Lười Phải Yêu Anh

Chương 60: End



Khi Ninh Xuyên chạy đến bệnh viện, Ninh San vẫn cònđang cấp cứu, Tô Thiên Thiên lo lắng đi qua đi lại trước cửa, cô không hiểu saochuyện đột nhiên lại thành thế này, càng không hiểu tình hình này là thế nào.Ninh San đột nhiên ngã xuống đất, mặt như màu đất, một chút hơi thở cũng khôngcó.

Ông Tô không biết lời mình nói sao có thể khiến mộtngười sống sờ sờ bị sốc đến mức tắt thở tại chỗ, cũng bị hù cho sợ đến hết hồn,vẫn là Tô Thiên Thiên phản ứng nhanh, vội vàng gọi điện thoại cho xe cứuthương, đưa Ninh San không còn hô hấp và cả ông Tô đã bị dọa đến ngất xỉu cùngnhau đến bệnh viện.

“Chị anh sao rồi?!” Ninh Xuyên vội vàng hỏi dồn.

“Em cũng không biết.” Tô Thiên Thiên luống cuống taychân nói, “Ba em nói với chị ấy, chẳng qua chỉ thuê chị ấy thôi, không muốn chịấy làm tình nhân thật, lúc ấy sắc mặt chị anh rất khó coi, đột nhiên gục xuống,còn không có hơi thở, bác sĩ nói, nói là bệnh tim! Chị anh bị bệnh tim sao?”

“Bệnh tim?” Ninh Xuyên ngây ngẩn cả người, trước kiaanh có nghe ba mẹ nói qua, lúc chị vừa mới sinh, bác sĩ có nói chị bị bệnh timbẩm sinh, vì nguyên nhân như vậy nên ba mẹ anh mới có thể sinh con thứ hai,nhưng sau này khi lớn lên, thân thể chị tất cả đều bình thường, dường như chẳngcan hệ gì đến bệnh tim, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy chị hoàn toàn khỏe mạnh.Cho nên gần ba mươi năm qua, chẳng ai ngờ tới, Ninh San lại đột nhiên ngã quỵ,hơn nữa lại còn bởi vì bệnh tim phát tác.

“Trước kia chị ấy bị bệnh tim sao? Sao anh không nhắcđến bao giờ.” Tô Thiên Thiên hỏi dồn, “Vậy trước có bị thế này không? Có nguyhiểm không?”

Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của cô, đầu óc đãrối loạn phân nửa của Ninh Xuyên liền rối loạn hoàn toàn, “Anh không biết,trước kia chị ấy chưa bị thế bao giờ? Có gặp nguy hiểm không đây? Nguy hiểm thếnào?!”

“Bác sĩ nói...” Tô Thiên Thiên còn chưa nói hết, cửaphòng giải phẫu đã được đẩy ra, một y tá mặc đồ trắng cao giọng nói qua khẩutrang, “Người nhà Ninh San tới chưa?” Cô ta nhớ Tô Thiên Thiên đưa bệnh nhântới, nhưng không phải người nhà, liền bảo cô nhanh chóng tìm người nhà đến.

“Tôi, tôi đây!” Ninh Xuyên vội vàng giơ tay, nhanhchóng bước lên, “Chị gái tôi sao rồi?”

“Tạm thời đã cứu chữa được, nhưng phải phẫu thuật ngaylập tức, phẫu thuật sẽ có thể có nguy hiểm phát sinh, mời người nhà ký tên vàođây.” Y tá nhanh chóng nói đơn giản, từ trong lời nói của cô ta có thể nghe racảm giác căng thẳng gấp gáp, Ninh Xuyên không kịp nghĩ nhiều, hai tay có chútrun rẩy nhận lấy bút và giấy, trên tờ giấy trắng in từng chữ đen rõ ràng, ánhmắt lướt qua từng chữ một trên đó, nhưng không biết nó viết gì, cuối cùng chỉcó thể đặt bút ký tên mình ở phần chữ ký. Y tá nhanh chóng lấy lại báo cáo phẫuthuật trong tay anh, xoay người định đi, anh mới phục hồi lại tinh thần, hámiệng lại không biết nên nói gì, muốn bác sĩ làm hết sức, muốn bác sĩ nhất địnhphải chữa khỏi cho chị của anh, đó là người thân duy nhất của anh...

