Lười Phải Yêu Anh

Chương 19



Ninh San hiển nhiên không muốn nói về vấn đề này,nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ninh Xuyên, cô vẫn ngồi xuống, “Sao phải nóichuyện này?”

“Em cảm thấy quá đột ngột.” Ninh Xuyên không nhịn đượcnói, “Ý em là, chị và anh rể phát sinh vấn đề gì, em cảm thấy người đó khôngtệ…”

Anh nói vậy không phải là không có lý do, năm xưa NinhSan còn là một cô gái chưa tốt nghiệp đại học, vì muốn nhanh chóng tìm được mộtcông việc vừa có thể nuôi sống cô và em trai, lại còn phải cung cấp tiền để emmình đi học, cô chỉ có thể chọn đi làm tiếp viên ở quán bar, một bình rượu uốngvào, cô sẽ được tính phần trăm, đêm đêm, cô uống đến say mèm.

Mới đầu cô chỉ vừa uống là nôn thốc tháo, sau đó uốngmãi uống mãi rồi cũng quen.

Ninh Xuyên thực sự không thể đối mặt nổi với hiện thựcnày, anh nói với Ninh San, “Em không đi học nữa, em cũng đi làm.”

Ninh San uống đến cả người nồng nặc mùi rượu, mặc dùngay cả tên mình cô cũng có thể quên mất, nhưng cô vẫn rõ ràng, hy vọng duynhất của nhà họ Ninh chính là em trai mình, “Không, em phải đi học, em đừngquên lời ba nói, ba nói, cho dù như thế nào, nhà họ Ninh chúng ta nhất địnhphải vực dậy một lần nữa, cho nên Ninh Xuyên, cho dù có xảy ra chuyện gì, chodù chị có phải làm nghề gì, chị cũng sẽ cho em đi học. Sau đó…” Cô đứng dậy,lao vào nhà vệ sinh, nôn đến cả mật xanh mật vàng cũng ói ra, mái tóc xộc xệchxõa bên cạnh bồn cầu, ánh mắt cô trống rỗng vô cùng, giống như không nhìn thấybất cứ hy vọng gì, “Sau đó… nhà mình mới có hy vọng.”

Cô cứ trải qua những ngày mà bản thân cũng không rõ làđã chết hay còn sống như vậy, cho đến một hôm, cô gặp được Trần Hạo ở quán bar.

Anh ta là chủ quản của một công ty nhỏ, lớn hơn NinhSan sáu tuổi, Trần Hạo có vẻ ngoài bình thường, gia đình cũng vậy, tính tìnhthật thà đôn hậu, vậy mà cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, rất rõ ràng, tuổi nhưvậy rồi còn kết hôn, khẳng định là có vấn đề, vấn đề của anh ta chính là đã lydị, không có con.

Lúc ấy công ty tụ tập với nhau đến quán bar, đến lúcmọi người đều vui đùa rất HIGH, anh ta chỉ có một mình ngồi yên trong góc, NinhSan muốn đẩy mạnh tiêu thụ rượu vì kinh tế nên rót cho anh ta hai chai, lúc đóanh ta nhìn thấy Ninh San xinh đẹp quyến rũ đến động lòng người, đỏ mặt khôngthốt ra được câu nào chứ đừng nói đến cự tuyệt.

Cứ như vậy bọn họ quen nhau, cho dù một Ninh San xinhđẹp cùng với một Trần Hạo dáng người nhỏ thấp không thể coi là dễ nhìn thoạtnhìn không xứng đôi cho lắm, nhưng Ninh San không quan tâm, đối với cô mà nói,thứ được gọi là tình yêu, ngay từ lúc cô lựa chọn nghỉ học, đã không còn dínhlíu gì đến cô nữa, cái cô cần, chỉ là một người, không quan tâm cô đã từng làmtiếp viên quán bar, sau đó cùng cô trải qua nửa đời còn lại yên ổn.

Có lẽ nếu là trước kia, Ninh Xuyên nghĩ, chị gái chưachắc sẽ sống chung với Trần Hạo, lúc đầu, cô còn có những lựa chọn khác. NhưngNinh San không có lựa chọn nào khác, hoặc là nên nói, so với làm tình nhân củamấy ông chủ gì đó, lấy một người đàn ông đã ly dị nhưng đàng hoàng sẽ ổn địnhhơn, nhất là cô cho rằng một người đã trải qua một lần hôn nhân thì sẽ rất quýtrọng cuộc hôn nhân kế tiếp.

