Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 102



Nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng cao, Kỳ Ngôn bị đè lên cửa, không thể động đậy.

Trên môi lan tràn cảm giác ngứa ngáy dày đặc, đáy lòng Kỳ Ngôn lướt qua một tia sửng sốt, đột nhiên hưng phấn, liền thả lỏng chân tay, không những không phản kháng, mà còn thuận đà đón lấy, hai cánh tay cầm lòng chẳng đặng ôm lấy Lục Tri Kiều.

Nhắm mắt, hưởng thụ nụ hôn mang theo ghen tuông này.

Nhưng lúc này Lục Tri Kiều buông cô ra, không còn là dáng vẻ vợ nhỏ mềm nhũn thường ngày, một tay giữ chặt lấy cằm Kỳ ngôn, ánh mắt trầm xuống: "Rốt cuộc em nghe nhạc, hay là ngắm người đẹp."

Suỵt...

Sức tay rất lớn.

Kỳ Ngôn không cảm thấy đau, nghe ra vị chua trong lời Lục Tri Kiều, khóe môi vô thức cong lên, mở mắt ra, lưu manh nói: "Đương nhiên là nghe nhạc rồi."

"Có tổng cộng bao nhiêu tiết mục?" Lục Tri Kiều không tin.

Nói xong, cô ấy ngẩn ra, nhớ ra trước khi xuất phát, hai người đã lên mạng xem danh sách biểu diễn, vấn đề này không thể chứng minh. Thế là sửa thành: "Diễn lại mấy lần?"

"Hai lần."

"Lần lượt là những khúc nhạc nào?"

"..."

Chương đầu tiên của khúc đầu tiên nửa sau, thời gian biểu diễn ngẫu hứng là bao nhiêu?"

"..."

Kỳ Ngôn im lặng giây lát, đánh trống trong lòng, không ngừng nhớ lại tình hình buổi hòa nhạc, nhưng tìm kiếm trong đầu rất lâu, chỉ có thân hình yểu điệu, ngón tay linh hoạt, còn cả đôi chân thon dài trắng trẻo của nghệ sĩ pi-a-nô xinh đẹp.

Xét từ góc độ chuyên môn, tỉ lệ và khí chất hoàn hảo ấy, chính xác là sinh ra dành cho ống kính.

Trước giờ buổi hòa nhạc cổ điển đều trang trọng nghiêm túc, rất ít khi có nghệ sĩ ăn mặc gợi cảm lên sân khấu biểu diễn như thế, màu đỏ rực phô trương tươi sáng, dưới tấm nền là cả một nhóm người mặc đồ tây đen, rõ ràng càng thêm nhiệt liệt tươi tắn, rất có phong cách riêng.

Trong đầu Kỳ Ngôn liền muốn chụp ảnh.

Đương nhiên chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, cô không liên có liên hệ với giới âm nhạc, tuy có quen biết bạn bè tốt nghiệp trường nhạc nổi tiếng, nhưng vẫn rất khó nếu muốn tiến vào giới nhạc cổ điển, giới này tương đối khép kín, không dễ kết bạn làm quen với người trong giới.

Rất đáng tiếc.

"Sao không nói gì?" Thấy Kỳ Ngôn mất hồn, Lục Tri Kiều nhăn mày, gia tăng sức tay: "Chột dạ rồi à? Vẫn không thừa nhận."

"Ôi chao..."

Lần này thật sự có chút đau.

Kỳ Ngôn suỵt một tiếng, nhưng vẫn cười lưu manh, cô xoa lưng Lục Tri Kiều một cái, nhướng mày: "Ghen à?"

Ở bên ngoài, thông thường gặp người đẹp, ánh mắt Kỳ Ngôn liền tự động biến thành ra-đa, xác định vị trí chính xác, lâu dần thành thói quen, nhất thời chưa sửa được. Cô ngắm người đẹp khác đơn thuần là thưởng thức, chỉ nghĩ tới việc làm sao để chụp ảnh cho đẹp nhất, tâm tư vô cùng đơn thuần, mà khi nhìn Lục Tri Kiều, trong đầu ngập tràn tình yêu điên cuồng nồng nhiệt, còn cả những cảnh tượng "không đứng đắn".

Sao có thể giống nhau được chứ?