Nhưng những lời này, đồng loạt tràn vào cổ họng anh,lại không nói ra được một câu, lúc y tá đóng cửa lại, nói với Tô Thiên Thiên,“Cô nhanh chóng đưa người nhà đi nộp tiền đi.”

Tô Thiên Thiên đưa Ninh Xuyên đi nộp tiền, đã nhìnthấy sắc mặt anh trắng bệch, thoạt nhìn vẫn chưa trấn định lại, nghĩ đến anhchỉ còn lại duy nhất một người thân như vậy, cho dù trước có mâu thuẫn nhiềuhơn nữa, giờ cũng khó mà tỉnh táo lại được, cô cũng không biết nên nói gì chophải, lẳng lặng ngồi bên anh trên băng ghế ngoài phòng cấp cứu.

“Chuyện đó... chị Ninh San sẽ không sao đâu...” Cô mởmiệng nói, giọng nghe không có chút sức mạnh nào, nghe mà ngay cả cô cũng thấychẳng có sức thuyết phục.

“Đều tại anh..” Ninh Xuyên nói, “Đáng lẽ phải đưa chịấy về sớm hơn, cho dù chị ấy không muốn, cũng phải trói chị ấy lại...”

“Nói vậy thì phải trách em mới đúng.” Tô Thiên Thiênvội vàng cướp lời, “Là em nói không phải lo cho chị ấy, em cũng không ngờ balại đưa chị ấy về nhà, còn khiến chị ấy hiểu lầm sâu sắc như vậy, cuối cùng lạibiến thành thế này.”

“Ngay từ đầu đã là do anh không thể cho chị ấy đượcsống đầy đủ, mới thành như vậy.” Ninh Xuyên lại nhận sai lầm về mình.

“Vậy cũng không phải lỗi của anh, cùng là không thểlàm gì, nhưng lỗi lầm của em tương đối nghiêm trọng, em còn thề thốt sẽ cố gắngthật tốt, thực tế vẫn không làm được, cho nên chuyện mới thành như vậy.” TôThiên Thiên vội vàng giành lại tội lỗi.

“Nhưng mà em làm vậy anh cũng không phản đối...” NinhXuyên thở dài nói.

“Tôi bảo này!” Đột nhiên một giọng nữ mạnh mẽ vanglên, “Hai người giành cái gì mà giành chứ!”

Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, liền thấy ÂuDương mặt đầy oán khí đang ôm Bối Bối, “Chuyện này là do chị ta tự tìm đến,nhân nào thì quả ấy, số đã định thế rồi!” Nói xong nhét Bối Bối vào tay NinhXuyên, “Thằng nhóc này căn bản chẳng nghe lời tôi, anh xem, mặt tôi bị nó càoxước cả đây này!”

Ninh Xuyên đón lấy Bối Bối, đã thấy cậu nhóc đang khoatay múa chân thị uy với Âu Dương, Âu Dương quay mặt hỏi Tô Thiên Thiên, “Cậuđâu rồi? Không phải bảo cậu cũng bị dọa cho hôn mê sao?”

“Có một chút...” Tô Thiên Thiên, “Mẹ em đưa ba đitruyền nước rồi, chắc ba em cũng không ngờ tới có ngày sự keo kiệt của ông ấylại có thể khiến một người sống sờ sờ tức mà chết, cho nên cũng kinh sợ khôngít.”

