Lười Phải Yêu Anh

Chương 21



Mặc dù Ninh Xuyên cảm thấy đây là chuyện rất ngu xuẩn,nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định làm cái việc ngu xuẩn nhất trong cuộc đờimình, đó chính là đi theo Tô Thiên Thiên, xem xem cô rốt cuộc là đi gặp ai.

Xe chạy thẳng một đường, Ninh Xuyên không nhanh khôngchậm đi theo sau chiếc Land Rover Tô Thiên Thiên đang ngồi, trên đường Tô ThiênThiên yêu cầu dừng xe hai lần, một lần là bảo tài xế mua cho cô một chai nước,một lần là mua kẹo cao su.

Nơi Tô Thiên Thiên đến là nơi tập hợp hàng quán ănuống giải trí thành một khu mua sắm sầm uất, xe của Ninh Xuyên cẩn thận theovào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, có điều lại nghĩ cái cô lười Tô Thiên Thiên có lẽcũng chẳng nhớ nổi biển số xe của anh, có khi ngay cả kính chiếu hậu cô nàngcòn lười phải nhìn lâu lấy một cái ấy chứ.

Chờ cô xuống xe, Ninh Xuyên mới không nhanh không chậmdừng xe gần đó, sau đó lặng lẽ theo sau cô, là cuối tuần nên người qua lại ởkhu mua sắm rất nhiều, anh cũng được đám người đó che khuất.

Nhưng Tô Thiên Thiên đi được vài bước, lại bước thẳngvào thang máy, Ninh Xuyên trợn tròn mắt, mình làm sao mà núp được nữa đây, vàothang máy thì sẽ bị lộ tẩy, thế nên anh siết tay, nhanh chóng bước nhanh vềphía cầu thang cuốn bên cạnh, nên nhớ là cầu thang cuốn xét về tốc độ hay lộtrình còn xa mới bằng được thang máy, vậy nên thang máy đi lên trên, anh cũngsải bước không ngừng đi lên, liên tiếp chen lấn giữa đám người đi trên thangcuốn, “Xin lỗi xin lỗi…”

Đến tầng 1, thang máy mở cửa, Tô Thiên Thiên vẫn chưara, Ninh Xuyên lại vội vàng chạy lên từng tầng một, thẳng đến tầng thứ 5, TôThiên Thiên mới đủng đà đủng đỉnh bước ra khỏi thang máy.

Cô xoay người đi về phía bên phải, rẽ vào một chỗngoặt, Ninh Xuyên bước theo ngay sau, vừa đi còn không quên lấy tay che mặt,nhưng bây giờ anh còn chưa ý thức được hành vi này của mình hoang đường và buồncười đến mức nào, cho đến khi anh phát hiện ra mình đang đứng trước… cửa nhà vệsinh nữ.

“…” Ninh Xuyên giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh,nhất thời tỉnh ngộ lại, đối mặt với những ánh mắt quái dị xung quanh, anh vộivàng vòng lại một cửa hàng quần áo ở chỗ khúc ngoặt khi nãy.

Anh điên thật rồi, anh đã theo dõi Tô Thiên Thiên, cònđi theo đến tận nhà vệ sinh nữ nữa chứ?

Hôm nay cô ta muốn đi “Kỷ niệm ba năm” trong truyềnthuyết của cô ta, còn mặc chiếc váy mà mình đã làm thêm nửa tháng ca đêm để muacho cô ta làm kỷ niệm, Ninh Xuyên đột nhiên phát hiện ra, có lẽ trên đời này,cảm giác chua chát nhất không phải là ghen, mà là, không có quyền để ghen.

Bởi vì anh có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện ănmặc của bạn gái cũ? Gặp ai? Hay làm gì?

Ninh Xuyên ảo não vò đầu, có lẽ là chỉ cần anh đụngphải Tô Thiên Thiên, đầu óc sẽ trở nên không bình thường, thở dài một hơi, quayngười lại, lại thấy nhân viên cửa hàng đang tươi cười, “Chào anh, anh muốn muađồ lót cho bạn gái sao?”

Ninh Xuyên ngẩng đầu, thật bị kịch, anh còn lạc vàomột cửa hàng bán đồ nội y nữ.

Có điều lúc Ninh Xuyên gạt bỏ ý nghĩ theo dõi Tô ThiênThiên, anh chợt thấy một bóng người rất quen đi ngang qua hành lang trước mặtanh, sững sờ một chút, anh vội bước nhanh qua, nhưng không thấy bóng người kiađâu.

Do dự một chút, Ninh Xuyên lấy di động ra, gọi mộtcuộc điện thoại, lại truyền đến tiếng của tổng đài, “Xin lỗi, số máy quý kháchvừa gọi đã chuyển sang chế độ tin nhắn thoại….”

Theo bản năng, Ninh Xuyên cảm thấy tình hình không ổn,bước nhanh về phía thang máy.



Tô Thiên Thiên chỉnh trang lại xong trong nhà vệ sinh,nghĩ đến chuyện làm một cô gái có hình tượng tốt, khí chất đẹp cực khổ đến cỡnào, cô chỉ hy vọng lần gặp mặt này có thể một lần thành công luôn, đừng có lầnthứ hai thứ ba nữa!

