Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 76: Phiên Ngoại: Lâm Hoan



Khi Thẩm Huyền nhặt Lâm Hoan về Đông Xưởng, thái giám chưởng ấn Tô Chỉ Đức của Đông Xưởng đang giáo huấn người khác ở nhà chính. Khác với Thẩm Huyền, Tô Chỉ Đức trời sinh có một gương mặt hiền từ, trên mặt luôn mang theo bảy phần tươi cười, tuổi có chút lớn, tóc mai hai bên trắng xóa, lúc cười rộ lên sẽ có nếp nhăn rất sâu ở đuôi mắt.

Lúc giáo huấn hạ người khác hắn cũng cười tủm tỉm: "Đừng lúc nào cũng là bộ dạng thanh cao 'mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh', ngươi cho rằng bản thân là anh hùng tái thế sao, trong mắt Hoàng thượng ta chính là một con chó. Thời buổi loạn lạc, gió nổi mưa phùn, chúng ta thân ở bên trong lốc xoáy trừ bỏ bản thân ra còn có thể cứu ai?"

Người quỳ trên đất hai vai run rẩy.

"Hôm nay ngươi bởi vì nhất thời mềm lòng mà thả cô nhi Vương gia, mười năm sau hậu nhân của Vương gia sẽ mang theo thù hận thật sâu vẵn gãy cổ ngươi. Đừng nói với bản đốc cái gì mà ở hiền gặp lành ở ác sẽ có hậu quả xấu, đứa ngốc mới tin tưởng trên đời này có thiện cùng ác rõ ràng."

Dứt lời, Tô Chỉ Đức vân vê món đồ chơi có hình hạch đào trên tay, hai mắt dưới lông mi trắng yếu ớt nhắm lại, chậm rãi nói: "Người đâu, kéo xuống chém, để các huynh đệ nhớ kĩ."

Lúc tên thái giám bị kéo xuống quần đều ướt nước tiểu, trên mặt đất tản mát ra mùi hương khó ngửi.

Thẩm Huyền ấn bội đao, một tay dẫn Lâm Hoan gầy đền da bọc xương hờ hững nhìn tất cả trước mặt.

Tô Chỉ Đức giống như mới phát hiện ra hắn, dựa trên ghế kéo dài giọng nói: "Thẩm Thất, ngươi nhặt cái thứ gì trở về vậy?"

Khi đó Thẩm Huyền còn chưa sửa tên trở về, vẫn dùng tên 'Thẩm Thất' như cũ. Nghe được Tô Chỉ Đức đặt câu hỏi Thẩm Huyền đẩy Lâm Hoan nhỏ gầy lên phía trước, trầm giọng nói: "Trên đường trở về thấy hắn đoạt thức ăn cùng thái giám khác, hung ác, lực lớn, là hạt giống luyện đao tốt."

"Nếu nói về đao trong Đông Xưởng không có người nào là đối thủ của ngươi, giờ lại tìm một đứa nhỏ tới đây luyện đao, quá dư thừa." Tuy nói như vậy nhưng Tô Chỉ Đức vẫn vẫy tay với Lâm Hoan: "Đứa nhỏ, ngươi lại đây cho bản đốc nhìn xem."

Lâm Hoan cắn ngón tay không động đậy chỉ giương mắt nhìn Thẩm Huyền, khuôn mặt gầy đến mức dường như chỉ còn lại có một đôi mắt to.

Lông mày cùng lông mi của Thẩm Huyền phá lệ đen đậm, lúc rũ mắt nhìn sẽ tạo thành một vòng bóng đen dưới đáy mắt, rất lạnh lùng. Hắn cảnh cáo Lâm Hoan: "Muốn sống tiếp phải ngoan ngoãn nghe lời."

Tô Chỉ Đức nhìn qua là một người cười tủm tỉm nhưng tính tình lại rất cổ quái, lúc giết người sẽ không nói đạo lý. Thẩm Huyền không muốn một đứa nhỏ như vậy chết ở đây, dù rằng đứa nhỏ này là do hắn mang về.

Lâm Hoan vì thế mở to đôi mắt đi đến trước mặt Tô Chỉ Đức đứng yên.