Âu Dương ngồi bên cạnh bọn họ, nói với Ninh Xuyên, “Cólẽ lời tôi nói không xuôi tai, nhưng tôi cũng chỉ nói thật thôi, hai ngườikhông cần phải tranh cướp xem ai sai nữa, dù sao chẳng ai sai cả, mọi ngườicũng đã làm đủ rồi, nhất là anh, chuyện ba anh cũng đã được sửa lại án sai, chịta cứ một mực muốn lao vào lửa, như vậy sớm muộn gì cũng có chuyện, cho dùkhông phải hôm nay, dù không phải vì bệnh tim, thì cuối cùng cũng gặp phảinhững chuyện khác thôi.”

Ninh Xuyên hơi gật đầu một cái, không thể tự trách, sựlo lắng trong lòng không sao đè nén được nữa, “Chị tôi vẫn còn trẻ, không biếtsau này thế nào. Bây giờ ngàn vạn lầnkhông thể xảy ra chuyện gì được...”

Bối Bối chẳng hiểu gì cả, chỉ biết là dạo này bé cứnhư quả bóng cao su bị người ta nhét qua nhét lại, mà lâu lắm rồi bé chưa đượcgặp mẹ đâu, vậy nên vươn tay sờ sờ mặt Ninh Xuyên, chớp cặp mắt to đen láy nhưmã não hỏi, “Đậu Đậu, mẹ đâu rồi? Bối Bối nhớ mẹ...”

Ninh Xuyên thấy sống mũi cay cay, giọng nói cũng nghẹnngào, cảm giác vô lực từng quen thuộc lại đè xuống anh, sinh mệnh yếu ớt, khiếncho anh cảm thấy kinh hồn táng đảm như vậy, “Chị ấy... nhất định đừng để xảy rachuyện...”

Lông mi Tô Thiên Thiên run rẩy, cô xoay mặt, vươn taynắm lấy tay Ninh Xuyên, có chút khàn khàn nói, “Sẽ không có chuyện gì đâu, tấtcả rồi sẽ ổn thôi...”

Ninh Xuyên cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ tronglòng bàn tay, lại càng không kìm nén được, cảm thấy bên trong hốc mắt đã ngậpnước, anh nặng nề nhắm hai mắt lại, gật đầu một cái.

...

Nửa năm sau.

“Tổng giám Ninh.” Hân Hân gõ cửa phòng làm việc, đượcđồng ý xong bèn mở cửa bước vào, chuyển một phần tài liệu qua, “Đây là dự toántài vụ của công ty về quảng cáo của Địa sản Thiên An, mời anh kiểm tra qua.”

Ninh Xuyên nhận lấy tài liệu, cười cười.

Hân Hân mở cửa đi ra ngoài, có chút nghi ngờ nói vớiđồng nghiệp bên ngoài, “Dạo này tổng giám Ninh rất hay nhá, thường xuyên cườivới người khác.”

“Đã như thế từ lâu rồi.” Tiểu Triệu tiếp lời, “Mấytháng trước tôi đã thấy tổng giám Ninh cả người trở nên sáng sủa hơn bao nhiêurồi.”

“Đúng vậy, cười lên cũng dịu dàng y như tổng giám Ôncủa bộ Sáng tạo ấy.” Tiểu Hôi có chút si mê cười nói, “Hoàn toàn thành mộtngười đàn ông chuẩn mới toanh! Nghe nói anh ấy còn biết chăm trẻ con nữa! Ngườitốt vậy biết tìm ở đâu đây!”

“Nhưng mà nghe nói tổng giám Ninh có bạn gái rồi.”Tiểu Triệu không nhịn được đả kích cô nàng.

“Nghe nói nhà gái siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp giỏigiang, gia đình siêu cấp có máu mặt!” Hân Hân phụ họa nói, “Lợi hại như vậy,khó trách thu phục được tổng giám Ninh.”

“Ai...” Tiểu Hôi nhún vai, “Không tới lượt chúng tađâu.”