Hít sâu một hơi, Tô Thiên Thiên bước vào nhà hàng mànghe nói là thức ăn mùi vị cũng không tệ lắm này, có lẽ là cuối tuần nên đôngngười, cô mơ hồ nhớ là bà Tô trước có nói qua với cô người kia họ Ôn, họ nàykhá là hiếm, Tô Thiên Thiên vô cùng hoài nghi đây có thể là người thứ hai họ Ônmà cô biết.

Chỗ ngồi nghe đâu đã được đặt trước ở bàn số 15, TôThiên Thiên nhìn theo từng vị trí, số 9, số 10, số 11,….

“A!” Cô kêu lên, bởi vì cô nhìn thấy một người vô cùngquen thuộc đang ngồi ở cái bàn phía trước, “Ôn tổng giám!”

“Thiên Thiên?” Ôn Nhược Hà hiển nhiên cũng rất ngạcnhiên, “Trùng hợp thế nhỉ?”

“Đúng vậy…” Tô Thiên Thiên liếm liếm môi, mấy ngày nayở công ty cứ muốn tìm anh ta để hỏi về chuyện công việc mãi, không ngờ lại đụngnhau ở đây, có điều lúc này hình như không phải là thời điểm thích hợp để nóichuyện công việc, “Anh đến đây ăn tối?”

“Hẹn bạn thôi…” Anh cười một tiếng, nhìn trên nhìndưới dáng vẻ khác lạ của Tô Thiên Thiên một chút, “Em cũng tới ăn cơm?”

“Hẹn bạn…” Tô Thiên Thiên vươn tay chỉ chỉ phía trước,“Ở bàn số 15.”

Vẻ mặt của Ôn Nhược Hà nháy mắt cứng lại, sau đó mấygiây, liền nhanh chóng chuyển sang kinh ngạc, ngượng ngùng, mù mịt, bối rối,..một loạt những biểu cảm phức tạp, cuối cùng anh thấy bản thân như không saothốt nên lời, chỉ có thể dùng ngôn ngữ tay chân để trình bày tình huống bâygiờ, anh đưa tay cầm lấy tấm bảng đặt trên bàn, giơ ra trước mặt Tô ThiênThiên.

“Số 15?” Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng, đượcrồi, họ Ôn này quả thật rất hiếm, và cô đến giờ cũng chỉ biết có một người họÔn thôi.



Ninh Xuyên vội vàng lái xe về nhà, ngay cả giày cũngchưa đổi đã lao vào trong phòng, cạch một tiếng, mở cửa, Tiểu Bối Bối đang nằmtrên giường ngủ, ngủ ngon lành, anh tựa vào cửa, lúc này mới phát hiện ra áo sơmi của mình đã ướt đẫm, hơn nữa còn đang dính sát vào người mình lạnh buốt.

Bối Bối nằm trên giường dường như bị tiếng mở cửa quámạnh đánh thức, dùng bàn tay nhỏ xíu dụi dụi mắt, miệng còn hơi sữa mở miệng,“Đậu Đậu…”

“Bối Bối, mẹ đâu?” Ninh Xuyên hỏi.

Bối Bối nghiêng đầu qua, lật người, hình như ngủ đếntoát cả mồ hôi, “Mẹ… không biết…”

Ninh Xuyên vươn tay ra, qua mấy ngày chung sống, TiểuBối Bối đã từ quen thuộc biến thành thân thiết với anh, lập tức bước tới bêncạnh anh. Tình thân là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể khiến cho Ninh San từ khituổi còn rất trẻ chưa biết giặt quần áo nấu cơm như thế nào có thể học đượccách chăm sóc em trai mình, hy sinh tất cả cho anh, đồng thời cũng khiến cho côvì thù oán một người mà cũng căm ghét cả đứa trẻ có máu mủ tình thân với anhta, ngay cả khi đó là con mình.

Ninh Xuyên nghĩ, có lẽ anh thực sự chưa hiểu chị NinhSan.

Anh đột nhiên nghĩ, trừ sự quan tâm của chị với mình,anh chưa từng tìm cách hiểu nội tâm của chị, cuộc sống của chị, cùng với nhữngsuy nghĩ lúc này của chị.

Ninh Xuyên ôm lấy Bối Bối, vỗ vỗ phía sau lưng cậu bé,“Cậu nấu cơm cho con ăn nhé.” Bối Bối vẫn còn hạnh phúc, ít nhất là lúc cậu béngủ say rồi, mẹ nó mới bỏ lại nó mà đi hẹn hò với người khác, ít nhất là khôngphải nhảy từ trên lầu xuống, để lại cho đứa trẻ khi tỉnh dậy một cái xác lạnhlẽo... rồi mất đi tình yêu của người mẹ mãi mãi.

Tô Thiên Thiên về nhà sớm hơn Ninh San rất nhiều, lạithấy bà Tô và dì Lâm đang ngồi xem phim truyền hình, “Về sớm thế?”

