Lưới Tình Cố Chấp Yêu

Chương 5: [ h ]



Leo trở lại nhà tù, chuyển mắt nhìn khắp xung quanh căn phòng giam này, vốn không hề có bóng dáng hiện hữu của Hàn Thu Minh. Cậu cảm thấy vô cùng quạnh quẽ. Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, đã khiến cậu vốn đã hình thành thói quen với cái phần cô đơn, quạnh quẽ này đi. Nhưng bây giờ, đã xuất hiện Hàn Thu Minh, khiến cho cậu đã không còn có cách nào mà chịu đựng nổi cái cảm giác cô độc luôn ở một mình này nữa rồi.

Leo nằm lên trên giường của Hàn Thu Minh, chôn chặt gương mặt mình sâu vào trong cái gối trên giường. Cái mũi của cậu càng dùng sức mà hít hà, sâu vào mùi hương mà Hàn Thu Minh vẫn còn lưu lại ở trên đó.

Thu, Thu….

Ở trong lòng, Leo đang tự nỉ non, khẽ gọi. Cậu rất bất an. Cậu sợ hãi Hàn Thu Minh sẽ không muốn tha thứ cho cậu. Chuyện cần phải hết sức cẩn thận che giấu thân phận, cậu có thể không cần để ý đến cái nhìn của bất kì kẻ nào, nhưng cậu không thể không quan tâm đến Hàn Thu Minh.

Đúng, cậu rất quan tâm đến Hàn Thu Minh. Tình cảm đặc biệt này của cậu dành cho Hàn Thu Minh, nếu như cần một từ để giải thích, vậy hẳn, chính là yêu.

Leo biết bản thân không nên động tình. Bởi vì một khi đã động tình liền mang ý nghĩa, cậu sẽ có nhược điểm. Mà, điều cậu vốn không muốn nhất, cũng không thể có nhất, đó chính là nhược điểm.

– Thế nhưng không còn có cách nào cả a. Thu, tại sao anh lại muốn đối xử tốt với tôi đến thế a? Thật sự là đã hại tôi rất thích, rất thích anh quá mức rồi a.

Leo ôm gối lăn qua lộn lại, miệng cứ thì thà thì thầm, tự nói lên.

Vẻ mặt anh tuấn của thiếu niên luôn hiện ra nét tươi cười. Từ trong đôi con ngươi màu xám bạc, khó tránh khỏi lóe lên tia sáng cao ngạo như lang vậy.

Nếu như muốn chiếm được, vậy thì cứ đi tranh cướp thôi.

Nếu như sợ hãi khi đã có nhược điểm, vậy thì bản thân chỉ cần phải trở nên thêm mạnh mẽ, cường thế hơn nữa để bảo vệ lấy nhược điểm của mình, không cho bất kì kẻ nào có cơ hội chiếm được nữa là được rồi.

Xé toạt lớp vỏ bọc xinh đẹp đẽ, nhu nhược ở bên ngoài kia, thì trong xương tủy của Leo, chính là bản chất xâm lược thập phần cường liệt của một người đàn ông chân chính.

Giơ cánh tay lên, năm ngón tay ở trước mặt, chậm rãi thu dần lại, gắt gao siết chặt lại thành một nắm đấm, giống như là muốn nắm lấy người nào đó, chặt chẽ nhốt lại ở trong lòng bàn tay của mình vậy, sau đó, cậu câu lên khóe môi, nở ra một nụ cười trẻ con.

– Chầm chậm thôi. Thu, rồi anh cũng sẽ trở thành là người của riêng tôi, có phải không?

*

Sau khi đã giúp Hàn Thu Minh bôi thuốc, Fibbi đưa một túi giấy, ở trong đã để sẵn vài tuýt thuốc mỡ cùng với băng vải y tế cho anh.

– Mỗi ngày đều phải bôi thuốc thay băng đúng ba lần. Nếu như để em phát hiện ra, anh không nghiêm túc làm theo, thì em cũng sẽ không ngừng ngại, mà tự mình đến phòng giam, bôi thuốc giúp anh đâu a.

Biết rõ bản tính của Hàn Thu Minh rất thích lười biếng, cho nên, Fibbi nghiêm túc cảnh cáo nói.

– Ừm ừm, vâng, vâng a.

Hàn Thu Minh cười khổ tiếp nhận lấy cái túi, âm thầm tự nhắc nhở bản thân nhất định phải nhớ lời dặn dò này nha.

– Anh thật sự không định đổi sang phòng giam khác sao?

Nhìn Hàn Thu Minh mặc quần áo vào, Fibbi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại truy hỏi.

– Cứ để qua hôm nay đã, đợi sau khi tôi nói chuyện đàng hoàng với An Sinh, giải quyết xong mọi chuyện rồi, lại quyết định việc này sau đi.

– Em nghĩ, anh nên cách xa tên oắt con kia ra một chút đi. Hôm nay, em vừa đi tìm ngục trưởng, dò hỏi, muốn lão chính miệng nói ra thân phận thật của tên oắt con kia. Chỉ có điều, rất đáng tiếc, ý tứ của lão ngục trưởng rất cứng cỏi, cắn chặt miệng không hề tiết lộ ra một chút thông tin nào cả. Xem ra, lai lịch của tên oắt con này vốn không nhỏ đi.

– Tôi sẽ cẩn thận.

– Anh không nên làm tiếp mấy chuyện nguy hiểm này, càng không nên tự làm cho thân thể của anh bị thương lần nào nữa đi. Lần sau, em sẽ không giúp anh giấu nhẹm chuyện như thế này nữa đâu. Thu, em mong anh nhớ kỹ điều này.

Vẻ mặt của Fibbi rất tập trung, nghiêm túc, Hàn Thu Minh đã hoàn toàn không dám khiêu chiến với tính chân thật ở trong lời nói của hắn nữa, cho nên, anh chỉ đành gật đầu.