Ninh Xuyên mở tài liệu ra, ánh mắt dừng ở nơi ký tênngười phụ trách hợp tác với công ty – Tô Thiên Thiên, khóe miệng anh nhướn lên,cười cười. Giơ tay nhìn đồng hồ, sắp tan làm rồi.

Đúng lúc này di động kêu vang, anh nhìn qua, là chị,“A lô?”

“Tiểu Xuyên, lát nữa về nhớ mua ít muối.” Ninh San dặndò, “Chị làm món gà luộc em vẫn thích ăn nhé!”

“Vâng.” Ninh Xuyên gật đầu, từ sau chuyện lần trước,chị Ninh San làm phẫu thuật nối mạch máu tim ở bệnh viện xong, phẫu thuật rấtthành công, không chỉ vậy, chị ấy cũng đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy tất cả đềulà do bản thân đã suy nghĩ quá hoàn mỹ, vì những thứ danh lợi hư vinh kia,thiếu chút nữa mất đi sinh mạng trân quý, còn có khả năng bỏ lại Bối Bối. Cònnhớ khi đó chị ấy đã khóc nói, “Lúc mẹ chết, chị chỉ cảm thấy cả thế giới nàyđều sụp đổ, chị làm sao có thể để Bối Bối phải chịu nỗi đau đớn như vậy chứ?Muốn tiền, muốn cuộc sống xa xỉ để làm gì? Nếu như trước kia ba cho chúng tacuộc sống như vậy, sớm muộn ông cũng sẽ bước vào tuyệt lộ giống như TriệuCương, còn phá hủy danh tiếng cả đời, chị không cần những thứ đó, nếu như chịkhông cần gì cả, có thể để ba mẹ mình sống lại sao? Có thể không? Không thể...Cho dù chị có cuộc sống sung túc, Bối Bối cũng sẽ không hạnh phúc...”

Người cũng bị kích thích còn có cả ông Tô, ông tỉnhlại sau khi hôn mê, lúc thấy bà Tô, như một đứa trẻ căng thẳng kêu lên, “Cô takhông sao chứ? Cô ta không phải thực sự xảy ra chuyện gì chứ? Tôi đâu muốn hạingười! Nếu mà hại người ta làm sao thì có bị kết án không?! Có bị phạt tiềnkhông đây, có khiến tôi đền bù đến táng gia bại sản không?!”

Bà Tô lạnh lùng nói, “Tại bình thường ông cứ keo kiệtchút tiền lẻ này, nên mới gặp phải chuyện như vậy!”

Ông Tô thở dài nói, “Quả nhiên là người chết vì tiền,chim chết vì ăn, vì nhỏ mất lớn, hối không kịp!”

Có điều nghe nói ông ấy nhất thời vẫn chưa bỏ đượcthói quen keo kiệt bao năm qua, nhưng bà Tô hình như đang cố gắng cải tạo ôngấy, mỗi sáng, ông Tô đều phải thử cầm tiền đi chợ mua thức ăn mà không mặc cả,đi siêu thị mà không mua hàng giảm giá, nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn đượcmà lưu luyến trước quầy ăn thử quên cả về.

Cúp điện thoại của chị, Ninh Xuyên thu dọn đồ đạc,bước ra khỏi phòng làm việc, lái xe từ trong gara ra, đi thẳng một mạch, khigần đến nhà, gặp đèn đỏ, anh đưa mắt đến quầy báo bên cạnh, sửng sốt một chút,hạ cửa xuống, ló người qua, “Cho tôi một tờ báo ngày hôm nay.”

Xe lái vào tiểu khu, anh cầm báo lên tầng, gõ cửa mộtcái, cửa chưa mở ngay lập tức, anh cũng không vội, lẳng lặng chờ, một lát sau,cạch một tiếng, cửa mở ra. Bối Bối đứng trên ghế đắc ý nói, “Mẹ, con lại mở cửacho Đậu Đậu này!”