Nhưng dưới góc nhìn của Lục Tri Kiều lại không phải như thế.

Thấy sắc mặt mang theo ý trêu đùa, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt của Kỳ Ngôn, giống như đang cười nhạo bản thân nhỏ nhen, muốn nhìn bản thân ghen tuông, Lục Tri Kiều đột nhiên như rơi xuống hố băng, chua chát kèm theo khổ sở trào lên trong lòng, chầm chậm đỏ ửng đôi mắt, sau đó bờ vai không khống chế được, trở nên run rẩy.

"Kỳ Ngôn, em chính là muốn nhìn chị ghen tuông đúng không?"

"Em chính là muốn nhìn thấy chị đố kị vì để ý em, nhìn chị mất mặt bất an trước mặt em, cho nên em cố ý."

Âm thanh dần dần biến thành nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi xuống, Lục Tri Kiều buông tay ra, nghiêng đầu, lau mắt, đặt mông về vị trí bên cạnh, nhỏ tiếng thút thít.

Kỳ Ngôn khựng người, đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, liền hoảng hốt.

"Kiều Kiều..."

Cô thu lại vẻ mặt trêu chọc trên mặt, nhích tới ôm lấy Lục Tri Kiều, "Em không cố ý làm chị giận, cũng không muốn nhìn chị ghen tuông, em..."

"Buông ra!"

Lục Tri Kiều giãy giụa, đẩy Kỳ Ngôn một cái.

Kỳ Ngôn hơi ngả ra sau, nhưng vẫn không buông, mặt dày ôm lấy cô ấy, "Vợ ơi em sai rồi, em không nên để mắt đi chơi xa, về nhà em sẽ quỳ bàn phím." Nói xong nhích tới bên môi Lục Tri Kiều, hôn hôn lấy lòng, giơ tay lau nước mắt thay người kia.

Suy cho cùng là mềm lòng, Lục Tri Kiều không giãy giụa nữa, quay người ôm lấy Kỳ Ngôn, vùi mặt lên tóc cô.

Khi còn lí trí, Lục Tri Kiều có thể nghĩ tới việc có lẽ Ngôn Ngôn bị bệnh nghề nghiệp, quả thực nghệ sĩ pi-a-nô kia rất xinh đẹp, rất có khí chất, cô ấy cũng sửng sốt cảm khái, nhìn thêm vài ánh mắt. Nhưng suy cho cùng, người cô ấy yêu là Kỳ Ngôn, trong tim trong mắt cũng chỉ có Kỳ Ngôn, vừa nhìn thấy Ngôn Ngôn chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp khác, cảm xúc của Lục Tri Kiều dâng trào, nào còn quan tâm tới lí trí hay đúng sai.

Lục Tri Kiều mang toàn bộ cho Kỳ Ngôn, không hề sót lại chút nào, nhưng người này nhìn dáng vẻ tức giận ghen tuông của bản thân mà lại rất vui vẻ.

Đơn giản là muốn ăn đánh!

Nghĩ rồi, cơn giận lại trào lên, cô ấy giơ tay muốn rứt tóc Kỳ Ngôn, ngón tay rơi xuống nhưng không dùng lực, đổi thành đánh khẽ một cái.

"Kiều, người em quan tâm nhất trong trái tim này chỉ có chị và Nữu Nữu, tuy thỉnh thoảng nhìn thấy chị ghen, quả thật em rất vui, nhưng chuyện này em tuyệt đối sẽ không cố tình, ban nãy chỉ là em đùa với chị thôi, em biết sai rồi... Sau này còn ngắm gái đẹp lung tung nữa sẽ móc mắt ra!" Kỳ Ngôn khẽ vỗ lên lưng Lục Tri Kiều, nghiêng đầu tìm kiếm, nụ hôn dịu dàng rơi trên vành tai Lục Tri Kiều.

Lục Tri Kiều run rẩy một phen, sụt xuống như không xương.

"Chị chính là người em đặt trên đầu trái tim."

"Ừm."

Hai người ôm nhau, im lặng giây lát, tiếng thút thít chầm chậm dừng lại, Lục Tri Kiều ngẩng đầu lên, ôm lấy mặt Kỳ Ngôn chủ động hôn lên, nhỏ tiếng nói: "Có thể ngắm người đẹp, nhưng không được ngắm trước mặt chị."

