Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 45



CHƯƠNG 45



Cung Cửu trơ mắt nhìn Diệp Cô Thành cứ như vậy cùng Nam Vương thế tử đi thưởng thức đào hoa, trong lúc nhất thời tức giận đến sôi gan, suýt nữa thiêu rụi cả rừng hoa đào.

Mà Diệp Cô Thành thì sao, còn đang tiếp tục duy trì phong phạm cao nhân, một bên bình tĩnh nghe Nam Vương thế tử giới thiệu phong thổ Đông Nam, một bên tưởng tượng cảm giác nghẹn khuất lúc này của Cung Cửu, tâm tình liền dần dần sáng lên — ngươi làm ta rối rắm, ta liền dày vò ngươi, thật sự là biện pháp công bằng đến không thể công bằng hơn a.

Trước mắt đều là đào hoa sáng trong, Diệp Cô Thành sau khi cùng Nam Vương thế tử đi một đoạn đường, trải qua một phen đối lập, cũng không thể không cảm khái nghĩ, Nam Vương thế tử này thật sự thua kém Cung Cửu không chỉ nửa điểm: Lúc trước mỗi khi Cung Cửu cùng Diệp Cô Thành chậm rãi nói chuyện, đều là miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, cho dù là chuyện và người bính thường đến cỡ nào, Cung Cửu đều có thể giới thiệu đến sinh động như thật. Cung Cửu không chỉ biết dẫn ra cố sự, nói đùa nói giỡn, khi hưng trí còn có thể hát lên vài câu hát dân gian bản xứ, càng miễn bàn bọn thuộc hạ đắc lực của Cung Cửu thức thời biết bao nhiêu — lúc trước bọn họ chạy đến Đông Nam, khi trải qua thành trấn nào, dù Cung Cửu và Diệp Cô Thành ngồi xe ngựa không dừng lại, nhưng đặc sản mỹ thực địa phương nào cũng được thuộc hạ của Cung Cửu trực tiếp đưa lên xe, Diệp Cô Thành khỏi bàn vừa lòng biết bao nhiêu, người “biết hưởng thụ, biết sinh hoạt”như Cung Cửu, quả thật chính là bạn lữ trong lý tưởng của y.

Nhìn nhìn lại Nam Vương thế tử này, chỉ tùy tiện nói mấy câu giới thiệu địa phương gã sinh trưởng, phong tục vô cùng quen thuộc mà thôi, có thể nói khô khan, không hề có điểm nhấn như thế, thật là trừ cái mặt cũng tàm tạm ra — quả nhiên là có so sánh mới biết cao thấp a, Diệp Cô Thành bất đắc dĩ nghĩ: Có vẻ như từ khi y nhận thức Cung Cửu, cả nhãn giới xem người cũng trở nên cao hơn rất nhiều, ai.

Trên thực tế bộ dạng của Nam Vương thế tử kia cũng không tồi lắm, nếu không như thế, Diệp Cô Thành cũng chẳng có hứng thú cùng ngắm hoa với gã. Trong nguyên tác nói bộ dạng của gã giống y như đúc với đương triều thiên tử, tuy không biết có thật sự giống thế không, nhưng tóm lại bộ dạng của người trong hoàng thất sẽ không quá kém .

Bất quá Diệp Cô Thành lại cảm thấy Hoàng đế hẳn càng uy nghiêm quý khí hơn Nam Vương thế tử chút, tuyệt không phù phiếm lại hào nháng như gã. Nói gì thì nói thằng oắt này vốn sẽ trở thành đồ đệ của Bạch Vân thành chủ, nhưng hiện nay Diệp Cô Thành hoàn toàn không có hứng thú kia, vì thế y dứt khoát liền một câu cũng không đáp, một đường im lặng — đây vốn là thái độ bình thường của Diệp Cô Thành, nhưng vấn đề cư nhiên liền xuất hiện: Nam Vương thế tử cũng không dễ nói lời hay, hiểu cách điều chỉnh không khí như Cung Cửu, vì thế khi nói xong, lại thấy Diệp Cô Thành không chút đáp lời, liền không nói nổi nữa, trực tiếp liền lạnh. Hơn nữa Nam Vương thế tử cũng không có lớp da mặt siêu cấp dày như Cung Cửu, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy phi thường xấu hổ.