Ninh San mặc tạp dề đứng trong bếp ló đầu ra ngoài,nói với anh, “Em đúng là nhàm chán, ngày nào cũng phải đợi nó xách ghế ra mởcửa cho.”

“Đấy là để rèn luyện năng lực vận động của nó mà.”Ninh Xuyên nói, đặt túi xuống, cởi áo khoác ngoài nặng nề dầy cộm ra, treo lêngiá áo, xắn tay tay áo lên, “Em giúp chị nhé.”

“Không cần em giúp.” Ninh San khoát tay, “Chị làm mộtlúc nữa là xong rồi.”

Ninh Xuyên cầm muối mình mua đi vào phòng bếp, kéo chịgái ra ngoài, “Chị nghỉ ngơi đi, trên khay trà có báo ngày hôm nay, chị xemđi.”

Ninh San vén những sợi tóc hơi loạn ra sau mang tai,cô bây giờ để mặt mộc, lại có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người, cô xoa xoatay, bước tới bên cạnh bàn trà, đã thấy dòng tiêu đề to đùng trên báo —– “Saumười sáu năm hàm oan, chân tướng cuối cùng đã rõ ràng.”

Cô có chút run rẩy cầm tờ báo lên, cảm thấy hô hấpcũng trở nên nặng nề, vội vàng lật giở trang báo, tấm di ảnh đen trắng quenthuộc xuất hiện trước mắt cô, nước mắt Ninh San lập tức trào ra, Bối Bối ôm lấychân cô ngửa đầu lên hỏi, “Mẹ làm sao thế?”

Ninh San cúi người, giơ tờ báo ra trước mặt Bối Bối,khàn khàn nói, “Bối Bối, đây là ông ngoại...”

“Ông ngoại...” Bối Bối gật đầu, “Bối Bối biết rồi!”

“Ừ.” Ninh San gật đầu, “Sau này sẽ có rất nhiều người,cũng biết đến ông.”

“Ông ngoại rất lợi hại đúng không mẹ?” Bối Bối nghiêngđầu hỏi.

“Ông ngoại... là người đàn ông tốt nhất.” Ninh San vỗvồ đầu cậu bé, “Bối Bối phải giống ông nhé.”

“Nhưng...” Bối Bối bĩu môi, “Hôm qua mẹ bảo chú Lý làngười đàn ông tốt, hôm nay ông ngoại là người đàn ông tốt, Bối Bối cũng làngười đàn ông tốt, Đậu Đậu thì sao?”

Bị Bối Bối nói trúng tâm sự, Ninh San lập tức đỏ mặt,“Trẻ con, đi qua bên kia.”

Ninh Xuyên từ trong bếp ló đầu ra, cũng trêu chọcnói,”Chị, Lý tiên sinh đúng là không tệ mà!”

“Mấy người thì biết cái gì!” Ninh San thối mặt đáptrả, đỏ mặt cầm báo vào trong phòng, “Chị xem báo, đừng ai quấy rầy đấy!”

Ninh Xuyên và Bối Bối nhìn nhau cười mọt tiếng, “Mẹxấu hổ rồi kìa...”

...

Cuối tuần, bảy giờ sáng, Ninh Xuyên vẫn còn ngủ say,lại bị di động rung làm cho bừng tỉnh, mơ hồ mò lấy điện thoại, nhấn nút nghe,“A lô?”

“A lô?!” Giọng nữ bên kia nghe rất khó chịu, “Em bảonày, anh làm giúp việc có mỗi cuối tuần mới đi làm thôi mà sáng bảnh ra rồi cònchưa chịu rời giường, sao hả, ba tháng làm giúp việc của anh còn định trì hoãnđến một năm mới định trả hết sao?!”

“Hôm qua làm thêm giờ mà...” Ninh Xuyên lẩm bẩm mộtcâu.