“Con mệt…” Cô dụi dụi mắt, “Chuyện kích thích đến mấycũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của con được.”

“Cậu kia thế nào?” Bà Tô tò mò hỏi.

“Là Tổng giám Bộ Sáng tạo của công ty ngay bên cạnhchỗ con, hơn nữa, không lâu nữa sẽ thành cấp trên của con.” Tô Thiên Thiên giảithích, lúc ăn cơm, Ôn Nhược Hà nói, đã nói rõ tình hình với bên Nhân sự, khônglâu nữa cô sẽ được bái bai Ninh Xuyên.

“Oa oa…” Dì Lâm vỗ tay, “Bà chủ, giống hệt như phimtruyền hình chúng ta đang xem, tình yêu văn phòng đó, nếu mà chia tay, nhấtđịnh sẽ rất khó xử.”

“…” Tô Thiên Thiên nheo mắt, “Dì Lâm, cháu lấy thờigian ngủ của mình ra để cam đoan với dì, có xấu hổ thế chứ xấu hổ nữa cũngkhông bằng chỗ mà cháu đang làm bây giờ đâu.”

“Đúng rồi.” Bà Tô không nhịn được nói, “Ba con nóicuối tuần này sẽ về nhà đấy.”

“Không phải chứ!” Cô ôm mặt kêu lên sợ hãi, “Không thểđể ba biết con không đến công ty ba mà đi chỗ khác làm việc được.”

“Đúng vậy, mẹ cũng đang muốn nói thế với con.” Bà Tônghiêm túc nói, “Mẹ đã nghĩ thay con rồi, ông ấy nhất định sẽ nói con đi làmthu không bằng chi, con mà nói con căn bản không cần hoang phí những khoảnkhác, cũng không cần mua quần áo mới, người khác cũng không biết con là đạitiểu thư của Bất động sản Thiên An, tiền lương vẫn kiếm được, thì ông ấy sẽ nóinếu con ẩn giấu được tốt như vậy, không bằng tới công ty của ba đi, có thể tiếtkiệm cho ba được một phần tiền lương.”

“Cho nên…” Tô Thiên Thiên kiên định nghĩ, “Không thểđể cho ba biết con đi làm?!”

Tô Thiên Thiên nhìn trời suy nghĩ đến cái mặt thối kiacủa Ninh Xuyên, cùng với số lần đi trễ vô số của cô trong tháng này, tiềnthưởng cũng bị trừ hết, xin nghỉ một tuần? Nếu đổi lại là lúc bình thường bộNhân sự còn không biết cô, nhưng mà nếu Ôn Nhược Hà lại đang giúp cô xin chuyểnđi chỗ khác, giờ cô lại xin nghỉ, chẳng phải là treo cái biển to đùng lên đểcho người ta nhớ đến mình?

Dì Lâm đề nghị, “Hay là cô chủ có thể nói cô đi dulịch với bạn, tuần sau, cô đến ở nhờ nhà tiểu thư họ vậy.”

“Chủ ý này hay!” Tô Thiên Thiên lập tức vỗ tay, “Nhưthế ba cháu có về cháu cũng không phải ăn rau cỏ bánh bao theo ông ấy!”

“Cô chủ…” Dì Lâm rưng rưng, “Nghe nói ông chủ về cònmuốn đi sắm quần áo.”

“Phụt…” Tô Thiên Thiên phụt ra, hành vi trâu bò nhấtcủa ba cô, chính là tất cả quần áo đều được mua ở siêu thị, hơn nữa, để triểnlãm sự quan tâm của ông ấy với cả nhà, sẽ phải mời cả bà Tô, Tô Thiên Thiên vàdì Lâm đi theo ông ấy đến siêu thị sắm đồ.

Thường thường vào thời điểm này, cả nhà đều tự tìm chomình một cái cớ thích hợp để không đi, cái cớ muôn thuở của bà Tô là, “Đầu tôicó hơi choáng…” Dì Lâm thì nói, “Tôi phải đến một cái chợ rất xa để mua rausạch tiện lợi.” Thiên Thiên không biết lấy cớ gì, thường xuyên là kẻ xui xẻonhất.

Ở trong siêu thị tranh giành dép giảm giá với các bácgái, sau đó ba cô còn chọn một chiếc sơ mi 20 đồng, còn phải dùng máy tính tínhtoán lại giá cả chính xác của các loại thức ăn và đồ dùng, cuối cùng, ông Tô sẽhòa ái nói, “Thiên Thiên, mặc dù ba bận rộn nhiều việc, nhưng chỉ cần có thờigian, nhất định sẽ đi dạo phố mua đồ với con.”

Mất mấy giờ đồng hồ cuốc bộ, tính toán, giành đồ, cònmuốn nàng lười Tô Thiên Thiên phải cảm động đến rơi nước mắt, có chuyện gì kinhkhủng hơn cả chuyện này sao?

Vừa nghĩ đến cuối tuần sẽ có hoạt động này, quyết tâmcủa cô lại càng thêm kiên định, vậy nên Thiên Thiên siết chặt tay, “Cuối tuần,con tuyệt đối sẽ không về nhà!”