"Không ngắm nữa."

"Vậy chị ngắm."

"Lẽ nào em còn chưa đủ đẹp sao?" Kỳ Ngôn giữ lấy gáy Lục Tri Kiều, nhích tới đôi môi của bản thân, cẩn thận mút lấy. "Ai xinh đẹp bằng em? Ai có thân hình đẹp bằng em?"

Hơi nóng giữa những đợt hô hấp lan tràn, hương thơm cùng vị ngọt đan xen.

Lục Tri Kiều rơi vào trong sự dịu dàng của Kỳ Ngôn, vừa nghe được câu này, trong lòng thấp thoáng nổi lên suy nghĩ muốn hung hăng dạy dỗ người kia. Cô ấy nghiêng đầu tránh đi nụ hôn, một tay ấn người kia xuống ghế, tay còn lại mở hộp tay vịn trước ghế, tìm một tấm vải đen.

Không đợi Kỳ Ngôn phản ứng lại, Lục Tri Kiều đã cầm tấm vải bịt mắt cô, nhanh nhẹn thắt nơ sau đầu, đột nhiên trước mắt Kỳ Ngôn tối đen, mất đi thị giác.

"Kiều?"

"Chị muốn làm gì?"

Hai tay Kỳ Ngôn vô thức quơ loạn, nhưng bị giữ lấy.

"Em nói xem?" Hô hấp nóng bỏng bên tai, đôi môi Lục Tri Kiều hôn dọc theo đường cong trên khuôn mặt Kỳ Ngôn, từ tai tới cằm, lại tiến lên trên, ngậm lấy đôi môi kia.

Bãi đỗ xe yên tĩnh, thỉnh thoảng có chủ hộ khác lái xe vào, dừng tại vị trí bên cạnh.

Người xuống xe sống cùng tòa nhà, khi đi về phía thang máy, đều phải đi qua một chiếc sedan màu đen vẫn đang nổ máy, nếu nhìn nhiều thêm một cái, có thể thấy được hai bóng người đang hòa tan vào nhau ở ghế sau qua kính chắn gió.

Ngày Quốc khánh, mọi người như ong vỡ tổ, khắp nơi trong Giang Thành đều là người.

Ba mẹ con ở nhà không ra ngoài, Lục Tri Kiều tháo đệm lót ghế sau, giặt sạch, phơi ngoài ban công. Suốt cả một ngày, Kỳ Ngôn không ra ban công nhìn, chỉ sợ nhìn thêm một cái, sẽ nhìn thấy vết tích nào đó mà nước rửa không sạch, cô cũng không dám ở lâu ngoài phòng khách, giống như có thể ngửi thấy mùi hương kia.

Đều là mùi của bản thân.

Nhưng Lục Tri Kiều lại cố ý nhắc nhở cô, nói một câu hàm súc.

"Sao chị cứ cảm thấy trên tấm lót vẫn còn mùi nhỉ?"

"Còn rất dễ ngửi nữa."

"Nếu có thể làm thành nước hoa..."

Lục Uy đang cho Kẹo Bơ ăn đột nhiên ngẩng đầu lên, lên tiếng giống như trêu đùa: "Không chừng là mùi của mẹ nhỏ đấy ạ."

Kỳ Ngôn đột nhiên co chặt eo, ho khẽ đôi tiếng, dùng khuôn mặt tươi cười để che đậy sắc mặt mất tự nhiên trong mắt bản thân. Sau đó cô và Lục Tri Kiều trao đổi ánh mắt với nhau, hai người đều đỏ ửng mặt.

Ngày hôm sau, Kỳ Ngôn nhận được tin nhắn Wechat của Trì Niệm, nói bản thân đã sinh.

Nửa tháng trước, Trì Niệm đã nhập viện chờ sinh, Kỳ Ngôn tới thăm, vì chồng cùng mẹ chồng của Trì Niệm cũng có mặt, Kỳ Ngôn không tiện ở lâu, nói chuyện một lúc liền rời đi, những ngày qua hai người vẫn liên lạc với nhau qua Wechat.

Đứa trẻ được sinh ra vào buổi chiều ngày Quốc khánh, một ngày rất có ý nghĩa kỉ niệm.