Giọng nữ trong điện thoại lập tức biến đổi, “Cái gì?Lại thêm giờ! Có mệt không, lát nữa qua nhà em, em nấu canh cho anh ăn nha...”Lời cô còn chưa dứt, bên cạnh đã truyền đến tiếng kêu của Âu Dương, “Khốn thật!Tô Thiên Thiên, em thiếu triển vọng quá đấy! Trước thì nói chỉ làm bạn bè thôi,giờ làm bạn gái rồi, ít nhất cũng phải đòi lại ba tháng đánh cược giúp việc vềchứ! Vừa nãy dạy em thế nào, mới đó mà đã lại như thế rồi!”

“Hì hì...” Tô Thiên Thiên trong điện thoại cười mộttiếng, “Thôi đi mà, anh ấy lại làm thêm giờ, vất vả lắm ấy!”

Ninh Xuyên nghe tiếng cãi cọ trong điện thoại, khôngnhịn được bật cười, “Lát anh qua, tuần trước đã đồng ý giúp dì Lâm thay cái đèntreo rồi.”

“Vậy anh ngủ tiếp một lúc nữa đi, mẹ em cũng còn chưadậy đây này.” Tô Thiên Thiên nói.

“Không sao.” Ninh Xuyên lật người, “Hôm nay thuậnđường đưa Bối Bối và chị anh đến công viên chơi luôn.”

“Lý tiên sinh hả?” Tô Thiên Thiên có chút hóng hớtnói, vợ của Lý tiên sinh đã qua đời sau một vụ tai nạn, là một người rất hiềnhòa chất phác, rất xứng đôi với chị Ninh San.

Ninh Xuyên đáp một tiếng, “Ừ.”

“Lần sau đưa em đi với, em cũng nhớ Bối Bối.” Tô ThiênThiên nói.

Anh không vui nói, “Nếu em nhớ Bối Bối thì dẫn mộtmình nó ra ngoài, để chị anh hưởng thụ thế giới riêng của hai người.”

“Aiz, vậy cũng được.” Tô Thiên Thiên nói, “Anh mau tớiđi.”

Ninh Xuyên đang định cúp điện thoại, liền nghe thấytiếng kêu của Âu Dương đầu bên kia, “À à à! Cậu bảo anh ta lúc tới mua mấy cáibánh bao, nói là bánh bao chỗ tiểu khu nhà anh ta rẻ hơi chỗ chúng ta haiđồng!” Nói còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng gầm của bà Tô, “Tô Uyên Hải,bây giờ đi ra ngoài mua ngay cho tôi bánh bao đắt hai đồng đi, có mất mặt khôngcơ chứ!”

Ninh Xuyên dừng xe, còn chưa gõ cửa, dì Lâm đã ra mở,“Cuối cùng cậu cũng tới, ông chủ chỉ mua mỗi bánh bao cho bà chủ, còn bắt chúngtôi chờ bánh bao của cậu đây này!”

Anh cười cười, chuyển túi qua, đổi dép bước vào phòng,Tô Thiên Thiên ló đầu ra từ trong bếp, “Mau vào đi, cháo vừa mới nấu xong.”

Âu Dương cầm bát đũa, bĩu môi, “Còn nói lười phảithích anh này với chả nọ, bây giờ sao chăm thế...”

Tô Thiên Thiên đỏ mặt không đáp, Ninh Xuyên cười nói,“Cô ấy là lười phải kiếm người khác, lại phải bắt đầu lại từ đầu, lắm phiềnphức ấy mà.”

“Vẫn là anh hiểu em nhất.” Tô Thiên Thiên cười hì hì,sắp đũa, “Hôm nay cho anh nợ một ngày công, được tự do một ngày nhé.”

“Anh ấy...” Ninh Xuyên nhận lấy đũa từ tay cô, nhẹnhàng cười một tiếng, “Lười phải đổi công việc làm thêm khác, cứ làm việc này thôi!”

Tô Thiên Thiên nhếch miệng cười một tiếng, “Vậy thì emcũng lười phải đổi giúp việc, cứ thuê anh là được!”