Luôn Có Người Đợi Anh

Chương 17



Đọc xong bài báo dài, Điền Điền ngồi im bất động trên ghế như bị đóng đinh, mãi sau vẫn chẳng nhúc nhích gì. Dù thế nào, cô cũng không ngờ tới , hóa ra dằng sau tai nạn năm đó lại có ẩn tình như vậy. Cậu bé mười sáu tuổi ham chơi đã gây nên tai họa, cuối cùng người anh trai đứng ra chịu tội thay, gánh vác hậu quả và trách nhiệm cho cậu em trai chưa hiểu chuyện của mình.

Còn Liên Gia Ký đã nói một đoạn hết sức thành khẩn trong buổi họp báo.

“Năm đó tôi chỉ mới mười sáu tuổi, còn là vị thành niên, không dám đối diện với sai lầm mình phạm phải nên đã hèn nhát, yếu đuối, ích kỷ né tránh để anh trai đứng ra chịu tội thay. Nhưng bây giờ tôi đã hai mươi tư tuổi, là người trưởng thành, tất nhiên cũng đã học được rằng phải tự chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm. Tám năm trước, anh trai đã chống đỡ thay tôi. Tám năm sau, dù thế nào tôi cũng không thể để anh trai mình phải tiếp tục gánh lấy nữa. Thế nên, tôi quay về để nói rõ chuyện này. Thực ra, người gây tai nạn xe năm đó chính là tôi, đều là lỗi của tôi. Xin các người đừng hiểu lầm anh trai tôi nữa.”

Đọc đoạn này, Điền Điền đã ngây người ra rất lâu.

Cả buổi chiều, cô căn bản không có tâm trạng đâu mà dọn dẹp nhà cửa. Cô cứ ngồi ngẩn ngơ mãi, cả người như lơ lửng trong không trung. Hận một người lâu như vậy, sâu sắc như vậy, bỗng nhiên, mối căm hận lại thành hư không, không thể trút lên anh ta nữa. Nhất thời, cô có cảm giác mất mát.

Ánh sáng mặt trời trong phòng yếu dần đi đến lúc tắt hẳn. Khi cả căn phòng đều bị bóng tối bao trùm, cô mới sực tỉnh, phải đem cơm cho mẹ rồi. Cô vộ vàng đến bệnh viện. Bà Điền Quyên, mẹ cô, đang quay vào tường ngủ. Cô không dám làm phiền bà mà chỉ cầm cặp lồng đi thẳng xuống nhà ăn của bệnh viện để mua cơm. Vì đi muộn nên suýt nữa chẳng còn cơm và thức ăn nữa.

Mua xong, cô quay về, khẽ gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đừng ngủ nữa. Mẹ dậy ăn cơm đi.”

Bà Điền Quyên vẫn quay lưng lại với cô, không hề nhúc nhích mà đáp: “Mẹ không muốn ăn. Con ăn đi.”

Giọng bà không giống đang ngái ngủ, hơn nữa lại có chút nghẹn ngào. Rõ ràng vừa rồi bà không hề ngủ mà là đang thầm khóc.

Điền Điền hoảng hốt: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”

“Mẹ không sao. Điền Điền, con để cho mẹ yên tĩnh một lát.”

Điền Điền không dám hỏi gì thêm, đành phải lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh. Cô hỏi y tá xem chiều này, cô không ở đây, có chuyện gì làm mẹ cô không vui không? Tâm trạng của bà hai ngày nay vốn đã khá hơn nhiều rồi cơ mà.

Kết quả đã khiến cô bất ngờ. Y tá trưởng họ Tằng vừa gặp liền gọi cô vào phòng: “Điền Điền, cô đúng là có lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu mất rồi.Vừa rồi, cô kể cho mẹ cháu nghe một chuyện. mẹ cháu nghe xong thì òa lên khóc. Bây giờ mẹ cháu đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Lời của y tá trường Tằng khiến Điền Điền lờ mờ hiểu ra, nhưng cô vẫn run run hỏi tiếp: “Cô Tằng, cô đã nói gì với mẹ cháu ạ?”

“Chân tướng vụ tai nạn của bố cháu. Hóa ra khi đó người gây tai nạn lại là người khác.”