Tô Chỉ Đức híp mắt đánh giá hắn, hàm chứa ý cười, đôi mắt lại rất lạnh băng như rắn độc. Một khắc trước Tô Chỉ Đức còn đang cười tủm tỉm nhìn Lâm Hoan, giây sau lại là một chưởng đánh tới trước mặt hắn.

Tuy Lâm Hoan tuổi nhỏ nhưng trời sinh phản ứng nhanh nhạy,hắn theo bản năng né tránh chiêu thứ hắn, chưởng phong cơ hồ xẹt qua chóp mũi hắn. Nhưng mà chưởng thứ hai lại không may mắn né tránh như vậy, trực tiếp đánh bay thân hình nho nhỏ của Lâm Hoan ra xa một trượng, lăn vài vòng ngã xuống đất.

Thẩm Huyền nhíu mày, đốt ngón tay vuốt ve vỏ đao.

Cũng may xương cốt Lâm Hoan cứng rắn, chỉ là phun ra một ngụm máu, ngay sau đó vỗ vỗ tro bụi dính trên trang phục thái giám lung lay đứng vững. Từ đầu đến cuối ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có, bình tĩnh như một con rối gỗ.

Sát thủ trời sinh.

"Không tồi, không tồi, phản ứng nhanh cũng chịu được bị đánh. Nếu cho thêm thời gian sẽ không kém hơn ngươi." Tô Chỉ Đức rất vừa lòng, nhìn Thẩm Huyền nói: "Mang hắn về Huyền vũ của ngươi đi, về sau giao đứa nhỏ này cho ngươi dưỡng dạy."

Thẩm Huyền gật đầu, vừa muốn đi thì Tô Chỉ Đức lại gọi hắn lại: "Nghe nói vàng bạc bản đốc ban cho ngươi đều bị trả về? Này không được đâu Thẩm Thất. Thuộc về ngươi thì ngươi phải cầm, cho dù tương lai có người kêu ngươi là thiên tuế gia ngươi cũng phải chịu. Thế đạo hiện giờ nào còn có thanh quan? Ngươi nếu cái gì cũng không lấy thì có vẻ kỳ quái, sẽ làm lòng người nghi ngờ ngươi muốn vị trí cao hơn."

Trong giọng nói hắn mang theo ý vị cảnh cáo như có như không, Thẩm Huyền trầm ngâm một lát, giữa mày là kiên cường cùng kiêu cạnh không hợp tuổi. Thật lâu sau, hắn hơi cúi đầu khom người nói: "Thuộc hạ hiểu rồi."

Thẩm Huyền mang theo Lâm Hoan đi tắm rửa bôi thuốc, lúc cởi quần áo mới phát hiện đứa nhỏ này gầy đến mức nhìn ghê người, cũng không biết bao lâu không được ăn một bữa chán chê.

Hộp thuốc có mấy viên thuốc lẻ vụn, Lâm Hoan liền bóc lấy bỏ vào miệng. Thẩm Huyền thấy vậy vội đoạt bình dược đi, trách cứ: "Thuốc cũng ăn bậy, muốn chết cứ nói thẳng!"

Lâm Hoan chỉ chớp mắt, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ: "Ca ca, ta đói."

Một tiếng 'ca ca' kia không thể nghi ngờ đã làm một góc mềm mại nhất trong lòng Thẩm Huyền xúc động, hắn nhớ tới A Thất năm trước chết ở trước mặt mình....

Lệ khí trong mắt tiêu tán không ít, Thẩm Huyền rũ mắt thô lỗ nói: "Thuốc hảo hạng, đợi lát nữa sẽ mang ngươi đi ăn đủ." Ngữ khí tuy rằng lạnh băng nhưng động tác lạ ôn nhu không ít.

Sức ăn của Lâm Hoan lớn hơn so với tưởng tượng của Thẩm Huyền, một mình hắn có thể ăn lượng cơm của bốn người, phảng phất như trong bụng là cái động không đáy, lúc đói quả thực như lục thân không nhận.

Có một hôm Ngô Hữu Phúc nấu một chén canh phúc thọ, canh này tuy nhìn qua ngọt lành ngon miệng nhưng lại vô cùng độc, chính là dùng để ám sát. Ngô Hữu Phúc đặt chén canh trong phòng ăn thưa thớt liền xoay người đi phối phương thuốc khác, ai ngờ vì vậy nên nhất thời không biết được canh phúc thọ kia đều bị Lâm Hoan uống trộm.