Sau khi rời khỏi phòng y tế, Hàn Thu Minh liền trực tiếp quay về phòng giam của mình. Trước khi An Sinh quay trở lại phòng giam, thì anh muốn chuẩn bị tâm lí, cố gắng suy nghĩ một chút xem, một lát nữa, chạm mặt nhau, cần phải nên trò chuyện về cái gì đây a.

*

Cả một ngày này, tâm tình của Leo đều đang rất tồi tệ.

Một là vì là Hàn Thu Minh không có ở bên cạnh cậu.

Hai là, bởi vì chiến tích anh dũng ‘lấy một địch năm’ của ngày hôm qua, kéo theo hậu qủa là, ngày hôm nay, cậu vừa xuất hiện liền bị mọi người nhìn chằm chằm như là đang vây xem loài động vật quý hiếm vậy.

Đại thiếu gia như cậu lập tức dâng lên cảm giác cực kì khó chịu.

Sau khi đã phủi tay đánh bầm dập hai tên vừa mới khiêu khích, thăm dò ở trước mặt của cậu, Leo lập tức trầm mặt liền đi vào một góc khuất yên tĩnh.

Hôm nay, cậu không thèm để ý đến mấy tên khốn kiếp này lần nào nữa. Muốn giáo huấn bọn họ ra sao, thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian. Đối với Leo mà nói, hiện tại, chuyện quan trọng nhất là làm sao để cho Hàn Thu Minh nguôi giận. Cậu vừa nghĩ tới, đến buổi tối, cậu có thể lập tức gặp được Hàn Thu Minh. Thì, tâm tình bây giờ của cậu vừa cao hứng lại sốt ruột.

*

Tuy rằng Leo đã tránh vào trong một góc khuất, những vẫn không thể nào tránh thoát khỏi tầm mắt dò xét của mọi người.

Billy vừa tò mò, vừa tấm tắc nói:

– Thật không ngờ được nha. Thằng nhóc này thật có bản lĩnh, ra tay lại tàn độc đến vậy. Lúc trước, nó vốn luôn giả ra một bộ dáng nhu nhược đến mức như là một con cừu nhỏ a. Thì ra, rốt cuộc, nó lại vốn là một đầu sói đội lốt cừu nha. Thu mà biết bộ mặt thật của nó thì sẽ ra sao đây?

Dứt lời, Billy nhìn về phía, vị đại ca nhà hắn vẫn luôn im lặng không nói một lời nào, bắt đầu từ ngày hôm qua đến tận bây giờ

── Brand.

– Đi điều tra kĩ lưỡng về thân phận của tên oắt con này đi.

Brand không hề trả lời câu hỏi của Billy, mà lại truyền ra một cái chỉ thị khác.

– Vâng, đại ca.

Thấy Brand vẫn còn nổi nóng, Billy biết, hiện tại, tốt nhất vẫn là hắn bớt nói mà chỉ nên làm việc mà thôi. Nếu không, một khi hắn giẫm phải địa lôi, thì đến khi bản thân lập tức bị nổ chết cũng không biết vì sao.

Tầm mắt của Brand rơi vào trên người của Leo, hắn âm thầm xin thề: Tao chắc chắn sẽ không để mày liên lụy đến Thu một lần nào nữa. Tuyệt đối là không.

*

Khi Leo trở lại nhà tù, thì đúng lúc, nhìn thấy Hàn Thu Minh đang tự thay thuốc một mình. Bởi vì toàn bộ vết phỏng đều tập trung ở phía sau lưng, cho nên, khiến cho hành động anh đang bôi thuốc rất khó khăn, quá mức khổ cực.

Thấy thế, Leo vội bước nhanh đi tới bên cạnh anh, nắm chặt lấy bàn tay của anh.

Bị người khác đột ngột nắm chặt lấy bàn tay, Hàn Thu Minh lập tức bị dọa cho sợ đến hết hồn, liền quay đầu lại. Nhưng sau khi anh vừa nhìn thấy gương mặt của Leo, thì liền thở phào nhẹ nhõm nói:

– Làm sao mà cậu bước đi lại không phát ra một tiếng động nào cả vậy a.

Leo không trả lời, mà là cầm lấy tuýt thuốc mỡ đang ở trong tay của Hàn Thu Minh, nói:

– Để tôi bôi thuốc giúp anh.

– Cũng được.

Cái việc bôi thuốc khó nhằn này, khiến cho anh đã phải đổ đầy đầu mồ hôi a, cho nên, Hàn Thu Minh quyết định, cứ để cậu bôi dùm, lại có thể trộm lười được một phen.

Thấy Hàn Thu Minh cũng không có bài xích cậu như những suy nghĩ hôm qua đến giờ của mình, Leo thoáng thả lỏng tâm tình vẫn luôn căng thẳng một chút, cẩn thận, từng chút một mà bôi thuốc lên trên vết thương.

Khi cậu vừa nhìn thấy, tấm lưng đang trần trụi này của anh, ban đầu vốn không hề có chút vết thẹo mờ nào cả, bây giờ, lại bị hồng ửng lên thành một mảng, còn nổi rộp lên mấy hột mụn nước, khiến cho Leo cực kì đau lòng. Sau khi đã quấn kĩ băng vải che đi vết thương giúp cho Hàn Thu Minh xong rồi, cậu còn nhẹ nhàng hôn lên một cái.

– Cậu đang làm gì vậy hả!

Lập tức dọa Hàn Thu Minh sợ đến mức bật người lên, nhảy ra, cách xa Leo, đề phòng nhìn cậu.

– Thu. Tôi yêu anh.

Leo thâm tình chân thành nhìn Hàn Thu Minh, nói ra tâm ý của cậu.

– Cậu bị điên rồi đi!