Y tá trường Tằng đọc được tin tức này trên mục tin tức mới nhất của tờ báo buổi tối. Tuy bài báo không nói rõ tên gia đình người bị hại nhưng họ lại nói người bị hại họ Diệp, vợ ông Diệp là bà Điền nên rất dễ khiến người biết chuyện hiểu ra ngay. Y tá trưởng Tằng vừa đọc thấy thời gian, địa điểm xảy ra vụ tai nạn và mấy dữ kiện khác thì lập tức đoán ra bài báo này viết về vụ tai nạn mà chồng bà Điền Quyên gặp phải. Hóa ra còn có nội tình ẩn chứa trong đó. Bà đã cầm tờ báo đưa cho bà Điền Quyên đọc. Bà nghĩ rất đơn giản, chỉ cảm thấy cần phải cho bà Điền Quyên biết chân tướng sự việc.

Kết quả, bà Điền Quyên vừa xem xong thì bật khóc, đau buồn không phát ra thành tiếng, rằng bà cắn chặt vào môi, nước mắt cứ thế ứa ra. Bà khóc thống thiết đến nỗi y tá trưởng Tằng hoảng sợ. Bà cứ nghĩ rằng, sau bao nhiêu năm, bà Điền Quyên đã có thể bình tĩnh đón nhận sự thực này, nhưng hóa ra không phải. Bà không nên lắm chuyện như vậy.

Điền Điền vốn không muốn để mẹ biết, nhưng chuyện lại thành ra như vậy, muốn giấu cũng không được. Cô biết, bà khóc như thế chẳng liên quan gì đến việc người gây tai nạn là Liên Gia Kỳ hay Liên Gia Ký. Chỉ vì bà nhớ tới cái chết của chồng mình thôi. Bà luôn muốn né tránh chuyện bi thảm đó, không muốn đối mặt với nó nhưng lại bị bài báo lôi ngay ra trước mắt. Bà khó mà chịu đựng nổi.

Sau trận khóc xé gan xé phổi, tinh thần bà Điền Quyên lại bắt đầu có chiều hướng đi xuống. Bà luôn ngẩn người một mình, không biết là đang nghĩ gì. Nhưng bà không né tránh giống như trước đây. Ngày làm thủ tục ra viện, sau khi cũng con gái về nhà, thậm chí bà còn chủ động nói chuyện với Điền Điền về cái chết của chồng mình.

Căn phòng được Điền Điền quay về dọn dẹp tối hôm trước. Trước đây, ngày nào mẹ cô cũng lau khung ảnh bức chân dung của bố. Mấy ngày nay họ ở bệnh viện nên chẳng để ý đến nó. Trên đó đã có một lớp bụi mỏng. Cô đã lau đi lau lại mấy lần cho thật sạch sẽ.

Bà Điền Quyên vừa bước vào nhà, việc đầu tiên là lấy bức chân dung của chồng xuống, ôm vào lòng, mắt bà đỏ mọng. Điền Điền cũng rất muốn khóc nhưng vẫn phải cố gắng an ủi, khuyên giải mẹ: “Mẹ, mẹ vừa ra viện, sức khỏe còn yếu, mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi đã.”

Bà Điền Quyên lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Điền Điền, bố con, ông ấy… ra đi quá sớm.”

Mắt Điền Điền ngấn lệ: “Mẹ…mẹ đừng nói những chuyện đau lòng đó nữa.”

“Mẹ cũng không muốn, nhưng bây giờ lại…”

Bà chưa nói hết câu thì đã có tiếng gõ cửa ngắt quãng. Gạt nước mắt, Điền Điền chạy ra mở cửa. Cô lập tức thấy một đám phóng viên đứng bên ngoài. Có trời mới biết sao họ lại tìm đến nhanh thế. Cô vội vàn đóng sập cửa. “Xin lỗi. Chúng tôi không trả lời phỏng vấn.”

Giống như lần trước, có rất nhiều bàn tay giữa cửa lại. Họ đồng thanh nói:

“Cô Diệp, cô chỉ cần nói vài câu thôi.”