Nói gì thì nói Diệp Cô Thành lúc trước kỳ thật cũng thường xuyên “Đông lạnh” Cung Cửu, nhưng Cung Cửu thích Diệp Cô Thành, hắn đương nhiên chẳng để ý đúng sai gì sất, ngược lại sẽ càng cố gắng lấy lòng y; Nhưng lúc này đây, dù Nam Vương thế tử cũng không để ý Diệp Cô Thành lãnh đạm, nhưng nhóm người hầu và cấp dưới của gã cũng không thể trơ mắt nhìn chủ tử của bọn họ xấu mặt, bị người ta xem nhẹ.

Hơn nữa, Nam Vương thế tử coi trọng Diệp Cô Thành như thế, bọn họ cũng có sỉ diện a, đó chẳng phải tò vẻ bọn họ không bằng Diệp Cô Thành, không có chút năng lực sao?

Vì thế có một khách khanh diện mạo bình phàm, thuần túy là người qua đường của vương phủ nhảy ra, nói trào phúng nói:“Trên giang hồ đồn đãi kiếm của Bạch Vân thành chủ như phi tiên, khó bại nhất, nhưng theo ý ta bất quá cũng chỉ là một kẻ mua danh chuộc tiếng, ra vẻ cao ngạo mà thôi.” Nói xong gã lại vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía Nam Vương thế tử, nói:“Thế tử cần gì phải hu tôn hàng quý[8] cùng thứ hải ngoại di dân này tốn nhiều miệng lưỡi chứ? Vậy chỉ làm cái thứ không biết phân biệt này dương dương đắc ý, tự nâng giá trị mình lên mà thôi.”

[8] người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp

Sắc mặt Nam Vương thế tử khẽ biến, gã có chút khó xử nhìn về phía Diệp Cô Thành, muốn nói lại thôi. Nhìn ý của gã, như muốn Diệp Cô Thành đến hiển lộ tài năng, giáo huấn người của gã một chút – có vẻ như bản thân Nam Vương thế tử cũng rất hiếu kì kiếm pháp của Diệp Cô Thành.

Nhưng Diệp Cô Thành lại hoàn toàn không có hứng thú, trên thực tế y chẳng sinh khí tẹo nào — khí độ và hàm dưỡng của y sớm đã đạt tới một độ cao bất khả tư nghị nhờ thường đi cùng Cung Cửu. Ngược lại lúc này y lại nghĩ: Chẳng những Nam Vương thế tử thua xa Thái Bình vương thế tử, ngay cả thủ hạ cũng không có mắt như thế, thật đúng ăn hại mà……

Về phần khiêu khích và cạm bẫy chói lọi như thế, Diệp Cô Thành tự nhiên sẽ không mắc mưu: Lúc này nếu y giận dữ ra tay, ra tay liền giết người — mà giết chết khách khanh Nam Vương phủ ngay trước mặt Nam Vương thế tử, chẳng phải giống như vả vào thể diện của Nam Vương phủ sao? Trừ phi Diệp Cô Thành cũng là người của Nam Vương phủ, nếu không việc này chẳng lành. Thế nhưng nếu Diệp Cô Thành chỉ giáo huấn một phen mà không lấy mạng gã, mà gã này đã cố tình khiêu khích danh vọng của Bạch Vân thành chủ trước mặt mọi người, chẳng phải tỏ vẻ Diệp Cô Thành kiêng kị Nam Vương phủ sao? Người trong giang hồ coi trong là thể diện, vì vậy không giết gã này quả thật khó có thể bịt miệng người đời.

Vì thế Diệp Cô Thành dứt khoát không ra tay, y chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua khách khanh dại dột bị loại người có chỉ số thông minh như Nam Vương thế tử dùng làm pháo hôi (bia đỡ đạn)– chỉ liếc mắt một cái, giống như có kiếm khí kinh thiên gào thét cuốn qua, mọi người cùng thấy trong lòng nhảy dựng, về phần cái tên gia hỏa nói năng lỗ mãng kia vì đứng mũi chịu sào mà xụi lơ, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoàn toàn không thể động đậy .

Sắc mặt của Nam Vương thế tử càng trở nên lợi hại, gã vừa định mở miệng làm dịu đi không khí, Diệp Cô Thành lại trực tiếp phi thân bay lên, cả cáo biệt cũng không làm, liền bay bỗng như thế bay xuông núi. Chỉ trong vài lần hít thở, Diệp Cô Thành liền hình tiêu tích ẩn, không thể tìm thấy .