Khi vừa nghe thấy, cư nhiên, Leo còn có ý nghĩ thế này với anh, Hàn Thu Minh cảm thấy đầu óc của mình lập tức bị hỗn loạn.

– Tôi không hề bị điên. Đây chính là lời nói thật lòng thật dạ của tôi.

Dứt lời, Leo liền bước lên trước, lập tức bắt được bàn tay của Hàn Thu Minh,

– Anh cũng thích tôi mà, không phải sao? Nếu không phải như vậy thì tại sao anh lại cố gắng bảo hộ tôi đến như thế.

– Tôi che chở cho cậu, cũng không phải là vì tôi có ý nghĩ thế này với cậu đâu. Tôi chỉ xem cậu thành em trai mà thôi.

Hàn Thu Minh muốn bỏ bàn tay của Leo ra, nhưng anh chỉ đành bỏ cuộc. Bởi vì, sức mạnh của cậu quá cường đại a, anh hoàn toàn không có cách nào tránh thoát khỏi.

Quả thực là, thói quen dễ dàng hại chết người mà a.

Ở trong lòng, Hàn Thu Minh cười khổ. Do từ nhỏ, anh đã có thói quen luôn che chở cho anh trai, dẫn đến một hậu quả là, khi anh vừa nhìn thấy An Sinh luôn bày ra dáng vẻ yếu ớt lại cùng chảy chung dòng máu Trung Quốc đang bị bắt nạt, thì anh liền không nhịn được mà cả gan đứng ra bảo vệ.

– Tôi không muốn làm em trai của anh!

Leo rống lên.

Hàn Thu Minh hơi sững sờ, lập tức cười khổ nói:

– Cũng đúng a. Cậu cũng chỉ coi tôi là một tên hề ngớ ngẩn, dễ trêu đùa mà thôi. Cậu, rõ ràng là mạnh đến thế, lại tìm đến tôi, xin tôi ra tay bảo vệ cho cậu. Chuyện này rất thú vị sao?

– Không phải đâu, Thu!

Leo nỗ lực tự đè nén tính tình đang bạo liệt của mình xuống, nóng vội, sốt ruột muốn giải thích, lại bị lời nói tiếp theo của Hàn Thu Minh ngăn lại.

– Tôi vốn không hề có hứng thú muốn biết về thân phận thật sự của cậu. Cậu cũng không cần phải giải thích bất cứ chuyện gì với tôi cả.

Vừa nghe lời này của Hàn Thu Minh xong, Leo càng thêm lo sợ. Cậu liền giương lên đôi mắt vô cùng đáng thương giống như chú chó nhỏ cô độc, bị vứt bỏ, chỉ lẳng lặng, chăm chú nhìn Hàn Thu Minh.

– Anh vẫn còn đang tức giận sao? Xin lỗi, Thu. Tôi che giấu thực lực vốn là có nguyên nhân chính đáng mà. Tôi không phải là cố ý trêu đùa anh đâu.

Đúng là mới trước đây không lâu, Leo từng cảm thấy việc cậu được Hàn Thu Minh che chở, vốn là một chuyện rất thú vị.

Nhưng từ sau khi đủ mọi loại rắc rối đã xảy ra, tâm tình lẫn thái độ của cậu dần dần bị anh ảnh hưởng mà thay đổi.

Bởi, cậu phát hiện ra. Hàn Thu Minh là thật lòng thật dạ, không toan tính gì, mà chân thành đối xử tốt với cậu, càng không phải là vì thân phận này nọ của cậu nên mới làm ra nhiều hi sinh lẫn trả giá đến như vậy.

Điều này, khiến cho, tâm tình của một kẻ từ khi lọt lòng đến giờ, luôn cần phải sinh tồn trong một thế giới hoàn toàn hiện thực, lãnh khốc, khắc nghiệt nhất như Leo, cực kì rung động. Cậu phát hiện ra mình cũng càng ngày càng thêm yêu thích Hàn Thu Minh, càng ngày càng không muốn rời khỏi anh.

– Tôi vốn chưa từng tức giận.

Hàn Thu Minh hiện ra một mạt cười mỉm ôn hòa,

– Cậu đã có thể có thực lực để tự bảo vệ được bản thân mình, tôi vốn rất vui mừng. Thật sự mà.

– Chuyện này…

– Nếu như cậu cũng đã có năng lực để tự vệ mình rồi, vậy thì tôi cũng không cần tiếp tục che chở cậu nữa a. Hai ta chỉ cần quay trở về mối quan hệ bạn cùng phòng giam phổ thông là tốt rồi. Cho nên, về thân phận thật của cậu, lí do vì sao cậu lại tự che giấu cái thân phận cùng với thực lực của cậu, đều không cần phải nói cho tôi nghe đâu.

– Anh bỏ mặc tôi rồi sao?

Leo trừng lớn đôi con ngươi màu xám bạc xinh đẹp.

– Hiện tại, cậu cũng đã không cần tôi che chở nữa rồi a.

– Anh lại muốn vứt bỏ tôi, rời khỏi tôi sao?

Hàn Thu Minh càng lúc càng cảm thấy bất đắc dĩ,

– Cách nói này của cậu thực sự là quá ái muội a. Từ khi cậu vào tù đến giờ, giữa hai ta vốn chỉ là mối quan hệ bạn cùng phòng giam phổ thông mà thôi.

– Không phải!

Leo kêu to lên, một giây sau, cậu vọt về phía trước ôm lấy Hàn Thu Minh,

– Hai ta mới càng không phải chỉ là bạn cùng phòng giam bình thường đâu. Tôi yêu anh, Thu.

– Nhưng mà, tôi vốn không hề nảy sinh ra cảm giác đó, đối với cậu a.

Hàn Thu Minh nỗ lực muốn nói chuyện, giải thích cho Leo hiểu. Nhưng hiển nhiên, vốn không có bất kỳ hiệu quả nào cả, Leo ôm chặt lấy anh, liều mạng lắc đầu.