“Phải đấy. Cô Diệp, chúng tôi không hỏi nhiều đâu. Xin hỏi, sau khi biết Liên Gia Ký mới là người gây tai nạn xe năm đó, cô và mẹ cô cảm thấy thế nào?”

“Cô Diệp, bây giờ hai người còn hận Liên Gia Kỳ không? Hay là mối hận này đã chuyển sang Liên Gia Ký rồi?”

“Cô Diệp, cô nghĩ thế nào về chuyện Liên Gia Kỳ đứng ra chịu tội thany em trai mình?”



Vất vả lắm, cuối cùng Điền Điền cũng đóng được cánh cửa lại, nhốt đám phóng viên đang nhao nhao ở bên ngoài. Cửa vừa đóng xong thì di động lại đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên xem, màn hình hiển thị số lạ. Cô có chút nghi ngờ, thận trọng bấm nghe: “Ai vậy?”

“Điền Điền, tôi là Liên Gia Kỳ.”

Mấy từ đơn giản đó lại khiến Điền Điền vô cùng choáng váng. Cô thốt lên: “Sao anh biết số di động của tôi?”

“Hỏi công ty mà cô đã làm, Jack nói cho tôi biết.”

Định thần lại, Điền Điền bỗng cảnh giác, quay đầu nhìn về phía mẹ. Bà đang trong mắt kinh ngạc, nhìn cô hỏi: “Là Liên Gia Kỳ gọi đến ư?”

“Vâng. Không biết anh ta muốn làm gì nữa đây?” Cô đưa di động ra xa để trả lời mẹ, đoạn lại đưa lên tai nói: “Anh gọi điện tìm tôi có việc gì?”

“Tôi và em trai đang đứng dưới tòa nhà cô ở. Em tôi muốn xin lỗi hai mẹ con cô. Xin hỏi, chúng tôi có thể lên được không?”

“Hai người đến xin lỗi ư? Bây giờ trước cửa nhà chúng tôi đã bị phóng viên vây quanh, hai người lên, báo ngày mai sẽ lại có chuyện đấy.”

“Không sao đâu. Gia Ký nói nó nhất định phải đối diện và chịu trách nhiệm.”

Điền Điền lặng đi một lát. “Tôi phải hỏi ý kiến mẹ tôi đã.”

Bà Điền Quyên nghe con gái kể lại nội dung cuộc điện thoại thì sững sờ một lát, cuối cùng, bà cũng khẽ gật đầu: “Được rồi, để họ lên đi.”

Khi anh em Liên Gia Kỳ và Liên Gia Ký đến nơi, đám phóng viên cũng đang xô đẩy muốn chen vào nhà. Điền Điền phải rất vất vả để ngăn họ lại, nhưng bà Điền Quyên đã cho phép các phóng viên vào chứng kiến cảnh xin lỗi muộn màng này. Bà nói: “Điền Điền, không cần ngăn nữa. Cứ để họ vào đi.”

Phòng khách vốn không rộng lại cho nhiều người chen vào như vậy nên tất cả đều phải đứng. Chỉ có bà Điền Quyên ôm bức chân dung của chồng ngồi trên sofa. Điền Điền đứng bên cạnh bà, hai mắt hết nhìn vào Liên Gia Kỳ rồi lại nhìn sang Liên Gia Ký, thần sắc vô cùng phức tạp và hỗn loạn. Trong vụ tai nạn xe của bố cô năm đó, điều khiến Điền Điền hận nhất chính là Liên Gia Kỳ đã không dừng lại cứu người mà bất chấp tất cả bỏ trốn. Cô có thể chấp nhận chuyện tai nạn ngoài ý muốn, nhưng hành động bỏ trốn là cực kỳ xấu xa, cực kỳ vô trách nhiệm. Vậy mà người gây tai nạn năm đó hóa ra lại đổi thành một cậu học sinh cấp ba mười sáu tuổi còn vị thành niên. Chuyện xảy ra chắc chắn đã khiến cậu vô cùng sợ hãi nên mới lựa chọn cách bỏ trốn. Điều này thực ra có thể hiểu được. Cô nhất thời không cách nào chuyển ngay mối hận thù sang cậu ta.