[Là con gái]

Tin nhắn thứ hai Trì Niệm gửi tới.

Trong lòng Kỳ Ngôn mừng rỡ, vui vẻ trả lời: [Con gái tốt nhất mà, áo bông nhỏ ân cần của mẹ ha ha ha]

Cô vừa nhìn màn hình điện thoại vừa thay quần áo, kẻ mắt qua loa, nói một tiếng với Lục Tri Kiều, sau đó xách túi ra ngoài. Trên đường xuống tới bãi đỗ xe, cô muốn về nhà lấy chút đồ bổ, điện thoại lại rung lên.

Trì Niệm: [Ừm, con gái cũng rất tốt]

"..."

Bàn tay mở cửa xe của Kỳ Ngôn khựng lại.

Cô nhìn chằm chằm mấy chữ ngắn ngủi trên màn hình, trong lòng đột nhiên không diễn tả thành lời, có lẽ là mẫn cảm quá mức, cô luôn cảm thấy câu nói này của Trì Niệm rất miễn cưỡng, ngữ điệu có chút thất vọng, giống như tự an ủi bản thân sau khi hi vọng biến thành thất vọng.

Cái gì gọi là "cũng rất tốt"?

Sự ra đời của con gái không được người ta chờ đợi tới thế sao?

Đây là mẹ đẻ.

Nhưng hi vọng bản thân nghĩ nhiều.

Kỳ Ngôn ấn tắt màn hình, hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra, cổ họng khó chịu giống như bị nghẹn. Cô lắc đầu, nhắm mắt lại mở mắt, mở cửa lên xe.

Dòng người trong bệnh viện sản nhi đông đúc, giới tính nữ đủ các độ tuổi, từ những đứa trẻ vừa chào đời, tới ngững bà cụ đã cong lưng, đều có cả.

Người kiểm tra sức khỏe khi mang thai, người làm phẫu thuật, người kiểm tra trước sinh...

Kỳ Ngôn không thích tới nơi này.

Cô xách đồ bổ nhanh chóng đi tới phòng bệnh, mở cửa bước vào, nhìn thấy Trì Niệm nằm trên giường, khuôn mặt hơi tái, bên cạnh không có lấy một người, chỉ có một chiếc giường đẩy cho trẻ sơ sinh đặt bên giường.

"A Niệm."

Kỳ Ngôn đi tới, đặt đồ xuống một bên, tuy gọi tên của bạn, nhưng vẫn không nhịn được liếc đứa trẻ một cái.

Đứa bé vừa chào đời, da dẻ đỏ rực, nhăn nheo, tóc tai lưa thưa, nhắm mắt, hai cánh tay nhỏ nắm thành nắm đấm, yên lặng nằm trên giường nhỏ, nhìn bề ngoài không thể nhìn ra là giống ai, chỉ cảm thấy đáng yêu.

Kỳ Ngôn lập tức thích cô bé.

"Ngôn Ngôn..." Trì Niệm gọi cô, âm thanh có chút yếu ớt.

Kỳ Ngôn lập tức thu ánh mắt về, quay đầu đón lấy ánh mắt buồn bã của Trì Niệm, nụ cười liền đông cứng trên môi, khựng người, nhưng vẫn vui vẻ nói: "Chúc mừng nhé, làm mẹ rồi, mình sẽ mặt dày tranh chức mẹ nuôi, ha ha ha..." Nói xong đi tới chiếc ghế bên giường, ánh mắt lưu luyến liếc tới chiếc giường nhỏ.

Lúc nhỏ Nữu con cũng như thế đúng không? Kỳ Ngôn nghĩ.

"Không thoát được mang thai lần nữa rồi, ôi." Trì Niệm chuyển động cổ, cười cười, thở dài.

Kỳ Ngôn không lên tiếng.

"Mình còn tưởng rằng đứa đầu tiên là con trai cơ." Trì Niệm lại nói.

Kỳ Ngôn mím môi, trầm ngâm nói: "Con gái không tốt sao?"