– Tôi không muốn nghe thấy bất cứ cái gì nữa!

Giờ khắc này, bản tính của Leo lại như đứa bé, cố chấp, một mực bảo vệ lấy suy nghĩ này của cậu.

Hàn Thu Minh nhìn thấy trong đôi mắt của Leo ánh lên nỗi khủng hoảng cùng bất lực. Anh đột nhiên nảy sinh ra chút nhẹ dạ. Nhưng lý trí của anh lại nói cho anh biết, nếu như anh muốn có được cuộc sống ở trong tù an ổn, vậy thì hôm nay, nhất định phải nhẫn tâm, làm ra một quyết định dứt khoát, đặt một dấu chấm hết để kết thúc mối quan hệ ràng buộc với đứa bé này a.

– An Sinh…

– Tôi không phải gọi là An Sinh. Tên tôi gọi là Leo.

Khuôn mặt của Leo đang gác, lên trên hõm vai của Hàn Thu Minh, lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cậu lạnh lẽo, nhưng nụ cười bên khóe môi lại mang theo nét ngây thơ mỉm,

– Đúng rồi. Hiện tại, tôi đã là Leo, không phải là An Sinh nữa a. Tôi không cần cầu xin anh. Mà, tôi chỉ cần chinh phục anh mà thôi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Leo, Hàn Thu Minh cảm giác được trong lòng nảy lên một tia bất an, còn chưa chờ anh kịp lấy lại tinh thần. Cả thân thể của anh liền bị ném lên trên giường. Vết phonhr ở trên lưng vừa va vào ván giường cứng cáp, liền khiến anh đau đớn đến mức nước mắt cũng đều sắp chảy ra.

– Xin lỗi, Thu. Tôi làm đau anh sao?

Leo cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đang rơi ra một chút nước mắt của Hàn Thu Minh bởi vì đau đớn quá.

Thật vất vả mới thở hắt ra một hơi, cổ họng của Hàn Thu Minh ấm ách, mới thốt lên:

– Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì hả!

– Tôi vốn không muốn đối xử với anh như vậy đâu. Tôi đã nghĩ, vẫn luôn muốn làm một An Sinh ngoan ngoãn của anh, luôn chỉ muốn để cho anh nhìn thấy mỗi một bộ mặt ngây thơ của tôi mà thôi. Nhưng, tại sao anh lại không muốn chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi vậy a?

Leo bày ra vẻ mặt trẻ con, nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn Hàn Thu Minh,

– Tôi yêu anh, Thu. Cho nên, tôi nhất định sẽ phải ra tay, mà không từ thủ đoạn nào để giữ anh lại bên người của tôi. Chỉ có điều, nếu An Sinh đã không thể nào giữ được anh nữa. Vậy thì tôi chỉ có thể quay trở về đúng với con người của tôi là được rồi.

Dứt lời, cậu lập tức cúi đầu hôn lên môi của Hàn Thu Minh.

Hàn Thu Minh kinh ngạc trợn to mắt. Sau khi đã kịp lấy lại tinh thần, anh lập tức dùng cả tay chân muốn đẩy Leo vẫn vẫn còn đặt ở trên người của mình ra, nhưng cũng chỉ vô dụng, bởi cái thiếu niên vốn có thân hình thon gầy gần giống như anh đây, lại có khí lực rất lớn, cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào cả.

Đầu lưỡi của Leo vừa linh hoạt lại xảo quyệt mà chen vào giữa khe hở giữa đôi môi của Hàn Thu Minh, len lỏi vào trong, hung hăng xâm lấn.

Hàn Thu Minh cảm thấy hô hấp của anh đã bị cướp đoạt hoàn toàn. Đầu óc của anh lập tức hỗn loạn, tưng bừng. Tuy rằng đại não vốn không có cách nào suy nghĩ nổi nữa, nhưng cơ thể của anh vẫn không quên phản kháng lại, cắn chặt hai hàm răng của mình, liều chết không mở miệng.

Dường như rất bất mãn với hành vi chống cự của Hàn Thu Minh, Leo càng dùng sức cắn vào môi dưới của anh, đầu lưỡi linh hoạt liền nhân lúc, đôi môi của anh bị cắn đau, hai hàm răng vừa hé ra một khe hở, lập tức tiến vào sâu trong miệng anh, bắt đầu dán chặt vào, mút mát, dây dưa, vang lên tiếng nước ướt át ái muội.

Cảm nhận được sự chống cự của Hàn Thu Minh từ từ càng trở nên suy yếu, Leo mới lưu luyến kết thúc nụ hôn nồng cháy, kịch liệt này. Cậu hơi nâng thân thể của mình lên, nhướng người về phía trước một chút, vui vẻ ngắm nhìn đôi môi đã trở nên hồng mềm, ẩm ướt, mê người của Hàn Thu Minh đã bị cậu hôn đến thất thần.

– A~ thật là đáng yêu quá đi mà. Tôi thích nhất là anh đó, Thu.

Lần thứ hai, cậu cúi người xuống, kề mặt sát xuống, cằm tựa lên trước ngực của Hàn Thu Minh, hai tay của Leo càng dùng sức ôm chặt lấy eo của anh.

Từ trong trạng thái thất thần, Hàn Thu Minh vừa hồi phục lại, liền nở nụ cười khổ,

– Cậu chỉ là nhất thời ngộ nhận ham thích mới mẻ đối với tôi mà thôi. Là do ở trong cái nơi kín bưng, lạnh lẽo này, chỉ có mỗi mình tôi đối xử tốt với cậu nên cậu mới tạo ra ảo giác yêu thích này mà thôi. Tỉnh táo lại một chút đi, An Sinh.

– Tôi mới không phải là như vậy!