Chờ đến khi Ngô Hữu Phúc xoay người lại phát hiện thì Lâm Hoan đã ngã rầm trên mặt đất.

Cũng may chén thọ canh kia của Ngô Hữu Phúc còn chưa nghiên cứu chế tạo hoàn toàn, nếu không cái mạng nhỏ của Lâm Hoan liền sẽ bàn giao đến bây giờ. Sau này Ngô Hữu Phúc cũng không dám luyện thuốc ở phòng ăn nữa, sợ vừa lơ đãng đã độc chết Lâm Hoan thường xuyên tới lấy đồ ăn vặt.

Đông đi xuân tới, nhắc tới Lâm Hoan Ngô dịch trường liền buồn rầu, nhìn Lâm Hoan tay trái bánh bao tay phải thịt nướng thở ngắn than dài: "Ai, tiểu Lâm tử, ngươi nói ngươi làm sao bây giờ đây! Tham ăn thành như vậy thì sau này có cô nương nào dám làm đối thực cùng ngươi?"

"Ha ha ha ha hắn như vậy thì sao có đối thực, 'độc thực' thì đúng hơn!" Phương Vô Kính cười, tiếp tục nói: "Ta nói lão Ngô này, ngươi không phải có cháu ngoại gái từng làm việc ở Ngự Thiện Phòng sao, thích hợp với tiểu Lâm tử đấy."

"A Chu hả? Chỉ cần nàng đồng ý ta tất nhiên không có ý kiến." Ngô Hữu Phúc thật ra cũng không phản đối, dù sao bản thân cũng là thái giám, hắn đối với Lâm Hoan đồng dạng thân là thái giám cũng không bài xích, còn cười hỏi hắn: "Thế nào tiểu Lâm tử, muốn tạo con đường cho hai người các ngươi không?"

Lâm Hoan đối với bộ dạng phẩm tính của cô nương đều không thèm để ý, chỉ hỏi một câu: "Nàng nấu cơm ăn ngon sao?"

Ngô Hữu Phúc cười tủm tỉm gật đầu: "Ăn ngon, không thể kém hơn ta."

Lâm Hoan nuốt cái bánh bao cuối cùng xuống gật đầu: "Ta đây không có ý kiến."

Bộ dạng dứt khoát lại hồn nhiên làm Ngô Hữu Phúc cùng Phương Vô Kính cười ha ha. Ngô Hữu Phúc thở dài: "Nhiều năm như vậy sao còn giống như đứa nhỏ không lớn, ngốc ngốc, biết chiếu cố cô nương thế nào sao?"

"Biết." Lâm Hoan nghiêm túc nói: "Ta sẽ để nàng ăn no mặc ấm, có đồ ăn ngon chia cho nàng một nửa, sẽ không để nàng rơi nước mắt, sẽ không để người khác khi dễ nàng."

Sau chuyện mật thám Bắc Địch gây ầm ĩ kinh thành lúc trước Lâm Hoan đi Tẩy Bích Cung báo cáo quân tình đã gặp qua A Chu một lần, là một cô nương rất đáng yêu, trên người có một mùi hương đồ ăn mê người, Lâm Hoan rất thích.

Chỉ là không biết A Chu cô nương có thích hắn là thái giám như vậy không?

Rối rắm như thế mấy tháng Lâm Hoan một lần nữa ra ngoài trở về, ở ngoài cửa kinh thành gặp phải vài người quen.

Nói là người quen cũng không đúng, ít nhất cũng đã sáu bảy năm chưa từng gặp mặt; nếu nói người xa lạ cũng không tính xa lạ, rốt cuộc trong xương cốt của hắn vẫn còn chảy xuôi huyết mạch giống bọn họ....

Mẫu thân hắn.

Cái người bởi vì gia cảnh bần hàn mà dùng một cái đùi gà dỗ hắn đi thiến làm thái giám, mẫu thân ruột thịt.

Phụ nhân đã có chút già, rõ ràng chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng đã bị năm tháng cùng cực khổ áp đè lên thân mình. Nàng một tay cầm theo một túi đổi lấy lương thực, một tay nắm một đứa nhỏ năm sáu tuổi, trên lưng còn cõng một đứa trẻ chưa tới một tuổi, giống như một lão đầu vênh váo thở hổn hển đi tới, thần sắc xám như tro cùng mọi người đi đường ngăn nắp xung quanh không hợp nhau.