Nam Vương thế tử nhất thời chán nản, hung hăng bẽ một cành đào ném tới, lại duỗi chân ra đạp nát nhừ — gã thuở nhỏ kim tôn ngọc quý, từng chịu sự xem thường như thế, nếm qua xấu hổ như vậy hay sao? Gã âm thầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Sau này phải tìm một cơ hội giáo huấn Diệp Cô Thành một phen, để nuốt trôi sự khó chịu này, hừ.

Mà mái hiên bên kia, Cung Cửu xa xa nhìn Diệp Cô Thành và Nam Vương thế tử đi dạo chơi ngắm hoa, cảm thấy buồn bực không thôi, dứt khoát không âm thầm đi theo , trực tiếp một mình căm giận hạ sơn.

Cung Cửu thật sự không hiểu Diệp Cô Thành, hắn nhìn ra được Diệp Cô Thành khẳng định cũng có tình với hắn — nếu không Diệp Cô Thành sao có thể lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ Cung Cửu thử dò xét điểm mấu chốt của y chứ? Nhưng Cung Cửu nhẫn nại thì có đấy, nhưng cũng không chịu nổi Diệp Cô Thành thất thất thường thường như thế …… Rõ ràng lúc nãy Diệp Cô Thành còn hảo hảo với hắn, cơ hồ là mật lý điều du, nhưng chỉ chớp mắt một cái lại quấn lấy Nam Vương thế tử, rốt cuộc là vì giận hắn hay có duyên cớ khác? Cung Cửu quả thực sắp rối rắm đến ngứa tim ngứa phổi rồi .

Sao cứ như vậy thế này? Mỗi lần khi Cung Cửu cảm thấy hắn đã nhìn thấu Diệp Cô Thành , Diệp Cô Thành liền cho hắn chút bất ngờ– tuy nói như vậy cũng rất thú, còn có thể coi là tình thú. Nhưng nếu quá nhiều tình thú, liền tính Cung Cửu là một biến thái cũng chịu không thấu a .

Vì thế Cung Cửu nhanh như chớp chạy về vạn phương các, lập tức triệu Mục thúc đến, mặt nhăn mày nhíu kể khổ liên hồi:“Mục thúc a, ngươi nói coi Diệp Cô Thành rốt cuộc là nghĩ cái gì? Ta thật không hiểu …… Ta tự nhận đối đãi y cơ hồ đã đào tâm đào phế, muốn tốt hơn nữa cũng không được, nhưng y lại luôn chợt lạnh chợt nóng với ta, chết tiệt còn đi dạo chơi với tên Nam Vương thế tử kia! còn cùng nhau thưởng thức đào hoa gì gì đó? ! quả thực tức chết ta mà.”

Mục thúc lẳng lặng nghe xong, sau đó bình tĩnh nói:“Công tử từ trước đến nay cũng chưa từng lo trước lo sau như thế, sao không y theo lệ thường mà làm?”

“…… Lệ thường?” Cung Cửu giật mình sửng sốt một lát, lập tức hơi trợn lớn hai mắt, hỏi:“Mục thúc ngươi không phải có ý kia chứ?”

Mục thúc gật đầu nói:“Đương nhiên chính là cái ý kia, công tử còn do dự cái gì? Trực tiếp gạo nấu thành cơm, xem sau này Diệp thành chủ có thể sinh tử tướng quyết với công tử không, thì có thể biết được tâm ý của y.”

“……” Cung Cửu ban đầu bị trực tiếp và quyết đoán của Mục thúc làm chấn kinh một lát, ngay lập tức lòng hắn nóng lên, *** đột nhiên tăng vọt.

Bất quá mặc dù Cung Cửu đã thập phần động tâm với đề nghị này, nhưng vẫn hơi nghi ngờ nói:“Nhưng nếu Diệp Cô Thành thật sự giận dữ, muốn cùng ta một chết một sống, vậy thì làm sao đây? Dù sao y cũng bất đồng với người khác, ta cũng có tâm muốn cùng y thật dài thật lâu, thật sự không muốn làm chuyện mổ gà lấy trứng thế này.”

Mục thúc tiếp tục biểu tình bình tĩnh, ngữ khí càng bình tĩnh nói:“Ta thấy Diệp thành chủ cũng hữu tình với công tử, sẽ không đến mức ấy. Mặc dù y thật sự giận dữ, thì công tử cứ cho y đâm mấy kiếm, đấm đá mấy cái bồi tội cũng được. Nhưng bằng thần công vô địch của công tử, hoàn toàn không có nguy hiểm đến tính mạng, mà sau khi công tử trọng thương, Diệp thành chủ tất nhiên nguôi giận, đến lúc đó liền có thể thật dài thật lâu .”