Leo đột ngột ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu xám bạc lóe lên như là một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm thẳng về phía của Hàn Thu Minh. Vẻ mặt của cậu nghiêm túc đến mức không cho phép bất cứ người ngoài nào có thể nghi ngờ lời nói này của cậu cả,

– Tôi hiểu rất rõ ràng, tình cảm của tôi dành cho anh chính là cái gì. Tôi muốn anh vĩnh viễn luôn ở bên cạnh tôi. Tôi muốn anh trở thành người của riêng mình tôi mà thôi.

– Đây chỉ là sự ham muốn độc chiếm người quan tâm của một đứa bé mà thôi a.

– Tôi đã không phải đứa bé từ lâu rồi!

Leo thật sự nổi giận, lập tức cúi xuống, cắn lên đầu nhũ đang nổi bật trên lồng ngực của Hàn Thu Minh.

Tuy ban đầu, cậu chỉ muốn làm ra hành vi để trừng phạt anh mà thôi. Nhưng, bởi vì đôi môi của cậu đã cảm nhận được lớp da thịt mềm mại, dẻo dai này, mà nhen nhóm lên dục vọng. Cho nên, bất tri bất giác đã biến thành hành vi mút mát cùng liếm cắn, ái muội.

– Ừm…

Thân thể của anh, vốn chưa từng được người đối xử qua như vậy, cho nên, khi vừa mới bị kích thích, Hàn Thu Minh chợt phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Cũng vừa phát hiện ra được, anh lại dễ dàng, tùy ý mà phát ra âm thanh ngọt ngào đến vậy từ chính cổ họng của mình, liền e sợ, ngượng ngùng mà lập tức vươn tay ra, tự bịt kín miệng của anh lại.

– Không được che miệng lại. Tôi muốn nghe thấy tiếng rên rỉ của anh a.

Leo cúi xuống, đôi môi liền in xuống một đường hôn nhỏ vụn, tinh tế trải đầy, kéo dài men theo đường cong chiếc cổ của Hàn Thu Minh, như là cố ý lấy lòng, mà cất lên tiếng nói trầm thấp, từ tính, đầy mê hoặc anh. Nhưng Hàn Thu Minh vẫn cố ý che kín miệng lại, hoàn toàn không thèm đoái hoài tới lời dụ dỗ của cậu.

Leo buồn bực, phồng má chu chu môi ra. Cậu hạ quyết tâm, nhất định phải khiến cho Hàn Thu Minh phát ra tiếng rên rỉ dụ người này nhiều hơn nữa.

Tháo ra dây lưng cực kì lỏng lẻo, mấy ngón tay trắng nõn, thon dài nhanh nhẹn đưa vào trong, trực tiếp nắm lấy nơi yếu ớt nhất của người đàn ông.

– Không nên chạm vào nơi đó.

Thân thể theo bản năng lập tức cương trực lên, Hàn Thu Minh giãy dụa càng thêm kịch liệt.

Không muốn phí sức giằng co, cho nên, cậu vươn người đè chặt thân thể của Hàn Thu Minh. Leo vội vàng quơ lấy đám quần áo vừa rơi xuống mặt đất, tiếp theo, đôi tay của Hàn Thu Minh đã lập tức bị vải quấn lại, trói chặt vào trụ sắt ở đầu giường. Sau đó, hai tay lại dùng sức mở hai chân của anh ra, nhích cả thân thể của cậu vào giữa không gian trống ở hai chân đó, khiến cho anh không còn cách nào đá cậu văng ra được nữa.

Thân thể bị khống chế mà phải bày ra dáng vẻ xấu hổ đến vậy, Hàn Thu Minh tức giận đến cả khuôn mặt đều đỏ. Anh làm sao cũng không thể nào ngờ được, trinh tiết mà bản thân đã phải bảo vệ vô cùng cực khổ, cư nhiên, lại sắp sửa phải bị hủy ở trong tay của cái tên nhóc con mà chính anh đã luôn cưng chiều, bảo vệ này a.

Quả thực là, mình đã nuôi phải một tên bạch nhãn lang mà!!!

Hàn Thu Minh tức điên, vừa định giãy dụa, thì thân thể lại lập tức bị mềm nhũn ra. Anh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Leo đang vùi đầu vào nơi giữa hai chân của anh. Đang biểu diễn ra một hình ảnh cực kì sắc tình, cậu đang mở ra hai cánh môi hồng, mềm mại, đang từ từ nuốt vào dục vọng của anh.

Bất kỳ một người đàn ông nào, cũng đều không thể chịu đựng nổi cái loại hình ảnh kích thích này đi. Đương nhiên, là kể cả Hàn Thu Minh cũng không ngoại lệ.

Huống chi, gương mặt của Leo trưởng thành đến mức tuấn mỹ đến vậy. Cho dù, anh đang không ngừng tự nhắc nhở bản thân của anh vốn cũng là một người đàn ông. Nhưng mà, Hàn Thu Minh càng không cách nào để nhịn nổi nữa, chỗ đó đã lập tức cứng lên rồi.

Leo rất vui sướng khi cậu có thể làm cho Hàn Thu Minh dâng lên dục vọng. Cậu lại càng thêm ra sức phun ra nuốt vào vật tượng trưng nam tính này, ngậm ở trong khoang miệng của mình.

Đây là lần đầu tiên, Leo làm khẩu giao cho người khác. Từ trước tới nay, vốn đều là do kẻ khác vì muốn lấy lòng mà cẩn thận, tỉ mỉ làm cho cậu. Chứ xưa nay, cậu vốn đều không cần suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương.

Nhưng hiện tại, bởi vì đối tượng là Hàn Thu Minh, cho nên, cậu hoàn toàn không ngại để bản thân mình phải chịu thiệt. Trái lại, cậu chỉ muốn liều mạng hầu hạ để khiến cho anh càng nhận được nhiều cảm giác thoải mái hơn nữa.