Ninh Xuyên cũng nghĩ như vậy, bởi vì sau khi kết hôn,Trần Hạo đối xử rất tốt với Ninh San, nhất là khi hai người còn có một đứa bérất đáng yêu như Bối Bối, tất cả đều hoàn mỹ, giống như không nên lấy ly hônlàm kết cục.

“Người đó không tệ?” Ninh San nhếch khóe miệng, conglên một nụ cười châm biếm, sau đó nhìn Ninh Xuyên, “Có thể đã từng như vậy,nhưng bây giờ thì không…”

“Anh ta rất quan tâm đến gia đình…” Ninh Xuyên nói,“Năm ngoái em gặp anh ta, rất biết chăm sóc trẻ con, cũng là người có thể sốngqua ngày được.”

“Nhưng trong lòng anh ta vẫn để ý đến quá khứ củachị!” Ninh San đột nhiên rống to, “Chị có thể không thèm để ý đến tướng mạo,gia đình, công việc hay chuyện anh ta đã ly dị, thật sự, có lẽ nếu là trước đâychị sẽ không để mắt tới người như vậy, nhưng chị biết, quá khứ chính là quákhứ, đối với chị mà nói, có thể tìm được người như anh ta đã là rất khó rồi!Nhất là anh ta không quan tâm đến chuyện chị từng làm ở quán bar, nhưng mà đấyđều là do bọn chị nghĩ vậy, sinh Bối Bối xong, anh ta chẳng khác nào một kẻthần kinh, cả ngày muốn mang con đi xét nghiệm ADN!”

Ninh Xuyên bị chuyện này dọa cho choáng váng: “Chị,chị nói là anh rể, anh ta…”

“Đúng vậy!” Ninh San kiên định nói, cô thở dài mộthơi, “Trước kia chị không nói với em, sau khi kết hôn với anh ta xong, anh tathường xuyên nghi ngờ chị vẫn còn qua lại với đàn ông, chị ra khỏi cửa khôngđược trang điểm, không được mua quần áo mới, ngay cả tóc cũng không được uốn,nếu không anh ta sẽ cho rằng chị muốn ngoại tình! Được thôi, những chuyện đóchị nhịn, chị biết nếu đã kết hôn thì hai người phải tha thứ khoan dung cho nhau,dù sao chị cũng từng là một tiếp viên, anh ta phản ứng như vậy, chị cũng hiểuđược, em cũng biết, chị làm tiếp rượu, có thể có tiếp xúc thân thể với khách,nhưng mà chị em còn chưa sa đọa đến mức bán rẻ thân xác!”

Cô nói một hơi như vậy xong, giống như đang phát tiếtnhững lời đã kìm nén rất lâu trong lòng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, “Xinlỗi, chị mất khống chế..”

“Không… không sao..” Ninh Xuyên ngây ngẩn đáp.

“Cho nên chị làm theo mọi yêu cầu của anh ta, toàn tâmtoàn ý làm một bà nội trợ, thật ra thì khi chuẩn bị kết hôn, chi đã nghĩ saukhi cưới có thể đi học lại, hoặc là tìm một công việc thích hợp, bắt đầu cuộcsống mới của chị, em biết rồi đấy, khi đó em đã thi đậu nghiên cứu sinh, bắtđầu vừa học vừa làm rồi.” Ninh San nói tiếp, “Nhưng em nghĩ coi, với người nhưanh ta, chị có thể ra khỏi cửa được sao?”

“Sao chị không nói cho em biết?” Ninh Xuyên đột nhiêncảm thấy những gì chị nhận được, không hề giống với những thứ anh đã nghĩ.

Ninh San nhìn anh một cái, ánh mắt dời xuống mặt đất,lạnh lùng cười một tiếng, “Nói cho em biết thì thế nào, ly hôn ư? Một người đãtừng làm tiếp viên, lại còn ly hôn, chị còn có lựa chọn nào tốt hơn sao? Nếunhư đến cả người đang hoàng như anh ta cũng chỉ cố nén nghi ngờ trong lòng, thìnói gì đến những người khác.”

Cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên, mở trừng hai mắt, “Nhưngchị không thể nào nhịn được khi anh ta muốn dẫn Bối Bối đi xét nghiệm huyếtthống, nguyên nhân là vì lúc mang thai, chị đã từng tới tìm em, chị có thể cócơ hội tiếp xúc với những người đàn ông khác!”

“Vậy Bối Bối mới ra đời có hơn một năm…” Ninh Xuyênnói.