Lâm Hoan cầm lòng không đậu mà ghìm ngựa xoay người, nhảy xuống lưng ngựa đi đến chỗ lão phụ nhân.

Hắn mặc phục sức của thái giám Đông Xưởng, tuy rằng gương mặt bánh bao hơi hiện non nớt nhưng vẫn không ngăn được khí thế uy phong đầy người, người đi đường không khỏi né tránh nhường cho hắn một con đường.

Khi đôi giày sạch sẽ dừng lại trước mặt mình lão phụ nhân còn có chút không hồi thần lại, ngẩn người, sau đó mới sợ hãi ôm cháu gái vào trong ngực mình, nâng một gương mặt tang thương lên.

Rồi sau đó con ngươi co rụt lại, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Giống như gặp được cái gì không thể tin được bàn tay khô gầy của bà run rẩy kịch liệt, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Hoan, trong đôi mắt vẩn đục tràn đầy tơ máu. Cánh môi đầy da chết của bà run rẩy, thật lâu sau mới thử nói: "Hoan, Hoan nhi.... Là con sao?"

"Là ta, ta là Lâm Hoan." Lâm Hoan cảm thấy vết thương cũ năm xưa của mình lại có chút phiếm đau, một chữ 'nương' ra đến bên miệng lại bị hắn nuốt xuống, chỉ nói: "Sau đó ta có trở về thăm người thân một lần nhưng mọi người đều không còn nữa, ta không biết người cùng đại ca dọn đi nơi nào, tìm thật lâu cũng không tìm được."

Hắn từng trở về....

Một người mẹ vì mấy món ăn đem hắn bán cho thái giám như mình, hắn lại vẫn trở về vấn an mình!

Phụ nhân chảy một giọt nước mắt vẩn đục, lại dùng mu bàn tay thô ráp lau đi, lẩm bẩm: "Trong thôn có lũ lụt, phòng ốc bị sập, chúng ta dọn đến huyện Hoa cách thành trăm dặm."

Lâm Hoan 'a' một tiếng, không nói nữa.

Không biết vì sao lão phụ nhân lại cảm thấy Lâm Hoan đoán được cái gì. Năm đó bọn họ dọn đi nguyên nhân không chỉ là vì hồng thủy mà bà càng sợ sẽ gặp lại Lâm Hoan hơn, sợ Lâm Hoan một ngày kia sẽ kéo cái thân thể tàn khuyết trở về tìm bà, chất vấn bà vì cái gì lại muốn vứt bỏ hắn, vì cái gì muốn gạt hắn.... Cho nên bà mới mang theo trưởng tử cường tráng cùng hai mươi lượng bạc bán con hoảng sợ đào tẩu.

"Hoan nhi, con đừng oán nương, nương cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy." Lão phụ nhân càng thêm áy náy cúi đầu không dám nhìn hắn: "Năm đó cha con chết, con lại ăn quá nhiều nương thật sự không thể nuôi sống...."

"Nữ hài này là đứa nhỏ của đại ca sao?" Lâm Hoan chợt đánh gãy nàng, ngồi xổm xuống nhìn nữ hài tử dơ bẩn nhút nhát kia, mơ hồ có thể thấy được ánh mắt của đại ca.

Lão phụ nhân lau nước mắt, gật đầu nói: "Là trưởng nữ của đại ca con, năm thứ hai con tiến cung.... Sinh hạ."

Lời nói nàng lập lòe, cũng không có nói số tiền đại ca đón dâu chính là tiền bán thân năm đó của hắn.

Lâm Hoan rất thích trẻ con, lúc ở Đông Xưởng hắn cũng thường xuyên cõng nữ nhi của Thẩm Đề đốc cùng Trường Ninh trưởng công chúa. Hắn cơ hồ là theo bản năng duỗi tay sờ mặt của đứa nhỏ....

Ngoài dự đoán lão phụ nhân lại như lâm đại địch, giữ chặt cánh tay gầy gò của nữ hài nhi lại giấu nàng ra phía sau chính mình bảo vệ, phảng phất như Lâm Hoan là hồng thủy mãnh thú ăn thịt người gì đó.