Leo vừa nỗ lực nhớ lại từng động tác mà kẻ khác đã từng khẩu cho cậu, vừa nuốt vào nam căn của Hàn Thu Minh sâu vào đến yết hầu, đầu lưỡi linh hoạt, liếm láp xảo quyệt, thỉnh thoảng còn đảo quanh đến tận nơi gốc rễ, lại một lát lại liếm qua hai túi da tròn trĩnh kia. Không bao lâu dưới sự hầu hạ với kĩ thuật cao siêu của cậu, thì Hàn Thu Minh đã vào tù ba năm, cũng đã bị cấm dục đúng ba năm, cho nên, lập tức, anh đã rất nhanh buông súng đầu hàng. Nam căn liền co giật một chút, liền cao trào, từ lỗ nhỏ bắn ra một loạt chất lỏng dính dấp trắng đục.

Sau khi Hàn Thu Minh đã cao trào, cả người anh liền vô lực, đến cả một đầu ngón tay cũng chẳng muốn giơ lên. Hai mắt vốn đóng kín khi cao trào, vừa hé ra, nhấc mí mắt lên, đôi con ngươi chuyển về phía Leo, chỉ thấy thiếu niên thanh tú tuấn mỹ này, nuốt xuống toàn bộ tinh dịch của anh vào trong bụng. Cậu lại còn hé đôi môi ra, đầu lưỡi đo đỏ liền vươn ra, linh hoạt liếm qua chất lỏng trắng đục vẫn còn vương lại tung toé ở bên khóe môi của mình. Sau đó, cậu còn bày ra vẻ mặt thỏa mãn, mà híp mắt lại, chẳng khác nào một chú mèo nhỏ mới vừa được ăn no, toả ra khí chất hồn nhiên lại mê người.

Thật sự là, đã quá, quá mức sắc tình, vượt qua cả mức có thể chịu đựng của người bình thường rồi đi a!

Cả khuôn mặt cuaHàn Thu Minh lập tức đã trở nên đỏ chót. Anh còn chưa kịp hồi thần. Thân thể của Leo liền chắn lên trên người của anh, đưa tay nâng khuôn mặt của anh lên, lập tức mạnh mẽ hôn xuống. Mùi vị đắng chát lại kỳ quái vẫn còn dính trên đầu lưỡi của cậu, lại đẩy vào trong miệng anh. Bất chợt, Hàn Thu Minh nhíu mày lại.

Làm sao mà cậu ấy có thể nhịn xuống mùi vị khó chịu này đây? Lại còn có thể nuốt xuống toàn bộ những thứ đồ này nữa chứ?

Cho dù là bạn gái trước đây của Hàn Thu Minh, tuy cũng chịu khẩu giao cho anh, nhưng số lần vốn rất ít ỏi. Càng khỏi nói chuyện dám nuốt tinh dịch vào người!

Tâm tình của Hàn Thu Minh đột nhiên trở nên rất phức tạp. Dưới cái nhìn của anh, nếu không phải là thật sự yêu thích, thì nhất định không có người đàn ông nào lại chịu cam tâm tình nguyện hầu hạ một người đàn ông khác đến mức như thế này đi.

Nhưng mà…

Cậu ấy…

Cảm giác bị đâm nhói lập tức kéo thần trí của Hàn Thu Minh đang bay lượn ở ngoài trở về người, lấy lại tinh thần, anh liền nhìn thấy chính là Leo đang bày ra vẻ mặt bất mãn trừng mắt anh.

– Anh lại dám thất thần!

Cậu bất mãn chỉ trích anh.

Hàn Thu Minh có chút dở khóc dở cười.

Xin nhờ đi. Ai~ Tôi mới là người đang bị cậu cường bạo mà! Không thất thần, chẳng lẽ còn phối hợp với cậu nữa hay sao a?

Tuy xác thực rằng, anh cũng có thoải mái mà bắn ra…

– Xem ra là do tôi vẫn còn chưa đủ nỗ lực đi.

Không nghe được câu trả lời của Hàn Thu Minh, Leo tự mình nói ra câu trả lời. Mắt thấy động tác này của cậu là đang định tiến thêm một bước nữa, Hàn Thu Minh vì muốn bảo vệ trinh tiết của mình, nóng vội ngăn cậu lại.

– Chờ đã! Tại sao cậu cứ nhìn thấy cái loại khuôn mặt xấu xí này của tôi mà vẫn động dục được nữa hả??? Lẽ nào, cậu cũng không cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn sao?

– Không ghê tởm a. Bởi vì người tôi thích nhất là Thu mà.

Cả thân thể của Leo đang nằm nhoài lên trên người của Hàn Thu Minh, vừa dụi đến cọ đi. Cậu vươn đầu đến, lại hôn một cái lên trên mặt của anh, vừa nở ra nụ cười hết sức vui vẻ.

Trái tim của anh, đột ngột bị rung động lên. Hàn Thu Minh nghiêng đầu tránh đi, không dám nhìn đến gương mặt tuấn mỹ của Leo nữa. Anh vẫn mở miệng tận tình khuyên nhủ, tiếp tục nói:

– Đây là việc không đúng. Với gương mặt tuấn tú này của cậu. Nếu như cậu thật sự yêu thích đàn ông, thì tôi tin tưởng, càng khẳng định rằng, sẽ có một đống người đồng ý ở cùng ngươi đi. Nếu như cậu chỉ là muốn phát tiết dục vọng thì coi như tôi cầu xin cậu liền đi tìm người khác đi, có được không. Tôi vốn chỉ là một tên đàn ông bình thường, tôi cũng vốn chỉ thích phụ nữ mà thôi a! Cậu xem như nể chút tình nghĩa bấy lâu nay, tôi vẫn luôn che chở, bảo vệ cho cậu, mà cậu tốt bụng bỏ qua cho tôi đi a.