“Một năm trước bọn chị đã ở riêng rồi.” Ninh Sannói,”Bởi vì chị đề xuất ly hôn, mà anh ta không đồng ý, anh ta có thể hôm trướcthì quỳ trước mặt chị cầu xin chị trở về, mà ngay hôm sau đã bắt đầu nói chị là“đồ đàn bà không biết xấu hổ”. hoặc là hôm trước thì dùng dao cắt cổ tay mình,sau đó ngày hôm sau lại mắng Bối Bối là “Con hoang”. Chị chịu đủ rồi, cuối cùngchị nói với anh ta, đúng thế, Ninh San tôi là một mụ đàn bà lẳng lơ, Bối Bốicũng không phải con của anh, sau đó ly hôn với anh ta!”

Cô càng nói càng kích động, nước mắt cũng không kìmđược mà tuôn ra, Ninh Xuyên vươn tay đặt lên bả vai chị gái, nghẹn ngào nói,“Chị, thực xin lỗi, đều là tại em, nếu như không phải vì em, chị sẽ không phảichịu đựng như vậy…”

Ninh San cũng không nhịn được nữa, gào khóc, “Chịkhông muốn nhìn thấy Bối Bối, cứ nhìn thấy Bối Bối là chị nghĩ đến anh ta, mườinăm… Tiểu Xuyên, chị đã tự hỏi mình vô số lần, rốt cuộc là chị còn phải sốngnhư vậy bao lâu nữa, còn phải đợi bao lâu nữa, chị mới quay trở lại được cuộcsống mười năm trước đó…”

Ninh Xuyên đưa lay lau khóe mắt, “Sống cùng với em đi,chị và Bối Bối, chúng ta chính là một gia đình, giống như trước kia.”

….

Đối mặt với sự khiêu khích của bạn trai cũ, Tô ThiênThiên cảm thấy áp lực của bản thân cực lớn, cô phải phản kích ngay lập tức,không chỉ là ngoài miệng, mà còn phải cả hành động nữa.

Vậy nên cô nghiêm túc nói với bà Tô, “Mẹ, giới thiệuđối tượng cho con đi!”

Bà Tô đang ngồi xem phim truyền hình đến đoạn kịch tính,bị một câu như vậy dọa cho hết hồn, lại không biết nên khóc hay nên cười, “Con,con nói cái gì?”

“Có lẽ là mẹ mau tìm cho con một người đàn ông đi,không phải con muốn kết hôn, con chỉ cần gấp một anh chàng thôi.” Tô ThiênThiên giải thích.

Giải thích như vậy, ngay cả dì Lâm cũng trợn mắt líulưỡi, “Cô chủ, mặc dù… chuyện đó… cô đã hai mươi bốn tuổi, ạch, cũng đã trưởngthành, cũng cần thiết, nhưng mà… vội vàng như vậy, chúng tôi biết tìm đâu bâygiờ?”

“Hồi trước không phải ba cháu định giới thiệu cho cháusao?” Tô Thiên Thiên nói, mặc dù thực ra cô chẳng có tí ti hứng thù nào đối vớiđám công tử nhà giàu “Hứng thú rộng khắp” kia, vừa thấy mặt đã hẹn cô đi chơibóng, du lịch, định khiến cô mệt chết sao!

“Hồi trước không phải con không thích sao?”

“Bây giờ cũng không thích, chẳng qua là cần.” Tô ThiênThiên nghiêm túc nói, “Mẹ hỏi thăm giúp con, có ai thích hợp không, gia đìnhkhông cần quá tốt, nhưng có công việc ổn định, không phải ngày nào cũng tìm conra ngoài, tốt nhất là tính tình được một chút, cái loại hễ gọi là đến, khônggọi anh ta cũng không tức giận ấy.”

Bà Tô suy nghĩ một chút, “Hình như có một cậu phù hợp,vốn ba cậu ta cũng là cổ đông của một công ty địa sản lớn, quen với ba con, sauđó công ty đó xảy ra chút vấn đề, ông ấy rút cổ phần, mở một công ty đầu tưquản lý tài chính, mặc dù điều kiện so với nhà chúng ta có kém hơn một chút,nhưng mà mẹ thấy con trai ông ấy rồi, tính tình tốt không phải nói, hình nhưđang làm trong một công ty quảng cáo, chức vị cũng khá cao…”

Không có thời gian để lắng nghe chi tiết, Tô ThiênThiên quả quyết nói, “Rất tốt, tối mai, hẹn gặp anh ta đi!”