Cung Cửu không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ có thể yên lặng nhìn Mục thúc, thật lâu nói không nên lời.

Mục thúc hơi giương mắt, tiếp tục nói:“Bất quá lấy sức mạnh của Diệp thành chủ, nếu công tử muốn được việc, không dược chỉ sợ không được. trải qua lần trước giải độc cho công, nhóm đại phu đã phối ra một loại dược mới, chuyên đối phó cao thủ tuyệt đỉnh, công tử có hứng thú đi đánh giá trước không?”

Cung Cửu đứng bật dậy, hưng phấn nói:“Tốt lắm hay lắm, ta muôn nhìn coi dược tốt thế này, việc này nếu thành, các đại phu đều có trọng thưởng !”

Mục thúc biểu tình vẫn chẳng biến chút nào, chỉ nghe lão gật đầu nói:“Như thế cũng tốt, đợi đến khi công tử lần lượt chịu vài kiếm của Diệp thành chủ, cuối cùng sẽ cần dùng đến bọn họ.”

“……” Cung Cửu yên lặng đi ra ngoài, tấm lưng kia, không khỏi mang theo một loại cảm giác bi tráng “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn”.

Không đề cập tới Cung Cửu “Bi tráng” bước lên”con đường không lối về” một đi không trở lại kia như thế nào, bên mái hiên này, Diệp Cô Thành sau khi xuống núi, lại đi dạo trong thành một lúc mới chậm rãi trở về — trở về quá sớm, chẳng phải Cung Cửu sẽ lập tức biết y và Nam Vương thế tử nhất định là cụt hứng bỏ về sao? Không thể để Cung Cửu đắc ý như vậy.

Diệp Cô Thành lường trước Cung Cửu đại khái lại sẽ hoặc là trang đáng thương, hoặc là ăn vạ làm nũng như máy lần trước…… Y đang nghĩ như vậy, liền sải bước vào cửa phòng, nào ngờ liền trong nháy mắt vào cửa, đột nhiên đã bị người ta chế trụ hai tay, lập tức một sức mạnh hất Diệp Cô Thành lên tường, lại khuyến mãi theo một đôi môi vướng víu xuống.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Cô Thành tự nhiên là phản kháng, hai tay y tùy ý lật qua liền tránh thoát, lúc chuẩn bị rút kiếm nương ánh trăng thấy rõ gương mặt của người đẩy y lên tường cường hôn kia…… Trừ Cung Cửu còn có thể là ai? Trên đời này chẳng có người nào có can đảm như thế cả!

Bị biến thái cường hôn, hình như cũng không phải lần đầu tiên …… suy nghĩ đầu tiên của Diệp Cô Thành cư nhiên là vậy, mà suy nghĩ thứ hai lại là…… kĩ thuật hôn của biến thái cư nhiên cũng là biến thái ! Diệp Cô Thành nhất thời có xúc động vô lực bóp trán: Y rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ không phải là lập tức đẩy biến thái ra sao? !

Mà khi Diệp Cô Thành rốt cục quyết định nâng tay vứt cái tên hôn đến cả y cũng sắp nhộn nhạo kia ra, lại đột nhiên phát giác cả người y đều mềm nhũn không có khí lực, ngay cả tay cũng không nâng dậy nổi!

Trong lòng cả kinh, Diệp Cô Thành lấy hết khí lực cuối cùng cắn xuống,“Tê” một tiếng, Cung Cửu mới “Im miệng”, thoáng lui về phía sau, che miệng cười nói:“May mà A Thành ngươi lực đạo không lớn, nếu không chẳng phải cắn đứt đầu lưỡi của ta luôn sao”

Giờ khắc này Diệp Cô Thành cảm thấy tất cả khí lực của y đều xói mòn cực nhanh, nếu không phải đang dựa vào tường, có thể miễn cưỡng chống đỡ, chỉ sợ y đã mềm nhũn trượt xuống. Trong lúc nhất thời Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy tâm lạnh buốt, y thẳng tắp nhìn chằm chằm Cung Cửu, lạnh giọng hỏi:“Ngươi kê đơn ta?”

________________