Không muốn phí sự nhẫn nại, mà giải thích, đôi co nhiều lời với Hàn Thu Minh nữa, cho nên, Leo trực tiếp, không thèm để ý đến mấy lời lẽ vô vị của anh nữa, liền vươn ngón tay ra, đưa vào trong miệng của cậu mà tự nhẹ nhàng liếm ướt.

Vẫn không nghe thấy tiếng của Leo đáp trả lại, Hàn Thu Minh nghi hoặc, làm sao mà cậu lại đột ngột im ắng đến như thế a. Cho nên, anh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một cảnh tượng, khiến cho anh không kiềm chế nổi, suýt chút nữa là đã phun máu mũi rồi đi.

Vẻ mặt của Leo khi đang tự liếm mút lấy ngón tay của cậu, bày ra vô cùng quyến rũ, dụ hoặc. Đôi mắt xinh đẹp, hơi híp lại, để ánh len tia yêu mị không bình thường, quả thực khiến cho người nhìn bị chấn động cả hồn phách.

Yêu nghiệt! Chuyên gây họa! Lam nhan họa thủy a a a!

Tuy rằng, ở trong lòng vốn luôn chống cự không ngừng, nhưng thân thể của anh lại không hề chịu sự khống chế. Cho nên, Hàn Thu Minh bi ai phát hiện ra, quả nhiên, đàn ông vốn là động vật suy nghĩ dựa vào nửa thân dưới a. Bởi chỉ vừa nhìn thấy thiếu niên nâng mông, ngồi lên trên người của anh, vật ở thân dưới của anh liền nhịn không được mà cương lên lần thứ hai mất rồi a.

Sau khi xác định ngón tay đều đã đủ ướt át, Leo mới rút ngón tay đang ngậm ở trong miệng mình ra, tiếp theo, cậu cúi người thấp xuống đè lên trên người của Hàn Thu Minh, ghé sát vào lỗ tai của anh, khẽ thì thầm:

– Có lẽ sẽ có chút đau, nhưng tôi sẽ làm thật cẩn thận.

Cái…

Hàn Thu Minh còn chưa kịp phản ứng lại, thì anh liền cảm giác được hậu huyệt đang bị cái gì đó chạm vào, cố ý chen vào trong, thăm dò. Sau khi anh vừa ý thức được, thứ đang chen vào thăm dò trong chỗ đó trên thân thể của mình, là ngón tay mà Leo vừa ngậm vào trong miệng, thì trong đầu óc của anh đột ngột ‘ầm’ một tiếng vang dội, lập từ biến thành hỗn loạn, tưng bừng.

Tại sao vậy hả, mình đã nói nhiều lời van xin, nhỏ nhẹ đến vậy rồi. Vẫn là không thể trốn thoát khỏi vận mệnh bị cường bạo hay sao a!

Hàn Thu Minh liền thẹn quá hóa giận, càng không cần để ý đến vết thương trên lưng của anh, mà liều mạng uốn éo, giẫy giụa muốn tránh thoát khỏi ngon tay đang thăm dò đi vào trong cơ thể mình.

– Cái tên khốn kiếp này! Tôi đã nói nhiều lời van xin, nhỏ nhẹ với cậu đến thế này rồi. Cậu đều hoàn toàn nghe không hiểu hả! Tôi vốn chỉ yêu thích phụ nữ mà thôi! Tôi không hề thích đàn ông một chút xíu nào cả!

– Tại sao? Là do tôi không đủ tốt sao? Tôi yêu anh, thích anh đến vậy. Tại sao anh vẫn luôn không chịu chấp nhận tôi chứ?

Vừa sợ Hàn Thu Minh lại bị thương Leo không dám lộn xộn, vừa bày ra dáng vẻ như bị tổn thương nhìn anh.

– Con mẹ nó! Hiện tại là ông chú già như tôi đây vốn là đang bị cậu cường bạo. Mà, cái thằng khốn kiếp, cậu làm gì còn giả vờ giả vịt, bày ra cái một bộ mặt người bị hại cho tôi nhìn vậy hả!

Đến cùng, anh cũng là kẻ từng đi giao du với đám xã hội đen đường phố, cho nên, khi Hàn Thu Minh nổi giận điên lên,cũng không cố giữ cái phong thái nhã nhặn gì nữa, mà chửi ầm lên.

– Là do tôi yêu anh.

Leo quật cường nhìn chằm chằm Hàn Thu Minh, kiên định biểu đạt ra ý nghĩ của cậu.

– Vậy thì quá tốt rồi a. Cậu để tôi làm cậu đi!

Leo lập tức trừng mắt, nhìn Hàn Thu Minh, một giây sau, cậu liền gật đầu nói:

– Được.

Lần này đến lượt Hàn Thu Minh trợn to mắt.

Leo cũng không làm khó làm dễ, mà chăm chú nhìn Hàn Thu Minh một lúc, vươn tay vung vẫy một cái, lại nói:

– A. Vẫn là không thể thả Thu ra được đâu. Nếu không, anh sẽ nhân cơ hội được tự do mà chạy trốn mất. Cho nên, không thể làm gì khác hơn là tôi tự mình tới đi.

Vừa dứt lời, cậu rút ngón tay đang thăm dò vào trong thân thể của Hàn Thu Minh ra ngoài, chuyển hướng mà tự thăm dò vào trong hậu huyệt của mình, tựa hồ như bởi vì là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cho nên, chỉ vừa mới để một ngón tay vào thăm dò, cậu liền lộ ra vẻ mặt khó coi.

Thật là kì quái mà! Tại sao mình lại cảm thấy đau lòng vậy a!

Hàn Thu Minh nghiêng đầu qua chỗ khác, vừa đau đầu vừa mở miệng khuyên nhủ:

– An Sinh. Ngày hôm nay, coi như hều rồi đi. Cậu không muốn thượng tôi. Tôi cũng không muốn làm cậu. Như vậy, có được hay không hả?

