bị nổi nóng ." Giang Lăng nhẫn nại giải thích.

"Ùm " . Lão Trương nghe Giang Lăng nói có đạo lý rõ ràng , lúc này có chúttin tưởng thực đơn của nàng không phải là xằng bậy .

Con vịt đã được chặt thành từng khối , Giang Lăng đem các loại gia vịtrên kệ bếp hỏi qua một lần . Nhìn lão Trương nói : " Ta xem trên thựcđơn có món thịt vịt hầm , ngươi theo cách nấu đó mà làm , cho khoai lúcnãy vào hầm chung , nấu đến không sai biệt lắm thì ngươi lại bảo ta ."Nói xong liền ra khỏi phòng bếp .