"Cũng không phải không tốt, mình chỉ muốn anh trai chăm sóc em gái, nếu chị gái chăm sóc em trai, tương lai con gái mình lấy chồng, đàng trai biết con bé có em trai, chắc chắc không muốn cưới, ôi, dường như đàn ông đều để ý chuyện này..." Trì Niệm đờ đẫn nhìn trần nhà, giống như đang tự nói với chính mình.

Khoảnh khắc ấy, suy nghĩ buồn nôn vô cùng mãnh liệt.

Ánh mắt Kỳ Ngôn trầm xuống, giữ lấy ngực, vỗ lên, chuyển chủ đề nói: "Chồng cậu đâu?"

"Hôm qua anh ấy trông ở đây cả tối, mình bảo anh ấy về nghỉ rồi, đợi lát nữa mẹ mình sẽ tới."

Âm thanh vừa dứt, người nhà của sản phụ giường đối diện nghe điện thoại, âm thanh hơi lớn, Kỳ Ngôn vô thức quay đầu nhìn, người già với hai bên tóc mai đã bạc cười khà khà nói giọng địa phương: "Sinh rồi sinh rồi, là cháu trai, ô hô hô hô..."

Cười không khép được miệng.

Sản phụ giường đối diện nhìn có vẻ rất trẻ, có lẽ là phát hiện được ánh mắt bên này, đưa tay ra chọc người già một cái, bảo bà nhỏ tiếng một chút.

Người già cầm điện thoại ra ngoài.

Kỳ Ngôn thu ánh mắt về, bất cẩn thấy Trì Niệm nghiêng đầu, cơ thể nghiêng đi, nước mắt rơi xuống, dường như đang ngắm chiếc giường nhỏ cho trẻ sơ sinh ở giường đối diện.

Cô nhíu mày, lồng ngực nghẹn không thôi, vội vàng giả vờ không để ý, quay đầu nhìn đứa bé.

Một nhúm hồng hồng nho nhỏ, nhắm mắt say ngủ, không hiểu bất cứ chuyện gì, không biết bất cứ chuyện gì, hôm nay là ngày đầu tiên cô bé tới với thế giới này, cũng là ngày thứ hai không được chờ mong.

Gần tới chiều tối, Kỳ Ngôn ra khỏi bệnh viện, chậm bước lang thang không mục đích trên đường một lúc, gạt đi u ám trong lòng.

Về tới nhà, con gái đang ôm Kẹo Bơ ngồi trên sô-pha xem chương trình giải trí, rất nhập tâm, cười to ngốc nghếch, hương vị cơm canh bay từ nhà bếp tới, Kỳ Ngôn tiện tay đặt đồ chuyển phát nhanh vừa lấy sang một bên, thay giày vào nhà, đi thẳng vào bếp.

Lục Tri Kiều mặc tạp dề đứng trước bếp, đang xào rau.

Âm thanh máy hút mùi ù ù vang lên, hơi lớn, che lấp tiếng bước chân, Kỳ Ngôn lặng lẽ tiến vào, ôm lấy cô ấy từ sao lưng, "Vợ ~"

"Ôi, dọa chị giật thót." Bờ vai Lục Tri Kiều run rẩy, nghiêng đầu cười lên, "Về rồi à. Trì Niệm vẫn khỏe chứ?"

"Ừm, khỏe lắm."

Kỳ Ngôn nhàn nhạt đáp lại, đôi môi mỏng nhích tới bên tai Lục Tri Kiều, hôn lên, chọc cho cô ấy run rẩy không ngừng, lại buông ra, "À đúng rồi, bố mẹ bảo ngày mai chúng ta về nhà ăn cơm."

"Được." Lục Tri Kiều ngừng lại giây lát, xúc một thìa muối nhỏ bỏ vào trong nồi, tiếp tục đảo rau.

Món này là món Kỳ Ngôn thích ăn, ngoài ra còn một nồi canh hầm khác là món cả ba mẹ con đều thích, vì nghỉ lễ, không muốn ra ngoài chen chúc trong biển người, liền ở nhà nghiên cứu đồ ăn ngon. Mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, một nhà ba người vui vẻ với nhau, ấm áp lại hạnh phúc.

Ở bên cạnh người mình yêu, cho dù cuộc sống không có gì khác thường, cũng đều vui vẻ.

Lặng lẽ ôm lấy nhau, không ai lên tiếng.

Xào rau xong, Lục