– Không được.

Leo mau lẹ nói lời từ chối dứt khoát. Cậu vừa lập tức dừng lại động tác, vừa cúi xuống, in lên nụ hôn nhỏ vụn, dày đặc trên khắp khuôn mặt men xuống chiếc cổ thon dài của Hàn Thu Minh như là con vật nhỏ đang lấy lòng chủ nhân vậy,

– Ngày hôm nay, tôi nhất định phải có được anh. Bởi chỉ có làm như vậy, anh mới đặt tôi ở trong lòng của anh a.

– Chỉ chiếm được thân thể, cũng không nhất định là có thể đoạt được tình cảm đâu mà.

– Ai biết được nha.

Leo nở nụ cười,

– Bởi vì Thu là một người rất có ý thức trách nhiệm. Cho nên, chỉ cần tôi đã lên giường với anh rồi, thì anh liền nhất định sẽ không bao giờ có thể quên tôi, bỏ mặc tôi được a.

Cái thằng nhóc quỷ thối tha này! Sao lại có thể tinh quái đến vậy a!

Hàn Thu Minh lâm vào cực kì phiền muộn. Xác thực là, nếu như thật sự để anh làm An Sinh, dù là dưới tình huống anh không tự nguyện đi nữa, thì sau đó, anh cũng nhất định sẽ mang tâm thái ‘lòng sinh hổ thẹn’ mà đối diện với cậu a.

Mãi luôn suy đi tính lại, rốt cuộc, Hàn Thu Minh mở miệng nói:

– Vẫn cứ là để cậu thượng tôi đi.

Vừa dứt lời này, ở trong lòng, Hàn Thu Minh lập tức rơi lệ. Anh đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, lại vẫn luôn không thể nào trốn thoát khỏi vận mệnh bị tên đàn ông khác thượng a. Nhưng dù sao thì, bị người thượng, còn hơn là, anh thượng người khác a. Vẫn tốt hơn là để cả quãng đời sau này của anh phải luôn sống trong trạng thái ‘lòng sinh hổ thẹn’ đi.

Ánh mắt sáng lên, không cần đợi đến Hàn Thu Minh nói lại lần thứ hai. Leo liền đưa ngón tay xuống, lần nữa, thăm dò, đi vào trong cơ thể của Hàn Thu Minh. Không muốn lãng phí quá nhiều thời gian nữa, cậu rất nhanh lại đưa vào ngón tay thứ hai, rồi đến ngón thứ ba tiếp tục khuyếch trương.

– Chậm một chút.

Cảm thấy khó chịu, Hàn Thu Minh không nhịn được lên tiếng.

– Xin lỗi, Thu. Tôi đã quá nóng vội rồi.

Cúi người xuống, đôi môi thành kính, cẩn thận hôn lên trên thân thể khiến cho cậu cảm thấy mê luyến không ngừng này. Dục vọng của Leo cũng cấp tốc bành trướng lên theo, không cách nào nhẫn nhịn được thêm nữa. Cậu nhanh chóng rút ba ngón tay kia ra, nhẹ nhàng nhây, cắn vành tai của Hàn Thu Minh, nhẹ giọng nỉ non, nói:

– Xin lỗi, Thu. Tôi không nhịn nổi nữa rồi.

Vừa dứt lời, cậu liền động thân một cái, đẩy dục vọng của mình, chôn sâu vào trong nơi ấm áp đã được cậu ngóng trông đã lâu.

Hậu huyệt vốn không phải là chỗ thích hợp để dùng làm tình, lập tức truyền đến đau đớn giống như bị xé rách vậy. Thân thể của Hàn Thu Minh liền căng cứng lên, thấp giọng bật thốt lên,

– Đau quá!

Leo lo sợ Hàn Thu Minh cảm thấy không thoải mái, cho nên, sau khi đã tiến vào trong cơ thể của anh, cậu liền không dám động đậy. Năm ngón tay trắng nõn, thon dài lập tức nắm lấy, an ủi cái dục vọng của anh bởi vì quá đau đớn mà ủ rũ đi, chậm rãi ve vuốt lên. Cậu hi vọng là nhờ vào sự thoải mái này mà phân tán đi sự tập trung của Hàn Thu Minh.

Qua một hồi lâu sau, sau khi đã cảm nhận được thân thể của Hàn Thu Minh bắt đầu từ từ thả lỏng, thì Leo mới chậm rãi, tiếp tục đưa đẩy từng chút một, cũng cẩn thận từng li từng tí mà chú ý đến vẻ mặt của Hàn Thu Minh. Tuy rằng, vẫn còn thấy đôi chân mày của anh vẫn còn hơi nhíu lại, nhưng sau khi đã thấy anh thật sự không hề lộ ra vẻ mặt đau đớn nữa, cậu mới dám làm ra tiếp động tác lớn hơn nữa, cuối cùng, đến cả sức lực thật sự của mình cũng không cần phải kiềm nén nữa, hai tay của cậu dùng sức trói chặt lấy vòng eo của Hàn Thu Minh, liên tiếp dùng sức va chạm mạnh lên.

Hai tay của anh vẫn đang bị trói, vết bỏng ở trên lưng lại không ngừng ma sát cứng rắn lên ván giường, tạo nên cảm giác thật sự rất không thoải mái. Hàn Thu Minh dưới sự va chạm kịch liệt của Leo, anh vốn không có cách nào, để nói ra một câu hoàn chỉnh cả, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vô lực, ý thức cũng từ từ tán loạn, mất dần tỉnh táo.

Trước khi bị bất tỉnh, trong đầu của Hàn Thu Minh chỉ có hiện lên một ý nghĩ duy nhất:

Q uả nhiên là mình vốn không nên nhẹ dạ mà!