Tay Lâm Hoan sờ soạng trong khoảng không, dừng lại giữa không trung thật lâu sau mới lẳng lặng giương mắt nhìn mẫu thân của mình

Trong mắt lão phụ nhân có xấu hổ cùng kiêng kị. Trong mắt rất nhiều người thái giám vĩnh viễn là quái vật dơ bẩn, cho dù tên thái giám này là đứa nhỏ bà tự mình đưa vào hang hổ bà cũng vẫn kiêng kị như cũ.

Phía sau có tiếng bước chân lộc cộc vang lên, thủ hạ ôm quyền hành lễ với hắn, cung kính nói: "Lâm dịch trường Đề đốc kêu ngài mau chóng về phủ."

"Dịch.... Dịch trường?" Cho dù là thôn phụ hương dã, lão phụ nhân cũng biết cái này không phải là quan nhỏ, trong lúc nhất thời bà vừa kinh ngạc vừa thấp thỏm, càng thêm co quắp bất an.

"Đã biết, lập tức về."

Lâm Hoan đuổi cấp dưới đi liền thấy lão phụ nhân đột nhiên giữ chặt cháu gái quỳ xuống, hai vai run rẩy vâng vâng dạ dạ: "Đại, đại nhân! Tiện dân có mắt không tròng khinh bạc đại nhân, mong đại nhân ngàn vạn đừng trách cứ! Tiện dân dập đầu cho ngài!" Biên độ động tác to lớn, thậm chí làm ấu tôn ngủ say trong sọt tỉnh dậy.

"Đừng!" Lâm Hoan đỡ lấy nàng.

Nghĩ nghĩ, hắn cởi túi tiền bên hông xuống đưa tới trong tay chất nữ, tiểu nữ hài rất nhát gan không dám nhận hắn liền mạnh mẽ nhét vào trong lòng ngực nàng. Sau đó, hắn lại cởi ngọc sức trên bội đao xuống thậm chí ngay cả hoa văn khắc vàng trên chuôi đao cũng môi xuống, toàn bộ đều nhét vào trong lòng ngực của tiểu chất nữ, rồi sau đó mới sờ đỉnh đầu khô khốc của nàng bình tĩnh nói: "Không phải sợ ta, đứa nhỏ của trưởng công chúa cùng Đề đốc ta cũng thường xuyên ôm chơi."

Vừa nghe hắn thế nhưng có thể ôm đứa nhỏ của trưởng công chúa chơi đùa lão phụ nhân ban đầu gù lưng eo lại càng cong chút, chôn cái trán thật sâu dưới mặt đất bụi bặm, đê tiện lại thật đáng buồn.

Lâm Hoan gãi cái ót không biết nên nói gì, liền đứng dậy lên ngựa, vung roi rời đi.

Đông Xưởng mới là nhà hắn, chốn trở về vĩnh viễn của hắn.

Giữa sân, A Chu bưng một đĩa bánh bơ lê nóng hầm hập từ phòng ăn ra, thấy Lâm Hoan rũ đầu rầu rĩ không vui vào cửa liền cười nói: "Sao vậy Lâm dịch trường, sao lại không vui?"

"A Chu." Lâm Hoan giương mắt nhìn nàng, ngửi thấy mùi bánh bơ mắt không khỏi sáng ngời, sut sút trong lòng tiêu tán không ít.

Vừa thấy bộ dạng nuốt nước miếng không ngừng của hắn A Chu liền biết chứng tham ăn của hắn lại tái phát, liền duỗi tay cầm hai miếng bánh bơ nóng hổi cho hắn, nói: "Này cho ngươi hai cái, nhiều hơn thì không thể, cái này là làm cho điện hạ."

Nói xong tròng mắt nàng lanh lợi chuyển động, cười tủm tỉm thò lại gần thấp giọng nói: "Nhưng mà nếu ngươi thích, về sau ta sẽ lén làm cho ngươi ăn."

Lâm Hoan nhận lấy bánh bơ cắn một ngụm, bị nóng đến phải hà hơi.

"Đồ ngốc ăn chậm chút."

Lâm Hoan thỏa mãn híp mắt, chân thành nói: "A Chu, ngươi thật tốt!"

"Hiện tại mới biết ta tốt!" A Chu cười chọc trán hắn, hừ nói: "Lâm bảo bảo nhà ta đúng thật là đứa ngốc."